Không Gian Song Song
Chương 31
Mục Dục Vũ một tay che mặt, hắn cảm thấy phẫn nộ và tủi thân, liền như trở lại năm mười sáu tuổi, thiếu niên hận đời kia, hắn không rõ bản thân vì sao lại phải chịu quá nhiều đau khổ sinh ly tử biệt, rõ ràng phấn đấu nhiều năm, trả giá nhiều như vậy?”
Căn phòng cũ không chút thay đổi, một căn hộ rất bình thường, nằm trong một khu dân cư nhỏ ở thành phố, dưới lầu toàn là các quán ăn nhỏ, quần áo và thực phẩm đều có đầy đủ, nhộn nhịp và sầm uất, những mô hình người mẫu đằng sau cửa kính luôn được trang hoàng rực rỡ, đã bao nhiêu năm, trang phục trên người thay từng bộ từng bộ, xuân hạ thu đông, dùng tư thế và biểu hiện bàng quan trước sự ấm lạnh của cuộc sống.
Cửa hàng bán cá nằm bên góc vẫn còn tồn tại, nghề bán cá cảnh này cũng thay đổi rất lớn, trước kia chỉ bán những con cá rẻ, dùng những chậu nhựa đựng cá đầy màu sắc, càng đi vào bên trong cá càng quý, có con cá rồng dài đến một thước, thân hình trắng bạc, mặc dù thân ở không gian hẹp, di chuyển biến vẫn thoải mái lưu loát, không chút nào lao lực.
Mục Dục Vũ nhìn về quá khứ, thậm chí ngay cả quán tạp hóa bán tương muối dấm chua kiêm luôn bán nến vàng cũng còn đó, bộ dáng bà chủ vẫn vậy, chỉ là già đi và béo lên, mặt ngấn mỡ, cúi đầu, trước kia bà vẫn thường chải tóc gọn gang ra sau đầu, bà vẫn thích ngồi gần cửa để một ngọn đèn đếm những đồng tiền xếp chồng lên nhau, những tờ giấy bạc mỏng manh, ở dưới đôi tay bà từ từ xếp thành chồng, từng chồng lên nhau, cơ hồ muốn ngập cả giỏ tre, dưới ngọn đèn mờ nhạt kia, giỏ tre kia, mang lại một cảm giác kì lạ.
Bao nhiêu chuyện cũ cứ như vậy đi vào trước mắt, Mục Dục Vũ hơi choáng ngợp, hắn gần như hoảng sợ xuyên qua giữa dòng người dưới ánh sáng đèn đường. Hắn nghĩ, nơi này hắn và mẹ đã từng mua đồ ăn; nơi đó, là mẹ hắn lôi kéo tay hắn bước qua con đường đến trường; bên kia, mỗi ngày hắn sẽ có mười đồng, mẹ nói có thể ở bên kia mua chút đồ ăn vặt ăn; còn có kia, lần cuối cùng đến, là giúp bà đưa mèo đi tiêm ngừa dự phòng.
Nhưng mà người hắn yêu thương trên thế giới kia, rốt cuộc vẫn biến mất.
Từ ngày Mục Giác rời đi, hắn một lần cũng chưa cẩn thận suy nghĩ mẹ rời xa sẽ có cảm giác gì, nhưng chợt trong lúc đó, sự thiếu hụt đó như một cái máy đụt khoét trái tim hắn, ngay tại trong cơ thể, từng chút một nạo vét máu hắn, hắn đột nhiên đau đến nỗi thốt không ra lời.
Mục Dục Vũ cảm thấy hai mắt biến thành màu đen, hắn không thể không đỡ lấy cánh cửa thở hổn hển , quay đầu lại, đèn đường sáng choang , những con người ở dưới bóng đèn đều dường như sống động, nhìn như vậy , gần trong gang tấc, nhưng niềm vui và sự đau khổ của những người kia và hắn lại mang khoảng cách quá xa.
“Mục Dục Vũ, Mục Dục Vũ anh thế nào ? Có phải không thoải mái? Tôi, tôi gọi người cho anh…”
Mục Dục Vũ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Nghê Xuân Yến, ngọn dưới ngọn đèn gương mặt cô tràn đầy khẩn trương và lo lắng, vươn tay dường như muốn đỡ chính mình, lại rốt cuộc vẫn là rụt trở về.
Mục Dục Vũ chính mình cũng không biết sao lại thế này, có lẽ giờ khắc này quá hoảng sợ tuyệt vọng, một người quá khó khăn để chịu, có lẽ ký ức quá dữ dội, người lại rất đơn bạc, kỳ thật có chút không chịu nổi, hắn vươn tay, giữ trên cánh tay người phụ nữ này, dựa vào thân thể gầy yếu để ngơi nghỉ trong giây lát.
Quá mệt mỏi , hắn cảm thấy, bao nhiêu cảm xúc chứa chan trong lòng, nhưng cố nói một câu trọn vẹn cũng nói không nên lời, ai bảo hắn là ngài Mục ?
Ngài Mục, là không thể yếu đuối .
“Theo giúp tôi, ” hắn nghe thấy chính mình thanh âm có chút run rẩy, vì thế tạm dừng lại, đem giọng điệu chuyển thành đông cứng mang theo thói quen ra mệnh lệnh, “Theo giúp tôi đi lên.”
