Không Lối Thoát (Vị Sinh)
Chương 3: Tám căn hộ
Một người ngay cả tên cũng không biết, chỉ từng nói với cô đúng một câu bỗng dưng chờ dưới công ty cô, lái xe đưa cô đi xem nhà.
Tình huống này nếu tâm sự với hội chị em, các chị em sẽ nói gì?
“Anh ta muốn theo đuổi cậu đấy!”
“Không đúng, theo đuổi phải là đi ăn, đi xem nhà chứng tỏ anh ta nóng lòng thể hiện tiềm năng kinh tế của anh ta cho cậu xem, tên không có mắt ấy chắc muốn bao nuôi cậu?”
Nếu như đối phương đã trên ba mươi tuổi, đã kết hôn hoặc ly dị, có chút tiền hoặc quyền trong tay thì khả năng này quả thật rất lớn.
Trên thực tế dù sống trong hoàn cảnh tốt, công việc ổn định như Lục Chân Nghi cũng không có nghĩa là cô chưa từng bị quấy rối tình dục. Lục Chân Nghi cũng từng được đàn ông theo đuổi, gợi ý bóng gió, nhưng phần lớn cô đều có thể bóp chết từ trong trứng nước. Đa số đàn ông khi đối mặt với khí thế nữ cường nhân Lục Chân Nghi cố tình tạo ra đều khôn ngoan biết khó mà lui.
Đương nhiên, cô vẫn biết mình chưa khuynh quốc khuynh thành đến mức làm cho đám đàn ông ấy sống chết vì cô.
Nhưng đối với một anh chàng ca sĩ đẹp trai tầm hai mươi tuổi thì mục đích là gì?
Sau khi phân tích, Lục Chân Nghi cho rằng có thể anh ta cảm giác cô hâm mộ anh ta, là fan ruột của anh ta. Không biết vì lý do gì mà anh ta cũng có ấn tượng không tồi về cô, cảm thấy anh ta có thể hạ mình chấp nhận một fan hâm mộ, đồng thời cho anh ta cơ hội phát huy ánh sáng và sự hấp dẫn.
Còn nếu không thì vì sao chứ?
Không phải là vì sắc thì chắc cũng không thể nào mà vì tiền? Chẳng lẽ là mưu kế của công ty đối thủ? Tội gì phải tìm một con chim non mới đi làm một năm, cô đâu được tiếp xúc với tài liệu mật của công ty.
Lục Chân Nghi vừa nghĩ vừa bình tĩnh đi theo Tần Thẩm.
Nhìn thấy xe Tần Thẩm, cô nàng môi giới đã cười tươi như hoa, ân cần chào đón, nhưng đẩy mạnh tiêu thụ phần lớn đều tập trung vào Lục Chân Nghi. Dù sao nhìn Tần Thẩm vẫn còn quá trẻ, Lục Chân Nghi còn có chút khả năng. Có lẽ trong lòng đã tự động coi đây là em trai hoặc em họ theo chị đến xem nhà.
“Cậu muốn mua nhà ở đây?” Lục Chân Nghi nhíu mày hỏi.
“Ừ.”
“Tại sao lại chọn nơi này, cậu không thấy ở đây hơi xa sao?”
“Ở đây gần làng Olympic. Từ nay về sau giá cả sẽ tăng, cô xem quận Á Vận đã tăng bao nhiêu rồi?”
Lục Chân Nghi cảm thấy có lý. Trên thực tế gần đây cô tham khảo giá nhà thì cũng có phán đoán như vậy.
Người có cùng phán đoán như vậy hẳn là không ít.
Nhưng dù sao cũng quá xa.
“Nói cũng đúng.” Lục Chân Nghi nói, “Nếu không nơi này cách trung tâm thương mại quốc tế Trung Hoa chỗ tôi làm quá xa thì tôi cũng muốn mua ở đây, giá lại rẻ.”
“Cô mua gần Sùng Văn Môn đi. Giờ giá bao nhiêu? xx ngàn?” Tần Thẩm nghiêm túc đề nghị.
“Hôm trước xem căn hộ loại nhỏ ở Sùng Văn Môn đã một vạn rồi, quá đắt.” Lúc ấy Lục Chân Nghi nói.
