Không Ô Nhiễm, Không Gây Hại
Quyển 1 - Chương 43: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mông Nhỏ
Trong chớp nhoáng, ánh mắt Hàn Đông Thăng và nữ đồng nghiệp va vào nhau.
Hàn Đông Thăng hết sức khiếp sợ ---- hôm qua người phụ nữ này còn đăng trên vòng tròn bạn bè giúp kéo phiếu cho nhóm nhảy quảng trường của mẹ chồng!
Nữ đồng nghiệp cũng chấn động không kém anh ---- cô ta xem cách ăn mặc của Hàn Đông Thăng, lại nhìn mặt mày của Lượng ca một chút, nhất thời không nói được người nào khẩu vị tương đối nặng hơn!
Thiên ngôn vạn ngữ, đều hóa thành một câu trao đổi trong ánh mắt ""Trăm triệu không nghĩ tới.""
Quả nhiên, đồng nghiệp là người xa lạ quen thuộc nhất.
Lượng ca làm lưu manh, am hiểu nhất là sát ngôn quan sắc, nếu không sẽ dễ bị lừa gạt không thành ngược lại bị chém. Mặc dù Hàn Đông Thăng và người phụ nữ này chỉ nhìn nhau một cái thật nhanh, thế nhưng bầu không khí xấu hổ đặc thù vẫn bị hắn bắt được.
""Thế nào?"" Lượng ca lập tức nghi ngờ hỏi, ""Quen biết?""
Hàn Đông Thăng phục hồi tinh thần, sau lưng toát mồ hôi lạnh, vội giả bộ thành trộm liếc nhìn khác phái ở đầu đường bị bắt quả tang, liền lúng túng mặt đỏ tía tai lắc đầu.
Nữ đồng nghiệp đổi hướng khác, gương mặt tỏ vẻ lạnh băng, cũng không thèm nhìn Hàn Đông Thăng một cái, thẳng tới bàn tiếp tân.
Lượng ca nhíu mày, đến khi người phụ nữ kia ra khỏi cửa khách sạn vẫn còn nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô ta.
Lúc này, trong lòng Hàn Đông Thăng đã có chút thấp thỏm, hoài nghi mình có bị lộ chân tướng hay không, anh cầm chìa khóa, ở bên cạnh kêu Lượng ca một tiếng: ""Cảm ơn, hay là... Tôi mời anh ăn một bữa?""
Lượng ca cười như không cười hất cằm với bóng lưng người phụ nữ kia: ""Thế nào, thích kiểu như vậy?""
Hàn Đông Thăng vội vội vàng vàng mà khoát tay: ""Không, không... Là cô ta nhìn tôi trước, tôi mới nhìn lại, không dám nhìn lâu... Tôi có vợ con ở nhà, tôi...""
Hắn hoang mang rối loạn, bộ dạng quê mùa có tật giật mình.
Lượng ca quay đầu lại, nghiền ngẫm mà nhìn Hàn Đông Thăng cười: ""Được rồi, tôi cũng không nói gì. Hôm nay tôi không chậm trễ anh nghỉ ngơi, vừa tới Yến Ninh, nghỉ ngơi trước đi. Chờ anh nghỉ đủ rồi, có thể đi xung quanh làm quen hoàn cảnh, có chuyện gì thì tìm Lượng ca tôi. Hai ngày nữa gọi anh ra ngoài uống rượu, dẫn anh đi làm quen vài người.""
Hàn Đông Thăng khúm núm lên tiếng trả lời.
Lượng ca vỗ vỗ vai anh, nghênh ngang rời đi. Lúc này anh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm giác coi như đã qua được cửa ải này. Trong lòng có chút may mắn ---- nếu không phải vừa vặn trong hoàn cảnh xấu hổ thế này, nói không chừng đã lộ tẩy.
