Không Lối Thoát (Vị Sinh)
Chương 21: Tập kích lúc bình minh
Có lẽ do phải ngủ ở bên ngoài nên Lục Chân Nghi lại nằm mơ.
Cô mơ thấy mình và Tần Thẩm đang ở trong căn nhà nhỏ giống giấc mơ lần trước, chơi trò chơi.
Cô mơ thấy mình mặc đồ ngủ thật dày, phàn nàn nói: “Hệ thống sưởi không ấm gì cả, mua nhà sang tay có khác. Hay chúng ta thay hệ thống sưởi mới đi.”
Tần Thẩm có vẻ rất chán chường, ngáp một cái, thản nhiên nói: “Được.”
Lục Chân Nghi bị ảnh hưởng, cũng ngáp một cái, nói: “Muộn quá rồi, đi ngủ thôi.”
“Đừng.” Tần Thẩm nói, “Ngày mai em không phải đi làm, chúng ta chơi đến năm giờ đi. Anh đi mua đồ ăn sáng…”
Lục Chân Nghi liếc anh một cái: “Con cũng đã ba tuổi rồi, anh tưởng vẫn như lúc chưa kết hôn chắc? Em cũng không thức xuyên đêm được nữa.”
Lúc này đột nhiên mặt đất bắt đầu chấn động.
Hai người sợ hãi, nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói: “Động đất!”
Lục Chân Nghi kéo Tần Thẩm một cái, nói, “Ôm con đi!”
Tần Thẩm chạy vào phòng ngủ, ôm con trai. Lục Chân Nghi chạy tới mở lồng chim, thả chim đầu rìu ra, lại lớn tiếng gọi: “Đồng Đồng, Elsa, đi theo chị!”
Hai ‘quả cầu lông’ bất an lao ra theo bước chân cô.
Sau đó là cảnh hỗn loạn, sàn gác kẽo kẹt, bọn họ vội vàng chạy xuống tầng, ầm ầm, ầm ầm.
Hai chú chó nhỏ lặng lẽ chạy theo, tiếng cánh chim đập trên đỉnh đầu, tiếng con khóc…
Cuối cùng bọn họ may mắn xuống được tới sân trống dưới tầng, khom người thở gấp.
Bọn họ ngày đó không ngủ, thật may mắn. Phần lớn hàng xóm đều an nghỉ ở trên giường. Dưới tầng đa phần là hàng xóm từ tầng ba đổ xuống, cộng lại cũng không đến 100 người, khóc sướt mướt.
Sau đó là những đoạn ngắn đứt quãng.
Tần Thẩm cắn răng muốn vào tòa nhà đã sập một nửa tìm đồ ăn. Lục Chân Nghi kéo anh lại: “Không được, nhỡ có dư chấn thì làm sao?”
Tần Thẩm giãy, “Nếu không tìm được đồ ăn con trai sẽ chết đói! Anh nhất định phải đi, sập chết coi như anh xui xẻo, em hãy cố gắng che chở con!”
Lục Chân Nghi kéo không được, trơ mắt nhìn bóng lưng anh biến mất bên nửa tòa nhà đổ nát.
Một bàn tay nhỏ bé mềm mại sờ mặt cô: “Mẹ, sao mẹ lại khóc?”
Cô cúi đầu nhìn, lần đầu tiên nhìn thấy mặt đứa bé đã từng xuất hiện trong mơ nhưng vẫn không rõ mặt: Khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, mắt đen láy to tròn xinh đẹp, là một đôi mắt phượng còn tiêu chuẩn hơn cả Tần Thẩm, to hơn, hơn nữa còn là hai mí.
Nhìn đôi mắt là biết đứa bé này rất thông minh.
Trên mái tóc đen bóng dính bụi, khuôn mặt nhỏ tiều tụy, nhưng vẫn rất đẹp.
***
“Tỷ Tỷ, sao con không ăn?” Lục Chân Nghi hỏi.
Một hộp bánh quế cuộn, bé cưng mới ăn một nửa, hẳn là chưa no.
“Con để dành cho mẹ ăn, con sợ mẹ đói.” Giọng nói non nớt nhưng rất nghiêm túc.
***
Lục Chân Nghi kìm chế không hét lên, cùng Tần Thẩm nhét Tỷ Tỷ vào trong góc, tay cầm một cái chân ghế bằng sắt, bên kia Tần Thẩm cũng cầm một cái, bọn họ cùng ra sức đánh bốn năm con chó biến dị giống như sói trước mặt.
Răng nanh sắc nhọn cắn trúng cánh tay cô, nhưng cô lại có thể đánh trả. Chuyển chân ghế sang tay trái, dùng cạnh sắc ở chỗ gãy chọc vào mắt con chó biến dị…
Xung quanh có mười mấy người vây quanh.
Elsa được cô ôm chặt vào lòng.
“Con kia chó cũng sẽ biến dị, bây giờ quật chết là tốt nhất!”
“Đúng đấy, giữ lại biến dị cắn chúng ta thì sao?”
“Nó sẽ không biến dị.” Lục Chân Nghi nghe thấy mình nói, “Đã mấy ngày rồi, nó không có chút dấu hiệu biến dị nào. Hơn nữa nó nhỏ như vậy, biến dị cũng sẽ không lớn, thật sự biến dị tôi có thể đánh chết.”