Ba năm sau nghĩ lại những lời mình nói khi ấy mới thấy đúng là đáng ăn đòn. Mặc dù vào năm 2006 thì rất nhiều người cũng nghĩ như cô.
Nhưng năm ngoái tổ chức thế vận hội Olympic xong giá nhà đã giảm không ít, hiện tại nhà ở Sùng Văn Môn cũng không đến hai vạn, không biết sau này sẽ giảm xuống còn bao nhiêu.
“Một vạn cũng không đắt, mua đi, mua nhanh lên, càng nhanh càng tốt. Nếu như không đủ tiền tôi cho cô vay.” Tần Thẩm nói.
Dưới sự giúp đỡ của Lục Chân Nghi, Tần Thẩm chọn được một căn không tệ, hơn tám mươi mét vuông hai người ở. Lập tức ký hợp đồng.
Cứ như thể đi mua rau vậy.
Anh còn chọn mức đặt cọc thấp nhất 20%, nhưng lại trả góp với kỳ hạn dài nhất 30 năm.
Lúc ký tên, Lục Chân Nghi nhìn liền ồ một tiếng, nói: “Hóa ra anh tên Tần Thẩm thật.” Giọng điệu cô có chút kinh ngạc, bởi vì cô biết anh tên Tần Thẩm là ở trong mơ.
Tần Thẩm quay đầu nhìn cô, ánh mắt phức tạp, kinh ngạc, giật mình, thẫn thờ… Rất nhiều cảm xúc khó diễn tả bằng lời.
Lục Chân Nghi ngẫm lại, biết được tên anh trong mơ rất không khoa học, chắc bạn cô đã nhắc qua, cô không nhớ nhưng tiềm thức có nhớ.
Liên tục một tháng, Tần Thẩm hai ba ngày lại muốn đưa Lục Chân Nghi đi xem nhà.
Lục Chân Nghi cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Cứ cho là anh theo đuổi cô đi, nhưng nào có ai hẹn hò là đi xem nhà?
Nói anh chỉ đơn thuần muốn tham khảo ý kiến thì bọn họ rõ ràng còn chẳng phải bạn bè, cô cũng không phải chuyên gia bất động sản.
Sau khi mua được ba căn hộ, Tần Thẩm muốn trả góp cũng bắt đầu khó khăn. Dù sao anh mới mười chín tuổi, chứng minh thu nhập một tháng hai vạn không biết anh kiếm ở đâu ra có khả năng khiến ngân hàng nghi ngờ.
Mỗi một căn hộ anh đều chọn đặt cọc mức thấp nhất 20% hoặc 30%, thời gian trả đều là 25 hoặc 30 năm.
Lục Chân Nghi cảm thấy anh rõ ràng là đang đầu cơ tích trữ.
Tần Thẩm thương lượng với cô, dùng danh nghĩa của cô mua trả góp mấy căn nhà.
Trong lòng Lục Chân Nghi giật thót, cảm thấy đây là âm mưu.
Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, cô không nghĩ ra mình thiệt ở đâu.
Nếu là người khác, chắc chắn sẽ cảm thấy không đáng tin, dù không nghĩ ra là bị lừa ở đâu cũng sẽ cự tuyệt. Nhưng Lục Chân Nghi là người rất tin tưởng vào phán đoán của mình, nếu cô cảm thấy không khả nghi thì sẽ thử.
Người như vậy dễ dàng rút lui nhưng cũng dễ dàng bắt được cơ hội người khác không bắt được.
Lục Chân Nghi suy nghĩ thấu đáo bình tĩnh, cho nên cô rất ít khi rút lui.
Tần Thẩm nói: “Nhà ghi tên cô, thủ tục vay cô lo, chứng từ bất động sản đưa cô giữ hết.”
Lục Chân Nghi kinh ngạc, “Cậu không sợ tôi bán nhà, cuỗm tiền chạy à?”
Tần Thẩm lắc đầu giống như còn không thèm lo lắng đến khả năng này.
Lục Chân Nghi cảm thấy mình sắp điên rồi. Tần Thẩm và những hành động của anh ta thật sự là quá ngoài dự đoán, quá trái ngược với thường thức của cô. Dù cô phân tích thế nào cũng không thể tìm được cách giải thích hợp lý.
