Không Thể Không Yêu Ta
Chương 13
Vũ đoàn
Khó chịu quá! Không ngờ ta cư nhiên lại ngu ngốc như thế! ! !
Không sai, dưới giàn hoa thủy tạ đó đích thực có thông đạo ra khỏi cốc, nhưng thông đạo này chắc là chuẩn bị cho những vị đại hiệp gì đó đi?
Ta một người tố chất yếu đuối như nữ nhi trói gà không chặt…… cái này……. gọi là văn nhược thư sinh đi, thì làm sao mà có đủ khí để nín thở bơi dưới một thông đạo mấy trăm mét như vậy?
Nghẹn quá! Sắp nghẹt thở rồi, ta sẽ chết ở chỗ này sao?
Nhịn được một hơi thở cuối cùng, ta đã sắp phải mở miệng rồi, nhưng đột nhiên phát hiện trong nội thể có một cảm giác nóng bức đang trào lên.
Nó giống như vừa thức tỉnh ở phần bụng của ta, sau đó càng lúc càng nóng, khi ta sắp mất đi ý thức đột nhiên lại xông lên đầu ta!
Oanh_____ một tiếng, trong đầu ta tựa hồ có thêm thứ gì đó, loại cảm giác nghẹn đến sắp chết đó cũng tiêu thất.
Chuyện gì đây? Đây chính là cái được gọi là ‘tiềm lực của con người là vô tận’ sao?
Chậm rãi cảm giác được từ phần đầu tản ra tứ phía đến từng tứ chi bách cốt, khiến ta có cảm giác trở nên nhẹ bổng.
Thật dễ chịu! Sau này không sợ bị dìm chết rồi!
Chấn hưng tinh thần, ta bơi theo hướng mà mình đã tự vạch ra hàng trăm lần trong đầu.
Thật là kỳ quái, động tác trở nên nhẹ nhõm, lực cản của nước gần như không thể cảm thấy được.
Sao lại như vậy?
Không ích gì, trong não đột nhiên hiện lên gương mặt của thích khách đó…….
“Đáng tiếc cho ba thành công lực của lão tử, hừ, không quan hệ, không thì lại tìm về từ trong kho thuốc của hắn!”……..
Lẽ nào là lúc đó?
Không thể đi? Hắn không phải là gạt ta sao? Bộ dáng đó của hắn thanh tỉnh như vậy, có chỗ nào giống như đã trúng phải loại thuốc gì đâu?
Hay là nên nói…… không phải tất cả loại thuốc nào cũng đều sẽ khiến người ta thần trí không rõ?
Thế giới này….. những thứ cổ quái quả nhiên không ít…..
Không thì khi nào lại đụng phải thì hỏi thử hắn là được.
“Nhìn cho rõ, ta muốn ngươi nhớ rõ gương mặt này!”……
“Nhớ kỹ, ta là nam nhân đầu tiên của ngươi, cũng là duy nhất! Ngươi là của ta, hiểu rõ không?……..
Một cỗ hàn ý từ sau lưng dâng lên, bỏ đi, vẫn là không cần gặp lại hắn thì hơn…….
Hỏi Lục Vương Gia không phải cũng có thể biết sao?
“Đợi bổn vương từ cung trở về lại nói.”……
Hay là cũng bỏ đi, hỏi Lục Vương Gia không phải ta chết càng nhanh hơn sao, nếu như không phải ta từng đụng trúng thích khách, thì làm sao biết hắn từng trúng loại độc dược gì đó, hỏi Lục Vương Gia thì có khác gì thừa nhận là ta và người đó có quan hệ chứ?
Hình như…… thật sự có quan hệ đi?
Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, đầu đau nhức rồi!
Phiền phức! ! !
Trong nước lặng yên thở nhẹ bơi rất lâu, cuối cùng thông qua mặt nước nhìn thấy màn đêm đen kịt. Thật đẹp……..
Giống như tơ lụa màu đen thượng đẳng tùy ý trải trên đất rồi rải tinh thể kim cương lên, tuy không có ánh sáng, nhưng cũng có thể nhìn thấy được tố chất rực rỡ lóa mắt đó……..
Cảm giác ấm ấm trên thân thể đó sau khi ta ra khỏi nước thì cũng dần dần biến mất, thật kỳ quái, không phải nói ba cái thứ công lực này dùng một chút thì ít đi một chút sao? Nhưng khi ở trong nước ta chỉ cảm thấy nó càng lúc càng nóng, rời khỏi nước, ngược lại sao tiêu thất mất?
