Không Nghe Lời, Vậy Mời Xuống Giường!
Chương 34: Yêu đến mức tình cảm sâu đậm (2)
"Tả ngựa được! Anh đừng có mà được voi đòi tiên!" Lúc hơi thở của đàn ông đánh tới thì phản ứng đầu tiên Ôn Hân chính là thắt chặt chân, khuỷu tay dùng sức, vội vã thoát khỏi người đàn ông hiện đang nghĩ cách sở hữu cô.
Mấy lần giao chiến, thủ đoạn của Tả Tuấn cao hơn cô, đây gần như là khỏi cần nghi ngờ, cho nên Ôn Hân phản kháng nhiều nhất cũng chỉ là bản năng, nhưng thoát khỏi anh ta vốn không dễ dàng như vậy .
"Cô gái...." Tả Tuấn khom lưng che bụng, nhìn bộ dạng cô lần này hiển nhiên là thật sự không hề phòng bị, sau một tiếng kêu thật thấp của người phụ nữ, Tả đại thiếu gia chậm chạp hồi lâu mới nâng người lên, một ngón tay thon dài chỉ về phía đỉnh đầu bọn họ.
Mượn ngọn đèn nhỏ của hầm rượu, một mảng nhỏ giọt nước lần nữa ngưng lại đang tích lũy lực lượng, màu sắc hơi tối đi, làm mấy giọt nhìn qua tựa như quả việt quất chưa chín.
"Hầm rượu này nhiều năm rồi, điều hòa không khí nhỏ ra nước đều là màu quả nho đậm, vừa rồi nếu không phải là tôi, lát nữa lúc đi ra ngoài, lưng cô nhất định sẽ xuất hiện thêm một nhành hoa mai đó…. Cô gái.” Tả Tuấn nói xong, cởi xuống bộ vest trắng, cố ý đem phần lưng run lẩy bẩy tới trước mặt Ôn Hân. Đúng như anh đang nói, một vết màu tím giống như giọt lệ ở phía trên, rất là bắt mắt.
Hình ảnh bắt mắt, Tả Tuấn rõ ràng nhìn thấy sự lúng túng trên mặt Ôn Hân, "Khỏi cần nói xin lỗi." Tả Tuấn xoay người đưa lưng về phía Ôn Hân khoát tay với cô, "Nhưng tôi cũng có hứng thú muốn nghe thử coi —— chuyện ‘Tả ngựa đực’ là như thế nào?"
Đem bộ vest trắng giá trị tương đương với hai tháng tiền lương của Ôn Hân, trực tiếp trải trên mặt đất làm đệm, Tả đại thiếu gia ngồi xuống đất, nhìn Ôn Hân hỏi.
Chuyện Tả ngựa đực chính là “thực sự cầu thị”. Ôn Hân rất muốn trực tiếp nói cho Tả Tuấn, nhưng trong nháy mắt lúc mở miệng, cô lại đem bốn chữ buột miệng nói ra nuốt lại....dù sao mới vừa là cô hiểu lầm.
Đoán được Ôn Hân sẽ không trả lời, Tả Tuấn chống một chân lên, một tay phủ lên đầu gối, “Vậy chúng ta đổi chủ đề đi, muốn biết mẹ kế của tôi, cũng có khả năng là mẹ chồng tương lai của cô là người như thế nào không?”
Ngay từ đầu, trong lối suy nghĩ biện pháp làm việc của Tả Tuấn là ra tay chính xác một lần làm cô không phản ứng kịp, nhưng chí ít so sánh với việc nghiên cứu “nguồn gốc ngựa đực”, thì đề tài hiện tại cô có thể tiếp nhận được đôi chút.
Mẹ Lệ Minh Thần, làm mai vô tội vạ, Nghiêm Mỹ hình như vẫn luôn tính toán tác hợp cho cô và ngựa đực, bà rốt cuộc là người như thế nào, Ôn Hân rất hiếu kỳ.
"Bà ấy và ba tôi tuyệt đối là đồng loại...." Kể từ ngày đầu tiên khi người phụ nữ đó bước vào cửa nhà anh, Tả Tuấn bảy tuổi đã biết, hai người giống nhau vừa mới mất đi bạn đời kết hôn chớp nhoáng, chớp nhoáng cho anh và Lệ Minh thần một người mẹ kế và cha dượng, hai người này không phải đồng loại thì là cái gì.
