[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử
Chương 150: Ryoma
Cổ tay có thương tích, Oishi thua Ryoma. Vì giải toàn quốc, Oishi dùng trận đấu này để chứng minh thực lực của Ryoma, trong đội hình cực mạnh đi tới giải toàn quốc đã không có Oishi nữa. Kikumaru khóc, những người khác cũng cực kì tiếc nuối, nhưng đồng thời Oishi cũng nhận được sự tôn kính của mọi người.
Trong hôm thi đấu với Higa, Ryoma đi sớm tới sân thi đấu. Mua một lon Fanta, cậu vừa uống vừa đi xung quanh, khi thấy người cậu muốn tìm, Ryoma đi tới.
“A? Đây không phải thằng năm nhất Seigaku sao? Sao lại chỉ có một mình mày đến vậy, có phải những đứa khác hoảng sợ đến mức không dám tới nữa không?” Kai của Higa vừa nói xong, những người khác liền cười ha ha.
Ryoma cũng không tức giận, dùng ngữ khí ngạo mạn quen thuộc nói: “Mada mada dane. Trận đấu hôm nay, dù là một ván cũng không lấy được đâu.” Ném cái chai không vào thùng rác, Ryoma mặc kệ những lời này của cậu sẽ làm đối phương phẫn nộ đến thế nào, lấy vợt tennis ra chỉ vào Kite, “Dù cho Seigaku không có đội trưởng Tezuka thì các người cũng không thắng được.”
“Thằng ranh, muốn bị đánh sao?” Tanishi hình thể khổng lồ túm lấy Ryoma nhấc lên.
“Xem ra các người cũng chỉ biết đánh nhau thôi.” Ryoma không biết sống chết nói. Nắm tay Tanishi nâng lên, bị Kite ngăn lại.
“Mày đã nói như vậy thì chúng ta sẽ gặp nhau trên sân đấu.” Bảo Tanishi buông Ryoma, Kite nói. Nếu như hôm nay bọn họ ra tay thì sẽ bị tước tư cách thi đấu, bọn họ không thể tới đây chỉ để đánh nhau như vậy được.
“Vậy gặp trên sân thi đấu đi.” Tỏ vẻ chẳng sao mà trả lời, Ryoma đi vòng qua Tanishi, trước khi đi còn bỏ lại một câu làm Tanishi nổi trận lôi đình ── Ông anh nên giảm cân trước đi. Sau khi nghe được thì Tanishi rít gào rống giận, khóe miệng Ryoma cong lên một cái. Hôm nay cậu cố ý đến sớm, vốn muốn thử vận may, không ngờ cậu lại thực sự đụng phải những người đó. Lúc ở Mĩ, Fuji nói cho cậu bọn họ người của Higa đã bắt nạt Ogihara. Cho nên ngay sau khi trận đấu kết thúc cậu và Tezuka liền lập tức về Nhật Bản trong ngày hôm đó, không ai có thể bắt nạt Ogihara, dù cho đối phương là bọn Higa biết võ kia.
Vừa đến sân thi đấu, Ogihara liền len lén quấn quít lấy Ryuzaki để xin bà cho cậu thi đấu. Sáng sớm, Tezuka và Fuji đến đón cậu đã cự tuyệt yêu cầu của cậu. Ogihara phiền muộn đến không gì sánh được, cậu biết tình huống hiện tại của mình không hề lạc quan, nhưng cậu phải thi đấu, cậu không thể cứ im lặng mãi khi có người đối đãi với mình như vậy được.
“Ogihara, nếu như Tezuka đồng ý cho em thi đấu thì tôi sẽ để em ra sân.” Bị Ogihara bám dính, Ryuzaki không có cách nào khác đành ném chuyện sang cho Tezuka.
“Backy?” Đi mua nước về cho Ogihara, Ryoma thấy vẻ mặt Ogihara lo lắng nói cái gì với huấn luyện viên Ryuzaki, liền bước lên phía trước.
“Ryoma, tớ muốn ra sân. Cậu giúp tớ khuyên nhủ huấn luyện viên đi. Trận này đấu với Higa, tớ nhất định phải ra sân.”
Nhìn thấy Ryoma, Ogihara dường như tìm được cứu tinh, cậu biết mình yêu cầu sẽ làm huấn luyện viên khó xử, nhưng cậu không thể không ra sân.