Tần Thẩm vung thanh sắt, hét lớn: “Cút đi!”
***
Tần Thẩm chất két sắt chắc chắn lại cùng một chỗ, chỉ chừa một khe hở nghiêng người mới có thể chen vào, nói với cô, “Đêm nay chúng ta trốn ở đây. Cho dù có quái thú cũng không chen lọt ngay được.”
Bọn họ mệt mỏi xách nước mang theo con trai trở về, phát hiện phòng của bọn họ đã bị chiếm rồi. Bên trong có hai nam một nữ, một đôi vợ chồng trung niên cùng đứa con trai tầm hai mươi tuổi của bọn họ.
“Cút ra ngoài!” Tần Thẩm nổi giận.
Gã đàn ông trẻ tuổi dáng vẻ lưu manh: “Người anh em, sao nào? Được nể mặt mà không muốn?”
“Chính các người không biết tự tìm chỗ sao?” Lục Chân Nghi lạnh lùng nói.
“Đây rõ ràng là chỗ của nhà tôi! Đám người trẻ tuổi các cô cậu sao lại không biết xấu hổ như vậy?” Người phụ nữ trung niên kia vô liêm sỉ cố làm ra vẻ nói.
Sau đó Lục Chân Nghi sợ ngây người.
Tần Thẩm không nói không rằng, không biết tìm ở đâu một con dao tuýp, đâm thằng vào ngực gã đàn ông trẻ tuổi.
“A, giết người rồi…” Người phụ nữ trung niên hét chói tai.
Tần Thẩm đã xông về phía người đàn ông trung niên vung dao chém tới.
Lục Chân Nghi liếc mắt nhìn người phụ nữ trung niên đang la hét cũng muốn xông lên, giơ ống tuýp trong tay quất thẳng vào đầu người đàn bà đáng ghét ấy…
Lục Chân Nghi bị cánh của chim đầu rìu vỗ tỉnh thì phát hiện mặt mình đẫm nước mắt.
Cô thật hy vọng giống như trước đây, tỉnh lại phát hiện mình vẫn đang ở trong căn nhà ấm áp của mình, thế giới vẫn an toàn.
Đáng tiếc, cô đang ở trong nhà người khác, rét lạnh, lạ lẫm, nguy hiểm, tối đen như mực.
Cái chân nhỏ của Elsa giẫm lên mặt Tần Thẩm, khẽ rên “Ư ử”.
Tần Thẩm cũng ngồi dậy.
Ngoài cửa sổ có rất nhiều tiếng động lạ, còn tiếng vật nhọn cào lên kính.
“Tới rồi.” Tần Thẩm khẽ nói, tay cầm súng và đao dưới gối đầu.
Lục Chân Nghi cũng cầm lấy vũ khí, căng thẳng đến mức tim đập thình thịch.
Trước đều có tường cao an toàn, tối nay mặc dù coi như an toàn, nhưng dù cũng sao chỉ là lưới chống trộm, vòng bảo vệ này yếu hơn bình thường rất nhiều.
“Đi gọi Hoan Tử dậy.” Tần Thẩm nhỏ giọng nói với cô.
Lục Chân Nghi lập tức đi.
Thẩm Hoành Hoan cũng bị đánh thức, nhà này có tổng cộng bốn cửa sổ, phòng khách, hai phòng ngủ cùng phòng bếp.
Hiện giờ cửa sổ nào cũng có móng vuốt đang thò vào cào kính, khác nhau số lượng nhiều ít mà thôi.
Tần Thẩm để hai người chia ra đi bảo vệ hai cửa sổ phòng ngủ. Phòng bếp ở phòng sau khách mặt, một mình anh bảo vệ hai cái.
Anh to gan nhất, dứt khoát mở cửa kính phòng bếp ra.
Cửa sổ phòng bếp rất hẹp, không đầy một mét. Cửa sổ thủy tinh vừa mở, có thể thấy rõ bên ngoài lưới chống trộm là một đống lông, lỗ tai, răng nanh, móng vuốt.
Tần Thẩm cũng chẳng quan tâm, nổ súng một con một phát, nhằm mắt mà bắn.
Cự ly này rất gần, cơ bản đạn sẽ qua mắt bắn thẳng vào não bộ. Theo tiếng súng vang lên, đám Tòng Tòng cũng rơi khỏi cửa sổ như lá rụng.
Lục Chân Nghi và Thẩm Hoành Hoan nghe được tiếng anh đổi đạn liên tục.
Đám Tòng Tòn thì không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết vang dội.
Có rất con không phí sức vào việc nhét đầu, miệng, móng vuốt vào mà dùng sức cắn lưới chống trộm.
Lưới chống trộm vốn cũng không cũ, nhưng ốc vít bên cạnh không chặt, bị một con chó đốm to như bò cắn một phát, một góc lập tức lìa khỏi tường bê tông.
Tần Thẩm cho con chó khổng lồ này một phát súng, không chết, lại thêm phát nữa nó mới ngã xuống.
Nhưng lưới chống trộm đã lung lay sắp long ra rồi.
