Không Nghe Lời, Vậy Mời Xuống Giường!
Chương 30: Cả đời người (2)
Cho tới nay, Ôn Hân đều cho rằng năm tháng cục kỳ ưu ái Đồng Lệ.
Lần đầu tiên gặp bà là một ngày nọ sau khi Ngụy Dược gặp tai nạn xe cộ, Ôn Hân học bài chuyên ngành xong cầm hộp cơm đến bệnh viện thăm anh trai, lúc đi qua trước phòng bệnh của Ngụy Dược, Ôn Hân đi rất chậm vừa hay đụng phải ánh mắt của người đàn ông chân bó thạch cao. Tròng mắt vừa đen vừa sáng đang nhìn cô, sắc mặt Ngụy Dược tái nhợt nhưng nở nụ cười ấm áp chỉ tay về phía cửa, anh nói gì đó, Ôn Hân không nghe thấy, nhưng đoán chừng chắc là: mẹ, đó là Ôn Hân, chính ba cô ấy đã cứu con.
Lúc ấy, người phụ nữ đứng trước giường Ngụy Dược quay đầu lại nhìn cô, từ ngữ duy nhất chợt hiện trong đầu Ôn Hân là....tinh xảo.
Cho đến sau này cùng Ngụy Dược mến nhau, yêu nhau, cô mới biết, người phụ nữ xinh đẹp ban đầu mình từng dùng tinh xảo để hình dung đã năm mươi hai tuổi rồi.
Năm tháng thúc giục làm người đẹp cũng già đi, thời gian bốn năm, không chỉ lấy đi một đoạn tình cảm với những năm tháng hồn nhiên, mà còn có thứ mà một người phụ nữ quý trọng nhất.... dung nhan.
Đồng Lệ già không chỉ chút xíu, mà nguyên nhân làm nếp nhăn khóe mắt của người phụ nữ từ trước đến giờ luôn chú trọng bảo dưỡng giống như bị lưỡi dao vạch nhanh chóng mà sâu nét, khẳng định không đơn giản.
Nhưng đối với nguyên nhân này Ôn Hân không chút hứng thú, cô tránh khỏi tay đang vươn ra kéo cô của Đồng Lệ "Xin lỗi, Ngụy phu nhân, bà đã từng nói không muốn tôi quấy rầy cuộc sống của nhà bà, hiện tại bất kể xuất phát từ lý do gì, xin bà đừng phá vỡ lời nói của mình trước, như vậy rất khó coi.”
Như vậy rất khó coi.... Lúc ba Ngụy vừa xảy ra chuyện, Ôn Hân đến nhà họ Ngụy tìm Ngụy Dược, Đồng Lệ đã từng nói khuyên Ôn Hân ra đi, Ôn Hân trả nó lại cho bà, nó giống như cái bạt tai cực kỳ vang dội đánh lên mặt Đồng Lệ, người bà hoảng hốt lắc lư, suýt nữa đứng không vững.
Ánh nắng chiều trong vài phút từ đỏ biến thành đỏ tía, chiếu vào bóng lưng rời đi của Ôn Hân, giống như trang phục lộng lẫy của nữ vương, mấy năm qua, lần đầu tiên trong lòng Đồng Lệ hối hận với chuyện đã từng làm.
Ôn Hân xách đồ ăn dọc đường vừa đi vừa nghỉ, đợi đến khi trở lại phòng bệnh thì Lệ Minh Thần đi lấy nước đã về đang ngồi trên ghế dài bên giường, dáng người ngồi nghiêm chỉnh nói chuyện cùng Ôn Lĩnh, Noãn Noãn không biết đã chạy đi điên khùng ở đâu rồi.
Vốn muốn đi thẳng vào cho xong, nhưng câu nói đầu tiên của thiếu tá truyền vào tai cô thiếu chút làm Ôn Hân ngã chổng vó, thức ăn cầm trong tay cũng suýt nữa không giữ được.
Câu nói này của thiếu tá có lực sát thương cực mạnh: em và Ôn hân đã là vợ chồng thật sự, mấy ngày nay em quay về trong quân đội để xin kết hôn, hy vọng anh có thể yên tâm giao Ôn hân cho em!
Con ngươi của Ôn Hân sắp bị sự kinh sợ này làm rớt ra khỏi hốc mắt, hệ thống não của Lệ Minh Thần được cấu tạo bằng gì vậy, tại sao lại nói những thứ này với anh trai, chữ “vợ chồng thật sự” này làm mặt Ôn Hân biến sắc giống như màu của một trong những món ăn cô mua hôm nay.... đó là mấy quả cà chua bên trong trứng chiên cà chua.
"Cô ơi, cô sốt rồi sao? Mặt đỏ lên như vậy, cô giáo nói phát sốt thì phải uống thuốc, sốt quá mức còn phải để phụ huynh đưa tới bệnh viện, ba không đi được, Noãn Noãn và dượng út dẫn cô đi có được không, bên kia có mấy chị bác sĩ mặc áo khoác trắng đấy.”
Một bàn tay mập mạp của Ôn Noãn kéo Ôn Hân, một bàn tay khác chỉ về phía sau cô, âm thanh non nớt nói với Ôn Hân.
