Không Nói Nổi
Chương 36
Rất nhanh đã đến nhà hàng Cố Ngôn Sênh để Thẩm Kham Dư xuống, kéo kín áo khoác cho cậu, sửa lại một chút mái tóc rối của cậu ôn nhu nói: “Mau vào thôi em.”
Thẩm Kham Dư không có đi theo, cũng không đáp lại chỉ đứng yên một chỗ nhìn Điềm Điềm đang chơi đùa với Tống Lê trong nhà hàng. Bàn tay cậu xoa lên mặt kính, ngón tay run run chầm chậm phác họa đường nét của con gái, sau đó quay mặt nhìn Cố Ngôn Sênh thỏa mãn cười: “A Sênh… em thấy Điềm Điềm.”
Cố Ngôn Sênh nắm lấy tay cậu đang tựa trên mặt kính: “Ừ, chúng ta đi vào thôi.”
Thẩm Kham Dư như không có nghe thấy Cố Ngôn Sênh nói gì, cứ tiếp tục: “Con gái… hình như tròn ra … cao lên rồi kìa, tóc cũng dài có thể thắt thành cái bím nhỏ rồi.”
Cố Ngôn Sênh cười nói: “Vậy em đến thắt cho con được không?”
“A Sênh, anh thắt cho con đi được không? Điềm Điềm nói với em rất thích thắt bím cao, nhưng mỗi lần em muốn thắt cho con, con đều thấy rất đau…” Thẩm Kham Dư nhẹ giọng nói rồi lui về sau một bước: “Em không vào đâu…em ở ngoài này đợi anh. Anh không cần quan tâm đến em, ở chơi với con nhiều một chút đi.”
Cậu suy nghĩ rồi ngập ngừng nói thêm: “Có phải em ở đây cũng phiền phức quá…Vậy em đi tản bộ một chút lát sẽ quay lại, A Sênh anh không cần để ý đến em đâu.”
Cố Ngôn Sênh nắm lấy bàn tay lạnh ngắc của cậu, nhẹ lau đi giọt nước mắt đang chực chờ trên khóe mi: “Sao em không vào? Không phải em muốn gặp con à?”
“Em thấy con rồi… thấy rồi…” Thẩm Kham Dư nhỏ giọng nói đi nói lại, tay càng lúc càng lạnh.
“Nhưng mà con đã thấy em đâu, con rất muốn gặp ba của nó mà.” Cố Ngôn Sênh ôn hòa dỗ dành: “Anh vào chung với em, đừng sợ ha.”
Anh thử dắt Thẩm Kham Dư đến cửa, nhưng cậu miễn cưỡng đi được hai bước liền run rẩy né tránh: “Không được… em không thể vào… A Sênh, Điềm Điềm không thích em. Em không vào được, con đang vui như thế, thấy em sẽ thấy phiền.”
Sự ôn nhu của Cố Ngôn Sênh làm cậu nhất thời quên mất, cậu đã không còn có thể tự lừa gạt chính mình như trước kia. Chỉ cần nghĩ đến sau này anh sẽ lại lần nữa nhìn cậu bằng đôi mắt lạnh như băng, cậu liền cảm thấy khó chịu, tim như muốn vỡ tan.
Bây giờ muốn cậu trực diện nhìn thấy vẻ mặt bài xích cùng phiền phức mà Điềm Điềm dành cho cậu, cậu cảm thấy quá khó khăn.
“Em đợi anh ở ngoài này.” Cậu cúi đầu dụi dụi hai con mắt lui về sau hai bước, ngồi trên bậc thang của nhà hàng, ôm lấy đầu gối chính mình, ngẩn ngơ nhìn mặt sàn xi măng trên đường.
Cố Ngôn Sênh nhất thời có chút mờ mịt, anh biết Thẩm Kham Dư sợ anh. Nhưng anh không biết vì cái gì làm cho cậu đến cả đứa con mình mang thai mười tháng liều mình sinh ra cũng phải e dè cẩn thận như vậy.
Điềm Điềm nói ngày ba rời đi luôn ở bên cạnh con bé tới lui lại không đến gần. Sau khi vào nhà bếp làm một cái bánh trứng gà non thật to mới mở miệng nói chuyện với bé, tặng cho con bé một cái bùa bình an rất đẹp, còn nói đó là quà sinh nhật mà cha nó mua cho.
Xưa nay Cố Ngôn Sênh không có mua bùa bình an, anh cũng không có thói quen mua cái này. Bùa bình an chỉ có thể là do Thẩm Kham Dư mua, nhưng cậu cũng không dám dùng danh nghĩa của mình mà tặng cho con.
Thậm chí cũng không dám nói chuyện trực tiếp với con mà phải vòng vo đi làm bánh trứng trước, bởi vì cậu biết con gái không thích cậu.
Cố Ngôn Sênh biết tuy rằng cách thức cậu và anh thương yêu Cố Vũ Điềm không giống nhau, so với anh Thẩm Kham Dư có thể là thương con nhiều hơn. Chỉ là vì anh ít khi nhìn thấy con, nên mỗi lần ở chung đều cực kì cưng chiều con bé, vì thế con bé bám anh hơn. Nhưng không vì vậy mà Điềm Điềm sẽ không thương ba nó.
Thẩm Kham Dư thật sự không giỏi việc nuôi dạy con cái.
Cậu có một vài quyển sách về giáo dục con cái, trên đấy còn viết chi chít những ghi chú. Nhiều khi đêm khuya Cố Ngôn Sênh về nhà thường sẽ thấy cậu ôm sách trong lồng ngực, ngồi dưới đất bên cạnh giường của con mà ngủ— mặc cho là xuân hạ thu đông, giá lạnh hay nóng bức, cậu đều ngồi ở đó. Bên cạnh có ghế sofa, trên giường cũng có một khoảng trống đủ cho cậu nhưng cậu chưa từng động qua.
Nghe thấy tiếng bước chân của anh, cậu sẽ rất nhanh tỉnh lại. Đôi mắt còn không thể mở lại luống cuống tay chân bò dậy từ dưới đất, hàm hồ nói: “A Sênh anh về rồi sao, nghỉ ngơi sớm đi anh. Chúc anh ngủ ngon!”
