Không Phải Em Không Lấy
Chương 65: Nguyệt khuất vân (trăng lấp sau mây)
Lục Khinh Trần vẻ mặt uỷ khuất:
“ Xin lỗi tiểu sư muội, để muội rơi vào tay tiểu tử họ Dương đó.”
Lời vừa nói, Lục Khinh Trần nhận ngay cú đấm vào mặt, không lẽ tiểu sư muội giận anh vì để muội ấy rơi vào tay kẻ khác sao? Vì thế anh không né, để mặc tiểu sư muội trút giận.
“ Đờ cờ mờ, Lục tiện nhân này!”
Trên trán Lục Khinh Trần nảy lên vài vạch đen, tiểu sư muội kêu hắn là Lục tiện nhân?
“ Tiểu sư muội là lỗi của ta.”
“ Hôm nay không đánh anh cha mẹ không nhận ra, bà đây đổi thành họ Lục được rồi!”
Nếu không phải vì tiến độ quay MV, Nhược Băng đã cho đại sư huynh nằm viện nửa tháng rồi! Cmn, không tại huynh ấy thì cô tự nhiên không dám lên game vì tiểu mỹ nhân Mạt Mạt kia à? Cay đến hộc máu rồi!
Bên kia Lục Khinh Trần oan ức vô cùng, không hiểu tại sao tiểu sư muội ra tay tuyệt tình thế, đánh toàn chỗ hiểm nhưng người ta nhìn vào đều không thấy.
Chờ một lúc khi Nhược Băng đã nguôi giận, Lục Khinh Trần mới khom người, khẽ nói vào tai cô:
“ Tiểu sư muội yêu dấu à, bớt giận đi, không sẽ nhiều nếp nhăn già sớm đó.”
Nhược Băng như bị điện giật, né xa cả mét:
“ Tránh xa ra.”
Nhờ thánh ân của đại sư huynh mà chỉ số “thù hận” của cô đã lên level max.
Lục Khinh Trần nghiền ngẫm sâu sa: “Tiểu sư muội không muốn hỏi lý do ta đến đây sao.”
“ Đương nhiên tới nhìn ta rồi, bản cô nương xinh đẹp khả ái người gặp người nhớ, hoa gặp hoa nở mà.” Nhược Băng vênh mặt tự sướng. Trước mặt đại sư huynh khiêm tốn có ích à?
Vẻ mặt Lục Khinh Trần khinh bỉ như kiểu vừa nghe chuyện cười nhất thiên hạ: “Sao bằng ta được, tiểu sư muội có thấy vẻ kích động của các em gái ngoài kia không?”
Nhược Băng cười ha hả, ngạo nghễ nói: “Để bà đây giả trai xem, đom đóm đòi so với mặt trăng à?”
Lục Khinh Trần biết so về độ vô sỉ phải chạy theo tiểu sư muội mấy con phố nên trực tiếp chịu thua vào chủ đề chính.
“ Ân Ân mất tung tích ba tháng rồi.”
Nhược Băng: “Cho nên sư phụ giao huynh nhiệm vụ tìm tứ sư muội?”
Lục Khinh Trần gật đầu: “Ta tìm tung tích đến Thiểm Tây Trung Quốc thì mất giấu vết. Vừa hay Mạc thị đề nghị hợp tác MV mới nên ta nhận lời.”
Nhược Băng: “Tứ sư muội mất dấu vết ở đâu?”
Lục Khinh Trần suy tư một lúc, nhàn nhạt mở miệng: “Phía bắc núi Ly Sơn, nếu ta đoán không nhầm thì có liên quan tới vụ đào mộ Tần Thuỷ hoàng.”
Tròng mắt Nhược Băng co rụt, kích động, bàn tay của cô run lẩy bẩy nhưng nhanh chóng được giấu ra phía sau, không để đại sư huynh nhìn thấy.
“Nhiệm vụ tìm tứ sư muội giao cho ta được không đại sư huynh?”
“Tiểu sư muội, muội...”
Vẻ kích động của Nhược Băng đã lọt vào tầm mắt Lục Khinh Trần. Bề ngoài Lục Khinh Trần cà phất cà phơ, không màng mọi thứ, kì thực loại người này nội tâm hết sức kín đáo.
