Không Thể Động
Chương 23
Không thể động –
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Thế rồi, tất cả mọi thứ đều chầm chậm lắng đọng, chầm chậm giằng co.
Trần Minh bắt đầu mộng thấy những giấc mơ đứt quãng, rất dài, rất khó tỉnh lại. Cậu mơ thấy Chu Dương dịu dàng hôn cậu, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, chăm chú nhìn cậu, mỉm cười. Cậu thường xuyên vì những chuyện này mà khóc nức nở, nhưng lại không thể phân rõ nước mắt là đang thật sự chảy xuống, hay chỉ đang chảy trong giấc mộng thôi.
“Anh không thể đối xử với tôi như vậy.”
“Tôi có thể.”
“Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào tôi yêu em.”
“Nhìn cho rõ một chút, anh nhìn cho rõ một chút, Chu Dương,” Cậu nói: “Anh có một đôi mắt to sáng ngời như vậy, tại sao vẫn luôn như một kẻ mù? Tôi không phải Ly Úy, đừng nói với tôi những lời muốn nói với Ly Úy.”
Thời điểm thực sự không còn sức lực để gào thét, Trần Minh sẽ hiếm hoi an tĩnh lại. Chu Dương sẽ lặng yên ngồi xuống bên giường, câu được câu chăng trò chuyện cùng cậu.
“Còn nhớ bài hát mà tôi từng hát không?”
“Còn nhớ em không mặc áo sơ mi, được tôi bế xuống bãi cỏ?”
“Còn nhớ em từng đáp ứng tôi, mãi mãi không rời xa tôi…”
“Tôi thực sự không hiểu nổi,” Chu Dương xoa nhẹ cổ tay bị xích sắt khóa ngược lên của Trần Minh: “Ngày đó em quỳ dưới đất không chịu rời khỏi tôi, rõ ràng khi ấy em đã biết mình không phải Ly Úy, tại sao bỗng nhiên em lại thay đổi? Em yêu tôi, không phải sao? Em nói với tôi, em nguyện ý làm thế thân của Ly Úy, em nguyện ý mãi mãi ở lại bên tôi. Em quỳ trên mặt đất, cầu xin tôi đừng đuổi em đi.”
“Tôi đã từng đáp ứng, tôi đã từng hi vọng như vậy,” Trần Minh cười lạnh: “Thế nhưng hiện tại, tôi phát hiện ra mình không làm được, con người chung quy cũng không thể không biết tự lượng sức mình, phải chứ?”
“Rốt cuộc vì sao em hận như vậy?” Chu Dương khó hiểu hỏi: “Em vốn đã quên quá khứ, não của em cũng không phải do tôi tẩy, tất cả những chuyện của quá khứ đều đã trôi đi. Vì sao em không thể tiếp nhận cái có được của hiện tại? Em muốn tình nhân có tình nhân, muốn thân nhân có thân nhân, muốn huynh đệ có huynh đệ, muốn tiền có tiền muốn thế có thế, tôi có thể cho em bất cứ thứ gì mà em muốn. Tại sao em không thể giống như trước đây?”
Chưa từng ngờ được, Chu Dương cũng sẽ hạ mình xuống nước.
Không còn cuồng ngạo tự cao, độc đoán dùng cường quyền làm công lý.
Hắn chỉ hỏi: “Tại sao không thể giống như trước đây?”
Trần Minh trầm mặc.
Tầng hầm không có cửa sổ, khuôn mặt không được nhận ánh nắng mặt trời trở nên trắng nhợt gầy yếu, dần dần xương gò má nhô lên khiến người ta càng cảm nhận được sự quật cường của cậu. Cậu quét ánh mắt tỏa sáng nhìn về phía Chu Dương, rồi lại quay mặt đi.
“Tôi hận anh, tôi hận anh yêu cậu ta đến vậy…”
Thế thân, hoặc không gì cả.
Lòng tự tôn khiếm khuyết, bản thân khiếm khuyết, ngoài hận thù, còn có thể duy trì thứ gì khác?
Bàn tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt cậu, ngón tay Chu Dương khẽ dùng lực nắm lấy, liền khiến cậu đau đến nhíu chặt đầu mày. Trải qua một khoảng thời gian như vậy, thân thể cậu càng ngày càng không thể chịu đựng sự đau đớn.
Cổ tay bị trói giãy giụa, tiếng kim loại va vào nhau vang lên lách cách.
“Ô…” Trần Minh ngửa cổ về phía sau, hai chân bị tách ra khẽ làm động tới miệng vết thương.