Có một lần vì quá buồn ngủ nên đường đi cũng không nhìn rõ, cậu đụng trúng cánh cửa. Cố Ngôn Sênh nghe tiếng cũng cảm thấy đầu thật đau, tay chân muốn đỡ lấy cậu, cậu lại sợ đến tỉnh táo cả người, liên tục nói xin lỗi lần sau sẽ không đụng trúng nữa.
Khi đó Cố Ngôn Sênh không hiểu vì sao cậu làm như thế. Bây giờ nghĩ lại, có thể cậu cho là do âm thanh cậu tạo ra quá lớn, sợ con gái sẽ tỉnh giấc.
Tống Lê biết cậu sinh con rồi còn đọc sách chăm con. Nhiều lần châm chọc khiêu kích cậu, thậm chí có lúc sẽ quăng sách của cậu xuống đất, bảo cậu đừng có áp dụng mấy cái triết lý cứng ngắc đó làm hạn chế sự phát triển của đứa nhỏ. Cậu cũng chỉ gãi đầu cười khúc khích, yên lặng mà tìm lại sách sau đó xem như là bảo bối mà nâng trong tay.
Khi ấy Cố Ngôn Sênh cũng cảm thấy việc làm của cậu vừa buồn cười vừa thừa thãi liền nói với cậu: “Nếu không chăm được thì không cần, để mẹ tôi chăm là được.”
Thẩm Kham Dư cẩn thận lau bụi bám trên quyển sách nói: “Không cần đâu, Điềm Điềm cứ nửa đêm thường sẽ quấy khóc, dì lớn tuổi rồi không thể làm phiền dì, em sẽ cố gắng.”
Cố Ngôn Sênh mỉa mai nói đừng dạy con thành y chang như cậu.
Cậu hoảng hốt nhìn anh, viền mắt bị ánh đèn vàng phản chiếu có chút đỏ lên, cậu cúi đầu chớp nhanh mấy cái: “Dạ, em sẽ cố dạy con thật tốt.”
Thẩm Kham Dư thật sự rất nỗ lực mà nuôi dạy con rất tốt.
Cố Ngôn Sênh bận rộn công việc, sau khi Điềm Điềm sinh ra cơ bản đều là do Thẩm Kham Dư chăm. Cậu từ nhỏ không được ba mẹ dạy dỗ tốt, đối với chuyện này không biết cái gì nên chỉ có thể học trong sách vở, tìm tòi cách dạy từ khi Điềm Điềm bi bô tập nói đến khi tập tễnh đọc theo. Chăm sóc một bé con trở thành một bé gái xinh đẹp. Không biết khó khăn đến mức nào, hao tổn bao nhiêu tâm huyết, ở cạnh con gái lâu ngày cậu dành rất nhiều tình thương cho con.
Nói trắng ra thì Cố Vũ Điềm chính là một tay Thẩm Kham Dư nuôi nấng, Cố Ngôn Sênh chỉ là khi nào rãnh rỗi thì đến chơi với con với tư cách là một người cha thôi.
Vốn dĩ đứa nhỏ phải ỷ vào Thẩm Kham Dư, cậu cũng có thể mạnh dạn nghe con gái nói con yêu ba. Nhưng bây giờ cậu chỉ có dũng khí đứng cách cửa sổ liếc mắt vào nhìn con.
Cố Ngôn Sênh thật sự không biết giữa cậu và bé đã xảy ra chuyện gì.
Anh từng hỏi Cố Vũ Điềm vì sao thấy ba bé không thương bé. Con gái tủi thân đếm đếm đầu ngón tay nói là do ba con nói như vậy.
Anh lại nói vậy con có thương ba con không?
Con bé cúi đầu không đáp, im lặng chơi đồ chơi trên tay.
Cố Ngôn Sênh ngồi xuống bên cạnh cậu.
Thẩm Kham Dư giật mình chống người muốn dịch chuyển ra phía trước một chút, muốn giúp anh chắn luồng gió lạnh từ góc tường.
“A Sênh … bên ngoài lạnh, anh..mau vào trong đi.” Cậu khàn cổ họng nhẹ nói: “Đi vào..uống chút trà nóng để làm ấm cơ thể.”
“Lạnh không?” Cố Ngôn Sênh cũng không có thấy lạnh gì mấy, nghe Thẩm Kham Dư nói lạnh, lòng anh run lên một chút vội nắm tay của cậu— lạnh như tảng băng.
Thẩm Kham Dư đã mặc rất dày vẫn cứ co ro thân thể, thỉnh thoảng còn run lên mấy lần, đôi môi trắng như sương.
“Vậy chúng ta vào bên trong trước, không đến chỗ Điềm Điềm, chúng ta tìm một góc ngồi một chút nha.” Cố Ngôn Sênh nói xong cũng không cho Thẩm Kham Dư cơ hội phản kháng mà bế cậu lên.
Thẩm Kham Dư sợ mất mật nắm lấy phần ngực áo của Cố Ngôn Sênh, mở to hai mắt miệng muốn nói gì đó lại bị nghẹn ứ trong cổ họng, một chữ cũng không nói ra.
“Ngoan chút nào, không được lộn xộn, cẩn thận đứa nhỏ.” Cố Ngôn Sênh cười rộ lên với Thẩm Kham Dư, sau đó hài lòng nhìn cậu đỏ mặt cúi đầu, không dám nhúc nhích.
Bên trong nhà hàng, Cố Ngôn Sênh tìm một góc vắng người thả Thẩm Kham Dư xuống, gọi một bình trà ngũ vị.
Trà bưng lên rất nóng, Cố Ngôn Sênh xin thêm một cái ly sạch khác rót một ít ra, khuấy cho bớt nóng rồi đưa cho Thẩm Kham Dư.
Uống xong một ít trà Cố Ngôn Sênh nhìn Thẩm Kham Dư có chút tinh thần hơn, tay anh lau khóe miệng cậu, nhẹ giọng hỏi: “Em nói cho anh nghe xem, tại sao lại nói với Điềm Điềm em không thích nó? Anh biết em thương nó biết bao nhiêu.”
Thẩm Kham Dư ngạc nhiên cúi đầu nhìn mặt đất, hai bàn tay cậu liên tục vò lớp vải trên đầu gối, thỉnh thoảng sẽ dụi con mắt — cậu đã tạo thành nói quen, hễ cứ thấy mình sắp khóc sẽ nhanh chóng lau đi, sợ Cố Ngôn Sênh trông thấy sẽ chê cậu phiền phức.