Cường thế, lão luyện, cường quyền muốn nắm trong tay tất cả, bao gồm cả hôn sự của con cái.... Theo từ ngữ được nói ra để hình dung người phụ nữ kia, ánh mắt của Tả Tuấn cũng dần dần đắm chìm vào trong vùng lầy thuộc về ký ức. Bây giờ ông Tả muốn con trai an phận tìm một người vợ mà thôi, không để ý gia thế, không để ý thân phận. Nhưng nếu như không có biệt hiệu hành vi phóng đãng ở bên ngoài nhiều năm của mình, chuyện của Tiểu Lục có thể lại xảy ra trên người một cô gái “bần dân” hay không?
Ánh mắt Tả Tuấn trầm xuống, "Ôn Hân, cô nói xem nếu như Nghiêm Mỹ biết cô là bạn gái của con trai ruột bà ấy, bà ấy còn có thể trăm phương ngàn kế tác hợp cho chúng ta như bây giờ nữa không?"
Cơ thể Ôn Hân đứng có hơi mệt nên lúc Tả Tuấn đang nói chuyện, cô đã dựa vào trên giá rượu bên cạnh anh, câu hỏi của Tả Tuấn khi anh nói được một nửa cô đã nghĩ tới. Thậm chí là khi gặp ông ngoại Lệ Minh Thần, Ôn Hân sớm đã nghĩ tới điều này, chỉ là lúc đặt sự thật nặng nề này tới trước mặt cô, tim vẫn sẽ đau. “Không thể, không thể nào….” Câu trả lời của cô rất vô lực.
"Nếu như mà tôi nói tôi giúp cô thì sao? Giúp cô và Lệ Minh Thần ở bên nhau?" Ngựa đực kéo kéo cổ áo sơ mi, ngồi dưới đất, khí thế cũng không kém hơn là bao so với Ôn Hân đang đứng trên cao.
Âm thanh ngoài cửa bắt đầu hơi lớn, tròng mắt Tả Tuấn hơi híp lại, "Tôi nói tôi sẽ giúp cô và Lệ Minh Thần ở bên nhau! ...." Nói xong không đợi Ôn Hân phản ứng, trước khi cửa mở ra, Tả Tuấn kéo Ôn Hân đến mặt đất, hôn....
Cửa hầm rượu của nhà họ Tả lâu năm, dễ dàng bỏ mạng dưới cú đá như bay của phó doanh trưởng. Khi trông thấy người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác ôm vào trong ngực…. hôn…. Thì hai mắt Lệ Minh Thần giống như củi khô bị cháy…. Đỏ rực rồi. “Tả Tuấn, đồ khốn nạn, tôi thấy anh căn bản không nhớ rõ lời ông đây đã nói với anh rồi!”
Hôm nay kỷ niệm thành lập tập đoàn Hằng Vũ, Nghiêm Mỹ vốn không ngờ con trai sẽ quay về, khi thấy Lệ Minh Thần vui mừng nhiệt tình còn chưa bắt đầu, liền bị khí thế trên mặt con trai mặc bộ quân trang làm ngây ngẩn cả người.
Gần nửa năm không gặp, câu đầu tiên của con trai bà không hỏi “Mẹ, mẹ có khỏe không? Sức khỏe như thế nào?”, mà là giữ bà lại liền hỏi hai câu chẳng liên quan tới mình. Câu đầu tiên: Ôn Hân ở đâu? Câu thứ hai: Tả Tuấn ở đâu?
Đừng nói là Nghiêm Mỹ biết, dựa vào khí thế lúc xông vào của con trai bà không thể nói cho anh biết: “Minh Thần, khó khăn lắm mới về một lần, đúng lúc đi gặp chú Tả của con đi!” Thu lại vẻ mặt yêu thương của người mẹ, Nghiêm Mỹ đề cao âm lượng nhắc nhở anh, bây giờ là trường hợp nào.
Lúc này, Tả Dữu ôm Ôn Noãn mập mạp cuối cùng cũng thở hồng hộc chạy tới nói với mẹ cô “Mẹ, chị ấy là bạn gái của anh trai con, là người ‘anh’ này, chứ không phải người kia!” Nói xong, Tả tiểu thư kéo một người làm qua hỏi, "Anh cả đâu!"
Nhìn thấy cảm xúc của Lệ Minh Thần nghiêm trọng khác thường, trong đầu Nghiêm Mỹ lặp lại câu nói của con gái: là người anh này, không phải người anh kia.