Bỏ đi, hiện tại không phải là lúc để suy nghĩ vấn đề này, nơi đây cách Vô Hồi Cốc không xa, vẫn là rời xa trước thì tốt hơn…….
Phân biệt phương hướng một chút, lại lưu luyến nhìn bầu trời sao lấp lánh tinh quang đó một chút, cuối cùng chọn một hướng, bước nhanh rời khỏi.
Dùng đất cát và sình lầy cố ý bôi dơ mặt và y sam trên người, ta nhập vào một vũ đoàn nho nhỏ, một đường hướng theo hướng bắc đi đến biên cảnh Phụng Duyệt.
“Ân Ân, động tác hoa mỹ thế này, ngươi từ chỗ nào mà học được a?” Vũ đoàn tuy nhỏ, nhưng tiếng tăm không nhỏ, đại thúc Tắc Lợi Nhĩ đứng đầu nghe nói đã từng là tướng quân của một tiểu quốc nào đó, sau này tuy bị Phụng Duyệt diệt quốc, nhưng vì nữ vương Phụng Duyệt có cảm tình với võ nghệ siêu quần của hắn mà không những không giết hắn, còn mệnh lệnh hắn làm sư phụ dạy võ nghệ cho mấy vị công chúa, nữ vương Phụng Duyệt hiện tại chính là một trong những học sinh lúc đó của hắn. Mấy năm trước hắn luyện công xảy ra sơ sót, một thân võ công hiện tại chỉ còn sót lại một hai phần mười, đối phó với nhất lưu cao thủ thì không được nữa, nhưng dựa vào uy vọng của hắn, vẫn có thể bảo đảm không có ai đến tìm vũ đoàn gây phiền toái.
Đang hỏi chuyện ta là Miêu Lan, là nghĩa nữ là Tắc Lợi Nhĩ thu dưỡng, cũng là trụ cột của vũ đoàn, năm nay mười tám tuổi, chính là niên kỷ kiều diễm như hoa, mang theo ký ức trước đây, ta ở nơi này làm việc vặt kiếm sống, thỉnh thoảng sẽ dùng một chút động tác hiện đại để chỉ dẫn cho động tác của nàng, sau hai lần ba lượt, ta đã trở thành một người nhàn tản triệt để, chỉ cần khi nàng khiêu vũ cho một chút kiến nghị là được.
Ta tựa hồ trước giờ chưa từng nói qua, trước đây ta làm cái gì đúng không? Hình như chưa có nói qua a, ta trước đây, không khác biệt lắm với thân phận của Miêu Lan hiện tại, vũ công, diễn kịch, hay có lẽ nên nói là diễn viên. Tuy từ nhở trưởng thành ở cô nhi viện, nhưng vì tài năng nhảy múa thiên bẩm của mình, ta được đặc cách tuyển chọn vào một học viện khiêu vũ, tuy tướng mạo bình thường, nhưng trong thế giới có loại hóa trang thần kỳ đó, ta vẫn là một vũ công và diễn viên nổi tiếng vạn nhân say mê.
“Lo nhảy của ngươi đi, bớt nói mấy lời nhảm nhí!” Cười múa máy thế tay, đồng thời chỉnh lại động tác của nàng một chút.
Ở nơi này thân phận của ta là một người câm.
Không nói chuyện, không giao tiếp quá nhiều với ai, không thể nào tiết lộ bí mật của người khác, như vậy, có phải là có thể không bị lừa dối không?
“Là như vậy sao?” Nàng xấu xa cười nói, thay đổi động tác đúng phạm quy một chút.
Gật đầu, ta lại múa máy, biểu thị nàng nghỉ ngơi một lát, đồng thời lấy một lọ nước thơm tràn đầy.
“Bảo Tiểu Lệ thay ngươi xoa bóp bả vai, lưng, trong ngoài đùi, nếu không khi biểu diễn có thể sẽ bị thương.” Múa may ra hiệu, đồng thời cho nàng một nụ cười.
“Ân Ân, ngươi thật thân thiết nga! Tại sao ngươi lại nhỏ hơn ta a? Nếu không ta nhất định gả cho ngươi!” Miêu Lan chớp mắt, bày ra biểu tình khả ái.
Lỗ tai bắt đầu nóng lên, ta biến mặt ta cũng đỏ rồi, bị một tiểu nữ sinh thế này trêu ghẹo! Trời ơi….
“Đi!” Ta huơ huơ quyền với nàng, nha đầu này, rõ ràng đã có đối tượng hợp ý, lại còn nói mấy lời này!