Trẻ con bày tỏ sự quan tâm là trực tiếp nhất, cũng là không biết khống chế nhất, vì vậy lời của Ôn Noãn Ôn Hân nghe rõ hết. Người trong phòng đương nhiên cũng nghe rõ. Ôn Hân còn chưa kịp đưa tay ra chặn lại cái miệng nhỏ nói liến thoắng của Ôn Noãn bé nhỏ, thì Lệ Minh Thần đã nghe được và đi ra, một bàn tay chìa ra cầm lấy tất cả đồ đạc được xách trong hai tay cô, một tay khác thì trực tiếp xách cô vào phòng, Ôn Hân cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình của Lệ Minh Thần, giống như đang nói: làm cũng đã làm rồi, có cái gì mà phải giấu diếm chứ!
Lòng Ôn Hân đang chảy máu: đúng, không có gì phải giấu diếm, nhưng vấn đề là, độ dày của da mặt cô, đâu thể bì kịp bằng một phần vạn như ngài thiếu tá Lệ cơ chứ!
Trong gia đình mồ côi cả cha lẫn mẹ, người làm anh cả như Ôn Lĩnh xem như là một phụ huynh sáng suốt, lúc Ôn Hân bị thiếu tá dẫn vào cửa, anh chỉ nhìn em gái rồi nói một câu: hôn lễ đợi tới khi anh khỏe rồi bàn sau.
Rắn chuột một ổ, cấu kết với nhau làm việc xấu, vẽ đường cho hươu chạy.... Tất cả những nghĩa xấu Ôn Hân có thể nghĩ được giống như một dây chuyền sản xuất hiện ra một lượt trong đầu cô, cô thật sự không muốn dùng những từ này trên người anh và anh trai, nhưng chuyện hai người làm khiến cô không thể không nghĩ như vậy.
Trong mắt Ôn Hân, tình yêu và hôn nhân không hoàn toàn là một vật ngang giá, hai người yêu nhau có thích hợp để kết hôn hay không, cần phải có thời gian xem xét. Đối mặt với từ “hôn nhân” đột nhiên bị đặt lên mặt bàn này, Ôn Hân rất bối rối mê mang.
Cũng may một cú điện thoại đã tạm thời giải cứu cô ra từ trong hoàn cảnh lúng túng, dãy số trên điện thoại gọi đến chứng tỏ là của người quen, Ôn Hân đang bị ánh mắt đan xen hỏa lực của anh trai và Lệ Minh Thần nhìn chằm chằm không thể né tránh vội vàng đặt hộp cơm đã sắp xếp được một nửa xuống, ôm điện thoại chạy ra khỏi phòng. Lệ Minh Thần nhìn chằm chằm dáng chạy giống như con khỉ bị đạp trúng đuôi của cô, lông mày từ ngang chuyển thành dựng thẳng: kết hôn là thời điểm nghiêm túc lại hạnh phúc như vậy, tại sao đến phiên cô ấy, thì lại liều mạng trốn tránh giống như chặt trúng đầu cô ấy thế nhỉ?
Cách mạng chưa thành công, huấn luyện còn cần phải tăng cường. Lệ Minh Thần tiếp nhận tàn cục cầm bát lên, trong lòng vừa nghĩ sẵn trong đầu bước huấn luyện kế tiếp.
Kế hoạch luôn luôn biến hóa nhanh không theo kịp, kế hoạch gần như chu đáo của thiếu tá Lệ sắp đến giờ thi hành, lại phát hiện mục tiêu dự tính thi hành không thấy đâu.
Kỳ nước lên tháng mười sắp đến, mấy con sông lớn nhỏ trong thành phố C cũng bắt đầu bước vào trạng thái chống lũ. Ở thành phố C dân cư ít, sông thì nhiều, trước khi xuất hiện chuyện lũ định kỳ, quân giải phóng, bộ đội chính quy chẳng hề xuất hiện trong TV đang tiến hành công tác phòng chống trên bờ đê, những nhân viên này thông thường đều là những nhân viên công tác từ các cơ quan điều đi, thí dụ như công nhân viên của doanh nghiệp nhà nước, lại tỷ như dân cảnh ở đồn công an.
Khi Lưu Đông đang nói rõ tình hình với Ôn Hân, Ôn Hân có thể nghe rõ được tiếng khóc cùng oán giận của Quý Mai....đồn công an nhiều người như vậy, thiếu một người tích cực như anh cũng chẳng sao, chẳng lẽ anh không biết bụng bà xã của anh đã bảy tháng rồi, thời điểm nguy hiểm nhất, BLABLA....
Ôn Hân vốn đang phiền lòng về chuyện Lệ Minh Thần làm bị Quý Mai khóc như vậy, đầu càng đau hơn, ngón tay cái đặt ở huyệt thái dương dùng sức ấn hai cái: “Dưới tình hình này cô ấy không muốn cậu đi là chuyện bình thường thôi, không đi không được à?”