Nghê Xuân Yến nhìn hắn thật sâu, dường như trải qua cảm xúc đấu tranh do dự không muốn người biết, nhưng vẫn dịu dàng từ từ đưa tay, cô thở dài, bất mãn lải nhải nói: “Đều đã đi tới tận đây rồi, tôi thật sự muốn để anh đi một mình, nhưng mà không thể mà, cũng không nhìn xem anh bệnh đến thế nào rồi.”
“Tôi rất tốt.” Mục Dục Vũ rõ ràng cảm thấy nghẹt thở, nhưng cố tình muốn phản bác nói, “Tôi có thể đi một hơi đến trên lầu.”
“Bướng bỉnh, ” Nghê Xuân Yến cúi đầu giúp đỡ hắn, vừa đi vừa nói, “Anh rất lợi hại, haiz, tôi nói chậm một chút, đi nhanh như vậy thì làm sao? Tôi còn đi theo nữa, tôi cũng mệt mỏi đó.”
Bọn họ chầm chậm tiến từng bước, cho đến khi đến dưới một cái cầu thang. Xung quanh được chiếu sáng, bọn họ ở trong ngọn đèn bước đi. Nghê Xuân Yến đỡ thân mình hắn, lâu lâu lại nghỉ một lần, hắn cảm thấy mất mặt, không cắn răng bước nhanh một chút, hai người giằng co qua lại.Thỉnh thoảng có vài nhà mở cửa, lộ ra ánh sáng và âm thanh ti vi bên trong, âm thanh mẹ giục mấy đứa nhỏ mau làm bài tập về nhà, âm thanh giận dỗi của người vợ mắng chồng hoang phí, như một bộ phim trôi chậm, mà bọn họ hai người liền như quần chúng, nhìn một đường, hoảng hốt.
“Nghê Xuân Yến, ” Mục Dục Vũ bỗng nhiên nghĩ nên gọi tên của cô.
“Sao?”
“Tên cô thật bình thường.”
“Người dân nhỏ bé, cần một cái tên bình thường mới sống tốt” cô chẳng hề để ý liếc mắt nhìn hắn, nói nhanh , “Tên của anh đúng là không tầm thường, nhưng gọi lên lại khó đọc. Lúc trước tôi còn không biết tên đệm anh là gì, phải đi tra từ điển Tân Hoa mới biết.”
Mục Dục Vũ mân nhanh môi, hắn nhớ tới cô gái lớn tiếng gọi hắn ở sau lưng, bây giờ nghĩ đến, hình ảnh đen trắng năm mười sáu tuổi kia kỳ thật là âm thanh rõ nhất.
“Phải không?Cũng giống tôi, ta mới đầu khi nhìn thấy tên này, cũng không nhận ra chữ đó…”
“Hả?” Nghê Xuân Yến giật mình ngẩng đầu, “Tên anh không phải tên này sao?”
“Không phải, ” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Tên này là mẹ nuôi tôi đặt, bà nhận nuôi tôi, theo họ của bà, bà nói muốn tôi có một tương lai và tiền đồ hoàn toàn mới, vì thế tôi sửa lại theo tên này.”
Nghê Xuân Yến ngẩn người, không nói chuyện.
“Muốn hỏi cái gì?”
“Không, tôi cảm thấy là, người có văn hóa thật khác biệt, anh xem cha tôi đặt cho tôi cái tên thật quê mùa, Xuân Yến, Tiểu Siêu, haha, thật quê.” Nghê Xuân Yến tùy tiện nói, “Tên này thật tốt, lại khó nhớ lại khó viết, vừa thấy chỉ có thể là người học rộng mới có thể nghĩ ra.”
Cô cứ nói luyên huyên, nhưng cũng làm cho Mục Dục Vũ cảm thấy không quá đau buồn . Hắn im lặng nghe người phụ nữ này lải nhải không yên, lại hiện lên hai tầng thang lầu sau, hắn thu hồi bàn tay đặt trên vai Nghê Xuân Yến, một người yên lặng đi đến trước cửa.
Đó là ngôi nhà của mẹ nuôi và của hắn, hắn vẫn ở đây cho đến khi tốt nghiệp đại học, ngôi nhà này chứa đựng quá nhiều kí ức của hắn: lần đầu tiên có được một căn phòng rêng; lần đầu tiên được nhận một khoản tiền tiêu vặt; lần đầu tiên có một người phụ nữ quan tâm đến việc học tương lai; lần đầu tiên có người nói cho hắn, hắn rất tốt, hắn vô cùng quan trọng.
Hắn từ túi tiền lấy ra cái chìa khóa, này cái chìa khóa này hắn đã dùng rất nhiều năm , nhưng cũng có rất nhiều năm không sử dụng, cái chìa khóa gắn một loạt con cá vàng trong suốt, đó là thứ duy nhất mẹ nuôi hắn tự tay làm. Tay bà từng đàn dương cầm, từng đàn ghita, từng soạn lời bài hát, nhưng bà sẽ không làm nữ công, nấu ăn cũng cực bình thường, hai người sống cùng nhau, phần nhiều là Mục Dục Vũ nấu nướng.
Hắn im lặng dùng cái chìa khóa mở ra cửa, thuần thục bật đèn sáng, ba một tiếng, những ngọn đèn lần lượt sáng lên, hắn không thể không nhắm mắt lại, bên tai lại tựa hồ như nghe được giọng điệu tán thưởng của bà: “Tiểu Vũ con hôm nay làm món ngon gì? Oa, sườn hầm sao, Tiểu Vũ con quả thực là thiên tài việc nhà, con nấu sườn còn ngon hơn gấp trăm lần dì nấu nha.”
