Không Được Yêu Bạn Thân
Chương 31
Trước đây, khi là bạn thân cảm thấy anh ngoài lạnh trong nóng, có những lúc độc mồm độc miệng đến mức chỉ muốn chém anh, nhưng khi cô cần, anh sẽ luôn xuất hiện bên cạnh cô. Sau này, khi làm bạn trai, hai người vẫn đấu võ mồm với nhau như trước, tuy nhiên trải nghiệm lại hoàn toàn khác so với trước đây.
Thời khắc này, dáng vẻ của anh, giọng nói của anh, câu từ của anh rơi vào tai cô giống như một bác tranh ánh sáng dịu dàng. Anh thể hiện tình yêu, cho đi tình yêu mà không hề do dự, thậm chí đến cả sự độc đoán, thích độc diễn của anh cũng trở thành ưu điểm mà cô yêu thích. Cô cho anh một nụ cười, anh sẽ đáp lại cô hai phần dịu dàng, cô cho anh mười phần yêu thương anh có thể cho cô tất thảy mọi thứ.
“Trương Tuyết Tề, cậu nói xem chúng ta có phải là đôi bạn tâm giao không?”
“Phải.”
“Hoá ra mối quan hệ yêu đương tốt nhất là khi đối phương vừa là bạn thân lại vừa là bạn trai của bạn.”
“Sau này phải để bạn trai lên phía trước.”
“Nhưng thời gian chúng ta là bạn thân dài hơn mà.”
“Nhưng là bạn trai thì tình cảm càng sâu đậm hơn.”
“Không đâu, tớ rất trân trọng quãng thời gian chúng ta là bạn thân của nhau.”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
“Tớ nói “sâu” ở đây không phải là “chiều sâu”.
“Cậu…”
….
Nét bút dừng lại, ánh mắt Tưởng Tinh vô cùng tập trung. Không biết từ bao giờ sự lạc lối lại xuất hiện trên kịch bản, đập vào mắt là ba chữ “Trương Tuyết Tề”. Cô nghĩ về anh, suy nghĩ miên man, nên viết luôn ra tên của anh.
“Tinh Tinh.”
Giọng của Vu Tư Hiểu vang lên từ phía sau, cô lập tức vươn cánh tay ra che đi chút tâm tư rung động của mình, ở cái tuổi hai lăm, hai sáu cuối cùng cô cũng thành công trải nghiệm cảm giác ngồi trên lớp viết thư tình cho người con trai mà mình thích rồi lại suýt chút nữa thì bị giám thị bắt được của các cô gái tuổi mười lăm.
“Ngày 23 có phải là ngày gì đặc biệt không?”
Trên cuốn lịch để bàn, ngày 23 được cô khoanh tròn bằng bút dạ, bên trái và bên phải vẽ thêm hai chiếc tai mèo và một dấu chấm than lớn. Điểm nhấn nổi bật lại mang dấu ấn phong cách của Tưởng Tinh.
Tưởng Tinh đáp: “Hôm đó là sinh nhật của bạn trai em.”
“Hoá ra cậu ấy là cung Ma Kết.”
“Đúng rồi.”
“Dường như đàn ông cung Ma Kết đều nghiện công việc.”
Tưởng Tinh nghiêm túc gật đầu.
“Tuy rằng thầm kín nhưng rất thâm tình.”
Tưởng Tinh xoa xoa mặt, mím môi mỉm cười.
“Ngọt ngào thật đó.” Vu Tư Hiểu nháy mắt ái muội, nhắc nhở: “Chú ý an toàn nhé.”
Một tuần sau, Bổn Lam trở lại với công việc. Trong phòng thử giọng, Tưởng Tinh đã hỏi câu hỏi mà mình đã trằn trọc xoay người, tò mò ngứa ngáy hồi lâu giữa giờ giải lao: “Ba người bọn anh là bạn thân sao?”
Sau vài giây im lặng, cô lại hỏi: “Giữa anh và anh trai anh có phải có một người thích cô ta không?”
Đầu Bổn Lam quay với tốc độ 0.5, chậm rãi hướng về phía cô.
Cô chớp mắt: “Không phải là cả hai cùng thích cô ta đó chứ?”
Bổn Lam vội vàng đứng dậy.
Tưởng Tinh im bặt, bước vào chế độ ngoan ngoãn chỉ trong một giây, hai tay bắt chéo đặt trên bàn, không hề cử động. Bổn Lam cầm cốc nước lên, cúi đầu nhìn cô: “Có phải những người có ngoại hình như cô đều rất ngốc không?”
Nói xong, anh ta liền vòng qua bàn rời đi.
….
Buổi tối, Trương Tuyết Tề và Tưởng Tinh nắm tay nhau dắt chó đi dạo, một người lắng nghe, một người kể chuyện và một chú chó ngoan ngoãn đi bên cạnh.
Cô tựa đầu vào cánh tay anh, đầy mong đợi về một ngày sắp đến: “Sinh nhật cậu, còn cả đêm vọng lễ [1] và ngày Giáng sinh nữa, chúng ta đều có thể ở bên nhau, vui thật đó.”
“Vậy mà cũng vui sao?”
“Đúng thế.”
Trương Tuyết Tề rũ mắt, thấy trên cổ cô không có khăn quàng, khiến cổ lộ ra ngoài một nửa, anh vươn tay đang cầm dây dắt Doug, kéo cổ áo khoác lông vũ của cô lên, để cổ không bị gió lùa.
Doug bị kéo đột ngột, bèn quay đầu lại, một người một chó cứ thế nhìn nhau. Anh thấp giọng nói: “Không phải việc của nhóc, đi thôi.”
Doug quay đầu lên, tiếp tục đi về phía trước.
Trương Tuyết Tề phát triển đề tài vừa rồi: “Sau này ngày nào cũng được ở bên nhau, vậy liệu cậu có vui đến phát điên luôn không?”
Tưởng Tinh tóm được kẽ hở: “Cậu không thế hả?”
“Không.”
Cô đột ngột dừng lại, hơi mím môi, bất mãn nhìn anh chằm chằm. Trương Tuyết Tề quay người, nhìn thấy cảnh này bèn vừa cười vừa đi đến trước mặt cô.
Đang đi dạo thong thả, Doug lại cảm thấy cổ mình thắt lại, cái đầu nhỏ ngoái ra sau, nhìn hai chủ nhân cứ một phút lại ôm ấp, năm phút lại hôn hít của mình, bèn ngoan ngoãn đi đến cạnh chân bọn họ và ngồi xổm xuống ngước đầu lên.
Trương Tuyết Tề ôm mặt cô bằng cả hai tay, sau khi đôi môi tách ra, anh thấp giọng cười: “Bởi vì tớ đã phát điên từ lâu rồi.”
Lại một lần nữa Tưởng Tinh được một nụ hôn, một câu nói tình tứ dỗ dành, cô bám dính cọ cọ ôm lấy anh và kiễng chân lên muốn hôn. Trương Tuyết Tề vỗ nhẹ lên đầu cô, thì thầm bên tai cô: “Nhóm ba tớ đang đi dạo, ngay phía sau cậu kìa.”
Cô sững người một lúc, rồi hoảng loạn đẩy anh ra, cầm lấy dây dắt chó kéo đi, cũng không thèm để ý tới động tác muốn nắm tay của anh, đôi chân nhỏ tăng nhanh tốc độ, chỉ thiếu nước là chạy nữa thôi.
Cuộc sống quý giá là ở sự kiên trì, mỗi ngày việc anh phải làm, sét có đánh cũng chẳng rời đó là: Ăn, ngủ và chọc ghẹo Tưởng Tinh.
Trương Tuyết Tề mỉm cười nhìn chằm chằm bóng lưng cô, rồi chậm rãi theo sau.
….
Dưới sự tổ chức của Uỷ ban Y tế Quốc gia và bệnh viện Cấp cứu của Tỉnh, hàng năm đều cử các chuyên gia y tế đến hỗ trợ tại Tây Tạng và Tân Cương đồng thời thực hiện các hoạt động tư vấn miễn phí. Ban đầu nó được lên kế hoạch vào tuần cuối cùng của năm, nhưng do bị ảnh hưởng bởi thời tiết tại địa phương nên đã được đổi thành giữa tháng.
