Không Gian Song Song
Chương 63
Mục Dục Vũ mở mắt ra, liền nhìn thấy Nghê Xuân Yến.
Cô ngồi cũng không gần, cố ý duy trì khoảng cách, cô cách hắn có chút xa, nháy mắt khi phát hiện Mục Dục Vũ mở mắt ra, cô hoảng sợ, lập tức nhanh chóng quay đầu, đưa tay lau nước mắt, sau đó quay đầu lại, miễn cưỡng hướng Mục Dục Vũ nở nụ cười , nói: “Tỉnh rồi? Tôi, tôi đến thăm ngươi, đó , tôi gọi bác sĩ cho anh nhé?”
Vẻ mặt cô xấu hổ lại kích động, vừa nói vừa đứng lên, giống như che giấu cái gì nói liên miên: “Tôi đến chủ yếu là đưa thức ăn cho anh , vị Diêu tiên sinh nói khẩu vị anh không tốt, tôi liền hầm cho anh chút canh, còn để ở bên ngoài, tôi lấy vào đây liền, yên tâm, tôi cũng hỏi qua bác sĩ rồi , canh kia anh có thể uống. Bác sĩ nói, anh chỉ là thiếu ăn, ăn nhiều một chút, bằng không có được ra viện cũng không tốt, tôi đi lấy cho anh, anh chờ…”
“Nghê Xuân Yến, cô đợi lát nữa.” Mục Dục Vũ giọng khàn khàn.
Nghê Xuân Yến quay đầu lại, ánh mắt trốn tránh hắn.
“Lại đây.” Mục Dục Vũ vươn tay.
Nghê Xuân Yến lắc đầu, khóe miệng cười nói: “Không cần, tôi muốn đứng đây, anh muốn gì? Tôi gọi người tiến vào…”
“Cô lại đây cho tôi!” Mục Dục Vũ giãy dụa đứng lên, hắn lúc này hận bản thân thật sự bị bệnh, bởi vì hắn ngay cả tư thế ngồi xuống cũng khó, khuỷu tay chống đỡ không nổi thân thể.
Nghê Xuân Yến do dự mãi, vẫn không nhịn được đi qua nâng Mục Dục Vũ dậy, Mục Dục Vũ trở tay nắm lấy tay cô, Nghê Xuân Yến mặt đỏ lên, nhìn hắn, lắp bắp nói: “Anh làm sao? Tôi tôi cũng không phải đến với ý này…”
“Tôi biết, tôi biết…” Mục Dục Vũ nói, bởi vì nói chuyện nhanh, tác động đến mình, khiến cho bản thân ho khan một trận.
Nhưng kết quả này làm cho Nghê Xuân Yến hiểu lầm , cô luống cuống tay chân, ngốc ngốc vuốt phía sau lưng Mục Dục Vũ , lại cho hắn dựa gối đầu, muốn xoay người rót nước, Mục Dục Vũ ngăn cô, mỉm cười nói: “Không vội, cô tới là tốt rồi, tôi rất vui, cô có thể đến thăm tôi, tôi thật sự rất vui…”
Nghê Xuân Yến ngốc ngốc nghe hắn nói hai câu cảm tính này, nước mắt khống chế không được , chậm rãi ngưng tụ ở hốc mắt, sau đó cô “Oa” một tiếng khóc ra, che miệng lại khóc một hồi, nức nở hỏi: “Anh, có phải bệnh anh thật sựu nghiêm trọng không? Sao đột nhiên lại vậy? Ngày đó gặp anh không phải rất tốt sao? Ô ô ô, tôi, tôi hỏi nửa ngày cũng không có người hiểu được nói cho tôi biết, anh nói cho tôi một lời chắc chắn, anh có bệnh không chữa được phải không? Ô ô ô, anh là người tốt mà, chỉ chớp mắt cứ như vậy …”
Mục Dục Vũ không biết Diêu Căn Giang rốt cuộc bố trí bệnh tình của hắn ra sao, xem ra kỹ xảo kia cũng chỉ là lí do thoái thác, hiểu lầm không nhỏ chút nào. Hắn bắt đầu có chút đắc ý, bởi vì nếu Nghê Xuân Yến không quan tâm hắn, căn bản sẽ không thật tình vì hắn khổ sở. Nhưng lập tức nước mắt Nghê Xuân Yến rơi, hắn cảm thấy đau lòng, cảm giác tội lỗi dâng lên lại một lần nữa , hắn lợi dụng Nghê Xuân Yến thuần phác, hắn quả thật không phải người tốt.
