Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám
Chương 87: Hạ sính (sính ~ lễ cưới)
Phiêu Tuyết một đường chạy như điên, rốt cục chạy tới đại đường Cố phủ, một bức viết hai chữ Nhã Cư treo cao cao bên trên, Tuấn Lạc cũng đã theo tới, Xuân Tiểu không có võ công, một đường chậm chạp chạy theo, lúc này đã thở gấp. Phiêu Tuyết nhìn lễ hỏi đặt từ ngoài hành lang đến trước đại đường, trái tim bang bang đập loạn, loại cảm giác tim đập nhanh này như khi một người ôm một tảng đá to nhảy xuống hồ sâu không thấy đáy, “Phanh”
một tiếng trầm đục, trong hồ tạo nên tầng tầng gợn sóng, người lại bị đè nén trực tiếp chìm xuống đáy hồ.
Loại sợ hãi không cùng này làm cho Phiêu Tuyết từng trận run run. Phiêu Tuyết cứ ngơ ngác như vậy đứng ở cửa Nhã Cư, từ hộp lễ vật bày ra trước mắt Phiêu Tuyết, thật chói mắt, trái tim Phiêu Tuyết đau đớn như bị người dùng dao đâm xuyên qua, không, sẽ không…… Đôi mắt Thủy Bích từ trong đại đường bắn ra, chạy tới trước mặt Phiêu Tuyết: “Tiểu thư, tiểu thư, sao ngươi lại tới đây”
Phiêu Tuyết ngập ngừng, mở miệng nhưng lại không nói ra được điều gì, đã nửa ngày mới hỏi ngược lại: “Ta không thể tới sao?”
Ánh mắt Thủy Bích luôn luôn né tránh, thần sắc bất an: “Không phải, tiểu thư, ngươi mau trở về đi”
Thủy Bích cố ý che phía trước Phiêu Tuyết, theo bản năng không hy vọng Phiêu Tuyết đi vào. “Có phải hắn hay không? Nói cho ta biết, có phải hắn hay không!”
“Không phải…… Chỉ là công tử cầu hôn với nhị tiểu thư, thật sự, tiểu thư, ngươi đi về trước, ngươi là Quý phi, làm sao có thể dễ dàng để cho người ngoài nhìn thấy như vậy, sẽ mất thân phận”
Thủy Bích đẩy Phiêu Tuyết, “Hoàng Thượng còn ở phía sau chờ ngươi đâu, tiểu thư! Nghe Thủy Bích một lần được không?!”
Phiêu Tuyết vẫn không động đậy, mắt to trong veo như nước cũng không còn linh động, tầm mắt định ở một chỗ, cố chấp nhìn chằm chằm vào trong đại đường, “Đừng gạt ta Thủy Bích, là hắn phải không?”
Phiêu Tuyết dứt lời, lập tức vô tình đẩy Thủy Bích đang chắn trước mặt ra, không ai có thể ngăn nàng, không có! Bất cứ lúc nào, chỉ cần liên quan đến người kia, nàng sẽ mất hết lý trí, từ trước như thế, hiện tại như thế, sau này cũng như thế! Phiêu Tuyết cảm thấy cả đời này sẽ không có gì thay đổi! Xuân Tiểu vội vàng đi lên kéo Thủy Bích lại: “Đừng ngăn cản tiểu thư, chúng ta ngăn được nhất thời, ngăn được cả đời hay sao? Huống hồ bây giờ còn chưa xác định có phải Mặc nhị công tử hay không, ngươi ngăn cản tiểu thư có ích gì!”