Tham gia vào công việc của các dự án cứu hộ khẩn cấp, Trương Tuyết Tề đã theo đội ngũ của bệnh viện xuất phát đến Quận Nyingchi của Tây Tạng cùng những nơi khác, thời gian là một tuần. Nếu mọi việc suôn sẻ thì anh vẫn có thể về được thành phố J vào đêm sinh nhật mình.
Đây là công việc của anh và cô không thể chiếm hữu toàn bộ thời gian của anh.
Tưởng Tinh cuộn chăn thật chặt, nằm trên giường, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, ánh mắt không rời Trương Tuyết Tề trên màn hình. Anh cũng đang ở tư thế tương tự, chỉ có điều so với trạng thái đang cuốn chăn kín người của cô, thì anh chỉ đắp đến ngực, cô chú ý đến logo trên chiếc áo màu đen của anh, là chiếc áo lần trước cô mua cho anh khi đi trung tâm thương mại.
Ban đầu, cả hai đều đang huyên thuyên về công việc và những chuyện lặt vặt, đây là bước cần thiết mỗi tối trước khi chìm vào giấc ngủ. Sau đó, tâm tư bay bổng và bối rối mỗi lúc một nhiều, cứ thế cho đến khi nước mắt của Tưởng Tinh chảy từ khóe mắt lướt qua sống mũi, rồi biến mất tại thái dương, thì bầu không khí đột nhiên rơi vào im lặng, cả hai cùng không lên tiếng.
Nó quá đột ngột khiến cô không kiểm soát được. Cô chui cả mặt vào chăn bông, sụt sịt mũi và lau đại cho hết nước mắt, sau đó mới chầm chậm thò nửa khuôn mặt ra ngoài, hốc mắt ửng đỏ.
Trong vài phút ngắn ngủi này, cả hai đều im lặng. Khi tầm mắt lại một lần nữa giao nhau, vốn dĩ Trương Tuyết Tề đang ở tư thế nằm nghiêng lúc này đã ngồi dậy lựa vào giường, lặng lẽ nhìn cô xuyên qua màn hình tại một vùng đất xa lạ cách đó hàng nghìn kilomet.
Nếu tiếp theo, anh hỏi cô tại sao lại khóc, thì quả thực là cô chẳng thể trả lời, cảm xúc sẽ lập tức dâng trào, nói nhiều còn có phần giả tạo, nên anh đã không hỏi, mà lên tiếng nói một câu: “Ở đây lạnh lắm.”
Anh nói: “Hiện tại tớ không thể đến những nơi quá xa và quá lạnh nữa rồi.”
“Tớ đã mua chăn điện mới để trong nhà của tụi mình.” Giọng nói của Tưởng Tinh vẫn hơi thều thào và mang theo giọng mũi, cô dặn dò anh: “Cậu nhớ mặc nhiều quần áo một chút kẻo cảm lạnh, sức khỏe là số một, tiền bạc là số hai.”
Trương Tuyết Tề nhìn cô: “Tớ sẽ về nhanh thôi.”
Cô khẽ ừm một tiếng.
“Cậu đã bóc quà trên cây thông Noel chưa?” Anh hỏi.
“Không có cậu, tớ không muốn bóc.” Giọng của cô rất thấp: “Đợi cậu về đã.”
Anh trả lời là được, sau đó im lặng một lúc, rồi thuận tay với gối đặt ra sau lưng: “Tớ đọc truyện cho cậu nghe, cậu mau ngủ ngoan đi.”
Tưởng Tinh ngờ vực nhìn anh, nhưng nghĩ đến việc vẫn chưa bao giờ được anh kể chuyện ru ngủ, nên không muốn tra hỏi làm gián đoán hứng thú của anh, cô ngoan ngoãn gật đầu, dần nhắm mắt lại dưới âm thanh dịu dàng của anh.
Điện thoại mất điểm tựa, ống kính hướng lên trần nhà, là cô đã chìm vào giấc mơ. Trương Tuyết Tề nhẹ nhàng nói: “Cậu ngủ nhanh thật đó, còn tớ thì có lẽ đêm nay sẽ mất ngủ rồi.”
Không ai đáp lại anh.
“Ngủ ngon nhé.”
Nhóc mít ướt.
….
Trong những ngày Trương Tuyết Tề đi công tác, ngoài đi làm ra thì Tưởng Tinh sẽ tiếp tục hoàn thiện nốt phần cuối cùng của món quà sinh nhật.
Cô đến nhà anh chơi với Doug và Tào Phớ, thấy Phương Diệu đang ngồi trong phòng khách lật xem album, trên ghế sofa còn có vài chiếc hộp to, toàn bộ đều là ảnh.
Bà ấy nhiệt tình kéo Tưởng Tinh lại, theo thời gian trên ảnh, thì đây là ảnh từ khi bà ấy còn trẻ cho đến lúc yêu chú Trương rồi kết hôn, sau đó là sinh con, còn cả rất nhiều những tấm ảnh chụp cùng Trương Tuyết Tề khi còn nhỏ mà Tưởng Tinh chưa từng nhìn thấy nữa.
Phương Diệu cảm thán: “Dì cảm thấy tình huống tốt tốt tốt nhất là khi Tinh Tinh và A Tề hẹn hò với nhau, vậy thì hai gia đình chúng ta có thể coi là thân lại càng thêm thân rồi. Tuy nhiên, bọn dì cũng sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của con cái, nếu hai con ai nấy đều có người mà mình thích thì con cái của các con có thể là thanh mai trúc mã của nhau, như vậy cũng tốt!”
Tưởng Tinh mỉm cười gật đầu, cô cảm thấy cuộc sống của mình có được Trương Tuyết Tề đã là vô cùng hạnh phúc rồi.
“Thực ra trước đây, dì rất lo lắng cho chuyện tình cảm của A Tề sau này.” Phương Diệu nhớ lại quá khứ, buồn bã nói: “Thằng bé nói với dì rằng nó không muốn kết hôn, làm dì lo muốn chết.”
“Khi nào thế ạ?” Tưởng Tinh bối rối.
“Từ khi còn đi học thì phải.” Phương Diệu suy tư vài giây: “Cấp hai? Cấp ba? Có lẽ là cấp ba, vì cấp hai vẫn còn nhỏ mà…”
Buổi tối hôm đó, Trương Tuyết Tề, người luôn đi ngủ sau khi làm xong bài tập và chơi game, nhưng đây là lần đầu tiên anh đá bóng qua lại trong khoảng sân nhỏ, cứ thế cho tới tận khuya. Phương Diệu đã hỏi rất nhiều lần, nhưng anh chỉ ậm ừ hoặc im lặng cho qua. Sau đó, đột nhiên anh hỏi: “Con có thể không kết hôn không?”
Phương Diệu sửng sốt: “Từ giờ đến lúc con kết hôn, còn ít nhất là mười năm nữa, con không cần quyết định sớm vậy chứ?”
Anh mím môi, giẫm lên quả bóng một giây, sau đó tiếp tục đá và không lên tiếng.
“A Tề, chúng ta không cần vội.” Vẻ mặt Phương Diệu bình tĩnh, nhưng trong lòng lại ngàn lần rối loạn, thậm chí còn nghĩ tới việc nếu con trai mình thú nhận xu hướng tính dục, thì bà ấy vẫn sẽ vì anh mà lựa chọn chấp nhận: “Không chừng sau này con sẽ gặp được người mà mình muốn kết hôn thì sao?”
“Không có…” Ánh mắt Trương Tuyết Tề lạnh lùng: “Người mà con muốn kết hôn.”
……
Phương Diệu đưa bức ảnh cho Tưởng Tinh, rồi vẫn kể về chuyện đã qua: “Vậy nên, ảnh có thể giúp người ta ghi lại rất nhiều chuyện sắp bị lãng quên, hôm đó dì đã lén lút chụp lại A Tề trong phòng khách. A Tề giống ba nhiều hơn, thời niên thiếu cũng rất điềm đạm, nhưng dì chưa từng thấy thằng bé thất vọng như vậy khi nói đến chuyện tình cảm với dì.”
