Không Phải Em Không Yêu
Chương 35: Nhà của chúng ta
Editor: Thoa Xù
Lúc Tiêu An hốt hoảng chạy ra khỏi cục cảnh sát, chạm mặt Ngôn Kỳ đang nhảy từ trên xe xuống.
"Cậu chờ một chút." Cả buổi sáng không thấy bóng dáng Ngôn Kỳ, vẻ mặt anh căng thẳng, một tay ngăn Tiêu An lại, một tay rút bao thuốc lá từ trong túi ra.
"Thành phố J bị lũ lụt, Bội Bội đang ở bên đó, bây giờ máy bay không bay được, mình và cậu lái xe qua đó." Tiêu An khẽ chau mày, mở cửa xe định ngồi vào.
"Mình bảo cậu chờ một chút, đừng đi!" Ngôn Kỳ quay đầu lại quát anh, túm cổ áo lôi anh ra, vẻ mặt hơi hung dữ.
"Con mẹ nó cậu buông tay ra." Tiêu An cũng nổi giận, "Cậu nổi điên làm gì?!"
"Phó Chính người ta đã qua đó rồi, cậu còn đi cái rắm?!" Ngôn Kỳ đạp mạnh một cước vào bánh xe, "Chú rể chạy khỏi buổi lễ đính hôn, anh ta bỏ mặc mọi thứ để làm anh hùng cứu mỹ nhân, cậu còn kịp nữa sao?!"
Tiêu An nghe lời của cậu ta nói, ánh sáng trong mắt lập tức tối sầm lại, chán nản tựa vào cạnh cửa xe.
"Mình vừa đưa Lương Kha rời khỏi nơi tổ chức tiệc, sau đó cô ta nhảy khỏi xe mình, không biết là chạy đi đâu rồi." Ngôn Kỳ thở dốc một hơi, nặng nề hít một hơi thuốc.
Ánh mắt Tiêu An lóe lên, giây phút này muôn vàn cảm xúc bùng lên trong đầu anh, nhưng mà anh lại cảm giác mình không có cách nào nắm bắt được.
Đúng vậy, người ta làm đến mức độ như thế, anh còn kịp nữa sao?
"Trở về thôi, hai ngày nay tâm tình của Nồi không tốt, hôm nay cậu lại vắng mặt hơn nữa ngày rồi." Một lúc sau, anh vỗ vỗ vào vai Ngôn Kỳ, dẫn đầu trở về cục cảnh sát.
***
Thiệu Tây Bội lẳng lặng ngồi trong phòng khách sạn, nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, cầm quyển sách trên tay nhưng không nhìn vào chữ nào.
Phó Chính đến thành phố J sau ba giờ lái xe hết tốc lực, bây giờ trên người anh không có đồng nào, quần áo lam lũ, hơn nữa ngay cả điện thoại cũng bị anh ném vụn ở trước cổng bệnh viện rồi.
Cô biết hôm nay là lễ đính hôn của anh, thật sự là có nằm mơ cô cũng không ngờ tới, anh lại vứt bỏ tất cả mọi thứ, ngàn dặm xa xôi đến tìm cô.
Thật vất vả lắm cô mới có thể đối mặt với cuộc sống không có anh, nhưng chỉ một hành động thế này của anh, trong phút chốc đã khiến cho bao nhiêu công sức của cô đều đổ song đổ biển hết rồi.
Từ trong phòng tắm bước ra, Phó Chính thấy cô đang lôi chăn nệm trong tủ ra, trải trên sàn nhà, anh cau mày, lạnh lùng nói: "Anh không ngủ dưới sàn nhà đâu."
"Em ngủ." Cô lạnh nhạt trả lời, lấy cái gối qua.
Anh ngẩn ra, giọng nói càng lạnh lùng hơn, "Thế nào? Phân chia rõ ràng để giữ lòng trung trinh với Tiêu An sao?"
"Cám ơn anh hôm nay đã tới đây." Giọng của Thiệu Tây Bội hơi xa cách, "Lúc cô Lương tới tìm em tính sổ, làm phiền anh nói với cô ấy một tiếng, cũng không phải do em muốn anh tới đây."