Cố Ngôn Sênh nhìn cậu không nói tiếng nào mà cứ mãi dụi mắt. Một bên cố lau một bên chớp mắt nhưng vành mắt cũng đỏ hết cả lên, lông mi ướt nhòe anh liền biết tâm trạng cậu rất khó chịu đang cố mà nhẫn nhịn.
Anh đã từng nói với cậu rất nhiều lần, nếu muốn khóc ở trước mặt anh thì cứ khóc lên, không có sao cả, nhưng mà cậu vẫn không dám làm.
Có vài lần anh đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn thấy cậu ngồi trên giường, trong tay nắm chặt cái túi có vỏ măng cụt, ngơ ngẩn không biết đang nhìn cái gì, nước mắt như suối mà tuôn từ trong đôi mắt cậu.
Cậu khóc không thành tiếng, chỉ lâu lâu hít mũi một cái sau đó giơ ống tay áo lau nước mắt giàn giụa. Cậu cầm cái túi vỏ măng cụt lên, dùng đôi môi tái nhợt thành kính mà hôn nó.
Cố Ngôn Sênh thở dài kéo tay cậu ra nắm chặt vào lòng, nhẹ nhàng xóa gáy cậu: “Đừng buồn nữa, em nói anh nghe đi, Điềm Điềm bắt nạt em thế nào?”
“Không, không phải…” Đúng như dự đoán, Cố Ngôn Sênh cố ý chụp mũ lên đầu Cố Vũ Điềm, Thẩm Kham Dư sẽ gấp gáp giải thích: “Điềm Điềm rất ngoan, con rất nghe lời. Là em, là em không tốt, là em sai…”
“Em làm cái gì sai?”
“Em trước đây…trước đây rất xấu xa, cũng không nghe lời anh vậy nên làm sai rất nhiều chuyện. Anh tức giận, nên là…” Thẩm Kham Dư nói năng không đầu không đuôi đến mức cực kì rối não, mồ hôi trên trán cậu túa ra, ngẩng đầu tha thiết nhìn Cố Ngôn Sênh: “Nên là em muốn thay đổi bản thân. Em nghĩ em sẽ ngoan ngoãn nghe lời…Em biết, anh sẽ có ngày đuổi em đi, cho nên em dọn dẹp đồ đạc xong xuôi hết, anh muốn em đi em sẽ đi ngay. Nhưng mà em lo… em lo lỡ như Điềm Điềm thương em, em đi rồi con sẽ buồn… nên em,….”
“Cho nên em nói với con, em không thương con để con không thương em?” Cố Ngôn Sênh tính như trời tính lại không tính ra cái lý do đơn giản mà kỳ cục này.
Vành mắt Thẩm Kham Dư đỏ au, dùng sức gật đầu.
Nhìn thấy người mình yêu cứ lần lượt rời đi, cậu rất hiểu cảm giác khó chịu này.
Lúc còn đi học cậu hay mang bánh trứng nóng về, ở phía sau mẹ mà gọi muốn mẹ ăn một miếng. Nhưng mẹ cậu cứ bận hết cái này đến cái kia, bận đến độ không muốn nhìn cậu một cái, vội vàng đi ra ngoài.
Sau này kết hôn rồi cậu vẫn rập khuông mà bám theo sau lưng A Sênh muốn anh nếm thử chút đồ ăn mà cậu làm, muốn nói chuyện hôm nay Điềm Điềm chơi cái gì, Điềm Điềm ngốc nghếch ra sao. Nhưng A Sênh cũng rất bận, cũng thường không quay đầu lại mà đóng cửa rời đi.
Mỗi ngày cậu đều chờ, chờ lần sau khi bọn họ trở về cậu sẽ đem những thứ tốt khác mà cho bọn họ. Nhưng cậu không biết khi nào họ mới về cho nên khi vừa thấy họ, cậu lại quấn lấy hỏi không ngừng. Sau này cậu sợ họ thấy phiền nên không dám hỏi nữa, sẽ chỉ lẵng lặng chuẩn bị đồ họ yêu thích mà chờ đợi. Cậu tưởng tượng ra dáng vẻ vui mừng của bọn họ khi nhận lấy đống đồ nên mỗi ngày đều tràn đầy mong đợi, ngốc ngốc cười không khép miệng được.
Nhưng khi bọn họ trở về, cậu cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của họ. Ngày qua ngày cậu chẳng biết khi nào họ sẽ quay người, có lẽ là không bao giờ nữa rồi.
Cái cảm giác này cậu không hy vọng Điềm Điềm sẽ phải chịu đựng. Mặc dù nhiều lần cậu tự ảo tưởng Điềm Điềm không thích cậu, cũng sẽ không giống những người khác mà ghét cậu như thế. Nhưng cậu vẫn lo sợ.
“Em bị ngốc à.” Cố Ngôn Sênh dở khóc dở cười ấn đầu cậu vào lòng mình, nhẹ ngàng vỗ về: “Chính em là người sinh ra nó sao có thể vì dăm ba câu của em mà con bé không thương em. Em không ở nhà mấy ngày nay, con bé cứ nháo nhào với anh đòi ba, anh cũng chẳng biết phải tìm em ở đâu về cho nó.”
“Sao lại như thế..” Thẩm Kham Dư suy nghĩ một chút thấp giọng hỏi: “..hay là con thèm trứng gà non… để em về làm cho con ăn.”
“Rốt cuộc là muốn ăn hay muốn ba, em hỏi con là sẽ biết ngay.” Cố Ngôn Sênh dừng một chút lại kiên định nói: “Nhưng mà anh cũng không để cho em đi, em đừng lo lắng về chuyện này nữa.”
Thẩm Kham Dư ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn anh giống như không hiểu lời anh nói.
“Em nhìn anh như vậy làm gì?” Cố Ngôn Sênh cưới khẽ, lấy tay vén mấy lọn tóc che mắt cậu: “Nghe không hiểu sao?”
“Em… em hiểu rồi, cám ơn anh A Sênh!”
Thẩm Kham Dư ứ họng đáp lời, khóe mắt ẩm ướt liền nhìn Cố Ngôn Sênh nở một nụ cười cảm kích.
Cậu biết A Sênh chỉ là đang ám chỉ trước khi đứa nhỏ được sinh ra, cậu sẽ không phải đi đâu cả. A Sênh tính cách lương thiện không đành lòng nói rõ ràng. Trước đây cậu làm nhiều chuyện xấu, A Sênh cũng không nói sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà. Thế nhưng cậu biết rất rõ cho nên cậu cần phải ngoan ngoãn hiểu chuyện một chút, phải sớm chuẩn bị sẵn sàng, sinh con xong phải nhanh chóng rời đi, không được để cho anh thêm phiền.
