Không Phải Em Không Yêu
Chương 64: Ngoại truyện 2
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
"Nam Nam, mợ con về rồi nè, mau tới chào mợ nào!”
Cố Linh Nhan bước qua cửa, vừa ngân nga câu hát vừa ngó xung quanh để tìm người.
"Phó Căng Nam, nếu con không ra thì mợ sẽ bảo ba con tét mông con đấy!” Thỏ lông xù nhíu mày, không chút do dự mà bắt đầu đắc ý, cho rằng mình đã nắm được chuôi của đối phương.
"Mợ."
Lúc này, cuối cùng thì Phó Căng Nam cũng bước chầm chậm ra khỏi phòng ngủ, khuôn mặt hệt như được đúc từ một khuôn với ba nó.
Cố Linh Nhan – tự khoe rằng mợ là người đẹp nhất trên toàn thế giới – nhìn đứa bé xinh đẹp ở trước mặt mà tâm trạng càng thêm vui vẻ, ai ngờ Phó Căng Nam chẳng đợi cô mở miệng lên mặt, nó đã thốt ra một câu lạnh nhạt: “Chỉ có cậu nghe mợ thôi, ba con không có đâu.”
Cố Linh Nhan ở vai vế anh trai – chị dâu, cho dù sống chung dưới một mái nhà như trước thì cô vẫn tránh em chồng (Phó Chính) còn không kịp, bây giờ lại bị đầu củ cải nhỏ này nói thẳng không hề lưu tình, dĩ nhiên là cô xù lông rồi.
"Thằng nhóc Phó Căng Nam hư đốn này! Con đúng là giống hệt ba con, đều là đồ cặn bã! Hoàn toàn là một cặn bã nhỏ!”
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ. Cố Linh Nhan nói hết một tràng, nhìn Phó Căng Nam im lặng mà cô thấy trong lòng sảng khoái không ít, nhưng khi cô vừa ngẩng đầu lên liền thấy Phó Chính bế hòn ngọc quý trên tay – Phó Thiên Vấn, đi ra khỏi phòng sách với khuôn mặt không cảm xúc.
Mặt mày Phó Chính vẫn cứ không cảm xúc như ngày thường, âm u có một không hai. Răng nanh răng cửa của Cố Linh Nhan run hết cả lên, vì giữ hình tượng mà cô phải cố giả bộ bình tĩnh và hỏi Phó Căng Nam: “Nam Nam... Mẹ con đâu?”
"Đang ngủ ạ." Phó Căng Nam ngồi xuống ghế sofa, ung dung cầm lấy chiếc xe đẩy đã được lắp rắp một nửa.
"Sắp đến giờ ăn cơm tối mà sao cô ấy còn ngủ?” Cố Linh Nhan than thở, cảm thấy kỳ quái.
Lúc này, Phó Căng Nam mới ngẩng đầu, đưa mắt nhìn ba mình với vẻ hờ hững.
Phó Chính bế Phó Thiên Vấn ngồi xuống bên cạnh, tay anh gõ nhanh trên laptop để xử lý một số mail, đuôi mắt vẫn để ý xem con trai đang làm gì.
"Cậu."
"Đậu đậu... " (Phó Thiên Vấn nói chưa rõ ấy mà)
Cửa nhà chợt mở ra, Đơn Cảnh Xuyên tan tầm về nhà, trong tay cầm theo mấy món gì đó mà anh mua cho hai bạn nhỏ, đồng thời nghe được cháu trai và cháu gái lên tiếng chào đón mình.
"Nam Nam." Đơn Cảnh Xuyên đóng cửa lại, bước vào phòng khách, đưa thứ đang cầm trên tay cho Phó Căng Nam: “Mợ con đâu?”
"Đi toilet rồi ạ." So với ba mình, ngược lại thì Phó Căng Nam thân với cậu hơn một tí. Bé trai năm tuổi nhận được mô hình mới mà Đơn Cảnh Xuyên mua về, cuối cùng trên mặt nó cũng hiện lên vẻ vui sướng: “Cảm ơn cậu.”
Đơn Cảnh Xuyên xoa đầu Phó Căng Nam, đặt túi đồ mà mình mua cho cháu gái lên bàn trà.
"Đậu đậu...” Phó Thiên Vấn nằm trong lòng Phó Chính chợt vươn tay ra, vẫy vẫy Đơn Cảnh Xuyên.
Phó Chính đẩy mắt kính, đặt laptop sang một bên, đứng dậy đặt Phó Thiên Vân vào tay Đơn Cảnh Xuyên thật nhẹ nhàng.
"Cậu giữ Vấn Vấn, tôi đi gọi cô ấy xuống ăn cơm tối.”