Tần Thẩm lập tức gọi Lục Chân Nghi và Thẩm Hoành Hoan: “Không giữ được rồi, rút vào nhà vệ sinh đi.”
Anh và Thẩm Hoành Hoan chọn một chiếc tủ hợp kim nhôm, chờ Lục Chân Nghi Hòa, Elsa và chim đầu rìu vào nhà vệ sinh xong, anh lập tức kéo tủ tới chặn cửa, sau đó đóng cửa lại.
Bên ngoài đã nghe được tiếng móng vuốt chạm đất.
Ngăn tủ ở bên ngoài bị húc phát ra tiếng vang liên tục.
“Fuck.” Thẩm Hoành Hoan nói: “Đám súc sinh này thông minh thật!”
Đám Tòng Tòng phát hiện đâm chính diện không được, bắt đầu đẩy từ bên cạnh.
“Uỳnh” một tiếng thật lớn, tủ đổ xuống đất.
Ngay sau đó cửa bị phá một cái lỡ lớn, có móng vuốt thò vào.
Lục Chân Nghi nổ súng, trong ánh sáng bình minh có thể nhìn thấy móng vuốt bị bắn trúng chảy máu, vì vậy móng vuốt bỗng rụt về.
Ngay sau đó một cái đầu to đầy lông thò vào.
Tần Thẩm một phát bắn chết.
Thi thể kia kẹt ở lỗ hổng, lại trở thành vật cản cho đồng loại săn thức ăn.
Bên ngoài truyền đến tiếng xé rách, cuối cùng thi thể kia bị kéo ra, cửa nhà vệ sinh lại bị đủ loại móng vuốt cuồng loạn oanh tạc. Tiếng móng sắc cào lên cửa làm người ta nổi da gà.
Ba người bọn họ cùng nổ súng về phía cửa, không biết đã bắn chết bao nhiêu con, nhưng vẫn có Tòng Tòng không ngừng xông vào.
Lục Chân Nghi chưa bao giờ thật sự đối mặt với quái thú, nhưng cô còn nhớ rõ chiến đấu trong mơ.
Tay cô đang run rẩy, nhưng tinh thần cô tỉnh táo lạ thường.
Cô dùng sức vung đao chiến đấu.
Bên cạnh còn có thể nghe được tiếng Thẩm Hoành Hoan thở hổn hển mắng: “Mẹ kiếp, dị năng nước kia có thể làm được cái gì! Tôi mà có dị năng lửa thì tốt biết bao!”
Tiếng đám Tòng Tòng sủa điên cuồng khiến người ta váng đầu.
Tần Thẩm từ đầu đến cuối luôn chắn ở chính diện. Bên chân anh có nhiều máu và tàn chi nhất.
Chim đầu rìu chim trên đầu cô không ngừng bay vòng mổ vào mắt đám Tòng Tòng. Nhưng sức chiến đấu của nó thật sự gần như bằng không, động tác nhanh nhẹn không để mình bị thương đã là tốt lắm rồi.
Cô nghe được Elsa ở bên chân cô phát ra tiếng gầm gừ đặc trưng của loài chó khi chuẩn bị đánh nhau, nhưng cũng không biến thành quái thú dũng mãnh miệng bắn ra tia chớp như trong mơ.
Tay cô càng ngày càng nặng nề, không biết có phải đã bị cắn hay không, chỉ thấy ướt sũng, có thể là máu.
Cô dần không nâng nổi tay nữa.
Khi có một thân thể xấu xí to lớn kỳ lạ xông tới, hàm răng tỏa ra mùi tanh tưởi cách cổ cô chưa đầy nửa mét thì cô đã không tài nào tránh nổi nữa rồi.
Cô gần như nhìn thấy răng nanh và móng vuốt đã xé toạc da thịt cô.
Cô nhắm mắt chờ chết.
Đột nhiên, đầu và thân quái vật kia lặng lẽ đứt lìa.
Không có ánh đao.
Giống như tự nhiên đứt vật.
“Phụt”, máu như súng phun nước phun ra khắp nơi, cô bị máu tanh hôi phun đầy mặt, mắt cũng không mở ra nổi.
Tiếng “Phụt” này trong nhà vệ sinh chưa đầy bốn mét vuông đồng thời vang lên ở ít nhất năm sáu chỗ.
Khắp nơi đều là máu phun ra.
Mấy con Tòng Tòng còn sót lại nằm rạp xuống, khẽ gầm gừ, rút lui.
Trong đôi mắt màu đỏ khát máu cũng có thể nhìn ra sợ hãi.
Đám Tòng Tòng cuối cùng cũng bỏ chạy.
Sau khi ba người xác định không còn nguy hiểm, cùng ngồi sụp xuống đất.
Trong phòng vệ sinh cùng cửa ra vào, khắp nơi đều có thi thể Tòng Tòng.
Tần Thẩm chỉ có tay bị xước xát. Lục Chân Nghi quả nhiên bị cắn vào tay, là vết răng nanh cứa qua, nứt ra mấy rãnh máu, trên quần áo dính đầy máu.
Cũng không biết là của Tòng Tòng hay của mình.
Bị thương nặng nhất chính là Thẩm Hoành Hoan.
