Không Gian Song Song
Chương 36
“Hắn không rõ loại ý niệm này có xuất phát từ cảm xúc hay không, giống như có, lại giống như không có, hắn mơ hồ chuyển ý niệm trong đầu, một người đàn ông muốn chạm đến một người phụ nữ, không có ngọn lửa của dục vọng, chỉ là một ý nghĩ đơn thuần, nhưng hắn cũng biết, chuyện bình thường này mới thật sự là không bình thường, đưa tay ra, hắn muốn dừng lại, thật dài thật lâu”
Mục Dục Vũ biết Nghê Xuân Yến cũng không hiểu rõ lắm cái gì gọi là CEO, trên thực tế đối với hắn theo như lời đề nghị kia cô không hiểu được bao nhiêu phần, nhưng nó không mấy quan trọng , điều hắn cần phải làm là truyền lại một ý tưởng, hắn muốn tiến vào cuộc sống hai chị em Nghê Xuân Yến, hắn sẽ không để cho bọn họ chịu thiệt, như một sự trả ơn, thời gian Nghê Xuân Yến đã chăm sóc hắn , chỉ đơn giản như vậy.
Chuyện đơn giản như vậy, đến Nghê Xuân Yến cũng không thể thực hiện được, cô lắc đầu, kiên quyết nói: “Chuyện, chuyện đó không được, nhà chúng ta tuy rằng nghèo, nhưng cũng thể da mặt dày đến mức nhận được như vậy.”
Mục Dục Vũ quả thực không biết nên khóc hay cười , hắn cẩn thân nhìn khuôn mặt Nghê Xuân Yến dưới ngày thu , trời đương lúc ban trưa ánh nắng nhẹ nhàng, dù người phụ nữ này trên mặt không chút son phấn, nhưng thoạt nhìn vẫn trơn láng động lòng người. Mục Dục Vũ trong lòng rõ ràng, Nghê Xuân Yến có một vẻ đẹp đằm thắm nơi củi gạo dầu muối, nó không phải vẻ đẹp như thơ ca hay âm nhạc, mà là cùng ăn, cùng chung sống, từ đó mới hiểu được . Hai má cô trắng trẻo, đôi tai hồng hào, như đang đỏ lên, làm cho lòng hắn ngứa ngày, thầm nghĩ vươn tay vuốt phẳng. Hắn không rõ loại ý niệm này có xuất phát từ cảm xúc hay không, giống như có, lại giống như không có, hắn mơ hồ chuyển ý niệm trong đầu, một người đàn ông muốn chạm đến một người phụ nữ, không có ngọn lửa của dục vọng, chỉ là một ý nghĩ đơn thuần, nhưng hắn cũng biết, chuyện bình thường này mới thật sự là không bình thường, đưa tay ra, hắn muốn dừng lại, thật dài thật lâu.
Cho nên Mục Dục Vũ do dự , năm ngón tay hắn mở ra, lại lặng yên khép lại.
Đại khái của hắn ánh mắt quá mức chuyên chú, Nghê Xuân Yến hai má lại nổi lên đỏ ửng, Mục Dục Vũ ho nhẹ một tiếng, thấp giọng hỏi: “Ý của cô là, không muốn giúp tôi ?”
Nghê Xuân Yến ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp.
Mục Dục Vũ cố ý chậm rãi thở dài, nói: “Tôi quả thật không có lập trường, cũng không có tư cách muốn cô giúp, dựa vào cái gì, đúng không? Nếu vì chuyện lúc trước tôi và cô có hiểu lầm, trong lòng cô đối với tôi có khúc mắc cũng phải, nếu ý cô thật sự không muốn, tôi không ép.”
Hắn lại tự giễu cười cười, thấp giọng nói: “Vậy mà lúc trước tôi vẫn cứ nghĩ, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy cô nhất định sẽ đồng ý…”
“Tôi…” Nghê Xuân Yến có chút sốt ruột, nhưng cô ngập ngừng, nhất thời nghẹn lời.