Bạn nhỏ Phó Thiên Vấn chẳng hề có chút cảm giác lưu luyến nào với ba ruột của mình, ngược lại còn ôm chặt lấy cổ người cậu Cục trưởng anh tuấn mặc đồng phục cảnh sát, sau đó còn hôn một cái lên mặt anh.
Đơn Cảnh Xuyên được đôi môi thơm của công chúa nhỏ hôn, vẻ mặt anh tràn đầy vui sướng. Anh gật đầu với Phó Chính, dáng vẻ nghiêm nghị cũng bị đứa bé bảo bối trong tay làm cho mềm đi. Hơn nữa, anh và Cố Linh Nhan cũng chuẩn bị có con, sợ rằng đến lúc đó, hai người đều sẽ ngậm trong miệng cũng lo lắng đủ đường*. (ý nói đứa con sắp tới)
Bạn học Phó cặn bã, khó chịu, biến thái đang bước đi từng bước nhưng không quên nhìn con gái đang cười khanh khách trong lòng cậu của nó, vẻ mặt bạn học Phó hơi tủi hờn rồi.
***
Nói thế nào thì Phó Chính như thế nấy, tuyệt đối sẽ không để bản thân mình chịu thiệt thòi. Vì thế, bị con trai và con gái xa cách, đương nhiên là anh sẽ đòi lại gấp bội trên thân thể của bà xã rồi.
Bây giờ đã đóng cửa tiệm thú cưng, Thiệu Tây Bội ở nhà, dốc lòng vì hai đứa con. Nào ngờ buổi chiều, Phó Chính trở về công ty sớm hơn thường lệ, đặt con gái ngồi vào ghế thiếu nhi bên cạnh Phó Căng Nam, sau đó trực tiếp ôm bà xã vào phòng ngủ trước mặt hai đứa nhỏ.
Thiệu Tây Bội bị anh luyện “vào ra” một hồi đã ngủ say trên giường. Lúc Phó Chính mở cửa bước vào, cô vẫn còn chìm trong giấc mộng.
Rèm cửa sổ chỉ kéo khoảng một nửa, ánh sáng nhờ nhờ chiếu vào bên trong, đồng tử trong mắt lại phản xạ ánh sáng, anh chợt phát hiện tấm gương sát đất thật lớn được đưa tới vào ngày hôm qua, khóe môi anh khẽ nhoẻn lên.
"Dậy nào.” Anh đi đến bên giường, xốc chăn một tí, hai tay bế cô ngồi dậy thật thoải mái.
Thiệu Tây Bội bị đánh thức, mắt vẫn còn mơ mơ màng màng, trên người lại không có chăn cũng không có vật gì che thân. Cô vội tỉnh táo, mặt đỏ hết cả lên và thúc giục con sói háo sắc kia: “Quần áo!”
Trong lòng Phó Chính sớm đã tính toán “làm đi làm lại” cô nhiều lần, anh đâu có để ý cô đang nói gì đâu, chỉ bế cô đặt lên mặt gương rồi nhanh chóng cởi áo ngủ ra, trải nó xuống dưới lưng cô. Đùi anh chen lách, đồng thời đẩy cô lên.
"Anh!" Bây giờ thân thể cô vẫn còn bủn rủn. Thấy anh mím môi không nói chuyện, động tác lại vừa mạnh mẽ vừa rõ ràng thì cô đã hiểu anh muốn làm gì, chỉ đành duỗi cánh tay không con sức để đẩy anh: “Sắp ăn cơm rồi, Nam Nam và Vấn Vấn...”
"Mặc kệ bọn nó, có Đơn Cảnh Xuyên giữ hộ rồi.” Người ba vô lương tâm bắt đầu cởi quần, chỗ ấy căng ra, chỉ chỉ vào bụng cô: “Có người sẽ giúp em ăn no.”
"Lưu manh!" Thiệu Tây Bội nhìn khuôn mặt lạnh lùng đầy sắc dục mê người của anh mà thở chẳng ra hơi: “Rõ ràng anh không cần ăn cơm, không cần ngủ nữa mà! Cả ngày anh chỉ biết mỗi chuyện “đâm xuyên” thôi!”
Sao lại có người tinh trùng lên não cả ngày như anh vậy chứ? Tìm được cơ hội là nghĩ tới ép buộc cô, sớm hay muộn cũng khiến hai quả thận mệt thôi!
"Nếu em đồng ý, anh có thể phối hợp." Người nào đó nhìn vợ đẹp, vẻ mặt càng thêm chế nhạo. Anh cúi đầu, ngậm chặt bầu ngực tuyết trắng của cô.