Bả vai anh ta bị xé mất một miếng thịt.
Vết thương rất dữ tợn đáng sợ.
Anh ta đau đớn rên hừ hừ.
Tần Thẩm lấy thuốc mang theo tiêu độc băng bó cho anh ta.
Sắc mặt Thẩm Hoành Hoan lại rất kỳ lạ, anh ta chăm chú nhìn vết thương của mình từ từ ngừng chảy máu, cũng chầm chậm khép lại một chút, nhìn bề ngoài có vẻ tốt hơn nhiều rồi.
“Ôi trời.” Lục Chân Nghi kinh ngạc: “Dị năng nước có thể chữa thương sao?”
Thẩm Hoành Hoan ngẩng đầu nhếch miệng cười: “Tôi cảm thấy trong cơ thể có sức mạnh vô hình, giống như nội lực trong tiểu thuyết võ hiệp vậy. Vừa rồi tôi đẩy nó tới gần vết thương thì thành ra thế này đây.”
“Đây là kỹ năng vú em đấy [1]!” Lục Chân Nghi lại tiếp tục thán phục.
[1] Kỹ năng vú em: Hay dùng trong game, chỉ những phái có khả năng buff, tăng máu cho mình.
“Chờ tôi nghỉ một lát xem có thể truyền nội lực sang cho cô, chữa cả vết thương của cô không.” Thẩm Hoành Hoan cười nói.
“Chắc không được đâu.” Tần Thẩm nói, “Nhìn kiểu gì vú em cũng là hệ Mộc mới đúng, hệ Thủy có thể tự chữa cho mình đã là không tồi rồi.”
Ba người tranh luận một lát về quan hệ giữa dị năng và vú em. Cuối cùng vẫn nhanh chóng quay về xe.
Xung quanh đã không còn bóng dáng Tòng Tòng nữa rồi, nhưng phía dưới cửa sổ phòng bọn họ có không ít thi thể Tòng Tòng.
Có không ít bị gặm cắn. Tòng Tòng không ăn đồng loại, nhưng chết rồi không tính là đồng loại nữa. Hẳn là chúng nó cũng đói bụng lắm rồi…
Bọn họ đang chuẩn bị rời khỏi khu chung cư thì trong tòa nhà phía ngoài cùng đột nhiên có người mở cửa sổ hô to.
Là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, tương đối gầy, đeo kính, khẩu âm là vùng Giang Chiết Thượng Hải.
“Đồng chí, người anh em… Đưa tôi theo với….”
Ba người trao đổi ánh mắt, Thẩm Hoành Hoan ngoắc ngoắc anh ta: “Anh xuống đây đi.”
Người đàn ông kia vui vẻ chạy xuống, thở hồng hộc.
Nhìn thấy người bọn họ đầy máu, người đàn ông kia hết hồn, nhưng vẫn nịnh nọt cười cười: “Xem ra mấy người rất lợi hại, ngại quá, có thể đưa tôi đi cùng không…”
“Anh là…” Lục Chân Nghi hỏi.
Giọng của cô dịu dàng điềm tĩnh hiển nhiên khiến người đàn ông kia cảm thấy an tâm.
“Tôi, ai, tôi tên Hứa Quang Nguyệt, là Quang Nguyệt trong ‘Quang phong tễ nguyệt’ (trời quang trăng sáng)… Tôi làm ở viện nghiên cứu, ai, không ngờ gặp phải chuyện này…”
Người đàn ông vừa đi theo bọn họ vừa lải nhải về lai lịch của mình.
Thì ra anh ta vốn được điều tạm tới nên cũng không muốn mua nhà. Nhưng hai năm trước vừa khéo có cơ hội mua rẻ được một căn ở đây, anh ta đón mẹ và vợ con tới, định khi nào rời đi lại bán lại.
Bọn họ hôm kia đã tới một doanh trại tị nạn, nhưng mà lương thực cứu trợ không đủ, không có thuốc, vợ anh ta lại ngã bệnh, anh ta để mẹ trông vợ con, một mình chạy về nhà xem có tìm được cái gì ăn không. Kết quả là do trời tối nên phải ở lại nhà tạm một đêm, không ngờ lại bị quái thú vây.
May mắn phần lớn quái thú bị tiếng súng của đám Tần Thẩm hấp dẫn, lưới chống trộm nhà anh ta lại chắc chắn, cho nên mới cầm cự được tới lúc này. Anh ta không dám đi một mình, cho nên mới xin đi nhờ với bọn họ.
Hứa Nguyệt Quang này thật ra là kiểu trí thức tương đối truyền thống.
Cũng là người Giang Chiết điển hình.
Lên xe, nghe nói bọn họ muốn đi tìm một cái hồ, trong hồ có cá có thể chữa bệnh, lại nghe Lục Chân Nghi giải thích về ‘Sơn Hải Kinh – Đông Sơn Kinh’, đối chiếu chó biến bị và gà biến dị thực sự là Tòng Tòng và Thử Thử, anh chàng này không ngờ lại đồng ý, hơn nữa còn vô cùng hưng phấn.
“Cô Lục, không, Lục nữ sĩ, tôi cảm thấy cô thật có tầm mắt, cô nói quá có lý, tôi nhất định phải đi cùng mọi người!”
