Không Thể Dấu Hiệu
Chương 22
Chương 22
Edit: Khoai Lang
Đầu lưỡi Kiều Ân liếm lên, Tống Minh liền không khống chế được tiếng rên, hai chân thon dài kẹp chặt mái đầu vàng rực của Kiều Ân, hai tay cũng nhịn không được nắm lấy tóc cậu, rõ ràng ý tưởng là đẩy Kiều Ân ra, nhưng không nghĩ tới đầu lưỡi thô ráp của nam nhân liếm qua huyệt khẩu mẫn cảm, làm hắn không chịu được run rẩy, còn bắt lấy đầu Kiều Ân để cậu càng gần sát cửa huyệt.
Đầu lưỡi linh hoạt hút không ngừng mật hoa tràn ra từ huyệt khẩu phấn nộn. Nơi đó vừa nhỏ lại vừa chặt, giống một cái động nhỏ xinh, làm Kiều Ân vô pháp tưởng tượng tính khí thật lớn của cậu như thế nào mới có thể đi vào thế giới nhỏ hẹp này.
Dịch thủy của Omega khi động tình giống như độc dược, Kiều Ân muốn ngừng mà không được.
Mâu sắc thâm trầm, trên trán cậu che kín mồ hôi, hai tay bao lấy cánh mông kiều kiều của Tống Minh, dùng ngón cái đem huyệt khẩu mở ra một ít, cả người sáp lại gần, cơ hồ chóp mũi đều dán tại nơi kia của Tống Minh, trong xoang mũi đều là mùi hương mê người ngọt ngào. Cậu không ngừng hôn lên, bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn dịch mà Tống Minh tiết ra.
"A a a!!! Kiều Ân... Kiều Ân! Nơi đó hảo bẩn! Không cần liếm....a!"
Tống Minh đỏ hốc mắt đỏ lên, song mâu hàm lệ, thở từng hơi, hai tay gắt gao mà cầm tóc Kiều Ân, hai chân bất lực đạp loạn, hắn không nghĩ tới cúc huyệt bị liếm có kɦoáı ƈảʍ lớn như thế, không chỉ trên thân thể, mà ngay cả trái tim cũng khác thường nhảy lên mấy nhịp, giống như lập tức muốn nhảy ra khỏi ngực, thật giống như Kiều Ân đang liếm lên trái tim của hắn, tính khí phía dưới thích đến run run thậm chí muốn bắn.
"Minh, nơi này của ngươi hảo ngọt, hảo thơm, tuyệt không bẩn."
Thanh âm Kiều Ân cực kỳ khàn khàn, nói xong liền đem huyệt khẩu Omega bài khai càng rộng, đem đầu lưỡi thống nhập nội vách tường đỏ tươi nhỏ hẹp.
"A...a! Đầu lưỡi vào được !!!! Thật thoải mái....!"
Tống Minh phát ra một tiếng thét chói tai, cảm giác đầu lưỡi Kiều Ân nhuyễn trung mang cứng rắn tiến nhập vào dũng đạo. Nhận thức được điều này, huyệt động co rút lại càng nhanh, đem lưỡi Kiều Ân càng kẹp chặt hơn.
Đầu lưỡi nháy mắt đã bị dũng đạo nóng bỏng kẹp chặt, cậu thở dốc, hạ thân cứng rắn như sắt, tự tưởng tượng khi tính khí cậu tiến vào Tống nhất định sẽ bị kẹp đến bắn ra.
Nam nhân phun hơi thở nóng bỏng lên dũng đạo mẫn cảm, Tống Minh bị Kiều Ân thổi một cái làm cả người một trận run rẩy, hắn không ngừng rêи ɾỉ, trên mặt hoàn toàn là biểu tình mê người, cảm thụ được chiếc lưỡi mềm mại lại cứng rắn tại dũng đạo trừu sáp liếm lộng, trong bụng hắn bụng vừa chua xót lại sáp, ở sâu trong dũng đạo không ngừng tràn ra dâʍ ŧɦủy̠, lại khó nhẫn nhịn.
"Ân... A... Kiều Ân... Được rồi, mau... Ngươi mau cắm vào...a.... Thao ta!"
Ở tận sâu trong thân thể, cảm giác trống rỗng đã không cách nào nhịn được, toàn bộ dũng đạo thấp nóng bị Kiều Ân liếm lộng khuếch trương lại tê lại nóng, cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ đích xác lan tràn toàn thân, kɦoáı ƈảʍ giống như bị điện giật truyền khắp toàn thân.