Phòng ngủ cách phòng khách không xa, cô cố kìm nén tiếng la hét, nhìn anh cà răng nhanh nhè nhẹ dọc theo bầu ngực tuyết trắng rồi ngậm chặt đỉnh nhũ hoa đỏ hồng, trong lúc mút còn phát ra tiếng. Cùng lúc đó, tay của anh cũng không nhàn rỗi, ngược lại còn dùng lực lớn xoa ngực cô, bầu ngực trắng màu tuyết bị anh xoa bóp bỏ bừng cả lên.
Sau lưng Thiệu Tây Bội là mặt gương lạnh lẽo, mà dưới bụng cô là vật cứng rắn của anh... Phó Chính ngẩng đầu khỏi bầu ngực tuyết trắng, nhìn dáng vẻ thở dốc, nhếch môi yêu kiều của cô, anh bắt đầu tách hai chân cô ra hai bên hông mình, hung hăng đi vào từ phía dưới, xông pha quyết liệt.
Cô bị đỉnh gậy mạnh mẽ của anh dùng lực tấn công quá mạnh, sau lưng lại chạm vào mặt gương, hầu như khắp người tê rần, nhưng anh lại hưng phấn đến tột cùng, nâng bờ mông xinh đẹp của cô lên lên xuống xuống như động đất, thậm chí còn có ý định phá hư nó.
"Ưm..." Cô không còn sức phản kháng, tự động dùng sức hút lửa nóng của anh, thủy triều ái tình liên tiếp nổ mạnh trong đầu và biến thành cơn quay cuồng: “Nhẹ chút...”
Phó Chính nghe tiếng nói nhỏ nhẹ của cô, vật nào đó lại căng thêm một vòng trong thân thể cô, đụng lên đụng xuống mấy cái. Giọng anh vừa khàn vừa rét lạnh: “Sâu thêm tí nữa thì em mới no được.”
Ngày thường anh nói kiệm lời, nhưng vào những lúc này lại nói tục quá nhiều. Thiệu Tây Bội cắn môi, không thèm để ý tới anh, hai tay cô chỉ vòng qua cổ anh và đung đưa người theo động tác, hừ mấy tiếng rất nhẹ.
Người nào đó động đậy mấy cái mà chưa đã ghiền, bây giờ lại đỡ cô nằm xuống mặt gương rồi úp người cô lại, một tay anh nâng đùi cô lên, một tay dùng sức đẩy vật ấy sâu vào cơ thể cô một lần nữa, để lưng cô tựa sát ngực mình, anh chỉ việc “đi vào” hung hăng từ đằng sau mà thôi.
Vốn dĩ với tư thế này sẽ vào rất sâu, cô trúng mấy cái đã không nhịn nổi nữa, nào ngờ Phó Chính lại chống khuỷu tay lên mặt gương để cô nhìn thẳng vào đấy, đối diện với khuôn mặt mình.
Cảnh tượng trong gương cực kỳ khó coi. Cô chỉ nhìn thấy thân thể trần trụi, hai chân mở rộng, phía dưới vừa nuốt vừa nhả anh, lớp thịt non tiến lui khi anh vừa vào vừa ra, chất dịch dính ngấy cũng dựa theo động tác mạnh yếu của anh mà dính một ít lên người cả hai và trên sàn.
Thị giác và cảm giác trong thân thể được tiến hành một cách đồng bộ, cô không cất nổi một câu hoàn chỉnh nữa. Phó Chính nhìn từ trên xuống dưới thân thể cô trong gương, bầu ngực tuyết trắng đang đung đưa, chỗ đang nuốt anh dường như đã bị kéo thành một đường thẳng mềm mại thật nhỏ. Ánh mắt anh ngày càng đỏ, động tác va chạm trên người cũng ngày càng mạnh hơn.
Đi vao thật hung ác, rút ra, lần sau nhanh hơn lần trước. Thiệu Tây Bội đành phải nhắm mắt lại, cả người sợ run, ngón tay cô bấu vào anh và cố giãy dụa nhưng chỉ nghe thấy tiếng thân thể va chạm vào nhau kịch liệt.
"Xin anh... Đừng...” Cô đỏ hoe mắt, không ngừng rơi lệ. Phía dưới bị đâm đau đớn, miệng nhỏ bị sưng phồng lên.
Nào ngờ động tác của anh chẳng chậm lại chút nào. Từ phía sau, anh đi lòng vòng để đánh ngược lên. Lưng cô dính sát vào lồng ngực đầy mồ hôi của anh, hai chân bị anh nâng lên và cấu đến mức xanh tím, nơi đó bị đánh phá, hoàn toàn chỉ biết hấp thụ theo phản xạ nữa mà thôi.
"Thật sự đau quá..." Thiệu Tây Bội bật ra tiếng nức nở, mãi đến khi cô cảm thấy mình sắp ngất đi, anh mới dùng lực chọc vào chỗ sâu nhất rồi rút ra, bắn... ngay trên mặt gương.