Cô mơ thấy mình và Tần Thẩm đang ở trong căn nhà nhỏ giống giấc mơ lần trước, chơi trò chơi.
Cô mơ thấy mình mặc đồ ngủ thật dày, phàn nàn nói: “Hệ thống sưởi không ấm gì cả, mua nhà sang tay có khác. Hay chúng ta thay hệ thống sưởi mới đi.”
Tần Thẩm có vẻ rất chán chường, ngáp một cái, thản nhiên nói: “Được.”
Lục Chân Nghi bị ảnh hưởng, cũng ngáp một cái, nói: “Muộn quá rồi, đi ngủ thôi.”
“Đừng.” Tần Thẩm nói, “Ngày mai em không phải đi làm, chúng ta chơi đến năm giờ đi. Anh đi mua đồ ăn sáng…”
Lục Chân Nghi liếc anh một cái: “Con cũng đã ba tuổi rồi, anh tưởng vẫn như lúc chưa kết hôn chắc? Em cũng không thức xuyên đêm được nữa.”
Lúc này đột nhiên mặt đất bắt đầu chấn động.
Hai người sợ hãi, nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói: “Động đất!”
Lục Chân Nghi kéo Tần Thẩm một cái, nói, “Ôm con đi!”
Tần Thẩm chạy vào phòng ngủ, ôm con trai. Lục Chân Nghi chạy tới mở lồng chim, thả chim đầu rìu ra, lại lớn tiếng gọi: “Đồng Đồng, Elsa, đi theo chị!”
Hai ‘quả cầu lông’ bất an lao ra theo bước chân cô.
Sau đó là cảnh hỗn loạn, sàn gác kẽo kẹt, bọn họ vội vàng chạy xuống tầng, ầm ầm, ầm ầm.
Hai chú chó nhỏ lặng lẽ chạy theo, tiếng cánh chim đập trên đỉnh đầu, tiếng con khóc…
Cuối cùng bọn họ may mắn xuống được tới sân trống dưới tầng, khom người thở gấp.
Bọn họ ngày đó không ngủ, thật may mắn. Phần lớn hàng xóm đều an nghỉ ở trên giường. Dưới tầng đa phần là hàng xóm từ tầng ba đổ xuống, cộng lại cũng không đến 100 người, khóc sướt mướt.
Sau đó là những đoạn ngắn đứt quãng.
Tần Thẩm cắn răng muốn vào tòa nhà đã sập một nửa tìm đồ ăn. Lục Chân Nghi kéo anh lại: “Không được, nhỡ có dư chấn thì làm sao?”
Tần Thẩm giãy, “Nếu không tìm được đồ ăn con trai sẽ chết đói! Anh nhất định phải đi, sập chết coi như anh xui xẻo, em hãy cố gắng che chở con!”
Lục Chân Nghi kéo không được, trơ mắt nhìn bóng lưng anh biến mất bên nửa tòa nhà đổ nát.
Một bàn tay nhỏ bé mềm mại sờ mặt cô: “Mẹ, sao mẹ lại khóc?”
Cô cúi đầu nhìn, lần đầu tiên nhìn thấy mặt đứa bé đã từng xuất hiện trong mơ nhưng vẫn không rõ mặt: Khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, mắt đen láy to tròn xinh đẹp, là một đôi mắt phượng còn tiêu chuẩn hơn cả Tần Thẩm, to hơn, hơn nữa còn là hai mí.
Nhìn đôi mắt là biết đứa bé này rất thông minh.
Trên mái tóc đen bóng dính bụi, khuôn mặt nhỏ tiều tụy, nhưng vẫn rất đẹp.
***
“Tỷ Tỷ, sao con không ăn?” Lục Chân Nghi hỏi.
Một hộp bánh quế cuộn, bé cưng mới ăn một nửa, hẳn là chưa no.
“Con để dành cho mẹ ăn, con sợ mẹ đói.” Giọng nói non nớt nhưng rất nghiêm túc.
***
Lục Chân Nghi kìm chế không hét lên, cùng Tần Thẩm nhét Tỷ Tỷ vào trong góc, tay cầm một cái chân ghế bằng sắt, bên kia Tần Thẩm cũng cầm một cái, bọn họ cùng ra sức đánh bốn năm con chó biến dị giống như sói trước mặt.
Răng nanh sắc nhọn cắn trúng cánh tay cô, nhưng cô lại có thể đánh trả. Chuyển chân ghế sang tay trái, dùng cạnh sắc ở chỗ gãy chọc vào mắt con chó biến dị…
Xung quanh có mười mấy người vây quanh.
Elsa được cô ôm chặt vào lòng.
“Con kia chó cũng sẽ biến dị, bây giờ quật chết là tốt nhất!”
“Đúng đấy, giữ lại biến dị cắn chúng ta thì sao?”
“Nó sẽ không biến dị.” Lục Chân Nghi nghe thấy mình nói, “Đã mấy ngày rồi, nó không có chút dấu hiệu biến dị nào. Hơn nữa nó nhỏ như vậy, biến dị cũng sẽ không lớn, thật sự biến dị tôi có thể đánh chết.”