Tính khí phía trước cũng rỉ ra trọc dịch, chính là kíƈɦ ŧɦíƈɦ vẫn không đủ, cảm giác muốn bắn ngược lại không mãnh liệt, cần thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ một chút, lấy cái đồ vật thô cứng sáp nhập hắn, thao điểm G của hắn, hắn sẽ lập tức cao trào!
Kiều Ân nghe được Tống Minh mời gọi dâʍ đãиɠ như vậy, ngẩng đầu lên từ huyệt khẩu Tống Minh một đường hôn lên. Hôn từ tiểu Tống Minh đang chảy nước, đến cái rốn nhỏ xinh, hôn lên đường cong duyên dáng của xương quai xanh, đồng thời một tay đem hạ thân kéo ra, đem cự vật đã cứng rắn đến sắp nổ mạnh phóng thích ra ngoài.
Cậu quỳ gối trên ghế da cao cấp, kéo hai chân dâʍ ɭσạи của Tống Minh giương lớn đặt lên thắt lưng, hạ thân đã sớm nhắm ngay hạ bộ, tiểu huynh đệ Kiều Ân một đường phóng đến, liền diễu võ dương oai nhảy lên.
Kiều Ân là người da trắng, cũng không có quá nhiều kinh nghiệm, hạ thân là bộ lông nồng đậm, nhan sắc tính khí nhợt nhạt phấn hồng, qυყ đầυ cực đại to như trứng gà lớn, thân cây lại thô lớn che kín gân xanh đáng sợ, quả thực là so với người Âu Mĩ còn muốn siêu to hơn.
Tống Minh nhìn không tới cự vật của Kiều Ân, nhưng có thể cảm giác được nhiệt khí nóng rực của vật kia truyền ra, hắn dâʍ đãиɠ lay động mông, dùng huyệt khẩu ướt sũng cọ sát ƈôи ŧɦịŧ tráng kiện.
Kiều Ân nhẫn đến cánh tay và trán đều bạo khởi gân xanh, nhưng cậu lại sợ mình thô lỗ làm Tống Minh bị thương.
(_ Khác hẳn hai thằng kia_)
Vì thế khép hai ngón tay lại, đi vào huyệt nhỏ kia một chút, dũng đạo nhiệt tình thấp hoạt, tràn ra nhiều nhiệt dịch, Kiều Ân rất nhanh trừu sáp hai cái, lại bỏ thêm một ngón tay, phát hiện tiểu huyệt thoạt nhìn nho nhỏ kia có thể dễ dàng ăn 3 ngón tay của cậu, lúc này mới đem ngón tay ướt sũng rút ra.
Vừa vặn dũng đạo quá mức nhiệt tình, gắt gao mà hút chặt ngón tay của cậu, rút ra còn phát ra "ba" một tiếng, mang theo một cỗ chất lỏng trắng mịn.
"Ân... A..." Hai chân Tống Minh không ngừng kẹp chặt thắt lưng Kiều Ân, đầu ngón chân cũng cuộn lại, thân hình càng cọ xát vào da thịt Kiều Ân.
Nhưng hắn lại cảm giác mình rất dâʍ đãиɠ, vì thế từ không buông tha đến buông ra, nhưng lúc này bắp đùi trơn bóng mở rộng hai bên, ngược lại giống loại không tiếng động mời gọi.
"Ân a... Kiều Ân... Mau vào a....., bên trong thật là khó chịu....,sắp bị thiêu cháy...a...!__"
Ánh mắt Tống Minh hồng nhuận, ngập nước mang theo lệ, đối với Kiều Ân thấp giọng khó nhịn khẩn cầu.
Kiều Ân hai mắt đỏ sậm, hai tay to bao trọn mông Tống Minh, nghe Tống Minh rêи ɾỉ như vậy, cậu đem cự vật nhắm ngay mông Tống Minh, thấp giọng khàn khàn mà lại thâm tình đối Tống Minh nói:
"Minh, ta muốn đi vào..."
Trong xe nháy mắt trở nên phi thường nóng bỏng.
Tống Minh đỏ mắt vì động tình, cắn chặt môi, cảm thấy giống như đáp lại Kiều Ân quá mức mất thể diện, che kín bọt nước thật nhỏ trên lông mi dài, một lúc lâu mới gật gật đầu.
Được cho phép, Kiều Ân kích động hôn lên đôi môi bị Tống Minh cắn đến đỏ bừng, hạ thân không ngừng co rút chuẩn bị tiến vào huyệt khẩu.
Nhưng hai tay Kiều Ân nắm mông Tống Minh, côn ŧɦịŧ như thế nào đều vào không chuẩn, qυყ đầυ nhiều lần đều bị chệch, để sai nơi.