Phó Chính khoanh tay nhìn cô một hồi, cười lạnh: "Em cảm thấy nếu anh tới đây rồi, vẫn còn muốn trở về dọn dẹp cái cục diện rối rắm đó sao?"
"Đó là chuyện của anh, chẳng liên quan gì đến em." Cô tiếp tục nói lời lạnh nhạt, giũ tóc chuẩn bị nằm xuống.
"Thiệu Tây Bội, giấc mộng đẹp của em đã kết thúc rồi." Ánh mắt anh lạnh lùng, đưa tay kéo cô đến trước mặt, "Chỉ cần anh còn sống, em đừng mơ tưởng đến chuyện nâng khăn sửa túi cho tên kia."
"Anh làm như vậy còn ý nghĩa gì nữa chứ?" Cô thở dài, nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, "Vâng, em thừa nhận em vô cùng cảm động, anh vứt bỏ chuyện anh xem trọng nhất sang một bên để đến tìm em, nhưng anh muốn em trả cho anh như thế nào đây?"
"Trở về cùng anh." Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô.
"Chúng ta còn trở lại được sao?" Cô buồn bã cười, "Trước kia anh cũng đã cho em hi vọng hết lần này đến lần khác, đến nỗi có lúc em cảm thấy anh đối với em thật sự khác biệt, anh để ý đến em, anh thích em, nhưng mà ngày hôm sau anh lại có thể lên giường với người phụ nữ khác, hoặc là mười ngày nửa tháng cũng không để ý tới em, những chuyện đó em đều chịu đựng, em cũng không hối hận."
"Tình cảm như chuyện uống nước, ấm hay lạnh đều tự mình biết, đi theo anh nhiều năm như vậy, em bị coi thường đã sớm cũng không quan tâm đến danh dự gì nữa, nhưng bây giờ anh lại không màng tốt xấu, bỏ mặc con đường làm quan của mình như vậy để chạy tới đây tìm em, em thật sự không gánh nổi."
Phó Chính lẳng lặng nghe cô nói xong, ánh mắt lạnh lẽo lại mang theo chút ẩn nhẫn.
"Không phải một mình em bị coi thường." Một lúc sau, anh vén chăn lên nằm vào, "Nếu em chọc tới anh, nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, trở về hay không là do anh quyết định."
***
Ngày hôm sau về đến thành phố S là vào buổi trưa, lúc Phó Chính dừng xe lại, Thiệu Tây Bội mới phát hiện anh đã chở cô đến dưới lầu của khu nhà trọ trước kia.
Đến tầng trệt, anh lại chỗ bồn hoa lấy ra chìa khóa, mở cửa một cách quen thuộc.
Trong phòng không thay đổi bất cứ thứ gì, hình như có người quét dọn sạch sẽ sáng sủa hơn, mấy tháng trước cô tự tay giao chìa khóa cho khách trọ mới, sau đó một mình ngồi bên cạnh bồn hoa dưới lầu cả buổi tối.
Nơi này lưu giữ ký ức bao nhiêu năm qua của cô và anh, cho dù là tốt hay xấu, đau thương hay vui vẻ, cũng chỉ là một cái nháy mắt, tất cả mọi chuyện cũng chỉ có một mình cô chịu đựng.
Cô đang ngây ngẩn, đột nhiên cảm thấy có một cái gì đó lông lá kéo ống quần của cô, cúi đầu nhìn, mũi cô bắt đầu đau xót.
Vừa bị cô đưa đi không lâu, Khoai Sọ đang lười biếng lăn lộn cạnh chân cô, giống như những buổi tối trước đây, lúc cô trở về nhà từ cửa hang thú cưng, cứ đúng lúc đúng giờ là nó ở trước cửa ra vào để chào đón cô.
"Tự mình cho là đúng, rốt cuộc bản lãnh đó em học được từ ai hả?" Phó Chính đưa lưng về phía cô, giọng điệu vẫn xấu xa như trước, "Nhà cửa của an hem muốn bán cho ai thì bán à? Em nghĩ em là ai hả?"
Thiệu Tây Bội khom lưng ôm lấy Khoai Sọ, không lên tiếng.