Kỳ thật thiếu niên làm sao có tài nấu nướng tốt?Chỉ là tạm được để bỏ bụng mà thôi, nhưng chưa từng thấy người nào chân thành khích lệ hắn đến vậy, hắn tuy rằng vẫn phụng phịu, vừa học hỏi để không ngừng tiến bộ.
Thiếu niên hạ quyết tâm, từ nay về sau muốn học tập, muốn từng bước, muốn càng nhiều thừa nhận.
Đi vào phòng, dựa vào tường là một cây đàn piano , không lớn, không là cái đàn mắc tiền gì, âm điệu đôi khi cũng thất thường, nhưng hắn vĩnh viễn nhớ rõ bản thân lần đầu tiên nhìn thấy bà đưa ngón tay lưu loát trên phím đàn, tiếng đàn khiến hắn hoàn toàn say mê, hắn chưa bao giờ biết trên thế giới còn có âm thanh tốt như vậy, khiến người ta nhịn không được thể xác và tinh thần sa vào vào đó.
“Thật là dễ nghe, đúng hay không?” Trong trí nhớ Mục Giác quay đầu hỏi hắn, “Làm người vẫn nên có chút niềm vui , có thể chơi một bài hay, hát mấy bài hát, đúng rồi, còn có ăn thức ăn ngon Tiểu Vũ làm. A, thực hạnh phúc.”
Như vậy liền hạnh phúc sao? Nếu hạnh phúc, vì sao vẫn là không muốn để lại? Ngay cả một lát.
Vì sao vẫn không muốn giải phẫu, vì sao, giây phút nghe đến bệnh ung thư kia, mẹ không phải khủng hoảng sợ hãi, mà là như trút được gánh nặng?
Mục Dục Vũ một tay che mặt, hắn cảm thấy phẫn nộ và tủi thân, liền như trở lại năm mười sáu tuổi, thiếu niên hận đời kia, hắn không rõ bản thân vì sao lại phải chịu quá nhiều đau khổ sinh ly tử biệt, rõ ràng phấn đấu nhiều năm, trả giá nhiều như vậy, rốt cục có thể làm cho mẹ hưởng phúc , mặc cho bà dù muốn chu du trên thế giới để lắng nghe những nghệ sỹ tài ba, hay bà muốn ăn những cao lương mỹ vị gì cũng có thể mời đầu bếp nấu cho bà, thậm chí còn, bà muốn hắn đích thân đi cùng cũng chẳng phải vấn đề.
Nhưng vì sao, rõ ràng đem có thể làm bà hạnh phúc nhân thành trăm thành ngàn, ngược lại vẫn không thể khiến bà quyến luyến cuộc sống?
Mẹ, kỳ thật mẹ nhẫn tâm vô cùng.
Mục Dục Vũ nhắm mắt lại, vuốt đàn dương cầm, chậm rãi ngồi vào trên ghế, nói với Nghê Xuân Yến : “Cô đi vào căn phòng lớn kia, trên tủ đầu giường, đi lấy một cái hộp, mẹ tôi hẳn là không khóa lại.”
“Được ” Nghê Xuân Yến vội đáp ứng hắn, “Anh nghỉ ngơi đừng nhúc nhích , tôi đi tìm cho anh.”
Mục Dục Vũ nhìn Nghê Xuân Yến vội vàng chạy vào phòng ngủ mẹ nuôi, lúc này chậm rãi đứng dậy, hắn lén lút đi vào ban công bên cạnh phòng sách, nói là phòng sách, kỳ thật chỉ là một nửa ban công bị bịt kín, bốn phía là giá sách, nơi có ánh sáng tốt thì để một cái bàn làm việc. Nơi đó quả nhiên có một ngăn kéo, hắn đưa tay kéo, có khóa .
Nhưng chuyện này không làm khó được hắn, Mục Dục Vũ mọi nơi nhìn nhìn, ở ống đựng bút tìm được một con dao nhỏ trang trí, chỉ mở vài cái liền mở ra ngăn kéo, rớt ra đến, bên trong quả nhiên có một hộp sắt nhỏ, mở ra , bên trong có hộ khẩu và những giấy tờ quan trọng khác của Mục Giác, ở dưới một tầng, hắn phát hiện ra một bức ảnh chụp.
Đó là bức ảnh chụp một người đàn ông .
Trên ảnh chụp một người đàn ông mặc quân trang kiểu cũ, gần trung niên, nhưng mà tướng mạo oai hùng bất phàm, ánh mắt kiên nghị nhìn phía trước.
Mặt trái ảnh chụp, viết một hàng chữ dài: Kỉ niệm đồng chí Mục Giác, chúc công tác thuận lợi, học tập tiến bộ. Tên người viết\ là, Trương Trạch Dương.
Mục Dục Vũ đờ đẫn nhìn chằm chằm này ảnh chụp, hắn nghĩ, thì ra Mục Giác cả đời không lấy chồng là vì hắn, như vậy người đàn ông này thì sao? Hắn đi đâu rồi? Hắn vì sao không đến cưới người phụ nữ đang chờ hắn? Hắn cô phụ chính mẹ nuôi mình, lại có tư cách gì dùng bức ảnh chụp đi cùng đoạn đường cuối cùng với mẹ nuôi hắn?