=))_°°°=°°°_=))
Kiều Ân "Vù vù..." thở gấp, đang chuẩn bị buông mông Tống Minh đổi vị trí, cũng cảm giác được tay Tống Minh nóng bỏng hạ xuống, đụng đến côn ŧɦịŧ... Kiều Ân một trận run run, vật kia lại biến thô không ít.
"Ân... Hảo thô..." Tống Minh nắm tiểu Kiều Ân run rẩy cao thấp sờ soạng hai cái, lúc này mới giúp đỡ nó, nhắm ngay vào cửa huyệt động, bụng trầm xuống, chậm rãi đi vào.
"A... Hảo thô..." Côи ŧɦịŧ Kiều Ân vẫn là quá mức thô, huyệt khẩu phấn hồng của Tống Minh bị làm căng một chút nếp uốn cũng không có, nơi tính khí tráng kiện chống đỡ biến thành một vòng trong suốt, gắt gao bao cây gậy to lớn, giống như lập tức muốn nứt vỡ ra...
Thân thể Tống Minh khổ sở ngả về phía sau, nhưng cái tư thế này càng giúp Kiều Ân tiến vào sâu hơn.
Lần đầu sáp nhập vào trong thân thể người yêu, Kiều Ân đỏ mắt, dùng toàn thân khí lực mới nhịn xuống không đi vào toàn bộ. Cậu hôn môi Tống Minh, nhẫn nại chậm rãi đem tính khí đẩy vào một phần hai, tạm dừng trong chốc lát, nghe được thanh âm Tống Minh không có thống khổ, lúc này mới không chịu được trừu sáp lên.
Đây là lần đầu tiên Kiều Ân làʍ ŧìиɦ, là làm với người trong lòng, quả thực kích động không thôi.
Cảm giác huyệt động Tống Minh từ lúc ban đầu chật căng, kẹp nhục côn vừa đau lại vừa thích, đến bây giờ bị thao xốp mười phần co dãn.
Cậu rút ra một chút, vậy mà cái động nhỏ kia vây bọc chặt chẽ không muốn cậu đi ra ngoài. Khi cậu đi vào cảm giác huyệt khẩu nóng bỏng nháy mắt kẹp chặt, kẹp đến da đầu cậu run lên, muốn bắn ngay lập tức, nhưng tính khí mới vào một nửa, nếu vào hoàn toàn, cậu cảm thấy mình sẽ bị tiểu huyệt của Tống Minh kẹp đến bắn ngay.
Chậm rãi bị thao, Tống Minh đỏ mặt rêи ɾỉ : "A a a! Thật thoải mái... Kiều Ân, dùng sức, đâm vào điểm G ...a......"
Cúc huyệt mấp máy co rút lại trừu sáp tính khí không ngừng, luôn có cảm giác không đủ sâu, không đủ mạnh, nếu hướng vào trong, càng muốn đâm vào chỗ sâu tận trong cùng.
Lời nói Tống Minh lọt vào tai Kiều Ân như lời mời gọi chí mạng, cậu nhẫn nại, cự vật hơi hơi rút ra, tại tiểu huyệt lầy lội đầy mật dịch tìm kiếm điểm mẫn cảm, đến khi qυყ đầυ nghiền qua một khối thịt thô ráp giống như tiểu đậu nhỏ, nghe được Tống Minh hừ một tiếng, huyệt khẩu cũng kẹp chặt lại rõ ràng.
Bị kẹp đến dâng lên huyết khí, Kiều Ân kế tiếp dùng sức, chỉ nghe đến "bụp" một tiếng cùng Tống Minh ngẩng cao đầu la lên. Côn ŧɦịŧ Kiều Ân hoàn toàn đi vào, thậm chí chạm đến nơi mà Tống Minh chưa từng có bị thao đến.
"A a a a! Hảo sâu ! A...a...."
Tống Minh trừng mắt to, cổ ngẩng về phía sau, há miệng không ngừng thở dốc, hai chân nháy mắt kẹp chặt eo Kiều Ân, huyệt sau phun ra một cỗ nhiệt dịch nóng bỏng, toàn bộ dũng đạo đều run rẩy, co rút lại.
"Minh, ngươi thật giỏi ! Tất cả đều ăn vào... Hảo co dãn ! Thật thoải mái... Ân"
Kiều Ân hôn lung tung hôn ngực Tống Minh, không chút nào keo kiệt khích lệ Tống Minh.
