Không Phải Lỗi Của Em
Chương 4
Giang Nam Tình nghe xong rất sợ hãi lập tức đứng dậy muốn chạy đi. Nhưng Lăng Kiệt cũng đứng dậy, thân ảnh cao lớn của hắn chắn trước mặt cậu.
"Sợ hả?"
Cậu run run:"Anh muốn làm gì..."
Lăng Kiệt lôi từ trong túi áo ra một đống ảnh ném thẳng vào cậu. Giang Nam Tình thấy được những bức hình đó là chụp cậu lúc đi ăn trộm viên ngọc.
"Không lẽ anh... là chủ nhân của ngôi nhà đó!"
"Phải!" Hắn đăm đăm nhìn cậu, giọng lạnh lùng.
Quá sợ hãi, cậu lắp bắp như trẻ lên ba tập nói:"Tôi... tôi xin lỗi... tôi sẽ làm mọi việc... việc anh yêu cầu... xin anh... đừng báo cảnh sát..."
Lăng Kiệt phát hỏa:"Có gan làm không có gan chịu à?"
"Không phải... nhưng tôi..."
"Đủ rồi!" Mặt hắn không chút cảm xúc:"Mày bán viên ngọc rồi hả?"
Lăng Kiệt có nghe Bùi Minh nói nhưng vẫn hỏi lại một lần nữa.
Cậu khẽ gật đầu.
Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có chuyện như ngày hôm nay, không ngờ có kẻ dám cả gan như vậy...
Tức giận, máu nóng dồn lên não, hắn siết chặt tay rồi bất ngờ giáng cho cậu một quyền vào bụng.
Giang Nam Tình lần đầu tiên bị người khác đánh mạnh như vậy. Cậu hét lên rồi ôm bụng ngã xuống sàn cảm nhận cơn đau.
"Đừng... xin anh..." Cậu gập cong người lại ngước mắt lên van xin hắn.
Hắn khuôn mặt không biểu tình liếc nhìn cậu rồi đưa điện thoại ra, là tấm ảnh chụp những lời cậu khác lên chiếc xe của Bùi Minh.
Hắn nói:"Thứ nhất, mày dám lấy trộm kỉ vật của mẹ tao để lại. Thứ hai, từ khi sinh ra đến giờ chưa có một kẻ nào lá gan lớn như mày dám chửi tao hai chữ đần độn!"
Bị đánh vẫn chưa hết đau, cậu ho khan mấy lần:"Không... tôi không nói anh..."
"Nhưng nó đập vào mắt tao rồi! Tao hỏi mày, mày bán viên ngọc kia giá bao nhiêu?"
"2 tỷ..."
"Số tiền đó đâu?"
"Tôi... tôi dùng hết rồi..."
Lăng Kiệt cười lạnh một tiếng rồi tiến đến hung hăng dẫm chân lên bụng cậu. Cậu có giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi bàn chân nặng trịch của hắn.
Lực ở chân hắn ngày càng mạnh, hắn gằn lên từng chữ:"Mày giỏi lắm! Lứa tuổi của mày đang là lưới tuổi ăn chơi, quậy phá. Chưa đến hai ngày đã tiêu sạch số tiền nhờ bán kỉ vật của người khác... Bây giờ mày có tiền trả tao không?"
Giang Nam Tình cảm giác như nội tạng của mình bị hắn giẫm nát hết rồi, cậu khó nhọc nói:"Tôi... không có!"
"Thế dùng mạng sống của mày mà trả!"
Giang Nam Tình cả kinh, con ngươi trong mắt co giãn hết mức:"Đừng mà... đừng giết tôi... tôi sẽ làm mọi việc kiếm tiền trả cho anh..."
"Mọi việc?"
"Phải... tôi sẽ làm mọi việc..."
Hắn cười mỉa mai:"Cái nghề giao hàng này của mày còn lâu mới kiếm được nửa số tiền đó!"
Cậu buồn bã không nói được gì. Hắn bỏ chân ra khỏi bụng cậu nhưng lại ngồi xổm xuống đưa tay ra nắm lấy cổ cậu:"Tao là trùm Mafia Mỹ, tao đã từng giết người rồi. Bây giờ tao có thể dùng tay không bẻ gãy cái cổ của mày đấy!"