“Không sao đâu, ” Mục Dục Vũ khẽ cười , nâng tay ngăn lời của tay, giọng điệu ôn hòa lại đủ thương cảm nói, “Tôi hiểu ý của cô, tôi có thể lý giải, dù sao, chúng ta không thân chẳng quen, tôi thình lình đề ra loại yêu cầu này, bất kể ai khác cũng đều do dự, tôi hiểu được.”
“Vậy tôi ngồi đây một chút , chờ lão Trần mang em trai cô về tôi sẽ đi, ” Mục Dục Vũ tự nhắm mắt lại, thì thào nói, “Cô đừng nghĩ nhìn bề ngoài tôi như vậy, kỳ thật, cơ hội để tôi có thể ăn cơm no rồi ngồi ngắm cảnh thật ra không nhiều lắm.”
“Làm sao có thể…”
“Công việc mà, công ty trong ngoài bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, tôi không liều mạng, nhiều người phải quản lý như vậy làm sao mà sống?” Mục Dục Vũ hơi hơi mở mắt ra, phát hiện Nghê Xuân Yến trong ánh mắt biểu lộ đau lòng, hắn lại nhắm mắt lại, tiếp tục khàn khàn nói, “Cô không biết, tôi nhiều năm nay ra sức làm, đắc tội không ít người, người lần trước bệnh viện đam tôi một dao kia, cũng là phó giám tôi dưới quyền tôi ở công ty .”
“Hả, người đàn ông này cũng thật khốn kiếp !” Nghê Xuân Yến lòng đầy căm phẫn mắng, “Có cái gì quang minh chính đại nói không được sao? Ngầm sử dụng dao còn gọi gì đàn ông nữa!”
Mục Dục Vũ âm thầm buồn cười, nhưng trên mặt chẳng mảy may biểu lộ, hắn nhíu mày mệt mỏi nói: “Chuyện này vẫn còn sáng tỏ , không biết còn bao nhiêu người muốn ngáng chân tôi. Giống mấy cậu anh em vợ em kia , ở mặt ngoài khách khách khí khí, trong đầu chỉ sợ đều hận không thể cho tôi sớm chết.”
“Vì sao vậy?” Nghê Xuân Yến vạn phần không thể lý giải, “Người nhà không phải luôn hy vọng sống tốt hay sao? Anh tốt không phải bọn họ cũng tốt sao?”
Mục Dục Vũ thật sự muốn cười, hắn mở mắt ra, nói: “Cô cho là ai cũng như cô ngốc như vậy? Tâm tư bọn họ, nói đến nói đi còn không phải là vì tiền.”
“Vậy ” Nghê Xuân Yến nhíu mày, do dự một hồi vẫn là hỏi, “Vậy vợ của anh đâu? Như thế nào cũng không quản anh em bên nhà?”
“Chỉ sợ cô ta cứ hy vọng tôi xảy ra chuyện.” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Chúng tôi đang làm thủ tục ly hôn, lúc trước cô ta cũng không muốn gả cho tôi, khi kết hôn cũng căn bản không phải sống chung.”
Nghê Xuân Yến mở to hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin, lắp bắp, mang theo chất phác bênh vực kẻ yếu nói: “Không, không phải đâu, anh như vậy nên cô ấy còn ngại…”
Mục Dục Vũ hơi hơi gợi lên khóe miệng, hắn phát hiện chính mình thật sự rất thích xem bộ dạng Nghê Xuân Yến này, thành thành thật thật đem mọi chuyện trong lòng biểu lộ ở trên mặt, hơn nữa những lời này thật ra đều lấy lòng hắn, làm hắn nhịn không được muốn cười ra tiếng, nhưng bây giờ còn không phải thời điểm thoải mái cười to, Mục Dục Vũ gục đầu xuống, thở dài nói: “Tôi cũng không hiểu, có thể cô ta hận tôi, tôi bận công việc quá nhiều.”