Mục Dục Vũ thuận thế lôi kéo cô, chậm rãi đưa cô ôm vào trong lòng, lần đầu tiên hắn ôm trong lòng một người phụ nữ đang khóc, người phụ nữ đó vì hắn mà khóc ướt cả trang phục, giống như mang tất cả những thương yêu lo lắng truyền vào trái tim hắn ngấm theo lớp quần áo. Mục Dục Vũ cảm thấy đáy lòng khó chịu, hắn nghĩ thì ra người đàn ông khiến người phụ nữ mình thương rơi nước mắt có ý nghĩa như vậy, thì ra trên thế giới này, ngoại trừ mẹ hắn, còn có một người cũng vì hắn mà nước mắt tuôn rơi, khiến hắn không đành lòng. Đây là một loại liên kết bí ẩn, giống như thông qua nước mắt, bọn họ trong lúc đó nhìn không thấy dây thừng gắt gao xuyên cùng một chỗ.
Giống như trong không gian song song, hắn cùng cô, huyết nhục tương liên chân thật.
“Thật xin lỗi, ” Mục Dục Vũ vỗ vỗ lưng của cô, dịu dàng nói, “Dọa đến cô , thật xin lỗi, đừng lo lắng, không nghiêm trọng như vậy, tôi không dễ dàng chết như vậy, đừng khóc được không…”
Nghê Xuân Yến vừa khóc vừa nói: “Việc này cũng tại tôi, ta tôi không nghĩ tới thân thể anh không tốt như vậy , còn lấy những lời này kích thích anh. Tôi không nên nói như thế , những lời này thật tổn thương người mà, anh lại toàn nghe lời hay, làm sao chịu đựng nổi những lời khó nghe? Chúng ta không thích hợp, loại chuyện này làm sao có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu anh? Là tôi suy nghĩ chưa cẩn thận , nói càn, không quan hệ đến anh. Anh không cần cảm thấy chính mình uất ức vô dụng , anh chữa bệnh thật tốt, không cần uống thuốc bậy bạ được không, anh không cần cam chịu được không…”
Mục Dục Vũ nghe được dở khóc dở cười, hắn ở trong lòng thầm mắng Diêu Căn Giang rốt cuộc vu cái gì khiến cho Nghê Xuân Yến tự trách thành như vậy, nhưng những lời này thật vô cùng hiệu quả , ít nhất giờ phút này, hắn có thể ôm Nghê Xuân Yến không buông tay. Nếu Diêu Căn Giang không bịa, hắn nếu dám chạm vào Nghê Xuân Yến, Nghê Xuân Yến liền dám tát vào tai lên mặt không chừng.
Mục Dục Vũ đơn giản đâm lao phải theo lao, hắn vỗ lưng Nghê Xuân Yến, dỗ cô nói: “Được được, tôi nghe lời cô, không cam chịu, tĩnh dưỡng thân thể, cô đừng khóc , cô xem xem, cô khóc đến ướt hết áo ủa tôi đây rồi , đây là của bệnh viện phải bồi thường ,…”
Nghê Xuân Yến “Nha” một tiếng vội nhảy ra khỏi lòng hắn, lau nước mắt, lấy ánh mắt hồng hồng nhìn hắn, có chút vụng về hỏi: “Làm sao bây giờ? Khóc ướt áo này, phải bồi thường sao? Nếu không, nếu không tôi nhanh đi giặt…”
Mục Dục Vũ nở nụ cười, nắm tay cô nói: “Đùa cô chút thôi.”
Nghê Xuân Yến ngốc ngốc nhìn hắn, lại mếu máo khóc nói: “Anh đều bệnh thành như vậy , còn không yên tĩnh…”
“Được được, tôi sai rồi, tôi không chết nhanh như vậy, chẳng qua có bác sĩ nói, ” Mục Dục Vũ quan sát cô, mang theo ưu thương nói, “Khả năng về sau không thể chịu kích thích, dù sao trái tim của tôi nếu chịu đả kích, không chừng….”
Nghê Xuân Yến vừa nghe, nức nở hỏi: “Tại sao có thể như vậy? Anh mới tưng này tuổi, ngày sau này còn rất dài, vậy phải làm sao bây giờ?”
Mục Dục Vũ gật gật đầu, mạnh mẽ cười: “Công việc áp lực rất lớn, quanh năm suốt tháng , khiến cho cơ thể ngày một xấu , không liên quan đến chuyện của cô, không cần tự trách, cô khóc, tôi cũng không chịu nổi.”
“Tuổi còn trẻ , anh làm sao lại hành hạ bản thân như vậy…” Nghê Xuân Yến đôi mắt lại đỏ.
“Bởi vì tôi là đàn ông, ” Mục Dục Vũ xoa xoa tay cô, thành khẩn nói, “Tôi gây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đan thương thất mã làm nhiều chuyện như vậy, lo lắng nhiều chuyện, quản nhiều người như vậy, tôi không liều mạng không được, bằng không có rất nhiều thời điểm, ngay cả chính mình sẽ chết như thế nào cũng không biết, trước kia cô cũng gặp qua, trên đường có người đâm tôi một dao.”