Mục Dục Vũ trong nháy mắt cảm thấy chua xót, tay hắn cầm ảnh chụp hơi hơi phát run, cơ hồ đã tê lại, nhưng vào lúc này, hắn nghe thấy Nghê Xuân Yến chạy vào phòng sách, ở hắn phía sau thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Anh như vậy bỗng nhiên biến đâu mất? Tôi lại tìm không thấy anh, tôi tìm được hòm , anh xem thử có phải hay không, nếu đúng thì chúng ta nhanh đi, không còn sớm , anh lại phát sốt, vẫn là trở về sớm một chút nghỉ ngơi, Mục Dục Vũ, anh làm sao vậy? Cầm trong tay cái gì? A, ảnh này ai chụp vậy, còn có tinh thần …”
Mục Dục Vũ phiền chán đem ảnh chụp tùy tay quăng đến trên bàn.
Nghê Xuân Yến đi qua , nhìn kỹ xem, lại ngẩng đầu đoán sắc mặt của hắn, thở dài, dịu dàng hỏi: “Cái này, chúng ta mang theo phải không?”
Mục Dục Vũ mân miệng, nửa ngày mới hỏi: “Người đàn ông này, có cái gì, mà làm cho bà như vậy?”
Nghê Xuân Yến im lặng .
Cảm xúc của Mục Dục Vũ khi Mục Giác qua đời đột nhiên liền bạo phát, hắn bi phẫn gầm nhẹ một tiếng, đưa tay lật đổ cái bàn, rầm một tiếng ngay cả ống đựng bút ở bên trong văng ra, Nghê Xuân Yến hoảng sợ, nghĩ nên ngồi xuống thu dọn, Mục Dục Vũ một tay lấy một quyển sách quăng đến bên người cô, rống to: “Không cho phép đụng vào đồ của mẹ tôi!”
Nghê Xuân Yến dừng tay, đứng lên, sắc mặt có chút trắng bệch, lại gật đầu nói: “Được, tôi không động vào, anh còn biết đây là đồ mẹ anh sao , mẹ anh còn nằm ở nhà tang lễ đó? Này gọi là gì? Linh hồn mẹ anh còn chưa đi đâu, Anh lại ở đây làm gì ? Hả?”
Mục Dục Vũ dừng lại , hắn cúi đầu nghĩ nghĩ, thê lương cười cười, nói: “Đúng, mẹ kiếp tôi ở đây làm gì? Mẹ kiếp tôi có thể làm gì?Bà một lòng không muốn sống thì tôi làm gì được? Bà muốn cả đời nhớ nhung tôi làm sao quản được ? Cô nói, tôi có thể làm gì?Tôi không chỉ muốn hiếu thuận thêm vài ba năm, tôi nghĩ như vậy sai lầm rồi…”
Nước mắt của hắn bỗng nhiên rơi xuống, Mục Dục Vũ chật vật quay sang, vội vàng lau nước mắt.
Sau đó, hắn cảm giác được có người nhẹ nhàng lay cánh tay của hắn, Mục Dục Vũ quay sang, phát hiện Nghê Xuân Yến đưa qua một cái khăn tay, nhẹ giọng nói: “Khóc đi, không sao, tôi không nhìn đâu, anh khóc đi, không có đạo lý nào nói mẹ chết đứa con không được khóc.”
Mục Dục Vũ tiếp nhận khăn tay, lau nước mắt, quay đầu không để ý tới Nghê Xuân Yến.
“Kỳ thật nhìn thì, bộ dạng người này cũng khá tốt, cũng khó trách mẹ anh động tâm. Đúng vậy, anh không phải phụ nữ, anh tất nhiên không hiểu lòng phụ nữ, chỉ là ảnh chụp nhưng cả đời ngốc nghếch, nhưng anh không phải bà, anh làm sao mà biết bà có hạnh phúc hay không?”
“Thật là kì lạ.” Mục Dục Vũ khàn khàn phản bác cô.
“Nói ra thì bà không phải chỉ có một mình bức ảnh chụp, bà không phải có anh sao?” Nghê Xuân Yến nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói, “Chỉ là anh nghĩ, mẹ anh đời này bạc đãi bản thân? Bà sống rất thanh thản nha, không dựa vào ai cũng mặc kệ tất cả, nên làm gì và không nên làm gì, bà nằm trên giường bệnh cũng có tinh thần, tôi chưa từng nhìn thấy qua một chút ít miễn cưỡng, anh thì sao?” Nghê Xuân Yến nhiệt tâm tới gần hắn, cười hớ hớ nói, “Tôi nói với anh, anh đừng tưởng mẹ anh là người phong kiến cho rằng mình là quả phụ ôn đèn thờ cả đời, bà lưu trữ ảnh chụp này, không khác cũng chỉ là một kỉ niệm, trong đầu anh không phải cũng có kỉ niệm sao?”
“Vậy còn cô?” Mục Dục Vũ đột nhiên đánh gãy lời cô.
“Cái gì?”
“Vì sao cô không lấy chồng?”