Nếu như có thể ở lại, Lưu Đông làm sao lại không muốn ở bên cạnh vợ chờ sinh chứ, nhưng.... "Chị Hân, em cũng muốn, nhưng trước đó những người khác ở tổ của bọn em đều từng đi rồi, năm nay đổi phiên chắc là đến lượt em rồi, thời gian này tham gia đặc biệt, có vẻ em...."
Có vẻ như cậu nhát gan, không tích cực mạnh dạn."Haiz...." Đối với cậu dân cảnh xuất thân từ Bắc Kinh đến thành phố C chưa đầy hai năm quá mức chính trực cũng quá mức tích cực này, thái độ của Ôn Hân là chỉ có thể thở dài, “Nếu đã không đi không được, vậy thì hãy yên tâm mà đi, cô ấy ở lại cứ giao cho tôi đi.” Dù sao đi nữa anh trai ở đây căn bản đã ổn định rồi, hơn nữa còn có thiếu tá Lệ có khuynh hướng cướp cô dâu rõ ràng đang nóng lòng muốn thể hiện, là một “quân tẩu tiêu chuẩn” Ôn Hân sao có thể không thành toàn cho đại đội trưởng đây.
"Anh trai phải phiền anh rồi." Cầm túi xách, dắt Ôn Noãn bé nhỏ vẫn còn đang cắn bánh ngọt, Ôn Hân bỏ lại một câu như thế rồi đi mất.
"Tính tình con bé kỳ thực là không hề yếu đuối...." Như mẹ của bọn anh, Ôn Lĩnh nhìn bóng người biến mất ở cửa, quay đầu nhìn Lệ Minh Thần: "Cho nên đừng gấp gáp .... Dục tốc bất đạt."
Gừng càng già càng cay, quả nhiên đánh vào nội bộ “quân địch” là lựa chọn sáng suốt, thiếu tá Lệ am hiểu quân sự đối với lô cốt mang tên “Ôn Hân” này, anh vô cùng tự tin.
Quý Mai chính là nhân vật điển hình của chứng u buồn tiền sản, cộng thêm chứng cô độc. Một giây trước khi bước vào cửa nhà cô ấy, Ôn Hân rõ ràng còn nghe thấy tiếng cô ấy đang khóc sụt sùi, nhưng đợi tới khi Ôn Hân dẫn Noãn Noãn đến, chưa đầy năm phút đồng hồ sau, lúc Ôn Hân rửa xong đào và dưa chuột bưng vào phòng khách, thì thiếu phụ Quý Mai lúc nãy còn khóc như hoa lê đẫm mưa đã ôm cô nhóc Noãn Noãn ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình “Cừu vui vẻ và sói xám ” cười không ngừng.
(**) Cừu vui vẻ và Sói xám (tiếng Trung: 喜羊羊与灰太狼; bính âm: Xǐ Yáng Yáng yǔ Huī Tài Láng) là một bộ phim hoạt hình dài tập của Trung Quốc do Huang Weiming, Lin Yuting và Luo Yinggeng sáng tác, được sản xuất bởi công ty Sáng tạo nguồn lực giải trí. Bộ phim nói đến một nhóm cừu sống ở Thảo nguyên Xanh (青青草原) và câu chuyện xung quanh con sói vụng về muốn ăn thịt chúng. Bộ phim được chiếu tại hơn 40 đài ở Hong Kong gồm TVB, kênh truyền hình Bắc Kinh và CCTV. (Theo Wiki)
"Noãn Noãn, đó là bé cưng của dì Quý Mai còn chưa sinh ra, không phải Verney của chúng ta, đừng nói ôm liền ôm, nói sờ liền sờ."
Ôn Hân chìa tay xách Ôn Noãn từ trong ngực của Quý Mai ra, đặt tay chân của cô bé nghiêm chỉnh sau đó nói lời dạy bảo "Có nghe hay không!"
Trước kia Ôn Noãn sợ nhất là cô nổi giận, nhưng kể từ sau khi dượng út nói cho bé biết "sự hung dữ của cô tất cả đều là cọp giấy" "phải căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình" "kiên cường học tập áp dụng tiến công” , thì Ôn Noãn đã không còn sợ vậy nữa, mặc dù bé nhỏ tuổi vẫn không thể hiểu nổi hàm nghĩa cụ thể phía sau những từ này. “Nhưng cô à, dì nói bé cưng trong bụng dì ấy là sói xám, không phải là của chú Đông Đông, đúng không ạ?”
Đôi mắt to của Ôn Noãn lộ rõ trên gương mặt mũm mĩm, chớp chớp mắt nhìn Ôn Hân, đối với câu nói hời dỗi này của Quý Mai, cô cũng không biết nên giải thích thế nào, cuối cùng lại nói một câu mà ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy không hiểu ra sao cả: “Đó là Khôi Thái Lang, Võ Đại Lang…. Đi làm bài tập!”
Võ Đại Lang (武大郎), anh trai của Võ Tòng,là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử. Võ Đại Lang được tác phẩm miêu tả là một người lùn, xấu xí nhưng hiền lành tốt bụng, bán bánh bao ở chợ. Cha mẹ mất sớm, Võ Đại Lang nuôi em khôn lớn. Vợ Võ Đại Lang là Phan Kim Liên là một người đàn bà đẹp và lẳng lơ, đã tư thông với Tây Môn Khánh, một nhân vật nổi tiếng hoang dâm vô độ. Dù biết nhưng Võ Đại Lang vẫn im lặng nhịn cho qua nhưng lại bị Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh đã thông đồng hạ độc. Võ Tòng sau khi lo an táng cho anh mình xong, giết chết Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên để tế lễ anh trai mình.