Nói anh thích cô thì ánh mắt anh nhìn cô quá bình tĩnh, không chút nóng bỏng, càng không có vẻ kiên quyết hay lo lắng của người theo đuổi, chỉ thỉnh thoảng mới lộ ra vẻ phức tạp và buồn bã.
Nói anh không thích cô thì anh lại tỏ ra vô cùng quen thuộc và tin tưởng cô, có đôi khi sẽ dùng ánh mắt rất khó hình dung để nhìn cô.
Cô cảm giác như mình đang chìm trong một giấc mơ hoang đường.
Nhưng mà cùng một anh chàng đẹp trai lái Wrangler đỏ đi khắp nơi mua nhà thật đúng là… Tuyệt khiến người ta không cự tuyệt được.
Mỗi lần xem nhà xong anh cũng sẽ hỏi cô: “Đi đâu ăn cơm?”
Sau đó mặc kệ Lục Chân Nghi đề nghị cơm Tây hay đồ ăn Trung Quốc, quán ăn đắt tiền, xa hoa hay đồ ăn nhanh bình dân, anh đều sẽ ngoan ngoãn đi theo, nghiêm túc chăm chỉ ăn, sau đó thanh toán.
Kỳ quái hơn chính là mỗi lần ăn xong anh đều nói với nhân viên phục vụ: “Lấy hai phần, một phần ăn một phần đóng gói mang đi.”
Lục Chân Nghi rất kinh ngạc hỏi anh tại sao.
Anh nói: “Trưa mai tôi ăn, đỡ phải nghĩ xem ăn cái gì.”
Ngoài những điểm kỳ quái thì giữa bọn họ đa phần đều rất bình thường. Không phải nhạt nhẽo, cũng không giống đơn thuần giữa bạn bè… Cảm giác này nếu thật sự phải diễn tả thì nên nói là bình thản giống vợ chồng già.
Cùng một anh chàng đẹp trai mười chín tuổi vợ chồng già… Thôi cứ FA hai ba tuổi còn hơn.
Lục Chân Nghi cảm thấy mình thật không bình thường.
Cuối cùng bọn họ tốn hai tháng, mua tám căn hộ nhỏ, bốn cái dưới danh nghĩa Tần Thẩm, bốn căn dưới danh nghĩa Lục Chân Nghi. Hơn nữa chính Lục Chân Nghi cũng bị ảnh hưởng, thật sự mua một căn hơn năm mươi mét vuông ở Sùng Văn Môn.
Phòng nhân sự của công ty Lục Chân Nghi cũng sắp bị điện thoại xác nhận của ngân hàng làm cho phát điên rồi. Trợ lý phòng nhân sự tới hỏi: “Dora, cô đang đầu cơ tích trữ nhà à?”
Lục Chân Nghi cười cười cho qua.
Rất nhanh trong công ty đã có lời đồn, có người nói Lục Chân Nghi là con nhà giàu, có người nói cô được nhà giàu bao nuôi.
Tám căn hộ Tần Thẩm mua có bảy căn ở quanh làng Olympic, một căn ở gần công ty Lục Chân Nghi.
Ngoại trừ căn hộ ở gần trung tâm thương mại quốc tế Trung Hoa là căn hộ đơn, bảy căn còn lại đều là căn hộ hai người tám mươi mét vuông, hiển nhiên là dự định tương lai bán qua tay kiếm lời.
Lục Chân Nghi không nhịn được ngồi tính cho anh. Anh tổng cộng thanh toán khoảng một trăm ba mươi vạn tiền đặt cọc, vay hơn bốn trăm vạn, hàng tháng phải trả góp tầm hai vạn rưỡi tới ba vạn rưỡi.
Lục Chân Nghi nghĩ ra cách đó là tạm thời cho thuê bảy căn hộ kia, mặc dù hơi xa nên tiền thuê không quá nhiều nhưng dù sao một tháng cũng thu được hơn một vạn.
Nhưng từ đầu năm 2007, giá nhà và giá thuê bắt đầu tăng mạnh, năm ngoái đường xe điện ngầm tới làng Olympic đi vào hoạt động, mảnh đất kia liền thay đổi theo từng ngày, tiền thuê nhà cũng dần tăng.