Nghê Xuân Yến cười nhất thời cứng đờ, cô phản xạ có điều kiện lui lại mấy bước, sờ sờ tóc mình, nói: “À đúng rồi, trời không còn sớm , tôi trước hết còn phải quay về ,thưa ngài Mục , Tiểu Siêu một mình ở nhà tôi sẽ lo lắng.”
Căn phòng cũ không chút thay đổi, một căn hộ rất bình thường, nằm trong một khu dân cư nhỏ ở thành phố, dưới lầu toàn là các quán ăn nhỏ, quần áo và thực phẩm đều có đầy đủ, nhộn nhịp và sầm uất, những mô hình người mẫu đằng sau cửa kính luôn được trang hoàng rực rỡ, đã bao nhiêu năm, trang phục trên người thay từng bộ từng bộ, xuân hạ thu đông, dùng tư thế và biểu hiện bàng quan trước sự ấm lạnh của cuộc sống.
Cửa hàng bán cá nằm bên góc vẫn còn tồn tại, nghề bán cá cảnh này cũng thay đổi rất lớn, trước kia chỉ bán những con cá rẻ, dùng những chậu nhựa đựng cá đầy màu sắc, càng đi vào bên trong cá càng quý, có con cá rồng dài đến một thước, thân hình trắng bạc, mặc dù thân ở không gian hẹp, di chuyển biến vẫn thoải mái lưu loát, không chút nào lao lực.
Mục Dục Vũ nhìn về quá khứ, thậm chí ngay cả quán tạp hóa bán tương muối dấm chua kiêm luôn bán nến vàng cũng còn đó, bộ dáng bà chủ vẫn vậy, chỉ là già đi và béo lên, mặt ngấn mỡ, cúi đầu, trước kia bà vẫn thường chải tóc gọn gang ra sau đầu, bà vẫn thích ngồi gần cửa để một ngọn đèn đếm những đồng tiền xếp chồng lên nhau, những tờ giấy bạc mỏng manh, ở dưới đôi tay bà từ từ xếp thành chồng, từng chồng lên nhau, cơ hồ muốn ngập cả giỏ tre, dưới ngọn đèn mờ nhạt kia, giỏ tre kia, mang lại một cảm giác kì lạ.
Bao nhiêu chuyện cũ cứ như vậy đi vào trước mắt, Mục Dục Vũ hơi choáng ngợp, hắn gần như hoảng sợ xuyên qua giữa dòng người dưới ánh sáng đèn đường. Hắn nghĩ, nơi này hắn và mẹ đã từng mua đồ ăn; nơi đó, là mẹ hắn lôi kéo tay hắn bước qua con đường đến trường; bên kia, mỗi ngày hắn sẽ có mười đồng, mẹ nói có thể ở bên kia mua chút đồ ăn vặt ăn; còn có kia, lần cuối cùng đến, là giúp bà đưa mèo đi tiêm ngừa dự phòng.
Nhưng mà người hắn yêu thương trên thế giới kia, rốt cuộc vẫn biến mất.
Từ ngày Mục Giác rời đi, hắn một lần cũng chưa cẩn thận suy nghĩ mẹ rời xa sẽ có cảm giác gì, nhưng chợt trong lúc đó, sự thiếu hụt đó như một cái máy đụt khoét trái tim hắn, ngay tại trong cơ thể, từng chút một nạo vét máu hắn, hắn đột nhiên đau đến nỗi thốt không ra lời.
Mục Dục Vũ cảm thấy hai mắt biến thành màu đen, hắn không thể không đỡ lấy cánh cửa thở hổn hển , quay đầu lại, đèn đường sáng choang , những con người ở dưới bóng đèn đều dường như sống động, nhìn như vậy , gần trong gang tấc, nhưng niềm vui và sự đau khổ của những người kia và hắn lại mang khoảng cách quá xa.
“Mục Dục Vũ, Mục Dục Vũ anh thế nào ? Có phải không thoải mái? Tôi, tôi gọi người cho anh…”
Mục Dục Vũ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Nghê Xuân Yến, ngọn dưới ngọn đèn gương mặt cô tràn đầy khẩn trương và lo lắng, vươn tay dường như muốn đỡ chính mình, lại rốt cuộc vẫn là rụt trở về.
Mục Dục Vũ chính mình cũng không biết sao lại thế này, có lẽ giờ khắc này quá hoảng sợ tuyệt vọng, một người quá khó khăn để chịu, có lẽ ký ức quá dữ dội, người lại rất đơn bạc, kỳ thật có chút không chịu nổi, hắn vươn tay, giữ trên cánh tay người phụ nữ này, dựa vào thân thể gầy yếu để ngơi nghỉ trong giây lát.
Quá mệt mỏi , hắn cảm thấy, bao nhiêu cảm xúc chứa chan trong lòng, nhưng cố nói một câu trọn vẹn cũng nói không nên lời, ai bảo hắn là ngài Mục ?
Ngài Mục, là không thể yếu đuối .
“Theo giúp tôi, ” hắn nghe thấy chính mình thanh âm có chút run rẩy, vì thế tạm dừng lại, đem giọng điệu chuyển thành đông cứng mang theo thói quen ra mệnh lệnh, “Theo giúp tôi đi lên.”
Nghê Xuân Yến nhìn hắn thật sâu, dường như trải qua cảm xúc đấu tranh do dự không muốn người biết, nhưng vẫn dịu dàng từ từ đưa tay, cô thở dài, bất mãn lải nhải nói: “Đều đã đi tới tận đây rồi, tôi thật sự muốn để anh đi một mình, nhưng mà không thể mà, cũng không nhìn xem anh bệnh đến thế nào rồi.”