Anh quay đầu lại thấy cô đỏ mắt không nói lời nào, bộ dạng không chịu phối hợp, sắc mặt anh càng khó coi hơn, bước mấy bước đi vào phòng ngủ rồi lại đi vòng vèo ra ngoài, lấy Khoai Sọ ra khỏi ngực cô rồi vứt sang bên cạnh, kéo tay cô đi đến trước bàn ăn, đặt cái gì đó lên bàn “bộp” một tiếng.
Đây là tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất.
Tên chủ hộ chính là tên của cô, tên người đồng sở hữu ở bên cạnh chính là tên của anh.
"Căn hộ khác của anh cũng đã bán, trên giấy chứng nhận căn hộ này có một nửa là của anh đó."
Cái người thuê lại phòng này chính là người anh phái tới, từ sau khi cô chuyển đi, anh vẫn ở nơi này, rất ít khi trở về nhà họ Phó.
"Anh sẽ tiếp tục ở trong căn hộ nhỏ này, chín năm, mười năm... Đây là nhà anh, em không có quyền độc chiếm nó." Anh ném chìa khóa xuống, xoay người mở cửa đi ra ngoài.
***
Lúc Ngôn Hinh trở về phòng để lấy đồ, từ đằng xa đã nhìn thấy một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đang đứng ở lầu dưới, cô dụi dụi mắt, chạy nhanh tới cất cao giọng gọi: "Anh Nồi?"
Đơn Cảnh Xuyên quay lại thấy cô thì gật đầu, Ngôn Hinh đảo tròn mắt, cười híp mắt nói: "Thỏ xù lông đang tự học ở trên lớp, em dắt anh tới đó nha."
Lúc đến cửa phòng học, vẻ mặt Đơn Cảnh Xuyên trở nên đen thui ngay lập tức, Cố Linh Nhan đang ngồi cúi đầu chơi trò chơi bên cạnh cửa sổ, ngồi bên cạnh cô là chàng hot boy của học viện mỹ thuật lần trước, đang suy nghĩ xuống tay thế nào với bộ dạng sỗ sang của cô.
Ngôn Hinh chạy vào phòng học trao đổi ánh mắt với Đại Ngải, hai người cùng nhau lôi Cố Linh Nhan đẩy ra ngoài phòng học.
"Anh tới làm gì? Không phải em đã nói chia tay với anh rồi sao." Cố Linh Nhan hùng hổ, cũng không thèm liếc mắt nhìn anh.
Sắc mặt Đơn Cảnh Xuyên thâm trầm, cảm thấy nghẹn một hơi ở ngực, đứng bất động tại chỗ.
Trong lòng Cố Linh Nhan hơi lúng túng, nghễnh cằm lơ đãng liếc nhìn anh.
Chỉ thấy anh ném cái gì đó trong tay vào trong thùng rác bên cạnh, cất bước ra hành lang đi xuống dưới, Đại Ngải đứng trước cửa phòng học hung hăng đá Cố Linh Nhan một cước, "Anh ấy cũng đã tìm đến trường học rồi mà cậu vẫn còn ngông cuồng hả, bản thân cậu là người sai, cuồng cái rắm á!"
Cố Linh Nhan bị cô nàng đá đau đến suýt rơi nước mắt rồi, nhìn bóng dáng của Đơn Cảnh Xuyên biến mất ở đầu hành lang, cắn răng nhấc chân đuổi theo.
Chân của anh dài nên đi rất nhanh, cô vắt hết sức lực mới đuổi kịp anh ở bên cạnh sân thể dục, Đơn Cảnh Xuyên bị cô túm chặt tay áo, dừng bước lại nhưng không nói gì.
"Anh chạy cái gì mà chạy..." Cô tức giận thở hổn hển bước tới trước mặt anh, "Em nói chơi nói lẫy mà anh lại làm thật hả?"
Đơn Cảnh Xuyên mím môi, trong lòng anh thầm nhắc mình phải dằn cơn giận xuống để nói chuyện đàng hoàng với cô, nhưng lời nói ra vẫn nghiêm nghị hơn mấy phần so với bình thường, "Em là người lớn, rốt cuộc có ý thức chịu trách nhiệm đối với lời nói và hành động của mình không?"
