Không Lối Thoát (Vị Sinh)
Chương 7: Đêm (16+)
Cô bị anh dẫn sang phòng bên cạnh, chăn đệm trong căn phòng này dường như đã bị lục lọi hết.
Trên lớp bụi đều có dấu vết mất lộn xộn.
Nhưng tấm đệm Simmons thì vẫn còn.
Tần Thẩm ngồi xuống bên giường, ra hiệu cho Lục Chân Nghi đi tới.
Lục Chân Nghi không tình nguyện đi tới.
Anh kéo cô một cái để cô đứng giữa hai chân mình, bắt đầu cởi quần áo cô.
Anh cởi cực kỳ thô lỗ, vén áo lên trên ngực, giật áo lót ra, tiện tay véo hai cái. Sau đó tay kia luồn vào trong quần thể thao của cô.
Đúng, là quần thể thao.
“Anh thích nơi này của em.” Tay anh lướt qua nơi nào đó, mắt nhìn cô, miệng thì thầm: “Luôn cảm thấy mùi vị rất tuyệt…” Giọng nói trầm nhẹ khàn khàn.
Mặt Lục Chân Nghi đỏ lựng.
“Nhưng trước giờ em chưa bao giờ đáp lại anh, mỗi lần muốn em dùng miệng đều như lấy mạng em vậy…” Tần Thẩm đột nhiên lạnh lùng nói, “Bây giờ em hãy cởi quần cho anh.”
…
Sau đó, Lục Chân Nghi nhớ rõ, trong mơ cô cố nén nhục nhã cởi quần cho anh như thế nào, bị ép quỳ giữa hai chân anh…
Miệng cô vừa đau vừa mỏi, cũng sắp mất cảm giác rồi. Tần Thẩm lại vô cùng thỏa mãn, ấn đầu cô.
Cuối cùng cô khóc Tần Thẩm mới tha cho cô, nhưng lại muốn cô nằm ở chỗ đó… Hơn nữa khi hưng phấn giày vò cô còn nói rất nhiều từ ngữ bẩn thỉu, cố ý làm nhục cô.
Lục Chân Nghi quả thật không thể tin được mình lại mơ thấy giấc mơ kiểu này.
Tình tiết trong mơ ở đâu ra? Cô đâu có xem AV!
“Mẹ ơi, rốt cuộc mình đói khát đến mức nào mới nằm mơ kiểu đó!” Sau khi hoang mang Lục Chân Nghi cực kỳ chán nản, “Hay mình có tiềm chất M?”
Thế cho nên vài ngày sau đó, cô đều không thể đối mặt với Tần Thẩm.
Mặc dù nội dung giấc mơ làm cô không dám xem nhưng cô vẫn không bỏ qua bối cảnh giấc mơ ấy.
Cảm giác như nối liền với các giấc mơ trước. Giống như đều ở trong hoàn cảnh không an toàn, hơn nữa đứa bé… Trong giấc mơ này không xuất hiện nhưng cô cảm thấy đứa bé ấy thật ra đang nằm ngủ trên chiếc giường giữa ở căn phòng đầu tiên.
Còn có dị năng gì đó khiến người ta phỉ nhổ.
Tránh mặt vài ngày, cô không đi tìm Tần Thẩm, Tần Thẩm lại luôn tới tìm cô… Huống chi thời kỳ động dục của Tần Thẩm rõ ràng chưa qua.
Sau nhiều lần bị anh đè lên giường dây dưa đều dừng lại ở bước cuối cùng, rốt cục đến một lần Lục Chân Nghi để anh đạt được mục đích rồi.
Chuyện đó xảy ra cực kỳ đột ngột, nhưng rất có thể không ít lần đầu tiên của các cặp đôi đều tương tự như vậy.
Lúc ấy có lẽ là bởi vì mấy lần dây dưa trước đều có chừng có mực nên cô buông lỏng cảnh giác với anh, cũng có thể là bởi vì bị ảnh hưởng của giấc mơ chân thực hôm trước… Đêm hôm đó anh không ngừng vuốt ve, hôn môi, thăm dò toàn thân cô. Hơi thở nóng cháy, động tác mềm mại lại nóng bỏng, Lục Chân Nghi đã sớm choáng váng… Anh đang liếm giữa đùi cô, cô mềm nhũn, không thể làm gì khác ngoài khe khẽ rên rỉ… Ngay lúc ấy anh đột nhiên giữ chặt eo cô, không đợi cô kịp phản ứng đã đâm mạnh vào.