“Tôi rất tốt.” Mục Dục Vũ rõ ràng cảm thấy nghẹt thở, nhưng cố tình muốn phản bác nói, “Tôi có thể đi một hơi đến trên lầu.”
“Bướng bỉnh, ” Nghê Xuân Yến cúi đầu giúp đỡ hắn, vừa đi vừa nói, “Anh rất lợi hại, haiz, tôi nói chậm một chút, đi nhanh như vậy thì làm sao? Tôi còn đi theo nữa, tôi cũng mệt mỏi đó.”
Bọn họ chầm chậm tiến từng bước, cho đến khi đến dưới một cái cầu thang. Xung quanh được chiếu sáng, bọn họ ở trong ngọn đèn bước đi. Nghê Xuân Yến đỡ thân mình hắn, lâu lâu lại nghỉ một lần, hắn cảm thấy mất mặt, không cắn răng bước nhanh một chút, hai người giằng co qua lại.Thỉnh thoảng có vài nhà mở cửa, lộ ra ánh sáng và âm thanh ti vi bên trong, âm thanh mẹ giục mấy đứa nhỏ mau làm bài tập về nhà, âm thanh giận dỗi của người vợ mắng chồng hoang phí, như một bộ phim trôi chậm, mà bọn họ hai người liền như quần chúng, nhìn một đường, hoảng hốt.
“Nghê Xuân Yến, ” Mục Dục Vũ bỗng nhiên nghĩ nên gọi tên của cô.
“Sao?”
“Tên cô thật bình thường.”
“Người dân nhỏ bé, cần một cái tên bình thường mới sống tốt” cô chẳng hề để ý liếc mắt nhìn hắn, nói nhanh , “Tên của anh đúng là không tầm thường, nhưng gọi lên lại khó đọc. Lúc trước tôi còn không biết tên đệm anh là gì, phải đi tra từ điển Tân Hoa mới biết.”
Mục Dục Vũ mân nhanh môi, hắn nhớ tới cô gái lớn tiếng gọi hắn ở sau lưng, bây giờ nghĩ đến, hình ảnh đen trắng năm mười sáu tuổi kia kỳ thật là âm thanh rõ nhất.
“Phải không?Cũng giống tôi, ta mới đầu khi nhìn thấy tên này, cũng không nhận ra chữ đó…”
“Hả?” Nghê Xuân Yến giật mình ngẩng đầu, “Tên anh không phải tên này sao?”
“Không phải, ” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Tên này là mẹ nuôi tôi đặt, bà nhận nuôi tôi, theo họ của bà, bà nói muốn tôi có một tương lai và tiền đồ hoàn toàn mới, vì thế tôi sửa lại theo tên này.”
Nghê Xuân Yến ngẩn người, không nói chuyện.
“Muốn hỏi cái gì?”
“Không, tôi cảm thấy là, người có văn hóa thật khác biệt, anh xem cha tôi đặt cho tôi cái tên thật quê mùa, Xuân Yến, Tiểu Siêu, haha, thật quê.” Nghê Xuân Yến tùy tiện nói, “Tên này thật tốt, lại khó nhớ lại khó viết, vừa thấy chỉ có thể là người học rộng mới có thể nghĩ ra.”
Cô cứ nói luyên huyên, nhưng cũng làm cho Mục Dục Vũ cảm thấy không quá đau buồn . Hắn im lặng nghe người phụ nữ này lải nhải không yên, lại hiện lên hai tầng thang lầu sau, hắn thu hồi bàn tay đặt trên vai Nghê Xuân Yến, một người yên lặng đi đến trước cửa.
Đó là ngôi nhà của mẹ nuôi và của hắn, hắn vẫn ở đây cho đến khi tốt nghiệp đại học, ngôi nhà này chứa đựng quá nhiều kí ức của hắn: lần đầu tiên có được một căn phòng rêng; lần đầu tiên được nhận một khoản tiền tiêu vặt; lần đầu tiên có một người phụ nữ quan tâm đến việc học tương lai; lần đầu tiên có người nói cho hắn, hắn rất tốt, hắn vô cùng quan trọng.
Hắn từ túi tiền lấy ra cái chìa khóa, này cái chìa khóa này hắn đã dùng rất nhiều năm , nhưng cũng có rất nhiều năm không sử dụng, cái chìa khóa gắn một loạt con cá vàng trong suốt, đó là thứ duy nhất mẹ nuôi hắn tự tay làm. Tay bà từng đàn dương cầm, từng đàn ghita, từng soạn lời bài hát, nhưng bà sẽ không làm nữ công, nấu ăn cũng cực bình thường, hai người sống cùng nhau, phần nhiều là Mục Dục Vũ nấu nướng.
Hắn im lặng dùng cái chìa khóa mở ra cửa, thuần thục bật đèn sáng, ba một tiếng, những ngọn đèn lần lượt sáng lên, hắn không thể không nhắm mắt lại, bên tai lại tựa hồ như nghe được giọng điệu tán thưởng của bà: “Tiểu Vũ con hôm nay làm món ngon gì? Oa, sườn hầm sao, Tiểu Vũ con quả thực là thiên tài việc nhà, con nấu sườn còn ngon hơn gấp trăm lần dì nấu nha.”