Những ngày đơn thuần thế này, còn có thể trải qua bao lâu nữa?
Thật ra ta sớm đã biết họ phải vội đến đô thành Phụng Duyệt để hiến nghệ chúc mừng đầy tháng của hài tử đầu tiên của Nữ Vương, hơn nữa hoàng tộc Lâu Tây và Lãng Ca Vương Triều cũng đã phái sứ giả tới, hiện tại đến nơi đó nói không chừng sẽ đụng phải vị Lục Vương Gia làm sứ giả đó, nhưng đồng bạn của vũ đoàn sống bên nhau không tồi, không từ mà biệt cũng không tốt, tìm không được lý do thích hợp lại càng không cách nào mở miệng nói muốn đi, thật sự là tốn cân não mà!
Bỏ đi, chuyện ngày mai thì ngày mai hãy nghĩ……
Trở về phòng mình, đã có một thùng nước nóng đợi ta, đây là sở thích duy nhất của ta, mỗi ngày nhất định phải dùng nước nóng để tắm, mỗi ngày đều cần!
Thật ra tắm chỉ là thứ yếu, với tính mềm dẻo của thân thể Doãn Ân, làm ra mấy động tác có độ khó cao một chút cũng không có vấn đề gì, chủ yếu là….. ta thích được trầm trong nước, sẽ dần dần có độ ấm từ trong nội thể dâng lên……..
Chỉ cần đơn thuần là trầm vào nước, nín thở, qua không bao lâu, cảm giác đó sẽ ngoan ngoãn bắt đầu xuất hiện từ trên đầu, sau đó tản ra tứ chi bách cốt, một lần lại một lần, hơn nữa càng lúc càng ấm áp, nhưng không có cảm giác khiến người ta bị bỏng, thật sự…. rất dễ chịu.
Duy chỉ có một điều khiến ta không vui, cảm giác này luôn sẽ khiến gương mặt của thích khách kia xuất hiện trong đầu, đáng ghét!
Ta căn bản một chút cũng không muốn nhớ tới hắn!
Chơi đùa dục vọng của ta, xé rách thân thể của ta……..
Làm loại chuyện đó đối với ta, còn bá đạo bức ta nhớ kỹ gương mặt của hắn…….
Tại sao thật sự phải ghi nhớ a? Ngốc nghếch!
Bực bội!
Khó chịu quá! Không ngờ ta cư nhiên lại ngu ngốc như thế! ! !
Không sai, dưới giàn hoa thủy tạ đó đích thực có thông đạo ra khỏi cốc, nhưng thông đạo này chắc là chuẩn bị cho những vị đại hiệp gì đó đi?
Ta một người tố chất yếu đuối như nữ nhi trói gà không chặt…… cái này……. gọi là văn nhược thư sinh đi, thì làm sao mà có đủ khí để nín thở bơi dưới một thông đạo mấy trăm mét như vậy?
Nghẹn quá! Sắp nghẹt thở rồi, ta sẽ chết ở chỗ này sao?
Nhịn được một hơi thở cuối cùng, ta đã sắp phải mở miệng rồi, nhưng đột nhiên phát hiện trong nội thể có một cảm giác nóng bức đang trào lên.
Nó giống như vừa thức tỉnh ở phần bụng của ta, sau đó càng lúc càng nóng, khi ta sắp mất đi ý thức đột nhiên lại xông lên đầu ta!
Oanh_____ một tiếng, trong đầu ta tựa hồ có thêm thứ gì đó, loại cảm giác nghẹn đến sắp chết đó cũng tiêu thất.
Chuyện gì đây? Đây chính là cái được gọi là ‘tiềm lực của con người là vô tận’ sao?
Chậm rãi cảm giác được từ phần đầu tản ra tứ phía đến từng tứ chi bách cốt, khiến ta có cảm giác trở nên nhẹ bổng.
Thật dễ chịu! Sau này không sợ bị dìm chết rồi!
Chấn hưng tinh thần, ta bơi theo hướng mà mình đã tự vạch ra hàng trăm lần trong đầu.
Thật là kỳ quái, động tác trở nên nhẹ nhõm, lực cản của nước gần như không thể cảm thấy được.
Sao lại như vậy?
Không ích gì, trong não đột nhiên hiện lên gương mặt của thích khách đó…….
“Đáng tiếc cho ba thành công lực của lão tử, hừ, không quan hệ, không thì lại tìm về từ trong kho thuốc của hắn!”……..
Lẽ nào là lúc đó?
