Không Phải Em Không Yêu
Chương 48: Đánh cuộc
Editor: Thoa Xù
Mẫn Kiêu Tư và Cù Giản ngồi trên ghế sofa, cả hai đều trầm mặc nhìn Phó Chính nằm ở trên giường, hai đầu gối của anh quấn băng, đang lạnh lùng phê duyệt tài liệu trong tay.
Phương Miễn cũng không dám vào phòng bệnh, đành phải dè dặt nhờ hai người anh em có quan hệ thân thiết với Phó Chính mang tài liệu vào, còn mình thì đứng chờ ở ngoài phòng bệnh.
Phó Chính phê duyệt tài liệu xong, giật giật cơ thể định xuống giường, tay cố gắng với lấy cây gậy bên cạnh, rốt cuộc Mẫn Kiêu Tư không kềm chế được đứng lên từ ghế sofa, lấy cây gậy đưa tới tay anh ta.
"Cậu đừng đi." Lúc này Cù Giản mở miệng, "Đầu gối của cậu bị thương cũng không nhẹ, bây giờ Lục Lục đang ở đó với cô ấy, không có chuyện gì đâu."
"Hơn nữa bây giờ cô ấy vốn không muốn nhìn thấy cậu." Mẫn Kiêu Tư nhìn sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc của Phó Chính, thở dài, "Cậu khỏe hơn đi rồi hãy nói."
Dường như anh hoàn toàn không nghe được lời nói của hai người bọn họ, vẫn muốn vịn vào tủ đầu giường để xuống giường, Mẫn Kiêu Tư nhìn vẻ mặt không có biểu tình gì của anh thật sự là không có cách, đành phải đè vai anh lại, cố ý cất cao giọng nói, "Cậu nghĩ cho cái thai trong bụng cô ấy đi chứ, bây giờ nếu để cho cô ấy bị kích động, thật sự là ảnh hưởng đến hai mạng người đó!"
"Cậu phải hiểu rằng tình hình tâm lý của cô ấy bây giờ vốn không thích hợp mang thai sinh con." Cù Giản đứng lên từ ghế sofa, "Mình đi báo bác sĩ thay thuốc cho cậu."
Phó Chính bị Mẫn Kiêu Tư đè lại nhưng vẫn không nhúc nhích, rồi đột nhiên anh hất đổ mọi thứ trên bàn trà.
Đồ đạc rơi trên đất vang lên từng tiếng chói tai, Phó Lăng đi vào từ ngoài cửa.
"Bác trai." Bước chân của Cù Giản ngừng lại một chút, gật đầu chào Phó Lăng, Mẫn Kiêu Tư vội đỡ Phó Chính về giường, vỗ vỗ vai của anh rồi cũng đi theo Cù Giản ra khỏi phòng bệnh.
"Mẹ đã đỡ hơn chưa?" Trầm mặc một hồi, Phó Chính lạnh nhạt nói.
"Về nhà tĩnh dưỡng rồi, A Thiên đi cùng bà ấy." Đôi mày của Phó Lăng nhíu lại, đứng bên cạnh giường trầm lắng nhìn anh một hồi, "Con biết chuyện này từ khi nào?"
"Biết từ sớm rồi."
Phòng bệnh lớn như vậy nhưng không có những người khác, dường như không khí cũng bắt đầu ngưng trệ, ánh mắt của Phó Chính ảm đạm, trên cằm thì tím bầm, râu ria lởm chởm.
"Từ bé đến giờ không có chuyện gì có thể gạt được con." Phó Lăng cười cười có chút tự giễu, ông ta ngồi xuống cái ghế cạnh giường, "Con không muốn hỏi ba thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Đó là chuyện xưa của người lớn thôi." Phó chính quay đầu lại nhìn ông, "Xe trước đổ xe sau lấy đó làm răn, nhưng con cũng không rút ra được bao nhiêu kinh nghiệm."
Ban đầu Phó Lăng lấy kinh nghiệm của mình nhắc nhở anh, đừng có biết rõ không thể làm mà vẫn làm, anh vẫn khinh thường bỏ ngoài tai, cho là có thể may mắn tránh được cục diện hôm nay.
Nói cho cùng, hai cha con họ, một người buông bỏ sau đó lại hối tiếc, một người không chịu buông bỏ cuối cùng nhận lấy máu tươi đầm đìa, chó chê mèo lắm lông, đều thê thảm như nhau.
"Ít nhất con cũng thành công rồi." Một lúc lâu sau, Phó Lăng có vẻ thở phào nhẹ nhõm, đưa tay nhặt chăn mền và bình giữ nhiệt ở trên đất đặt lên bàn trà.