Người nào đó được thỏa mãn vì ăn no, nhưng người trong lòng của người đó lại hít thở khó khăn. Phó Chính bế Thiệu Tây Bội vào thẳng phòng tắm, nhìn xung quanh rồi đóng cửa lại.
***
Lúc hai người ra khỏi phòng ngủ thì bữa cơm tối đã gần kết thúc. Đơn Cảnh Xuyên đang đút cơm cho Phó Thiên Vấn. Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của em họ, ánh mắt anh trở nên nặng nề và quét qua Phó Chính.
Thiệu Tây Bội ngồi xuống bên cạnh Phó Căng Nam, nhìn con trai yên lặng ăn cơm mà thấy lòng mình mềm cả đi, cô đưa tay xoa đầu nó.
"Mẹ ~" Phó Thiên Vấn thấy cô tới vội đẩy thìa cơm mà cậu đút sắp tới miệng mình, làm nũng với mẹ: “Ôm...”
Kẻ ác nào đấy vừa hành hung người ta xong, biết tình trạng hiện tại của bà xã mình, nếu Tiểu Thiên Vấn quay tới quay lui trên người cô thì cô sẽ càng khó chịu hơn.
Thiệu Tây Bội định đứng dậy bế con thì Phó Chính đã ngăn lại, chỉ thấy anh buông đũa xuống đi đến chỗ ngồi bên cạnh Đơn Cảnh Xuyên, xoay người và tự mình bế lấy con gái.
"Không cần ba ba!" Phó Thiên Vấn mất hứng, mím môi muốn khóc: "Muốn mẹ ôm!"
"Mẹ con đang khó chịu trong người.” Phó Chính hiếm khi kìm nén tính tình, dùng giọng điệu chậm rãi với con gái như vậy.
"Muốn mẹ, muốn mẹ!" Búp bê yếu ớt giống như làm từ nước, nước mắt chảy từ từ xuống.
Phó Chính lại bị ghét bỏ. Lúc này, vẻ mặt anh hoàn toàn biến thành mưa gió bão bùng, ánh mắt lạnh băng nhìn Phó Thiên Vấn. Thiệu Tây Bội thấy anh sắp hung dữ với con, cô lập tức trợn mắt nhìn anh, vội vàng đứng dậy dỗ con gái: “Vấn Vấn không khóc, mẹ bồng con được không nè?”
"Ba ba." Lúc này, Phó Căng Nam chợt buông đũa xuống.
Ánh mắt Phó Chính chỉ nhìn hai mẹ con thôi, anh đáp gọn một tiếng “ừ” và chẳng thèm quay đầu lại.
"Ba không ức hiếp mẹ, em con sẽ không khóc.” Phó Căng Nam gằn từng tiến: “Ba dạy con phải tự lập, cố gắng làm sao để không phải kề sát mẹ cả ngày, nhưng chính lại không làm được!”
"Phụt...” Con thỏ lông xù vốn dựng thẳng tai để nghe ngóng chuyện của một nhà bốn người chợt phun cơm ra.
Vẻ mặt của Đơn Cảnh Xuyên càng là cười như không cười. Anh lấy khăn lấy lau mặt cho bà xã, tiếp tục giữ im lặng.
Thiệu Tây Bội nghe con trai nói xong thì mặt cũng đỏ bừng lên. Cô ôm con gái đang “ê ê a a” vào trong phòng ngủ, để hai cha con kia mắt to trợn mắt nhỏ ở phòng khách.
"Ba ba, em con nhỏ như vậy, kề cận bên mẹ là chuyện bình thường. Con đã tặng mẹ cho ta, vậy ba tặng mẹ cho em là được.” Thần thái của Phó Căng Nam rất tự nhiên, khiến cho ai đó bắt đầu nổi lửa.
Cố Linh Nhan dựa vào đùi Đơn Cảnh Xuyên cười lăn lộn. Phó Chính ho khan một tiếng, nói với con trai bằng giọng cực kỳ lạnh lùng: “Con mơ đi!”
"Ở nhà trẻ, mấy bạn con đều biết khiêm tốn.” Phó Căng Nam thu đuôi nhỏ lại, nhảy khỏi ghế dựa, chỉ để lại bóng lưng kiểu như “ba còn không bằng bạn con ở nhà trẻ”: “Ba ba thật đáng xấu hổ.”
Ông con nhỏ đi rồi, để ba mình ở lại bên vợ chồng cậu cả đang cười ngặt nghẽo. Phó Chính nghiến răng nghiến lợi nhưng lại bị nghẹn nói không nên lời.
Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước nằm lại trên bờ cát... Cuối cùng thì thời đại của cặn bã nhỏ mang họ Phó đã đến rồi!