“Dì đã đoán rằng có thể khi đó thằng bé đang thất tình.” Phương Diệu thì thầm: “Nhưng Tinh Tinh này, con đừng để ý nhé, làm gì có ai là không có chút tâm tình khi còn trẻ.”
Tưởng Tinh cầm lấy bức ảnh, thất thần ngồi tại chỗ. Phương Diệu đã nói xong chuyện này nên tiếp tục nói đến tấm ảnh khác.
Trong ảnh, Trương Tuyết Tề đang là cậu thiếu niên mười sáu, mười bảy, dáng người cao ráo, mặt mày anh tuấn, hai tay đút vào túi quần, cúi đầu nhẹ nhàng đá quả bóng bằng mũi chân.
Cô còn nhớ chiếc áo phông trắng của Trương Tuyết Tề trong tấm ảnh này, hôm đó hai người gặp nhau tại nhà để xe, cô nhìn chằm chằm vào con sư tử màu ánh vàng trên áo anh, chân thành khen nó đẹp: “Cậu mặc màu trắng đẹp hơn màu đen, mặc chiếc áo này siêu đẹp trai.”
Anh nhàn nhạt ừm một tiếng, trong mắt là nụ cười không dễ phát hiện.
“Cậu…” Cả hai cùng đồng thanh lên tiếng.
Trương Tuyết Tề nhẹ nhàng nói: “Cậu nói trước đi.”
Tưởng Tinh gật đầu, cô đứng trước mặt anh, không hề che giấu ý tứ trong lòng: “Trương Tuyết Tề, tớ cảm thấy chúng ta vẫn nên làm bạn thân thì hơn. Cậu có biết Hứa Thư Trạch bên lớp A6 không? Chính là ca sĩ đứng đầu trong top 10 cách đây không lâu, cậu ta hát rất hay, trước đây tớ có học qua thanh nhạc mà còn không hát hay bằng cậu ta, gần đây không hiểu vì sao tớ luôn nghĩ đến chuyện cậu ta hát, cậu ta hát ra sao, haizz. Bạn tớ nói, có lẽ là tớ thích cậu ta rồi…”
Bắt đầu từ câu nói của cô, trái tim anh đã chìm vào một đầm lầy đen tối, cuối cùng là hoàn toàn bị phong ấn trong câu “Có lẽ là tớ thích cậu ta rồi”.
Sau khi nghe cô luyên thuyên một hồi, khi ánh mắt cô trở lại trên gương mặt anh, anh mới chậm rãi hỏi: “Cậu thích cậu ta sao?”
“Đúng thế.” Cô trả lời.
“Thích từ lúc nào vậy?”
Tưởng Tinh đang ủ rũ, cảm thấy đây có lẽ là hội chứng của mối tình đầu: “Tớ cũng không biết, có lẽ là vô tình, tự nhiên thích thôi.”
Ánh mắt Trương Tuyết Tề tối sầm lại.
Cô đằm chìm trong cảm xúc không rõ, sau khi thở dài một hơi, bèn nghiêng đầu hỏi: “Vừa rồi cậu định nói gì thế?”
“Không có gì.” Anh quay mặt đi, không nhìn cô nữa: “Về thôi.”
….
Tưởng Tinh hoàn hồn trở lại, Phương Diệu quơ quơ tay trước mặt cô, mỉm cười nói: “Sắp đến sinh nhật A Tề rồi, dì tặng cho hai đứa một chiếc xe nhé.”
“Con không thường xuyên lái xe, có thêm một chiếc nữa có lãng phí không ạ?” Tưởng Tinh nghĩ rồi nói: “Toàn là Trương Tuyết Tề lái thôi ạ.”
“Chuyện này thì có gì phải lo.” Phương Diệu: “Dì tặng cho hai con chiếc xe có hàng ghế sau rộng rãi, thoải mái một chút.”
Tưởng Tinh chớp chớp mắt, ngẫm lại câu nói của bà, sắc mặt theo đó dần trở nên nóng bừng.
“Sau này có con rồi cũng tiện hơn nhiều.” Phương Diệu đưa ra quyết định cuối cùng và món quà đã được chốt trong vòng vài giây.
Hoá ra là ý này…
Tưởng Tinh liếc nhìn tấm ảnh, quá khứ u sầu và hiện tại mơ mộng đan xen vào nhau, cô chuyển động cổ tay, nhẹ nhàng quạt gió phả lên mặt.
….
Về đến thành phố J vừa hay là ngày hai mươi ba.
Lãnh đạo Cục và lãnh đạo bệnh viện cũng có mặt, nên bữa tối là không thể từ chối. Trương Tuyết Tề uống trước một viên thuốc dạ dày, tiếp đến là hết cốc rượu này đến cốc rượu khác đổ vào bụng, cuối cùng anh đã nhân cơ hội giải quyết xong món thanh toán đầu tiên của dự án, đồng thời nói sơ qua về việc xây dựng nền tảng của phiên bản 2.0, vị nữ thư ký kia vô cùng hài lòng, nên đã đề xuất rằng trọng tâm của dự án trong năm mới nên thực hiện bước thử nghiệm và quảng bá với quy mô nhỏ.
Sau khi nghe xong điện thoại ở hành lang, anh đã vô thức nhấp vào khung chat trên Wechat của Tưởng Tinh. Có một tin nhắn vào khoảng năm giờ chiều, cô nói: “Tớ đợi cậu về nhé.”
Sau đó, không còn làm phiền anh nữa.
Bữa tối kết thúc đã là hơn mười một giờ. Có người đề nghị hiệp hai đi karaoke, Trương Tuyết Tề gửi cho Tưởng Tinh một tin nhắn: “Tớ về ngay đây.”
Dường như cô đang đợi điện thoại, nên lập tức trả lời lại: “Ừm, tớ đang đợi cậu đây.”
Anh không muốn chậm trễ một giây nào nữa, bèn chịu đựng cơn đau dạ dày, sau khi lo liệu ổn thỏa mọi việc liền lao thẳng về nhà.
Ngay khi vừa bước vào thang máy, anh đã nghĩ tới việc cô sẽ dùng cách nào để chào đón mình. Bánh gato? Pháo? Hay lại mua kiểu quần áo nào đó rồi muốn “lật kèo” với anh. Đến bản thân anh cũng không phát giác ra, gương mặt luôn lãnh đạm bình tĩnh của mình lúc này lại đang nở một nụ cười vô cùng dịu dàng.
Ngay khi cánh cửa mở ra, chào đón anh không phải một giọng nói yêu kiều nhỏ nhắn nào đó, mà là một bản nhạc nhẹ nhàng, một bài hát tiếng Anh. Không phải hát trực tiếp mà là bản thu âm giọng hát của cô.
“I’m a big big girl in a big big world. It’s not a big big thing if you leave me. But I do do feel that I too too will miss you much, miss you much…“
….
Nhìn thoáng qua tủ giày, bên trên có một tấm ảnh. Là bà Tô và Phương Diệu đang thay tã cho hai đứa trẻ đồng thời mỉm cười hạnh phúc nhìn vào ống kính. Bé A Tề trông rất nghiêm túc, còn Tinh Tinh nhỏ thì khóc đến đỏ cả mặt.
Có một chiếc ghim kẹp ảnh và một tấm thiệp.
“Trương Tuyết Tề sinh vào tháng 12, Tưởng Tinh sinh vào tháng 05, đã cùng nhau đi qua hơn hai mươi năm. Ông trời ấn định chúng ta là thanh mai trúc mã, tớ quen biết cậu sớm hơn bất cứ cô gái nào khác, nhưng cho dù không phải thì tớ cũng không sợ. Dù là hai mươi mét, hai mươi kilomet, hai là hai nghìn kilomet thì tớ vẫn sẽ tìm thấy cậu.”
Anh làm theo hướng dẫn và đi đến bàn ăn. Một hộp bánh sinh nhật, một đĩa đồ ăn vặt, một chiếc phong bì và một tờ giấy.
Câu hỏi trên giấy: Từ khoai tây, hạnh nhân, bim bim, hãy chọn ra món ăn vặt lát nữa Tinh Tinh sẽ ăn.