Thủy Bích mở miệng còn muốn nói gì, cả người là thần sắc lo lắng, không xác định thì sao, tâm tình của tiểu thư sâu bao nhiêu nàng còn không biết sao? Cho dù không phải Mặc nhị công tử, nàng cũng sẽ đau, bởi vì người kia hiện tại là tới cầu hôn a! Trên đời có bao nhiêu người dung mạo giống nhau như đúc? Bởi vì Mặc tướng quân cùng Mặc nhị công tử là song sinh cho nên mới giống nhau như thế, nhưng vị bên trong thì sao? Thế nhưng diện mạo cũng giống Mặc tướng quân như đúc, nếu người kia không phải Mặc nhị công tử, tất cả những việc này giải thích thế nào?! Thủy Bích lại chắn trước mặt Phiêu Tuyết, vô luận thế nào nàng cũng sẽ không để Phiêu Tuyết tổn thương lần nữa! “Tránh ra”
Phiêu Tuyết lạnh như băng nói. “Tiểu thư, ta không cho”
Thủy Bích cũng thật quật cường. “Ta nói lại lần nữa, tránh ra!”
Tuấn Lạc từ đầu đến cuối vẫn đứng sau ba người các nàng, ánh mắt hắn mơ hồ, như đang nhìn Phiêu Tuyết, lại như là đang nhìn về một nơi xa xăm nào đó. “Buông ra, để cho nàng vào đi”
Tuấn Lạc rốt cục mở miệng nói. “Hoàng Thượng……”
Thủy Bích như cầu cứu nhìn Tuấn Lạc, trong mắt đã có hơi nước. “Buông ra đi, để cho nàng đi vào, cứ cho là lần này ngươi có thể ngăn nàng, ngươi có thể cam đoan chủ tử nhà ngươi không vì thế mà thương tâm cùng khổ sở sao? Chỉ sợ lần này không cho nàng đi vào lần sau nàng sẽ tổn thương càng sâu hơn”
Thủy Bích nghe thấy Tuấn Lạc nói như vậy, cánh tay chặn Phiêu Tuyết rốt cục cũng buông xuống, Phiêu Tuyết lập tức chạy tới trước. Phiêu Tuyết dùng sức lắc đầu, sẽ không, có ai có thể nói cho nàng, người kia rốt cuộc có phải hắn hay không? Có ai có thể nói cho nàng rốt cuộc tất cả đã xảy ra chuyện gì! Đêm hôm đó ở Thủy Ba đình, nàng nhìn thấy, thật sự là người kia sao? Người kia lúc này có phải đang ở bên trong hay không? Phiêu Tuyết vòng qua hòm hòm lễ hỏi, lại thấy đây thật sự là số lượng của bậc giàu có, Duy Trúc ca ca, đến tột cùng có phải ngươi hay không…… Phiêu Tuyết chỉ cần nghĩ tới người kia chính là Mặc Duy Trúc, tim lại thật đau quá, nàng thế nhưng tận mắt nhìn thấy người mình đã tưởng niệm nhiều năm như vậy làm chuyện tằng tịu với chính muội muội của mình, tất cả những chuyện này bảo nàng làm thế nào có thể tiếp nhận. Con tim làm sao chịu nổi, làm sao chịu nổi a! Lúc này Phiêu Tuyết tới cửa Nhã Cư đã nghe thấy thanh âm cái chén rơi xuống đất từ bên trong truyền tới, dĩ nhiên là giọng nói Cố Hà Đông: “Nghiệt nữ a! Nghiệt nữ!”
Ngay sau đó là tiếng nói Phi Sương: “Cha, xin ngươi thành toàn cho chúng ta đi, đêm qua nữ nhi đã là người của hắn a”
Phiêu Tuyết dừng lại một chút, chân đã nhảy qua cửa, ánh vào mi mắt là một cảnh tượng như thế này. Cố Hà Đông tức giận khoanh tay đứng, Phi Sương bù lu bù loa quỳ trên mặt đất khóc lóc, còn một bóng trắng thản nhiên đưa lưng về phía Phiêu Tuyết, trong nháy mắt Phiêu Tuyết bước vào cửa kia, công tử áo trắng hơi hơi nghiêng đầu, sau đó lại quay mặt trở về. Tiếp theo vẫn là tiếng Phi Sương kêu khóc, nàng xông lên nắm chặt tay Cố Hà Đông van xin: “Cha! Ngươi biết trước nay nữ nhi vẫn thích Duy Thận ca ca, vì sao Duy Thận ca ca cầu hôn ngươi không đáp ứng, đây là vì cái gì nha!!”