“Đàn ông không phải đều lo sự nghiệp hàng đầu sao?” Nghê Xuân Yến tức giận bất bình nói, “Lập gia đình là gả cho người ta làm vợ, chẳng lẽ là gả đi qua làm Bồ Tát để chồng cung phụng sao?”
Mục Dục Vũ biết nếu Diệp Chỉ Lan nghe thấy những lời này thế nào cũng phải cùng Nghê Xuân Yến đánh nhau một trận, hắn có chút không tốt tưởng tượng một chút tình hình hai người đánh nhau, nhìn nhìn cánh tay Nghê Xuân Yến, kết luận nếu đánh thật phỏng chừng Nghê Xuân Yến sẽ không thua. Vì thế hắn cao hứng kì lạ , vì che giấu loại cao hứng này, hắn xoay qua, mất tự nhiên ho khan một tiếng nói: “Tôi cũng không muốn nhắc đến cô ta , dù sao cô ta muốn làm sao thì làm, haiz.”
“Trách không được…” Nghê Xuân Yến đồng tình nói, “Tôi còn tưởng rằng…”
“Cô nghĩ rằng tôi đang nói những điều không thật sao?” Mục Dục Vũ nói, “Tôi sẽ không nói với cô chuyện này, nếu không phải tôi và cô là bạn cũ, tôi cũng không đưa ra yêu cầu này, cũng chẳng phải cái gì hay.”
“Đúng rồi, xin lỗi anh ” Nghê Xuân Yến nhỏ giọng nói, “Mục Dục Vũ, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ như thế này…”
“Không có việc gì, ” Mục Dục Vũ cười khổ một chút, “Mẹ tôi khi còn sống tôi cũng từng có chút hy vọng, đã nghĩ đến thời điểm kiếm đủ tiền liền nghỉ một chút, làm cho lão thái thái hảo hảo an hưởng lúc tuổi già, không nghĩ rằng bà có thể ra đi đột ngột …”
Hắn nói đến câu này, trong lòng nảy đâng khổ sở chân thật, trầm mặc một hồi, nói: “Chuyện của tôi thôi đi, cô không cần suy nghĩ, cửa hàng mặt tiền này thuê của tôi sẽ không thay đổi, cô cứ sống yên ổn buôn bán ở đây, lần trước chúng ta nói hợp đồng, liền như vậy đi, nếu cô bận rộn, cũng không cần mỗi ngày làm cơm trứa, tôi thỉnh thoảng ăn ngoài cũng được.”
Hắn đột nhiên trở nên thông tình đạt lý như vậy, làm chân tay Nghê Xuân Yến hoàn toàn, luống cuống Mục Dục Vũ im lặng thu vào đáy mắt hình ảnh cô muốn nói lại thôi, biết nói nhiều như vậy, lòng của cô nhất định đang do dự, không chừng đã muốn bắt đầu khiển trách thái độ cự tuyệt ban nãy. Hắn vừa lòng hơi hơi nheo mắt, đành rèn sắt khi còn nóng nói: “Cô cứ làm việc của cô đi, có gặp chuyện gì, cứ nói tôi một tiếng, không cần khách khí. À đúng rồi, cô còn không có số điện thoại của tôi phải không?”
Nghê Xuân Yến ngây ngốc lắc đầu.
Mục Dục Vũ cúi đầu từ túi áo lấy ra một tờ danh thiếp, đưa ra, nói: “Tìm tôi thì gọi vào số này, tôi tuy rằng bận, nhưng điện thoại này bình thường đều nhận.”
Nghê Xuân Yến hai tay tiếp nhận, bộ dáng thật cẩn thận giống như không phải là cái danh thiếp, mà là hợp đồng.
“Bọn họ đã trở lại.” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “, tôi cũng nên đi.”