Hắn dùng sức, sắc mặt Giang Nam Tình lập tức đỏ lên, cậu không nói được dù chỉ một chữ, chỉ cảm thấy cổ họng như sắp bị siết đứt!
Với sức tay của Lăng Kiệt, bóp nát xương cổ của cậu trong chớp mắt thật dễ như trở bàn tay, nhưng hắn vẫn đang cố ý kiểm soát lực.
Không... không thể chết ở đây được... Tiểu Ly vẫn đang đợi mình trở về...
Dù cậu có dùng hai tay nhưng vẫn không thể gỡ được bàn tay nặng như gọng sắt của hắn. Trước mắt cậu là một màu đen tối. Đau đớn cùng tuyệt vọng, nước mắt cậu trong vô thức trào ra.
Cậu gần như đang đối diện với tử thần. Nhưng khi hắn thấy nước mắt của cậu thì trong lòng hắn lại trào lên một cảm giác không nỡ. Hắn từ từ buông lỏng bàn tay trên của Giang Nam Tình.
Được tự do, Giang Nam Tình hai tay nắm cổ họng, cực kỳ chật vật ho khan dữ dội!
Nhưng hắn chỉ cho cậu nghỉ vài phút, sau đó nắm tóc cậu lên, một quyền nữa đánh thẳng vào mặt cậu.
Cậu ngã trên sàn, ho ra máu tươi. Hắn lặp lại như thế vài lần, đến khi mặt cậu đã sưng vù lên, mũi và miệng đều chảy máu trông rất thê thảm thì mới ngừng lại...
"Đúng là giết mày cũng chẳng giải quyết định vấn đề gì. Mày nói sẽ làm mọi việc?"
Xương quai hàm của cậu bị hắn đánh gãy, tạm thời không thể nói chuyện chỉ có thể gật đầu.
"Được, nhưng công việc mày sắp làm không cần động tay động chân gì đâu nên... hai tay bẻ khóa một cách thành thạo này, tao sẽ phế nó đi!"
Nói xong, hắn không thương tiếc dùng chân giẫm lên bàn tay cậu đến rắc một tiếng.
“Đau quá…” Giang Nam Tình không nhịn được rên rỉ, rõ ràng cậu nghe thấy tiếng xương tay vỡ vụn.
Và hắn cũng làm tương tự với bàn tay còn lại của cậu. Giang Nam Tình nhìn mười đầu ngón tay mềm nhũn, tím bầm hết lên mà nước mắt lại trào ra... Không có đôi tay, cậu còn có thể làm gì cơ chứ?
"Đừng lo, một công việc rất nhẹ nhàng thôi!"
Hắn nắm cánh tay cậu rồi ném mạnh lên giường. Sau đó hắn dang rộng tứ chi của cậu ra, dùng dây thừng cột chặt vào góc giường. Giang Nam Tình không thể phản kháng.
Chưa hết hắn dùng con dao nhỏ rạch một đường từ cổ áo cậu xuống.
"Anh muốn làm..."
Giang Nam Tình trợn mắt kinh hãi, vừa định kêu lên thì bị hắn dùng nắm áo cắt vụn nhét vào miệng.
Chân tay đã bị trói chặt, miệng cũng bị bịt kín, Giang Nam Tình kịch liệt vặn vẹo cơ thể phát ra những tiếng "ưm" từ trong cổ họng...
Cậu bất lực nhìn hắn dùng con dao cắt sạch áo phông cùng chiếc quần jean, thậm chí ngay cả chiếc quần lót màu đen cũng bị cắt sạch... Ở tư thế này, cả thân hình cậu hiện ra không thiếu một thứ gì, từ khuôn mặt chảy máu bầm dập, chiếc cổ còn dấu ngón tay tím bầm, bờ ngực trắng trẻo, bắp tay gầy, bụng nhỏ, hai bắp đùi thon, dài và đặc biệt là dục vọng ngủ yên màu hồng nhạt non nớt còn đang trong giai đoạn phát triển.
Hắn lột sạch cậu xong xuôi thì thản nhiên gọi điện thoại:"Tao có món hàng cho mày chơi, rủ thêm nhiều đứa cũng được...ừm... mặt á, bị tao đánh đến bầm dập, sưng vù lên rồi, không được đẹp lắm, chúng mày chủ yếu chơi cái lỗ phía dưới thôi mà... Được, chốt giá, 500 000 đồng/ giờ, tới phòng x của khách sạn X đi!"