“Ừ, ” Ryoma đổ nước đầy bình cho Ogihara, nói, “Huấn luyện viên, cô cho Backy ra sân đi.”
“Echizen.” Ryuzaki không tán thành nhìn Ryoma, không hiểu vì sao cậu lại đáp ứng. Tuy nhiên Ogihara lại vui vẻ cực kỳ, quả nhiên Ryoma mới là bạn chí cốt.
“Vẫn luật cũ, 20 phút, sau 20 phút mà không kết thúc trận đấu, cậu nhất định phải rời khỏi sân.” Ryoma nói xong điều kiện đi kèm, mặt Ogihara liền suy sụp.
“Có thể thêm 20 phút nữa không?” Ogihara cò kè mặc cả, dù sao bây giờ cậu cũng không như trước đây.
“Không được, ” nói tiếp chính là Tezuka chẳng biết đã tới từ bao giờ, khi Ogihara tưởng rằng anh vẫn không để cho mình có cơ hội ra sân, Tezuka lại nói, “Itsuki-chan, em có thể ra sân, nhưng giống như Ryoma nói, 20 phút. Sau 20 phút, anh sẽ yêu cầu bỏ quyền.”
“Được, 20 thì 20!” Ogihara cắn răng chấp nhận, vác vợt tennis kéo Ryoma cùng cậu đi khởi động. Ogihara đi rồi, huấn luyện viên Ryuzaki hiếu kỳ hỏi: “Sao các cậu lại đều đồng ý?”
“Đương nhiên chúng em biết trận này nhất định Itsuki-chan sẽ muốn thi đấu, nếu như ngay từ đầu chúng em đã đáp ứng thì Itsuki-chan sẽ lại chơi xấu cho xem, bây giờ... cậu ấy sẽ không thể so đo chúng ta cho cậu ấy bao nhiêu thời gian, để cậu ấy đánh mấy game.” Fuji giải thích rồi đưa một phần dữ liệu cho Ryuzaki, “Huấn luyện viên, đây là thứ tự thi đấu của Higa, để Itsuki-chan đánh trận đơn 2 đi.”
Ryuzaki nhìn hai người con trai trước mặt, đối với Ogihara, bọn họ thực sự rất dụng tâm.
“Ryoma, tớ rất tùy hứng đúng không?”
Tựa vào vai Ryoma, Ogihara ngồi song song với Ryoma. Mắt cậu lại cắt điện rồi, cậu như vậy căn bản không có tư cách lên sân thi đấu.
“Backy, tớ thích cậu tùy hứng, như vậy không tốt sao? Tớ, Fuji senpai, đội trưởng... đều sẽ không thua, như vậy Backy cứ việc tùy hứng đi. Cậu muốn làm cái gì, vậy cứ làm cái đó.”
Mò lấy mặt Ryoma, Ogihara xoa xoa, “Ryoma... Tại sao đi Mĩ một chuyến, cậu lại trở nên... có chút khác khác?” Nếu như không phải giọng nói của Ryoma không thay đổi, Ogihara sẽ cho rằng bên cạnh mình là một người khác.
Để mặc Ogihara ngược đãi mặt mình, Ryoma nói: “Backy, tớ vẫn là tớ, tớ chỉ muốn rõ ràng một việc.”
Ogihara nhẹ giọng cười rộ lên, “Tớ biết rồi, ở Mĩ nhất định Ryoma đã bị đội trưởng giáo dục, nếu không... sao Ryoma lại trở nên có chút giống đội trưởng được?”
Ryoma bây giờ cho Ogihara cảm giác thành thục hơn trước đây rất nhiều, Ogihara không biết rốt cuộc Ryoma đã xảy ra chuyện gì lại làm cậu đột nhiên trưởng thành không ít như vậy.
Gỡ tay Ogihara xuống, Ryoma đứng lên, kéo Ogihara vào người mình, “Backy, một ngày nào đó, tớ sẽ giống như bây giờ, có thể để cậu dựa vào. Backy, tớ muốn cậu nhìn tớ, nhìn tớ đạt được vô địch, nhìn tớ thắng được cúp trên đấu trường quốc tế.”