“Bây giờ chúng ta qua đó được chưa? Con gái ngẩng cao cổ tìm tới tìm lui nãy giờ chờ em đấy, anh thấy con bé cứ…” Cố Ngôn Sênh còn chưa dứt câu đã nghe thấy tiếng Cố Vũ Điềm lanh lảnh vang lên ngọt ngào mà gọi ba ơi, anh cảm thấy ngực mình run lên nhè nhẹ.
“Ba ơi ba ơi!” Bé gái bị bà nội khoác cho một chiếc áo dày cộm, tròn vo như trái banh. Tay chân không yên mà vùng vẩy, lạch bạch chạy đến chỗ Thẩm Kham Dư còn quay đầu lại gọi bà nội: “Bà nội! Con thấy ba con! Đó là ba con đó! Là ba kìa.”
Cố Ngôn Sênh nhìn con gái xiêu xiêu vẹo vẹo như sắp ngã mới tính nhắc con chậm một chút coi chừng té, liền trông thấy con vấp chân đổ người về cạnh ghế.
Cố Ngôn Sênh còn chưa kịp phản ứng đã thấy Thẩm Kham Dư vọt đến che đầu cho con, ôm lấy con trong lồng ngực.
Cậu không có bao nhiêu sức lực, ban nãy cầm ly trà uống mấy hớp còn không có sức. Cho nên vì muốn bảo vệ con gái liều mạng đến mức cuối cùng không trụ vững, lảo đảo sập xuống cạnh mấy cái ghế.
Cậu còn chút ý thức nhớ đến đứa nhỏ trong bụng hai tay chống xuống mặt đất, không có té sấp mặt.
Cố Ngôn Sênh cảm thấy máu chảy ngược cả lên, đặc biệt trông thấy Cố Vũ Điềm đang sợ hãi, mắt rưng rưng bĩu môi đâm đầu vào lồng ngực Thẩm Kham Dư mà gào khóc, nhịp tim anh như muốn ngừng, liền nắm lấy cánh tay con bé mắng: “Cố Vũ Điềm con đi ra đây!”
Đã nói với nó biết bao nhiêu lần rồi, ba đang bị bệnh không được thô lỗ. Vậy mà con bé này vừa đến liền như trâu vật mà đâm sầm vào lồng ngực cậu, anh tức giận đến phát đau.
Cố Vũ Điềm còn đang kinh hách lại bị Cố Ngôn Sênh rống như thế, ở trong lòng Thẩm Kham Dư khóc long trời lở đất, khóc cho sông cạn đá mòn: “Oa oa oa oa, ba nhìn xem! Cha rất hung dữ! Ba không có ở nhà cha rất hung dữ với con! Mỗi ngày đều như vậy! Ba mau quay về nhà đi oa oa oa!”
“Cố Vũ Điềm con muốn ăn đòn phải không—” Cố Ngôn Sênh tức giận sa sầm mặt, anh cố gắng khống chế âm lượng sợ sẽ dọa đến tim Thẩm Kham Dư. Đã bảo nó không được nói chuyện lớn tiếng với ba mà nó lại gào to như thế, nói với nó thật là vô ích.
Thẩm Kham Dư bị động tác của Cố Ngôn Sênh làm cho sợ hãi mà run rẩy, cuống quít ôm lấy con mà che chở, khản giọng khẩn cầu: “A Sênh.. đừng mắng con, đừng đánh con, con sẽ sợ. Là em không bảo vệ con tốt, động tác của em quá chậm, là tại em… anh đừng đánh con mà.”
Từ trong cơn nổi giận bình tĩnh trở lại, Cố Ngôn Sênh ho khan hai cái nhìn Thẩm Kham Dư, rối rắm giải thích: “ Anh sợ con bé làm đau em…”
“Không sao.. không đau, em ôm con một chút…” Thẩm Kham Dư lắc lắc đầu âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Tim cậu suy yếu làm cậu không thể chịu được tiếng khóc của con gái, hô hấp càng khó khăn hơn. Cậu cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, rất lao lực cũng rất yên tĩnh mà hít lấy khí.
Cố Vũ Điềm ôm chặt Thẩm Kham Dư cọ đầy nước mắt nước mũi thút thít nói: “Hic.. hic cha rất hung dữ, ba ba ôm ôm.”
“Ừ….ba ôm con, bảo bối ngoan đừng sợ, không khóc nào…” sắc mặt Thẩm Kham Dư tái nhợt vẫn cố gắng cười cười. Trong mắt đầy ôn nhu và thương nhớ sâu sắc: “Không phải cha hung dữ, chỉ là cha sợ con sẽ bị thương, cha rất thương con mà…”
Lâu rồi mới được chạm vào ba ba của mình, Cố Vũ Điềm vùi đầu trong lòng Thẩm Kham Dư nghe cậu nhỏ nhẹ nói chuyện với mình. Đứa nhỏ đang yên lặng phút chốc tâm tình lại dâng trào, mũi chua lè đôi mắt nong nóng, nước chảy không ngừng.
Con bé rất muốn ba, rất sợ lỡ đâu buông tay ba sẽ trốn đi mất. Từ nhỏ đến lớn không biết vì điều gì, rõ ràng mỗi ngày ba luôn ở bên giường chăm sóc bé nhưng ba lại không giống cha, sẽ không ôm bé nhẹ nhàng hôn, sẽ không cùng bé chơi đồ chơi, cũng không kể chuyện cổ tích cho bé nghe. Ba chỉ luôn ngồi bên cạnh hỏi bé muốn cái gì, nếu như bé lắc đầu, cậu sẽ cười cười sờ đầu bé rồi đứng dậy rời đi.
Bé cảm thấy được ba rất thương bé nhưng tại sao ba giống như…bất kì lúc nào cũng sẽ bỏ đi.