Kỳ thật thiếu niên làm sao có tài nấu nướng tốt?Chỉ là tạm được để bỏ bụng mà thôi, nhưng chưa từng thấy người nào chân thành khích lệ hắn đến vậy, hắn tuy rằng vẫn phụng phịu, vừa học hỏi để không ngừng tiến bộ.
Thiếu niên hạ quyết tâm, từ nay về sau muốn học tập, muốn từng bước, muốn càng nhiều thừa nhận.
Đi vào phòng, dựa vào tường là một cây đàn piano , không lớn, không là cái đàn mắc tiền gì, âm điệu đôi khi cũng thất thường, nhưng hắn vĩnh viễn nhớ rõ bản thân lần đầu tiên nhìn thấy bà đưa ngón tay lưu loát trên phím đàn, tiếng đàn khiến hắn hoàn toàn say mê, hắn chưa bao giờ biết trên thế giới còn có âm thanh tốt như vậy, khiến người ta nhịn không được thể xác và tinh thần sa vào vào đó.
“Thật là dễ nghe, đúng hay không?” Trong trí nhớ Mục Giác quay đầu hỏi hắn, “Làm người vẫn nên có chút niềm vui , có thể chơi một bài hay, hát mấy bài hát, đúng rồi, còn có ăn thức ăn ngon Tiểu Vũ làm. A, thực hạnh phúc.”
Như vậy liền hạnh phúc sao? Nếu hạnh phúc, vì sao vẫn là không muốn để lại? Ngay cả một lát.
Vì sao vẫn không muốn giải phẫu, vì sao, giây phút nghe đến bệnh ung thư kia, mẹ không phải khủng hoảng sợ hãi, mà là như trút được gánh nặng?
Mục Dục Vũ một tay che mặt, hắn cảm thấy phẫn nộ và tủi thân, liền như trở lại năm mười sáu tuổi, thiếu niên hận đời kia, hắn không rõ bản thân vì sao lại phải chịu quá nhiều đau khổ sinh ly tử biệt, rõ ràng phấn đấu nhiều năm, trả giá nhiều như vậy, rốt cục có thể làm cho mẹ hưởng phúc , mặc cho bà dù muốn chu du trên thế giới để lắng nghe những nghệ sỹ tài ba, hay bà muốn ăn những cao lương mỹ vị gì cũng có thể mời đầu bếp nấu cho bà, thậm chí còn, bà muốn hắn đích thân đi cùng cũng chẳng phải vấn đề.
Nhưng vì sao, rõ ràng đem có thể làm bà hạnh phúc nhân thành trăm thành ngàn, ngược lại vẫn không thể khiến bà quyến luyến cuộc sống?
Mẹ, kỳ thật mẹ nhẫn tâm vô cùng.
Mục Dục Vũ nhắm mắt lại, vuốt đàn dương cầm, chậm rãi ngồi vào trên ghế, nói với Nghê Xuân Yến : “Cô đi vào căn phòng lớn kia, trên tủ đầu giường, đi lấy một cái hộp, mẹ tôi hẳn là không khóa lại.”
“Được ” Nghê Xuân Yến vội đáp ứng hắn, “Anh nghỉ ngơi đừng nhúc nhích , tôi đi tìm cho anh.”
Mục Dục Vũ nhìn Nghê Xuân Yến vội vàng chạy vào phòng ngủ mẹ nuôi, lúc này chậm rãi đứng dậy, hắn lén lút đi vào ban công bên cạnh phòng sách, nói là phòng sách, kỳ thật chỉ là một nửa ban công bị bịt kín, bốn phía là giá sách, nơi có ánh sáng tốt thì để một cái bàn làm việc. Nơi đó quả nhiên có một ngăn kéo, hắn đưa tay kéo, có khóa .
Nhưng chuyện này không làm khó được hắn, Mục Dục Vũ mọi nơi nhìn nhìn, ở ống đựng bút tìm được một con dao nhỏ trang trí, chỉ mở vài cái liền mở ra ngăn kéo, rớt ra đến, bên trong quả nhiên có một hộp sắt nhỏ, mở ra , bên trong có hộ khẩu và những giấy tờ quan trọng khác của Mục Giác, ở dưới một tầng, hắn phát hiện ra một bức ảnh chụp.
Đó là bức ảnh chụp một người đàn ông .
Trên ảnh chụp một người đàn ông mặc quân trang kiểu cũ, gần trung niên, nhưng mà tướng mạo oai hùng bất phàm, ánh mắt kiên nghị nhìn phía trước.
Mặt trái ảnh chụp, viết một hàng chữ dài: Kỉ niệm đồng chí Mục Giác, chúc công tác thuận lợi, học tập tiến bộ. Tên người viết\ là, Trương Trạch Dương.
Mục Dục Vũ đờ đẫn nhìn chằm chằm này ảnh chụp, hắn nghĩ, thì ra Mục Giác cả đời không lấy chồng là vì hắn, như vậy người đàn ông này thì sao? Hắn đi đâu rồi? Hắn vì sao không đến cưới người phụ nữ đang chờ hắn? Hắn cô phụ chính mẹ nuôi mình, lại có tư cách gì dùng bức ảnh chụp đi cùng đoạn đường cuối cùng với mẹ nuôi hắn?