"Nam Nam, mợ con về rồi nè, mau tới chào mợ nào!”
Cố Linh Nhan bước qua cửa, vừa ngân nga câu hát vừa ngó xung quanh để tìm người.
"Phó Căng Nam, nếu con không ra thì mợ sẽ bảo ba con tét mông con đấy!” Thỏ lông xù nhíu mày, không chút do dự mà bắt đầu đắc ý, cho rằng mình đã nắm được chuôi của đối phương.
"Mợ."
Lúc này, cuối cùng thì Phó Căng Nam cũng bước chầm chậm ra khỏi phòng ngủ, khuôn mặt hệt như được đúc từ một khuôn với ba nó.
Cố Linh Nhan – tự khoe rằng mợ là người đẹp nhất trên toàn thế giới – nhìn đứa bé xinh đẹp ở trước mặt mà tâm trạng càng thêm vui vẻ, ai ngờ Phó Căng Nam chẳng đợi cô mở miệng lên mặt, nó đã thốt ra một câu lạnh nhạt: “Chỉ có cậu nghe mợ thôi, ba con không có đâu.”
Cố Linh Nhan ở vai vế anh trai – chị dâu, cho dù sống chung dưới một mái nhà như trước thì cô vẫn tránh em chồng (Phó Chính) còn không kịp, bây giờ lại bị đầu củ cải nhỏ này nói thẳng không hề lưu tình, dĩ nhiên là cô xù lông rồi.
"Thằng nhóc Phó Căng Nam hư đốn này! Con đúng là giống hệt ba con, đều là đồ cặn bã! Hoàn toàn là một cặn bã nhỏ!”
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ. Cố Linh Nhan nói hết một tràng, nhìn Phó Căng Nam im lặng mà cô thấy trong lòng sảng khoái không ít, nhưng khi cô vừa ngẩng đầu lên liền thấy Phó Chính bế hòn ngọc quý trên tay – Phó Thiên Vấn, đi ra khỏi phòng sách với khuôn mặt không cảm xúc.
Mặt mày Phó Chính vẫn cứ không cảm xúc như ngày thường, âm u có một không hai. Răng nanh răng cửa của Cố Linh Nhan run hết cả lên, vì giữ hình tượng mà cô phải cố giả bộ bình tĩnh và hỏi Phó Căng Nam: “Nam Nam... Mẹ con đâu?”
"Đang ngủ ạ." Phó Căng Nam ngồi xuống ghế sofa, ung dung cầm lấy chiếc xe đẩy đã được lắp rắp một nửa.
"Sắp đến giờ ăn cơm tối mà sao cô ấy còn ngủ?” Cố Linh Nhan than thở, cảm thấy kỳ quái.
Lúc này, Phó Căng Nam mới ngẩng đầu, đưa mắt nhìn ba mình với vẻ hờ hững.
Phó Chính bế Phó Thiên Vấn ngồi xuống bên cạnh, tay anh gõ nhanh trên laptop để xử lý một số mail, đuôi mắt vẫn để ý xem con trai đang làm gì.
"Cậu."
"Đậu đậu... " (Phó Thiên Vấn nói chưa rõ ấy mà)
Cửa nhà chợt mở ra, Đơn Cảnh Xuyên tan tầm về nhà, trong tay cầm theo mấy món gì đó mà anh mua cho hai bạn nhỏ, đồng thời nghe được cháu trai và cháu gái lên tiếng chào đón mình.
"Nam Nam." Đơn Cảnh Xuyên đóng cửa lại, bước vào phòng khách, đưa thứ đang cầm trên tay cho Phó Căng Nam: “Mợ con đâu?”
"Đi toilet rồi ạ." So với ba mình, ngược lại thì Phó Căng Nam thân với cậu hơn một tí. Bé trai năm tuổi nhận được mô hình mới mà Đơn Cảnh Xuyên mua về, cuối cùng trên mặt nó cũng hiện lên vẻ vui sướng: “Cảm ơn cậu.”
Đơn Cảnh Xuyên xoa đầu Phó Căng Nam, đặt túi đồ mà mình mua cho cháu gái lên bàn trà.
"Đậu đậu...” Phó Thiên Vấn nằm trong lòng Phó Chính chợt vươn tay ra, vẫy vẫy Đơn Cảnh Xuyên.
Phó Chính đẩy mắt kính, đặt laptop sang một bên, đứng dậy đặt Phó Thiên Vân vào tay Đơn Cảnh Xuyên thật nhẹ nhàng.
"Cậu giữ Vấn Vấn, tôi đi gọi cô ấy xuống ăn cơm tối.”