Tắt máy, hắn nhìn cậu rồi nở ra nụ cười man rợn:"Việc của mày là nằm yên một chỗ để bọn nó chơi mày, mày nói làm mọi việc mà, công việc nhàn hạ lương cao, tốt quá rồi!"
"Ưm...ưm..." Không thể nói chuyện, cậu kịch liệt lắc đầu như cầu xin hắn dừng lại. Đúng là cậu đã làm qua rất nhiều việc nhưng chưa bao giờ làm cái việc dơ bẩn thế này.
Nhưng hắn không quan tâm, dù cậu có không muốn thì vẫn phải làm. Hắn đi đến lấy chiếc hộp đựng sushi rồi quay lại giường. Hắn cười đểu:"Ở Nhật có một công việc là khỏa thân rồi đặt sushi lên người mời khách hàng dùng bữa, vừa hay có hộp sushi ở đây. Lát nữa tao sẽ lấy thêm tiền của bọn nó!"
Và thế là hắn đặt từng miếng sushi lên cơ thể trần trụi của cậu. Cậu đương nhiên kịch liệt giãy giụa khiến sushi bị rơi ra, hắn lườm cậu rồi đe dọa:"Mày làm rơi một miếng nào tao lập tức cho mày đi gặp Diêm Vương!"
Cậu đổ mồ hôi lạnh, không dám cử động nữa, dù sao thì cậu vẫn không thể chết ở đây, chỉ đành chịu nhục nghe lời hắn.
Dần dần, người cậu đã phủ kín sushi cũng là lúc tiếng chuông cửa vang lên. Hắn vui vẻ ra mở cửa. Bốn người đàn ông xuất hiện, hắn có chút hụt hẫng:"Ít người thế?"
Một kẻ trong số đó nói:"Tại bọn nó bận hết rồi, ngày mai còn dịch vụ này không?"
Hắn ngẫm nghĩ hồi lâu rồi trả lời:"Còn! Chỉ cần bọn mày trả tiền đầy đủ cho tao là được!"
"OK!"
"Mời vào!"
Cả bốn tên cùng tiến vào phòng...
"Sợ hả?"
Cậu run run:"Anh muốn làm gì..."
Lăng Kiệt lôi từ trong túi áo ra một đống ảnh ném thẳng vào cậu. Giang Nam Tình thấy được những bức hình đó là chụp cậu lúc đi ăn trộm viên ngọc.
"Không lẽ anh... là chủ nhân của ngôi nhà đó!"
"Phải!" Hắn đăm đăm nhìn cậu, giọng lạnh lùng.
Quá sợ hãi, cậu lắp bắp như trẻ lên ba tập nói:"Tôi... tôi xin lỗi... tôi sẽ làm mọi việc... việc anh yêu cầu... xin anh... đừng báo cảnh sát..."
Lăng Kiệt phát hỏa:"Có gan làm không có gan chịu à?"
"Không phải... nhưng tôi..."
"Đủ rồi!" Mặt hắn không chút cảm xúc:"Mày bán viên ngọc rồi hả?"
Lăng Kiệt có nghe Bùi Minh nói nhưng vẫn hỏi lại một lần nữa.
Cậu khẽ gật đầu.
Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có chuyện như ngày hôm nay, không ngờ có kẻ dám cả gan như vậy...
Tức giận, máu nóng dồn lên não, hắn siết chặt tay rồi bất ngờ giáng cho cậu một quyền vào bụng.
Giang Nam Tình lần đầu tiên bị người khác đánh mạnh như vậy. Cậu hét lên rồi ôm bụng ngã xuống sàn cảm nhận cơn đau.
"Đừng... xin anh..." Cậu gập cong người lại ngước mắt lên van xin hắn.
Hắn khuôn mặt không biểu tình liếc nhìn cậu rồi đưa điện thoại ra, là tấm ảnh chụp những lời cậu khác lên chiếc xe của Bùi Minh.
Hắn nói:"Thứ nhất, mày dám lấy trộm kỉ vật của mẹ tao để lại. Thứ hai, từ khi sinh ra đến giờ chưa có một kẻ nào lá gan lớn như mày dám chửi tao hai chữ đần độn!"