Trương Tuyết Tề khẽ cong môi, cầm lấy phong thư trước chỗ hạnh nhân lên, sau khi mở ra, bên trong có một tấm ảnh, một tấm thiệp và một tờ giấy nhắn.
Trên tờ giấy nhắn viết: Chúc mừng cậu, đáp án chính xác!
Ba thứ này đều là món cô thích ăn, nhưng từ khóa chính là từ “lát nữa”. Nếu có anh thì chắc chắn sẽ là hạnh nhân, vì anh sẽ bóc vỏ cho cô.
Trong tấm ảnh là hai người họ khi mười sáu tuổi. Tưởng Tinh mặc chiếc váy màu trắng, vừa hoàn thành cuộc thi top 10 ca sĩ và chụp ảnh với Trương Tuyết Tề ở cánh gà. Cô nghiêng người về phía anh, hai tay đều giơ số hai, anh mặc bộ đồng phục, ánh mắt nhàn nhàn nhìn vào ống kính.
“Trương Tuyết Tề, từ nay về sau mỗi bài mà tớ hát đều sẽ có bóng hình cậu.”
Tờ thứ ba, hướng dẫn chỉ đến cây thông Noel trong phòng khách. Với nội dung: Hãy đoán đâu là chiếc phong bao lì xì có hai trăm tệ.
Dáng người anh chợt yên lặng tại đó. Lúc này, Tưởng Tinh đã lặng lẽ xuống lầu, nấp sau bức tường trắng để quan sát động tĩnh của anh. Anh quay lưng lại với cô và đứng yên bất động, nhìn chằm chằm vào cái cây trước mặt.
Câu hỏi này rất dễ đoán, cây thông Noel này là do anh trang trí, mỗi chiếc phong bao lì xì anh nhét tiền bên trong cô đều đã ngó xem, ngoại trừ một chiếc có hai trăm tệ ra thì số còn lại đều là năm trăm, cũng đủ chỗ để cho nhét một tấm ảnh vào trong đó. Nhưng theo bóng lưng anh lúc này, thì hình như anh không chọn được?
Tưởng Tinh còn đang băn khoăn, thì người đứng trước cái cây đột ngột quay lại, đôi mắt sâu thẳm khoá chặt lấy cô khi đang thò đầu ra sau bức tường. Trái tim cô lập tức loạn nhịp, đôi chân không tự chủ được mà bước về nơi có anh.
“Cậu không chọn được sao?” Tưởng Tinh chậm rãi đi tới bên cạnh anh, hai tay bắt chéo sau lưng tách ra, một tay luồn vào lòng bàn tay anh, sau đó bị anh nắm lấy thật chặt.
“Ừm.”
Cô vẫn không bỏ cuộc, nên đưa ra gợi ý: “Số tiền trong bao lì xì đều giữ nguyên như trước đó cậu đã bỏ vào, tớ không thay đổi, cậu thử nghĩ kỹ xem.”
Một tay anh vuốt ve khuôn mặt cô, ánh mắt tràn đầy trìu mến: “Không nhớ ra.”
Bị kẹt ở bước cuối cùng, Tưởng Tinh không vui huých vai vào người anh một cái rồi chủ động gỡ chiếc bao lì xì xuống, nhét vào ngực anh.
Cô ủ rũ nhìn anh, bực bội nói: “Mở ra xem đi.”
Trương Tuyết Tề im lặng một lúc, sau khi mở, anh lại dừng lại một giây rồi lấy bức ảnh ra.
“Còn nhớ nó không?” Tưởng Tinh không giấu được nụ cười: “Năm chúng ta năm tuổi, vào đêm Giao thừa, khi ở ngoài nghịch tuyết, cậu còn hôn trộm tớ.”
Vài tháng trước nhắc tới chuyện này, anh còn xị mắt nói đó là do bị người lớn xúi giục. Nhưng hiện tại, anh chẳng lên tiếng, chỉ từ từ ngước mắt dậy khỏi tấm ảnh, nhìn thẳng vào cô gái trước mặt.
Sắc mặt Tưởng Tinh dần trở nên yên tĩnh, ánh mắt mơ màng, dường như có chút căng thẳng. Cô mím môi, khẽ nói: “Theo trình tự của mấy tấm ảnh thì đáng lẽ nên là khi còn sơ sinh, rồi đến thiếu nhi và tuổi thanh thiếu niên, đây là những ngày tháng trôi qua khi mà chúng ta ở bên nhau. Nhưng… Tớ đặt tấm ảnh năm tuổi ở cuối cùng, bởi vì lời nhắn nhủ cuối cùng là nó.”
Nhìn vào tấm ảnh, như thể được trở lại năm ấy, người lớn trong nhà đang giơ máy ảnh và ghi lại cảnh hai cục tròn tròn mũm mĩm chơi đùa trong tuyết.
Phương Diệu hỏi: “Tinh Tinh, con có thích A Tề không?”
Tinh Tinh bé bỏng cầm một nắm tuyết đập lên người A Tề đang đắp người tuyết. A Tề nhỏ bé ngẩng đầu lên, chỉ lặng lẽ nhìn về phía cô mà không nói một lời.
“Thích ạ.” Bé Tinh Tinh cười toe toét.
Nghe xong, người lớn lập tức phá lên cười.
“Sau này lớn lên con gả cho A Tề được không?” Phương Diệu lại hỏi.
Cô nhóc Tinh Tinh ngẩng đầu, giọng nói non nớt hỏi: “Gả là gì ạ?”
“Gả tức là hai người kết hôn, mãi mãi sống cùng nhau.”
Tinh Tinh nhỏ nhìn chằm chằm vào A Tề nhỏ, đột nhiên cô ngồi xổm trước mặt anh, một đập đập vỡ nửa người tuyết mà anh vừa mới đắp, rồi nở nụ cười dễ thương dưới sự im lặng nhìn cô lần thứ hai của anh.
“Được ạ.” Cô gật đầu thật mạnh.
….
Tưởng Tinh vòng tay ra sau lưng, lấy từ trong áo ra một mảnh vải voan màu trắng, kẹp lên tóc sau đầu. Trong tiếng tim đập thình thịch, cô nhìn anh bằng ánh mắt đầy hy vọng: “Trương Tuyết Tề, tớ muốn gả cho cậu, đây là lời nhắn gửi cuối cùng.”
Và cũng là điểm kết thúc của nửa đầu cuộc đời.
Cô khẽ thở dài, thì thầm nói: “Điều ước dễ thành hiện thực nhất là vào ngày sinh nhật, cậu mau ước đi, ước rằng ngày mai có thể cưới được tớ.”
Anh nãy giờ luôn im lặng, bỗng từ từ đưa tay lên, vuốt ve mái tóc cùng tấm vải voan, sau đó dừng lại, thấp giọng nói: “Trong lúc tớ đi công tác, cậu có bóc hẳn quà Giáng sinh trên cây thông Noel không?”
Cô lắc đầu.
“Bao gồm cả phong bao lì xì sao?”
“Ừm.” Sao thế?
Trương Tuyết Tề nắm lấy cổ tay cô, đặt chiếc bao lì xì vừa rồi vào tay cô: “Cậu đã tặng tớ thiệp và ảnh, còn trong này là quà mà tớ đã chuẩn bị cho cậu.”
“Tớ biết mà.” Tưởng Tinh siết chặt tay, chiếc phong bao cộm lên, cô liếc nhìn một cái: “Trong này là…”
Trái tim cô thắt chặt, hô hấp như ngừng lại. Miệng phong bao mở ra trong lòng bàn tay, một chiếc nhẫn rơi xuống, lấp lánh trong ánh sáng.
Tưởng Tinh ngẩn ngơ vài giây, hỏi: “Cậu vừa bỏ vào trong sao?”
“Bỏ vào từ lâu rồi.”
“Nhưng lúc cho ảnh vào, tớ đâu có nhìn thấy.” Cô bàng hoàng nhớ lại, sau đó mới nhận ra: “Cậu bỏ vào sau khi nhìn thấy tấm ảnh của tớ.”
Đôi mắt Trương Tuyết Tề tràn ngập ý cười, anh nắm tay cô trong lòng bàn tay, rồi lấy lại chiếc nhẫn kim cương, từng nụ hôn ấm áp rơi trên các ngón tay cô, sau đó anh từ từ quỳ gối xuống trước mặt cô.