Thì ra là bà vẫn hiểu lầm, nhưng chân tướng phía sau hiểu lầm này bà hoàn toàn không thích!
Không trả lời câu hỏi của chồng – Tả Lập Đông vừa mới đi từ biệt thự ra, sau khi qua quýt nói một câu, Nghiêm Mỹ vội vàng chạy theo hướng Lệ Minh Thần vừa rời đi. Cho dù bà có chạy nhanh hơn nữa, cũng không đuổi kịp tốc độ của con trai, càng không ngăn được Lệ Minh Thần đấm một cú lên mặt Tả Tuấn. “Còn không nhớ kỹ nữa thì đừng trách tôi lần sau sẽ không phải là lấy một đấm này để nhắc nhở anh đâu, ‘anh hai thân mến’ của tôi!”
Mắt Lệ Minh Thần đỏ lên như muốn ăn tươi nuốt sống Tả Tuấn, nhìn đám người đang sợ hãi vây xem ở cửa, trong lòng Nghiêm Mỹ lại lạnh cả người, nhưng không lạnh được bao lâu, thì con trai đã xoay mặt đi tới trước mặt mình, con trai cao hơn mình một cái đầu đứng ở trước mắt, nghiến răng nói từng câu từng chữ: “Cô gái này bây giờ là bạn gái con, không lâu nữa sẽ là vợ con, con dâu mẹ, vì thế chuyện của cô ấy có con là được rồi, mẹ, không phiền mẹ hao tâm tổn trí.”
Lệ Minh Thần hiểu chuyện quá sớm, từ nhỏ năm tuổi đã hiểu rõ ba nó tử trận là chiến sĩ giải phóng quân anh dũng, biết Tả Lập Đông không phải là cha thật của nó. Sau khi sinh Tả Dữu, vì giúp Tả Lập Đông gây dựng sự nghiệp, Nghiêm Mỹ lại đem hai anh em Lệ Minh Thần ném tới bên cạnh ba (tức ông ngoại của LMT), vừa ném đã là mười mấy năm, trong đến khi Dữu Tử lên lớp tám sự nghiệm đi vào quỹ đạo Nghiêm Mỹ mói đón con gái lại bên cạnh, nhưng lúc đó Lệ Minh Thần đã học trường quân đội, đã rất xa cách với mình rồi.
Lấy một câu để hình dung cuộc đời của Nghiêm Mỹ, thì đó chính là lấy sự nghiệp trao đổi tình thân cả đời.
"Minh thần...." Nghiêm Mỹ chưa từng nếm trải mùi vị thất bại không cam lòng bị con trai ném lại một câu như thế liền dẫn cô gái kia đi mất, nên bước ra cửa đuổi theo.
Nhân vật chính rời sàn, các vai phụ vây xem cũng tản đi, Tả Lập Đông vẫn luôn đứng ở trong góc quan sát kỹ tất cả những chuyện đang xảy ra rồi chậm rãi đi vào hầm rượu, đứng trước mặt con trai đang mỉm cười nhìn ông.
Tả Tuấn bị Lệ Minh Thần đánh, vết máu khô ở khóe miệng đã bắt đầu mơ hồ bầm đen, so sánh với ngoại hình nhếch nhác, thì tinh thần của Tả Tuấn lại không hề thấy nhếch nhác, anh mỉm cười nhìn cha mình, “Như thế nào, biểu hiện của em trai tốt hơn nhiều so với tôi ngày xưa chứ?”
Hầu kết Tả Lập Đông cuồn cuộn, "Con cứ không ưa dì Nghiêm như vậy sao?"
"Ông nói sai rồi, ba của tôi, tôi không phải không ưa dì Nghiêm, tôi chỉ là không muốn người em trai cũng không đến nỗi đáng ghét lắm này bị mẹ của nó làm mất vợ giống như trước kia ông làm với tôi vậy.” Tả Tuấn nhặt áo vest bẩn rớt trên mặt đất lên, sau khi giũ sạch, lại mặc vào người lần nữa.
Bẩn chưa bao giờ là lớp da bên ngoài này, bẩn chỉ có trái tim trong lòng thôi.
Nếu như anh nhìn thấy Tiểu Lục trần truồng nằm trên giường với một người đàn ông, cho dù là trễ thêm mấy năm, ít nhất anh cũng sẽ khống chế cảm xúc, làm rõ mọi chuyện rồi mới đưa ra quyết định, mà không phải là trực tiếp bỏ đi.