Toàn thân Phó Chính chấn động, ánh mắt nhìn thẳng vào Phó Lăng, chỉ thấy Phó Lăng không tiếp tục nhìn anh nữa, chắp tay sau lưng chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh.
...
Ánh sáng ban trưa xua đi cái lạnh ẩm ướt của những ngày lập đông, bóng cây thưa thớt ngoài cửa sổ tà tà đổ vào bên trong phòng.
Bóng của Phó Chính bước từng bước trải dài dọc theo hành lang của bệnh viện đi tới ngoài cửa phòng bệnh của Thiệu Tây Bội, nhìn vào trong phòng qua cửa sổ thủy tinh.
Thiệu Tây Bội khoác chăn ngồi trên ghế dựa mà Dung Tiễn mua về cho cô, Dung Tiễn đóng cửa sổ ban công cho cô, để nhiệt độ trong phòng đủ ấm bảo đảm cô không bị cảm lạnh, ngoài ra còn di chuyển một cái ghế đến ngồi bên cạnh cô.
Khoảng cách hơi xa, anh không nhìn rõ vẻ mặt của cô, chỉ có thể thấy Dung Tiễn đang khoa tay múa chân nói cái gì đó ở bên cạnh cô, mắt của cô nhìn dung Tiễn, thỉnh thoảng đôi môi mới nhúc nhích một chút.
Trong cuộc đời gần ba mươi năm nay, anh chưa bao giờ như hôm nay vậy, muốn làm một việc nhưng hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu, bắt đầu như thế nào.
Cũng khó trách rốt cuộc mãi cho đến khi tất cả mọi việc bị phơi bày ra, anh mới vô cùng thổn thức sao bản thân mình có thể dùng thái độ thản nhiên thoải mái để đối mặt với cô nhiều năm như thế.
Như thế mới tự biết mình không có mặt mũi nào mà chống đỡ nữa.
Lúc này có tiếng bước chân đến gần, Phó Chính quay đầu lại chạm mặt Đơn Cảnh Xuyên đi ra từ trong thang máy, trên tay xách theo một bình giữ nhiệt.
Lúc Đơn Cảnh Xuyên đi tới trước mặt anh thì dừng bước, vẻ mặt nghiêm nghị, đường nét đôi môi sâu sắc.
Lúc này Phó Chính chuyển ánh mắt ra khỏi phòng bệnh, xoay người chống gậy từ từ đi về hướng ngược lại.
***
Đơn Cảnh xuyên xách theo bình giữ nhiệt đi vào phòng, Thiệu Tây Bội nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn anh, nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Anh.”
"Wow, cái gì mà thơm vậy!" Dung Tiễn nghe được mùi trong bình giữ nhiệt, bật dậy từ trên ghế, "Em cũng muốn uống!"
"Canh thịt nạc tổ yến." Đơn Cảnh Xuyên để bình giữ nhiệt lên bàn, mở ra múc một chén nhỏ, "Không phải em rêu rao rằng mình đang muốn giảm cân sao, cái này đặc biệt làm cho Bội Bội."
"Sao anh lại trở nên dài dòng giống tên khốn Cù Giản vậy!" Dung Tiễn nhận lấy cái chén trong tay anh, "Để em đút cậu ấy."
"Cái này là ai làm vậy anh?" Ánh mắt Thiệu Tây Bội thản nhiên nhìn Đơn Cảnh Xuyên.
"Mẹ anh." Anh không tránh không né, kiên nhẫn vuốt tóc cô, "Uống đi, tốt cho cơ thể em."
Môi cô giật giật định nói gì, trước ánh mắt dịu dàng của anh, cuối cùng cô vẫn uống vài ngụm canh do Dung Tiễn đút.
Uống canh xong cô hơi mệt nên chỉ muốn ngủ, Đơn Cảnh Xuyên đỡ cô lên giường đắp mền lại, đợi sau khi cô ngủ rồi mới cùng Dung Tiễn ra khỏi phòng bệnh.
"Anh định đi đón thỏ xù lông nhà anh à?" Dung Tiễn cười gian, đi theo Đơn Cảnh Xuyên, "Mời em uống rượu mừng nhanh lên chút, chờ không nổi nữa rồi!"
Đơn Cảnh Xuyên nhìn cô, bất đắc dĩ cười cười, đột nhiên ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, bước chân cũng dừng lại.
Lục Mộc đã đứng bên cạnh cửa sổ tầng dưới lâu rồi, lúc thấy anh đi đến thì ngẩng đầu, thản nhiên gật đầu với anh.