Lục Chân Nghi đau đớn cong người, khóc òa lên, dùng sức đánh anh. Anh vừa dịu dàng dỗ dành cô vừa kiên quyết không ra, để mặc cô đánh.
Đợi cô hết đau, khóc đủ rồi, lại tiếp tục mạnh mẽ tiến tới…
Dịu dàng nhưng kiên quyết… Làm cô nhanh chóng bại trận.
Sau đó Lục Chân Nghi cảm thấy có chút ngọt ngào nhưng vẫn rất sầu não.
Thật ra cô cũng không quá coi trọng trinh tiết. Lúc trẻ cô vẫn cảm thấy phụ nữ nhất định phải giữ trinh tiết mới mong được đàn ông đối xử tử tế là phân biệt giới tính.
Muốn dành đêm đầu tiên cho một người đàn ông là cam chịu thấp hèn.
Nếu như đàn ông có thể tự do thưởng thức sự sung sướng của thể xác thì phụ nữ đương nhiên cũng được.
Năm cô tốt nghiệp còn hẹn qua đêm cùng một người đàn ông rất đẹp trai mà cô ‘cảm nắng’. Lúc ấy cô cảm thấy chân mệnh thiên tử là cái gì đó rất vớ vẩn, để mình không phải yếu đuối chờ đợi, cứ hãy tự mình cố gắng bắt đầu thưởng thức đời sống tình dục lành mạnh.
Kết quả dù đêm đó đã tiến hành củng cố tâm lý và chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng khi người đàn ông kia muốn tiến tới cô lại bị cảm giác sợ hãi đánh bại, tông cửa bỏ chạy.
Mấy năm qua cô không thử nữa.
Ngẫm lại, mấy năm qua cô đã dần thay đổi cách nghĩ.
Đầu tiên, Lục Chân Nghi bắt đầu cảm thấy tình dục tốt đẹp nhất là khi kết hợp cả thể xác lẫn linh hồn, khi linh hồn chấp nhận, thân thể mới có thể làm chuyện thân mật nhất với người kia. Nếu không, dù cho người đàn ông đó đẹp trai mê người đến mức nào thân thể vẫn sẽ bài xích do tâm lý.
Lại qua một thời gian, cô cảm thấy, xét từ góc độ sinh học, trong chuyện này đàn ông và phụ nữ rất khác nhau.
Đàn ông xuất phát từ mục đích duy trì nòi giống, đương nhiên họ muốn phân phát gene khắp nơi.
Nhưng phụ nữ lại là bên phải gánh chịu hậu quả, là bên bị xâm phạm, mang thai, nuôi con, những hậu quả này đều là do phụ nữ chịu. Hơn nữa mỗi lần phụ nữ chỉ có một quả trứng, cô muốn chọn gene ưu tú nhất.
Vấn đề này người thiệt là phụ nữ. Cho nên quan điểm của thế hệ trước mà giới trẻ thường chê là cổ hủ thật ra không sai chút nào.
Phụ nữ cố gắng sống phóng túng như đàn ông thật ra là đã bỏ qua quy luật sinh sôi nảy nở tự nhiên.
Dù sao, trong tự nhiên cũng là giống đực không ngừng tìm bạn tình, giống cái đa số không có quyền lựa chọn.
Đương nhiên, vậy không có nghĩa là phụ nữ phải tam trinh cửu liệt, mấu chốt nằm ở tự nguyện. Dưới tình huống xấu nhất thì cứ coi như bị chó cắn một cái, không việc vì phải vì trinh tiết mà phải chết.
Mà bây giờ việc làm của Tần Thẩm tuy chưa đến mức bị xếp vào loại ‘chó cắn một cái’ nhưng trong lòng Lục Chân Nghi vẫn có chút không thoải mái.
Có thể trong lòng mỗi cô gái đều hy vọng được nghe đàn ông nói ‘Anh yêu em’ rồi mới tới đêm đầu. Hành động của Tần Thẩm thật sự quá hời hợt.
Cũng có thể là vì mặc dù cô cảm thấy hai người họ là một đôi, tương lai sẽ kết hôn nhưng trong lòng vẫn còn có chút không xác định nho nhỏ.