Tần Thẩm vung thanh sắt, hét lớn: “Cút đi!”
***
Tần Thẩm chất két sắt chắc chắn lại cùng một chỗ, chỉ chừa một khe hở nghiêng người mới có thể chen vào, nói với cô, “Đêm nay chúng ta trốn ở đây. Cho dù có quái thú cũng không chen lọt ngay được.”
Bọn họ mệt mỏi xách nước mang theo con trai trở về, phát hiện phòng của bọn họ đã bị chiếm rồi. Bên trong có hai nam một nữ, một đôi vợ chồng trung niên cùng đứa con trai tầm hai mươi tuổi của bọn họ.
“Cút ra ngoài!” Tần Thẩm nổi giận.
Gã đàn ông trẻ tuổi dáng vẻ lưu manh: “Người anh em, sao nào? Được nể mặt mà không muốn?”
“Chính các người không biết tự tìm chỗ sao?” Lục Chân Nghi lạnh lùng nói.
“Đây rõ ràng là chỗ của nhà tôi! Đám người trẻ tuổi các cô cậu sao lại không biết xấu hổ như vậy?” Người phụ nữ trung niên kia vô liêm sỉ cố làm ra vẻ nói.
Sau đó Lục Chân Nghi sợ ngây người.
Tần Thẩm không nói không rằng, không biết tìm ở đâu một con dao tuýp, đâm thằng vào ngực gã đàn ông trẻ tuổi.
“A, giết người rồi…” Người phụ nữ trung niên hét chói tai.
Tần Thẩm đã xông về phía người đàn ông trung niên vung dao chém tới.
Lục Chân Nghi liếc mắt nhìn người phụ nữ trung niên đang la hét cũng muốn xông lên, giơ ống tuýp trong tay quất thẳng vào đầu người đàn bà đáng ghét ấy…
Lục Chân Nghi bị cánh của chim đầu rìu vỗ tỉnh thì phát hiện mặt mình đẫm nước mắt.
Cô thật hy vọng giống như trước đây, tỉnh lại phát hiện mình vẫn đang ở trong căn nhà ấm áp của mình, thế giới vẫn an toàn.
Đáng tiếc, cô đang ở trong nhà người khác, rét lạnh, lạ lẫm, nguy hiểm, tối đen như mực.
Cái chân nhỏ của Elsa giẫm lên mặt Tần Thẩm, khẽ rên “Ư ử”.
Tần Thẩm cũng ngồi dậy.
Ngoài cửa sổ có rất nhiều tiếng động lạ, còn tiếng vật nhọn cào lên kính.
“Tới rồi.” Tần Thẩm khẽ nói, tay cầm súng và đao dưới gối đầu.
Lục Chân Nghi cũng cầm lấy vũ khí, căng thẳng đến mức tim đập thình thịch.
Trước đều có tường cao an toàn, tối nay mặc dù coi như an toàn, nhưng dù cũng sao chỉ là lưới chống trộm, vòng bảo vệ này yếu hơn bình thường rất nhiều.
“Đi gọi Hoan Tử dậy.” Tần Thẩm nhỏ giọng nói với cô.
Lục Chân Nghi lập tức đi.
Thẩm Hoành Hoan cũng bị đánh thức, nhà này có tổng cộng bốn cửa sổ, phòng khách, hai phòng ngủ cùng phòng bếp.
Hiện giờ cửa sổ nào cũng có móng vuốt đang thò vào cào kính, khác nhau số lượng nhiều ít mà thôi.
Tần Thẩm để hai người chia ra đi bảo vệ hai cửa sổ phòng ngủ. Phòng bếp ở phòng sau khách mặt, một mình anh bảo vệ hai cái.
Anh to gan nhất, dứt khoát mở cửa kính phòng bếp ra.
Cửa sổ phòng bếp rất hẹp, không đầy một mét. Cửa sổ thủy tinh vừa mở, có thể thấy rõ bên ngoài lưới chống trộm là một đống lông, lỗ tai, răng nanh, móng vuốt.
Tần Thẩm cũng chẳng quan tâm, nổ súng một con một phát, nhằm mắt mà bắn.
Cự ly này rất gần, cơ bản đạn sẽ qua mắt bắn thẳng vào não bộ. Theo tiếng súng vang lên, đám Tòng Tòng cũng rơi khỏi cửa sổ như lá rụng.
Lục Chân Nghi và Thẩm Hoành Hoan nghe được tiếng anh đổi đạn liên tục.
Đám Tòng Tòn thì không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết vang dội.
Có rất con không phí sức vào việc nhét đầu, miệng, móng vuốt vào mà dùng sức cắn lưới chống trộm.
Lưới chống trộm vốn cũng không cũ, nhưng ốc vít bên cạnh không chặt, bị một con chó đốm to như bò cắn một phát, một góc lập tức lìa khỏi tường bê tông.
Tần Thẩm cho con chó khổng lồ này một phát súng, không chết, lại thêm phát nữa nó mới ngã xuống.
Nhưng lưới chống trộm đã lung lay sắp long ra rồi.
Tần Thẩm lập tức gọi Lục Chân Nghi và Thẩm Hoành Hoan: “Không giữ được rồi, rút vào nhà vệ sinh đi.”