“Được... Ryoma, tớ sẽ luôn nhìn cậu. Nhìn cậu thắng từng trận đấu... cho dù tớ ở đâu.” Cho dù, tớ ở trên thiên đường.
Đội mũ của Ryoma, Ogihara giấu đi đôi mắt mù của mình. Fuji và Tezuka bên cạnh tạm thời trở thành đôi mắt cậu, nói cho cậu tất cả những gì xảy ra trên sân. Ryoma liên tiếp không thành công, nhưng bên miệng Ogihara vẫn lộ ra nụ cười thoải mái. Tuy rằng mắt không nhìn thấy nhưng cậu có thể nhận ra những biến hóa rất nhỏ từ những đường bóng Ryoma đánh ra. Ogihara không hề lo lắng chút nào, bởi vì Ryoma vừa nói những lời đó với cậu, bởi vì Ryoma nói được thì nhất định làm được.
Nghe tiếng một vật nặng đổ xuống đất, Ogihara cảm giác được toàn bộ sân thi đấu đều im lặng. Cậu không hỏi đã xảy ra chuyện gì, bởi vì cậu nghe được câu cửa miệng của Ryoma, “Mada mada dane.” Ngay sau đó là tiếng hoan hô, tiếng hoan hô thuộc về Seigaku. Có người đi tới trước mặt cậu, Ogihara tháo mũ xuống, sau đó tay cậu bị người nắm, mũ được đội lên đầu người nọ.
“Backy, tớ thắng.” Ryoma đặt vợt tennis vào tay Ogihara.
“Ừ, tớ biết nhất định Ryoma sẽ thắng mà.”
“Backy, tùy hứng đi, cứ tuỳ hứng thoả thích.”
“... Được...”
Ryoma nhìn về phía Fuji, từ trong mắt cậu, Fuji đã biết cậu muốn nói gì với mình. Lấy vợt tennis của mình ra, Fuji nói: “Itsuki-chan, có thể tùy hứng, tuy nhiên không thể thi đấu quá 20 phút đâu đó.”
Nghe tiếng kêu rên của Ogihara, Fuji tâm tình sung sướng mà ra sân, nhưng khi anh đối diện với đối thủ thì trên mặt anh chỉ còn lại băng lãnh. Higa dám khinh thường Seigaku, dám cười nhạo Ogihara, còn có ý đồ thương tổn Ogihara, đều là những điều anh không thể tha thứ.
Trong hôm thi đấu với Higa, Ryoma đi sớm tới sân thi đấu. Mua một lon Fanta, cậu vừa uống vừa đi xung quanh, khi thấy người cậu muốn tìm, Ryoma đi tới.
“A? Đây không phải thằng năm nhất Seigaku sao? Sao lại chỉ có một mình mày đến vậy, có phải những đứa khác hoảng sợ đến mức không dám tới nữa không?” Kai của Higa vừa nói xong, những người khác liền cười ha ha.
Ryoma cũng không tức giận, dùng ngữ khí ngạo mạn quen thuộc nói: “Mada mada dane. Trận đấu hôm nay, dù là một ván cũng không lấy được đâu.” Ném cái chai không vào thùng rác, Ryoma mặc kệ những lời này của cậu sẽ làm đối phương phẫn nộ đến thế nào, lấy vợt tennis ra chỉ vào Kite, “Dù cho Seigaku không có đội trưởng Tezuka thì các người cũng không thắng được.”
“Thằng ranh, muốn bị đánh sao?” Tanishi hình thể khổng lồ túm lấy Ryoma nhấc lên.
“Xem ra các người cũng chỉ biết đánh nhau thôi.” Ryoma không biết sống chết nói. Nắm tay Tanishi nâng lên, bị Kite ngăn lại.
“Mày đã nói như vậy thì chúng ta sẽ gặp nhau trên sân đấu.” Bảo Tanishi buông Ryoma, Kite nói. Nếu như hôm nay bọn họ ra tay thì sẽ bị tước tư cách thi đấu, bọn họ không thể tới đây chỉ để đánh nhau như vậy được.