Hắn tuy rằng nói đi, nhưng trên thực tế lại không hoạt động mà đứng im, hắn thoạt nhìn giống đang đợi lão Trần đem xe ngừng đến bên người hắn, nhưng trong lòng hắn biết, hắn kỳ thật là chờ Nghê Xuân Yến nói ra. Hắn là thương nhân tình thế bắt buộc, nhưng cùng Nghê Xuân Yến đàm phán điều kiện có điểm đặc biệt, bởi vì tính tình cô quật cường, đầu óc lại không mấy nhanh nhạy. Hắn nếu đặt ích lợi lên đầu, tất nhiên sẽ đem cái lợi liệt kê ra hết, Nghê Xuân Yến tuyệt đối sẽ không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.Nhưng cô là một người nghèo tự tôn lại đối với hắn có chút phòng bị, hai bút cùng vẽ, nhất định sẽ khiến người phụ nữ này có chút mơ hồ. Hơn nữa trong lòng cô đã bắt đầu tính toán nhỏ nhặt, tính toán này chẳng phải cho cô, mà là vì Mục Dục Vũ hắntính, sợ nghĩ rằng sẽ chiếm quá nhiều lợi ích của Mục Dục Vũ hắn.
Mục Dục Vũ đối với những người phụ nữ tính toán nhỏ nhặt liếc mắt một cái có thể nhìn thấu, nhưng hắn chịu đựng không nói ra, hắn cũng không biết bản thân làm sao vậy, giống như nhìn Nghê Xuân Yến, tự nhiên gợi lên lòng từ bi trong hắn nhiều năm không có . Hắn nghĩ nhiều như vậy năm, thiếu gì những người phụ nữ dùng mọi cách dựa vào hắn để kiếm chác? Người nào không phải thông minh đem dục vọng che giấu dưới nụ cười dịu dàng yếu ớt, biết che dấu ở mọi thời điểm thích hợp. Chỉ có Nghê Xuân Yến không có kỹ xảo này, cô cẩn thận suy nghĩ, sớm không nghĩ đến lợi ích bản thân, không phải ra vẻ thanh cao, cũng không phải lạt mềm buộc chặt, Nghê Xuân Yến không nhiều tình thương, cũng không nhiều thủ đoạn như vậy, cô chỉ là, có một ý tưởng đơn giản trong đầu: bắt người tay ngắn, cô sợ rằng bản thân mình làm không được.
Cô biết bản thân mình mấy cân mấy lượng, cô rất nghèo, cô hiểu được so với ai khác không ai là không trả tiền mà được ăn cơm, cho nên cô sớm liền diệt đi hy vọng xa vời trong lòng không nên có, cô chỉ nhìn trước mắt, cũng chỉ dám nhìn trước mắt.
Chỉ là ánh mắt thiển cận như vậy, nhưng cô khiến cho Mục Dục Vũ trong lòng hơi hơi chua xót. Hắn hít sâu một hơi, vẻ mặt ôn hoà nói: “Đúng rồi, Đại Quân còn nói tìm cho tôi thuốc trị mất ngủ, tôi trở về nhìn hắn biến thành thế nào . Cô vào đi, đừng để cho em trai cô ăn nhiều thạch hoa quả, khó tiêu.”
Lão Trần xe lúc này chạy đến trước mặt, cửa xe mở ra, Tiểu Bạch ngốc vô cùng cao hứng về phía chị nó, líu ríu , cố gắng muốn dùng từ ngữ hữu hạn biểu đạt nó được đi đâu chơi. Lão Trần xuống xe mở cửa xe cho hắn, Mục Dục Vũ vừa bước chân lên, Nghê Xuân Yến đột nhiên cố lấy dũng khí gọi hắn: “Mục Dục Vũ.”
“Sao?”
“Tôi, tôi sẽ làm đầu bếp, ” mặt cô đỏ lên, nói, “Cửa tiệm này vẫn có thể mở, đúng không?”
“Đương nhiên.” Mục Dục Vũ nói.
“Tôi không cần ở lại nhà anh, tôi làm cho anh bữa cơm rồi để lại, được không?”
“Có thể, tôi gọi người đón cô đi làm.”