Bé liều mạng ôm Thẩm Kham Dư, nắm chặt lấy quần áo của cậu như một con Koala ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nhìn cậu, tội nghiệp nói: “Ba ơi, Điềm Điềm không bao giờ đòi ăn trứng gà non nữa…”
Nói xong liền vùi mặt vào ngực Thẩm Kham Dư nức nở nói: “Điềm Điềm nhớ ba lắm… ba đừng đi đâu nữa nha…”
Thẩm Kham Dư không có đi theo, cũng không đáp lại chỉ đứng yên một chỗ nhìn Điềm Điềm đang chơi đùa với Tống Lê trong nhà hàng. Bàn tay cậu xoa lên mặt kính, ngón tay run run chầm chậm phác họa đường nét của con gái, sau đó quay mặt nhìn Cố Ngôn Sênh thỏa mãn cười: “A Sênh… em thấy Điềm Điềm.”
Cố Ngôn Sênh nắm lấy tay cậu đang tựa trên mặt kính: “Ừ, chúng ta đi vào thôi.”
Thẩm Kham Dư như không có nghe thấy Cố Ngôn Sênh nói gì, cứ tiếp tục: “Con gái… hình như tròn ra … cao lên rồi kìa, tóc cũng dài có thể thắt thành cái bím nhỏ rồi.”
Cố Ngôn Sênh cười nói: “Vậy em đến thắt cho con được không?”
“A Sênh, anh thắt cho con đi được không? Điềm Điềm nói với em rất thích thắt bím cao, nhưng mỗi lần em muốn thắt cho con, con đều thấy rất đau…” Thẩm Kham Dư nhẹ giọng nói rồi lui về sau một bước: “Em không vào đâu…em ở ngoài này đợi anh. Anh không cần quan tâm đến em, ở chơi với con nhiều một chút đi.”
Cậu suy nghĩ rồi ngập ngừng nói thêm: “Có phải em ở đây cũng phiền phức quá…Vậy em đi tản bộ một chút lát sẽ quay lại, A Sênh anh không cần để ý đến em đâu.”
Cố Ngôn Sênh nắm lấy bàn tay lạnh ngắc của cậu, nhẹ lau đi giọt nước mắt đang chực chờ trên khóe mi: “Sao em không vào? Không phải em muốn gặp con à?”
“Em thấy con rồi… thấy rồi…” Thẩm Kham Dư nhỏ giọng nói đi nói lại, tay càng lúc càng lạnh.
“Nhưng mà con đã thấy em đâu, con rất muốn gặp ba của nó mà.” Cố Ngôn Sênh ôn hòa dỗ dành: “Anh vào chung với em, đừng sợ ha.”
Anh thử dắt Thẩm Kham Dư đến cửa, nhưng cậu miễn cưỡng đi được hai bước liền run rẩy né tránh: “Không được… em không thể vào… A Sênh, Điềm Điềm không thích em. Em không vào được, con đang vui như thế, thấy em sẽ thấy phiền.”
Sự ôn nhu của Cố Ngôn Sênh làm cậu nhất thời quên mất, cậu đã không còn có thể tự lừa gạt chính mình như trước kia. Chỉ cần nghĩ đến sau này anh sẽ lại lần nữa nhìn cậu bằng đôi mắt lạnh như băng, cậu liền cảm thấy khó chịu, tim như muốn vỡ tan.
Bây giờ muốn cậu trực diện nhìn thấy vẻ mặt bài xích cùng phiền phức mà Điềm Điềm dành cho cậu, cậu cảm thấy quá khó khăn.
“Em đợi anh ở ngoài này.” Cậu cúi đầu dụi dụi hai con mắt lui về sau hai bước, ngồi trên bậc thang của nhà hàng, ôm lấy đầu gối chính mình, ngẩn ngơ nhìn mặt sàn xi măng trên đường.
Cố Ngôn Sênh nhất thời có chút mờ mịt, anh biết Thẩm Kham Dư sợ anh. Nhưng anh không biết vì cái gì làm cho cậu đến cả đứa con mình mang thai mười tháng liều mình sinh ra cũng phải e dè cẩn thận như vậy.
Điềm Điềm nói ngày ba rời đi luôn ở bên cạnh con bé tới lui lại không đến gần. Sau khi vào nhà bếp làm một cái bánh trứng gà non thật to mới mở miệng nói chuyện với bé, tặng cho con bé một cái bùa bình an rất đẹp, còn nói đó là quà sinh nhật mà cha nó mua cho.
Xưa nay Cố Ngôn Sênh không có mua bùa bình an, anh cũng không có thói quen mua cái này. Bùa bình an chỉ có thể là do Thẩm Kham Dư mua, nhưng cậu cũng không dám dùng danh nghĩa của mình mà tặng cho con.
Thậm chí cũng không dám nói chuyện trực tiếp với con mà phải vòng vo đi làm bánh trứng trước, bởi vì cậu biết con gái không thích cậu.
Cố Ngôn Sênh biết tuy rằng cách thức cậu và anh thương yêu Cố Vũ Điềm không giống nhau, so với anh Thẩm Kham Dư có thể là thương con nhiều hơn. Chỉ là vì anh ít khi nhìn thấy con, nên mỗi lần ở chung đều cực kì cưng chiều con bé, vì thế con bé bám anh hơn. Nhưng không vì vậy mà Điềm Điềm sẽ không thương ba nó.
Thẩm Kham Dư thật sự không giỏi việc nuôi dạy con cái.
Cậu có một vài quyển sách về giáo dục con cái, trên đấy còn viết chi chít những ghi chú. Nhiều khi đêm khuya Cố Ngôn Sênh về nhà thường sẽ thấy cậu ôm sách trong lồng ngực, ngồi dưới đất bên cạnh giường của con mà ngủ— mặc cho là xuân hạ thu đông, giá lạnh hay nóng bức, cậu đều ngồi ở đó. Bên cạnh có ghế sofa, trên giường cũng có một khoảng trống đủ cho cậu nhưng cậu chưa từng động qua.
Nghe thấy tiếng bước chân của anh, cậu sẽ rất nhanh tỉnh lại. Đôi mắt còn không thể mở lại luống cuống tay chân bò dậy từ dưới đất, hàm hồ nói: “A Sênh anh về rồi sao, nghỉ ngơi sớm đi anh. Chúc anh ngủ ngon!”
Có một lần vì quá buồn ngủ nên đường đi cũng không nhìn rõ, cậu đụng trúng cánh cửa. Cố Ngôn Sênh nghe tiếng cũng cảm thấy đầu thật đau, tay chân muốn đỡ lấy cậu, cậu lại sợ đến tỉnh táo cả người, liên tục nói xin lỗi lần sau sẽ không đụng trúng nữa.