Lúc Dung Tiễn vừa nhìn thấy bà thì vẻ mặt cũng trở nên hơi lạnh lùng, ngày trước dù như thế nào cô vẫn kính trọng bậc trưởng bối như bà, sau khi trải qua sự việc này, cô nhìn thấy Thiệu Tây Bội ngày càng gầy đi, thật sự cũng không thể bày ra sắc mặt hòa nhã được nữa rồi.
Dung Tiễn không nói gì, đi thẳng xuống ga ra tầng hầm, Đơn Cảnh Xuyên cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn đi đến trước mặt Lục Mộc gọi một tiếng, "Dì Mộc."
"Từ nhỏ Bội Bội đã thân với con." Lục Mộc trầm lặng một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ chậm rãi nói, "Bây giờ người duy nhất con bé chịu tin tưởng chính là con và cô bé kia."
Ánh mắt của Đơn Cảnh Xuyên hơi thay đổi, cuối cùng vẫn không nói gì.
"Người mẹ như dì đây chưa từng mang lại chút hạnh phúc vui vẻ nào cho con bé."
Nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ bà cũng chỉ suy nghĩ cho mình, tự buồn bã hối tiếc rồi lại xấu hổ tự ái, ích kỷ định đoạt cuộc sống của con gái, lại chưa từng hỏi qua con bé có đồng ý hay không.
Dù lần đầu tiên nhìn thấy Phó Chính bà cũng biết anh là ai, vậy mà cuối cùng vẫn do dự nhiều lần, không ngăn cản.
Bởi vì bà biết, đây là cơ hội duy nhất có thể khiến cho bà gặp lại người kia lần nữa.
"Dì Mộc." Đơn Cảnh Xuyên nghiêm túc nhìn Lục Mộc, trịnh trọng hỏi, "Rốt cuộc cha ruột của Bội Bội là ai?"
Lục Mộc quay đầu lại nhìn anh, đàn ông trẻ tuổi khí khái mà tuấn lãng, ánh mắt trong suốt trầm tĩnh, vô cùng giống Đơn Quần lúc còn trẻ.
"Cảnh Xuyên, đây là chuyện đúng đắn duy nhất mà người mẹ này làm cho con bé." Một lúc lâu sau, bà nhẹ thở dài một tiếng, "Ngày mai dì sẽ rời khỏi đây. Dì xin con, đừng nói với ông ấy."
Bởi vì trước giờ con gái của bà chính là con của ông ấy, hiện tại ông ấy cũng đã có vợ con bầu bạn, nếu năm đó đã khiến ông ấy hiểu lầm, thế thì cứ để cho ông ấy tin như vậy, như vậy tốt cho tất cả mọi người.
Đơn Cảnh Xuyên nhìn bóng dáng Lục Mộc khuất dần ở cuối hành lang, đứng tại chỗ ngơ ngẩn thật lâu, dường như có một dòng nước chua chát chảy qua trong lòng, ánh mắt từ từ trở nên dịu dàng.
Vào những tháng cuối năm, cuối cùng nỗi đau và sự ngột ngạt mà cô phải chịu đựng mấy ngày nay cũng có thể kết thúc.
Thật may là màn đánh cuộc mà cô buộc phải theo đã sớm định kết cục, chỉ mong cô có thể bình yên thuận lợi cùng với sinh mạng mới này quên đi mọi chuyện.
Cho dù có nhiều khó khăn, cuối cùng những chuyện này cũng sẽ lãng quên theo thời gian.
...
Cố Linh Nhan cảm thấy hôm nay Đơn Cảnh Xuyên rất kỳ quái, anh đến trường học từ rất sớm, cô chưa kịp đi tới cổng chính, đã gặp anh ở tầng trệt của tòa nhà giảng dạy.
Buổi tối về nhà thì anh tự tay xuống bếp nấu cơm, từ khi cô thưởng thức qua tay nghề của anh thì vẫn luôn nhớ, đáng tiếc là bởi vì chuyện của Thiệu Tây Bội và nhà họ Đơn nên anh rất bận rộn, lâu rồi cũng không làm cơm cho cô.
Bây giờ cô đã không quấn lấy anh giống như trước đây nữa, mỗi lần gặp mặt nhìn thấy anh cố gắng không để lộ sự mệt mỏi, cô luôn nhắc nhở mình phải ngoan một chút hiểu chuyện một chút, đừng gây thêm phiền phức cho anh, lúc gặp nhau chỉ lẳng lặng ở bên cạnh anh là vui rồi.
Lúc ăn cơm anh chủ động hỏi cô về tình hình ở trường học mấy ngày nay, cô thấy sắc mặt của anh dường như đã thoải mái hơn trước rất nhiều, mới đánh bạo lải nhải kể lể một hồi.