“A…” Dũng đạo bị khuếch trương khiến cậu nhịn không được khẽ rên rỉ.
“Tôi sẽ không để em rời đi.” Chu Dương đau khổ phát tiết dục vọng.
Trần Minh thở dốc cười thảm: “Không rời đi thì phải làm sao đây? Cả đời này tôi cũng không phải Ly Úy.”
“Tại sao em không thể coi mình là Ly Úy?”
“Sao có thể coi? Cậu ta rực rỡ chói mắt, điên đảo chúng sinh, Trần Minh có năng lực gì đâu?” Như sư tử bị thương, đau đớn gầm nhẹ.
Chu Dương không buồn nhắc lại, chỉ càng thêm thô bạo. Hung hăng sáp nhập, hung hăng rút ra, rồi lại hung hăng sáp nhập.
“Đừng sợ, tôi sẽ không làm em bị thương.”
“Làm em phải cầu xin tha thứ, được không…”
Dịu dàng từ bên tai truyền tới, là thanh âm, hay là hồi ức?
Trần Minh nhắm mắt lại, sống chết túm chặt lấy sợi dây xích đang giam cầm tứ chi.
Chu Dương hôn lên mặt cậu, khẽ giọng trấn an: “Đừng khóc, đừng khóc, em chưa từng khóc.”
Không, tôi thường xuyên khóc.
Anh lầm rồi, tôi vẫn thường xuyên khóc.
Trần Minh cho rằng Chu Dương sắp gục ngã tới nơi, ít nhất có tới cả chục lần, cậu cho rằng Chu Dương sẽ gục ngã trước mặt cậu.
Chu Dương sắp điên rồi, hoặc có lẽ, hắn đã điên rồi.
Không thể tưởng tượng, sau khi nhìn thấy xương cốt của Ly Úy, xem được cuộn băng ghi hình Ly Úy trước lúc chết, Chu Dương lại có thể không phát điên.
Nhưng Chu Dương vẫn đang quẩn quanh bên bờ vực thẳm.
“Tại sao không phát điên?” Có đôi khi Trần Minh cười mà rằng: “Như vậy mới không quá thống khổ.”
Đồ đạc được bày biện trong tầng hầm càng lúc càng nhiều. Đáng tiếc, những dụng cụ tra tấn treo khắp tường đều không nằm trong phạm vi sử dụng, khi Chu Dương phẫn nộ thường sẽ dùng thân thể của chính mình để đảm đương hình cụ.
Chu Dương rất ít khi quay trở về căn phòng của mình ở trên tầng hai, phần lớn thời gian hắn đều ngây ngốc ở nơi này, thời gian còn lại có lẽ đều ở thư phòng.
Không có gì mới mẻ ngoài xiềng xích, tình ái cuồng bạo, tranh luận vô dụng, ngõ cụt của một thế thân có chết cũng không chịu làm thế thân, Trần Minh không tìm ra được phương hướng.
Chu Dương cũng vậy.
Có thể khiến Trần Minh chấn động, chính là vào một ngày nào đó, xuyên qua cánh cửa tầng hầm nhìn thấy một gương mặt trẻ măng.
Gương mặt trẻ măng, bờ môi hồng thảm, lông mi run rẩy không ngừng.
Trần Minh sững sờ một hồi lâu, mỉa mai động động hai tay, để cho bộ gông xiềng trên người mình vang lên âm thanh lách cách.
“Đừng nhận lầm, tôi không phải anh trai của cô.” Từ kẽ răng gằn ra mấy chữ, cậu gượng cười châm chọc.
Đôi mắt như mèo con kia trợn trừng thật lớn, chớp cũng không chớp, lẳng lặng nhìn cậu chăm chú.
“Tôi không phải Ly Úy, Ly Úy đã chết rồi.” Dần dần Trần Minh cũng không còn duy trì được nụ cười châm biếm trên khóe môi, dốc sức lay động sợi xích sắt: “Nhìn cái gì? Tôi không phải anh cô, chính tôi cũng có em gái ruột của mình. Cút! Cút ngay!” Cậu rống lên.
Cuối cùng Vi Vi cũng chớp mắt, cô lùi về phía sau một bước, vẫn nhìn Trần Minh.
“Cút! Cút ngay cho tôi!”
Thân thể nhỏ xinh bỗng nhiên quay ngoắt đi, run rẩy bả vai chạy ào ra ngoài.
Từ trong hành lang, truyền tới tiếng khóc bi ai.
Trần Minh bật cười lớn trong tầng hầm, lắc lư xiềng xích, như đang nhảy một vũ điệu không ai hiểu rõ.