Khi đó Cố Ngôn Sênh không hiểu vì sao cậu làm như thế. Bây giờ nghĩ lại, có thể cậu cho là do âm thanh cậu tạo ra quá lớn, sợ con gái sẽ tỉnh giấc.
Tống Lê biết cậu sinh con rồi còn đọc sách chăm con. Nhiều lần châm chọc khiêu kích cậu, thậm chí có lúc sẽ quăng sách của cậu xuống đất, bảo cậu đừng có áp dụng mấy cái triết lý cứng ngắc đó làm hạn chế sự phát triển của đứa nhỏ. Cậu cũng chỉ gãi đầu cười khúc khích, yên lặng mà tìm lại sách sau đó xem như là bảo bối mà nâng trong tay.
Khi ấy Cố Ngôn Sênh cũng cảm thấy việc làm của cậu vừa buồn cười vừa thừa thãi liền nói với cậu: “Nếu không chăm được thì không cần, để mẹ tôi chăm là được.”
Thẩm Kham Dư cẩn thận lau bụi bám trên quyển sách nói: “Không cần đâu, Điềm Điềm cứ nửa đêm thường sẽ quấy khóc, dì lớn tuổi rồi không thể làm phiền dì, em sẽ cố gắng.”
Cố Ngôn Sênh mỉa mai nói đừng dạy con thành y chang như cậu.
Cậu hoảng hốt nhìn anh, viền mắt bị ánh đèn vàng phản chiếu có chút đỏ lên, cậu cúi đầu chớp nhanh mấy cái: “Dạ, em sẽ cố dạy con thật tốt.”
Thẩm Kham Dư thật sự rất nỗ lực mà nuôi dạy con rất tốt.
Cố Ngôn Sênh bận rộn công việc, sau khi Điềm Điềm sinh ra cơ bản đều là do Thẩm Kham Dư chăm. Cậu từ nhỏ không được ba mẹ dạy dỗ tốt, đối với chuyện này không biết cái gì nên chỉ có thể học trong sách vở, tìm tòi cách dạy từ khi Điềm Điềm bi bô tập nói đến khi tập tễnh đọc theo. Chăm sóc một bé con trở thành một bé gái xinh đẹp. Không biết khó khăn đến mức nào, hao tổn bao nhiêu tâm huyết, ở cạnh con gái lâu ngày cậu dành rất nhiều tình thương cho con.
Nói trắng ra thì Cố Vũ Điềm chính là một tay Thẩm Kham Dư nuôi nấng, Cố Ngôn Sênh chỉ là khi nào rãnh rỗi thì đến chơi với con với tư cách là một người cha thôi.
Vốn dĩ đứa nhỏ phải ỷ vào Thẩm Kham Dư, cậu cũng có thể mạnh dạn nghe con gái nói con yêu ba. Nhưng bây giờ cậu chỉ có dũng khí đứng cách cửa sổ liếc mắt vào nhìn con.
Cố Ngôn Sênh thật sự không biết giữa cậu và bé đã xảy ra chuyện gì.
Anh từng hỏi Cố Vũ Điềm vì sao thấy ba bé không thương bé. Con gái tủi thân đếm đếm đầu ngón tay nói là do ba con nói như vậy.
Anh lại nói vậy con có thương ba con không?
Con bé cúi đầu không đáp, im lặng chơi đồ chơi trên tay.
Cố Ngôn Sênh ngồi xuống bên cạnh cậu.
Thẩm Kham Dư giật mình chống người muốn dịch chuyển ra phía trước một chút, muốn giúp anh chắn luồng gió lạnh từ góc tường.
“A Sênh … bên ngoài lạnh, anh..mau vào trong đi.” Cậu khàn cổ họng nhẹ nói: “Đi vào..uống chút trà nóng để làm ấm cơ thể.”
“Lạnh không?” Cố Ngôn Sênh cũng không có thấy lạnh gì mấy, nghe Thẩm Kham Dư nói lạnh, lòng anh run lên một chút vội nắm tay của cậu— lạnh như tảng băng.
Thẩm Kham Dư đã mặc rất dày vẫn cứ co ro thân thể, thỉnh thoảng còn run lên mấy lần, đôi môi trắng như sương.
“Vậy chúng ta vào bên trong trước, không đến chỗ Điềm Điềm, chúng ta tìm một góc ngồi một chút nha.” Cố Ngôn Sênh nói xong cũng không cho Thẩm Kham Dư cơ hội phản kháng mà bế cậu lên.
Thẩm Kham Dư sợ mất mật nắm lấy phần ngực áo của Cố Ngôn Sênh, mở to hai mắt miệng muốn nói gì đó lại bị nghẹn ứ trong cổ họng, một chữ cũng không nói ra.
“Ngoan chút nào, không được lộn xộn, cẩn thận đứa nhỏ.” Cố Ngôn Sênh cười rộ lên với Thẩm Kham Dư, sau đó hài lòng nhìn cậu đỏ mặt cúi đầu, không dám nhúc nhích.
Bên trong nhà hàng, Cố Ngôn Sênh tìm một góc vắng người thả Thẩm Kham Dư xuống, gọi một bình trà ngũ vị.
Trà bưng lên rất nóng, Cố Ngôn Sênh xin thêm một cái ly sạch khác rót một ít ra, khuấy cho bớt nóng rồi đưa cho Thẩm Kham Dư.
Uống xong một ít trà Cố Ngôn Sênh nhìn Thẩm Kham Dư có chút tinh thần hơn, tay anh lau khóe miệng cậu, nhẹ giọng hỏi: “Em nói cho anh nghe xem, tại sao lại nói với Điềm Điềm em không thích nó? Anh biết em thương nó biết bao nhiêu.”
Thẩm Kham Dư ngạc nhiên cúi đầu nhìn mặt đất, hai bàn tay cậu liên tục vò lớp vải trên đầu gối, thỉnh thoảng sẽ dụi con mắt — cậu đã tạo thành nói quen, hễ cứ thấy mình sắp khóc sẽ nhanh chóng lau đi, sợ Cố Ngôn Sênh trông thấy sẽ chê cậu phiền phức.
Cố Ngôn Sênh nhìn cậu không nói tiếng nào mà cứ mãi dụi mắt. Một bên cố lau một bên chớp mắt nhưng vành mắt cũng đỏ hết cả lên, lông mi ướt nhòe anh liền biết tâm trạng cậu rất khó chịu đang cố mà nhẫn nhịn.