Trong một khoảng thời gian dài anh đã ít dùng cái giọng điệu này để nói chuyện với cô, Cố Linh Nhan bị anh dạy bảo nên hơi sững sờ, nước mắt lập tức rơi xuống ào ạt.
Anh thấy cô bụm mặt khóc hu hu, sắc mặt sa sầm cũng hơi dãn ra, trầm giọng nói: "Khóc có thể giải quyết vấn đề sao?"
Cố Linh Nhan thấy anh mắng liên tục cũng không thèm dỗ mình, trong lòng uất ức vô cùng, khóc dữ dội hơn, lúc này mấy đôi tình nhân nhỏ đang tản bộ xung quanh đó cũng nhìn về phía này, Đơn Cảnh Xuyên hơi do dự, nắm tay cô kéo đến góc yên tĩnh phía sau sân thể dục.
"Em biết mình sai rồi mà.... Em biết em không hiểu chuyện, rất tùy hứng luôn làm loạn lên với anh, nhưng anh lớn hơn em nhiều như vậy, chẳng lẽ không nên bao dung cho em, thông cảm cho em sao?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, thút tha thút thít nói.
Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, "Không ai có nghĩa vụ luôn nhường nhịn em, giữa người với người là công bằng, quan tâm và thông cảm hỗ trợ lẫn nhau cho dù anh có lớn hơn em rất nhiều, anh càng hy vọng em có thể hiểu những đạo lý này."
Cô trầm mặc một hồi, nói khẽ: "Em cũng rất muốn trở nên chín chắn thông tình đạt lý, nhưng mà bây giờ em cảm thấy mình rất khó làm được, tất cả những người bên cạnh anh đều hiểu chuyện hơn em quá nhiều, em rất sợ có một ngày anh sẽ chán ghét em, cho nên em nghĩ hay là em tự rời đi trước, không muốn đợi đến cái ngày anh thật sự không cần em nữa..."
Cho dù cô hiểu rõ anh là người thế nào, bởi vì bao nhiêu năm nay cô luôn thiếu cảm giác an toàn nên hay nổi loạn, cô rất thích anh, cho nên trong tiềm thức càng tự ti.
Đơn Cảnh Xuyên khẽ thở dài, từ từ ngồi xổm xuống nắm lấy vai cô.
"Anh thật sự xem em là một đứa trẻ, đây là sai lầm của anh, anh không muốn để cho em biết những chuyện phức tạp mà ở tuổi em không nên biết, nhưng mà sau này nếu em muốn biết anh đều có thể nói cho em biết. Lần trước em nói em cảm thấy cuộc sống của anh không cần đến em....em cảm thấy ba mẹ của anh, bạn bè của anh đều không thích em, những lời này anh không đồng ý."
"Mặc dù trước đây anh đã nói qua, nhưng anh hi vọng từ nay về sau em phải nhớ kỹ, nếu em đồng ý làm vợ của anh thì đó chính là vinh dự cả đời anh."
Cố Linh Nhan ngơ ngác nhìn anh, lời anh nói không phải lời tâm tình, nghe vào tai giống như buổi lễ đăng quang trang nghiêm long trọng, nhưng cô lại cảm thấy mắt mình cay cay.
"Sau này anh có ép em uống nước cà chua em cũng sẽ không nổi giận với anh nữa..." Một lúc lâu sau, cô nhào vào trong lòng anh thỏ thẻ.
"Em cũng sẽ không tùy tiện nói chia tay, quăng đồ đạc của anh rồi bỏ chạy....Xin lỗi anh, Nồi." Thỏ xù lông rất nghiêm túc nhận sai: "Mặc dù anh không hề biết dỗ con gái, luôn nói đạo lý lớn, em cũng sẽ không ghét bỏ anh."
Em sẽ cố gắng nghe lời anh, nghiêm túc học hỏi những chuyện mà trước đây không có ai dạy em.
"Ngoan." Anh đáp lại, ôm cô vào lòng, vuốt vuốt tóc cô.
Đây là cách yêu thương của anh, anh đang dùng cách của mình để dạy bảo cô trở nên tốt hơn trước đây.
Tình yêu chân thành là cùng nhau phát triển mới có thể yêu đến tận xương tủy, cho dù con đường tương lai vẫn còn rất dài, có em ở bên cạnh, anh tin tưởng sẽ không có gì khó khăn cả.
