Không Phụ Thê Duyên
Chương 175
Qua tháng giêng không lâu, hoàng đế đã sắc phong tiểu hoàng tử vừa tròn ba tuổi làm Thái Tử, chuyển đến Đông Cung.
Sau khi Thái tử được sắc phong, mặc kệ là triều đình hay là hậu cung cũng tựa hồ như đã an ổn trở lại, ánh mắt mọi người đều chuyển dời đến trên người tiểu Thái Tử, tiểu Thái Tử ba tuổi cũng bắt đầu đi thượng thư phòng đọc sách.
“Nương, đọc sách ~” Vẻ mặt A Cửu cao hứng nói.
“Đó là Thái Tử đi thượng thư phòng đọc sách, con muốn đọc sách còn phải đợi thêm một năm nữa nha.” Hoắc Thù duỗi tay chỉ chỉ mũi nhỏ của nhi tử, cười nói, “Đến lúc đó con không muốn đi cũng phải đi, cho con đến tộc học cùng đọc sách với các hài tử khác trong tộc, con phải học cho tốt, tranh thủ làm người văn thư đầy bụng như cha con, ngàn vạn lần đừng giống ta vừa bất hảo lại không thích đọc sách, biết không?”
Hoắc Thù thấy nhi tử béo biết điều như vậy, rất vui vẻ, vui mừng đọc sách cho hắn.
Tiểu hài tử đều thích chơi cùng hài tử lớn hơn mình, A Cửu cũng không ngoại lệ.
Tiểu Thái Tử bởi vì là trung cung hoàng tử, thân phận đặc thù, không có hài tử cùng tuổi nào có thể chơi với hắn, dù là Bát hoàng tử tuổi gần bằng, nhưng cũng bởi vì phân vị mẹ đẻ Bát hoàng tử quá thấp, sau khi Bát hoàng tử hiểu chuyện cũng không dám dễ dàng đi thân cạn cùng vị hoàng đệ tôn quý này
Cho nên bạn cùng chơi của tiểu Thái Tử có rất ít, A Cửu chính là một bạn nhỏ hắn có thể chơi cùng, lại còn có thập phần thân cận, chơi cùng như một đệ đệ. Hơn nữa Giang Hoàng Hậu cùng Hoắc Thù quan hệ tốt, cũng rất mừng khi thấy hai đứa nhỏ chơi bên nhau, tự nhiên sẽ không ngăn cản.
Khi thời tiết chuyển nóng, Hoắc Thù lại được Hoàng Hậu triệu tiến cung, thuận tiện mang theo nhi tử béo nhà nàng cùng tiến cung.
Vừa đến Phượng Tường cung không lâu, tiểu Thái Tử đi vào trong vòng vây của một đám cung nhân
Trên người tiểu Thái Tử mặc mãng phục Thái Tử sắc vàng, bước hai chân ngắn chạy nhanh như bay, mang theo khuôn mặt đầy mồ hôi tiến vào, từ xa đã kêu: “Mẫu hậu, nóng quá, có nước ô mai không?”
Thái Tử mới vừa tròn ba tuổi, nói chuyện tuy đã nhanh nhẹn, nhưng khi nói gấp vẫn là mang theo chút hàm hồ
Giang Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn tại thượng vị, mắt cũng không chớp, nói: “Chuẩn bị rồi, đừng có gấp như vậy.”
Tiểu Thái Tử đi vào, nhìn thấy Hoắc Thù cùng A Cửu, hai mắt sáng ngời, liền bổ nhào vào ngực Hoắc Thù, cao hứng nói: “Biểu tẩu, hôm nay tẩu tiến cung thăm ta sao? Có mang thức ăn ngon không?” Nói, lại duỗi tay kéo A Cửu thân thiết, cười tủm tỉm nói: “Đệ đệ, đợi chút nữa ca dẫn ngươi đi chơi.”
Vẻ mặt tiểu Thái Tử như đang nói “Nương nói gì vậy, con nghe không hiểu”, quay đầu nhìn Hoắc Thù
Cung nhân chung quanh nhịn không được nhấp miệng cười trộm.
Hoắc Thù cười nói: “Không có thức ăn ngon, tay nghề ngự trù trong cung còn tốt hơn so với bên ngoài nhiều, điện hạ muốn ăn cái gì cứ nói với tẩu, lần sau tẩu tìm vài phương pháp nấu ăn để ngự trù làm cho ngươi ăn là được rồi.” Nói xong liền lấy tượng ngựa đạp mây bằng lưu ly sáng rỡ lần trước tìm được ở Trân Lung Phường ra ngoài.