Tức giận nhất thới, hối tiếc nửa đời. Khi Tả thiếu mặt mày xám tro ngâm nga một ca khúc đi tới dưới ánh mặt trời chói chang, nhớ lại mùi vị độ ấm bên môi ban nãy, kỳ thực anh thật sự muốn hôn, nếu như Lệ Minh Thần có phản ứng khác.
Tiểu tử thúi, người phụ nữ như thế phải trông nom giữ chặt.... Ngồi vào trong xe Tả Tuấn lên tiếng dặn dò thủ hạ: "Đi tới suối nước nóng Thủy Đô tắm cái đã, buổi tối đến chỗ Kiều Kiều….” Về phương diện phụ nữ, Tả Tuấn thuộc loại cởi mở, tinh thần trinh tiết.
Thấy Dữu Tử và Noãn Noãn bị bỏ rơi ngày một xa, Ôn Hân đi giày cao gót mười phân, cổ tay bị Lệ Minh Thần kéo đi sinh đau. Thiếu tá giận quá mức rồi, chân đi không được chọn đường, bãi cỏ mềm mềm dưới chân, mỗi một bước đi, gót giày Ôn Hân liền ghim vào trong đất từng phát một, mấy lần suýt nữa làm chân đau.
"Lệ Minh Thần...." Cô vốn muốn nói "anh đi chậm một chút" , nhưng vừa thốt ra tiếng, thiếu tá Lệ liền quặm mặt quay đầu lại trừng cô, cái trừng mắt này, làm Ôn Hân luôn cảm thấy mình đuối lý nên cũng không dám nói gì.
Mắt thiếu tá đỏ như thỏ, Ôn Hân cảm thấy cái nhìn đó giống như mình là hồng hạnh vượt tường, do dự không biết có nên thừa nhận tội danh chưa xảy ra để bình ổn lại cảm xúc của con cọp trước không, thì con cọp đã trực tiếp duỗi móng vuốt ôm ngang eo cô, đi ra ngoài biệt thự.
Mặt trời ba giờ chiều, lấy một góc độ cực thoải mái để phác họa nên hình ảnh thơ mộng người con trai khôi ngô ôm người đẹp, những người khách từ xa nhìn thấy còn nán lại trong sân để thưởng thức cảnh đẹp ý vui, nhưng trong lòng Nghiêm Mỹ đang muốn đuổi theo lại phát lạnh…. Con trai thật sự không phải là con trai của bản thân mình nữa rồi.
Trước kia luôn nói bản thân không vừa ý với tốc độ xe ở nội thành như thế, lần này Lệ Minh Thần lại không hề khống chế tốc độ xe, cửa sổ xe mở ra một nửa, nhưng tiếng gió lại không ngừng giảm bớt mà gào rít bên tai.
Mấy lần Ôn Hân muốn đưa tay đóng cửa sổ xe lại, nhưng bị khí thế lạnh lẽo bên cạnh đàn áp không dám động đậy tý nào, cuối cùng, Ôn Hân nỗ lực mấy lần, mới hé miệng nói: "Lệ Minh Thần, thật ra thì lúc nãy Tả Tuấn chưa hôn đến em...."
"Két...." Một chuỗi tiếng bánh xe trượt chói tai muốn chết, Ôn Hân không dám nói tiếp nữa hồi lâu sau mới nghe được tiếng thiếu tá Lệ hít sâu nói : "Hôm nay không muốn xe hủy người chết, làm đôi vợ chồng ma với anh, thì ngậm miệng lại.”
Thiếu tá hiếm khi hung dữ, nhưng trong nháy mắt khi quay mặt nhìn gò má anh cảm giác trong lòng Ôn Hân lại ngọt ngào đến mức không lời nào có thể diễn tả được: tức giận bắt nguồn từ quan tâm, Lệ Minh Thần thật sự không phải là không quan tâm cô.
Cảm giác được người trong lòng quan tâm không gì tốt hơn, Ôn Hân cam tâm tình nguyện ngậm miệng.
Nhưng cô nói chuyện, Lệ Minh Thần tức giận, không nói lời nào, thì những ý nghĩ trong đầu kia lại gần như sắp giày vò anh phát điên rồi.
Lái đến chung cư nhà Ôn Hân, đi vào cửa, Ôn Hân đang suy nghĩ làm sao để bình ổn nộ khí của thiếu tá, thì người lại trực tiếp bị thiếu tá xách vào phòng ngủ.