Anh đã từng nói với cậu rất nhiều lần, nếu muốn khóc ở trước mặt anh thì cứ khóc lên, không có sao cả, nhưng mà cậu vẫn không dám làm.
Có vài lần anh đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn thấy cậu ngồi trên giường, trong tay nắm chặt cái túi có vỏ măng cụt, ngơ ngẩn không biết đang nhìn cái gì, nước mắt như suối mà tuôn từ trong đôi mắt cậu.
Cậu khóc không thành tiếng, chỉ lâu lâu hít mũi một cái sau đó giơ ống tay áo lau nước mắt giàn giụa. Cậu cầm cái túi vỏ măng cụt lên, dùng đôi môi tái nhợt thành kính mà hôn nó.
Cố Ngôn Sênh thở dài kéo tay cậu ra nắm chặt vào lòng, nhẹ nhàng xóa gáy cậu: “Đừng buồn nữa, em nói anh nghe đi, Điềm Điềm bắt nạt em thế nào?”
“Không, không phải…” Đúng như dự đoán, Cố Ngôn Sênh cố ý chụp mũ lên đầu Cố Vũ Điềm, Thẩm Kham Dư sẽ gấp gáp giải thích: “Điềm Điềm rất ngoan, con rất nghe lời. Là em, là em không tốt, là em sai…”
“Em làm cái gì sai?”
“Em trước đây…trước đây rất xấu xa, cũng không nghe lời anh vậy nên làm sai rất nhiều chuyện. Anh tức giận, nên là…” Thẩm Kham Dư nói năng không đầu không đuôi đến mức cực kì rối não, mồ hôi trên trán cậu túa ra, ngẩng đầu tha thiết nhìn Cố Ngôn Sênh: “Nên là em muốn thay đổi bản thân. Em nghĩ em sẽ ngoan ngoãn nghe lời…Em biết, anh sẽ có ngày đuổi em đi, cho nên em dọn dẹp đồ đạc xong xuôi hết, anh muốn em đi em sẽ đi ngay. Nhưng mà em lo… em lo lỡ như Điềm Điềm thương em, em đi rồi con sẽ buồn… nên em,….”
“Cho nên em nói với con, em không thương con để con không thương em?” Cố Ngôn Sênh tính như trời tính lại không tính ra cái lý do đơn giản mà kỳ cục này.
Vành mắt Thẩm Kham Dư đỏ au, dùng sức gật đầu.
Nhìn thấy người mình yêu cứ lần lượt rời đi, cậu rất hiểu cảm giác khó chịu này.
Lúc còn đi học cậu hay mang bánh trứng nóng về, ở phía sau mẹ mà gọi muốn mẹ ăn một miếng. Nhưng mẹ cậu cứ bận hết cái này đến cái kia, bận đến độ không muốn nhìn cậu một cái, vội vàng đi ra ngoài.
Sau này kết hôn rồi cậu vẫn rập khuông mà bám theo sau lưng A Sênh muốn anh nếm thử chút đồ ăn mà cậu làm, muốn nói chuyện hôm nay Điềm Điềm chơi cái gì, Điềm Điềm ngốc nghếch ra sao. Nhưng A Sênh cũng rất bận, cũng thường không quay đầu lại mà đóng cửa rời đi.
Mỗi ngày cậu đều chờ, chờ lần sau khi bọn họ trở về cậu sẽ đem những thứ tốt khác mà cho bọn họ. Nhưng cậu không biết khi nào họ mới về cho nên khi vừa thấy họ, cậu lại quấn lấy hỏi không ngừng. Sau này cậu sợ họ thấy phiền nên không dám hỏi nữa, sẽ chỉ lẵng lặng chuẩn bị đồ họ yêu thích mà chờ đợi. Cậu tưởng tượng ra dáng vẻ vui mừng của bọn họ khi nhận lấy đống đồ nên mỗi ngày đều tràn đầy mong đợi, ngốc ngốc cười không khép miệng được.
Nhưng khi bọn họ trở về, cậu cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của họ. Ngày qua ngày cậu chẳng biết khi nào họ sẽ quay người, có lẽ là không bao giờ nữa rồi.
Cái cảm giác này cậu không hy vọng Điềm Điềm sẽ phải chịu đựng. Mặc dù nhiều lần cậu tự ảo tưởng Điềm Điềm không thích cậu, cũng sẽ không giống những người khác mà ghét cậu như thế. Nhưng cậu vẫn lo sợ.
“Em bị ngốc à.” Cố Ngôn Sênh dở khóc dở cười ấn đầu cậu vào lòng mình, nhẹ ngàng vỗ về: “Chính em là người sinh ra nó sao có thể vì dăm ba câu của em mà con bé không thương em. Em không ở nhà mấy ngày nay, con bé cứ nháo nhào với anh đòi ba, anh cũng chẳng biết phải tìm em ở đâu về cho nó.”
“Sao lại như thế..” Thẩm Kham Dư suy nghĩ một chút thấp giọng hỏi: “..hay là con thèm trứng gà non… để em về làm cho con ăn.”
“Rốt cuộc là muốn ăn hay muốn ba, em hỏi con là sẽ biết ngay.” Cố Ngôn Sênh dừng một chút lại kiên định nói: “Nhưng mà anh cũng không để cho em đi, em đừng lo lắng về chuyện này nữa.”
Thẩm Kham Dư ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn anh giống như không hiểu lời anh nói.
“Em nhìn anh như vậy làm gì?” Cố Ngôn Sênh cưới khẽ, lấy tay vén mấy lọn tóc che mắt cậu: “Nghe không hiểu sao?”
“Em… em hiểu rồi, cám ơn anh A Sênh!”
Thẩm Kham Dư ứ họng đáp lời, khóe mắt ẩm ướt liền nhìn Cố Ngôn Sênh nở một nụ cười cảm kích.
Cậu biết A Sênh chỉ là đang ám chỉ trước khi đứa nhỏ được sinh ra, cậu sẽ không phải đi đâu cả. A Sênh tính cách lương thiện không đành lòng nói rõ ràng. Trước đây cậu làm nhiều chuyện xấu, A Sênh cũng không nói sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà. Thế nhưng cậu biết rất rõ cho nên cậu cần phải ngoan ngoãn hiểu chuyện một chút, phải sớm chuẩn bị sẵn sàng, sinh con xong phải nhanh chóng rời đi, không được để cho anh thêm phiền.