Tiểu hài tử đều thích các vật sáng lấp lánh, tượng ngựa đạp mây này được điêu khắc từ ngọc lưu li, dưới ánh sáng tạo ra màu sắc sặc sỡ, nháy mắt liền hấp dẫn ánh mắt tiểu Thái Tử
Tiểu Thái Tử ôm tượng ngựa, thấy mắt A Cửu trông mong nhìn qua, hỏi: “Đệ đệ thích sao?”
A Cửu ngoan ngoãn gật đầu, cắn tay nhỏ nói: “A Cửu có đèn lưu li của mẫu thân.” Mẫu thân đã đưa bé một cái đèn lưu li, cho nên tượng ngựa đạp mây này là của Thái Tử ca ca.
“Không có việc gì, cùng ca ca chơi.” Tiểu Thái Tử nói, kéo A Cửu đến bên cạnh chơi.
Hoắc Thù nói chuyện cùng Giang Hoàng Hậu, cười nói: “Sau khi nghe nói Thái Tử điện hạ đến thượng thư phòng đọc sách, A Cửu rất hâm mộ, mỗi ngày đều bắt con phải đọc sách cho hắn nghe, tiểu hài tử cứ thích chơi với hài tử lớn hơn mình, cái gì cũng muốn bắt chước.”
Nếu những người khác nói lời này, Giang Hoàng Hậu sẽ cho rằng đối phương đang ám chỉ muốn đưa hài tử lại đây làm thư đồng cho Thái Tử, nhưng Giang Hoàng Hậu biết Hoắc Thù căn bản không có ý tưởng này, hài tử muốn thế nào thì cứ như thế đó, đối với việc dạy dỗ hài tử, để hắn cao hứng là chính. Việc này có chút tương đồng, lại có chút bất đồng cùng Giang Hoàng Hậu, rốt cuộc mặc kệ Giang Hoàng Hậu sủng ái nhi tử như thế nào, nhưng nhi tử làm trung cung con vợ cả, từ lúc hắn được sinh ra đã được chú định bất phàm, không phải hắn muốn làm cái gì thì được làm cái đó.
Ngày thường Giang Hoàng Hậu tùy ý hắn hồ nháo, nhưng ra khỏi Phượng Nghi Cung, hắn cần phải có uy nghi Thái tử, không được hồ nháo
Giang Hoàng Hậu nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ lăn ra chơi với nhau, bưng trà nhấp một ngụm, nói: “Một khi đã như vậy, không bằng chờ A Cửu lớn một chút thì để hắn tiến cung đọc sách cùng Thái Tử.”
Quả nhiên, liền thấy Hoắc Thù xua tay, “Nương nương, A Cửu còn nhỏ mà, hơn nữa con cảm thấy tính tình A Cửu giống con, về sau không thích đọc sách thì làm sao đây?” Nghĩ đến chiến tích huy hoàng của mình trước kia, Hoắc Thù cũng có chút chột dạ.
Giang Hoàng Hậu nghe xong bất giác buồn cười, “Không thích đọc sách cũng không có gì, A Cửu có phụ thân như Thế Cẩn, không sợ hắn không tiền đồ.”
Hoắc Thù ngẫm lại thấy cũng đúng, thực vui sướng vứt bỏ việc này, tiếp tục buôn chuyện trời Nam đất Bắc, thượng vàng hạ cám cùng Hoàng Hậu
Bên kia, tiểu Thái Tử cùng A Cửu chơi một lát, liền không ở yên, hai đứa nhỏ tay nắm tay, muốn đi ra ngoài chơi.
Giang Hoàng Hậu gọi người đi theo, liền cho bọn họ đi, cũng không quản bọn họ.
Tiểu Thái Tử kéo tay A Cửu đến Ngự Hoa Viên, nói trộm cùng A Cửu: “Đệ đệ, ca dẫn ngươi đi xem quắc quắc.”
“Quắc quắc?” A Cửu mở to mắt, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Là dế, là dế Tiểu An Tử nuôi ~” tiểu Thái Tử chỉ vào tiểu thái giám bên cạnh
Khuôn mặt tiểu thái giám kia tròn vo, khi cười rộ lên phá lệ vui mừng, vội bước qua nói với hai tiểu chủ tử chuyện quắc quắc, dẫn bọn hắn đi xem quắc quắc được nuôi trong Ngự Hoa Viên kia
Có người vừa lúc đi đến nhìn thấy hai hài tử cùng nhau bước tới, sau khi phát hiện một người là Thái Tử, một người là cháu trai, tức khắc giật mình nói: “Các ngươi ở chỗ này làm gì?”