Bị đánh vẫn chưa hết đau, cậu ho khan mấy lần:"Không... tôi không nói anh..."
"Nhưng nó đập vào mắt tao rồi! Tao hỏi mày, mày bán viên ngọc kia giá bao nhiêu?"
"2 tỷ..."
"Số tiền đó đâu?"
"Tôi... tôi dùng hết rồi..."
Lăng Kiệt cười lạnh một tiếng rồi tiến đến hung hăng dẫm chân lên bụng cậu. Cậu có giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi bàn chân nặng trịch của hắn.
Lực ở chân hắn ngày càng mạnh, hắn gằn lên từng chữ:"Mày giỏi lắm! Lứa tuổi của mày đang là lưới tuổi ăn chơi, quậy phá. Chưa đến hai ngày đã tiêu sạch số tiền nhờ bán kỉ vật của người khác... Bây giờ mày có tiền trả tao không?"
Giang Nam Tình cảm giác như nội tạng của mình bị hắn giẫm nát hết rồi, cậu khó nhọc nói:"Tôi... không có!"
"Thế dùng mạng sống của mày mà trả!"
Giang Nam Tình cả kinh, con ngươi trong mắt co giãn hết mức:"Đừng mà... đừng giết tôi... tôi sẽ làm mọi việc kiếm tiền trả cho anh..."
"Mọi việc?"
"Phải... tôi sẽ làm mọi việc..."
Hắn cười mỉa mai:"Cái nghề giao hàng này của mày còn lâu mới kiếm được nửa số tiền đó!"
Cậu buồn bã không nói được gì. Hắn bỏ chân ra khỏi bụng cậu nhưng lại ngồi xổm xuống đưa tay ra nắm lấy cổ cậu:"Tao là trùm Mafia Mỹ, tao đã từng giết người rồi. Bây giờ tao có thể dùng tay không bẻ gãy cái cổ của mày đấy!"
Hắn dùng sức, sắc mặt Giang Nam Tình lập tức đỏ lên, cậu không nói được dù chỉ một chữ, chỉ cảm thấy cổ họng như sắp bị siết đứt!
Với sức tay của Lăng Kiệt, bóp nát xương cổ của cậu trong chớp mắt thật dễ như trở bàn tay, nhưng hắn vẫn đang cố ý kiểm soát lực.
Không... không thể chết ở đây được... Tiểu Ly vẫn đang đợi mình trở về...
Dù cậu có dùng hai tay nhưng vẫn không thể gỡ được bàn tay nặng như gọng sắt của hắn. Trước mắt cậu là một màu đen tối. Đau đớn cùng tuyệt vọng, nước mắt cậu trong vô thức trào ra.
Cậu gần như đang đối diện với tử thần. Nhưng khi hắn thấy nước mắt của cậu thì trong lòng hắn lại trào lên một cảm giác không nỡ. Hắn từ từ buông lỏng bàn tay trên của Giang Nam Tình.
Được tự do, Giang Nam Tình hai tay nắm cổ họng, cực kỳ chật vật ho khan dữ dội!
Nhưng hắn chỉ cho cậu nghỉ vài phút, sau đó nắm tóc cậu lên, một quyền nữa đánh thẳng vào mặt cậu.
Cậu ngã trên sàn, ho ra máu tươi. Hắn lặp lại như thế vài lần, đến khi mặt cậu đã sưng vù lên, mũi và miệng đều chảy máu trông rất thê thảm thì mới ngừng lại...
"Đúng là giết mày cũng chẳng giải quyết định vấn đề gì. Mày nói sẽ làm mọi việc?"
Xương quai hàm của cậu bị hắn đánh gãy, tạm thời không thể nói chuyện chỉ có thể gật đầu.
"Được, nhưng công việc mày sắp làm không cần động tay động chân gì đâu nên... hai tay bẻ khóa một cách thành thạo này, tao sẽ phế nó đi!"
Nói xong, hắn không thương tiếc dùng chân giẫm lên bàn tay cậu đến rắc một tiếng.
“Đau quá…” Giang Nam Tình không nhịn được rên rỉ, rõ ràng cậu nghe thấy tiếng xương tay vỡ vụn.