“Từ sau khi thành niên, thì điều ước của tớ vào mỗi dịp sinh nhật chỉ có một.” Anh mỉm cười: “Đó là có thể mãi mãi được ở bên cạnh Tưởng Tinh.”
“Và mỗi một năm đều đã đạt được.”
Cô cong môi, nước mắt lưng tròng.
Bản nhạc trong phòng vẫn liên tục vang lên, vẫn là bài hát “Big big world” mà cô hát.
“Outside it’s now raining and tears are falling from my eyes.“
“Tưởng Tinh Tinh.”
Anh nắm chặt tay cô, giống như vô số lần từ nhỏ cho tới lớn, anh dắt cô đi qua năm tháng: “Cậu đã bước về phía tớ rồi, cậu đã sớm tiến vào vòng tay tớ, cậu thật sự rất tốt.”
Tưởng Tinh cúi đầu, nước mắt rơi xuống. Trương Tuyết Tề mỉm cười.
“Điều ước trong sinh nhật năm nay của tớ đó là biến cô gái của tớ thành vợ của tớ.”
Trong mùa gió tuyết, chỉ có tớ và cậu. Xuyên qua trời tuyết, sẽ không đơn độc.
Khoảnh khắc tấm mạng voan trên đầu rơi xuống đất, Trương Tuyết Tề ôm chặt cô gái vì anh mà đeo khăn che đầu, vì anh mà xỏ nhẫn, đây là cô gái mà anh giấu trong lòng, cô gái mà anh yêu suốt mười năm, rồi cùng cô ôm hôn thắm thiết.
Mặt sau của tấm ảnh có một dòng chữ: Trương Tuyết Tề, chào mừng về nhà.
[1] Đêm vọng Lễ Giáng Sinh là buổi tối trước ngày Lễ Giáng Sinh, tính từ hoàng hôn của ngày 24 tháng 12 hằng năm. Thời điểm này được xem là một trong những dịp lễ hội văn hóa quan trọng nhất trong Kitô giáo Tây phương và ngày nay đã trở thành lễ hội lớn trong xã hội thế tục ở nhiều quốc gia.
Thời khắc này, dáng vẻ của anh, giọng nói của anh, câu từ của anh rơi vào tai cô giống như một bác tranh ánh sáng dịu dàng. Anh thể hiện tình yêu, cho đi tình yêu mà không hề do dự, thậm chí đến cả sự độc đoán, thích độc diễn của anh cũng trở thành ưu điểm mà cô yêu thích. Cô cho anh một nụ cười, anh sẽ đáp lại cô hai phần dịu dàng, cô cho anh mười phần yêu thương anh có thể cho cô tất thảy mọi thứ.
“Trương Tuyết Tề, cậu nói xem chúng ta có phải là đôi bạn tâm giao không?”
“Phải.”
“Hoá ra mối quan hệ yêu đương tốt nhất là khi đối phương vừa là bạn thân lại vừa là bạn trai của bạn.”
“Sau này phải để bạn trai lên phía trước.”
“Nhưng thời gian chúng ta là bạn thân dài hơn mà.”
“Nhưng là bạn trai thì tình cảm càng sâu đậm hơn.”
“Không đâu, tớ rất trân trọng quãng thời gian chúng ta là bạn thân của nhau.”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
“Tớ nói “sâu” ở đây không phải là “chiều sâu”.
“Cậu…”
….
Nét bút dừng lại, ánh mắt Tưởng Tinh vô cùng tập trung. Không biết từ bao giờ sự lạc lối lại xuất hiện trên kịch bản, đập vào mắt là ba chữ “Trương Tuyết Tề”. Cô nghĩ về anh, suy nghĩ miên man, nên viết luôn ra tên của anh.
“Tinh Tinh.”
Giọng của Vu Tư Hiểu vang lên từ phía sau, cô lập tức vươn cánh tay ra che đi chút tâm tư rung động của mình, ở cái tuổi hai lăm, hai sáu cuối cùng cô cũng thành công trải nghiệm cảm giác ngồi trên lớp viết thư tình cho người con trai mà mình thích rồi lại suýt chút nữa thì bị giám thị bắt được của các cô gái tuổi mười lăm.
“Ngày 23 có phải là ngày gì đặc biệt không?”
Trên cuốn lịch để bàn, ngày 23 được cô khoanh tròn bằng bút dạ, bên trái và bên phải vẽ thêm hai chiếc tai mèo và một dấu chấm than lớn. Điểm nhấn nổi bật lại mang dấu ấn phong cách của Tưởng Tinh.
Tưởng Tinh đáp: “Hôm đó là sinh nhật của bạn trai em.”
“Hoá ra cậu ấy là cung Ma Kết.”
“Đúng rồi.”
“Dường như đàn ông cung Ma Kết đều nghiện công việc.”
Tưởng Tinh nghiêm túc gật đầu.
“Tuy rằng thầm kín nhưng rất thâm tình.”
Tưởng Tinh xoa xoa mặt, mím môi mỉm cười.
“Ngọt ngào thật đó.” Vu Tư Hiểu nháy mắt ái muội, nhắc nhở: “Chú ý an toàn nhé.”
Một tuần sau, Bổn Lam trở lại với công việc. Trong phòng thử giọng, Tưởng Tinh đã hỏi câu hỏi mà mình đã trằn trọc xoay người, tò mò ngứa ngáy hồi lâu giữa giờ giải lao: “Ba người bọn anh là bạn thân sao?”
Sau vài giây im lặng, cô lại hỏi: “Giữa anh và anh trai anh có phải có một người thích cô ta không?”
Đầu Bổn Lam quay với tốc độ 0.5, chậm rãi hướng về phía cô.
Cô chớp mắt: “Không phải là cả hai cùng thích cô ta đó chứ?”
Bổn Lam vội vàng đứng dậy.
Tưởng Tinh im bặt, bước vào chế độ ngoan ngoãn chỉ trong một giây, hai tay bắt chéo đặt trên bàn, không hề cử động. Bổn Lam cầm cốc nước lên, cúi đầu nhìn cô: “Có phải những người có ngoại hình như cô đều rất ngốc không?”
Nói xong, anh ta liền vòng qua bàn rời đi.
….
Buổi tối, Trương Tuyết Tề và Tưởng Tinh nắm tay nhau dắt chó đi dạo, một người lắng nghe, một người kể chuyện và một chú chó ngoan ngoãn đi bên cạnh.
Cô tựa đầu vào cánh tay anh, đầy mong đợi về một ngày sắp đến: “Sinh nhật cậu, còn cả đêm vọng lễ [1] và ngày Giáng sinh nữa, chúng ta đều có thể ở bên nhau, vui thật đó.”
“Vậy mà cũng vui sao?”
“Đúng thế.”
Trương Tuyết Tề rũ mắt, thấy trên cổ cô không có khăn quàng, khiến cổ lộ ra ngoài một nửa, anh vươn tay đang cầm dây dắt Doug, kéo cổ áo khoác lông vũ của cô lên, để cổ không bị gió lùa.
Doug bị kéo đột ngột, bèn quay đầu lại, một người một chó cứ thế nhìn nhau. Anh thấp giọng nói: “Không phải việc của nhóc, đi thôi.”
Doug quay đầu lên, tiếp tục đi về phía trước.
Trương Tuyết Tề phát triển đề tài vừa rồi: “Sau này ngày nào cũng được ở bên nhau, vậy liệu cậu có vui đến phát điên luôn không?”
Tưởng Tinh tóm được kẽ hở: “Cậu không thế hả?”
“Không.”
Cô đột ngột dừng lại, hơi mím môi, bất mãn nhìn anh chằm chằm. Trương Tuyết Tề quay người, nhìn thấy cảnh này bèn vừa cười vừa đi đến trước mặt cô.
Đang đi dạo thong thả, Doug lại cảm thấy cổ mình thắt lại, cái đầu nhỏ ngoái ra sau, nhìn hai chủ nhân cứ một phút lại ôm ấp, năm phút lại hôn hít của mình, bèn ngoan ngoãn đi đến cạnh chân bọn họ và ngồi xổm xuống ngước đầu lên.