Ôn Noãn không được cho biết đáp án, sau khi bị tước đoạt mất quyền ham học hỏi, chỉ đành phải chuyển cẳng chân nằm bò trên bàn đi làm bài tập.
"Cậu cũng được đấy, mình thấy Khôi Thái Lang đã đủ độc ác rồi, cậu trực tiếp cho mình một Võ Thái Lang....” Quý Mai nhổ lông đập vỡ lớp bọc bên ngoài quét mắt nhìn Ôn Hân nói.
Trước đây phần lớn cảm xúc của phụ nữ có thai nhiều nhất chỉ là nghe nói, nhưng tới nhà họ Lưu chưa đầy một giờ, mà Ôn Hân đã lĩnh giáo thấu đáo rồi.
7:10 tối, mặt trời xuống núi từ lâu, Quý Mai mới vừa ăn tối xong ý tưởng đột phát muốn ăn dưa hấu.
Ôn Hân đang rửa bát nhìn bốn cái đĩa trong tay và trong bồn rửa căn bản bị một mình cô ấy ăn sạch, muốn cự tuyệt. “Quý Mai, cậu đã ăn ba cặp cánh gà, hai phần rau cải cộng thêm hơn nửa phần....”
"Một người ăn, hai người bổ chứ sao...." Quý Mai chỉ vào bụng, ợ lên no nê.
Haiz, tại sao hôm nay gặp phải một hai người đều làm cô bất đắc dĩ thế không biết. Ôn Hân cầm ví tiền ra cửa đeo giày chỉ chỉ vào Quý Mai ở sau lưng đang đỏ mắt chờ mong cô.
Bên trong chung cư không bố trí quầy hàng, cho nên mấy sạp hoa quả đều tập trung ở hai bên đường gần cổng chung cư. Ôn Hân cầm điện thoại và ví tiền vừa mới xuống lầu, điện thoại liền vang lên, lần này là một dãy số xa lạ.
Bình thường điện thoại quấy rầy gọi tới không hiểu sao Ôn Hân đều nhìn một lát, thấy đối phương có xu hướng không tắt máy, lúc này cô mới nhận điện thoại, “Chị dâu....” Vừa bắt đầu, đúng là tiếng nức nở của Tả Dữu, “Chị dâu, cứu em!”
Tả tiểu thư nghĩa khí từ trước tới nay luôn khinh người mà khóc lên không khác gì bé gái làm nũng.
Trong lòng Ôn Hân lộp bộp một cái, lần trước không phải Lệ Minh Thần nói cô ấy rất tốt sao? Tại sao lại còn gọi cứu mạng đây? “Dữu Tử, em cứ từ từ nói, chuyện gì nào?” Ôn Hân bảo cô ấy từ từ nói, bước chân của cô cũng chậm lại.
"Anh em, anh em anh ấy...."
Lệ Minh Thần lại làm chuyện tốt gì rồi!
"Tả Tuấn anh ấy cấm em tới Vạn Bác làm việc!" Thì ra người anh trai này không phải người anh kia, Ôn Hân lại bắt đầu tiếp tục đi về phía trước, "Anh ta làm vậy là lo lắng cho em...lần đó em rất nguy hiểm...." Ôn Hân đổi tay cầm điện thoại.
"Anh ấy không phải vì tốt cho em! Anh ấy chính là không nhìn nổi em thôi! Người làm nói mẹ em về rồi, mà em vẫn không thấy, cũng không có ai tới cứu...." Chữ em bị tiếng bước chân liên tiếp trong hành lang ngoài phòng Tả Dữu dọa nên đành nuốt xuống, Tả Dữu áp chế âm thanh xuống mức thấp nhất, nhỏ giọng nói: “Chị dâu, em nói với chị nè, chị hãy chết tâm mà đi theo anh em đi, cái tên Ngụy Dược kia có bệnh, ngày đó anh ta lại ngất…. Anh làm gì vậy, Tả Tuấn thối!”
Âm thanh tút tút truyền đến, cúp điện thoại.
Ôn Hân nhìn chằm chằm màn hình trống rỗng, trong đầu lặp đi lặp lại lời của Tả Dữu: Ngụy Dược có bệnh ....
Làm sao có thể, trừ lần ngoại thương ở tai nạn xe cộ lần đó ra, cơ thể Ngụy Dược cực kỳ tốt, trước kia sức khỏe tốt anh còn dẫn mình đi luyện súng, bắn bia, nhảy Bungee, đi lặn, làm sao có thể bị bệnh....
Ôn Hân vuốt ngực, trấn an trái tim đang đập thình thịch xuống.
Đã đi tới trước cửa siêu thị nhà mình, cách quầy hoa quả khoảng hai trăm mét, Ôn Hân bị cú điện thoại của Tả Dữu làm cho tâm thần không yên, lộn trở lại đường cũ.