Lúc Tiêu An hốt hoảng chạy ra khỏi cục cảnh sát, chạm mặt Ngôn Kỳ đang nhảy từ trên xe xuống.
"Cậu chờ một chút." Cả buổi sáng không thấy bóng dáng Ngôn Kỳ, vẻ mặt anh căng thẳng, một tay ngăn Tiêu An lại, một tay rút bao thuốc lá từ trong túi ra.
"Thành phố J bị lũ lụt, Bội Bội đang ở bên đó, bây giờ máy bay không bay được, mình và cậu lái xe qua đó." Tiêu An khẽ chau mày, mở cửa xe định ngồi vào.
"Mình bảo cậu chờ một chút, đừng đi!" Ngôn Kỳ quay đầu lại quát anh, túm cổ áo lôi anh ra, vẻ mặt hơi hung dữ.
"Con mẹ nó cậu buông tay ra." Tiêu An cũng nổi giận, "Cậu nổi điên làm gì?!"
"Phó Chính người ta đã qua đó rồi, cậu còn đi cái rắm?!" Ngôn Kỳ đạp mạnh một cước vào bánh xe, "Chú rể chạy khỏi buổi lễ đính hôn, anh ta bỏ mặc mọi thứ để làm anh hùng cứu mỹ nhân, cậu còn kịp nữa sao?!"
Tiêu An nghe lời của cậu ta nói, ánh sáng trong mắt lập tức tối sầm lại, chán nản tựa vào cạnh cửa xe.
"Mình vừa đưa Lương Kha rời khỏi nơi tổ chức tiệc, sau đó cô ta nhảy khỏi xe mình, không biết là chạy đi đâu rồi." Ngôn Kỳ thở dốc một hơi, nặng nề hít một hơi thuốc.
Ánh mắt Tiêu An lóe lên, giây phút này muôn vàn cảm xúc bùng lên trong đầu anh, nhưng mà anh lại cảm giác mình không có cách nào nắm bắt được.
Đúng vậy, người ta làm đến mức độ như thế, anh còn kịp nữa sao?
"Trở về thôi, hai ngày nay tâm tình của Nồi không tốt, hôm nay cậu lại vắng mặt hơn nữa ngày rồi." Một lúc sau, anh vỗ vỗ vào vai Ngôn Kỳ, dẫn đầu trở về cục cảnh sát.
***
Thiệu Tây Bội lẳng lặng ngồi trong phòng khách sạn, nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, cầm quyển sách trên tay nhưng không nhìn vào chữ nào.
Phó Chính đến thành phố J sau ba giờ lái xe hết tốc lực, bây giờ trên người anh không có đồng nào, quần áo lam lũ, hơn nữa ngay cả điện thoại cũng bị anh ném vụn ở trước cổng bệnh viện rồi.
Cô biết hôm nay là lễ đính hôn của anh, thật sự là có nằm mơ cô cũng không ngờ tới, anh lại vứt bỏ tất cả mọi thứ, ngàn dặm xa xôi đến tìm cô.
Thật vất vả lắm cô mới có thể đối mặt với cuộc sống không có anh, nhưng chỉ một hành động thế này của anh, trong phút chốc đã khiến cho bao nhiêu công sức của cô đều đổ song đổ biển hết rồi.
Từ trong phòng tắm bước ra, Phó Chính thấy cô đang lôi chăn nệm trong tủ ra, trải trên sàn nhà, anh cau mày, lạnh lùng nói: "Anh không ngủ dưới sàn nhà đâu."
"Em ngủ." Cô lạnh nhạt trả lời, lấy cái gối qua.
Anh ngẩn ra, giọng nói càng lạnh lùng hơn, "Thế nào? Phân chia rõ ràng để giữ lòng trung trinh với Tiêu An sao?"
"Cám ơn anh hôm nay đã tới đây." Giọng của Thiệu Tây Bội hơi xa cách, "Lúc cô Lương tới tìm em tính sổ, làm phiền anh nói với cô ấy một tiếng, cũng không phải do em muốn anh tới đây."
Phó Chính khoanh tay nhìn cô một hồi, cười lạnh: "Em cảm thấy nếu anh tới đây rồi, vẫn còn muốn trở về dọn dẹp cái cục diện rối rắm đó sao?"