Nhược Băng nhìn thẳng Lục Khinh Trần, đôi mắt trong veo như ánh trăng tỏ chín tầng mây.
Ánh trăng miên man soi rọi bóng dáng nhỏ bé của người con gái.
Giờ phút này.
Gió thổi, trăng lấp sau áng mây, trời đất bỗng dưng tối mịt mù.
Khoảnh khắc ấy.
Lục Khinh Trần mấp máy môi, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“ Tiểu sư muội, hận thù trong quá khứ không thể bỏ qua sao?”
Nhược Băng trầm mặc, một lúc sau mới đáp:
“ Có những việc không nên làm, có những việc nhất định phải làm. Mối hận thù này khắc sâu vào sương tuỷ không thể tiêu tan được. Con đường ta đã đi, chết không hối hận!”
Bóng lưng cô thẳng tắp, kiên cường. Gió thổi lướt qua tóc cô mang theo hận thù, căm phẫn ngút trời.
Ánh mắt cô vừa lạnh lẽo, vừa nóng bỏng, giống như mạn đà châu sa bị thiêu trong lửa đỏ, tản ra sát khí và tử khí chốn âm phủ.
Lục Khinh Trần bất giác giơ tay lên không trung, vốn định vén tóc mai Nhược Băng. Sau cùng vẫn là không làm được. Dùng sức ôm cô vào lòng, khàn khàn nói:
“Tiểu sư muội đừng luôn quật cường như thế. Nếu mệt mỏi quá hãy đến đây, vòng tay đại sư huynh luôn rộng mở.”
Hơi ấm này, câu nói này của đại sư huynh, Nhược Băng bỗng dưng rơi lệ. Nhưng ánh mắt cô càng kiên định, bàn tay siết chặt...
Trong góc khuất đằng xa, Lạc Doanh Doanh nấp trong đó, chưa hề rời đi, ánh mắt đỏ ngầu.
“ Dương Nhược Băng, là cô động đến đồ của tôi. Đừng trách tôi vô tình.”
Lạc Doanh Doanh đứng dậy, cất điện thoại vào trong áo, khôi phục vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, lẫn vào trong đám đông....
_____
^^
Yêu thương ta đi a ~~ thiếu thốn tình thương TT
#Uyenca
“ Xin lỗi tiểu sư muội, để muội rơi vào tay tiểu tử họ Dương đó.”
Lời vừa nói, Lục Khinh Trần nhận ngay cú đấm vào mặt, không lẽ tiểu sư muội giận anh vì để muội ấy rơi vào tay kẻ khác sao? Vì thế anh không né, để mặc tiểu sư muội trút giận.
“ Đờ cờ mờ, Lục tiện nhân này!”
Trên trán Lục Khinh Trần nảy lên vài vạch đen, tiểu sư muội kêu hắn là Lục tiện nhân?
“ Tiểu sư muội là lỗi của ta.”
“ Hôm nay không đánh anh cha mẹ không nhận ra, bà đây đổi thành họ Lục được rồi!”
Nếu không phải vì tiến độ quay MV, Nhược Băng đã cho đại sư huynh nằm viện nửa tháng rồi! Cmn, không tại huynh ấy thì cô tự nhiên không dám lên game vì tiểu mỹ nhân Mạt Mạt kia à? Cay đến hộc máu rồi!
Bên kia Lục Khinh Trần oan ức vô cùng, không hiểu tại sao tiểu sư muội ra tay tuyệt tình thế, đánh toàn chỗ hiểm nhưng người ta nhìn vào đều không thấy.
Chờ một lúc khi Nhược Băng đã nguôi giận, Lục Khinh Trần mới khom người, khẽ nói vào tai cô:
“ Tiểu sư muội yêu dấu à, bớt giận đi, không sẽ nhiều nếp nhăn già sớm đó.”
Nhược Băng như bị điện giật, né xa cả mét:
“ Tránh xa ra.”
Nhờ thánh ân của đại sư huynh mà chỉ số “thù hận” của cô đã lên level max.
Lục Khinh Trần nghiền ngẫm sâu sa: “Tiểu sư muội không muốn hỏi lý do ta đến đây sao.”
“ Đương nhiên tới nhìn ta rồi, bản cô nương xinh đẹp khả ái người gặp người nhớ, hoa gặp hoa nở mà.” Nhược Băng vênh mặt tự sướng. Trước mặt đại sư huynh khiêm tốn có ích à?