Lần đầu tiên gặp bà là một ngày nọ sau khi Ngụy Dược gặp tai nạn xe cộ, Ôn Hân học bài chuyên ngành xong cầm hộp cơm đến bệnh viện thăm anh trai, lúc đi qua trước phòng bệnh của Ngụy Dược, Ôn Hân đi rất chậm vừa hay đụng phải ánh mắt của người đàn ông chân bó thạch cao. Tròng mắt vừa đen vừa sáng đang nhìn cô, sắc mặt Ngụy Dược tái nhợt nhưng nở nụ cười ấm áp chỉ tay về phía cửa, anh nói gì đó, Ôn Hân không nghe thấy, nhưng đoán chừng chắc là: mẹ, đó là Ôn Hân, chính ba cô ấy đã cứu con.
Lúc ấy, người phụ nữ đứng trước giường Ngụy Dược quay đầu lại nhìn cô, từ ngữ duy nhất chợt hiện trong đầu Ôn Hân là....tinh xảo.
Cho đến sau này cùng Ngụy Dược mến nhau, yêu nhau, cô mới biết, người phụ nữ xinh đẹp ban đầu mình từng dùng tinh xảo để hình dung đã năm mươi hai tuổi rồi.
Năm tháng thúc giục làm người đẹp cũng già đi, thời gian bốn năm, không chỉ lấy đi một đoạn tình cảm với những năm tháng hồn nhiên, mà còn có thứ mà một người phụ nữ quý trọng nhất.... dung nhan.
Đồng Lệ già không chỉ chút xíu, mà nguyên nhân làm nếp nhăn khóe mắt của người phụ nữ từ trước đến giờ luôn chú trọng bảo dưỡng giống như bị lưỡi dao vạch nhanh chóng mà sâu nét, khẳng định không đơn giản.
Nhưng đối với nguyên nhân này Ôn Hân không chút hứng thú, cô tránh khỏi tay đang vươn ra kéo cô của Đồng Lệ "Xin lỗi, Ngụy phu nhân, bà đã từng nói không muốn tôi quấy rầy cuộc sống của nhà bà, hiện tại bất kể xuất phát từ lý do gì, xin bà đừng phá vỡ lời nói của mình trước, như vậy rất khó coi.”
Như vậy rất khó coi.... Lúc ba Ngụy vừa xảy ra chuyện, Ôn Hân đến nhà họ Ngụy tìm Ngụy Dược, Đồng Lệ đã từng nói khuyên Ôn Hân ra đi, Ôn Hân trả nó lại cho bà, nó giống như cái bạt tai cực kỳ vang dội đánh lên mặt Đồng Lệ, người bà hoảng hốt lắc lư, suýt nữa đứng không vững.
Ánh nắng chiều trong vài phút từ đỏ biến thành đỏ tía, chiếu vào bóng lưng rời đi của Ôn Hân, giống như trang phục lộng lẫy của nữ vương, mấy năm qua, lần đầu tiên trong lòng Đồng Lệ hối hận với chuyện đã từng làm.
Ôn Hân xách đồ ăn dọc đường vừa đi vừa nghỉ, đợi đến khi trở lại phòng bệnh thì Lệ Minh Thần đi lấy nước đã về đang ngồi trên ghế dài bên giường, dáng người ngồi nghiêm chỉnh nói chuyện cùng Ôn Lĩnh, Noãn Noãn không biết đã chạy đi điên khùng ở đâu rồi.
Vốn muốn đi thẳng vào cho xong, nhưng câu nói đầu tiên của thiếu tá truyền vào tai cô thiếu chút làm Ôn Hân ngã chổng vó, thức ăn cầm trong tay cũng suýt nữa không giữ được.
Câu nói này của thiếu tá có lực sát thương cực mạnh: em và Ôn hân đã là vợ chồng thật sự, mấy ngày nay em quay về trong quân đội để xin kết hôn, hy vọng anh có thể yên tâm giao Ôn hân cho em!
Con ngươi của Ôn Hân sắp bị sự kinh sợ này làm rớt ra khỏi hốc mắt, hệ thống não của Lệ Minh Thần được cấu tạo bằng gì vậy, tại sao lại nói những thứ này với anh trai, chữ “vợ chồng thật sự” này làm mặt Ôn Hân biến sắc giống như màu của một trong những món ăn cô mua hôm nay.... đó là mấy quả cà chua bên trong trứng chiên cà chua.
"Cô ơi, cô sốt rồi sao? Mặt đỏ lên như vậy, cô giáo nói phát sốt thì phải uống thuốc, sốt quá mức còn phải để phụ huynh đưa tới bệnh viện, ba không đi được, Noãn Noãn và dượng út dẫn cô đi có được không, bên kia có mấy chị bác sĩ mặc áo khoác trắng đấy.”
Một bàn tay mập mạp của Ôn Noãn kéo Ôn Hân, một bàn tay khác chỉ về phía sau cô, âm thanh non nớt nói với Ôn Hân.