“Vậy gặp trên sân thi đấu đi.” Tỏ vẻ chẳng sao mà trả lời, Ryoma đi vòng qua Tanishi, trước khi đi còn bỏ lại một câu làm Tanishi nổi trận lôi đình ── Ông anh nên giảm cân trước đi. Sau khi nghe được thì Tanishi rít gào rống giận, khóe miệng Ryoma cong lên một cái. Hôm nay cậu cố ý đến sớm, vốn muốn thử vận may, không ngờ cậu lại thực sự đụng phải những người đó. Lúc ở Mĩ, Fuji nói cho cậu bọn họ người của Higa đã bắt nạt Ogihara. Cho nên ngay sau khi trận đấu kết thúc cậu và Tezuka liền lập tức về Nhật Bản trong ngày hôm đó, không ai có thể bắt nạt Ogihara, dù cho đối phương là bọn Higa biết võ kia.
Vừa đến sân thi đấu, Ogihara liền len lén quấn quít lấy Ryuzaki để xin bà cho cậu thi đấu. Sáng sớm, Tezuka và Fuji đến đón cậu đã cự tuyệt yêu cầu của cậu. Ogihara phiền muộn đến không gì sánh được, cậu biết tình huống hiện tại của mình không hề lạc quan, nhưng cậu phải thi đấu, cậu không thể cứ im lặng mãi khi có người đối đãi với mình như vậy được.
“Ogihara, nếu như Tezuka đồng ý cho em thi đấu thì tôi sẽ để em ra sân.” Bị Ogihara bám dính, Ryuzaki không có cách nào khác đành ném chuyện sang cho Tezuka.
“Backy?” Đi mua nước về cho Ogihara, Ryoma thấy vẻ mặt Ogihara lo lắng nói cái gì với huấn luyện viên Ryuzaki, liền bước lên phía trước.
“Ryoma, tớ muốn ra sân. Cậu giúp tớ khuyên nhủ huấn luyện viên đi. Trận này đấu với Higa, tớ nhất định phải ra sân.”
Nhìn thấy Ryoma, Ogihara dường như tìm được cứu tinh, cậu biết mình yêu cầu sẽ làm huấn luyện viên khó xử, nhưng cậu không thể không ra sân.
“Ừ, ” Ryoma đổ nước đầy bình cho Ogihara, nói, “Huấn luyện viên, cô cho Backy ra sân đi.”
“Echizen.” Ryuzaki không tán thành nhìn Ryoma, không hiểu vì sao cậu lại đáp ứng. Tuy nhiên Ogihara lại vui vẻ cực kỳ, quả nhiên Ryoma mới là bạn chí cốt.
“Vẫn luật cũ, 20 phút, sau 20 phút mà không kết thúc trận đấu, cậu nhất định phải rời khỏi sân.” Ryoma nói xong điều kiện đi kèm, mặt Ogihara liền suy sụp.
“Có thể thêm 20 phút nữa không?” Ogihara cò kè mặc cả, dù sao bây giờ cậu cũng không như trước đây.
“Không được, ” nói tiếp chính là Tezuka chẳng biết đã tới từ bao giờ, khi Ogihara tưởng rằng anh vẫn không để cho mình có cơ hội ra sân, Tezuka lại nói, “Itsuki-chan, em có thể ra sân, nhưng giống như Ryoma nói, 20 phút. Sau 20 phút, anh sẽ yêu cầu bỏ quyền.”
“Được, 20 thì 20!” Ogihara cắn răng chấp nhận, vác vợt tennis kéo Ryoma cùng cậu đi khởi động. Ogihara đi rồi, huấn luyện viên Ryuzaki hiếu kỳ hỏi: “Sao các cậu lại đều đồng ý?”
“Đương nhiên chúng em biết trận này nhất định Itsuki-chan sẽ muốn thi đấu, nếu như ngay từ đầu chúng em đã đáp ứng thì Itsuki-chan sẽ lại chơi xấu cho xem, bây giờ... cậu ấy sẽ không thể so đo chúng ta cho cậu ấy bao nhiêu thời gian, để cậu ấy đánh mấy game.” Fuji giải thích rồi đưa một phần dữ liệu cho Ryuzaki, “Huấn luyện viên, đây là thứ tự thi đấu của Higa, để Itsuki-chan đánh trận đơn 2 đi.”
Ryuzaki nhìn hai người con trai trước mặt, đối với Ogihara, bọn họ thực sự rất dụng tâm.
“Ryoma, tớ rất tùy hứng đúng không?”