“Vậy còn tiền công, tôi không cần, lần trước anh cấp còn có có dư, tôi cũng không hiểu cái gì là vốn chủ sở hữu…”
“Cô không cần biết, dù sao tôi không bạc đãi cô là được.” Mục Dục Vũ khóe miệng hướng lên trên, nói, “Yên tâm.”
Mục Dục Vũ biết Nghê Xuân Yến cũng không hiểu rõ lắm cái gì gọi là CEO, trên thực tế đối với hắn theo như lời đề nghị kia cô không hiểu được bao nhiêu phần, nhưng nó không mấy quan trọng , điều hắn cần phải làm là truyền lại một ý tưởng, hắn muốn tiến vào cuộc sống hai chị em Nghê Xuân Yến, hắn sẽ không để cho bọn họ chịu thiệt, như một sự trả ơn, thời gian Nghê Xuân Yến đã chăm sóc hắn , chỉ đơn giản như vậy.
Chuyện đơn giản như vậy, đến Nghê Xuân Yến cũng không thể thực hiện được, cô lắc đầu, kiên quyết nói: “Chuyện, chuyện đó không được, nhà chúng ta tuy rằng nghèo, nhưng cũng thể da mặt dày đến mức nhận được như vậy.”
Mục Dục Vũ quả thực không biết nên khóc hay cười , hắn cẩn thân nhìn khuôn mặt Nghê Xuân Yến dưới ngày thu , trời đương lúc ban trưa ánh nắng nhẹ nhàng, dù người phụ nữ này trên mặt không chút son phấn, nhưng thoạt nhìn vẫn trơn láng động lòng người. Mục Dục Vũ trong lòng rõ ràng, Nghê Xuân Yến có một vẻ đẹp đằm thắm nơi củi gạo dầu muối, nó không phải vẻ đẹp như thơ ca hay âm nhạc, mà là cùng ăn, cùng chung sống, từ đó mới hiểu được . Hai má cô trắng trẻo, đôi tai hồng hào, như đang đỏ lên, làm cho lòng hắn ngứa ngày, thầm nghĩ vươn tay vuốt phẳng. Hắn không rõ loại ý niệm này có xuất phát từ cảm xúc hay không, giống như có, lại giống như không có, hắn mơ hồ chuyển ý niệm trong đầu, một người đàn ông muốn chạm đến một người phụ nữ, không có ngọn lửa của dục vọng, chỉ là một ý nghĩ đơn thuần, nhưng hắn cũng biết, chuyện bình thường này mới thật sự là không bình thường, đưa tay ra, hắn muốn dừng lại, thật dài thật lâu.
Cho nên Mục Dục Vũ do dự , năm ngón tay hắn mở ra, lại lặng yên khép lại.
Đại khái của hắn ánh mắt quá mức chuyên chú, Nghê Xuân Yến hai má lại nổi lên đỏ ửng, Mục Dục Vũ ho nhẹ một tiếng, thấp giọng hỏi: “Ý của cô là, không muốn giúp tôi ?”
Nghê Xuân Yến ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp.
Mục Dục Vũ cố ý chậm rãi thở dài, nói: “Tôi quả thật không có lập trường, cũng không có tư cách muốn cô giúp, dựa vào cái gì, đúng không? Nếu vì chuyện lúc trước tôi và cô có hiểu lầm, trong lòng cô đối với tôi có khúc mắc cũng phải, nếu ý cô thật sự không muốn, tôi không ép.”
Hắn lại tự giễu cười cười, thấp giọng nói: “Vậy mà lúc trước tôi vẫn cứ nghĩ, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy cô nhất định sẽ đồng ý…”
“Tôi…” Nghê Xuân Yến có chút sốt ruột, nhưng cô ngập ngừng, nhất thời nghẹn lời.
“Không sao đâu, ” Mục Dục Vũ khẽ cười , nâng tay ngăn lời của tay, giọng điệu ôn hòa lại đủ thương cảm nói, “Tôi hiểu ý của cô, tôi có thể lý giải, dù sao, chúng ta không thân chẳng quen, tôi thình lình đề ra loại yêu cầu này, bất kể ai khác cũng đều do dự, tôi hiểu được.”