Cho nên Lục Chân Nghi từ chối yêu cầu ở lại qua đêm của Tần Thẩm, tỏ vẻ tự mình muốn yên lặng một mình.
Tần Thẩm dường như bị bệnh nhạy cảm trước từ chối, thoáng cái mắt đã bốc lửa, kết quả anh dứt khoát đè cô lần nữa, chẳng chút nương tình làm thêm một lần. Eo anh gầy nhưng mạnh mẽ, rắn chắc, ra ra vào vào như có sức lực vô hạn. Cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh, giãy dụa cũng không thoát, thất bại thảm hại… Anh lăn qua lăn lại đến khi cô khóc, yếu ớt xin tha mới dừng tay. Thế nhưng anh lại ôm cứng cô vào lòng, vuốt ve lưng cô coi như an ủi.
Cuối cùng anh hôn lên môi, hai má, mũi, trán cô. Khuôn mặt tuấn tú của anh đỏ ửng thỏa mãn, nhỏ giọng nói: “Đi ngủ sớm một chút, đừng có nghĩ ngợi lung tung, ngày mai anh lại tới tìm em.”
Mấy tháng sau đó, Tần Thẩm tiếp tục cố gắng cày cấy.
Trong lúc ấy cũng chưa quên nhân lúc giá cả ở Bắc Kinh xuống thấp lại mua thêm hai căn nhà cũ, xx mét vuông, tầm một vạn một mét vuông.
Sau đó anh gần như dồn hết tất cả tinh thần và thể lực lên Lục Chân Nghi.
Ngày 9 tháng 9 năm 2009, Lục Chân Nghi không cưỡng lại được yêu cầu của Tần Thẩm, cộng thêm bản tính lãng mạn nhiều hơn lý trí của phái nữ, cô cùng anh bí mật đi đăng ký kết hôn. Bố mẹ Tần Thẩm đều đã mất, dưới sự yêu cầu của anh, Lục Chân Nghi cũng không nói chuyện này cho bố mẹ mình.
Ngô Tĩnh san là người duy nhất biết.
Cô ấy cũng không để ý, thời nay rất nhiều cặp đôi đều đăng ký trước để qua một hai năm tổ chức hôn lễ bù. Về phần mời khách, chờ đến lúc tổ chức rồi bàn.
Cô ấy chỉ cảm khái: “Cậu thật sự quyết định kết hôn với anh đẹp trai nhà cậu à.”
Thật ra Lục Chân Nghi vẫn luôn không thấy Tần Thẩm nhỏ tuổi hơn cô. Tần Thẩm trầm ổn hơn tuổi thật rất nhiều, khi cần thiết, anh xử lý cũng rất chuyên nghiệp.
Sau khi đăng ký, bọn họ cũng rất kỳ lạ là không ở chung, vẫn duy trì thói quen mỗi ngày gặp mặt như trước.
Tần Thẩm không sử dụng bất cứ biện pháp tránh thai nào, anh rất chú ý Lục Chân Nghi có mang thai hay không, nhưng mà mãi cho đến cuối năm Lục Chân Nghi vẫn không có thai.
Mỗi lần kiểm tra xong, Tần Thẩm đều không che dấu được vẻ mặt thất vọng.
Loại thất vọng này dần xen lẫn khó hiểu, bất an. Cảm xúc của Tần Thẩm càng ngày càng không ổn.
Lục Chân Nghi thật ra cũng không ghét sinh con, nhưng hiện giờ không sinh cũng không sao. Nhưng cảm xúc của Tần Thẩm dần lây lan cho cô, cô cũng càng ngày càng nóng nảy. Cuối cùng, sau một lần kiểm tra lại không có, Tần Thẩm lại tỏ ra thất vọng, hơn nữa mắt khép hờ, thì thào tự nói: “Không thể nào, chuyện này là sao?” Trong mắt ngoại trừ thất vọng khó hiểu còn có cả đau thương.
Lục Chân Nghi cũng không nhịn được nữa, mắng: “Anh bị điên à? Anh mới bao nhiêu tuổi mà đã vội làm bố! Người ta đều sợ có con, anh lại ngày ngày ngóng trông!”
Tần Thẩm xoay người nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt đau thương còn có xót xa. Anh nói: “Em vốn chẳng biết gì cả!”
Lục Chân Nghi sững sờ, không biết tại sao cô đột nhiên muốn khóc, trong lòng dần dâng lên cảm giác đau đớn không rõ.