“Nhưng anh cũng không được hành hạ bản thân.” Nghê Xuân Yến mếu máo vừa muốn khóc.
“Đừng khóc đừng khóc, cô khóc trái tim tôi liền đau, ” Mục Dục Vũ vuốt mặt cô, rút tờ giấy khăn thay cô lau nước mắt, dịu dàng nói, “Nhiều năm như vậy, tôi có thói quen sống một mình, chuyên quyền độc đoán, bởi vì nếu không làm thế, tôi không có cách nào khác quản lý được người nhiều như vậy. Thói quen này cũng khiến tôi mệt mỏi, mỗi khi quyết định không đứng ở lập trường của cô mà xem xét rõ ràng. Tôi xin lỗi cô, lời này của tôi đều là nói thật, là lời tâm huyết. Tôi có thể nghe được trái tim cô nghĩ gì, không phải tôi nhìn trúng Nghê Xuân Yến , ” Mục Dục Vũ hướng cô mỉm cười, xoa tay cô nói, “Cô đừng bứt rứt, thật sự, nhiều năm qua , khó có được người nào nói những lời chân thật khó nghe đó, tôi khổ sở, trong lòng cũng hiểu được.”
Nghê Xuân Yến hấp hấp cái mũi, cắn môi, run giọng nói: “Nếu sớm biết anh không chịu được kích thích, có đánh chết tôi cũng không nói.”
“Cô nói rất đúng, cho nên , tôi xin lỗi , ” Mục Dục Vũ còn thật sự nói, “Tôi biết bản thân trước kia đối với cô chưa tốt, tôi còn tưởng rằng cho cô chút ngon ngọt cô nên đi theo tôi, nhưng dựa vào cái gì nha, đúng không? Là tôi làm sai trước đây, tôi khốn nạn, cô nói đúng lắm.”
“Tôi, tôi cũng chưa có mắng anh…” Nghê Xuân Yến biện giải.
“Thì tôi phải tự mắng chính mình.” Mục Dục Vũ cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Nhiều ngày qua, tôi cũng không có cách nào quên được những lời này, không nói gạt cô, tôi nghe xong thực rất khổ sở , Xuân Yến, cô có biết tôi, Mục Dục Vũ không phải người biết ăn nói, tôi không nói được những lời dễ nghe, đúng vậy, cô đi theo tôi, sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái, con người của tôi lại khó hầu hạ, tính tình lại thối, còn tự cao, thích ra vẻ, tôi còn khôngđáng tin cậy, lại từng ly hôn, tật xấu đó tôi nghĩ sửa cũng không đổi được. Nhưng mà, đồng chí Nghê Xuân Yến, tôi cảm thấy, tôi đáng giá để cô thử xem.”
“Tôi…”
“Trước mắt cô đừng từ chối tôi.” Mục Dục Vũ ngắt lời cô, nhắc nhở nói, “Tôi có cơ tim tắc nghẽn, bác sĩ nói chịu không nổi kích thích.”
Nghê Xuân Yến lập tức ngậm nhanh miệng.
Mục Dục Vũ trong mắt mang theo ý cười, giọng điệu vẫn là hòa hoãn thậm chí có chút ưu thương, hắn bình sinh lần đầu tiên mang tư thái này, hắn nghĩ, nếu là vì người phụ nữ này, ngay cả khi hạ thấp hình tượng, thấp đến cùng, đều không sao cả, bởi vì hắn biết Nghê Xuân Yến nhất định không coi thường. Mục Dục Vũ ngẩng đầu, đối Nghê Xuân Yến dịu dàng nói: “Tôi đnags giá đẻ cô thử xem, bởi vì không có cô, tôi thật sẽ không được. Cô cũng thấy đấy, cô cự tuyệt tôi, tôi lập tức liền bị bệnh, cô ngồi gần đây, tôi cảm thấy tinh thần tốt lên không ít. Tôi thật lòng, những lời này toàn là lời chân thật, cô nói, cô có ảnh hưởng lớn đến tôi như vậy , đây là kết quả cắn thuốc hoặc là nhất thời xúc động có thể sinh ra sao?”
Nghê Xuân Yến mấp máy môi, muốn nói cái gì.
“Trước đừng nói được không? Cô trở về suy nghĩ, tôi không nóng vội, cũng sẽ không bức cô, ” Mục Dục Vũ ngăn cô lại, mỉm cười nói, “Tôi cảm thấy mệt rồi, hôm nay nói liền một mạch, cô giúp tôi rót ly nước?”
Nghê Xuân Yến vội lên tiếng, luống cuống tay chân đi rót nước, mang lại đây cho hắn.
Mục Dục Vũ vươn tay, taynhìn ra được có điểm run run, Nghê Xuân Yến không dám đưa cho hắn, vì thế dựa vào lại đây, đem cốc nước ghé vào bên môi, để hắn chậm rãi uống.