“Vậy tôi ngồi đây một chút , chờ lão Trần mang em trai cô về tôi sẽ đi, ” Mục Dục Vũ tự nhắm mắt lại, thì thào nói, “Cô đừng nghĩ nhìn bề ngoài tôi như vậy, kỳ thật, cơ hội để tôi có thể ăn cơm no rồi ngồi ngắm cảnh thật ra không nhiều lắm.”
“Làm sao có thể…”
“Công việc mà, công ty trong ngoài bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, tôi không liều mạng, nhiều người phải quản lý như vậy làm sao mà sống?” Mục Dục Vũ hơi hơi mở mắt ra, phát hiện Nghê Xuân Yến trong ánh mắt biểu lộ đau lòng, hắn lại nhắm mắt lại, tiếp tục khàn khàn nói, “Cô không biết, tôi nhiều năm nay ra sức làm, đắc tội không ít người, người lần trước bệnh viện đam tôi một dao kia, cũng là phó giám tôi dưới quyền tôi ở công ty .”
“Hả, người đàn ông này cũng thật khốn kiếp !” Nghê Xuân Yến lòng đầy căm phẫn mắng, “Có cái gì quang minh chính đại nói không được sao? Ngầm sử dụng dao còn gọi gì đàn ông nữa!”
Mục Dục Vũ âm thầm buồn cười, nhưng trên mặt chẳng mảy may biểu lộ, hắn nhíu mày mệt mỏi nói: “Chuyện này vẫn còn sáng tỏ , không biết còn bao nhiêu người muốn ngáng chân tôi. Giống mấy cậu anh em vợ em kia , ở mặt ngoài khách khách khí khí, trong đầu chỉ sợ đều hận không thể cho tôi sớm chết.”
“Vì sao vậy?” Nghê Xuân Yến vạn phần không thể lý giải, “Người nhà không phải luôn hy vọng sống tốt hay sao? Anh tốt không phải bọn họ cũng tốt sao?”
Mục Dục Vũ thật sự muốn cười, hắn mở mắt ra, nói: “Cô cho là ai cũng như cô ngốc như vậy? Tâm tư bọn họ, nói đến nói đi còn không phải là vì tiền.”
“Vậy ” Nghê Xuân Yến nhíu mày, do dự một hồi vẫn là hỏi, “Vậy vợ của anh đâu? Như thế nào cũng không quản anh em bên nhà?”
“Chỉ sợ cô ta cứ hy vọng tôi xảy ra chuyện.” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Chúng tôi đang làm thủ tục ly hôn, lúc trước cô ta cũng không muốn gả cho tôi, khi kết hôn cũng căn bản không phải sống chung.”
Nghê Xuân Yến mở to hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin, lắp bắp, mang theo chất phác bênh vực kẻ yếu nói: “Không, không phải đâu, anh như vậy nên cô ấy còn ngại…”
Mục Dục Vũ hơi hơi gợi lên khóe miệng, hắn phát hiện chính mình thật sự rất thích xem bộ dạng Nghê Xuân Yến này, thành thành thật thật đem mọi chuyện trong lòng biểu lộ ở trên mặt, hơn nữa những lời này thật ra đều lấy lòng hắn, làm hắn nhịn không được muốn cười ra tiếng, nhưng bây giờ còn không phải thời điểm thoải mái cười to, Mục Dục Vũ gục đầu xuống, thở dài nói: “Tôi cũng không hiểu, có thể cô ta hận tôi, tôi bận công việc quá nhiều.”
“Đàn ông không phải đều lo sự nghiệp hàng đầu sao?” Nghê Xuân Yến tức giận bất bình nói, “Lập gia đình là gả cho người ta làm vợ, chẳng lẽ là gả đi qua làm Bồ Tát để chồng cung phụng sao?”