Không thể đi? Hắn không phải là gạt ta sao? Bộ dáng đó của hắn thanh tỉnh như vậy, có chỗ nào giống như đã trúng phải loại thuốc gì đâu?
Hay là nên nói…… không phải tất cả loại thuốc nào cũng đều sẽ khiến người ta thần trí không rõ?
Thế giới này….. những thứ cổ quái quả nhiên không ít…..
Không thì khi nào lại đụng phải thì hỏi thử hắn là được.
“Nhìn cho rõ, ta muốn ngươi nhớ rõ gương mặt này!”……
“Nhớ kỹ, ta là nam nhân đầu tiên của ngươi, cũng là duy nhất! Ngươi là của ta, hiểu rõ không?……..
Một cỗ hàn ý từ sau lưng dâng lên, bỏ đi, vẫn là không cần gặp lại hắn thì hơn…….
Hỏi Lục Vương Gia không phải cũng có thể biết sao?
“Đợi bổn vương từ cung trở về lại nói.”……
Hay là cũng bỏ đi, hỏi Lục Vương Gia không phải ta chết càng nhanh hơn sao, nếu như không phải ta từng đụng trúng thích khách, thì làm sao biết hắn từng trúng loại độc dược gì đó, hỏi Lục Vương Gia thì có khác gì thừa nhận là ta và người đó có quan hệ chứ?
Hình như…… thật sự có quan hệ đi?
Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, đầu đau nhức rồi!
Phiền phức! ! !
Trong nước lặng yên thở nhẹ bơi rất lâu, cuối cùng thông qua mặt nước nhìn thấy màn đêm đen kịt. Thật đẹp……..
Giống như tơ lụa màu đen thượng đẳng tùy ý trải trên đất rồi rải tinh thể kim cương lên, tuy không có ánh sáng, nhưng cũng có thể nhìn thấy được tố chất rực rỡ lóa mắt đó……..
Cảm giác ấm ấm trên thân thể đó sau khi ta ra khỏi nước thì cũng dần dần biến mất, thật kỳ quái, không phải nói ba cái thứ công lực này dùng một chút thì ít đi một chút sao? Nhưng khi ở trong nước ta chỉ cảm thấy nó càng lúc càng nóng, rời khỏi nước, ngược lại sao tiêu thất mất?
Bỏ đi, hiện tại không phải là lúc để suy nghĩ vấn đề này, nơi đây cách Vô Hồi Cốc không xa, vẫn là rời xa trước thì tốt hơn…….
Phân biệt phương hướng một chút, lại lưu luyến nhìn bầu trời sao lấp lánh tinh quang đó một chút, cuối cùng chọn một hướng, bước nhanh rời khỏi.
Dùng đất cát và sình lầy cố ý bôi dơ mặt và y sam trên người, ta nhập vào một vũ đoàn nho nhỏ, một đường hướng theo hướng bắc đi đến biên cảnh Phụng Duyệt.
“Ân Ân, động tác hoa mỹ thế này, ngươi từ chỗ nào mà học được a?” Vũ đoàn tuy nhỏ, nhưng tiếng tăm không nhỏ, đại thúc Tắc Lợi Nhĩ đứng đầu nghe nói đã từng là tướng quân của một tiểu quốc nào đó, sau này tuy bị Phụng Duyệt diệt quốc, nhưng vì nữ vương Phụng Duyệt có cảm tình với võ nghệ siêu quần của hắn mà không những không giết hắn, còn mệnh lệnh hắn làm sư phụ dạy võ nghệ cho mấy vị công chúa, nữ vương Phụng Duyệt hiện tại chính là một trong những học sinh lúc đó của hắn. Mấy năm trước hắn luyện công xảy ra sơ sót, một thân võ công hiện tại chỉ còn sót lại một hai phần mười, đối phó với nhất lưu cao thủ thì không được nữa, nhưng dựa vào uy vọng của hắn, vẫn có thể bảo đảm không có ai đến tìm vũ đoàn gây phiền toái.
Đang hỏi chuyện ta là Miêu Lan, là nghĩa nữ là Tắc Lợi Nhĩ thu dưỡng, cũng là trụ cột của vũ đoàn, năm nay mười tám tuổi, chính là niên kỷ kiều diễm như hoa, mang theo ký ức trước đây, ta ở nơi này làm việc vặt kiếm sống, thỉnh thoảng sẽ dùng một chút động tác hiện đại để chỉ dẫn cho động tác của nàng, sau hai lần ba lượt, ta đã trở thành một người nhàn tản triệt để, chỉ cần khi nàng khiêu vũ cho một chút kiến nghị là được.