Bạn nhỏ Phó Thiên Vấn chẳng hề có chút cảm giác lưu luyến nào với ba ruột của mình, ngược lại còn ôm chặt lấy cổ người cậu Cục trưởng anh tuấn mặc đồng phục cảnh sát, sau đó còn hôn một cái lên mặt anh.
Đơn Cảnh Xuyên được đôi môi thơm của công chúa nhỏ hôn, vẻ mặt anh tràn đầy vui sướng. Anh gật đầu với Phó Chính, dáng vẻ nghiêm nghị cũng bị đứa bé bảo bối trong tay làm cho mềm đi. Hơn nữa, anh và Cố Linh Nhan cũng chuẩn bị có con, sợ rằng đến lúc đó, hai người đều sẽ ngậm trong miệng cũng lo lắng đủ đường*. (ý nói đứa con sắp tới)
Bạn học Phó cặn bã, khó chịu, biến thái đang bước đi từng bước nhưng không quên nhìn con gái đang cười khanh khách trong lòng cậu của nó, vẻ mặt bạn học Phó hơi tủi hờn rồi.
***
Nói thế nào thì Phó Chính như thế nấy, tuyệt đối sẽ không để bản thân mình chịu thiệt thòi. Vì thế, bị con trai và con gái xa cách, đương nhiên là anh sẽ đòi lại gấp bội trên thân thể của bà xã rồi.
Bây giờ đã đóng cửa tiệm thú cưng, Thiệu Tây Bội ở nhà, dốc lòng vì hai đứa con. Nào ngờ buổi chiều, Phó Chính trở về công ty sớm hơn thường lệ, đặt con gái ngồi vào ghế thiếu nhi bên cạnh Phó Căng Nam, sau đó trực tiếp ôm bà xã vào phòng ngủ trước mặt hai đứa nhỏ.
Thiệu Tây Bội bị anh luyện “vào ra” một hồi đã ngủ say trên giường. Lúc Phó Chính mở cửa bước vào, cô vẫn còn chìm trong giấc mộng.
Rèm cửa sổ chỉ kéo khoảng một nửa, ánh sáng nhờ nhờ chiếu vào bên trong, đồng tử trong mắt lại phản xạ ánh sáng, anh chợt phát hiện tấm gương sát đất thật lớn được đưa tới vào ngày hôm qua, khóe môi anh khẽ nhoẻn lên.
"Dậy nào.” Anh đi đến bên giường, xốc chăn một tí, hai tay bế cô ngồi dậy thật thoải mái.
Thiệu Tây Bội bị đánh thức, mắt vẫn còn mơ mơ màng màng, trên người lại không có chăn cũng không có vật gì che thân. Cô vội tỉnh táo, mặt đỏ hết cả lên và thúc giục con sói háo sắc kia: “Quần áo!”
Trong lòng Phó Chính sớm đã tính toán “làm đi làm lại” cô nhiều lần, anh đâu có để ý cô đang nói gì đâu, chỉ bế cô đặt lên mặt gương rồi nhanh chóng cởi áo ngủ ra, trải nó xuống dưới lưng cô. Đùi anh chen lách, đồng thời đẩy cô lên.
"Anh!" Bây giờ thân thể cô vẫn còn bủn rủn. Thấy anh mím môi không nói chuyện, động tác lại vừa mạnh mẽ vừa rõ ràng thì cô đã hiểu anh muốn làm gì, chỉ đành duỗi cánh tay không con sức để đẩy anh: “Sắp ăn cơm rồi, Nam Nam và Vấn Vấn...”
"Mặc kệ bọn nó, có Đơn Cảnh Xuyên giữ hộ rồi.” Người ba vô lương tâm bắt đầu cởi quần, chỗ ấy căng ra, chỉ chỉ vào bụng cô: “Có người sẽ giúp em ăn no.”
"Lưu manh!" Thiệu Tây Bội nhìn khuôn mặt lạnh lùng đầy sắc dục mê người của anh mà thở chẳng ra hơi: “Rõ ràng anh không cần ăn cơm, không cần ngủ nữa mà! Cả ngày anh chỉ biết mỗi chuyện “đâm xuyên” thôi!”
Sao lại có người tinh trùng lên não cả ngày như anh vậy chứ? Tìm được cơ hội là nghĩ tới ép buộc cô, sớm hay muộn cũng khiến hai quả thận mệt thôi!
"Nếu em đồng ý, anh có thể phối hợp." Người nào đó nhìn vợ đẹp, vẻ mặt càng thêm chế nhạo. Anh cúi đầu, ngậm chặt bầu ngực tuyết trắng của cô.