Song, Lượng ca vừa ra khỏi cửa, lập tức trầm mặt, hung ác lẩm bẩm quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn liền gọi điện thoại: ""Viện 113 vừa có một phụ nữ đi ra ngoài, không cao, tóc cuốn đến bả vai, mặc áo lông vũ trắng, thân dài, người này do ai tiếp?""
Giết người đều giết ở địa bàn của chính mình, yêu đương vụng trộm lại hận không thể chạy đến chân trời góc biển.
Loại địa phương tụ tập ""Khách sạn tình nhân"" như này, trừ học sinh nghèo ở phụ cận, những khách hàng khác thường thường là người từ xa tới, vì vậy bình thường luôn có một đống hắc taxi chờ trên đường kiếm sống ---- không phải là hắc taxi bình thường, những kẻ này đều thuộc Hành Cước Bang ---- mà nơi nào đó một khi có hắc taxi tụ tập thành đoàn, taxi bình thường sẽ không tới nữa, tiền xấu đuổi tiền tốt(*), cho nên khách hàng cũng không có quyền lựa chọn.
(*)trong quy luật Gresham.
Người phụ nữ mặc áo lông vũ trắng tùy tiện lên một chiếc hắc taxi, báo địa chỉ, ba hồn bảy vía vẫn còn chưa trở về vị trí cũ. Cô ta đứng ngồi không yên kìm nén 5 phút đồng hồ, cuối cùng không nhịn được lấy điện thoại ra gọi cho tình nhân: ""Em phải nói với anh một việc, ai da... Không phải nhớ anh, anh nghiêm túc chút! Người ta cũng không biết nên làm gì bây giờ... Vừa rồi không phải anh đi trước sao, em đi trả phòng, anh đoán xem em gặp phải ai...""
Cô ta nói liên miên không dứt, vừa lo âu vừa sợ hãi, đồng thời còn có chút hưng phấn khi rình coi được bí mật của người khác, hoàn toàn không chú ý tới lái xe nhìn cô ta một cái từ kính chiếu hậu, lặng lẽ lấy di động ghi âm lại.
Lượng ca nghe xong ghi âm mà huynh đệ thủ hạ gửi tới, hung hăng mím môi nhổ đoạn tàn thuốc trong miệng ra xa hơn hai thước, giận không thể át: ""Con mẹ nó ---- Tao đã nói rồi, ở trên xe tao đã cảm thấy tên tiểu tử này có gì đó không đúng! Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe của hắn không đúng!""
Người ngoại địa mới vừa tới một chỗ, luôn sẽ nhịn không được nhìn ra ngoài cửa xe, quan sát kiến trúc với đường phố, cho nên một cái nhìn ra ngoài thường thường rất dài.
Tên cầm ngũ dơi lệnh, tự xưng ""Người ngoại địa họ Trương"" này giả bộ rất khá, dọc đường đi cũng đứng ngồi không yên, cũng không quên ""Tò mò"" nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng cái nhìn của hắn rất ngắn, luôn là liếc một cái rồi lập tức thu lại, lúc đầu Lượng ca còn tưởng là do hắn câu nệ.
Bây giờ xem ra, hắn căn bản không phải người ngoại địa, cho nên mới xem nhẹ phong cảnh Yến Ninh. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ là để nhìn bảng chỉ đường với cột mốc!
""Quanh năm đánh nhạn, thiếu chút nữa lại bị nhạn mổ mắt!"" Lượng ca giận đến mức mặt mày dữ tợn, ""Dám giả thần giả quỷ chơi trên đầu lão tử!""
Diêm Hạo bởi vì bình thường không mở to mắt nhìn người, thời gian dài mắt có chút mờ. Thân có trọng trách, cậu chỉ có thể cẩn thận bám vào ngoài cửa sổ khách sạn, nhìn vào từng phòng từng phòng. Giờ này đã sắp tới buổi trưa, khách bên trong không nhiều lắm, thỉnh thoảng gặp mấy gian phòng có người, cũng đều đang chuẩn bị trả phòng.