Trên trán Kiều Ân từng giọt mồ hôi lớn rơi xuống, toàn bộ tích tại bụng Tống Minh, dẫn đến bụng Tống Minh bụng cũng run rẩy thắt lại, cậu thở mạnh, cố nén kɦoáı ƈảʍ muốn bắn lại.
Toàn bộ đều tiến vào Tống Minh cảm giác giống như trên thiên đường, bị huyệt động kẹp chặt, bị dâʍ ɖịƈɦ nóng bỏng bao lấy, kɦoáı ƈảʍ từ hạ bộ truyền tới toàn thân.
Côи ŧɦịŧ lại trướng thêm một vòng, bị kẹp đến nhảy dựng lên, lập tức sẽ bắn ra. Kiều Ân bị kẹp nửa bước khó đi, cậu cố nén cảm giác co rúm muốn liều mạng, một bàn tay sờ lên tính khí Tống Minh. Quả nhiên phía trước bị vuốt ve, phía sau lúc này mới thả lỏng chút.
Bộ vị mẫn cảm nhất bị đùa bỡn, nhất là khi tính khí đã muốn giương cung bạt kiếm lại bị Kiều Ân cao thấp lỗ động, kɦoáı ƈảʍ chạy toàn thân.
"Ừ ân... A... Kiều Ân, thật thoải mái...., dùng sức..... một chút."
Kiều Ân một bên xoa dịu tiểu Tống Minh, một bên chậm rãi động, bắt đầu trừu sáp mạnh dần.
Côи ŧɦịŧ thô lớn tại súng đạo thấp nóng không ngừng trừu sáp, thỉnh thoảng đâm qua điểm G làm dũng đạo trào ra một cỗ một trận dâʍ ɖịƈɦ nóng bỏng, lại đùa bỡn tính khí Tống Minh. Rốt cục đem dũng đạo chật hẹp của Tống mở rộng, trở nên thấp hoạt nóng bỏng, giống như có vô số cái miệng nhỏ nhắn tại mút ƈôи ŧɦịŧ Kiều Ân vào, Kiều Ân nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu mạnh mẽ đâm sâu.
"A a a... Ách...ân..a... Kiều Ân! Quá sâu! Ha.. a a..."
Tống Minh bị làm kêu không ngừng, nước mắt ức chế không được theo đuôi mắt chảy xuống, ngón chân cũng nhịn không được cuộn tròn.
"Ba ba ba ba ba"...... Thân thể rất nhanh đánh ra tiếng nước, Kiều Ân quả thực là đem lực lượng tích lũy 20 nhiều năm đều toàn trong hôm nay, hạ thân giống cái motor điện đem Tống Minh thao hỏng kêu không dứt, đôi mắt hồng hồng sảng khoái đầy nước mắt, hai chân thích đến run rẩy giãy dụa vài cái, đem eo thon rắn chắc của Kiều Ân hung hăng kẹp lấy.
Kiều Ân mỗi lần đi vào đều sẽ đem Tống Minh thao hướng lên trên, qυყ đầυ cứng rắn nhiều lần đều sẽ nghiền qua điểm mẫn cảm của Tống Minh.
"A a a... A... Thật nhanh... Hảo thích... Trong bụng hảo trướng..."
Kiều Ân quá mức thô to, thậm chí cách bụng Tống Minh đều có thể nhìn đến điểm nổi lên.
"Minh, ngươi thật tốt! Thân thể của ngươi thật thoải mái, tiểu huyệt ngươi tiểu nhuyễn nóng quá, cả đời ta cũng không muốn rút ra." Kiều Ân một bên điên cuồng đâm sâu, một bên liếm nước mắt Tống Minh chảy ra, ở bên tai Tống Minh thấp giọng nói, nói xong lại liếm vành tai mẫn cảm.
Tai Tống Minh bị liếm đến đỏ bừng, hắn hiện tại bị thao chỉ biết thét chói tai rơi lệ, thậm chí có chút sợ hãi vuốt hình dạng ƈôи ŧɦịŧ nổi lên trên bụng.
"A... Quá sâu, bị đại kê thao hỏng a... Bụng muốn vỡ... A a a! Kiều Ân! Kiều Ân! Chậm, một chút... Chậm một chút... Ô ô ô ô..."
Kiều Ân căn bản khống chế không được chính mình, nhiều lần đều muốn rút ra lại kìm không nổi mạnh mẽ đi vào, làm cả người Tống Minh đều tại run rẩy, địa phương hai người kết hợp bị tốc độ của Kiều Ân làm phun ra thiệt nhiều dâʍ ŧɦủy̠, hai viên trứng lớn vỗ vào mông Tống Minh phát thành bọt trắng.