Hai đứa nhỏ cùng ngẩng đầu, liền nhìn thấy thiếu nữ cách đó không xa mặc bộ cung trang lụa sa thêu cỏ đan xen hoa hồng hoa ngọc lan, đúng là Đan Dương quận chúa Hứa Điềm.
“Biểu tỷ.”
“Tiểu cô cô ~”
Hai tiểu hài tử kêu ngọt ngào
Hứa Điềm đi tới, thấy trong tay nô tài kia cầm một cái bình lưu li, bên trong chứa một con quắc quắc, mi hơi nhăn lại, hỏi: “Các ngươi đang làm cái gì?” Vừa nói vừa trừng mắt nhìn nô tài kia, cảm thấy nhất định là nô tài này dạy hư hai đứa nhỏ, Thái Tử mới bao lớn, vậy mà lại dạy hắn chơi quắc quắc.
Đây là thứ đồ mê muội mất cả ý chí, sao có thể để Thái Tử một nước chơi được?
Tiểu Thái Tử vô cùng cao hứng nói: “Dẫn đệ đệ tới xem quắc quắc.”
A Cửu cũng cao hứng phụ họa, “Cùng ca ca xem quắc quắc ~~”
Hứa Điềm nghe xưng hô rối loạn lung tung như thế, nhịn không được xụ mặt, nói: “A Cửu, Thái Tử là trưởng bối, ngươi không thể kêu hắn là ca ca, cần phải gọi là biểu thúc. Thái Tử, ngươi là trưởng bối, không thể tự xưng ca ca với A Cửu được.”
Tiểu Thái Tử trừng lớn đôi mắt, giống như nghe được lời gì không thể tưởng tượng nỗi, sau đó quay đầu nhìn A Cửu, duỗi tay sờ sờ mặt béo của A Cửu, quay đầu dùng ngữ khí nghi hoặc hỏi: “Biểu tỷ, A Cửu giống như cô, còn giống cô hơn cả Bát ca nữa, đây không phải là đệ đệ chứ là gì? Chỉ có đệ đệ mới giống cô được”
Hứa Điềm bị nghẹn đến không được, nhìn hai đứa nhỏ ghé mặt vào nhau, xác thật rất giống, nhưng cho dù giống cũng không thể rối loạn bối phận được
Cuối cùng mặc kệ Hứa Điềm muốn nói gì, hai tiểu hài tử đều mang vẻ mặt “Ngươi nói gì, con nít cái gì cũng đều nghe không hiểu”, làm Hứa Điềm nghẹn một bụng hờn dỗi, cũng không biết sinh khí với ai, rốt cuộc hai đứa nhỏ này còn nhỏ, cho dù có nhận lầm cũng không thể bởi vậy mà sinh khí với bọn họ được
Hứa Điềm chỉ có thể ôm một bụng hờn dỗi rời đi, khi rời đi, ngay cả vừa nãy mình dừng lại vì cái gì cũng quên sạch. Chờ đến lúc nàng đi xa rồi, sau khi bình tĩnh lại, mới phát hiện mình còn chưa mắng nô tài dạy hư Thái Tử cùng cháu trai nhỏ đâu, lập tức khí thế rào rạt quay trở lại, quả nhiên lại thấy hai tiểu hài tử đang chơi quắc quắc.
Lúc này Hứa Điềm quyết định không để hai đứa nhỏ làm cho hồ đồ, đi lên trực tiếp trách mắng: “Nô tài nhà ngươi, cũng dám mang loại đồ này cho Thái Tử điện hạ chơi, biết tội chưa?”
Tiểu An Tử bị mắng đến choáng váng, vội quỳ xuống……
Tiểu Thái Tử nhìn nàng, nãi thanh nãi khí nói: “Là phụ hoàng cho cô chơi.”
Hứa Điềm a một tiếng, đôi mắt đều trợn tròn.
“Biểu tỷ, phụ hoàng cho Tiểu An Tử nuôi giúp cô.” Tiểu Thái Tử đá một chân về Tiểu An Tử, cho hắn đứng lên, vừa nhìn Hứa Điềm nói: “Phụ hoàng nói, cô cố gắng đọc sách thì có thể nuôi nó.”
Hứa Điềm không còn lời nào để nói, trong lòng lại nghĩ, sao cữu cữu lại biến thành như vậy?