Trương Tuyết Tề ôm mặt cô bằng cả hai tay, sau khi đôi môi tách ra, anh thấp giọng cười: “Bởi vì tớ đã phát điên từ lâu rồi.”
Lại một lần nữa Tưởng Tinh được một nụ hôn, một câu nói tình tứ dỗ dành, cô bám dính cọ cọ ôm lấy anh và kiễng chân lên muốn hôn. Trương Tuyết Tề vỗ nhẹ lên đầu cô, thì thầm bên tai cô: “Nhóm ba tớ đang đi dạo, ngay phía sau cậu kìa.”
Cô sững người một lúc, rồi hoảng loạn đẩy anh ra, cầm lấy dây dắt chó kéo đi, cũng không thèm để ý tới động tác muốn nắm tay của anh, đôi chân nhỏ tăng nhanh tốc độ, chỉ thiếu nước là chạy nữa thôi.
Cuộc sống quý giá là ở sự kiên trì, mỗi ngày việc anh phải làm, sét có đánh cũng chẳng rời đó là: Ăn, ngủ và chọc ghẹo Tưởng Tinh.
Trương Tuyết Tề mỉm cười nhìn chằm chằm bóng lưng cô, rồi chậm rãi theo sau.
….
Dưới sự tổ chức của Uỷ ban Y tế Quốc gia và bệnh viện Cấp cứu của Tỉnh, hàng năm đều cử các chuyên gia y tế đến hỗ trợ tại Tây Tạng và Tân Cương đồng thời thực hiện các hoạt động tư vấn miễn phí. Ban đầu nó được lên kế hoạch vào tuần cuối cùng của năm, nhưng do bị ảnh hưởng bởi thời tiết tại địa phương nên đã được đổi thành giữa tháng.
Tham gia vào công việc của các dự án cứu hộ khẩn cấp, Trương Tuyết Tề đã theo đội ngũ của bệnh viện xuất phát đến Quận Nyingchi của Tây Tạng cùng những nơi khác, thời gian là một tuần. Nếu mọi việc suôn sẻ thì anh vẫn có thể về được thành phố J vào đêm sinh nhật mình.
Đây là công việc của anh và cô không thể chiếm hữu toàn bộ thời gian của anh.
Tưởng Tinh cuộn chăn thật chặt, nằm trên giường, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, ánh mắt không rời Trương Tuyết Tề trên màn hình. Anh cũng đang ở tư thế tương tự, chỉ có điều so với trạng thái đang cuốn chăn kín người của cô, thì anh chỉ đắp đến ngực, cô chú ý đến logo trên chiếc áo màu đen của anh, là chiếc áo lần trước cô mua cho anh khi đi trung tâm thương mại.
Ban đầu, cả hai đều đang huyên thuyên về công việc và những chuyện lặt vặt, đây là bước cần thiết mỗi tối trước khi chìm vào giấc ngủ. Sau đó, tâm tư bay bổng và bối rối mỗi lúc một nhiều, cứ thế cho đến khi nước mắt của Tưởng Tinh chảy từ khóe mắt lướt qua sống mũi, rồi biến mất tại thái dương, thì bầu không khí đột nhiên rơi vào im lặng, cả hai cùng không lên tiếng.
Nó quá đột ngột khiến cô không kiểm soát được. Cô chui cả mặt vào chăn bông, sụt sịt mũi và lau đại cho hết nước mắt, sau đó mới chầm chậm thò nửa khuôn mặt ra ngoài, hốc mắt ửng đỏ.
Trong vài phút ngắn ngủi này, cả hai đều im lặng. Khi tầm mắt lại một lần nữa giao nhau, vốn dĩ Trương Tuyết Tề đang ở tư thế nằm nghiêng lúc này đã ngồi dậy lựa vào giường, lặng lẽ nhìn cô xuyên qua màn hình tại một vùng đất xa lạ cách đó hàng nghìn kilomet.
Nếu tiếp theo, anh hỏi cô tại sao lại khóc, thì quả thực là cô chẳng thể trả lời, cảm xúc sẽ lập tức dâng trào, nói nhiều còn có phần giả tạo, nên anh đã không hỏi, mà lên tiếng nói một câu: “Ở đây lạnh lắm.”
Anh nói: “Hiện tại tớ không thể đến những nơi quá xa và quá lạnh nữa rồi.”
“Tớ đã mua chăn điện mới để trong nhà của tụi mình.” Giọng nói của Tưởng Tinh vẫn hơi thều thào và mang theo giọng mũi, cô dặn dò anh: “Cậu nhớ mặc nhiều quần áo một chút kẻo cảm lạnh, sức khỏe là số một, tiền bạc là số hai.”
Trương Tuyết Tề nhìn cô: “Tớ sẽ về nhanh thôi.”
Cô khẽ ừm một tiếng.
“Cậu đã bóc quà trên cây thông Noel chưa?” Anh hỏi.
“Không có cậu, tớ không muốn bóc.” Giọng của cô rất thấp: “Đợi cậu về đã.”
Anh trả lời là được, sau đó im lặng một lúc, rồi thuận tay với gối đặt ra sau lưng: “Tớ đọc truyện cho cậu nghe, cậu mau ngủ ngoan đi.”
Tưởng Tinh ngờ vực nhìn anh, nhưng nghĩ đến việc vẫn chưa bao giờ được anh kể chuyện ru ngủ, nên không muốn tra hỏi làm gián đoán hứng thú của anh, cô ngoan ngoãn gật đầu, dần nhắm mắt lại dưới âm thanh dịu dàng của anh.
Điện thoại mất điểm tựa, ống kính hướng lên trần nhà, là cô đã chìm vào giấc mơ. Trương Tuyết Tề nhẹ nhàng nói: “Cậu ngủ nhanh thật đó, còn tớ thì có lẽ đêm nay sẽ mất ngủ rồi.”
Không ai đáp lại anh.
“Ngủ ngon nhé.”
Nhóc mít ướt.
….
Trong những ngày Trương Tuyết Tề đi công tác, ngoài đi làm ra thì Tưởng Tinh sẽ tiếp tục hoàn thiện nốt phần cuối cùng của món quà sinh nhật.
Cô đến nhà anh chơi với Doug và Tào Phớ, thấy Phương Diệu đang ngồi trong phòng khách lật xem album, trên ghế sofa còn có vài chiếc hộp to, toàn bộ đều là ảnh.
Bà ấy nhiệt tình kéo Tưởng Tinh lại, theo thời gian trên ảnh, thì đây là ảnh từ khi bà ấy còn trẻ cho đến lúc yêu chú Trương rồi kết hôn, sau đó là sinh con, còn cả rất nhiều những tấm ảnh chụp cùng Trương Tuyết Tề khi còn nhỏ mà Tưởng Tinh chưa từng nhìn thấy nữa.
Phương Diệu cảm thán: “Dì cảm thấy tình huống tốt tốt tốt nhất là khi Tinh Tinh và A Tề hẹn hò với nhau, vậy thì hai gia đình chúng ta có thể coi là thân lại càng thêm thân rồi. Tuy nhiên, bọn dì cũng sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của con cái, nếu hai con ai nấy đều có người mà mình thích thì con cái của các con có thể là thanh mai trúc mã của nhau, như vậy cũng tốt!”
Tưởng Tinh mỉm cười gật đầu, cô cảm thấy cuộc sống của mình có được Trương Tuyết Tề đã là vô cùng hạnh phúc rồi.
“Thực ra trước đây, dì rất lo lắng cho chuyện tình cảm của A Tề sau này.” Phương Diệu nhớ lại quá khứ, buồn bã nói: “Thằng bé nói với dì rằng nó không muốn kết hôn, làm dì lo muốn chết.”
“Khi nào thế ạ?” Tưởng Tinh bối rối.
“Từ khi còn đi học thì phải.” Phương Diệu suy tư vài giây: “Cấp hai? Cấp ba? Có lẽ là cấp ba, vì cấp hai vẫn còn nhỏ mà…”
Buổi tối hôm đó, Trương Tuyết Tề, người luôn đi ngủ sau khi làm xong bài tập và chơi game, nhưng đây là lần đầu tiên anh đá bóng qua lại trong khoảng sân nhỏ, cứ thế cho tới tận khuya. Phương Diệu đã hỏi rất nhiều lần, nhưng anh chỉ ậm ừ hoặc im lặng cho qua. Sau đó, đột nhiên anh hỏi: “Con có thể không kết hôn không?”