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Thế rồi, tất cả mọi thứ đều chầm chậm lắng đọng, chầm chậm giằng co.
Trần Minh bắt đầu mộng thấy những giấc mơ đứt quãng, rất dài, rất khó tỉnh lại. Cậu mơ thấy Chu Dương dịu dàng hôn cậu, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, chăm chú nhìn cậu, mỉm cười. Cậu thường xuyên vì những chuyện này mà khóc nức nở, nhưng lại không thể phân rõ nước mắt là đang thật sự chảy xuống, hay chỉ đang chảy trong giấc mộng thôi.
“Anh không thể đối xử với tôi như vậy.”
“Tôi có thể.”
“Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào tôi yêu em.”
“Nhìn cho rõ một chút, anh nhìn cho rõ một chút, Chu Dương,” Cậu nói: “Anh có một đôi mắt to sáng ngời như vậy, tại sao vẫn luôn như một kẻ mù? Tôi không phải Ly Úy, đừng nói với tôi những lời muốn nói với Ly Úy.”
Thời điểm thực sự không còn sức lực để gào thét, Trần Minh sẽ hiếm hoi an tĩnh lại. Chu Dương sẽ lặng yên ngồi xuống bên giường, câu được câu chăng trò chuyện cùng cậu.
“Còn nhớ bài hát mà tôi từng hát không?”
“Còn nhớ em không mặc áo sơ mi, được tôi bế xuống bãi cỏ?”
“Còn nhớ em từng đáp ứng tôi, mãi mãi không rời xa tôi…”
“Tôi thực sự không hiểu nổi,” Chu Dương xoa nhẹ cổ tay bị xích sắt khóa ngược lên của Trần Minh: “Ngày đó em quỳ dưới đất không chịu rời khỏi tôi, rõ ràng khi ấy em đã biết mình không phải Ly Úy, tại sao bỗng nhiên em lại thay đổi? Em yêu tôi, không phải sao? Em nói với tôi, em nguyện ý làm thế thân của Ly Úy, em nguyện ý mãi mãi ở lại bên tôi. Em quỳ trên mặt đất, cầu xin tôi đừng đuổi em đi.”
“Tôi đã từng đáp ứng, tôi đã từng hi vọng như vậy,” Trần Minh cười lạnh: “Thế nhưng hiện tại, tôi phát hiện ra mình không làm được, con người chung quy cũng không thể không biết tự lượng sức mình, phải chứ?”
“Rốt cuộc vì sao em hận như vậy?” Chu Dương khó hiểu hỏi: “Em vốn đã quên quá khứ, não của em cũng không phải do tôi tẩy, tất cả những chuyện của quá khứ đều đã trôi đi. Vì sao em không thể tiếp nhận cái có được của hiện tại? Em muốn tình nhân có tình nhân, muốn thân nhân có thân nhân, muốn huynh đệ có huynh đệ, muốn tiền có tiền muốn thế có thế, tôi có thể cho em bất cứ thứ gì mà em muốn. Tại sao em không thể giống như trước đây?”
Chưa từng ngờ được, Chu Dương cũng sẽ hạ mình xuống nước.
Không còn cuồng ngạo tự cao, độc đoán dùng cường quyền làm công lý.
Hắn chỉ hỏi: “Tại sao không thể giống như trước đây?”
Trần Minh trầm mặc.
Tầng hầm không có cửa sổ, khuôn mặt không được nhận ánh nắng mặt trời trở nên trắng nhợt gầy yếu, dần dần xương gò má nhô lên khiến người ta càng cảm nhận được sự quật cường của cậu. Cậu quét ánh mắt tỏa sáng nhìn về phía Chu Dương, rồi lại quay mặt đi.
“Tôi hận anh, tôi hận anh yêu cậu ta đến vậy…”
Thế thân, hoặc không gì cả.
Lòng tự tôn khiếm khuyết, bản thân khiếm khuyết, ngoài hận thù, còn có thể duy trì thứ gì khác?
Bàn tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt cậu, ngón tay Chu Dương khẽ dùng lực nắm lấy, liền khiến cậu đau đến nhíu chặt đầu mày. Trải qua một khoảng thời gian như vậy, thân thể cậu càng ngày càng không thể chịu đựng sự đau đớn.
Cổ tay bị trói giãy giụa, tiếng kim loại va vào nhau vang lên lách cách.
“Ô…” Trần Minh ngửa cổ về phía sau, hai chân bị tách ra khẽ làm động tới miệng vết thương.
“A…” Dũng đạo bị khuếch trương khiến cậu nhịn không được khẽ rên rỉ.