Tống Minh khóc lóc kêu ngưng: "Ô ô ô... Kiều Ân... Không được, ta muốn bắn... Hảo thích...... Bụng hảo trướng..."
Kiều Ân nghe Tống Minh vừa rêи ɾỉ vừa cầu xin, cảm giác cũng muốn bắn, vì thế lại hung hăng trừu sáp mấy trăm cái.
"Thật thoải mái... Minh, thật thoải mái... Ta cũng muốn bắn, ta muốn bắn cho ngươi, toàn bộ đều cho ngươi!"
Kiều Ân hôn lên hai má đẫm nước mắt của Tống Minh, liếm nước mắt cùng nước miếng tràn ra, một tay rất nhanh vuốt ve tiểu Tống Minh, tốc độ hạ thân càng lúc càng nhanh, mắt thấy hai túi trứng đều đem mông Tống Minh đỏ bừng một mảnh.
"Quá nhanh... Ô ô... Quá nhanh... A... Cũng bị thao hủy... Ô ô ô... Hảo sâu, hảo thích...... Ta muốn bắn..."
Tống Minh bị làm hai mắt thất thần, nước mắt chảy không ngừng, khóe miệng cũng không khống chế được tràn ra nước miếng.
Kiều Ân quả thực muốn đem Tống Minh thao hỏng, không biết khi xe hơi đã dừng lại theo động tác hai người kịch liệt chuyển động. Tống Minh bị vuốt tính khí, huyệt sau còn bị côn ŧɦịŧ thô lớn thao lộng, kɦoáı ƈảʍ muốn chết làm hắn sợ hãi, chỉ có thể liều mạng giãy dụa cùng kêu tên Kiều Ân.
"Kiều Ân! Kiều Ân! Không cần... Ô ô... Không cần thao, A... Ta sẽ bị hủy, phá hủy... A a a a!"
Đáng tiếc Kiều Ân đã không còn nghe lọt câu, dùng sức cân mút hầu kết Tống Minh, tại chiếc cổ bóng loáng để lại một cái dấu hôn đỏ thẫm.
Trên cơ thể hai người đều che kín mồ hôi, Kiều Ân tốc độ càng lúc càng nhanh.
"A a a! Ta muốn chết! Muốn chết! Muốn bắn... muốn bắn...A..a"
Tống Minh nức nở vong tình rêи ɾỉ, thanh âm khàn khàn, trong thống khổ lại mang theo vui vẻ.
Kiều Ân cũng thở hổn hển, không ngừng hôn Tống Minh, "Minh, chúng ta cùng nhau..."
Hạ thân càng thao càng sâu, càng ngày càng dùng sức, "Chúng ta cùng bắn, cùng ra...A..!"
Tống Minh sắp cao trào, cả người đều run rẩy, ánh mắt tan rã, hắn giương miệng thét chói tai, huyệt động bị dương vạt thô lớn thao đến không thể co rút lại. Lần thứ hai bị thao đến điểm G, tính khí trong tay Kiều Ân cũng bành trướng, nháy mắt bắn ra, huyệt độngcũng phun ra một lượng lớn dâʍ ŧɦủy̠ nóng bỏng.
"A .....A....a..a! Bắn...!!!!!"
"Minh! Ta yêu ngươi! Ta yêu ngươi! Toàn bộ đều bắn cho ngươi!!!"
Kiều Ân cũng gầm thét, bị dâʍ ŧɦủy̠ nóng bỏng phun lên cự vật nhanh chóng run mạnh, trừu sáp hơn mười lần nữa, lúc này mới ở nơi sâu nhất trong Tống Minh phun ra toàn bộ.
Bị lượng lớn tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng bắn vào trong, Tống Minh lần thứ hai kêu lớn, "A...a a! Hảo nóng... Hảo thích... Bụng bỏng chết mất... Ô ô..."
Hai người đều bị vây vào trạng thái cao trào cực độ, Tống Minh bắn ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ thậm chí phun cả lên mặt của mình, Kiều Ân bắn hơn 5 phút, này mới ngừng lại được.
Kiều Ân gắt gao ôm Tống Minh, côn ŧɦịŧ bán nhuyễn còn rất có phân lượng vẫn cứ cắm ở trong huyệt Tống Minh, cậu hôn Tống Minh không ngừng.
Không ngừng thấp giọng nói: "Ta yêu ngươi, Minh..."
Mà Tống Minh giương đôi mắt vô thần, còn tại chưa thoát khỏi cao trào.....
>>Hết chương 22