"Tới đây." Lúc này Đơn Cảnh Xuyên để đũa xuống nhìn cô, ý bảo cô đến bên cạnh anh.
Cố Linh Nhan ngoan ngoãn đi đến bên cạnh anh giống như con thỏ nhỏ vậy, bị anh nhẹ nhàng kéo đến ôm lên đùi.
"Mấy ngày nay buổi tối đều ở lại trường học, có lạnh không?" Gần đây tối nào anh cũng phải trở về nhà, anh không có ở đây cô lại không muốn ở nhà một mình, ở trường học không có máy sưởi, trời thì dần lạnh lên, trong lòng anh vẫn rất lo lắng.
"Cũng tàm tạm." Cố Linh Nhan huýt sáo, "Em và Đại Ngải chen nhau ngủ, buổi tối nhét chân lên bụng cậu ấy, em còn chiếm đoạt thảm điện của Xuyến Nhi đó ha ha ha." Mặc dù cô cũng bị Xuyến Nhi đuổi đánh không ít lần....
Đơn Cảnh Xuyên nhìn dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực của cô, trong lòng cảm thấy vừa thích thú vừa đáng yêu, ôm lấy cô nhẹ nhàng hôn, nghiêng đầu vùi mặt vào cổ cô.
Ánh mắt sáng rực và hơi thở của anh phả ra khiến cô cảm thấy ngứa ngáy run rẩy, nhẹ nhàng cười, anh nghe thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người cô, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, đột nhiên nói ra lời mà anh nín nhịn cả buổi tối nay.
"Nhan Nhan, gả cho anh, có được không."
Làm vợ của anh, để anh dốc hết sức mang đến mọi thứ cho em, nhìn thấy em ở bên cạnh anh, xù lông la lối khóc lóc om sòm làm nũng đều được hết, anh chịu trách nhiệm thu dọn cục diện rối rắm của em, đuổi theo sau lưng, nhìn em không lo không buồn.
Trong nháy mắt, Cố Linh Nhan sợ ngây người, đôi mắt mở to trừng trừng, giờ phút này cái đầu quái quỷ của cô lại không nghĩ được gì, cà lăm cả buổi mới ngơ ngác nói: "Cái này là... Cầu... Cầu hôn sao?"
Đơn Cảnh Xuyên phì cười, vẻ mặt kiên cường vững vàng thản nhiên nở nụ cười, "Đúng vậy."
Cô thấy anh lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi quần, đưa tới trước mặt cô, "Em mở ra xem thử đi."
Chiều nay anh đi ra từ bệnh viện cũng chưa trở lại Cục, đi thẳng đến cửa hàng trang sức chọn một chiếc nhẫn kim cương, sau đó anh lại lo sợ bất an, nhìn cái hộp như củ khoai lang nóng phỏng tay, trong lòng rất kiên định với quyết định này nhưng lại lo lắng về câu trả lời của cô.
Cố Linh Nhan run run mở cái hộp kia, nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh loá cả mắt thì nuốt nước miếng cái ực.
"Em nhận chiếc nhẫn này trước đi, đợi hè năm sau em đủ hai mươi tuổi, chúng ta sẽ đi đăng ký, có được không?"
Anh sờ sờ tóc cô, nín thở nhìn cô.
"Chiếc nhẫn này không đẹp, em muốn đổi chiếc khác!" Một lúc lâu sau, cô hơi ghét bỏ nhìn anh, "Áo cưới cũng vậy, em muốn tự mình chọn. Ngày đi đăng ký cũng không cho anh gạt em, em muốn ăn mặc thật xinh đẹp!"
Con nhóc này, trước giờ đều không biểu hiện như bình thường, Đơn Cảnh Xuyên bị lời nói liên tục của cô làm cho chấn động ngây ngẩn cả người, hồi lâu sau mới nở nụ cười tươi tắn.
"Được."
Cố Linh Nhan nhíu mày, miệng lẩm bẩm cái gì đó, vẫn hài lòng vui vẻ đeo chiếc nhẫn vào tay.
Anh nhìn người trước mặt, trong lòng ngập tràn hạnh phúc ấm áp, không còn tiếc nuối điều gì nữa.
Thật ra thì dù sau này cô ấy có không trưởng thành cũng không sao, anh sẵn lòng nuông chiều, yêu thương cô như đứa trẻ.
Năm tháng trôi qua, cuối cùng chúng ta cũng sẽ già đi, nhưng anh sẽ mãi mãi khắc sâu hình ảnh thuở ban đầu của em, hình ảnh rung động lòng người.