Tình huống này nếu tâm sự với hội chị em, các chị em sẽ nói gì?
“Anh ta muốn theo đuổi cậu đấy!”
“Không đúng, theo đuổi phải là đi ăn, đi xem nhà chứng tỏ anh ta nóng lòng thể hiện tiềm năng kinh tế của anh ta cho cậu xem, tên không có mắt ấy chắc muốn bao nuôi cậu?”
Nếu như đối phương đã trên ba mươi tuổi, đã kết hôn hoặc ly dị, có chút tiền hoặc quyền trong tay thì khả năng này quả thật rất lớn.
Trên thực tế dù sống trong hoàn cảnh tốt, công việc ổn định như Lục Chân Nghi cũng không có nghĩa là cô chưa từng bị quấy rối tình dục. Lục Chân Nghi cũng từng được đàn ông theo đuổi, gợi ý bóng gió, nhưng phần lớn cô đều có thể bóp chết từ trong trứng nước. Đa số đàn ông khi đối mặt với khí thế nữ cường nhân Lục Chân Nghi cố tình tạo ra đều khôn ngoan biết khó mà lui.
Đương nhiên, cô vẫn biết mình chưa khuynh quốc khuynh thành đến mức làm cho đám đàn ông ấy sống chết vì cô.
Nhưng đối với một anh chàng ca sĩ đẹp trai tầm hai mươi tuổi thì mục đích là gì?
Sau khi phân tích, Lục Chân Nghi cho rằng có thể anh ta cảm giác cô hâm mộ anh ta, là fan ruột của anh ta. Không biết vì lý do gì mà anh ta cũng có ấn tượng không tồi về cô, cảm thấy anh ta có thể hạ mình chấp nhận một fan hâm mộ, đồng thời cho anh ta cơ hội phát huy ánh sáng và sự hấp dẫn.
Còn nếu không thì vì sao chứ?
Không phải là vì sắc thì chắc cũng không thể nào mà vì tiền? Chẳng lẽ là mưu kế của công ty đối thủ? Tội gì phải tìm một con chim non mới đi làm một năm, cô đâu được tiếp xúc với tài liệu mật của công ty.
Lục Chân Nghi vừa nghĩ vừa bình tĩnh đi theo Tần Thẩm.
Nhìn thấy xe Tần Thẩm, cô nàng môi giới đã cười tươi như hoa, ân cần chào đón, nhưng đẩy mạnh tiêu thụ phần lớn đều tập trung vào Lục Chân Nghi. Dù sao nhìn Tần Thẩm vẫn còn quá trẻ, Lục Chân Nghi còn có chút khả năng. Có lẽ trong lòng đã tự động coi đây là em trai hoặc em họ theo chị đến xem nhà.
“Cậu muốn mua nhà ở đây?” Lục Chân Nghi nhíu mày hỏi.
“Ừ.”
“Tại sao lại chọn nơi này, cậu không thấy ở đây hơi xa sao?”
“Ở đây gần làng Olympic. Từ nay về sau giá cả sẽ tăng, cô xem quận Á Vận đã tăng bao nhiêu rồi?”
Lục Chân Nghi cảm thấy có lý. Trên thực tế gần đây cô tham khảo giá nhà thì cũng có phán đoán như vậy.
Người có cùng phán đoán như vậy hẳn là không ít.
Nhưng dù sao cũng quá xa.
“Nói cũng đúng.” Lục Chân Nghi nói, “Nếu không nơi này cách trung tâm thương mại quốc tế Trung Hoa chỗ tôi làm quá xa thì tôi cũng muốn mua ở đây, giá lại rẻ.”
“Cô mua gần Sùng Văn Môn đi. Giờ giá bao nhiêu? xx ngàn?” Tần Thẩm nghiêm túc đề nghị.
“Hôm trước xem căn hộ loại nhỏ ở Sùng Văn Môn đã một vạn rồi, quá đắt.” Lúc ấy Lục Chân Nghi nói.
Ba năm sau nghĩ lại những lời mình nói khi ấy mới thấy đúng là đáng ăn đòn. Mặc dù vào năm 2006 thì rất nhiều người cũng nghĩ như cô.