Uống xong nước, Mục Dục Vũ lắc đầu tỏ vẻ không cần, sau đó, hắn giãy dụa muốn nằm xuống, Nghê Xuân Yến nhìn xuống, bỏ ly nước ra, lại đây giúp hắn đem gối đầu, giúp đỡ cánh tay đẻ hắn nằm tốt.
Mục Dục Vũ tranh thủ nắm lấy tay cô, chậm rãi đan lại mười ngón, Nghê Xuân Yến mặt hơi hơi đỏ, lại mang theo hoảng sợ, giống trộm đến, luôn cảm thấy không được tự nhiên. Mục Dục Vũ hiểu được lòng cô bất an, hắn giờ phút này không nghĩ tùy tiện mở ngân phiếu, làm miệng hứa hẹn, hắn nguyện ý làm , là buộc chặt ngón tay, đem ngón tay cô hòa chung một chỗ với hắn, sau đó khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại.
Hắn cảm thấy rất tốt đẹp, chấp tử tay ba chữ này đột nhiên xuất hiện tron đầu, mặc dù tay cô không mềm mại, ngón tay nắm cũng không thon thả, bởi vì nhiều năm làm việc, các đốt ngón tay của cô còn hơi thô, co duỗi cứng ngắc, làn da cũng có thô ráp, mùa đông nắm, thậm chí mang theo vài phần da bị nẻ khô cứng. Những chỗ này đều là thiếu hụt, nhưng không ngăn được bàn tay cô ấm áp, chính là nắm nó, Mục Dục Vũ liền cảm thấy an tâm.
Hắn từ từ nhắm hai mắt, mơ mơ màng màng cảm thấy Nghê Xuân Yến muốn tránh thoát, Nghê Xuân Yến vừa vừa động, hắn liền hoảng mở mắt ra, vội vàng nhìn về phía cô, xác định cô còn ở đó, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, lại lần nữa nắm chặt tay cô, đặt tay trên ngực mình.
Lần này hắn không che giấu cảm xúc chính mình, cũng không làm bộ, bởi vì cảm giác Nghê Xuân Yến rời đi, trực giác phản ứng chính là mang theo nỗi hoảng sợ không hiểu.
Hắn biết Nghê Xuân Yến nhìn thấy hắn sợ hãi, cô cũng đã hiểu. Giờ đây, ngài Mục chút không ngại ở trước mặt người phụ nữ này bộc lộ cảm xúc yếu đưới mà hắn trước đây không được phép.
Ở trước mặt cô yếu ớt thì sao? Một khi đã không có lý trí kiềm hãm, đã không có thân phận hạn chế, hắn tuyệt đối không muốn Nghê Xuân Yến rời khỏi hắn, nếu khả năng, hắn thậm chí muốn dùng thủ đoạn giam cầm cô lại. Loại dục vọng sở hữu này kỳ thật vẫn luôn ồn tại, mãnh liệt mà xúc động, hắn nếu sớm hiểu được, hắn sẽ không để mình bỏ qua nhiều thời gian đến vậy.
Hắn biết bản thân thật ti bỉ, hắn nếu cường ngạnh, Nghê Xuân Yến cũng sẽ phản cảm, nhưng hắn một con người mạnh mẽ như vậy, lúc này lại đánh ra chiêu bài dụ dỗ , loại này yếu thế sách lược lực sát thương gấp bội , lấy Nghê Xuân Yến tâm trí hiền lành lương thiện, hoàn toàn không có khả năng ngăn cản được .
Quả nhiên, Nghê Xuân Yến do dự một hồi, vẫn còn chậm rãi ngồi xuống, tùy ý để hắn nắm tay cô.
Có thế chứ, đừng nói Nghê Xuân Yến vẫn yêu hắn, dù cô không còn tình cảm với Mục Dục Vũ, chỉ có thương hại, chỉ cần lợi dụng lòng tôt phúc hậu của cô, Mục Dục Vũ cũng biết làm cách nào đẻ cô đi theo hắn.
Ngay trong nháy mắt này, Mục Dục Vũ từ đáy lòng cảm tạ Nghê Xuân Yến mềm lòng và phúc hậu, cảm kích cha mẹ của Nghê Xuân Yến mà hắn chưa từng gặp mặt. Cũng không biết bọn họ đã dạy dỗ con gái ra sao , có thể khiến cô tuy trải qua cuộc sống không công bằng vất vả, còn có thể duy trì những chuẩn tắc cơ bản làm người tốt, vĩnh viễn không thể quay lưng trước nỗi thống khổ của người khác.