Thiếu tá rất tức giận, hậu quả không phải nghiêm trọng bình thường, eo thon của Ôn tiểu thư...
Mấy lần giao chiến, thủ đoạn của Tả Tuấn cao hơn cô, đây gần như là khỏi cần nghi ngờ, cho nên Ôn Hân phản kháng nhiều nhất cũng chỉ là bản năng, nhưng thoát khỏi anh ta vốn không dễ dàng như vậy .
"Cô gái...." Tả Tuấn khom lưng che bụng, nhìn bộ dạng cô lần này hiển nhiên là thật sự không hề phòng bị, sau một tiếng kêu thật thấp của người phụ nữ, Tả đại thiếu gia chậm chạp hồi lâu mới nâng người lên, một ngón tay thon dài chỉ về phía đỉnh đầu bọn họ.
Mượn ngọn đèn nhỏ của hầm rượu, một mảng nhỏ giọt nước lần nữa ngưng lại đang tích lũy lực lượng, màu sắc hơi tối đi, làm mấy giọt nhìn qua tựa như quả việt quất chưa chín.
"Hầm rượu này nhiều năm rồi, điều hòa không khí nhỏ ra nước đều là màu quả nho đậm, vừa rồi nếu không phải là tôi, lát nữa lúc đi ra ngoài, lưng cô nhất định sẽ xuất hiện thêm một nhành hoa mai đó…. Cô gái.” Tả Tuấn nói xong, cởi xuống bộ vest trắng, cố ý đem phần lưng run lẩy bẩy tới trước mặt Ôn Hân. Đúng như anh đang nói, một vết màu tím giống như giọt lệ ở phía trên, rất là bắt mắt.
Hình ảnh bắt mắt, Tả Tuấn rõ ràng nhìn thấy sự lúng túng trên mặt Ôn Hân, "Khỏi cần nói xin lỗi." Tả Tuấn xoay người đưa lưng về phía Ôn Hân khoát tay với cô, "Nhưng tôi cũng có hứng thú muốn nghe thử coi —— chuyện ‘Tả ngựa đực’ là như thế nào?"
Đem bộ vest trắng giá trị tương đương với hai tháng tiền lương của Ôn Hân, trực tiếp trải trên mặt đất làm đệm, Tả đại thiếu gia ngồi xuống đất, nhìn Ôn Hân hỏi.
Chuyện Tả ngựa đực chính là “thực sự cầu thị”. Ôn Hân rất muốn trực tiếp nói cho Tả Tuấn, nhưng trong nháy mắt lúc mở miệng, cô lại đem bốn chữ buột miệng nói ra nuốt lại....dù sao mới vừa là cô hiểu lầm.
Đoán được Ôn Hân sẽ không trả lời, Tả Tuấn chống một chân lên, một tay phủ lên đầu gối, “Vậy chúng ta đổi chủ đề đi, muốn biết mẹ kế của tôi, cũng có khả năng là mẹ chồng tương lai của cô là người như thế nào không?”
Ngay từ đầu, trong lối suy nghĩ biện pháp làm việc của Tả Tuấn là ra tay chính xác một lần làm cô không phản ứng kịp, nhưng chí ít so sánh với việc nghiên cứu “nguồn gốc ngựa đực”, thì đề tài hiện tại cô có thể tiếp nhận được đôi chút.
Mẹ Lệ Minh Thần, làm mai vô tội vạ, Nghiêm Mỹ hình như vẫn luôn tính toán tác hợp cho cô và ngựa đực, bà rốt cuộc là người như thế nào, Ôn Hân rất hiếu kỳ.
"Bà ấy và ba tôi tuyệt đối là đồng loại...." Kể từ ngày đầu tiên khi người phụ nữ đó bước vào cửa nhà anh, Tả Tuấn bảy tuổi đã biết, hai người giống nhau vừa mới mất đi bạn đời kết hôn chớp nhoáng, chớp nhoáng cho anh và Lệ Minh thần một người mẹ kế và cha dượng, hai người này không phải đồng loại thì là cái gì.