Anh và Thẩm Hoành Hoan chọn một chiếc tủ hợp kim nhôm, chờ Lục Chân Nghi Hòa, Elsa và chim đầu rìu vào nhà vệ sinh xong, anh lập tức kéo tủ tới chặn cửa, sau đó đóng cửa lại.
Bên ngoài đã nghe được tiếng móng vuốt chạm đất.
Ngăn tủ ở bên ngoài bị húc phát ra tiếng vang liên tục.
“Fuck.” Thẩm Hoành Hoan nói: “Đám súc sinh này thông minh thật!”
Đám Tòng Tòng phát hiện đâm chính diện không được, bắt đầu đẩy từ bên cạnh.
“Uỳnh” một tiếng thật lớn, tủ đổ xuống đất.
Ngay sau đó cửa bị phá một cái lỡ lớn, có móng vuốt thò vào.
Lục Chân Nghi nổ súng, trong ánh sáng bình minh có thể nhìn thấy móng vuốt bị bắn trúng chảy máu, vì vậy móng vuốt bỗng rụt về.
Ngay sau đó một cái đầu to đầy lông thò vào.
Tần Thẩm một phát bắn chết.
Thi thể kia kẹt ở lỗ hổng, lại trở thành vật cản cho đồng loại săn thức ăn.
Bên ngoài truyền đến tiếng xé rách, cuối cùng thi thể kia bị kéo ra, cửa nhà vệ sinh lại bị đủ loại móng vuốt cuồng loạn oanh tạc. Tiếng móng sắc cào lên cửa làm người ta nổi da gà.
Ba người bọn họ cùng nổ súng về phía cửa, không biết đã bắn chết bao nhiêu con, nhưng vẫn có Tòng Tòng không ngừng xông vào.
Lục Chân Nghi chưa bao giờ thật sự đối mặt với quái thú, nhưng cô còn nhớ rõ chiến đấu trong mơ.
Tay cô đang run rẩy, nhưng tinh thần cô tỉnh táo lạ thường.
Cô dùng sức vung đao chiến đấu.
Bên cạnh còn có thể nghe được tiếng Thẩm Hoành Hoan thở hổn hển mắng: “Mẹ kiếp, dị năng nước kia có thể làm được cái gì! Tôi mà có dị năng lửa thì tốt biết bao!”
Tiếng đám Tòng Tòng sủa điên cuồng khiến người ta váng đầu.
Tần Thẩm từ đầu đến cuối luôn chắn ở chính diện. Bên chân anh có nhiều máu và tàn chi nhất.
Chim đầu rìu chim trên đầu cô không ngừng bay vòng mổ vào mắt đám Tòng Tòng. Nhưng sức chiến đấu của nó thật sự gần như bằng không, động tác nhanh nhẹn không để mình bị thương đã là tốt lắm rồi.
Cô nghe được Elsa ở bên chân cô phát ra tiếng gầm gừ đặc trưng của loài chó khi chuẩn bị đánh nhau, nhưng cũng không biến thành quái thú dũng mãnh miệng bắn ra tia chớp như trong mơ.
Tay cô càng ngày càng nặng nề, không biết có phải đã bị cắn hay không, chỉ thấy ướt sũng, có thể là máu.
Cô dần không nâng nổi tay nữa.
Khi có một thân thể xấu xí to lớn kỳ lạ xông tới, hàm răng tỏa ra mùi tanh tưởi cách cổ cô chưa đầy nửa mét thì cô đã không tài nào tránh nổi nữa rồi.
Cô gần như nhìn thấy răng nanh và móng vuốt đã xé toạc da thịt cô.
Cô nhắm mắt chờ chết.
Đột nhiên, đầu và thân quái vật kia lặng lẽ đứt lìa.
Không có ánh đao.
Giống như tự nhiên đứt vật.
“Phụt”, máu như súng phun nước phun ra khắp nơi, cô bị máu tanh hôi phun đầy mặt, mắt cũng không mở ra nổi.
Tiếng “Phụt” này trong nhà vệ sinh chưa đầy bốn mét vuông đồng thời vang lên ở ít nhất năm sáu chỗ.
Khắp nơi đều là máu phun ra.
Mấy con Tòng Tòng còn sót lại nằm rạp xuống, khẽ gầm gừ, rút lui.
Trong đôi mắt màu đỏ khát máu cũng có thể nhìn ra sợ hãi.
Đám Tòng Tòng cuối cùng cũng bỏ chạy.
Sau khi ba người xác định không còn nguy hiểm, cùng ngồi sụp xuống đất.
Trong phòng vệ sinh cùng cửa ra vào, khắp nơi đều có thi thể Tòng Tòng.
Tần Thẩm chỉ có tay bị xước xát. Lục Chân Nghi quả nhiên bị cắn vào tay, là vết răng nanh cứa qua, nứt ra mấy rãnh máu, trên quần áo dính đầy máu.
Cũng không biết là của Tòng Tòng hay của mình.
Bị thương nặng nhất chính là Thẩm Hoành Hoan.
Bả vai anh ta bị xé mất một miếng thịt.
Vết thương rất dữ tợn đáng sợ.