Phòng ngủ cách phòng khách không xa, cô cố kìm nén tiếng la hét, nhìn anh cà răng nhanh nhè nhẹ dọc theo bầu ngực tuyết trắng rồi ngậm chặt đỉnh nhũ hoa đỏ hồng, trong lúc mút còn phát ra tiếng. Cùng lúc đó, tay của anh cũng không nhàn rỗi, ngược lại còn dùng lực lớn xoa ngực cô, bầu ngực trắng màu tuyết bị anh xoa bóp bỏ bừng cả lên.
Sau lưng Thiệu Tây Bội là mặt gương lạnh lẽo, mà dưới bụng cô là vật cứng rắn của anh... Phó Chính ngẩng đầu khỏi bầu ngực tuyết trắng, nhìn dáng vẻ thở dốc, nhếch môi yêu kiều của cô, anh bắt đầu tách hai chân cô ra hai bên hông mình, hung hăng đi vào từ phía dưới, xông pha quyết liệt.
Cô bị đỉnh gậy mạnh mẽ của anh dùng lực tấn công quá mạnh, sau lưng lại chạm vào mặt gương, hầu như khắp người tê rần, nhưng anh lại hưng phấn đến tột cùng, nâng bờ mông xinh đẹp của cô lên lên xuống xuống như động đất, thậm chí còn có ý định phá hư nó.
"Ưm..." Cô không còn sức phản kháng, tự động dùng sức hút lửa nóng của anh, thủy triều ái tình liên tiếp nổ mạnh trong đầu và biến thành cơn quay cuồng: “Nhẹ chút...”
Phó Chính nghe tiếng nói nhỏ nhẹ của cô, vật nào đó lại căng thêm một vòng trong thân thể cô, đụng lên đụng xuống mấy cái. Giọng anh vừa khàn vừa rét lạnh: “Sâu thêm tí nữa thì em mới no được.”
Ngày thường anh nói kiệm lời, nhưng vào những lúc này lại nói tục quá nhiều. Thiệu Tây Bội cắn môi, không thèm để ý tới anh, hai tay cô chỉ vòng qua cổ anh và đung đưa người theo động tác, hừ mấy tiếng rất nhẹ.
Người nào đó động đậy mấy cái mà chưa đã ghiền, bây giờ lại đỡ cô nằm xuống mặt gương rồi úp người cô lại, một tay anh nâng đùi cô lên, một tay dùng sức đẩy vật ấy sâu vào cơ thể cô một lần nữa, để lưng cô tựa sát ngực mình, anh chỉ việc “đi vào” hung hăng từ đằng sau mà thôi.
Vốn dĩ với tư thế này sẽ vào rất sâu, cô trúng mấy cái đã không nhịn nổi nữa, nào ngờ Phó Chính lại chống khuỷu tay lên mặt gương để cô nhìn thẳng vào đấy, đối diện với khuôn mặt mình.
Cảnh tượng trong gương cực kỳ khó coi. Cô chỉ nhìn thấy thân thể trần trụi, hai chân mở rộng, phía dưới vừa nuốt vừa nhả anh, lớp thịt non tiến lui khi anh vừa vào vừa ra, chất dịch dính ngấy cũng dựa theo động tác mạnh yếu của anh mà dính một ít lên người cả hai và trên sàn.
Thị giác và cảm giác trong thân thể được tiến hành một cách đồng bộ, cô không cất nổi một câu hoàn chỉnh nữa. Phó Chính nhìn từ trên xuống dưới thân thể cô trong gương, bầu ngực tuyết trắng đang đung đưa, chỗ đang nuốt anh dường như đã bị kéo thành một đường thẳng mềm mại thật nhỏ. Ánh mắt anh ngày càng đỏ, động tác va chạm trên người cũng ngày càng mạnh hơn.
Đi vao thật hung ác, rút ra, lần sau nhanh hơn lần trước. Thiệu Tây Bội đành phải nhắm mắt lại, cả người sợ run, ngón tay cô bấu vào anh và cố giãy dụa nhưng chỉ nghe thấy tiếng thân thể va chạm vào nhau kịch liệt.
"Xin anh... Đừng...” Cô đỏ hoe mắt, không ngừng rơi lệ. Phía dưới bị đâm đau đớn, miệng nhỏ bị sưng phồng lên.
Nào ngờ động tác của anh chẳng chậm lại chút nào. Từ phía sau, anh đi lòng vòng để đánh ngược lên. Lưng cô dính sát vào lồng ngực đầy mồ hôi của anh, hai chân bị anh nâng lên và cấu đến mức xanh tím, nơi đó bị đánh phá, hoàn toàn chỉ biết hấp thụ theo phản xạ nữa mà thôi.
"Thật sự đau quá..." Thiệu Tây Bội bật ra tiếng nức nở, mãi đến khi cô cảm thấy mình sắp ngất đi, anh mới dùng lực chọc vào chỗ sâu nhất rồi rút ra, bắn... ngay trên mặt gương.