Cường thế, lão luyện, cường quyền muốn nắm trong tay tất cả, bao gồm cả hôn sự của con cái.... Theo từ ngữ được nói ra để hình dung người phụ nữ kia, ánh mắt của Tả Tuấn cũng dần dần đắm chìm vào trong vùng lầy thuộc về ký ức. Bây giờ ông Tả muốn con trai an phận tìm một người vợ mà thôi, không để ý gia thế, không để ý thân phận. Nhưng nếu như không có biệt hiệu hành vi phóng đãng ở bên ngoài nhiều năm của mình, chuyện của Tiểu Lục có thể lại xảy ra trên người một cô gái “bần dân” hay không?
Ánh mắt Tả Tuấn trầm xuống, "Ôn Hân, cô nói xem nếu như Nghiêm Mỹ biết cô là bạn gái của con trai ruột bà ấy, bà ấy còn có thể trăm phương ngàn kế tác hợp cho chúng ta như bây giờ nữa không?"
Cơ thể Ôn Hân đứng có hơi mệt nên lúc Tả Tuấn đang nói chuyện, cô đã dựa vào trên giá rượu bên cạnh anh, câu hỏi của Tả Tuấn khi anh nói được một nửa cô đã nghĩ tới. Thậm chí là khi gặp ông ngoại Lệ Minh Thần, Ôn Hân sớm đã nghĩ tới điều này, chỉ là lúc đặt sự thật nặng nề này tới trước mặt cô, tim vẫn sẽ đau. “Không thể, không thể nào….” Câu trả lời của cô rất vô lực.
"Nếu như mà tôi nói tôi giúp cô thì sao? Giúp cô và Lệ Minh Thần ở bên nhau?" Ngựa đực kéo kéo cổ áo sơ mi, ngồi dưới đất, khí thế cũng không kém hơn là bao so với Ôn Hân đang đứng trên cao.
Âm thanh ngoài cửa bắt đầu hơi lớn, tròng mắt Tả Tuấn hơi híp lại, "Tôi nói tôi sẽ giúp cô và Lệ Minh Thần ở bên nhau! ...." Nói xong không đợi Ôn Hân phản ứng, trước khi cửa mở ra, Tả Tuấn kéo Ôn Hân đến mặt đất, hôn....
Cửa hầm rượu của nhà họ Tả lâu năm, dễ dàng bỏ mạng dưới cú đá như bay của phó doanh trưởng. Khi trông thấy người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác ôm vào trong ngực…. hôn…. Thì hai mắt Lệ Minh Thần giống như củi khô bị cháy…. Đỏ rực rồi. “Tả Tuấn, đồ khốn nạn, tôi thấy anh căn bản không nhớ rõ lời ông đây đã nói với anh rồi!”
Hôm nay kỷ niệm thành lập tập đoàn Hằng Vũ, Nghiêm Mỹ vốn không ngờ con trai sẽ quay về, khi thấy Lệ Minh Thần vui mừng nhiệt tình còn chưa bắt đầu, liền bị khí thế trên mặt con trai mặc bộ quân trang làm ngây ngẩn cả người.
Gần nửa năm không gặp, câu đầu tiên của con trai bà không hỏi “Mẹ, mẹ có khỏe không? Sức khỏe như thế nào?”, mà là giữ bà lại liền hỏi hai câu chẳng liên quan tới mình. Câu đầu tiên: Ôn Hân ở đâu? Câu thứ hai: Tả Tuấn ở đâu?
Đừng nói là Nghiêm Mỹ biết, dựa vào khí thế lúc xông vào của con trai bà không thể nói cho anh biết: “Minh Thần, khó khăn lắm mới về một lần, đúng lúc đi gặp chú Tả của con đi!” Thu lại vẻ mặt yêu thương của người mẹ, Nghiêm Mỹ đề cao âm lượng nhắc nhở anh, bây giờ là trường hợp nào.
Lúc này, Tả Dữu ôm Ôn Noãn mập mạp cuối cùng cũng thở hồng hộc chạy tới nói với mẹ cô “Mẹ, chị ấy là bạn gái của anh trai con, là người ‘anh’ này, chứ không phải người kia!” Nói xong, Tả tiểu thư kéo một người làm qua hỏi, "Anh cả đâu!"
Nhìn thấy cảm xúc của Lệ Minh Thần nghiêm trọng khác thường, trong đầu Nghiêm Mỹ lặp lại câu nói của con gái: là người anh này, không phải người anh kia.
Thì ra là bà vẫn hiểu lầm, nhưng chân tướng phía sau hiểu lầm này bà hoàn toàn không thích!