Lúc kiểm tra đến tầng năm, cậu nhìn thấy Hàn Đông
Editor: Mông Nhỏ
Trong chớp nhoáng, ánh mắt Hàn Đông Thăng và nữ đồng nghiệp va vào nhau.
Hàn Đông Thăng hết sức khiếp sợ ---- hôm qua người phụ nữ này còn đăng trên vòng tròn bạn bè giúp kéo phiếu cho nhóm nhảy quảng trường của mẹ chồng!
Nữ đồng nghiệp cũng chấn động không kém anh ---- cô ta xem cách ăn mặc của Hàn Đông Thăng, lại nhìn mặt mày của Lượng ca một chút, nhất thời không nói được người nào khẩu vị tương đối nặng hơn!
Thiên ngôn vạn ngữ, đều hóa thành một câu trao đổi trong ánh mắt ""Trăm triệu không nghĩ tới.""
Quả nhiên, đồng nghiệp là người xa lạ quen thuộc nhất.
Lượng ca làm lưu manh, am hiểu nhất là sát ngôn quan sắc, nếu không sẽ dễ bị lừa gạt không thành ngược lại bị chém. Mặc dù Hàn Đông Thăng và người phụ nữ này chỉ nhìn nhau một cái thật nhanh, thế nhưng bầu không khí xấu hổ đặc thù vẫn bị hắn bắt được.
""Thế nào?"" Lượng ca lập tức nghi ngờ hỏi, ""Quen biết?""
Hàn Đông Thăng phục hồi tinh thần, sau lưng toát mồ hôi lạnh, vội giả bộ thành trộm liếc nhìn khác phái ở đầu đường bị bắt quả tang, liền lúng túng mặt đỏ tía tai lắc đầu.
Nữ đồng nghiệp đổi hướng khác, gương mặt tỏ vẻ lạnh băng, cũng không thèm nhìn Hàn Đông Thăng một cái, thẳng tới bàn tiếp tân.
Lượng ca nhíu mày, đến khi người phụ nữ kia ra khỏi cửa khách sạn vẫn còn nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô ta.
Lúc này, trong lòng Hàn Đông Thăng đã có chút thấp thỏm, hoài nghi mình có bị lộ chân tướng hay không, anh cầm chìa khóa, ở bên cạnh kêu Lượng ca một tiếng: ""Cảm ơn, hay là... Tôi mời anh ăn một bữa?""
Lượng ca cười như không cười hất cằm với bóng lưng người phụ nữ kia: ""Thế nào, thích kiểu như vậy?""
Hàn Đông Thăng vội vội vàng vàng mà khoát tay: ""Không, không... Là cô ta nhìn tôi trước, tôi mới nhìn lại, không dám nhìn lâu... Tôi có vợ con ở nhà, tôi...""
Hắn hoang mang rối loạn, bộ dạng quê mùa có tật giật mình.
Lượng ca quay đầu lại, nghiền ngẫm mà nhìn Hàn Đông Thăng cười: ""Được rồi, tôi cũng không nói gì. Hôm nay tôi không chậm trễ anh nghỉ ngơi, vừa tới Yến Ninh, nghỉ ngơi trước đi. Chờ anh nghỉ đủ rồi, có thể đi xung quanh làm quen hoàn cảnh, có chuyện gì thì tìm Lượng ca tôi. Hai ngày nữa gọi anh ra ngoài uống rượu, dẫn anh đi làm quen vài người.""
Hàn Đông Thăng khúm núm lên tiếng trả lời.
Lượng ca vỗ vỗ vai anh, nghênh ngang rời đi. Lúc này anh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm giác coi như đã qua được cửa ải này. Trong lòng có chút may mắn ---- nếu không phải vừa vặn trong hoàn cảnh xấu hổ thế này, nói không chừng đã lộ tẩy.
Song, Lượng ca vừa ra khỏi cửa, lập tức trầm mặt, hung ác lẩm bẩm quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn liền gọi điện thoại: ""Viện 113 vừa có một phụ nữ đi ra ngoài, không cao, tóc cuốn đến bả vai, mặc áo lông vũ trắng, thân dài, người này do ai tiếp?""