Hy vọng tình cảm này là mãi mãi.
Mẫn Kiêu Tư và Cù Giản ngồi trên ghế sofa, cả hai đều trầm mặc nhìn Phó Chính nằm ở trên giường, hai đầu gối của anh quấn băng, đang lạnh lùng phê duyệt tài liệu trong tay.
Phương Miễn cũng không dám vào phòng bệnh, đành phải dè dặt nhờ hai người anh em có quan hệ thân thiết với Phó Chính mang tài liệu vào, còn mình thì đứng chờ ở ngoài phòng bệnh.
Phó Chính phê duyệt tài liệu xong, giật giật cơ thể định xuống giường, tay cố gắng với lấy cây gậy bên cạnh, rốt cuộc Mẫn Kiêu Tư không kềm chế được đứng lên từ ghế sofa, lấy cây gậy đưa tới tay anh ta.
"Cậu đừng đi." Lúc này Cù Giản mở miệng, "Đầu gối của cậu bị thương cũng không nhẹ, bây giờ Lục Lục đang ở đó với cô ấy, không có chuyện gì đâu."
"Hơn nữa bây giờ cô ấy vốn không muốn nhìn thấy cậu." Mẫn Kiêu Tư nhìn sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc của Phó Chính, thở dài, "Cậu khỏe hơn đi rồi hãy nói."
Dường như anh hoàn toàn không nghe được lời nói của hai người bọn họ, vẫn muốn vịn vào tủ đầu giường để xuống giường, Mẫn Kiêu Tư nhìn vẻ mặt không có biểu tình gì của anh thật sự là không có cách, đành phải đè vai anh lại, cố ý cất cao giọng nói, "Cậu nghĩ cho cái thai trong bụng cô ấy đi chứ, bây giờ nếu để cho cô ấy bị kích động, thật sự là ảnh hưởng đến hai mạng người đó!"
"Cậu phải hiểu rằng tình hình tâm lý của cô ấy bây giờ vốn không thích hợp mang thai sinh con." Cù Giản đứng lên từ ghế sofa, "Mình đi báo bác sĩ thay thuốc cho cậu."
Phó Chính bị Mẫn Kiêu Tư đè lại nhưng vẫn không nhúc nhích, rồi đột nhiên anh hất đổ mọi thứ trên bàn trà.
Đồ đạc rơi trên đất vang lên từng tiếng chói tai, Phó Lăng đi vào từ ngoài cửa.
"Bác trai." Bước chân của Cù Giản ngừng lại một chút, gật đầu chào Phó Lăng, Mẫn Kiêu Tư vội đỡ Phó Chính về giường, vỗ vỗ vai của anh rồi cũng đi theo Cù Giản ra khỏi phòng bệnh.
"Mẹ đã đỡ hơn chưa?" Trầm mặc một hồi, Phó Chính lạnh nhạt nói.
"Về nhà tĩnh dưỡng rồi, A Thiên đi cùng bà ấy." Đôi mày của Phó Lăng nhíu lại, đứng bên cạnh giường trầm lắng nhìn anh một hồi, "Con biết chuyện này từ khi nào?"
"Biết từ sớm rồi."
Phòng bệnh lớn như vậy nhưng không có những người khác, dường như không khí cũng bắt đầu ngưng trệ, ánh mắt của Phó Chính ảm đạm, trên cằm thì tím bầm, râu ria lởm chởm.
"Từ bé đến giờ không có chuyện gì có thể gạt được con." Phó Lăng cười cười có chút tự giễu, ông ta ngồi xuống cái ghế cạnh giường, "Con không muốn hỏi ba thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Đó là chuyện xưa của người lớn thôi." Phó chính quay đầu lại nhìn ông, "Xe trước đổ xe sau lấy đó làm răn, nhưng con cũng không rút ra được bao nhiêu kinh nghiệm."
Ban đầu Phó Lăng lấy kinh nghiệm của mình nhắc nhở anh, đừng có biết rõ không thể làm mà vẫn làm, anh vẫn khinh thường bỏ ngoài tai, cho là có thể may mắn tránh được cục diện hôm nay.
Nói cho cùng, hai cha con họ, một người buông bỏ sau đó lại hối tiếc, một người không chịu buông bỏ cuối cùng nhận lấy máu tươi đầm đìa, chó chê mèo lắm lông, đều thê thảm như nhau.
"Ít nhất con cũng thành công rồi." Một lúc lâu sau, Phó Lăng có vẻ thở phào nhẹ nhõm, đưa tay nhặt chăn mền và bình giữ nhiệt ở trên đất đặt lên bàn trà.