Mục Dục Vũ biết nếu Diệp Chỉ Lan nghe thấy những lời này thế nào cũng phải cùng Nghê Xuân Yến đánh nhau một trận, hắn có chút không tốt tưởng tượng một chút tình hình hai người đánh nhau, nhìn nhìn cánh tay Nghê Xuân Yến, kết luận nếu đánh thật phỏng chừng Nghê Xuân Yến sẽ không thua. Vì thế hắn cao hứng kì lạ , vì che giấu loại cao hứng này, hắn xoay qua, mất tự nhiên ho khan một tiếng nói: “Tôi cũng không muốn nhắc đến cô ta , dù sao cô ta muốn làm sao thì làm, haiz.”
“Trách không được…” Nghê Xuân Yến đồng tình nói, “Tôi còn tưởng rằng…”
“Cô nghĩ rằng tôi đang nói những điều không thật sao?” Mục Dục Vũ nói, “Tôi sẽ không nói với cô chuyện này, nếu không phải tôi và cô là bạn cũ, tôi cũng không đưa ra yêu cầu này, cũng chẳng phải cái gì hay.”
“Đúng rồi, xin lỗi anh ” Nghê Xuân Yến nhỏ giọng nói, “Mục Dục Vũ, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ như thế này…”
“Không có việc gì, ” Mục Dục Vũ cười khổ một chút, “Mẹ tôi khi còn sống tôi cũng từng có chút hy vọng, đã nghĩ đến thời điểm kiếm đủ tiền liền nghỉ một chút, làm cho lão thái thái hảo hảo an hưởng lúc tuổi già, không nghĩ rằng bà có thể ra đi đột ngột …”
Hắn nói đến câu này, trong lòng nảy đâng khổ sở chân thật, trầm mặc một hồi, nói: “Chuyện của tôi thôi đi, cô không cần suy nghĩ, cửa hàng mặt tiền này thuê của tôi sẽ không thay đổi, cô cứ sống yên ổn buôn bán ở đây, lần trước chúng ta nói hợp đồng, liền như vậy đi, nếu cô bận rộn, cũng không cần mỗi ngày làm cơm trứa, tôi thỉnh thoảng ăn ngoài cũng được.”
Hắn đột nhiên trở nên thông tình đạt lý như vậy, làm chân tay Nghê Xuân Yến hoàn toàn, luống cuống Mục Dục Vũ im lặng thu vào đáy mắt hình ảnh cô muốn nói lại thôi, biết nói nhiều như vậy, lòng của cô nhất định đang do dự, không chừng đã muốn bắt đầu khiển trách thái độ cự tuyệt ban nãy. Hắn vừa lòng hơi hơi nheo mắt, đành rèn sắt khi còn nóng nói: “Cô cứ làm việc của cô đi, có gặp chuyện gì, cứ nói tôi một tiếng, không cần khách khí. À đúng rồi, cô còn không có số điện thoại của tôi phải không?”
Nghê Xuân Yến ngây ngốc lắc đầu.
Mục Dục Vũ cúi đầu từ túi áo lấy ra một tờ danh thiếp, đưa ra, nói: “Tìm tôi thì gọi vào số này, tôi tuy rằng bận, nhưng điện thoại này bình thường đều nhận.”
Nghê Xuân Yến hai tay tiếp nhận, bộ dáng thật cẩn thận giống như không phải là cái danh thiếp, mà là hợp đồng.
“Bọn họ đã trở lại.” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “, tôi cũng nên đi.”