Phương Diệu sửng sốt: “Từ giờ đến lúc con kết hôn, còn ít nhất là mười năm nữa, con không cần quyết định sớm vậy chứ?”
Anh mím môi, giẫm lên quả bóng một giây, sau đó tiếp tục đá và không lên tiếng.
“A Tề, chúng ta không cần vội.” Vẻ mặt Phương Diệu bình tĩnh, nhưng trong lòng lại ngàn lần rối loạn, thậm chí còn nghĩ tới việc nếu con trai mình thú nhận xu hướng tính dục, thì bà ấy vẫn sẽ vì anh mà lựa chọn chấp nhận: “Không chừng sau này con sẽ gặp được người mà mình muốn kết hôn thì sao?”
“Không có…” Ánh mắt Trương Tuyết Tề lạnh lùng: “Người mà con muốn kết hôn.”
……
Phương Diệu đưa bức ảnh cho Tưởng Tinh, rồi vẫn kể về chuyện đã qua: “Vậy nên, ảnh có thể giúp người ta ghi lại rất nhiều chuyện sắp bị lãng quên, hôm đó dì đã lén lút chụp lại A Tề trong phòng khách. A Tề giống ba nhiều hơn, thời niên thiếu cũng rất điềm đạm, nhưng dì chưa từng thấy thằng bé thất vọng như vậy khi nói đến chuyện tình cảm với dì.”
“Dì đã đoán rằng có thể khi đó thằng bé đang thất tình.” Phương Diệu thì thầm: “Nhưng Tinh Tinh này, con đừng để ý nhé, làm gì có ai là không có chút tâm tình khi còn trẻ.”
Tưởng Tinh cầm lấy bức ảnh, thất thần ngồi tại chỗ. Phương Diệu đã nói xong chuyện này nên tiếp tục nói đến tấm ảnh khác.
Trong ảnh, Trương Tuyết Tề đang là cậu thiếu niên mười sáu, mười bảy, dáng người cao ráo, mặt mày anh tuấn, hai tay đút vào túi quần, cúi đầu nhẹ nhàng đá quả bóng bằng mũi chân.
Cô còn nhớ chiếc áo phông trắng của Trương Tuyết Tề trong tấm ảnh này, hôm đó hai người gặp nhau tại nhà để xe, cô nhìn chằm chằm vào con sư tử màu ánh vàng trên áo anh, chân thành khen nó đẹp: “Cậu mặc màu trắng đẹp hơn màu đen, mặc chiếc áo này siêu đẹp trai.”
Anh nhàn nhạt ừm một tiếng, trong mắt là nụ cười không dễ phát hiện.
“Cậu…” Cả hai cùng đồng thanh lên tiếng.
Trương Tuyết Tề nhẹ nhàng nói: “Cậu nói trước đi.”
Tưởng Tinh gật đầu, cô đứng trước mặt anh, không hề che giấu ý tứ trong lòng: “Trương Tuyết Tề, tớ cảm thấy chúng ta vẫn nên làm bạn thân thì hơn. Cậu có biết Hứa Thư Trạch bên lớp A6 không? Chính là ca sĩ đứng đầu trong top 10 cách đây không lâu, cậu ta hát rất hay, trước đây tớ có học qua thanh nhạc mà còn không hát hay bằng cậu ta, gần đây không hiểu vì sao tớ luôn nghĩ đến chuyện cậu ta hát, cậu ta hát ra sao, haizz. Bạn tớ nói, có lẽ là tớ thích cậu ta rồi…”
Bắt đầu từ câu nói của cô, trái tim anh đã chìm vào một đầm lầy đen tối, cuối cùng là hoàn toàn bị phong ấn trong câu “Có lẽ là tớ thích cậu ta rồi”.
Sau khi nghe cô luyên thuyên một hồi, khi ánh mắt cô trở lại trên gương mặt anh, anh mới chậm rãi hỏi: “Cậu thích cậu ta sao?”
“Đúng thế.” Cô trả lời.
“Thích từ lúc nào vậy?”
Tưởng Tinh đang ủ rũ, cảm thấy đây có lẽ là hội chứng của mối tình đầu: “Tớ cũng không biết, có lẽ là vô tình, tự nhiên thích thôi.”
Ánh mắt Trương Tuyết Tề tối sầm lại.
Cô đằm chìm trong cảm xúc không rõ, sau khi thở dài một hơi, bèn nghiêng đầu hỏi: “Vừa rồi cậu định nói gì thế?”
“Không có gì.” Anh quay mặt đi, không nhìn cô nữa: “Về thôi.”
….
Tưởng Tinh hoàn hồn trở lại, Phương Diệu quơ quơ tay trước mặt cô, mỉm cười nói: “Sắp đến sinh nhật A Tề rồi, dì tặng cho hai đứa một chiếc xe nhé.”
“Con không thường xuyên lái xe, có thêm một chiếc nữa có lãng phí không ạ?” Tưởng Tinh nghĩ rồi nói: “Toàn là Trương Tuyết Tề lái thôi ạ.”
“Chuyện này thì có gì phải lo.” Phương Diệu: “Dì tặng cho hai con chiếc xe có hàng ghế sau rộng rãi, thoải mái một chút.”
Tưởng Tinh chớp chớp mắt, ngẫm lại câu nói của bà, sắc mặt theo đó dần trở nên nóng bừng.
“Sau này có con rồi cũng tiện hơn nhiều.” Phương Diệu đưa ra quyết định cuối cùng và món quà đã được chốt trong vòng vài giây.
Hoá ra là ý này…
Tưởng Tinh liếc nhìn tấm ảnh, quá khứ u sầu và hiện tại mơ mộng đan xen vào nhau, cô chuyển động cổ tay, nhẹ nhàng quạt gió phả lên mặt.
….
Về đến thành phố J vừa hay là ngày hai mươi ba.
Lãnh đạo Cục và lãnh đạo bệnh viện cũng có mặt, nên bữa tối là không thể từ chối. Trương Tuyết Tề uống trước một viên thuốc dạ dày, tiếp đến là hết cốc rượu này đến cốc rượu khác đổ vào bụng, cuối cùng anh đã nhân cơ hội giải quyết xong món thanh toán đầu tiên của dự án, đồng thời nói sơ qua về việc xây dựng nền tảng của phiên bản 2.0, vị nữ thư ký kia vô cùng hài lòng, nên đã đề xuất rằng trọng tâm của dự án trong năm mới nên thực hiện bước thử nghiệm và quảng bá với quy mô nhỏ.
Sau khi nghe xong điện thoại ở hành lang, anh đã vô thức nhấp vào khung chat trên Wechat của Tưởng Tinh. Có một tin nhắn vào khoảng năm giờ chiều, cô nói: “Tớ đợi cậu về nhé.”
Sau đó, không còn làm phiền anh nữa.
Bữa tối kết thúc đã là hơn mười một giờ. Có người đề nghị hiệp hai đi karaoke, Trương Tuyết Tề gửi cho Tưởng Tinh một tin nhắn: “Tớ về ngay đây.”
Dường như cô đang đợi điện thoại, nên lập tức trả lời lại: “Ừm, tớ đang đợi cậu đây.”
Anh không muốn chậm trễ một giây nào nữa, bèn chịu đựng cơn đau dạ dày, sau khi lo liệu ổn thỏa mọi việc liền lao thẳng về nhà.
Ngay khi vừa bước vào thang máy, anh đã nghĩ tới việc cô sẽ dùng cách nào để chào đón mình. Bánh gato? Pháo? Hay lại mua kiểu quần áo nào đó rồi muốn “lật kèo” với anh. Đến bản thân anh cũng không phát giác ra, gương mặt luôn lãnh đạm bình tĩnh của mình lúc này lại đang nở một nụ cười vô cùng dịu dàng.