Anh ta đau đớn rên hừ hừ.
Tần Thẩm lấy thuốc mang theo tiêu độc băng bó cho anh ta.
Sắc mặt Thẩm Hoành Hoan lại rất kỳ lạ, anh ta chăm chú nhìn vết thương của mình từ từ ngừng chảy máu, cũng chầm chậm khép lại một chút, nhìn bề ngoài có vẻ tốt hơn nhiều rồi.
“Ôi trời.” Lục Chân Nghi kinh ngạc: “Dị năng nước có thể chữa thương sao?”
Thẩm Hoành Hoan ngẩng đầu nhếch miệng cười: “Tôi cảm thấy trong cơ thể có sức mạnh vô hình, giống như nội lực trong tiểu thuyết võ hiệp vậy. Vừa rồi tôi đẩy nó tới gần vết thương thì thành ra thế này đây.”
“Đây là kỹ năng vú em đấy [1]!” Lục Chân Nghi lại tiếp tục thán phục.
[1] Kỹ năng vú em: Hay dùng trong game, chỉ những phái có khả năng buff, tăng máu cho mình.
“Chờ tôi nghỉ một lát xem có thể truyền nội lực sang cho cô, chữa cả vết thương của cô không.” Thẩm Hoành Hoan cười nói.
“Chắc không được đâu.” Tần Thẩm nói, “Nhìn kiểu gì vú em cũng là hệ Mộc mới đúng, hệ Thủy có thể tự chữa cho mình đã là không tồi rồi.”
Ba người tranh luận một lát về quan hệ giữa dị năng và vú em. Cuối cùng vẫn nhanh chóng quay về xe.
Xung quanh đã không còn bóng dáng Tòng Tòng nữa rồi, nhưng phía dưới cửa sổ phòng bọn họ có không ít thi thể Tòng Tòng.
Có không ít bị gặm cắn. Tòng Tòng không ăn đồng loại, nhưng chết rồi không tính là đồng loại nữa. Hẳn là chúng nó cũng đói bụng lắm rồi…
Bọn họ đang chuẩn bị rời khỏi khu chung cư thì trong tòa nhà phía ngoài cùng đột nhiên có người mở cửa sổ hô to.
Là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, tương đối gầy, đeo kính, khẩu âm là vùng Giang Chiết Thượng Hải.
“Đồng chí, người anh em… Đưa tôi theo với….”
Ba người trao đổi ánh mắt, Thẩm Hoành Hoan ngoắc ngoắc anh ta: “Anh xuống đây đi.”
Người đàn ông kia vui vẻ chạy xuống, thở hồng hộc.
Nhìn thấy người bọn họ đầy máu, người đàn ông kia hết hồn, nhưng vẫn nịnh nọt cười cười: “Xem ra mấy người rất lợi hại, ngại quá, có thể đưa tôi đi cùng không…”
“Anh là…” Lục Chân Nghi hỏi.
Giọng của cô dịu dàng điềm tĩnh hiển nhiên khiến người đàn ông kia cảm thấy an tâm.
“Tôi, ai, tôi tên Hứa Quang Nguyệt, là Quang Nguyệt trong ‘Quang phong tễ nguyệt’ (trời quang trăng sáng)… Tôi làm ở viện nghiên cứu, ai, không ngờ gặp phải chuyện này…”
Người đàn ông vừa đi theo bọn họ vừa lải nhải về lai lịch của mình.
Thì ra anh ta vốn được điều tạm tới nên cũng không muốn mua nhà. Nhưng hai năm trước vừa khéo có cơ hội mua rẻ được một căn ở đây, anh ta đón mẹ và vợ con tới, định khi nào rời đi lại bán lại.
Bọn họ hôm kia đã tới một doanh trại tị nạn, nhưng mà lương thực cứu trợ không đủ, không có thuốc, vợ anh ta lại ngã bệnh, anh ta để mẹ trông vợ con, một mình chạy về nhà xem có tìm được cái gì ăn không. Kết quả là do trời tối nên phải ở lại nhà tạm một đêm, không ngờ lại bị quái thú vây.
May mắn phần lớn quái thú bị tiếng súng của đám Tần Thẩm hấp dẫn, lưới chống trộm nhà anh ta lại chắc chắn, cho nên mới cầm cự được tới lúc này. Anh ta không dám đi một mình, cho nên mới xin đi nhờ với bọn họ.
Hứa Nguyệt Quang này thật ra là kiểu trí thức tương đối truyền thống.
Cũng là người Giang Chiết điển hình.
Lên xe, nghe nói bọn họ muốn đi tìm một cái hồ, trong hồ có cá có thể chữa bệnh, lại nghe Lục Chân Nghi giải thích về ‘Sơn Hải Kinh – Đông Sơn Kinh’, đối chiếu chó biến bị và gà biến dị thực sự là Tòng Tòng và Thử Thử, anh chàng này không ngờ lại đồng ý, hơn nữa còn vô cùng hưng phấn.
“Cô Lục, không, Lục nữ sĩ, tôi cảm thấy cô thật có tầm mắt, cô nói quá có lý, tôi nhất định phải đi cùng mọi người!”
Tác giả :
Bồ Đào