***
p.s: Hai zợ chồng nhà này chơi khẩu vị phết đó =))))))))))
Trên lớp bụi đều có dấu vết mất lộn xộn.
Nhưng tấm đệm Simmons thì vẫn còn.
Tần Thẩm ngồi xuống bên giường, ra hiệu cho Lục Chân Nghi đi tới.
Lục Chân Nghi không tình nguyện đi tới.
Anh kéo cô một cái để cô đứng giữa hai chân mình, bắt đầu cởi quần áo cô.
Anh cởi cực kỳ thô lỗ, vén áo lên trên ngực, giật áo lót ra, tiện tay véo hai cái. Sau đó tay kia luồn vào trong quần thể thao của cô.
Đúng, là quần thể thao.
“Anh thích nơi này của em.” Tay anh lướt qua nơi nào đó, mắt nhìn cô, miệng thì thầm: “Luôn cảm thấy mùi vị rất tuyệt…” Giọng nói trầm nhẹ khàn khàn.
Mặt Lục Chân Nghi đỏ lựng.
“Nhưng trước giờ em chưa bao giờ đáp lại anh, mỗi lần muốn em dùng miệng đều như lấy mạng em vậy…” Tần Thẩm đột nhiên lạnh lùng nói, “Bây giờ em hãy cởi quần cho anh.”
…
Sau đó, Lục Chân Nghi nhớ rõ, trong mơ cô cố nén nhục nhã cởi quần cho anh như thế nào, bị ép quỳ giữa hai chân anh…
Miệng cô vừa đau vừa mỏi, cũng sắp mất cảm giác rồi. Tần Thẩm lại vô cùng thỏa mãn, ấn đầu cô.
Cuối cùng cô khóc Tần Thẩm mới tha cho cô, nhưng lại muốn cô nằm ở chỗ đó… Hơn nữa khi hưng phấn giày vò cô còn nói rất nhiều từ ngữ bẩn thỉu, cố ý làm nhục cô.
Lục Chân Nghi quả thật không thể tin được mình lại mơ thấy giấc mơ kiểu này.
Tình tiết trong mơ ở đâu ra? Cô đâu có xem AV!
“Mẹ ơi, rốt cuộc mình đói khát đến mức nào mới nằm mơ kiểu đó!” Sau khi hoang mang Lục Chân Nghi cực kỳ chán nản, “Hay mình có tiềm chất M?”
Thế cho nên vài ngày sau đó, cô đều không thể đối mặt với Tần Thẩm.
Mặc dù nội dung giấc mơ làm cô không dám xem nhưng cô vẫn không bỏ qua bối cảnh giấc mơ ấy.
Cảm giác như nối liền với các giấc mơ trước. Giống như đều ở trong hoàn cảnh không an toàn, hơn nữa đứa bé… Trong giấc mơ này không xuất hiện nhưng cô cảm thấy đứa bé ấy thật ra đang nằm ngủ trên chiếc giường giữa ở căn phòng đầu tiên.
Còn có dị năng gì đó khiến người ta phỉ nhổ.
Tránh mặt vài ngày, cô không đi tìm Tần Thẩm, Tần Thẩm lại luôn tới tìm cô… Huống chi thời kỳ động dục của Tần Thẩm rõ ràng chưa qua.
Sau nhiều lần bị anh đè lên giường dây dưa đều dừng lại ở bước cuối cùng, rốt cục đến một lần Lục Chân Nghi để anh đạt được mục đích rồi.
Chuyện đó xảy ra cực kỳ đột ngột, nhưng rất có thể không ít lần đầu tiên của các cặp đôi đều tương tự như vậy.
Lúc ấy có lẽ là bởi vì mấy lần dây dưa trước đều có chừng có mực nên cô buông lỏng cảnh giác với anh, cũng có thể là bởi vì bị ảnh hưởng của giấc mơ chân thực hôm trước… Đêm hôm đó anh không ngừng vuốt ve, hôn môi, thăm dò toàn thân cô. Hơi thở nóng cháy, động tác mềm mại lại nóng bỏng, Lục Chân Nghi đã sớm choáng váng… Anh đang liếm giữa đùi cô, cô mềm nhũn, không thể làm gì khác ngoài khe khẽ rên rỉ… Ngay lúc ấy anh đột nhiên giữ chặt eo cô, không đợi cô kịp phản ứng đã đâm mạnh vào.