Hắn tuy rằng nói đi, nhưng trên thực tế lại không hoạt động mà đứng im, hắn thoạt nhìn giống đang đợi lão Trần đem xe ngừng đến bên người hắn, nhưng trong lòng hắn biết, hắn kỳ thật là chờ Nghê Xuân Yến nói ra. Hắn là thương nhân tình thế bắt buộc, nhưng cùng Nghê Xuân Yến đàm phán điều kiện có điểm đặc biệt, bởi vì tính tình cô quật cường, đầu óc lại không mấy nhanh nhạy. Hắn nếu đặt ích lợi lên đầu, tất nhiên sẽ đem cái lợi liệt kê ra hết, Nghê Xuân Yến tuyệt đối sẽ không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.Nhưng cô là một người nghèo tự tôn lại đối với hắn có chút phòng bị, hai bút cùng vẽ, nhất định sẽ khiến người phụ nữ này có chút mơ hồ. Hơn nữa trong lòng cô đã bắt đầu tính toán nhỏ nhặt, tính toán này chẳng phải cho cô, mà là vì Mục Dục Vũ hắntính, sợ nghĩ rằng sẽ chiếm quá nhiều lợi ích của Mục Dục Vũ hắn.
Mục Dục Vũ đối với những người phụ nữ tính toán nhỏ nhặt liếc mắt một cái có thể nhìn thấu, nhưng hắn chịu đựng không nói ra, hắn cũng không biết bản thân làm sao vậy, giống như nhìn Nghê Xuân Yến, tự nhiên gợi lên lòng từ bi trong hắn nhiều năm không có . Hắn nghĩ nhiều như vậy năm, thiếu gì những người phụ nữ dùng mọi cách dựa vào hắn để kiếm chác? Người nào không phải thông minh đem dục vọng che giấu dưới nụ cười dịu dàng yếu ớt, biết che dấu ở mọi thời điểm thích hợp. Chỉ có Nghê Xuân Yến không có kỹ xảo này, cô cẩn thận suy nghĩ, sớm không nghĩ đến lợi ích bản thân, không phải ra vẻ thanh cao, cũng không phải lạt mềm buộc chặt, Nghê Xuân Yến không nhiều tình thương, cũng không nhiều thủ đoạn như vậy, cô chỉ là, có một ý tưởng đơn giản trong đầu: bắt người tay ngắn, cô sợ rằng bản thân mình làm không được.
Cô biết bản thân mình mấy cân mấy lượng, cô rất nghèo, cô hiểu được so với ai khác không ai là không trả tiền mà được ăn cơm, cho nên cô sớm liền diệt đi hy vọng xa vời trong lòng không nên có, cô chỉ nhìn trước mắt, cũng chỉ dám nhìn trước mắt.
Chỉ là ánh mắt thiển cận như vậy, nhưng cô khiến cho Mục Dục Vũ trong lòng hơi hơi chua xót. Hắn hít sâu một hơi, vẻ mặt ôn hoà nói: “Đúng rồi, Đại Quân còn nói tìm cho tôi thuốc trị mất ngủ, tôi trở về nhìn hắn biến thành thế nào . Cô vào đi, đừng để cho em trai cô ăn nhiều thạch hoa quả, khó tiêu.”
Lão Trần xe lúc này chạy đến trước mặt, cửa xe mở ra, Tiểu Bạch ngốc vô cùng cao hứng về phía chị nó, líu ríu , cố gắng muốn dùng từ ngữ hữu hạn biểu đạt nó được đi đâu chơi. Lão Trần xuống xe mở cửa xe cho hắn, Mục Dục Vũ vừa bước chân lên, Nghê Xuân Yến đột nhiên cố lấy dũng khí gọi hắn: “Mục Dục Vũ.”
“Sao?”
“Tôi, tôi sẽ làm đầu bếp, ” mặt cô đỏ lên, nói, “Cửa tiệm này vẫn có thể mở, đúng không?”
“Đương nhiên.” Mục Dục Vũ nói.
“Tôi không cần ở lại nhà anh, tôi làm cho anh bữa cơm rồi để lại, được không?”
“Có thể, tôi gọi người đón cô đi làm.”
“Vậy còn tiền công, tôi không cần, lần trước anh cấp còn có có dư, tôi cũng không hiểu cái gì là vốn chủ sở hữu…”
“Cô không cần biết, dù sao tôi không bạc đãi cô là được.” Mục Dục Vũ khóe miệng hướng lên trên, nói, “Yên tâm.”
Tác giả :
Ngô Trầm Thủy