Không trả lời câu hỏi của chồng – Tả Lập Đông vừa mới đi từ biệt thự ra, sau khi qua quýt nói một câu, Nghiêm Mỹ vội vàng chạy theo hướng Lệ Minh Thần vừa rời đi. Cho dù bà có chạy nhanh hơn nữa, cũng không đuổi kịp tốc độ của con trai, càng không ngăn được Lệ Minh Thần đấm một cú lên mặt Tả Tuấn. “Còn không nhớ kỹ nữa thì đừng trách tôi lần sau sẽ không phải là lấy một đấm này để nhắc nhở anh đâu, ‘anh hai thân mến’ của tôi!”
Mắt Lệ Minh Thần đỏ lên như muốn ăn tươi nuốt sống Tả Tuấn, nhìn đám người đang sợ hãi vây xem ở cửa, trong lòng Nghiêm Mỹ lại lạnh cả người, nhưng không lạnh được bao lâu, thì con trai đã xoay mặt đi tới trước mặt mình, con trai cao hơn mình một cái đầu đứng ở trước mắt, nghiến răng nói từng câu từng chữ: “Cô gái này bây giờ là bạn gái con, không lâu nữa sẽ là vợ con, con dâu mẹ, vì thế chuyện của cô ấy có con là được rồi, mẹ, không phiền mẹ hao tâm tổn trí.”
Lệ Minh Thần hiểu chuyện quá sớm, từ nhỏ năm tuổi đã hiểu rõ ba nó tử trận là chiến sĩ giải phóng quân anh dũng, biết Tả Lập Đông không phải là cha thật của nó. Sau khi sinh Tả Dữu, vì giúp Tả Lập Đông gây dựng sự nghiệp, Nghiêm Mỹ lại đem hai anh em Lệ Minh Thần ném tới bên cạnh ba (tức ông ngoại của LMT), vừa ném đã là mười mấy năm, trong đến khi Dữu Tử lên lớp tám sự nghiệm đi vào quỹ đạo Nghiêm Mỹ mói đón con gái lại bên cạnh, nhưng lúc đó Lệ Minh Thần đã học trường quân đội, đã rất xa cách với mình rồi.
Lấy một câu để hình dung cuộc đời của Nghiêm Mỹ, thì đó chính là lấy sự nghiệp trao đổi tình thân cả đời.
"Minh thần...." Nghiêm Mỹ chưa từng nếm trải mùi vị thất bại không cam lòng bị con trai ném lại một câu như thế liền dẫn cô gái kia đi mất, nên bước ra cửa đuổi theo.
Nhân vật chính rời sàn, các vai phụ vây xem cũng tản đi, Tả Lập Đông vẫn luôn đứng ở trong góc quan sát kỹ tất cả những chuyện đang xảy ra rồi chậm rãi đi vào hầm rượu, đứng trước mặt con trai đang mỉm cười nhìn ông.
Tả Tuấn bị Lệ Minh Thần đánh, vết máu khô ở khóe miệng đã bắt đầu mơ hồ bầm đen, so sánh với ngoại hình nhếch nhác, thì tinh thần của Tả Tuấn lại không hề thấy nhếch nhác, anh mỉm cười nhìn cha mình, “Như thế nào, biểu hiện của em trai tốt hơn nhiều so với tôi ngày xưa chứ?”
Hầu kết Tả Lập Đông cuồn cuộn, "Con cứ không ưa dì Nghiêm như vậy sao?"
"Ông nói sai rồi, ba của tôi, tôi không phải không ưa dì Nghiêm, tôi chỉ là không muốn người em trai cũng không đến nỗi đáng ghét lắm này bị mẹ của nó làm mất vợ giống như trước kia ông làm với tôi vậy.” Tả Tuấn nhặt áo vest bẩn rớt trên mặt đất lên, sau khi giũ sạch, lại mặc vào người lần nữa.
Bẩn chưa bao giờ là lớp da bên ngoài này, bẩn chỉ có trái tim trong lòng thôi.
Nếu như anh nhìn thấy Tiểu Lục trần truồng nằm trên giường với một người đàn ông, cho dù là trễ thêm mấy năm, ít nhất anh cũng sẽ khống chế cảm xúc, làm rõ mọi chuyện rồi mới đưa ra quyết định, mà không phải là trực tiếp bỏ đi.
Tức giận nhất thới, hối tiếc nửa đời. Khi Tả thiếu mặt mày xám tro ngâm nga một ca khúc đi tới dưới ánh mặt trời chói chang, nhớ lại mùi vị độ ấm bên môi ban nãy, kỳ thực anh thật sự muốn hôn, nếu như Lệ Minh Thần có phản ứng khác.