Vì như thế, sau khi bị hắn tổn thương, người phụ nữ này vẫn không hoàn toàn vứt bỏ hắn, mà hắn cũng mới có thể tận dụng cơ hội bù lại sám hối
Cô ngồi cũng không gần, cố ý duy trì khoảng cách, cô cách hắn có chút xa, nháy mắt khi phát hiện Mục Dục Vũ mở mắt ra, cô hoảng sợ, lập tức nhanh chóng quay đầu, đưa tay lau nước mắt, sau đó quay đầu lại, miễn cưỡng hướng Mục Dục Vũ nở nụ cười , nói: “Tỉnh rồi? Tôi, tôi đến thăm ngươi, đó , tôi gọi bác sĩ cho anh nhé?”
Vẻ mặt cô xấu hổ lại kích động, vừa nói vừa đứng lên, giống như che giấu cái gì nói liên miên: “Tôi đến chủ yếu là đưa thức ăn cho anh , vị Diêu tiên sinh nói khẩu vị anh không tốt, tôi liền hầm cho anh chút canh, còn để ở bên ngoài, tôi lấy vào đây liền, yên tâm, tôi cũng hỏi qua bác sĩ rồi , canh kia anh có thể uống. Bác sĩ nói, anh chỉ là thiếu ăn, ăn nhiều một chút, bằng không có được ra viện cũng không tốt, tôi đi lấy cho anh, anh chờ…”
“Nghê Xuân Yến, cô đợi lát nữa.” Mục Dục Vũ giọng khàn khàn.
Nghê Xuân Yến quay đầu lại, ánh mắt trốn tránh hắn.
“Lại đây.” Mục Dục Vũ vươn tay.
Nghê Xuân Yến lắc đầu, khóe miệng cười nói: “Không cần, tôi muốn đứng đây, anh muốn gì? Tôi gọi người tiến vào…”
“Cô lại đây cho tôi!” Mục Dục Vũ giãy dụa đứng lên, hắn lúc này hận bản thân thật sự bị bệnh, bởi vì hắn ngay cả tư thế ngồi xuống cũng khó, khuỷu tay chống đỡ không nổi thân thể.
Nghê Xuân Yến do dự mãi, vẫn không nhịn được đi qua nâng Mục Dục Vũ dậy, Mục Dục Vũ trở tay nắm lấy tay cô, Nghê Xuân Yến mặt đỏ lên, nhìn hắn, lắp bắp nói: “Anh làm sao? Tôi tôi cũng không phải đến với ý này…”
“Tôi biết, tôi biết…” Mục Dục Vũ nói, bởi vì nói chuyện nhanh, tác động đến mình, khiến cho bản thân ho khan một trận.
Nhưng kết quả này làm cho Nghê Xuân Yến hiểu lầm , cô luống cuống tay chân, ngốc ngốc vuốt phía sau lưng Mục Dục Vũ , lại cho hắn dựa gối đầu, muốn xoay người rót nước, Mục Dục Vũ ngăn cô, mỉm cười nói: “Không vội, cô tới là tốt rồi, tôi rất vui, cô có thể đến thăm tôi, tôi thật sự rất vui…”
Nghê Xuân Yến ngốc ngốc nghe hắn nói hai câu cảm tính này, nước mắt khống chế không được , chậm rãi ngưng tụ ở hốc mắt, sau đó cô “Oa” một tiếng khóc ra, che miệng lại khóc một hồi, nức nở hỏi: “Anh, có phải bệnh anh thật sựu nghiêm trọng không? Sao đột nhiên lại vậy? Ngày đó gặp anh không phải rất tốt sao? Ô ô ô, tôi, tôi hỏi nửa ngày cũng không có người hiểu được nói cho tôi biết, anh nói cho tôi một lời chắc chắn, anh có bệnh không chữa được phải không? Ô ô ô, anh là người tốt mà, chỉ chớp mắt cứ như vậy …”
Mục Dục Vũ không biết Diêu Căn Giang rốt cuộc bố trí bệnh tình của hắn ra sao, xem ra kỹ xảo kia cũng chỉ là lí do thoái thác, hiểu lầm không nhỏ chút nào. Hắn bắt đầu có chút đắc ý, bởi vì nếu Nghê Xuân Yến không quan tâm hắn, căn bản sẽ không thật tình vì hắn khổ sở. Nhưng lập tức nước mắt Nghê Xuân Yến rơi, hắn cảm thấy đau lòng, cảm giác tội lỗi dâng lên lại một lần nữa , hắn lợi dụng Nghê Xuân Yến thuần phác, hắn quả thật không phải người tốt.