Lục Chân Nghi đau đớn cong người, khóc òa lên, dùng sức đánh anh. Anh vừa dịu dàng dỗ dành cô vừa kiên quyết không ra, để mặc cô đánh.
Đợi cô hết đau, khóc đủ rồi, lại tiếp tục mạnh mẽ tiến tới…
Dịu dàng nhưng kiên quyết… Làm cô nhanh chóng bại trận.
Sau đó Lục Chân Nghi cảm thấy có chút ngọt ngào nhưng vẫn rất sầu não.
Thật ra cô cũng không quá coi trọng trinh tiết. Lúc trẻ cô vẫn cảm thấy phụ nữ nhất định phải giữ trinh tiết mới mong được đàn ông đối xử tử tế là phân biệt giới tính.
Muốn dành đêm đầu tiên cho một người đàn ông là cam chịu thấp hèn.
Nếu như đàn ông có thể tự do thưởng thức sự sung sướng của thể xác thì phụ nữ đương nhiên cũng được.
Năm cô tốt nghiệp còn hẹn qua đêm cùng một người đàn ông rất đẹp trai mà cô ‘cảm nắng’. Lúc ấy cô cảm thấy chân mệnh thiên tử là cái gì đó rất vớ vẩn, để mình không phải yếu đuối chờ đợi, cứ hãy tự mình cố gắng bắt đầu thưởng thức đời sống tình dục lành mạnh.
Kết quả dù đêm đó đã tiến hành củng cố tâm lý và chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng khi người đàn ông kia muốn tiến tới cô lại bị cảm giác sợ hãi đánh bại, tông cửa bỏ chạy.
Mấy năm qua cô không thử nữa.
Ngẫm lại, mấy năm qua cô đã dần thay đổi cách nghĩ.
Đầu tiên, Lục Chân Nghi bắt đầu cảm thấy tình dục tốt đẹp nhất là khi kết hợp cả thể xác lẫn linh hồn, khi linh hồn chấp nhận, thân thể mới có thể làm chuyện thân mật nhất với người kia. Nếu không, dù cho người đàn ông đó đẹp trai mê người đến mức nào thân thể vẫn sẽ bài xích do tâm lý.
Lại qua một thời gian, cô cảm thấy, xét từ góc độ sinh học, trong chuyện này đàn ông và phụ nữ rất khác nhau.
Đàn ông xuất phát từ mục đích duy trì nòi giống, đương nhiên họ muốn phân phát gene khắp nơi.
Nhưng phụ nữ lại là bên phải gánh chịu hậu quả, là bên bị xâm phạm, mang thai, nuôi con, những hậu quả này đều là do phụ nữ chịu. Hơn nữa mỗi lần phụ nữ chỉ có một quả trứng, cô muốn chọn gene ưu tú nhất.
Vấn đề này người thiệt là phụ nữ. Cho nên quan điểm của thế hệ trước mà giới trẻ thường chê là cổ hủ thật ra không sai chút nào.
Phụ nữ cố gắng sống phóng túng như đàn ông thật ra là đã bỏ qua quy luật sinh sôi nảy nở tự nhiên.
Dù sao, trong tự nhiên cũng là giống đực không ngừng tìm bạn tình, giống cái đa số không có quyền lựa chọn.
Đương nhiên, vậy không có nghĩa là phụ nữ phải tam trinh cửu liệt, mấu chốt nằm ở tự nguyện. Dưới tình huống xấu nhất thì cứ coi như bị chó cắn một cái, không việc vì phải vì trinh tiết mà phải chết.
Mà bây giờ việc làm của Tần Thẩm tuy chưa đến mức bị xếp vào loại ‘chó cắn một cái’ nhưng trong lòng Lục Chân Nghi vẫn có chút không thoải mái.
Có thể trong lòng mỗi cô gái đều hy vọng được nghe đàn ông nói ‘Anh yêu em’ rồi mới tới đêm đầu. Hành động của Tần Thẩm thật sự quá hời hợt.
Cũng có thể là vì mặc dù cô cảm thấy hai người họ là một đôi, tương lai sẽ kết hôn nhưng trong lòng vẫn còn có chút không xác định nho nhỏ.
Cho nên Lục Chân Nghi từ chối yêu cầu ở lại qua đêm của Tần Thẩm, tỏ vẻ tự mình muốn yên lặng một mình.