Tiểu tử thúi, người phụ nữ như thế phải trông nom giữ chặt.... Ngồi vào trong xe Tả Tuấn lên tiếng dặn dò thủ hạ: "Đi tới suối nước nóng Thủy Đô tắm cái đã, buổi tối đến chỗ Kiều Kiều….” Về phương diện phụ nữ, Tả Tuấn thuộc loại cởi mở, tinh thần trinh tiết.
Thấy Dữu Tử và Noãn Noãn bị bỏ rơi ngày một xa, Ôn Hân đi giày cao gót mười phân, cổ tay bị Lệ Minh Thần kéo đi sinh đau. Thiếu tá giận quá mức rồi, chân đi không được chọn đường, bãi cỏ mềm mềm dưới chân, mỗi một bước đi, gót giày Ôn Hân liền ghim vào trong đất từng phát một, mấy lần suýt nữa làm chân đau.
"Lệ Minh Thần...." Cô vốn muốn nói "anh đi chậm một chút" , nhưng vừa thốt ra tiếng, thiếu tá Lệ liền quặm mặt quay đầu lại trừng cô, cái trừng mắt này, làm Ôn Hân luôn cảm thấy mình đuối lý nên cũng không dám nói gì.
Mắt thiếu tá đỏ như thỏ, Ôn Hân cảm thấy cái nhìn đó giống như mình là hồng hạnh vượt tường, do dự không biết có nên thừa nhận tội danh chưa xảy ra để bình ổn lại cảm xúc của con cọp trước không, thì con cọp đã trực tiếp duỗi móng vuốt ôm ngang eo cô, đi ra ngoài biệt thự.
Mặt trời ba giờ chiều, lấy một góc độ cực thoải mái để phác họa nên hình ảnh thơ mộng người con trai khôi ngô ôm người đẹp, những người khách từ xa nhìn thấy còn nán lại trong sân để thưởng thức cảnh đẹp ý vui, nhưng trong lòng Nghiêm Mỹ đang muốn đuổi theo lại phát lạnh…. Con trai thật sự không phải là con trai của bản thân mình nữa rồi.
Trước kia luôn nói bản thân không vừa ý với tốc độ xe ở nội thành như thế, lần này Lệ Minh Thần lại không hề khống chế tốc độ xe, cửa sổ xe mở ra một nửa, nhưng tiếng gió lại không ngừng giảm bớt mà gào rít bên tai.
Mấy lần Ôn Hân muốn đưa tay đóng cửa sổ xe lại, nhưng bị khí thế lạnh lẽo bên cạnh đàn áp không dám động đậy tý nào, cuối cùng, Ôn Hân nỗ lực mấy lần, mới hé miệng nói: "Lệ Minh Thần, thật ra thì lúc nãy Tả Tuấn chưa hôn đến em...."
"Két...." Một chuỗi tiếng bánh xe trượt chói tai muốn chết, Ôn Hân không dám nói tiếp nữa hồi lâu sau mới nghe được tiếng thiếu tá Lệ hít sâu nói : "Hôm nay không muốn xe hủy người chết, làm đôi vợ chồng ma với anh, thì ngậm miệng lại.”
Thiếu tá hiếm khi hung dữ, nhưng trong nháy mắt khi quay mặt nhìn gò má anh cảm giác trong lòng Ôn Hân lại ngọt ngào đến mức không lời nào có thể diễn tả được: tức giận bắt nguồn từ quan tâm, Lệ Minh Thần thật sự không phải là không quan tâm cô.
Cảm giác được người trong lòng quan tâm không gì tốt hơn, Ôn Hân cam tâm tình nguyện ngậm miệng.
Nhưng cô nói chuyện, Lệ Minh Thần tức giận, không nói lời nào, thì những ý nghĩ trong đầu kia lại gần như sắp giày vò anh phát điên rồi.
Lái đến chung cư nhà Ôn Hân, đi vào cửa, Ôn Hân đang suy nghĩ làm sao để bình ổn nộ khí của thiếu tá, thì người lại trực tiếp bị thiếu tá xách vào phòng ngủ.
Thiếu tá rất tức giận, hậu quả không phải nghiêm trọng bình thường, eo thon của Ôn tiểu thư...
Tác giả :
Ngô Đồng Tư Ngữ