Mục Dục Vũ thuận thế lôi kéo cô, chậm rãi đưa cô ôm vào trong lòng, lần đầu tiên hắn ôm trong lòng một người phụ nữ đang khóc, người phụ nữ đó vì hắn mà khóc ướt cả trang phục, giống như mang tất cả những thương yêu lo lắng truyền vào trái tim hắn ngấm theo lớp quần áo. Mục Dục Vũ cảm thấy đáy lòng khó chịu, hắn nghĩ thì ra người đàn ông khiến người phụ nữ mình thương rơi nước mắt có ý nghĩa như vậy, thì ra trên thế giới này, ngoại trừ mẹ hắn, còn có một người cũng vì hắn mà nước mắt tuôn rơi, khiến hắn không đành lòng. Đây là một loại liên kết bí ẩn, giống như thông qua nước mắt, bọn họ trong lúc đó nhìn không thấy dây thừng gắt gao xuyên cùng một chỗ.
Giống như trong không gian song song, hắn cùng cô, huyết nhục tương liên chân thật.
“Thật xin lỗi, ” Mục Dục Vũ vỗ vỗ lưng của cô, dịu dàng nói, “Dọa đến cô , thật xin lỗi, đừng lo lắng, không nghiêm trọng như vậy, tôi không dễ dàng chết như vậy, đừng khóc được không…”
Nghê Xuân Yến vừa khóc vừa nói: “Việc này cũng tại tôi, ta tôi không nghĩ tới thân thể anh không tốt như vậy , còn lấy những lời này kích thích anh. Tôi không nên nói như thế , những lời này thật tổn thương người mà, anh lại toàn nghe lời hay, làm sao chịu đựng nổi những lời khó nghe? Chúng ta không thích hợp, loại chuyện này làm sao có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu anh? Là tôi suy nghĩ chưa cẩn thận , nói càn, không quan hệ đến anh. Anh không cần cảm thấy chính mình uất ức vô dụng , anh chữa bệnh thật tốt, không cần uống thuốc bậy bạ được không, anh không cần cam chịu được không…”
Mục Dục Vũ nghe được dở khóc dở cười, hắn ở trong lòng thầm mắng Diêu Căn Giang rốt cuộc vu cái gì khiến cho Nghê Xuân Yến tự trách thành như vậy, nhưng những lời này thật vô cùng hiệu quả , ít nhất giờ phút này, hắn có thể ôm Nghê Xuân Yến không buông tay. Nếu Diêu Căn Giang không bịa, hắn nếu dám chạm vào Nghê Xuân Yến, Nghê Xuân Yến liền dám tát vào tai lên mặt không chừng.
Mục Dục Vũ đơn giản đâm lao phải theo lao, hắn vỗ lưng Nghê Xuân Yến, dỗ cô nói: “Được được, tôi nghe lời cô, không cam chịu, tĩnh dưỡng thân thể, cô đừng khóc , cô xem xem, cô khóc đến ướt hết áo ủa tôi đây rồi , đây là của bệnh viện phải bồi thường ,…”
Nghê Xuân Yến “Nha” một tiếng vội nhảy ra khỏi lòng hắn, lau nước mắt, lấy ánh mắt hồng hồng nhìn hắn, có chút vụng về hỏi: “Làm sao bây giờ? Khóc ướt áo này, phải bồi thường sao? Nếu không, nếu không tôi nhanh đi giặt…”
Mục Dục Vũ nở nụ cười, nắm tay cô nói: “Đùa cô chút thôi.”
Nghê Xuân Yến ngốc ngốc nhìn hắn, lại mếu máo khóc nói: “Anh đều bệnh thành như vậy , còn không yên tĩnh…”
“Được được, tôi sai rồi, tôi không chết nhanh như vậy, chẳng qua có bác sĩ nói, ” Mục Dục Vũ quan sát cô, mang theo ưu thương nói, “Khả năng về sau không thể chịu kích thích, dù sao trái tim của tôi nếu chịu đả kích, không chừng….”
Nghê Xuân Yến vừa nghe, nức nở hỏi: “Tại sao có thể như vậy? Anh mới tưng này tuổi, ngày sau này còn rất dài, vậy phải làm sao bây giờ?”
Mục Dục Vũ gật gật đầu, mạnh mẽ cười: “Công việc áp lực rất lớn, quanh năm suốt tháng , khiến cho cơ thể ngày một xấu , không liên quan đến chuyện của cô, không cần tự trách, cô khóc, tôi cũng không chịu nổi.”
“Tuổi còn trẻ , anh làm sao lại hành hạ bản thân như vậy…” Nghê Xuân Yến đôi mắt lại đỏ.
“Bởi vì tôi là đàn ông, ” Mục Dục Vũ xoa xoa tay cô, thành khẩn nói, “Tôi gây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đan thương thất mã làm nhiều chuyện như vậy, lo lắng nhiều chuyện, quản nhiều người như vậy, tôi không liều mạng không được, bằng không có rất nhiều thời điểm, ngay cả chính mình sẽ chết như thế nào cũng không biết, trước kia cô cũng gặp qua, trên đường có người đâm tôi một dao.”