"Đó là chuyện của anh, chẳng liên quan gì đến em." Cô tiếp tục nói lời lạnh nhạt, giũ tóc chuẩn bị nằm xuống.
"Thiệu Tây Bội, giấc mộng đẹp của em đã kết thúc rồi." Ánh mắt anh lạnh lùng, đưa tay kéo cô đến trước mặt, "Chỉ cần anh còn sống, em đừng mơ tưởng đến chuyện nâng khăn sửa túi cho tên kia."
"Anh làm như vậy còn ý nghĩa gì nữa chứ?" Cô thở dài, nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, "Vâng, em thừa nhận em vô cùng cảm động, anh vứt bỏ chuyện anh xem trọng nhất sang một bên để đến tìm em, nhưng anh muốn em trả cho anh như thế nào đây?"
"Trở về cùng anh." Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô.
"Chúng ta còn trở lại được sao?" Cô buồn bã cười, "Trước kia anh cũng đã cho em hi vọng hết lần này đến lần khác, đến nỗi có lúc em cảm thấy anh đối với em thật sự khác biệt, anh để ý đến em, anh thích em, nhưng mà ngày hôm sau anh lại có thể lên giường với người phụ nữ khác, hoặc là mười ngày nửa tháng cũng không để ý tới em, những chuyện đó em đều chịu đựng, em cũng không hối hận."
"Tình cảm như chuyện uống nước, ấm hay lạnh đều tự mình biết, đi theo anh nhiều năm như vậy, em bị coi thường đã sớm cũng không quan tâm đến danh dự gì nữa, nhưng bây giờ anh lại không màng tốt xấu, bỏ mặc con đường làm quan của mình như vậy để chạy tới đây tìm em, em thật sự không gánh nổi."
Phó Chính lẳng lặng nghe cô nói xong, ánh mắt lạnh lẽo lại mang theo chút ẩn nhẫn.
"Không phải một mình em bị coi thường." Một lúc sau, anh vén chăn lên nằm vào, "Nếu em chọc tới anh, nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, trở về hay không là do anh quyết định."
***
Ngày hôm sau về đến thành phố S là vào buổi trưa, lúc Phó Chính dừng xe lại, Thiệu Tây Bội mới phát hiện anh đã chở cô đến dưới lầu của khu nhà trọ trước kia.
Đến tầng trệt, anh lại chỗ bồn hoa lấy ra chìa khóa, mở cửa một cách quen thuộc.
Trong phòng không thay đổi bất cứ thứ gì, hình như có người quét dọn sạch sẽ sáng sủa hơn, mấy tháng trước cô tự tay giao chìa khóa cho khách trọ mới, sau đó một mình ngồi bên cạnh bồn hoa dưới lầu cả buổi tối.
Nơi này lưu giữ ký ức bao nhiêu năm qua của cô và anh, cho dù là tốt hay xấu, đau thương hay vui vẻ, cũng chỉ là một cái nháy mắt, tất cả mọi chuyện cũng chỉ có một mình cô chịu đựng.
Cô đang ngây ngẩn, đột nhiên cảm thấy có một cái gì đó lông lá kéo ống quần của cô, cúi đầu nhìn, mũi cô bắt đầu đau xót.
Vừa bị cô đưa đi không lâu, Khoai Sọ đang lười biếng lăn lộn cạnh chân cô, giống như những buổi tối trước đây, lúc cô trở về nhà từ cửa hang thú cưng, cứ đúng lúc đúng giờ là nó ở trước cửa ra vào để chào đón cô.
"Tự mình cho là đúng, rốt cuộc bản lãnh đó em học được từ ai hả?" Phó Chính đưa lưng về phía cô, giọng điệu vẫn xấu xa như trước, "Nhà cửa của an hem muốn bán cho ai thì bán à? Em nghĩ em là ai hả?"
Thiệu Tây Bội khom lưng ôm lấy Khoai Sọ, không lên tiếng.