Toàn thân Phó Chính chấn động, ánh mắt nhìn thẳng vào Phó Lăng, chỉ thấy Phó Lăng không tiếp tục nhìn anh nữa, chắp tay sau lưng chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh.
...
Ánh sáng ban trưa xua đi cái lạnh ẩm ướt của những ngày lập đông, bóng cây thưa thớt ngoài cửa sổ tà tà đổ vào bên trong phòng.
Bóng của Phó Chính bước từng bước trải dài dọc theo hành lang của bệnh viện đi tới ngoài cửa phòng bệnh của Thiệu Tây Bội, nhìn vào trong phòng qua cửa sổ thủy tinh.
Thiệu Tây Bội khoác chăn ngồi trên ghế dựa mà Dung Tiễn mua về cho cô, Dung Tiễn đóng cửa sổ ban công cho cô, để nhiệt độ trong phòng đủ ấm bảo đảm cô không bị cảm lạnh, ngoài ra còn di chuyển một cái ghế đến ngồi bên cạnh cô.
Khoảng cách hơi xa, anh không nhìn rõ vẻ mặt của cô, chỉ có thể thấy Dung Tiễn đang khoa tay múa chân nói cái gì đó ở bên cạnh cô, mắt của cô nhìn dung Tiễn, thỉnh thoảng đôi môi mới nhúc nhích một chút.
Trong cuộc đời gần ba mươi năm nay, anh chưa bao giờ như hôm nay vậy, muốn làm một việc nhưng hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu, bắt đầu như thế nào.
Cũng khó trách rốt cuộc mãi cho đến khi tất cả mọi việc bị phơi bày ra, anh mới vô cùng thổn thức sao bản thân mình có thể dùng thái độ thản nhiên thoải mái để đối mặt với cô nhiều năm như thế.
Như thế mới tự biết mình không có mặt mũi nào mà chống đỡ nữa.
Lúc này có tiếng bước chân đến gần, Phó Chính quay đầu lại chạm mặt Đơn Cảnh Xuyên đi ra từ trong thang máy, trên tay xách theo một bình giữ nhiệt.
Lúc Đơn Cảnh Xuyên đi tới trước mặt anh thì dừng bước, vẻ mặt nghiêm nghị, đường nét đôi môi sâu sắc.
Lúc này Phó Chính chuyển ánh mắt ra khỏi phòng bệnh, xoay người chống gậy từ từ đi về hướng ngược lại.
***
Đơn Cảnh xuyên xách theo bình giữ nhiệt đi vào phòng, Thiệu Tây Bội nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn anh, nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Anh.”
"Wow, cái gì mà thơm vậy!" Dung Tiễn nghe được mùi trong bình giữ nhiệt, bật dậy từ trên ghế, "Em cũng muốn uống!"
"Canh thịt nạc tổ yến." Đơn Cảnh Xuyên để bình giữ nhiệt lên bàn, mở ra múc một chén nhỏ, "Không phải em rêu rao rằng mình đang muốn giảm cân sao, cái này đặc biệt làm cho Bội Bội."
"Sao anh lại trở nên dài dòng giống tên khốn Cù Giản vậy!" Dung Tiễn nhận lấy cái chén trong tay anh, "Để em đút cậu ấy."
"Cái này là ai làm vậy anh?" Ánh mắt Thiệu Tây Bội thản nhiên nhìn Đơn Cảnh Xuyên.
"Mẹ anh." Anh không tránh không né, kiên nhẫn vuốt tóc cô, "Uống đi, tốt cho cơ thể em."
Môi cô giật giật định nói gì, trước ánh mắt dịu dàng của anh, cuối cùng cô vẫn uống vài ngụm canh do Dung Tiễn đút.
Uống canh xong cô hơi mệt nên chỉ muốn ngủ, Đơn Cảnh Xuyên đỡ cô lên giường đắp mền lại, đợi sau khi cô ngủ rồi mới cùng Dung Tiễn ra khỏi phòng bệnh.
"Anh định đi đón thỏ xù lông nhà anh à?" Dung Tiễn cười gian, đi theo Đơn Cảnh Xuyên, "Mời em uống rượu mừng nhanh lên chút, chờ không nổi nữa rồi!"
Đơn Cảnh Xuyên nhìn cô, bất đắc dĩ cười cười, đột nhiên ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, bước chân cũng dừng lại.
Lục Mộc đã đứng bên cạnh cửa sổ tầng dưới lâu rồi, lúc thấy anh đi đến thì ngẩng đầu, thản nhiên gật đầu với anh.