“Nhưng anh cũng không được hành hạ bản thân.” Nghê Xuân Yến mếu máo vừa muốn khóc.
“Đừng khóc đừng khóc, cô khóc trái tim tôi liền đau, ” Mục Dục Vũ vuốt mặt cô, rút tờ giấy khăn thay cô lau nước mắt, dịu dàng nói, “Nhiều năm như vậy, tôi có thói quen sống một mình, chuyên quyền độc đoán, bởi vì nếu không làm thế, tôi không có cách nào khác quản lý được người nhiều như vậy. Thói quen này cũng khiến tôi mệt mỏi, mỗi khi quyết định không đứng ở lập trường của cô mà xem xét rõ ràng. Tôi xin lỗi cô, lời này của tôi đều là nói thật, là lời tâm huyết. Tôi có thể nghe được trái tim cô nghĩ gì, không phải tôi nhìn trúng Nghê Xuân Yến , ” Mục Dục Vũ hướng cô mỉm cười, xoa tay cô nói, “Cô đừng bứt rứt, thật sự, nhiều năm qua , khó có được người nào nói những lời chân thật khó nghe đó, tôi khổ sở, trong lòng cũng hiểu được.”
Nghê Xuân Yến hấp hấp cái mũi, cắn môi, run giọng nói: “Nếu sớm biết anh không chịu được kích thích, có đánh chết tôi cũng không nói.”
“Cô nói rất đúng, cho nên , tôi xin lỗi , ” Mục Dục Vũ còn thật sự nói, “Tôi biết bản thân trước kia đối với cô chưa tốt, tôi còn tưởng rằng cho cô chút ngon ngọt cô nên đi theo tôi, nhưng dựa vào cái gì nha, đúng không? Là tôi làm sai trước đây, tôi khốn nạn, cô nói đúng lắm.”
“Tôi, tôi cũng chưa có mắng anh…” Nghê Xuân Yến biện giải.
“Thì tôi phải tự mắng chính mình.” Mục Dục Vũ cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Nhiều ngày qua, tôi cũng không có cách nào quên được những lời này, không nói gạt cô, tôi nghe xong thực rất khổ sở , Xuân Yến, cô có biết tôi, Mục Dục Vũ không phải người biết ăn nói, tôi không nói được những lời dễ nghe, đúng vậy, cô đi theo tôi, sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái, con người của tôi lại khó hầu hạ, tính tình lại thối, còn tự cao, thích ra vẻ, tôi còn khôngđáng tin cậy, lại từng ly hôn, tật xấu đó tôi nghĩ sửa cũng không đổi được. Nhưng mà, đồng chí Nghê Xuân Yến, tôi cảm thấy, tôi đáng giá để cô thử xem.”
“Tôi…”
“Trước mắt cô đừng từ chối tôi.” Mục Dục Vũ ngắt lời cô, nhắc nhở nói, “Tôi có cơ tim tắc nghẽn, bác sĩ nói chịu không nổi kích thích.”
Nghê Xuân Yến lập tức ngậm nhanh miệng.
Mục Dục Vũ trong mắt mang theo ý cười, giọng điệu vẫn là hòa hoãn thậm chí có chút ưu thương, hắn bình sinh lần đầu tiên mang tư thái này, hắn nghĩ, nếu là vì người phụ nữ này, ngay cả khi hạ thấp hình tượng, thấp đến cùng, đều không sao cả, bởi vì hắn biết Nghê Xuân Yến nhất định không coi thường. Mục Dục Vũ ngẩng đầu, đối Nghê Xuân Yến dịu dàng nói: “Tôi đnags giá đẻ cô thử xem, bởi vì không có cô, tôi thật sẽ không được. Cô cũng thấy đấy, cô cự tuyệt tôi, tôi lập tức liền bị bệnh, cô ngồi gần đây, tôi cảm thấy tinh thần tốt lên không ít. Tôi thật lòng, những lời này toàn là lời chân thật, cô nói, cô có ảnh hưởng lớn đến tôi như vậy , đây là kết quả cắn thuốc hoặc là nhất thời xúc động có thể sinh ra sao?”
Nghê Xuân Yến mấp máy môi, muốn nói cái gì.
“Trước đừng nói được không? Cô trở về suy nghĩ, tôi không nóng vội, cũng sẽ không bức cô, ” Mục Dục Vũ ngăn cô lại, mỉm cười nói, “Tôi cảm thấy mệt rồi, hôm nay nói liền một mạch, cô giúp tôi rót ly nước?”
Nghê Xuân Yến vội lên tiếng, luống cuống tay chân đi rót nước, mang lại đây cho hắn.
Mục Dục Vũ vươn tay, taynhìn ra được có điểm run run, Nghê Xuân Yến không dám đưa cho hắn, vì thế dựa vào lại đây, đem cốc nước ghé vào bên môi, để hắn chậm rãi uống.