Cuối cùng Hứa Điềm bụng đầy tâm sự rời đi, bất quá vẫn cảm thấy tiểu Thái Tử như có chỗ nào không đúng, gặp được mẫu thân mới từ Càn Thanh cung lại đây, liền nói với nàng chuyện vừa rồi, cuối cùng lo lắng sốt ruột nói: “Nương, A Cửu cùng Thái Tử như vậy có phải rối loạn bối phận hay không? Đại tẩu sao lại không dạy hắn, làm hắn gọi bậy Thái Tử là ca ca. Hơn nữa hiện tại Thái Tử nhỏ như vậy đã mê muội mất cả ý chí……”
Ý Ninh trưởng công chúa sau khi nghe xong, cũng có chút kinh ngạc, nhưng nàng cũng không nghĩ giống nữ nhi, nói: “Cữu cữu con đều có chủ trương, tiểu Thái Tử có Hoàng Hậu nhìn, nàng là người thông minh, con không cần lo lắng.”
Nói đến tôn tử, Ý Ninh trưởng công chúa vẫn rất thích, cảm thấy mặc kệ A Cửu làm gì, đều lộ ra vẻ khôn khéo, khi cười rộ lên đáng yêu đến nỗi nhân tâm đều hóa mềm
Thấy nữ nhi vẫn mang vẻ mặt lo lắng, Ý Ninh trưởng công chúa nhịn không được thở dài, “Con a, cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, vừa rồi ta và cữu cữu con đã bàn hôn sự cho con.”
Nghe đến đó, Hứa Điềm mặt đỏ lên, dỗi nói: “Nương, con mới không gả đâu.”
Ý Ninh trưởng công chúa sao đem lời tiểu cô nương nói để ở trong lòng, cười nói: “Con không nghĩ gả, nhưng ta không dám giữ lại đâu, đỡ ngâm thành mốc đấy”
Hai mẹ con nói, liền thấy Giang Hoàng Hậu cùng Hoắc Thù lại đây tìm hai đứa nhỏ.
Nhìn thấy Hoắc Thù, Hứa Điềm tựa như chuột nhìn thấy mèo, nhịn không được trốn phía sau Ý Ninh trưởng công chúa, như sợ nàng nhìn mình nhiều. Chuyện năm trước ở Tướng Quốc Tự đã làm nàng sợ hãi, sau khi trở về từ Tướng Quốc Tự, nàng liền bị bệnh nửa tháng mới khỏe lại, sau đó khi gặp lại Hoắc Thù, nàng cũng không dám lớn tiếng lên giọng giống như trước nữa, hận không thể đi vòng để tránh nàng
Giang Hoàng Hậu cùng Ý Ninh trưởng công chúa hàn huyên đôi ba câu, cười nói: “Đảo mắt Đan Dương đã lớn như vậy rồi, là đại cô nương rồi, Ý Ninh muội đã nhìn trúng nhi lang nhà ai chưa?”
Ý Ninh trưởng công chúa ở trước mặt Giang Hoàng Hậu cũng không có gì cố kỵ, cười nói: “Còn đang chọn, lúc nãy còn nói với hoàng huynh việc này, hoàng huynh nói đến lúc đó chỉ cần nhìn trúng, liền tứ hôn cho bọn chúng”
Hoắc Thù cũng nói theo: “Vậy phải chúc mừng Điềm muội muội.”
Hứa Điềm lén lút liếc nhìn nàng một cái, ấp úng nói cảm ơn, lại không dám hé răng.
Ý Ninh trưởng công chúa thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng càng thêm bất đắc dĩ, trước kia nàng cảm thấy nữ nhi ngốc, tính tình lại bướng, cùng con dâu không hợp, hiện tại nữ nhi không ngang bướng nữa, nhưng hình như lại sợ mất hồn, thật là không bớt lo.
Sau đó không lâu, liền thấy hai hài tử chơi đến một thân đầy bùn trở về, từng bé ôm mẫu thân của mình, làm y phục trên người bọn họ đều dơ mất
Giang Hoàng Hậu lấy khăn lau mặt cho tiểu Thái Tử, cười nói: “Con làm gì mà dơ như vậy? Nếu để thái phó nhìn thấy lại bị dạy dỗ"
Tiểu Thái Tử ngưỡng khuôn mặt trắng nõn nhìn mẫu hậu, nói: “Nhi tử chơi cùng đệ đệ, thái phó nói huynh hữu đệ cung*, nhi tử không có làm sai.”
*huynh hữu đệ cung: anh trai có lễ mà em trai thì cunh kính, như anh em nhường nhịn lẫn nhau vậy
Bên kia, Hoắc Thù cũng lau mặt cho nhi tử, lắc lắc cái mũi nhỏ của bé, cười nói: “A Cửu lại biến thành con mèo nhỏ rồi.”
“Con mèo nhỏ, meow meow meow ~~” A Cửu cười ha hả học tiếng mèo kêu.
Nghe âm thanh non nớt như thế, đoàn người đều nhịn không được bật cười.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***