Lúc Dung Tiễn vừa nhìn thấy bà thì vẻ mặt cũng trở nên hơi lạnh lùng, ngày trước dù như thế nào cô vẫn kính trọng bậc trưởng bối như bà, sau khi trải qua sự việc này, cô nhìn thấy Thiệu Tây Bội ngày càng gầy đi, thật sự cũng không thể bày ra sắc mặt hòa nhã được nữa rồi.
Dung Tiễn không nói gì, đi thẳng xuống ga ra tầng hầm, Đơn Cảnh Xuyên cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn đi đến trước mặt Lục Mộc gọi một tiếng, "Dì Mộc."
"Từ nhỏ Bội Bội đã thân với con." Lục Mộc trầm lặng một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ chậm rãi nói, "Bây giờ người duy nhất con bé chịu tin tưởng chính là con và cô bé kia."
Ánh mắt của Đơn Cảnh Xuyên hơi thay đổi, cuối cùng vẫn không nói gì.
"Người mẹ như dì đây chưa từng mang lại chút hạnh phúc vui vẻ nào cho con bé."
Nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ bà cũng chỉ suy nghĩ cho mình, tự buồn bã hối tiếc rồi lại xấu hổ tự ái, ích kỷ định đoạt cuộc sống của con gái, lại chưa từng hỏi qua con bé có đồng ý hay không.
Dù lần đầu tiên nhìn thấy Phó Chính bà cũng biết anh là ai, vậy mà cuối cùng vẫn do dự nhiều lần, không ngăn cản.
Bởi vì bà biết, đây là cơ hội duy nhất có thể khiến cho bà gặp lại người kia lần nữa.
"Dì Mộc." Đơn Cảnh Xuyên nghiêm túc nhìn Lục Mộc, trịnh trọng hỏi, "Rốt cuộc cha ruột của Bội Bội là ai?"
Lục Mộc quay đầu lại nhìn anh, đàn ông trẻ tuổi khí khái mà tuấn lãng, ánh mắt trong suốt trầm tĩnh, vô cùng giống Đơn Quần lúc còn trẻ.
"Cảnh Xuyên, đây là chuyện đúng đắn duy nhất mà người mẹ này làm cho con bé." Một lúc lâu sau, bà nhẹ thở dài một tiếng, "Ngày mai dì sẽ rời khỏi đây. Dì xin con, đừng nói với ông ấy."
Bởi vì trước giờ con gái của bà chính là con của ông ấy, hiện tại ông ấy cũng đã có vợ con bầu bạn, nếu năm đó đã khiến ông ấy hiểu lầm, thế thì cứ để cho ông ấy tin như vậy, như vậy tốt cho tất cả mọi người.
Đơn Cảnh Xuyên nhìn bóng dáng Lục Mộc khuất dần ở cuối hành lang, đứng tại chỗ ngơ ngẩn thật lâu, dường như có một dòng nước chua chát chảy qua trong lòng, ánh mắt từ từ trở nên dịu dàng.
Vào những tháng cuối năm, cuối cùng nỗi đau và sự ngột ngạt mà cô phải chịu đựng mấy ngày nay cũng có thể kết thúc.
Thật may là màn đánh cuộc mà cô buộc phải theo đã sớm định kết cục, chỉ mong cô có thể bình yên thuận lợi cùng với sinh mạng mới này quên đi mọi chuyện.
Cho dù có nhiều khó khăn, cuối cùng những chuyện này cũng sẽ lãng quên theo thời gian.
...
Cố Linh Nhan cảm thấy hôm nay Đơn Cảnh Xuyên rất kỳ quái, anh đến trường học từ rất sớm, cô chưa kịp đi tới cổng chính, đã gặp anh ở tầng trệt của tòa nhà giảng dạy.
Buổi tối về nhà thì anh tự tay xuống bếp nấu cơm, từ khi cô thưởng thức qua tay nghề của anh thì vẫn luôn nhớ, đáng tiếc là bởi vì chuyện của Thiệu Tây Bội và nhà họ Đơn nên anh rất bận rộn, lâu rồi cũng không làm cơm cho cô.
Bây giờ cô đã không quấn lấy anh giống như trước đây nữa, mỗi lần gặp mặt nhìn thấy anh cố gắng không để lộ sự mệt mỏi, cô luôn nhắc nhở mình phải ngoan một chút hiểu chuyện một chút, đừng gây thêm phiền phức cho anh, lúc gặp nhau chỉ lẳng lặng ở bên cạnh anh là vui rồi.
Lúc ăn cơm anh chủ động hỏi cô về tình hình ở trường học mấy ngày nay, cô thấy sắc mặt của anh dường như đã thoải mái hơn trước rất nhiều, mới đánh bạo lải nhải kể lể một hồi.