Nhưng năm ngoái tổ chức thế vận hội Olympic xong giá nhà đã giảm không ít, hiện tại nhà ở Sùng Văn Môn cũng không đến hai vạn, không biết sau này sẽ giảm xuống còn bao nhiêu.
“Một vạn cũng không đắt, mua đi, mua nhanh lên, càng nhanh càng tốt. Nếu như không đủ tiền tôi cho cô vay.” Tần Thẩm nói.
Dưới sự giúp đỡ của Lục Chân Nghi, Tần Thẩm chọn được một căn không tệ, hơn tám mươi mét vuông hai người ở. Lập tức ký hợp đồng.
Cứ như thể đi mua rau vậy.
Anh còn chọn mức đặt cọc thấp nhất 20%, nhưng lại trả góp với kỳ hạn dài nhất 30 năm.
Lúc ký tên, Lục Chân Nghi nhìn liền ồ một tiếng, nói: “Hóa ra anh tên Tần Thẩm thật.” Giọng điệu cô có chút kinh ngạc, bởi vì cô biết anh tên Tần Thẩm là ở trong mơ.
Tần Thẩm quay đầu nhìn cô, ánh mắt phức tạp, kinh ngạc, giật mình, thẫn thờ… Rất nhiều cảm xúc khó diễn tả bằng lời.
Lục Chân Nghi ngẫm lại, biết được tên anh trong mơ rất không khoa học, chắc bạn cô đã nhắc qua, cô không nhớ nhưng tiềm thức có nhớ.
Liên tục một tháng, Tần Thẩm hai ba ngày lại muốn đưa Lục Chân Nghi đi xem nhà.
Lục Chân Nghi cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Cứ cho là anh theo đuổi cô đi, nhưng nào có ai hẹn hò là đi xem nhà?
Nói anh chỉ đơn thuần muốn tham khảo ý kiến thì bọn họ rõ ràng còn chẳng phải bạn bè, cô cũng không phải chuyên gia bất động sản.
Sau khi mua được ba căn hộ, Tần Thẩm muốn trả góp cũng bắt đầu khó khăn. Dù sao anh mới mười chín tuổi, chứng minh thu nhập một tháng hai vạn không biết anh kiếm ở đâu ra có khả năng khiến ngân hàng nghi ngờ.
Mỗi một căn hộ anh đều chọn đặt cọc mức thấp nhất 20% hoặc 30%, thời gian trả đều là 25 hoặc 30 năm.
Lục Chân Nghi cảm thấy anh rõ ràng là đang đầu cơ tích trữ.
Tần Thẩm thương lượng với cô, dùng danh nghĩa của cô mua trả góp mấy căn nhà.
Trong lòng Lục Chân Nghi giật thót, cảm thấy đây là âm mưu.
Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, cô không nghĩ ra mình thiệt ở đâu.
Nếu là người khác, chắc chắn sẽ cảm thấy không đáng tin, dù không nghĩ ra là bị lừa ở đâu cũng sẽ cự tuyệt. Nhưng Lục Chân Nghi là người rất tin tưởng vào phán đoán của mình, nếu cô cảm thấy không khả nghi thì sẽ thử.
Người như vậy dễ dàng rút lui nhưng cũng dễ dàng bắt được cơ hội người khác không bắt được.
Lục Chân Nghi suy nghĩ thấu đáo bình tĩnh, cho nên cô rất ít khi rút lui.
Tần Thẩm nói: “Nhà ghi tên cô, thủ tục vay cô lo, chứng từ bất động sản đưa cô giữ hết.”
Lục Chân Nghi kinh ngạc, “Cậu không sợ tôi bán nhà, cuỗm tiền chạy à?”
Tần Thẩm lắc đầu giống như còn không thèm lo lắng đến khả năng này.
Lục Chân Nghi cảm thấy mình sắp điên rồi. Tần Thẩm và những hành động của anh ta thật sự là quá ngoài dự đoán, quá trái ngược với thường thức của cô. Dù cô phân tích thế nào cũng không thể tìm được cách giải thích hợp lý.