“Bây giờ chúng ta qua đó được chưa? Con gái ngẩng cao cổ tìm tới tìm lui nãy giờ chờ em đấy, anh thấy con bé cứ…” Cố Ngôn Sênh còn chưa dứt câu đã nghe thấy tiếng Cố Vũ Điềm lanh lảnh vang lên ngọt ngào mà gọi ba ơi, anh cảm thấy ngực mình run lên nhè nhẹ.
“Ba ơi ba ơi!” Bé gái bị bà nội khoác cho một chiếc áo dày cộm, tròn vo như trái banh. Tay chân không yên mà vùng vẩy, lạch bạch chạy đến chỗ Thẩm Kham Dư còn quay đầu lại gọi bà nội: “Bà nội! Con thấy ba con! Đó là ba con đó! Là ba kìa.”
Cố Ngôn Sênh nhìn con gái xiêu xiêu vẹo vẹo như sắp ngã mới tính nhắc con chậm một chút coi chừng té, liền trông thấy con vấp chân đổ người về cạnh ghế.
Cố Ngôn Sênh còn chưa kịp phản ứng đã thấy Thẩm Kham Dư vọt đến che đầu cho con, ôm lấy con trong lồng ngực.
Cậu không có bao nhiêu sức lực, ban nãy cầm ly trà uống mấy hớp còn không có sức. Cho nên vì muốn bảo vệ con gái liều mạng đến mức cuối cùng không trụ vững, lảo đảo sập xuống cạnh mấy cái ghế.
Cậu còn chút ý thức nhớ đến đứa nhỏ trong bụng hai tay chống xuống mặt đất, không có té sấp mặt.
Cố Ngôn Sênh cảm thấy máu chảy ngược cả lên, đặc biệt trông thấy Cố Vũ Điềm đang sợ hãi, mắt rưng rưng bĩu môi đâm đầu vào lồng ngực Thẩm Kham Dư mà gào khóc, nhịp tim anh như muốn ngừng, liền nắm lấy cánh tay con bé mắng: “Cố Vũ Điềm con đi ra đây!”
Đã nói với nó biết bao nhiêu lần rồi, ba đang bị bệnh không được thô lỗ. Vậy mà con bé này vừa đến liền như trâu vật mà đâm sầm vào lồng ngực cậu, anh tức giận đến phát đau.
Cố Vũ Điềm còn đang kinh hách lại bị Cố Ngôn Sênh rống như thế, ở trong lòng Thẩm Kham Dư khóc long trời lở đất, khóc cho sông cạn đá mòn: “Oa oa oa oa, ba nhìn xem! Cha rất hung dữ! Ba không có ở nhà cha rất hung dữ với con! Mỗi ngày đều như vậy! Ba mau quay về nhà đi oa oa oa!”
“Cố Vũ Điềm con muốn ăn đòn phải không—” Cố Ngôn Sênh tức giận sa sầm mặt, anh cố gắng khống chế âm lượng sợ sẽ dọa đến tim Thẩm Kham Dư. Đã bảo nó không được nói chuyện lớn tiếng với ba mà nó lại gào to như thế, nói với nó thật là vô ích.
Thẩm Kham Dư bị động tác của Cố Ngôn Sênh làm cho sợ hãi mà run rẩy, cuống quít ôm lấy con mà che chở, khản giọng khẩn cầu: “A Sênh.. đừng mắng con, đừng đánh con, con sẽ sợ. Là em không bảo vệ con tốt, động tác của em quá chậm, là tại em… anh đừng đánh con mà.”
Từ trong cơn nổi giận bình tĩnh trở lại, Cố Ngôn Sênh ho khan hai cái nhìn Thẩm Kham Dư, rối rắm giải thích: “ Anh sợ con bé làm đau em…”
“Không sao.. không đau, em ôm con một chút…” Thẩm Kham Dư lắc lắc đầu âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Tim cậu suy yếu làm cậu không thể chịu được tiếng khóc của con gái, hô hấp càng khó khăn hơn. Cậu cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, rất lao lực cũng rất yên tĩnh mà hít lấy khí.
Cố Vũ Điềm ôm chặt Thẩm Kham Dư cọ đầy nước mắt nước mũi thút thít nói: “Hic.. hic cha rất hung dữ, ba ba ôm ôm.”
“Ừ….ba ôm con, bảo bối ngoan đừng sợ, không khóc nào…” sắc mặt Thẩm Kham Dư tái nhợt vẫn cố gắng cười cười. Trong mắt đầy ôn nhu và thương nhớ sâu sắc: “Không phải cha hung dữ, chỉ là cha sợ con sẽ bị thương, cha rất thương con mà…”
Lâu rồi mới được chạm vào ba ba của mình, Cố Vũ Điềm vùi đầu trong lòng Thẩm Kham Dư nghe cậu nhỏ nhẹ nói chuyện với mình. Đứa nhỏ đang yên lặng phút chốc tâm tình lại dâng trào, mũi chua lè đôi mắt nong nóng, nước chảy không ngừng.
Con bé rất muốn ba, rất sợ lỡ đâu buông tay ba sẽ trốn đi mất. Từ nhỏ đến lớn không biết vì điều gì, rõ ràng mỗi ngày ba luôn ở bên giường chăm sóc bé nhưng ba lại không giống cha, sẽ không ôm bé nhẹ nhàng hôn, sẽ không cùng bé chơi đồ chơi, cũng không kể chuyện cổ tích cho bé nghe. Ba chỉ luôn ngồi bên cạnh hỏi bé muốn cái gì, nếu như bé lắc đầu, cậu sẽ cười cười sờ đầu bé rồi đứng dậy rời đi.
Bé cảm thấy được ba rất thương bé nhưng tại sao ba giống như…bất kì lúc nào cũng sẽ bỏ đi.
Bé liều mạng ôm Thẩm Kham Dư, nắm chặt lấy quần áo của cậu như một con Koala ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nhìn cậu, tội nghiệp nói: “Ba ơi, Điềm Điềm không bao giờ đòi ăn trứng gà non nữa…”
Nói xong liền vùi mặt vào ngực Thẩm Kham Dư nức nở nói: “Điềm Điềm nhớ ba lắm… ba đừng đi đâu nữa nha…”
Tác giả :
Lê Hoa Đường