“Tôi sẽ không để em rời đi.” Chu Dương đau khổ phát tiết dục vọng.
Trần Minh thở dốc cười thảm: “Không rời đi thì phải làm sao đây? Cả đời này tôi cũng không phải Ly Úy.”
“Tại sao em không thể coi mình là Ly Úy?”
“Sao có thể coi? Cậu ta rực rỡ chói mắt, điên đảo chúng sinh, Trần Minh có năng lực gì đâu?” Như sư tử bị thương, đau đớn gầm nhẹ.
Chu Dương không buồn nhắc lại, chỉ càng thêm thô bạo. Hung hăng sáp nhập, hung hăng rút ra, rồi lại hung hăng sáp nhập.
“Đừng sợ, tôi sẽ không làm em bị thương.”
“Làm em phải cầu xin tha thứ, được không…”
Dịu dàng từ bên tai truyền tới, là thanh âm, hay là hồi ức?
Trần Minh nhắm mắt lại, sống chết túm chặt lấy sợi dây xích đang giam cầm tứ chi.
Chu Dương hôn lên mặt cậu, khẽ giọng trấn an: “Đừng khóc, đừng khóc, em chưa từng khóc.”
Không, tôi thường xuyên khóc.
Anh lầm rồi, tôi vẫn thường xuyên khóc.
Trần Minh cho rằng Chu Dương sắp gục ngã tới nơi, ít nhất có tới cả chục lần, cậu cho rằng Chu Dương sẽ gục ngã trước mặt cậu.
Chu Dương sắp điên rồi, hoặc có lẽ, hắn đã điên rồi.
Không thể tưởng tượng, sau khi nhìn thấy xương cốt của Ly Úy, xem được cuộn băng ghi hình Ly Úy trước lúc chết, Chu Dương lại có thể không phát điên.
Nhưng Chu Dương vẫn đang quẩn quanh bên bờ vực thẳm.
“Tại sao không phát điên?” Có đôi khi Trần Minh cười mà rằng: “Như vậy mới không quá thống khổ.”
Đồ đạc được bày biện trong tầng hầm càng lúc càng nhiều. Đáng tiếc, những dụng cụ tra tấn treo khắp tường đều không nằm trong phạm vi sử dụng, khi Chu Dương phẫn nộ thường sẽ dùng thân thể của chính mình để đảm đương hình cụ.
Chu Dương rất ít khi quay trở về căn phòng của mình ở trên tầng hai, phần lớn thời gian hắn đều ngây ngốc ở nơi này, thời gian còn lại có lẽ đều ở thư phòng.
Không có gì mới mẻ ngoài xiềng xích, tình ái cuồng bạo, tranh luận vô dụng, ngõ cụt của một thế thân có chết cũng không chịu làm thế thân, Trần Minh không tìm ra được phương hướng.
Chu Dương cũng vậy.
Có thể khiến Trần Minh chấn động, chính là vào một ngày nào đó, xuyên qua cánh cửa tầng hầm nhìn thấy một gương mặt trẻ măng.
Gương mặt trẻ măng, bờ môi hồng thảm, lông mi run rẩy không ngừng.
Trần Minh sững sờ một hồi lâu, mỉa mai động động hai tay, để cho bộ gông xiềng trên người mình vang lên âm thanh lách cách.
“Đừng nhận lầm, tôi không phải anh trai của cô.” Từ kẽ răng gằn ra mấy chữ, cậu gượng cười châm chọc.
Đôi mắt như mèo con kia trợn trừng thật lớn, chớp cũng không chớp, lẳng lặng nhìn cậu chăm chú.
“Tôi không phải Ly Úy, Ly Úy đã chết rồi.” Dần dần Trần Minh cũng không còn duy trì được nụ cười châm biếm trên khóe môi, dốc sức lay động sợi xích sắt: “Nhìn cái gì? Tôi không phải anh cô, chính tôi cũng có em gái ruột của mình. Cút! Cút ngay!” Cậu rống lên.
Cuối cùng Vi Vi cũng chớp mắt, cô lùi về phía sau một bước, vẫn nhìn Trần Minh.
“Cút! Cút ngay cho tôi!”
Thân thể nhỏ xinh bỗng nhiên quay ngoắt đi, run rẩy bả vai chạy ào ra ngoài.
Từ trong hành lang, truyền tới tiếng khóc bi ai.
Trần Minh bật cười lớn trong tầng hầm, lắc lư xiềng xích, như đang nhảy một vũ điệu không ai hiểu rõ.
Tác giả :
Phong Lộng