Trẻ con bày tỏ sự quan tâm là trực tiếp nhất, cũng là không biết khống chế nhất, vì vậy lời của Ôn Noãn Ôn Hân nghe rõ hết. Người trong phòng đương nhiên cũng nghe rõ. Ôn Hân còn chưa kịp đưa tay ra chặn lại cái miệng nhỏ nói liến thoắng của Ôn Noãn bé nhỏ, thì Lệ Minh Thần đã nghe được và đi ra, một bàn tay chìa ra cầm lấy tất cả đồ đạc được xách trong hai tay cô, một tay khác thì trực tiếp xách cô vào phòng, Ôn Hân cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình của Lệ Minh Thần, giống như đang nói: làm cũng đã làm rồi, có cái gì mà phải giấu diếm chứ!
Lòng Ôn Hân đang chảy máu: đúng, không có gì phải giấu diếm, nhưng vấn đề là, độ dày của da mặt cô, đâu thể bì kịp bằng một phần vạn như ngài thiếu tá Lệ cơ chứ!
Trong gia đình mồ côi cả cha lẫn mẹ, người làm anh cả như Ôn Lĩnh xem như là một phụ huynh sáng suốt, lúc Ôn Hân bị thiếu tá dẫn vào cửa, anh chỉ nhìn em gái rồi nói một câu: hôn lễ đợi tới khi anh khỏe rồi bàn sau.
Rắn chuột một ổ, cấu kết với nhau làm việc xấu, vẽ đường cho hươu chạy.... Tất cả những nghĩa xấu Ôn Hân có thể nghĩ được giống như một dây chuyền sản xuất hiện ra một lượt trong đầu cô, cô thật sự không muốn dùng những từ này trên người anh và anh trai, nhưng chuyện hai người làm khiến cô không thể không nghĩ như vậy.
Trong mắt Ôn Hân, tình yêu và hôn nhân không hoàn toàn là một vật ngang giá, hai người yêu nhau có thích hợp để kết hôn hay không, cần phải có thời gian xem xét. Đối mặt với từ “hôn nhân” đột nhiên bị đặt lên mặt bàn này, Ôn Hân rất bối rối mê mang.
Cũng may một cú điện thoại đã tạm thời giải cứu cô ra từ trong hoàn cảnh lúng túng, dãy số trên điện thoại gọi đến chứng tỏ là của người quen, Ôn Hân đang bị ánh mắt đan xen hỏa lực của anh trai và Lệ Minh Thần nhìn chằm chằm không thể né tránh vội vàng đặt hộp cơm đã sắp xếp được một nửa xuống, ôm điện thoại chạy ra khỏi phòng. Lệ Minh Thần nhìn chằm chằm dáng chạy giống như con khỉ bị đạp trúng đuôi của cô, lông mày từ ngang chuyển thành dựng thẳng: kết hôn là thời điểm nghiêm túc lại hạnh phúc như vậy, tại sao đến phiên cô ấy, thì lại liều mạng trốn tránh giống như chặt trúng đầu cô ấy thế nhỉ?
Cách mạng chưa thành công, huấn luyện còn cần phải tăng cường. Lệ Minh Thần tiếp nhận tàn cục cầm bát lên, trong lòng vừa nghĩ sẵn trong đầu bước huấn luyện kế tiếp.
Kế hoạch luôn luôn biến hóa nhanh không theo kịp, kế hoạch gần như chu đáo của thiếu tá Lệ sắp đến giờ thi hành, lại phát hiện mục tiêu dự tính thi hành không thấy đâu.
Kỳ nước lên tháng mười sắp đến, mấy con sông lớn nhỏ trong thành phố C cũng bắt đầu bước vào trạng thái chống lũ. Ở thành phố C dân cư ít, sông thì nhiều, trước khi xuất hiện chuyện lũ định kỳ, quân giải phóng, bộ đội chính quy chẳng hề xuất hiện trong TV đang tiến hành công tác phòng chống trên bờ đê, những nhân viên này thông thường đều là những nhân viên công tác từ các cơ quan điều đi, thí dụ như công nhân viên của doanh nghiệp nhà nước, lại tỷ như dân cảnh ở đồn công an.
Khi Lưu Đông đang nói rõ tình hình với Ôn Hân, Ôn Hân có thể nghe rõ được tiếng khóc cùng oán giận của Quý Mai....đồn công an nhiều người như vậy, thiếu một người tích cực như anh cũng chẳng sao, chẳng lẽ anh không biết bụng bà xã của anh đã bảy tháng rồi, thời điểm nguy hiểm nhất, BLABLA....
Ôn Hân vốn đang phiền lòng về chuyện Lệ Minh Thần làm bị Quý Mai khóc như vậy, đầu càng đau hơn, ngón tay cái đặt ở huyệt thái dương dùng sức ấn hai cái: “Dưới tình hình này cô ấy không muốn cậu đi là chuyện bình thường thôi, không đi không được à?”
Nếu như có thể ở lại, Lưu Đông làm sao lại không muốn ở bên cạnh vợ chờ sinh chứ, nhưng.... "Chị Hân, em cũng muốn, nhưng trước đó những người khác ở tổ của bọn em đều từng đi rồi, năm nay đổi phiên chắc là đến lượt em rồi, thời gian này tham gia đặc biệt, có vẻ em...."
