Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!!
Chương 9: Có thực mới vực được đạo
Nhắc đến khả năng biết trước sự việc này tôi đây cũng đang thắc mắc rất nhiều điều.
Thứ nhất, vẫn chưa biết được thời gian sẽ xuất hiện khả năng này. Từ sáng đến giờ vẫn chưa có gì.
Thứ hai, các hình ảnh mang tính tượng trưng không hề có sự liên quan đến nhau.
Ví dụ: Tôi vừa biết chìa khóa ở đâu dựa vào các hình ảnh có từ ngày hôm qua.
Thứ ba, đa số những điều biết được trước đều rất nhỏ nhoi. Ví dụ: Tôi làm rớt bàn chải đánh răng, có tiếng chuông điện thoại, con gián bò qua...
Còn đang suy nghĩ thì tôi thấy một con gián bò qua...
"Sao lại linh quá vậy..."
"Mà khoan... cái quần, cái quần độn mông!"
Lấy ra đặt trên giường, suy nghĩ một chút. Ánh sáng lóe lên, biến thành cái chảo.
"Má nó... có cần linh vậy không, tôi chỉ vừa suy nghĩ thử biến lại hình dáng ban đầu thôi mà..."
Lại thử một chút, cái chảo cũng không biến thành cái quần. Tôi nghĩ một ngày chỉ có thể biến được một lần.
"Sao mình không suy nghĩ cái gì có ích hơn chứ... Đã biết trước sẽ biến thành cái chảo sao lại còn nghĩ về nó chứ!"
Ọt...ọt...éo...!
Bụng tôi đang kêu gào thảm thương, đồng hồ đã hơn chín giờ rồi. Sinh hoạt của tôi đúng là ngày đêm đảo lộn mà.
Vào bếp, vẫn là các món ăn giống ngày hôm qua, chỉ có cái bánh ngọt hương vị khác thôi.
Vừa mới ăn no xong thì bỗng nhiên, hình ảnh mới từ đâu xâm nhập vào đầu.
"Xin ông trời đừng nói với con là khi ăn no năng lực này mới kích hoạt nhé..."
-------
Hiện tại bây giờ tôi đang ở bên ngoài. Rất may mắn là ở cách nhà tôi có chốt ATM. Đa số người sống xung quanh tôi đều là những nhà giàu, một vài nhà còn có bảo vệ và lắp camera.
Hèn gì bố mẹ tôi rất an tâm khi để tôi ở nhà một mình, đây có lẽ là khu có bảo an rất cao. Nhìn nhìn số tiền trong tài khoản tôi phải đây trợn tròng mắt, là mười con số.
"Không ngờ ông bố này giàu như vậy, một cái thẻ thôi lại chứa nhiều tiền đến vậy"
Cả tài sản tích góp trước kia của tôi chỉ bằng số lẻ trong đây.
Tôi thành đại gia rồi, bây giờ phải rút tiền và tiêu xài.
"Vui quá!"
Có tiền trong tay là không sợ gì hết, tôi đây còn là nữ chính nên không thể có ai động vào trừ nam chính, lại có " võ công" trong người thì lo gì.
Mua sắm, mua sắm... mua sắm... đi khắp nơi...
...
Vừa về đến nhà là hai giờ chiều, hâm lại đồ ăn trưa và sau đó kiểm kê lại tất cả món đồ.
Mặc dù tôi nói mua sắm nhưng chủ yếu vẫn là shop trong chợ nhiều hơn... đồ đẹp và rẻ nữa. Dù giàu nhưng vẫn giữ thói quen tiết kiệm không nên xài quá nhiều...
"Không biết tính cách này là tốt hay xấu đây..."
Điều đặc biệt nhất là tôi đã đăng ký một khóa học karate, tự bảo vệ mình trước hoàn cảnh bị "đè". Tôi còn đặt mua một con chó siêu to... Sau này có ai đến thì nó còn bảo vệ tôi chứ...
Sau khi bố mẹ về đến nhà, tôi đã trao đổi với họ về hai việc đó, lúc đầu họ chỉ hơi kinh ngạc sau khi tôi thuyết phục một hồi thì họ đều đồng ý. Còn nói ngày mai là chủ nhật nên có thể đi lấy giúp cùng tôi.
" Thương họ quá đi thôi!"
Nói xong chuyện này thì bố đưa lại hai cái thẻ mới cho tôi, nói:
- Mật khẩu là sinh nhật con, nếu con muốn đổi thì hãy gọi điện thoại cho ngân hàng. Bố đã chuyển thêm ít tiền cho con rồi!
Tôi vui đến xém rơi nước mắt. Bố lại nói:
- Cái thẻ của bố con cứ giữ đi! Sau này sẽ cần dùng tới!
"Làm sao đây, từ giai cấp vô sản thành tư sản rồi... Dù chỉ là trong giấc mơ, tôi muốn nói rằng...BỐ LÀ SỐ MỘT!"