Vẻ mặt Lục Khinh Trần khinh bỉ như kiểu vừa nghe chuyện cười nhất thiên hạ: “Sao bằng ta được, tiểu sư muội có thấy vẻ kích động của các em gái ngoài kia không?”
Nhược Băng cười ha hả, ngạo nghễ nói: “Để bà đây giả trai xem, đom đóm đòi so với mặt trăng à?”
Lục Khinh Trần biết so về độ vô sỉ phải chạy theo tiểu sư muội mấy con phố nên trực tiếp chịu thua vào chủ đề chính.
“ Ân Ân mất tung tích ba tháng rồi.”
Nhược Băng: “Cho nên sư phụ giao huynh nhiệm vụ tìm tứ sư muội?”
Lục Khinh Trần gật đầu: “Ta tìm tung tích đến Thiểm Tây Trung Quốc thì mất giấu vết. Vừa hay Mạc thị đề nghị hợp tác MV mới nên ta nhận lời.”
Nhược Băng: “Tứ sư muội mất dấu vết ở đâu?”
Lục Khinh Trần suy tư một lúc, nhàn nhạt mở miệng: “Phía bắc núi Ly Sơn, nếu ta đoán không nhầm thì có liên quan tới vụ đào mộ Tần Thuỷ hoàng.”
Tròng mắt Nhược Băng co rụt, kích động, bàn tay của cô run lẩy bẩy nhưng nhanh chóng được giấu ra phía sau, không để đại sư huynh nhìn thấy.
“Nhiệm vụ tìm tứ sư muội giao cho ta được không đại sư huynh?”
“Tiểu sư muội, muội...”
Vẻ kích động của Nhược Băng đã lọt vào tầm mắt Lục Khinh Trần. Bề ngoài Lục Khinh Trần cà phất cà phơ, không màng mọi thứ, kì thực loại người này nội tâm hết sức kín đáo.
Nhược Băng nhìn thẳng Lục Khinh Trần, đôi mắt trong veo như ánh trăng tỏ chín tầng mây.
Ánh trăng miên man soi rọi bóng dáng nhỏ bé của người con gái.
Giờ phút này.
Gió thổi, trăng lấp sau áng mây, trời đất bỗng dưng tối mịt mù.
Khoảnh khắc ấy.
Lục Khinh Trần mấp máy môi, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“ Tiểu sư muội, hận thù trong quá khứ không thể bỏ qua sao?”
Nhược Băng trầm mặc, một lúc sau mới đáp:
“ Có những việc không nên làm, có những việc nhất định phải làm. Mối hận thù này khắc sâu vào sương tuỷ không thể tiêu tan được. Con đường ta đã đi, chết không hối hận!”
Bóng lưng cô thẳng tắp, kiên cường. Gió thổi lướt qua tóc cô mang theo hận thù, căm phẫn ngút trời.
Ánh mắt cô vừa lạnh lẽo, vừa nóng bỏng, giống như mạn đà châu sa bị thiêu trong lửa đỏ, tản ra sát khí và tử khí chốn âm phủ.
Lục Khinh Trần bất giác giơ tay lên không trung, vốn định vén tóc mai Nhược Băng. Sau cùng vẫn là không làm được. Dùng sức ôm cô vào lòng, khàn khàn nói:
“Tiểu sư muội đừng luôn quật cường như thế. Nếu mệt mỏi quá hãy đến đây, vòng tay đại sư huynh luôn rộng mở.”
Hơi ấm này, câu nói này của đại sư huynh, Nhược Băng bỗng dưng rơi lệ. Nhưng ánh mắt cô càng kiên định, bàn tay siết chặt...
Trong góc khuất đằng xa, Lạc Doanh Doanh nấp trong đó, chưa hề rời đi, ánh mắt đỏ ngầu.
“ Dương Nhược Băng, là cô động đến đồ của tôi. Đừng trách tôi vô tình.”
Lạc Doanh Doanh đứng dậy, cất điện thoại vào trong áo, khôi phục vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, lẫn vào trong đám đông....
_____
^^
Yêu thương ta đi a ~~ thiếu thốn tình thương TT
#Uyenca
Tác giả :
Uyên Tố Tố