Giết người đều giết ở địa bàn của chính mình, yêu đương vụng trộm lại hận không thể chạy đến chân trời góc biển.
Loại địa phương tụ tập ""Khách sạn tình nhân"" như này, trừ học sinh nghèo ở phụ cận, những khách hàng khác thường thường là người từ xa tới, vì vậy bình thường luôn có một đống hắc taxi chờ trên đường kiếm sống ---- không phải là hắc taxi bình thường, những kẻ này đều thuộc Hành Cước Bang ---- mà nơi nào đó một khi có hắc taxi tụ tập thành đoàn, taxi bình thường sẽ không tới nữa, tiền xấu đuổi tiền tốt(*), cho nên khách hàng cũng không có quyền lựa chọn.
(*)trong quy luật Gresham.
Người phụ nữ mặc áo lông vũ trắng tùy tiện lên một chiếc hắc taxi, báo địa chỉ, ba hồn bảy vía vẫn còn chưa trở về vị trí cũ. Cô ta đứng ngồi không yên kìm nén 5 phút đồng hồ, cuối cùng không nhịn được lấy điện thoại ra gọi cho tình nhân: ""Em phải nói với anh một việc, ai da... Không phải nhớ anh, anh nghiêm túc chút! Người ta cũng không biết nên làm gì bây giờ... Vừa rồi không phải anh đi trước sao, em đi trả phòng, anh đoán xem em gặp phải ai...""
Cô ta nói liên miên không dứt, vừa lo âu vừa sợ hãi, đồng thời còn có chút hưng phấn khi rình coi được bí mật của người khác, hoàn toàn không chú ý tới lái xe nhìn cô ta một cái từ kính chiếu hậu, lặng lẽ lấy di động ghi âm lại.
Lượng ca nghe xong ghi âm mà huynh đệ thủ hạ gửi tới, hung hăng mím môi nhổ đoạn tàn thuốc trong miệng ra xa hơn hai thước, giận không thể át: ""Con mẹ nó ---- Tao đã nói rồi, ở trên xe tao đã cảm thấy tên tiểu tử này có gì đó không đúng! Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe của hắn không đúng!""
Người ngoại địa mới vừa tới một chỗ, luôn sẽ nhịn không được nhìn ra ngoài cửa xe, quan sát kiến trúc với đường phố, cho nên một cái nhìn ra ngoài thường thường rất dài.
Tên cầm ngũ dơi lệnh, tự xưng ""Người ngoại địa họ Trương"" này giả bộ rất khá, dọc đường đi cũng đứng ngồi không yên, cũng không quên ""Tò mò"" nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng cái nhìn của hắn rất ngắn, luôn là liếc một cái rồi lập tức thu lại, lúc đầu Lượng ca còn tưởng là do hắn câu nệ.
Bây giờ xem ra, hắn căn bản không phải người ngoại địa, cho nên mới xem nhẹ phong cảnh Yến Ninh. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ là để nhìn bảng chỉ đường với cột mốc!
""Quanh năm đánh nhạn, thiếu chút nữa lại bị nhạn mổ mắt!"" Lượng ca giận đến mức mặt mày dữ tợn, ""Dám giả thần giả quỷ chơi trên đầu lão tử!""
Diêm Hạo bởi vì bình thường không mở to mắt nhìn người, thời gian dài mắt có chút mờ. Thân có trọng trách, cậu chỉ có thể cẩn thận bám vào ngoài cửa sổ khách sạn, nhìn vào từng phòng từng phòng. Giờ này đã sắp tới buổi trưa, khách bên trong không nhiều lắm, thỉnh thoảng gặp mấy gian phòng có người, cũng đều đang chuẩn bị trả phòng.
Lúc kiểm tra đến tầng năm, cậu nhìn thấy Hàn Đông
Tác giả :
Priest