__________________________
Thứ nhất, vẫn chưa biết được thời gian sẽ xuất hiện khả năng này. Từ sáng đến giờ vẫn chưa có gì.
Thứ hai, các hình ảnh mang tính tượng trưng không hề có sự liên quan đến nhau.
Ví dụ: Tôi vừa biết chìa khóa ở đâu dựa vào các hình ảnh có từ ngày hôm qua.
Thứ ba, đa số những điều biết được trước đều rất nhỏ nhoi. Ví dụ: Tôi làm rớt bàn chải đánh răng, có tiếng chuông điện thoại, con gián bò qua...
Còn đang suy nghĩ thì tôi thấy một con gián bò qua...
"Sao lại linh quá vậy..."
"Mà khoan... cái quần, cái quần độn mông!"
Lấy ra đặt trên giường, suy nghĩ một chút. Ánh sáng lóe lên, biến thành cái chảo.
"Má nó... có cần linh vậy không, tôi chỉ vừa suy nghĩ thử biến lại hình dáng ban đầu thôi mà..."
Lại thử một chút, cái chảo cũng không biến thành cái quần. Tôi nghĩ một ngày chỉ có thể biến được một lần.
"Sao mình không suy nghĩ cái gì có ích hơn chứ... Đã biết trước sẽ biến thành cái chảo sao lại còn nghĩ về nó chứ!"
Ọt...ọt...éo...!
Bụng tôi đang kêu gào thảm thương, đồng hồ đã hơn chín giờ rồi. Sinh hoạt của tôi đúng là ngày đêm đảo lộn mà.
Vào bếp, vẫn là các món ăn giống ngày hôm qua, chỉ có cái bánh ngọt hương vị khác thôi.
Vừa mới ăn no xong thì bỗng nhiên, hình ảnh mới từ đâu xâm nhập vào đầu.
"Xin ông trời đừng nói với con là khi ăn no năng lực này mới kích hoạt nhé..."
-------
Hiện tại bây giờ tôi đang ở bên ngoài. Rất may mắn là ở cách nhà tôi có chốt ATM. Đa số người sống xung quanh tôi đều là những nhà giàu, một vài nhà còn có bảo vệ và lắp camera.
Hèn gì bố mẹ tôi rất an tâm khi để tôi ở nhà một mình, đây có lẽ là khu có bảo an rất cao. Nhìn nhìn số tiền trong tài khoản tôi phải đây trợn tròng mắt, là mười con số.
"Không ngờ ông bố này giàu như vậy, một cái thẻ thôi lại chứa nhiều tiền đến vậy"
Cả tài sản tích góp trước kia của tôi chỉ bằng số lẻ trong đây.
Tôi thành đại gia rồi, bây giờ phải rút tiền và tiêu xài.
"Vui quá!"
Có tiền trong tay là không sợ gì hết, tôi đây còn là nữ chính nên không thể có ai động vào trừ nam chính, lại có " võ công" trong người thì lo gì.
Mua sắm, mua sắm... mua sắm... đi khắp nơi...
...
Vừa về đến nhà là hai giờ chiều, hâm lại đồ ăn trưa và sau đó kiểm kê lại tất cả món đồ.
Mặc dù tôi nói mua sắm nhưng chủ yếu vẫn là shop trong chợ nhiều hơn... đồ đẹp và rẻ nữa. Dù giàu nhưng vẫn giữ thói quen tiết kiệm không nên xài quá nhiều...
"Không biết tính cách này là tốt hay xấu đây..."
Điều đặc biệt nhất là tôi đã đăng ký một khóa học karate, tự bảo vệ mình trước hoàn cảnh bị "đè". Tôi còn đặt mua một con chó siêu to... Sau này có ai đến thì nó còn bảo vệ tôi chứ...
Sau khi bố mẹ về đến nhà, tôi đã trao đổi với họ về hai việc đó, lúc đầu họ chỉ hơi kinh ngạc sau khi tôi thuyết phục một hồi thì họ đều đồng ý. Còn nói ngày mai là chủ nhật nên có thể đi lấy giúp cùng tôi.
" Thương họ quá đi thôi!"
Nói xong chuyện này thì bố đưa lại hai cái thẻ mới cho tôi, nói:
- Mật khẩu là sinh nhật con, nếu con muốn đổi thì hãy gọi điện thoại cho ngân hàng. Bố đã chuyển thêm ít tiền cho con rồi!
Tôi vui đến xém rơi nước mắt. Bố lại nói:
- Cái thẻ của bố con cứ giữ đi! Sau này sẽ cần dùng tới!
"Làm sao đây, từ giai cấp vô sản thành tư sản rồi... Dù chỉ là trong giấc mơ, tôi muốn nói rằng...BỐ LÀ SỐ MỘT!"
__________________________
Tác giả :
Lấp Lánh