Uống xong nước, Mục Dục Vũ lắc đầu tỏ vẻ không cần, sau đó, hắn giãy dụa muốn nằm xuống, Nghê Xuân Yến nhìn xuống, bỏ ly nước ra, lại đây giúp hắn đem gối đầu, giúp đỡ cánh tay đẻ hắn nằm tốt.
Mục Dục Vũ tranh thủ nắm lấy tay cô, chậm rãi đan lại mười ngón, Nghê Xuân Yến mặt hơi hơi đỏ, lại mang theo hoảng sợ, giống trộm đến, luôn cảm thấy không được tự nhiên. Mục Dục Vũ hiểu được lòng cô bất an, hắn giờ phút này không nghĩ tùy tiện mở ngân phiếu, làm miệng hứa hẹn, hắn nguyện ý làm , là buộc chặt ngón tay, đem ngón tay cô hòa chung một chỗ với hắn, sau đó khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại.
Hắn cảm thấy rất tốt đẹp, chấp tử tay ba chữ này đột nhiên xuất hiện tron đầu, mặc dù tay cô không mềm mại, ngón tay nắm cũng không thon thả, bởi vì nhiều năm làm việc, các đốt ngón tay của cô còn hơi thô, co duỗi cứng ngắc, làn da cũng có thô ráp, mùa đông nắm, thậm chí mang theo vài phần da bị nẻ khô cứng. Những chỗ này đều là thiếu hụt, nhưng không ngăn được bàn tay cô ấm áp, chính là nắm nó, Mục Dục Vũ liền cảm thấy an tâm.
Hắn từ từ nhắm hai mắt, mơ mơ màng màng cảm thấy Nghê Xuân Yến muốn tránh thoát, Nghê Xuân Yến vừa vừa động, hắn liền hoảng mở mắt ra, vội vàng nhìn về phía cô, xác định cô còn ở đó, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, lại lần nữa nắm chặt tay cô, đặt tay trên ngực mình.
Lần này hắn không che giấu cảm xúc chính mình, cũng không làm bộ, bởi vì cảm giác Nghê Xuân Yến rời đi, trực giác phản ứng chính là mang theo nỗi hoảng sợ không hiểu.
Hắn biết Nghê Xuân Yến nhìn thấy hắn sợ hãi, cô cũng đã hiểu. Giờ đây, ngài Mục chút không ngại ở trước mặt người phụ nữ này bộc lộ cảm xúc yếu đưới mà hắn trước đây không được phép.
Ở trước mặt cô yếu ớt thì sao? Một khi đã không có lý trí kiềm hãm, đã không có thân phận hạn chế, hắn tuyệt đối không muốn Nghê Xuân Yến rời khỏi hắn, nếu khả năng, hắn thậm chí muốn dùng thủ đoạn giam cầm cô lại. Loại dục vọng sở hữu này kỳ thật vẫn luôn ồn tại, mãnh liệt mà xúc động, hắn nếu sớm hiểu được, hắn sẽ không để mình bỏ qua nhiều thời gian đến vậy.
Hắn biết bản thân thật ti bỉ, hắn nếu cường ngạnh, Nghê Xuân Yến cũng sẽ phản cảm, nhưng hắn một con người mạnh mẽ như vậy, lúc này lại đánh ra chiêu bài dụ dỗ , loại này yếu thế sách lược lực sát thương gấp bội , lấy Nghê Xuân Yến tâm trí hiền lành lương thiện, hoàn toàn không có khả năng ngăn cản được .
Quả nhiên, Nghê Xuân Yến do dự một hồi, vẫn còn chậm rãi ngồi xuống, tùy ý để hắn nắm tay cô.
Có thế chứ, đừng nói Nghê Xuân Yến vẫn yêu hắn, dù cô không còn tình cảm với Mục Dục Vũ, chỉ có thương hại, chỉ cần lợi dụng lòng tôt phúc hậu của cô, Mục Dục Vũ cũng biết làm cách nào đẻ cô đi theo hắn.
Ngay trong nháy mắt này, Mục Dục Vũ từ đáy lòng cảm tạ Nghê Xuân Yến mềm lòng và phúc hậu, cảm kích cha mẹ của Nghê Xuân Yến mà hắn chưa từng gặp mặt. Cũng không biết bọn họ đã dạy dỗ con gái ra sao , có thể khiến cô tuy trải qua cuộc sống không công bằng vất vả, còn có thể duy trì những chuẩn tắc cơ bản làm người tốt, vĩnh viễn không thể quay lưng trước nỗi thống khổ của người khác.
Vì như thế, sau khi bị hắn tổn thương, người phụ nữ này vẫn không hoàn toàn vứt bỏ hắn, mà hắn cũng mới có thể tận dụng cơ hội bù lại sám hối
Tác giả :
Ngô Trầm Thủy