Người nào đó được thỏa mãn vì ăn no, nhưng người trong lòng của người đó lại hít thở khó khăn. Phó Chính bế Thiệu Tây Bội vào thẳng phòng tắm, nhìn xung quanh rồi đóng cửa lại.
***
Lúc hai người ra khỏi phòng ngủ thì bữa cơm tối đã gần kết thúc. Đơn Cảnh Xuyên đang đút cơm cho Phó Thiên Vấn. Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của em họ, ánh mắt anh trở nên nặng nề và quét qua Phó Chính.
Thiệu Tây Bội ngồi xuống bên cạnh Phó Căng Nam, nhìn con trai yên lặng ăn cơm mà thấy lòng mình mềm cả đi, cô đưa tay xoa đầu nó.
"Mẹ ~" Phó Thiên Vấn thấy cô tới vội đẩy thìa cơm mà cậu đút sắp tới miệng mình, làm nũng với mẹ: “Ôm...”
Kẻ ác nào đấy vừa hành hung người ta xong, biết tình trạng hiện tại của bà xã mình, nếu Tiểu Thiên Vấn quay tới quay lui trên người cô thì cô sẽ càng khó chịu hơn.
Thiệu Tây Bội định đứng dậy bế con thì Phó Chính đã ngăn lại, chỉ thấy anh buông đũa xuống đi đến chỗ ngồi bên cạnh Đơn Cảnh Xuyên, xoay người và tự mình bế lấy con gái.
"Không cần ba ba!" Phó Thiên Vấn mất hứng, mím môi muốn khóc: "Muốn mẹ ôm!"
"Mẹ con đang khó chịu trong người.” Phó Chính hiếm khi kìm nén tính tình, dùng giọng điệu chậm rãi với con gái như vậy.
"Muốn mẹ, muốn mẹ!" Búp bê yếu ớt giống như làm từ nước, nước mắt chảy từ từ xuống.
Phó Chính lại bị ghét bỏ. Lúc này, vẻ mặt anh hoàn toàn biến thành mưa gió bão bùng, ánh mắt lạnh băng nhìn Phó Thiên Vấn. Thiệu Tây Bội thấy anh sắp hung dữ với con, cô lập tức trợn mắt nhìn anh, vội vàng đứng dậy dỗ con gái: “Vấn Vấn không khóc, mẹ bồng con được không nè?”
"Ba ba." Lúc này, Phó Căng Nam chợt buông đũa xuống.
Ánh mắt Phó Chính chỉ nhìn hai mẹ con thôi, anh đáp gọn một tiếng “ừ” và chẳng thèm quay đầu lại.
"Ba không ức hiếp mẹ, em con sẽ không khóc.” Phó Căng Nam gằn từng tiến: “Ba dạy con phải tự lập, cố gắng làm sao để không phải kề sát mẹ cả ngày, nhưng chính lại không làm được!”
"Phụt...” Con thỏ lông xù vốn dựng thẳng tai để nghe ngóng chuyện của một nhà bốn người chợt phun cơm ra.
Vẻ mặt của Đơn Cảnh Xuyên càng là cười như không cười. Anh lấy khăn lấy lau mặt cho bà xã, tiếp tục giữ im lặng.
Thiệu Tây Bội nghe con trai nói xong thì mặt cũng đỏ bừng lên. Cô ôm con gái đang “ê ê a a” vào trong phòng ngủ, để hai cha con kia mắt to trợn mắt nhỏ ở phòng khách.
"Ba ba, em con nhỏ như vậy, kề cận bên mẹ là chuyện bình thường. Con đã tặng mẹ cho ta, vậy ba tặng mẹ cho em là được.” Thần thái của Phó Căng Nam rất tự nhiên, khiến cho ai đó bắt đầu nổi lửa.
Cố Linh Nhan dựa vào đùi Đơn Cảnh Xuyên cười lăn lộn. Phó Chính ho khan một tiếng, nói với con trai bằng giọng cực kỳ lạnh lùng: “Con mơ đi!”
"Ở nhà trẻ, mấy bạn con đều biết khiêm tốn.” Phó Căng Nam thu đuôi nhỏ lại, nhảy khỏi ghế dựa, chỉ để lại bóng lưng kiểu như “ba còn không bằng bạn con ở nhà trẻ”: “Ba ba thật đáng xấu hổ.”
Ông con nhỏ đi rồi, để ba mình ở lại bên vợ chồng cậu cả đang cười ngặt nghẽo. Phó Chính nghiến răng nghiến lợi nhưng lại bị nghẹn nói không nên lời.
Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước nằm lại trên bờ cát... Cuối cùng thì thời đại của cặn bã nhỏ mang họ Phó đã đến rồi!
Tác giả :
Tang Giới