Ta tựa hồ trước giờ chưa từng nói qua, trước đây ta làm cái gì đúng không? Hình như chưa có nói qua a, ta trước đây, không khác biệt lắm với thân phận của Miêu Lan hiện tại, vũ công, diễn kịch, hay có lẽ nên nói là diễn viên. Tuy từ nhở trưởng thành ở cô nhi viện, nhưng vì tài năng nhảy múa thiên bẩm của mình, ta được đặc cách tuyển chọn vào một học viện khiêu vũ, tuy tướng mạo bình thường, nhưng trong thế giới có loại hóa trang thần kỳ đó, ta vẫn là một vũ công và diễn viên nổi tiếng vạn nhân say mê.
“Lo nhảy của ngươi đi, bớt nói mấy lời nhảm nhí!” Cười múa máy thế tay, đồng thời chỉnh lại động tác của nàng một chút.
Ở nơi này thân phận của ta là một người câm.
Không nói chuyện, không giao tiếp quá nhiều với ai, không thể nào tiết lộ bí mật của người khác, như vậy, có phải là có thể không bị lừa dối không?
“Là như vậy sao?” Nàng xấu xa cười nói, thay đổi động tác đúng phạm quy một chút.
Gật đầu, ta lại múa máy, biểu thị nàng nghỉ ngơi một lát, đồng thời lấy một lọ nước thơm tràn đầy.
“Bảo Tiểu Lệ thay ngươi xoa bóp bả vai, lưng, trong ngoài đùi, nếu không khi biểu diễn có thể sẽ bị thương.” Múa may ra hiệu, đồng thời cho nàng một nụ cười.
“Ân Ân, ngươi thật thân thiết nga! Tại sao ngươi lại nhỏ hơn ta a? Nếu không ta nhất định gả cho ngươi!” Miêu Lan chớp mắt, bày ra biểu tình khả ái.
Lỗ tai bắt đầu nóng lên, ta biến mặt ta cũng đỏ rồi, bị một tiểu nữ sinh thế này trêu ghẹo! Trời ơi….
“Đi!” Ta huơ huơ quyền với nàng, nha đầu này, rõ ràng đã có đối tượng hợp ý, lại còn nói mấy lời này!
Những ngày đơn thuần thế này, còn có thể trải qua bao lâu nữa?
Thật ra ta sớm đã biết họ phải vội đến đô thành Phụng Duyệt để hiến nghệ chúc mừng đầy tháng của hài tử đầu tiên của Nữ Vương, hơn nữa hoàng tộc Lâu Tây và Lãng Ca Vương Triều cũng đã phái sứ giả tới, hiện tại đến nơi đó nói không chừng sẽ đụng phải vị Lục Vương Gia làm sứ giả đó, nhưng đồng bạn của vũ đoàn sống bên nhau không tồi, không từ mà biệt cũng không tốt, tìm không được lý do thích hợp lại càng không cách nào mở miệng nói muốn đi, thật sự là tốn cân não mà!
Bỏ đi, chuyện ngày mai thì ngày mai hãy nghĩ……
Trở về phòng mình, đã có một thùng nước nóng đợi ta, đây là sở thích duy nhất của ta, mỗi ngày nhất định phải dùng nước nóng để tắm, mỗi ngày đều cần!
Thật ra tắm chỉ là thứ yếu, với tính mềm dẻo của thân thể Doãn Ân, làm ra mấy động tác có độ khó cao một chút cũng không có vấn đề gì, chủ yếu là….. ta thích được trầm trong nước, sẽ dần dần có độ ấm từ trong nội thể dâng lên……..
Chỉ cần đơn thuần là trầm vào nước, nín thở, qua không bao lâu, cảm giác đó sẽ ngoan ngoãn bắt đầu xuất hiện từ trên đầu, sau đó tản ra tứ chi bách cốt, một lần lại một lần, hơn nữa càng lúc càng ấm áp, nhưng không có cảm giác khiến người ta bị bỏng, thật sự…. rất dễ chịu.
Duy chỉ có một điều khiến ta không vui, cảm giác này luôn sẽ khiến gương mặt của thích khách kia xuất hiện trong đầu, đáng ghét!
Ta căn bản một chút cũng không muốn nhớ tới hắn!
Chơi đùa dục vọng của ta, xé rách thân thể của ta……..
Làm loại chuyện đó đối với ta, còn bá đạo bức ta nhớ kỹ gương mặt của hắn…….
Tại sao thật sự phải ghi nhớ a? Ngốc nghếch!
Bực bội!
Tác giả :
Yêu Là Duy Nhất