Tựa vào vai Ryoma, Ogihara ngồi song song với Ryoma. Mắt cậu lại cắt điện rồi, cậu như vậy căn bản không có tư cách lên sân thi đấu.
“Backy, tớ thích cậu tùy hứng, như vậy không tốt sao? Tớ, Fuji senpai, đội trưởng... đều sẽ không thua, như vậy Backy cứ việc tùy hứng đi. Cậu muốn làm cái gì, vậy cứ làm cái đó.”
Mò lấy mặt Ryoma, Ogihara xoa xoa, “Ryoma... Tại sao đi Mĩ một chuyến, cậu lại trở nên... có chút khác khác?” Nếu như không phải giọng nói của Ryoma không thay đổi, Ogihara sẽ cho rằng bên cạnh mình là một người khác.
Để mặc Ogihara ngược đãi mặt mình, Ryoma nói: “Backy, tớ vẫn là tớ, tớ chỉ muốn rõ ràng một việc.”
Ogihara nhẹ giọng cười rộ lên, “Tớ biết rồi, ở Mĩ nhất định Ryoma đã bị đội trưởng giáo dục, nếu không... sao Ryoma lại trở nên có chút giống đội trưởng được?”
Ryoma bây giờ cho Ogihara cảm giác thành thục hơn trước đây rất nhiều, Ogihara không biết rốt cuộc Ryoma đã xảy ra chuyện gì lại làm cậu đột nhiên trưởng thành không ít như vậy.
Gỡ tay Ogihara xuống, Ryoma đứng lên, kéo Ogihara vào người mình, “Backy, một ngày nào đó, tớ sẽ giống như bây giờ, có thể để cậu dựa vào. Backy, tớ muốn cậu nhìn tớ, nhìn tớ đạt được vô địch, nhìn tớ thắng được cúp trên đấu trường quốc tế.”
“Được... Ryoma, tớ sẽ luôn nhìn cậu. Nhìn cậu thắng từng trận đấu... cho dù tớ ở đâu.” Cho dù, tớ ở trên thiên đường.
Đội mũ của Ryoma, Ogihara giấu đi đôi mắt mù của mình. Fuji và Tezuka bên cạnh tạm thời trở thành đôi mắt cậu, nói cho cậu tất cả những gì xảy ra trên sân. Ryoma liên tiếp không thành công, nhưng bên miệng Ogihara vẫn lộ ra nụ cười thoải mái. Tuy rằng mắt không nhìn thấy nhưng cậu có thể nhận ra những biến hóa rất nhỏ từ những đường bóng Ryoma đánh ra. Ogihara không hề lo lắng chút nào, bởi vì Ryoma vừa nói những lời đó với cậu, bởi vì Ryoma nói được thì nhất định làm được.
Nghe tiếng một vật nặng đổ xuống đất, Ogihara cảm giác được toàn bộ sân thi đấu đều im lặng. Cậu không hỏi đã xảy ra chuyện gì, bởi vì cậu nghe được câu cửa miệng của Ryoma, “Mada mada dane.” Ngay sau đó là tiếng hoan hô, tiếng hoan hô thuộc về Seigaku. Có người đi tới trước mặt cậu, Ogihara tháo mũ xuống, sau đó tay cậu bị người nắm, mũ được đội lên đầu người nọ.
“Backy, tớ thắng.” Ryoma đặt vợt tennis vào tay Ogihara.
“Ừ, tớ biết nhất định Ryoma sẽ thắng mà.”
“Backy, tùy hứng đi, cứ tuỳ hứng thoả thích.”
“... Được...”
Ryoma nhìn về phía Fuji, từ trong mắt cậu, Fuji đã biết cậu muốn nói gì với mình. Lấy vợt tennis của mình ra, Fuji nói: “Itsuki-chan, có thể tùy hứng, tuy nhiên không thể thi đấu quá 20 phút đâu đó.”
Nghe tiếng kêu rên của Ogihara, Fuji tâm tình sung sướng mà ra sân, nhưng khi anh đối diện với đối thủ thì trên mặt anh chỉ còn lại băng lãnh. Higa dám khinh thường Seigaku, dám cười nhạo Ogihara, còn có ý đồ thương tổn Ogihara, đều là những điều anh không thể tha thứ.
Tác giả :
Neleta