Có vẻ như cậu nhát gan, không tích cực mạnh dạn."Haiz...." Đối với cậu dân cảnh xuất thân từ Bắc Kinh đến thành phố C chưa đầy hai năm quá mức chính trực cũng quá mức tích cực này, thái độ của Ôn Hân là chỉ có thể thở dài, “Nếu đã không đi không được, vậy thì hãy yên tâm mà đi, cô ấy ở lại cứ giao cho tôi đi.” Dù sao đi nữa anh trai ở đây căn bản đã ổn định rồi, hơn nữa còn có thiếu tá Lệ có khuynh hướng cướp cô dâu rõ ràng đang nóng lòng muốn thể hiện, là một “quân tẩu tiêu chuẩn” Ôn Hân sao có thể không thành toàn cho đại đội trưởng đây.
"Anh trai phải phiền anh rồi." Cầm túi xách, dắt Ôn Noãn bé nhỏ vẫn còn đang cắn bánh ngọt, Ôn Hân bỏ lại một câu như thế rồi đi mất.
"Tính tình con bé kỳ thực là không hề yếu đuối...." Như mẹ của bọn anh, Ôn Lĩnh nhìn bóng người biến mất ở cửa, quay đầu nhìn Lệ Minh Thần: "Cho nên đừng gấp gáp .... Dục tốc bất đạt."
Gừng càng già càng cay, quả nhiên đánh vào nội bộ “quân địch” là lựa chọn sáng suốt, thiếu tá Lệ am hiểu quân sự đối với lô cốt mang tên “Ôn Hân” này, anh vô cùng tự tin.
Quý Mai chính là nhân vật điển hình của chứng u buồn tiền sản, cộng thêm chứng cô độc. Một giây trước khi bước vào cửa nhà cô ấy, Ôn Hân rõ ràng còn nghe thấy tiếng cô ấy đang khóc sụt sùi, nhưng đợi tới khi Ôn Hân dẫn Noãn Noãn đến, chưa đầy năm phút đồng hồ sau, lúc Ôn Hân rửa xong đào và dưa chuột bưng vào phòng khách, thì thiếu phụ Quý Mai lúc nãy còn khóc như hoa lê đẫm mưa đã ôm cô nhóc Noãn Noãn ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình “Cừu vui vẻ và sói xám ” cười không ngừng.
(**) Cừu vui vẻ và Sói xám (tiếng Trung: 喜羊羊与灰太狼; bính âm: Xǐ Yáng Yáng yǔ Huī Tài Láng) là một bộ phim hoạt hình dài tập của Trung Quốc do Huang Weiming, Lin Yuting và Luo Yinggeng sáng tác, được sản xuất bởi công ty Sáng tạo nguồn lực giải trí. Bộ phim nói đến một nhóm cừu sống ở Thảo nguyên Xanh (青青草原) và câu chuyện xung quanh con sói vụng về muốn ăn thịt chúng. Bộ phim được chiếu tại hơn 40 đài ở Hong Kong gồm TVB, kênh truyền hình Bắc Kinh và CCTV. (Theo Wiki)
"Noãn Noãn, đó là bé cưng của dì Quý Mai còn chưa sinh ra, không phải Verney của chúng ta, đừng nói ôm liền ôm, nói sờ liền sờ."
Ôn Hân chìa tay xách Ôn Noãn từ trong ngực của Quý Mai ra, đặt tay chân của cô bé nghiêm chỉnh sau đó nói lời dạy bảo "Có nghe hay không!"
Trước kia Ôn Noãn sợ nhất là cô nổi giận, nhưng kể từ sau khi dượng út nói cho bé biết "sự hung dữ của cô tất cả đều là cọp giấy" "phải căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình" "kiên cường học tập áp dụng tiến công” , thì Ôn Noãn đã không còn sợ vậy nữa, mặc dù bé nhỏ tuổi vẫn không thể hiểu nổi hàm nghĩa cụ thể phía sau những từ này. “Nhưng cô à, dì nói bé cưng trong bụng dì ấy là sói xám, không phải là của chú Đông Đông, đúng không ạ?”
Đôi mắt to của Ôn Noãn lộ rõ trên gương mặt mũm mĩm, chớp chớp mắt nhìn Ôn Hân, đối với câu nói hời dỗi này của Quý Mai, cô cũng không biết nên giải thích thế nào, cuối cùng lại nói một câu mà ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy không hiểu ra sao cả: “Đó là Khôi Thái Lang, Võ Đại Lang…. Đi làm bài tập!”
Võ Đại Lang (武大郎), anh trai của Võ Tòng,là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử. Võ Đại Lang được tác phẩm miêu tả là một người lùn, xấu xí nhưng hiền lành tốt bụng, bán bánh bao ở chợ. Cha mẹ mất sớm, Võ Đại Lang nuôi em khôn lớn. Vợ Võ Đại Lang là Phan Kim Liên là một người đàn bà đẹp và lẳng lơ, đã tư thông với Tây Môn Khánh, một nhân vật nổi tiếng hoang dâm vô độ. Dù biết nhưng Võ Đại Lang vẫn im lặng nhịn cho qua nhưng lại bị Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh đã thông đồng hạ độc. Võ Tòng sau khi lo an táng cho anh mình xong, giết chết Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên để tế lễ anh trai mình.