Cố Hà Đông toàn thân tức giận đến đứng không yên, trực tiếp dùng sức hất tay Cố Phi Sương, hét lớn một tiếng: “Ngươi mới phải nhìn cho kỹ, hắn không phải Mặc Duy Thận! Trợn thật to mắt của ngươi nhìn xem!”
Cố Phi Sương lập tức nghẹn lại tiếng khóc, đôi mắt chết lặng nhìn chằm chằm vào nam tử áo trắng như tuyết, sau đó cả người chậm rãi ngã ngồi trên sàn đá trắng ở đại đường. Nàng chỉ lo lao tới cầu tình, cũng không nhìn rõ người đến đặt sính lễ rốt cuộc là ai, nhưng, người này rõ ràng có gương mặt của Duy Thận ca ca …… Phiêu Tuyết đứng ở cửa, gắt gao nhìn chằm chằm tất cả, cứ ngây ngốc như vậy chờ chân tướng nổi lên. Ai cũng không đoán được nam tử như không dính bụi trần kia lại chậm rãi quỳ xuống trước mặt Cố Hà Đông, trong phút chốc thiên địa chấn động: “Bá phụ, mong bá phụ tha thứ…… Ngày hôm qua là tiểu sinh nhất thời hồ đồ…… lại làm ra chuyện không bằng cầm thú, bất quá tiểu sinh sẽ phụ trách với nhị tiểu thư, ba vạn tiền lễ hỏi đểu ở trong này, bất cứ lúc nào tiểu sinh sẽ lập tức cưới nhị tiểu thư qua cửa”
Phi Sương nhìn cái miệng của hắn mở ra đóng lại, cái gì cũng không nghe vào,“A —!!”
Tiếng kêu phát cuồng, nàng đột nhiên xông lên kéo y bào của hắn, dùng sức bối rối chất vấn: “Ngươi không phải Duy Thận ca ca, ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai?!”
một tiếng trầm đục, trong hồ tạo nên tầng tầng gợn sóng, người lại bị đè nén trực tiếp chìm xuống đáy hồ.
Loại sợ hãi không cùng này làm cho Phiêu Tuyết từng trận run run. Phiêu Tuyết cứ ngơ ngác như vậy đứng ở cửa Nhã Cư, từ hộp lễ vật bày ra trước mắt Phiêu Tuyết, thật chói mắt, trái tim Phiêu Tuyết đau đớn như bị người dùng dao đâm xuyên qua, không, sẽ không…… Đôi mắt Thủy Bích từ trong đại đường bắn ra, chạy tới trước mặt Phiêu Tuyết: “Tiểu thư, tiểu thư, sao ngươi lại tới đây”
Phiêu Tuyết ngập ngừng, mở miệng nhưng lại không nói ra được điều gì, đã nửa ngày mới hỏi ngược lại: “Ta không thể tới sao?”
Ánh mắt Thủy Bích luôn luôn né tránh, thần sắc bất an: “Không phải, tiểu thư, ngươi mau trở về đi”
Thủy Bích cố ý che phía trước Phiêu Tuyết, theo bản năng không hy vọng Phiêu Tuyết đi vào. “Có phải hắn hay không? Nói cho ta biết, có phải hắn hay không!”
“Không phải…… Chỉ là công tử cầu hôn với nhị tiểu thư, thật sự, tiểu thư, ngươi đi về trước, ngươi là Quý phi, làm sao có thể dễ dàng để cho người ngoài nhìn thấy như vậy, sẽ mất thân phận”
Thủy Bích đẩy Phiêu Tuyết, “Hoàng Thượng còn ở phía sau chờ ngươi đâu, tiểu thư! Nghe Thủy Bích một lần được không?!”