Tần Thẩm dường như bị bệnh nhạy cảm trước từ chối, thoáng cái mắt đã bốc lửa, kết quả anh dứt khoát đè cô lần nữa, chẳng chút nương tình làm thêm một lần. Eo anh gầy nhưng mạnh mẽ, rắn chắc, ra ra vào vào như có sức lực vô hạn. Cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh, giãy dụa cũng không thoát, thất bại thảm hại… Anh lăn qua lăn lại đến khi cô khóc, yếu ớt xin tha mới dừng tay. Thế nhưng anh lại ôm cứng cô vào lòng, vuốt ve lưng cô coi như an ủi.
Cuối cùng anh hôn lên môi, hai má, mũi, trán cô. Khuôn mặt tuấn tú của anh đỏ ửng thỏa mãn, nhỏ giọng nói: “Đi ngủ sớm một chút, đừng có nghĩ ngợi lung tung, ngày mai anh lại tới tìm em.”
Mấy tháng sau đó, Tần Thẩm tiếp tục cố gắng cày cấy.
Trong lúc ấy cũng chưa quên nhân lúc giá cả ở Bắc Kinh xuống thấp lại mua thêm hai căn nhà cũ, xx mét vuông, tầm một vạn một mét vuông.
Sau đó anh gần như dồn hết tất cả tinh thần và thể lực lên Lục Chân Nghi.
Ngày 9 tháng 9 năm 2009, Lục Chân Nghi không cưỡng lại được yêu cầu của Tần Thẩm, cộng thêm bản tính lãng mạn nhiều hơn lý trí của phái nữ, cô cùng anh bí mật đi đăng ký kết hôn. Bố mẹ Tần Thẩm đều đã mất, dưới sự yêu cầu của anh, Lục Chân Nghi cũng không nói chuyện này cho bố mẹ mình.
Ngô Tĩnh san là người duy nhất biết.
Cô ấy cũng không để ý, thời nay rất nhiều cặp đôi đều đăng ký trước để qua một hai năm tổ chức hôn lễ bù. Về phần mời khách, chờ đến lúc tổ chức rồi bàn.
Cô ấy chỉ cảm khái: “Cậu thật sự quyết định kết hôn với anh đẹp trai nhà cậu à.”
Thật ra Lục Chân Nghi vẫn luôn không thấy Tần Thẩm nhỏ tuổi hơn cô. Tần Thẩm trầm ổn hơn tuổi thật rất nhiều, khi cần thiết, anh xử lý cũng rất chuyên nghiệp.
Sau khi đăng ký, bọn họ cũng rất kỳ lạ là không ở chung, vẫn duy trì thói quen mỗi ngày gặp mặt như trước.
Tần Thẩm không sử dụng bất cứ biện pháp tránh thai nào, anh rất chú ý Lục Chân Nghi có mang thai hay không, nhưng mà mãi cho đến cuối năm Lục Chân Nghi vẫn không có thai.
Mỗi lần kiểm tra xong, Tần Thẩm đều không che dấu được vẻ mặt thất vọng.
Loại thất vọng này dần xen lẫn khó hiểu, bất an. Cảm xúc của Tần Thẩm càng ngày càng không ổn.
Lục Chân Nghi thật ra cũng không ghét sinh con, nhưng hiện giờ không sinh cũng không sao. Nhưng cảm xúc của Tần Thẩm dần lây lan cho cô, cô cũng càng ngày càng nóng nảy. Cuối cùng, sau một lần kiểm tra lại không có, Tần Thẩm lại tỏ ra thất vọng, hơn nữa mắt khép hờ, thì thào tự nói: “Không thể nào, chuyện này là sao?” Trong mắt ngoại trừ thất vọng khó hiểu còn có cả đau thương.
Lục Chân Nghi cũng không nhịn được nữa, mắng: “Anh bị điên à? Anh mới bao nhiêu tuổi mà đã vội làm bố! Người ta đều sợ có con, anh lại ngày ngày ngóng trông!”
Tần Thẩm xoay người nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt đau thương còn có xót xa. Anh nói: “Em vốn chẳng biết gì cả!”
Lục Chân Nghi sững sờ, không biết tại sao cô đột nhiên muốn khóc, trong lòng dần dâng lên cảm giác đau đớn không rõ.
***
p.s: Hai zợ chồng nhà này chơi khẩu vị phết đó =))))))))))
Tác giả :
Bồ Đào