Anh quay đầu lại thấy cô đỏ mắt không nói lời nào, bộ dạng không chịu phối hợp, sắc mặt anh càng khó coi hơn, bước mấy bước đi vào phòng ngủ rồi lại đi vòng vèo ra ngoài, lấy Khoai Sọ ra khỏi ngực cô rồi vứt sang bên cạnh, kéo tay cô đi đến trước bàn ăn, đặt cái gì đó lên bàn “bộp” một tiếng.
Đây là tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất.
Tên chủ hộ chính là tên của cô, tên người đồng sở hữu ở bên cạnh chính là tên của anh.
"Căn hộ khác của anh cũng đã bán, trên giấy chứng nhận căn hộ này có một nửa là của anh đó."
Cái người thuê lại phòng này chính là người anh phái tới, từ sau khi cô chuyển đi, anh vẫn ở nơi này, rất ít khi trở về nhà họ Phó.
"Anh sẽ tiếp tục ở trong căn hộ nhỏ này, chín năm, mười năm... Đây là nhà anh, em không có quyền độc chiếm nó." Anh ném chìa khóa xuống, xoay người mở cửa đi ra ngoài.
***
Lúc Ngôn Hinh trở về phòng để lấy đồ, từ đằng xa đã nhìn thấy một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đang đứng ở lầu dưới, cô dụi dụi mắt, chạy nhanh tới cất cao giọng gọi: "Anh Nồi?"
Đơn Cảnh Xuyên quay lại thấy cô thì gật đầu, Ngôn Hinh đảo tròn mắt, cười híp mắt nói: "Thỏ xù lông đang tự học ở trên lớp, em dắt anh tới đó nha."
Lúc đến cửa phòng học, vẻ mặt Đơn Cảnh Xuyên trở nên đen thui ngay lập tức, Cố Linh Nhan đang ngồi cúi đầu chơi trò chơi bên cạnh cửa sổ, ngồi bên cạnh cô là chàng hot boy của học viện mỹ thuật lần trước, đang suy nghĩ xuống tay thế nào với bộ dạng sỗ sang của cô.
Ngôn Hinh chạy vào phòng học trao đổi ánh mắt với Đại Ngải, hai người cùng nhau lôi Cố Linh Nhan đẩy ra ngoài phòng học.
"Anh tới làm gì? Không phải em đã nói chia tay với anh rồi sao." Cố Linh Nhan hùng hổ, cũng không thèm liếc mắt nhìn anh.
Sắc mặt Đơn Cảnh Xuyên thâm trầm, cảm thấy nghẹn một hơi ở ngực, đứng bất động tại chỗ.
Trong lòng Cố Linh Nhan hơi lúng túng, nghễnh cằm lơ đãng liếc nhìn anh.
Chỉ thấy anh ném cái gì đó trong tay vào trong thùng rác bên cạnh, cất bước ra hành lang đi xuống dưới, Đại Ngải đứng trước cửa phòng học hung hăng đá Cố Linh Nhan một cước, "Anh ấy cũng đã tìm đến trường học rồi mà cậu vẫn còn ngông cuồng hả, bản thân cậu là người sai, cuồng cái rắm á!"
Cố Linh Nhan bị cô nàng đá đau đến suýt rơi nước mắt rồi, nhìn bóng dáng của Đơn Cảnh Xuyên biến mất ở đầu hành lang, cắn răng nhấc chân đuổi theo.
Chân của anh dài nên đi rất nhanh, cô vắt hết sức lực mới đuổi kịp anh ở bên cạnh sân thể dục, Đơn Cảnh Xuyên bị cô túm chặt tay áo, dừng bước lại nhưng không nói gì.
"Anh chạy cái gì mà chạy..." Cô tức giận thở hổn hển bước tới trước mặt anh, "Em nói chơi nói lẫy mà anh lại làm thật hả?"
Đơn Cảnh Xuyên mím môi, trong lòng anh thầm nhắc mình phải dằn cơn giận xuống để nói chuyện đàng hoàng với cô, nhưng lời nói ra vẫn nghiêm nghị hơn mấy phần so với bình thường, "Em là người lớn, rốt cuộc có ý thức chịu trách nhiệm đối với lời nói và hành động của mình không?"
Trong một khoảng thời gian dài anh đã ít dùng cái giọng điệu này để nói chuyện với cô, Cố Linh Nhan bị anh dạy bảo nên hơi sững sờ, nước mắt lập tức rơi xuống ào ạt.