Phiêu Tuyết vẫn không động đậy, mắt to trong veo như nước cũng không còn linh động, tầm mắt định ở một chỗ, cố chấp nhìn chằm chằm vào trong đại đường, “Đừng gạt ta Thủy Bích, là hắn phải không?”
Phiêu Tuyết dứt lời, lập tức vô tình đẩy Thủy Bích đang chắn trước mặt ra, không ai có thể ngăn nàng, không có! Bất cứ lúc nào, chỉ cần liên quan đến người kia, nàng sẽ mất hết lý trí, từ trước như thế, hiện tại như thế, sau này cũng như thế! Phiêu Tuyết cảm thấy cả đời này sẽ không có gì thay đổi! Xuân Tiểu vội vàng đi lên kéo Thủy Bích lại: “Đừng ngăn cản tiểu thư, chúng ta ngăn được nhất thời, ngăn được cả đời hay sao? Huống hồ bây giờ còn chưa xác định có phải Mặc nhị công tử hay không, ngươi ngăn cản tiểu thư có ích gì!”
Thủy Bích mở miệng còn muốn nói gì, cả người là thần sắc lo lắng, không xác định thì sao, tâm tình của tiểu thư sâu bao nhiêu nàng còn không biết sao? Cho dù không phải Mặc nhị công tử, nàng cũng sẽ đau, bởi vì người kia hiện tại là tới cầu hôn a! Trên đời có bao nhiêu người dung mạo giống nhau như đúc? Bởi vì Mặc tướng quân cùng Mặc nhị công tử là song sinh cho nên mới giống nhau như thế, nhưng vị bên trong thì sao? Thế nhưng diện mạo cũng giống Mặc tướng quân như đúc, nếu người kia không phải Mặc nhị công tử, tất cả những việc này giải thích thế nào?! Thủy Bích lại chắn trước mặt Phiêu Tuyết, vô luận thế nào nàng cũng sẽ không để Phiêu Tuyết tổn thương lần nữa! “Tránh ra”
Phiêu Tuyết lạnh như băng nói. “Tiểu thư, ta không cho”
Thủy Bích cũng thật quật cường. “Ta nói lại lần nữa, tránh ra!”
Tuấn Lạc từ đầu đến cuối vẫn đứng sau ba người các nàng, ánh mắt hắn mơ hồ, như đang nhìn Phiêu Tuyết, lại như là đang nhìn về một nơi xa xăm nào đó. “Buông ra, để cho nàng vào đi”
Tuấn Lạc rốt cục mở miệng nói. “Hoàng Thượng……”
Thủy Bích như cầu cứu nhìn Tuấn Lạc, trong mắt đã có hơi nước. “Buông ra đi, để cho nàng đi vào, cứ cho là lần này ngươi có thể ngăn nàng, ngươi có thể cam đoan chủ tử nhà ngươi không vì thế mà thương tâm cùng khổ sở sao? Chỉ sợ lần này không cho nàng đi vào lần sau nàng sẽ tổn thương càng sâu hơn”
Thủy Bích nghe thấy Tuấn Lạc nói như vậy, cánh tay chặn Phiêu Tuyết rốt cục cũng buông xuống, Phiêu Tuyết lập tức chạy tới trước. Phiêu Tuyết dùng sức lắc đầu, sẽ không, có ai có thể nói cho nàng, người kia rốt cuộc có phải hắn hay không? Có ai có thể nói cho nàng rốt cuộc tất cả đã xảy ra chuyện gì! Đêm hôm đó ở Thủy Ba đình, nàng nhìn thấy, thật sự là người kia sao? Người kia lúc này có phải đang ở bên trong hay không? Phiêu Tuyết vòng qua hòm hòm lễ hỏi, lại thấy đây thật sự là số lượng của bậc giàu có, Duy Trúc ca ca, đến tột cùng có phải ngươi hay không…… Phiêu Tuyết chỉ cần nghĩ tới người kia chính là Mặc Duy Trúc, tim lại thật đau quá, nàng thế nhưng tận mắt nhìn thấy người mình đã tưởng niệm nhiều năm như vậy làm chuyện tằng tịu với chính muội muội của mình, tất cả những chuyện này bảo nàng làm thế nào có thể tiếp nhận. Con tim làm sao chịu nổi, làm sao chịu nổi a! Lúc này Phiêu Tuyết tới cửa Nhã Cư đã nghe thấy thanh âm cái chén rơi xuống đất từ bên trong truyền tới, dĩ nhiên là giọng nói Cố Hà Đông: “Nghiệt nữ a! Nghiệt nữ!”