Ôn Noãn không được cho biết đáp án, sau khi bị tước đoạt mất quyền ham học hỏi, chỉ đành phải chuyển cẳng chân nằm bò trên bàn đi làm bài tập.
"Cậu cũng được đấy, mình thấy Khôi Thái Lang đã đủ độc ác rồi, cậu trực tiếp cho mình một Võ Thái Lang....” Quý Mai nhổ lông đập vỡ lớp bọc bên ngoài quét mắt nhìn Ôn Hân nói.
Trước đây phần lớn cảm xúc của phụ nữ có thai nhiều nhất chỉ là nghe nói, nhưng tới nhà họ Lưu chưa đầy một giờ, mà Ôn Hân đã lĩnh giáo thấu đáo rồi.
7:10 tối, mặt trời xuống núi từ lâu, Quý Mai mới vừa ăn tối xong ý tưởng đột phát muốn ăn dưa hấu.
Ôn Hân đang rửa bát nhìn bốn cái đĩa trong tay và trong bồn rửa căn bản bị một mình cô ấy ăn sạch, muốn cự tuyệt. “Quý Mai, cậu đã ăn ba cặp cánh gà, hai phần rau cải cộng thêm hơn nửa phần....”
"Một người ăn, hai người bổ chứ sao...." Quý Mai chỉ vào bụng, ợ lên no nê.
Haiz, tại sao hôm nay gặp phải một hai người đều làm cô bất đắc dĩ thế không biết. Ôn Hân cầm ví tiền ra cửa đeo giày chỉ chỉ vào Quý Mai ở sau lưng đang đỏ mắt chờ mong cô.
Bên trong chung cư không bố trí quầy hàng, cho nên mấy sạp hoa quả đều tập trung ở hai bên đường gần cổng chung cư. Ôn Hân cầm điện thoại và ví tiền vừa mới xuống lầu, điện thoại liền vang lên, lần này là một dãy số xa lạ.
Bình thường điện thoại quấy rầy gọi tới không hiểu sao Ôn Hân đều nhìn một lát, thấy đối phương có xu hướng không tắt máy, lúc này cô mới nhận điện thoại, “Chị dâu....” Vừa bắt đầu, đúng là tiếng nức nở của Tả Dữu, “Chị dâu, cứu em!”
Tả tiểu thư nghĩa khí từ trước tới nay luôn khinh người mà khóc lên không khác gì bé gái làm nũng.
Trong lòng Ôn Hân lộp bộp một cái, lần trước không phải Lệ Minh Thần nói cô ấy rất tốt sao? Tại sao lại còn gọi cứu mạng đây? “Dữu Tử, em cứ từ từ nói, chuyện gì nào?” Ôn Hân bảo cô ấy từ từ nói, bước chân của cô cũng chậm lại.
"Anh em, anh em anh ấy...."
Lệ Minh Thần lại làm chuyện tốt gì rồi!
"Tả Tuấn anh ấy cấm em tới Vạn Bác làm việc!" Thì ra người anh trai này không phải người anh kia, Ôn Hân lại bắt đầu tiếp tục đi về phía trước, "Anh ta làm vậy là lo lắng cho em...lần đó em rất nguy hiểm...." Ôn Hân đổi tay cầm điện thoại.
"Anh ấy không phải vì tốt cho em! Anh ấy chính là không nhìn nổi em thôi! Người làm nói mẹ em về rồi, mà em vẫn không thấy, cũng không có ai tới cứu...." Chữ em bị tiếng bước chân liên tiếp trong hành lang ngoài phòng Tả Dữu dọa nên đành nuốt xuống, Tả Dữu áp chế âm thanh xuống mức thấp nhất, nhỏ giọng nói: “Chị dâu, em nói với chị nè, chị hãy chết tâm mà đi theo anh em đi, cái tên Ngụy Dược kia có bệnh, ngày đó anh ta lại ngất…. Anh làm gì vậy, Tả Tuấn thối!”
Âm thanh tút tút truyền đến, cúp điện thoại.
Ôn Hân nhìn chằm chằm màn hình trống rỗng, trong đầu lặp đi lặp lại lời của Tả Dữu: Ngụy Dược có bệnh ....
Làm sao có thể, trừ lần ngoại thương ở tai nạn xe cộ lần đó ra, cơ thể Ngụy Dược cực kỳ tốt, trước kia sức khỏe tốt anh còn dẫn mình đi luyện súng, bắn bia, nhảy Bungee, đi lặn, làm sao có thể bị bệnh....
Ôn Hân vuốt ngực, trấn an trái tim đang đập thình thịch xuống.
Đã đi tới trước cửa siêu thị nhà mình, cách quầy hoa quả khoảng hai trăm mét, Ôn Hân bị cú điện thoại của Tả Dữu làm cho tâm thần không yên, lộn trở lại đường cũ.
Tác giả :
Ngô Đồng Tư Ngữ