Anh thấy cô bụm mặt khóc hu hu, sắc mặt sa sầm cũng hơi dãn ra, trầm giọng nói: "Khóc có thể giải quyết vấn đề sao?"
Cố Linh Nhan thấy anh mắng liên tục cũng không thèm dỗ mình, trong lòng uất ức vô cùng, khóc dữ dội hơn, lúc này mấy đôi tình nhân nhỏ đang tản bộ xung quanh đó cũng nhìn về phía này, Đơn Cảnh Xuyên hơi do dự, nắm tay cô kéo đến góc yên tĩnh phía sau sân thể dục.
"Em biết mình sai rồi mà.... Em biết em không hiểu chuyện, rất tùy hứng luôn làm loạn lên với anh, nhưng anh lớn hơn em nhiều như vậy, chẳng lẽ không nên bao dung cho em, thông cảm cho em sao?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, thút tha thút thít nói.
Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, "Không ai có nghĩa vụ luôn nhường nhịn em, giữa người với người là công bằng, quan tâm và thông cảm hỗ trợ lẫn nhau cho dù anh có lớn hơn em rất nhiều, anh càng hy vọng em có thể hiểu những đạo lý này."
Cô trầm mặc một hồi, nói khẽ: "Em cũng rất muốn trở nên chín chắn thông tình đạt lý, nhưng mà bây giờ em cảm thấy mình rất khó làm được, tất cả những người bên cạnh anh đều hiểu chuyện hơn em quá nhiều, em rất sợ có một ngày anh sẽ chán ghét em, cho nên em nghĩ hay là em tự rời đi trước, không muốn đợi đến cái ngày anh thật sự không cần em nữa..."
Cho dù cô hiểu rõ anh là người thế nào, bởi vì bao nhiêu năm nay cô luôn thiếu cảm giác an toàn nên hay nổi loạn, cô rất thích anh, cho nên trong tiềm thức càng tự ti.
Đơn Cảnh Xuyên khẽ thở dài, từ từ ngồi xổm xuống nắm lấy vai cô.
"Anh thật sự xem em là một đứa trẻ, đây là sai lầm của anh, anh không muốn để cho em biết những chuyện phức tạp mà ở tuổi em không nên biết, nhưng mà sau này nếu em muốn biết anh đều có thể nói cho em biết. Lần trước em nói em cảm thấy cuộc sống của anh không cần đến em....em cảm thấy ba mẹ của anh, bạn bè của anh đều không thích em, những lời này anh không đồng ý."
"Mặc dù trước đây anh đã nói qua, nhưng anh hi vọng từ nay về sau em phải nhớ kỹ, nếu em đồng ý làm vợ của anh thì đó chính là vinh dự cả đời anh."
Cố Linh Nhan ngơ ngác nhìn anh, lời anh nói không phải lời tâm tình, nghe vào tai giống như buổi lễ đăng quang trang nghiêm long trọng, nhưng cô lại cảm thấy mắt mình cay cay.
"Sau này anh có ép em uống nước cà chua em cũng sẽ không nổi giận với anh nữa..." Một lúc lâu sau, cô nhào vào trong lòng anh thỏ thẻ.
"Em cũng sẽ không tùy tiện nói chia tay, quăng đồ đạc của anh rồi bỏ chạy....Xin lỗi anh, Nồi." Thỏ xù lông rất nghiêm túc nhận sai: "Mặc dù anh không hề biết dỗ con gái, luôn nói đạo lý lớn, em cũng sẽ không ghét bỏ anh."
Em sẽ cố gắng nghe lời anh, nghiêm túc học hỏi những chuyện mà trước đây không có ai dạy em.
"Ngoan." Anh đáp lại, ôm cô vào lòng, vuốt vuốt tóc cô.
Đây là cách yêu thương của anh, anh đang dùng cách của mình để dạy bảo cô trở nên tốt hơn trước đây.
Tình yêu chân thành là cùng nhau phát triển mới có thể yêu đến tận xương tủy, cho dù con đường tương lai vẫn còn rất dài, có em ở bên cạnh, anh tin tưởng sẽ không có gì khó khăn cả.
Tác giả :
Tang Giới