"Tới đây." Lúc này Đơn Cảnh Xuyên để đũa xuống nhìn cô, ý bảo cô đến bên cạnh anh.
Cố Linh Nhan ngoan ngoãn đi đến bên cạnh anh giống như con thỏ nhỏ vậy, bị anh nhẹ nhàng kéo đến ôm lên đùi.
"Mấy ngày nay buổi tối đều ở lại trường học, có lạnh không?" Gần đây tối nào anh cũng phải trở về nhà, anh không có ở đây cô lại không muốn ở nhà một mình, ở trường học không có máy sưởi, trời thì dần lạnh lên, trong lòng anh vẫn rất lo lắng.
"Cũng tàm tạm." Cố Linh Nhan huýt sáo, "Em và Đại Ngải chen nhau ngủ, buổi tối nhét chân lên bụng cậu ấy, em còn chiếm đoạt thảm điện của Xuyến Nhi đó ha ha ha." Mặc dù cô cũng bị Xuyến Nhi đuổi đánh không ít lần....
Đơn Cảnh Xuyên nhìn dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực của cô, trong lòng cảm thấy vừa thích thú vừa đáng yêu, ôm lấy cô nhẹ nhàng hôn, nghiêng đầu vùi mặt vào cổ cô.
Ánh mắt sáng rực và hơi thở của anh phả ra khiến cô cảm thấy ngứa ngáy run rẩy, nhẹ nhàng cười, anh nghe thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người cô, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, đột nhiên nói ra lời mà anh nín nhịn cả buổi tối nay.
"Nhan Nhan, gả cho anh, có được không."
Làm vợ của anh, để anh dốc hết sức mang đến mọi thứ cho em, nhìn thấy em ở bên cạnh anh, xù lông la lối khóc lóc om sòm làm nũng đều được hết, anh chịu trách nhiệm thu dọn cục diện rối rắm của em, đuổi theo sau lưng, nhìn em không lo không buồn.
Trong nháy mắt, Cố Linh Nhan sợ ngây người, đôi mắt mở to trừng trừng, giờ phút này cái đầu quái quỷ của cô lại không nghĩ được gì, cà lăm cả buổi mới ngơ ngác nói: "Cái này là... Cầu... Cầu hôn sao?"
Đơn Cảnh Xuyên phì cười, vẻ mặt kiên cường vững vàng thản nhiên nở nụ cười, "Đúng vậy."
Cô thấy anh lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi quần, đưa tới trước mặt cô, "Em mở ra xem thử đi."
Chiều nay anh đi ra từ bệnh viện cũng chưa trở lại Cục, đi thẳng đến cửa hàng trang sức chọn một chiếc nhẫn kim cương, sau đó anh lại lo sợ bất an, nhìn cái hộp như củ khoai lang nóng phỏng tay, trong lòng rất kiên định với quyết định này nhưng lại lo lắng về câu trả lời của cô.
Cố Linh Nhan run run mở cái hộp kia, nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh loá cả mắt thì nuốt nước miếng cái ực.
"Em nhận chiếc nhẫn này trước đi, đợi hè năm sau em đủ hai mươi tuổi, chúng ta sẽ đi đăng ký, có được không?"
Anh sờ sờ tóc cô, nín thở nhìn cô.
"Chiếc nhẫn này không đẹp, em muốn đổi chiếc khác!" Một lúc lâu sau, cô hơi ghét bỏ nhìn anh, "Áo cưới cũng vậy, em muốn tự mình chọn. Ngày đi đăng ký cũng không cho anh gạt em, em muốn ăn mặc thật xinh đẹp!"
Con nhóc này, trước giờ đều không biểu hiện như bình thường, Đơn Cảnh Xuyên bị lời nói liên tục của cô làm cho chấn động ngây ngẩn cả người, hồi lâu sau mới nở nụ cười tươi tắn.
"Được."
Cố Linh Nhan nhíu mày, miệng lẩm bẩm cái gì đó, vẫn hài lòng vui vẻ đeo chiếc nhẫn vào tay.
Anh nhìn người trước mặt, trong lòng ngập tràn hạnh phúc ấm áp, không còn tiếc nuối điều gì nữa.
Thật ra thì dù sau này cô ấy có không trưởng thành cũng không sao, anh sẵn lòng nuông chiều, yêu thương cô như đứa trẻ.
Năm tháng trôi qua, cuối cùng chúng ta cũng sẽ già đi, nhưng anh sẽ mãi mãi khắc sâu hình ảnh thuở ban đầu của em, hình ảnh rung động lòng người.
Hy vọng tình cảm này là mãi mãi.
Tác giả :
Tang Giới