Mục Dục Vũ trong nháy mắt cảm thấy chua xót, tay hắn cầm ảnh chụp hơi hơi phát run, cơ hồ đã tê lại, nhưng vào lúc này, hắn nghe thấy Nghê Xuân Yến chạy vào phòng sách, ở hắn phía sau thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Anh như vậy bỗng nhiên biến đâu mất? Tôi lại tìm không thấy anh, tôi tìm được hòm , anh xem thử có phải hay không, nếu đúng thì chúng ta nhanh đi, không còn sớm , anh lại phát sốt, vẫn là trở về sớm một chút nghỉ ngơi, Mục Dục Vũ, anh làm sao vậy? Cầm trong tay cái gì? A, ảnh này ai chụp vậy, còn có tinh thần …”
Mục Dục Vũ phiền chán đem ảnh chụp tùy tay quăng đến trên bàn.
Nghê Xuân Yến đi qua , nhìn kỹ xem, lại ngẩng đầu đoán sắc mặt của hắn, thở dài, dịu dàng hỏi: “Cái này, chúng ta mang theo phải không?”
Mục Dục Vũ mân miệng, nửa ngày mới hỏi: “Người đàn ông này, có cái gì, mà làm cho bà như vậy?”
Nghê Xuân Yến im lặng .
Cảm xúc của Mục Dục Vũ khi Mục Giác qua đời đột nhiên liền bạo phát, hắn bi phẫn gầm nhẹ một tiếng, đưa tay lật đổ cái bàn, rầm một tiếng ngay cả ống đựng bút ở bên trong văng ra, Nghê Xuân Yến hoảng sợ, nghĩ nên ngồi xuống thu dọn, Mục Dục Vũ một tay lấy một quyển sách quăng đến bên người cô, rống to: “Không cho phép đụng vào đồ của mẹ tôi!”
Nghê Xuân Yến dừng tay, đứng lên, sắc mặt có chút trắng bệch, lại gật đầu nói: “Được, tôi không động vào, anh còn biết đây là đồ mẹ anh sao , mẹ anh còn nằm ở nhà tang lễ đó? Này gọi là gì? Linh hồn mẹ anh còn chưa đi đâu, Anh lại ở đây làm gì ? Hả?”
Mục Dục Vũ dừng lại , hắn cúi đầu nghĩ nghĩ, thê lương cười cười, nói: “Đúng, mẹ kiếp tôi ở đây làm gì? Mẹ kiếp tôi có thể làm gì?Bà một lòng không muốn sống thì tôi làm gì được? Bà muốn cả đời nhớ nhung tôi làm sao quản được ? Cô nói, tôi có thể làm gì?Tôi không chỉ muốn hiếu thuận thêm vài ba năm, tôi nghĩ như vậy sai lầm rồi…”
Nước mắt của hắn bỗng nhiên rơi xuống, Mục Dục Vũ chật vật quay sang, vội vàng lau nước mắt.
Sau đó, hắn cảm giác được có người nhẹ nhàng lay cánh tay của hắn, Mục Dục Vũ quay sang, phát hiện Nghê Xuân Yến đưa qua một cái khăn tay, nhẹ giọng nói: “Khóc đi, không sao, tôi không nhìn đâu, anh khóc đi, không có đạo lý nào nói mẹ chết đứa con không được khóc.”
Mục Dục Vũ tiếp nhận khăn tay, lau nước mắt, quay đầu không để ý tới Nghê Xuân Yến.
“Kỳ thật nhìn thì, bộ dạng người này cũng khá tốt, cũng khó trách mẹ anh động tâm. Đúng vậy, anh không phải phụ nữ, anh tất nhiên không hiểu lòng phụ nữ, chỉ là ảnh chụp nhưng cả đời ngốc nghếch, nhưng anh không phải bà, anh làm sao mà biết bà có hạnh phúc hay không?”
“Thật là kì lạ.” Mục Dục Vũ khàn khàn phản bác cô.
“Nói ra thì bà không phải chỉ có một mình bức ảnh chụp, bà không phải có anh sao?” Nghê Xuân Yến nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói, “Chỉ là anh nghĩ, mẹ anh đời này bạc đãi bản thân? Bà sống rất thanh thản nha, không dựa vào ai cũng mặc kệ tất cả, nên làm gì và không nên làm gì, bà nằm trên giường bệnh cũng có tinh thần, tôi chưa từng nhìn thấy qua một chút ít miễn cưỡng, anh thì sao?” Nghê Xuân Yến nhiệt tâm tới gần hắn, cười hớ hớ nói, “Tôi nói với anh, anh đừng tưởng mẹ anh là người phong kiến cho rằng mình là quả phụ ôn đèn thờ cả đời, bà lưu trữ ảnh chụp này, không khác cũng chỉ là một kỉ niệm, trong đầu anh không phải cũng có kỉ niệm sao?”
“Vậy còn cô?” Mục Dục Vũ đột nhiên đánh gãy lời cô.
“Cái gì?”
“Vì sao cô không lấy chồng?”
Nghê Xuân Yến cười nhất thời cứng đờ, cô phản xạ có điều kiện lui lại mấy bước, sờ sờ tóc mình, nói: “À đúng rồi, trời không còn sớm , tôi trước hết còn phải quay về ,thưa ngài Mục , Tiểu Siêu một mình ở nhà tôi sẽ lo lắng.”
Tác giả :
Ngô Trầm Thủy