Ngay sau đó là tiếng nói Phi Sương: “Cha, xin ngươi thành toàn cho chúng ta đi, đêm qua nữ nhi đã là người của hắn a”
Phiêu Tuyết dừng lại một chút, chân đã nhảy qua cửa, ánh vào mi mắt là một cảnh tượng như thế này. Cố Hà Đông tức giận khoanh tay đứng, Phi Sương bù lu bù loa quỳ trên mặt đất khóc lóc, còn một bóng trắng thản nhiên đưa lưng về phía Phiêu Tuyết, trong nháy mắt Phiêu Tuyết bước vào cửa kia, công tử áo trắng hơi hơi nghiêng đầu, sau đó lại quay mặt trở về. Tiếp theo vẫn là tiếng Phi Sương kêu khóc, nàng xông lên nắm chặt tay Cố Hà Đông van xin: “Cha! Ngươi biết trước nay nữ nhi vẫn thích Duy Thận ca ca, vì sao Duy Thận ca ca cầu hôn ngươi không đáp ứng, đây là vì cái gì nha!!”
Cố Hà Đông toàn thân tức giận đến đứng không yên, trực tiếp dùng sức hất tay Cố Phi Sương, hét lớn một tiếng: “Ngươi mới phải nhìn cho kỹ, hắn không phải Mặc Duy Thận! Trợn thật to mắt của ngươi nhìn xem!”
Cố Phi Sương lập tức nghẹn lại tiếng khóc, đôi mắt chết lặng nhìn chằm chằm vào nam tử áo trắng như tuyết, sau đó cả người chậm rãi ngã ngồi trên sàn đá trắng ở đại đường. Nàng chỉ lo lao tới cầu tình, cũng không nhìn rõ người đến đặt sính lễ rốt cuộc là ai, nhưng, người này rõ ràng có gương mặt của Duy Thận ca ca …… Phiêu Tuyết đứng ở cửa, gắt gao nhìn chằm chằm tất cả, cứ ngây ngốc như vậy chờ chân tướng nổi lên. Ai cũng không đoán được nam tử như không dính bụi trần kia lại chậm rãi quỳ xuống trước mặt Cố Hà Đông, trong phút chốc thiên địa chấn động: “Bá phụ, mong bá phụ tha thứ…… Ngày hôm qua là tiểu sinh nhất thời hồ đồ…… lại làm ra chuyện không bằng cầm thú, bất quá tiểu sinh sẽ phụ trách với nhị tiểu thư, ba vạn tiền lễ hỏi đểu ở trong này, bất cứ lúc nào tiểu sinh sẽ lập tức cưới nhị tiểu thư qua cửa”
Phi Sương nhìn cái miệng của hắn mở ra đóng lại, cái gì cũng không nghe vào,“A —!!”
Tiếng kêu phát cuồng, nàng đột nhiên xông lên kéo y bào của hắn, dùng sức bối rối chất vấn: “Ngươi không phải Duy Thận ca ca, ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai?!”
Tác giả :
Lovely Tân Nhan