Và hắn cũng làm tương tự với bàn tay còn lại của cậu. Giang Nam Tình nhìn mười đầu ngón tay mềm nhũn, tím bầm hết lên mà nước mắt lại trào ra... Không có đôi tay, cậu còn có thể làm gì cơ chứ?
"Đừng lo, một công việc rất nhẹ nhàng thôi!"
Hắn nắm cánh tay cậu rồi ném mạnh lên giường. Sau đó hắn dang rộng tứ chi của cậu ra, dùng dây thừng cột chặt vào góc giường. Giang Nam Tình không thể phản kháng.
Chưa hết hắn dùng con dao nhỏ rạch một đường từ cổ áo cậu xuống.
"Anh muốn làm..."
Giang Nam Tình trợn mắt kinh hãi, vừa định kêu lên thì bị hắn dùng nắm áo cắt vụn nhét vào miệng.
Chân tay đã bị trói chặt, miệng cũng bị bịt kín, Giang Nam Tình kịch liệt vặn vẹo cơ thể phát ra những tiếng "ưm" từ trong cổ họng...
Cậu bất lực nhìn hắn dùng con dao cắt sạch áo phông cùng chiếc quần jean, thậm chí ngay cả chiếc quần lót màu đen cũng bị cắt sạch... Ở tư thế này, cả thân hình cậu hiện ra không thiếu một thứ gì, từ khuôn mặt chảy máu bầm dập, chiếc cổ còn dấu ngón tay tím bầm, bờ ngực trắng trẻo, bắp tay gầy, bụng nhỏ, hai bắp đùi thon, dài và đặc biệt là dục vọng ngủ yên màu hồng nhạt non nớt còn đang trong giai đoạn phát triển.
Hắn lột sạch cậu xong xuôi thì thản nhiên gọi điện thoại:"Tao có món hàng cho mày chơi, rủ thêm nhiều đứa cũng được...ừm... mặt á, bị tao đánh đến bầm dập, sưng vù lên rồi, không được đẹp lắm, chúng mày chủ yếu chơi cái lỗ phía dưới thôi mà... Được, chốt giá, 500 000 đồng/ giờ, tới phòng x của khách sạn X đi!"
Tắt máy, hắn nhìn cậu rồi nở ra nụ cười man rợn:"Việc của mày là nằm yên một chỗ để bọn nó chơi mày, mày nói làm mọi việc mà, công việc nhàn hạ lương cao, tốt quá rồi!"
"Ưm...ưm..." Không thể nói chuyện, cậu kịch liệt lắc đầu như cầu xin hắn dừng lại. Đúng là cậu đã làm qua rất nhiều việc nhưng chưa bao giờ làm cái việc dơ bẩn thế này.
Nhưng hắn không quan tâm, dù cậu có không muốn thì vẫn phải làm. Hắn đi đến lấy chiếc hộp đựng sushi rồi quay lại giường. Hắn cười đểu:"Ở Nhật có một công việc là khỏa thân rồi đặt sushi lên người mời khách hàng dùng bữa, vừa hay có hộp sushi ở đây. Lát nữa tao sẽ lấy thêm tiền của bọn nó!"
Và thế là hắn đặt từng miếng sushi lên cơ thể trần trụi của cậu. Cậu đương nhiên kịch liệt giãy giụa khiến sushi bị rơi ra, hắn lườm cậu rồi đe dọa:"Mày làm rơi một miếng nào tao lập tức cho mày đi gặp Diêm Vương!"
Cậu đổ mồ hôi lạnh, không dám cử động nữa, dù sao thì cậu vẫn không thể chết ở đây, chỉ đành chịu nhục nghe lời hắn.
Dần dần, người cậu đã phủ kín sushi cũng là lúc tiếng chuông cửa vang lên. Hắn vui vẻ ra mở cửa. Bốn người đàn ông xuất hiện, hắn có chút hụt hẫng:"Ít người thế?"
Một kẻ trong số đó nói:"Tại bọn nó bận hết rồi, ngày mai còn dịch vụ này không?"
Hắn ngẫm nghĩ hồi lâu rồi trả lời:"Còn! Chỉ cần bọn mày trả tiền đầy đủ cho tao là được!"
"OK!"
"Mời vào!"
Cả bốn tên cùng tiến vào phòng...
Tác giả :
Shihouin Shirahime