Nói anh thích cô thì ánh mắt anh nhìn cô quá bình tĩnh, không chút nóng bỏng, càng không có vẻ kiên quyết hay lo lắng của người theo đuổi, chỉ thỉnh thoảng mới lộ ra vẻ phức tạp và buồn bã.
Nói anh không thích cô thì anh lại tỏ ra vô cùng quen thuộc và tin tưởng cô, có đôi khi sẽ dùng ánh mắt rất khó hình dung để nhìn cô.
Cô cảm giác như mình đang chìm trong một giấc mơ hoang đường.
Nhưng mà cùng một anh chàng đẹp trai lái Wrangler đỏ đi khắp nơi mua nhà thật đúng là… Tuyệt khiến người ta không cự tuyệt được.
Mỗi lần xem nhà xong anh cũng sẽ hỏi cô: “Đi đâu ăn cơm?”
Sau đó mặc kệ Lục Chân Nghi đề nghị cơm Tây hay đồ ăn Trung Quốc, quán ăn đắt tiền, xa hoa hay đồ ăn nhanh bình dân, anh đều sẽ ngoan ngoãn đi theo, nghiêm túc chăm chỉ ăn, sau đó thanh toán.
Kỳ quái hơn chính là mỗi lần ăn xong anh đều nói với nhân viên phục vụ: “Lấy hai phần, một phần ăn một phần đóng gói mang đi.”
Lục Chân Nghi rất kinh ngạc hỏi anh tại sao.
Anh nói: “Trưa mai tôi ăn, đỡ phải nghĩ xem ăn cái gì.”
Ngoài những điểm kỳ quái thì giữa bọn họ đa phần đều rất bình thường. Không phải nhạt nhẽo, cũng không giống đơn thuần giữa bạn bè… Cảm giác này nếu thật sự phải diễn tả thì nên nói là bình thản giống vợ chồng già.
Cùng một anh chàng đẹp trai mười chín tuổi vợ chồng già… Thôi cứ FA hai ba tuổi còn hơn.
Lục Chân Nghi cảm thấy mình thật không bình thường.
Cuối cùng bọn họ tốn hai tháng, mua tám căn hộ nhỏ, bốn cái dưới danh nghĩa Tần Thẩm, bốn căn dưới danh nghĩa Lục Chân Nghi. Hơn nữa chính Lục Chân Nghi cũng bị ảnh hưởng, thật sự mua một căn hơn năm mươi mét vuông ở Sùng Văn Môn.
Phòng nhân sự của công ty Lục Chân Nghi cũng sắp bị điện thoại xác nhận của ngân hàng làm cho phát điên rồi. Trợ lý phòng nhân sự tới hỏi: “Dora, cô đang đầu cơ tích trữ nhà à?”
Lục Chân Nghi cười cười cho qua.
Rất nhanh trong công ty đã có lời đồn, có người nói Lục Chân Nghi là con nhà giàu, có người nói cô được nhà giàu bao nuôi.
Tám căn hộ Tần Thẩm mua có bảy căn ở quanh làng Olympic, một căn ở gần công ty Lục Chân Nghi.
Ngoại trừ căn hộ ở gần trung tâm thương mại quốc tế Trung Hoa là căn hộ đơn, bảy căn còn lại đều là căn hộ hai người tám mươi mét vuông, hiển nhiên là dự định tương lai bán qua tay kiếm lời.
Lục Chân Nghi không nhịn được ngồi tính cho anh. Anh tổng cộng thanh toán khoảng một trăm ba mươi vạn tiền đặt cọc, vay hơn bốn trăm vạn, hàng tháng phải trả góp tầm hai vạn rưỡi tới ba vạn rưỡi.
Lục Chân Nghi nghĩ ra cách đó là tạm thời cho thuê bảy căn hộ kia, mặc dù hơi xa nên tiền thuê không quá nhiều nhưng dù sao một tháng cũng thu được hơn một vạn.
Nhưng từ đầu năm 2007, giá nhà và giá thuê bắt đầu tăng mạnh, năm ngoái đường xe điện ngầm tới làng Olympic đi vào hoạt động, mảnh đất kia liền thay đổi theo từng ngày, tiền thuê nhà cũng dần tăng.
Tác giả :
Bồ Đào