Ngay khi cánh cửa mở ra, chào đón anh không phải một giọng nói yêu kiều nhỏ nhắn nào đó, mà là một bản nhạc nhẹ nhàng, một bài hát tiếng Anh. Không phải hát trực tiếp mà là bản thu âm giọng hát của cô.
“I’m a big big girl in a big big world. It’s not a big big thing if you leave me. But I do do feel that I too too will miss you much, miss you much…“
….
Nhìn thoáng qua tủ giày, bên trên có một tấm ảnh. Là bà Tô và Phương Diệu đang thay tã cho hai đứa trẻ đồng thời mỉm cười hạnh phúc nhìn vào ống kính. Bé A Tề trông rất nghiêm túc, còn Tinh Tinh nhỏ thì khóc đến đỏ cả mặt.
Có một chiếc ghim kẹp ảnh và một tấm thiệp.
“Trương Tuyết Tề sinh vào tháng 12, Tưởng Tinh sinh vào tháng 05, đã cùng nhau đi qua hơn hai mươi năm. Ông trời ấn định chúng ta là thanh mai trúc mã, tớ quen biết cậu sớm hơn bất cứ cô gái nào khác, nhưng cho dù không phải thì tớ cũng không sợ. Dù là hai mươi mét, hai mươi kilomet, hai là hai nghìn kilomet thì tớ vẫn sẽ tìm thấy cậu.”
Anh làm theo hướng dẫn và đi đến bàn ăn. Một hộp bánh sinh nhật, một đĩa đồ ăn vặt, một chiếc phong bì và một tờ giấy.
Câu hỏi trên giấy: Từ khoai tây, hạnh nhân, bim bim, hãy chọn ra món ăn vặt lát nữa Tinh Tinh sẽ ăn.
Trương Tuyết Tề khẽ cong môi, cầm lấy phong thư trước chỗ hạnh nhân lên, sau khi mở ra, bên trong có một tấm ảnh, một tấm thiệp và một tờ giấy nhắn.
Trên tờ giấy nhắn viết: Chúc mừng cậu, đáp án chính xác!
Ba thứ này đều là món cô thích ăn, nhưng từ khóa chính là từ “lát nữa”. Nếu có anh thì chắc chắn sẽ là hạnh nhân, vì anh sẽ bóc vỏ cho cô.
Trong tấm ảnh là hai người họ khi mười sáu tuổi. Tưởng Tinh mặc chiếc váy màu trắng, vừa hoàn thành cuộc thi top 10 ca sĩ và chụp ảnh với Trương Tuyết Tề ở cánh gà. Cô nghiêng người về phía anh, hai tay đều giơ số hai, anh mặc bộ đồng phục, ánh mắt nhàn nhàn nhìn vào ống kính.
“Trương Tuyết Tề, từ nay về sau mỗi bài mà tớ hát đều sẽ có bóng hình cậu.”
Tờ thứ ba, hướng dẫn chỉ đến cây thông Noel trong phòng khách. Với nội dung: Hãy đoán đâu là chiếc phong bao lì xì có hai trăm tệ.
Dáng người anh chợt yên lặng tại đó. Lúc này, Tưởng Tinh đã lặng lẽ xuống lầu, nấp sau bức tường trắng để quan sát động tĩnh của anh. Anh quay lưng lại với cô và đứng yên bất động, nhìn chằm chằm vào cái cây trước mặt.
Câu hỏi này rất dễ đoán, cây thông Noel này là do anh trang trí, mỗi chiếc phong bao lì xì anh nhét tiền bên trong cô đều đã ngó xem, ngoại trừ một chiếc có hai trăm tệ ra thì số còn lại đều là năm trăm, cũng đủ chỗ để cho nhét một tấm ảnh vào trong đó. Nhưng theo bóng lưng anh lúc này, thì hình như anh không chọn được?
Tưởng Tinh còn đang băn khoăn, thì người đứng trước cái cây đột ngột quay lại, đôi mắt sâu thẳm khoá chặt lấy cô khi đang thò đầu ra sau bức tường. Trái tim cô lập tức loạn nhịp, đôi chân không tự chủ được mà bước về nơi có anh.
“Cậu không chọn được sao?” Tưởng Tinh chậm rãi đi tới bên cạnh anh, hai tay bắt chéo sau lưng tách ra, một tay luồn vào lòng bàn tay anh, sau đó bị anh nắm lấy thật chặt.
“Ừm.”
Cô vẫn không bỏ cuộc, nên đưa ra gợi ý: “Số tiền trong bao lì xì đều giữ nguyên như trước đó cậu đã bỏ vào, tớ không thay đổi, cậu thử nghĩ kỹ xem.”
Một tay anh vuốt ve khuôn mặt cô, ánh mắt tràn đầy trìu mến: “Không nhớ ra.”
Bị kẹt ở bước cuối cùng, Tưởng Tinh không vui huých vai vào người anh một cái rồi chủ động gỡ chiếc bao lì xì xuống, nhét vào ngực anh.
Cô ủ rũ nhìn anh, bực bội nói: “Mở ra xem đi.”
Trương Tuyết Tề im lặng một lúc, sau khi mở, anh lại dừng lại một giây rồi lấy bức ảnh ra.
“Còn nhớ nó không?” Tưởng Tinh không giấu được nụ cười: “Năm chúng ta năm tuổi, vào đêm Giao thừa, khi ở ngoài nghịch tuyết, cậu còn hôn trộm tớ.”
Vài tháng trước nhắc tới chuyện này, anh còn xị mắt nói đó là do bị người lớn xúi giục. Nhưng hiện tại, anh chẳng lên tiếng, chỉ từ từ ngước mắt dậy khỏi tấm ảnh, nhìn thẳng vào cô gái trước mặt.
Sắc mặt Tưởng Tinh dần trở nên yên tĩnh, ánh mắt mơ màng, dường như có chút căng thẳng. Cô mím môi, khẽ nói: “Theo trình tự của mấy tấm ảnh thì đáng lẽ nên là khi còn sơ sinh, rồi đến thiếu nhi và tuổi thanh thiếu niên, đây là những ngày tháng trôi qua khi mà chúng ta ở bên nhau. Nhưng… Tớ đặt tấm ảnh năm tuổi ở cuối cùng, bởi vì lời nhắn nhủ cuối cùng là nó.”
Nhìn vào tấm ảnh, như thể được trở lại năm ấy, người lớn trong nhà đang giơ máy ảnh và ghi lại cảnh hai cục tròn tròn mũm mĩm chơi đùa trong tuyết.
Phương Diệu hỏi: “Tinh Tinh, con có thích A Tề không?”
Tinh Tinh bé bỏng cầm một nắm tuyết đập lên người A Tề đang đắp người tuyết. A Tề nhỏ bé ngẩng đầu lên, chỉ lặng lẽ nhìn về phía cô mà không nói một lời.
“Thích ạ.” Bé Tinh Tinh cười toe toét.
Nghe xong, người lớn lập tức phá lên cười.
“Sau này lớn lên con gả cho A Tề được không?” Phương Diệu lại hỏi.
Cô nhóc Tinh Tinh ngẩng đầu, giọng nói non nớt hỏi: “Gả là gì ạ?”
“Gả tức là hai người kết hôn, mãi mãi sống cùng nhau.”
Tinh Tinh nhỏ nhìn chằm chằm vào A Tề nhỏ, đột nhiên cô ngồi xổm trước mặt anh, một đập đập vỡ nửa người tuyết mà anh vừa mới đắp, rồi nở nụ cười dễ thương dưới sự im lặng nhìn cô lần thứ hai của anh.
“Được ạ.” Cô gật đầu thật mạnh.
….
Tưởng Tinh vòng tay ra sau lưng, lấy từ trong áo ra một mảnh vải voan màu trắng, kẹp lên tóc sau đầu. Trong tiếng tim đập thình thịch, cô nhìn anh bằng ánh mắt đầy hy vọng: “Trương Tuyết Tề, tớ muốn gả cho cậu, đây là lời nhắn gửi cuối cùng.”
Và cũng là điểm kết thúc của nửa đầu cuộc đời.
Cô khẽ thở dài, thì thầm nói: “Điều ước dễ thành hiện thực nhất là vào ngày sinh nhật, cậu mau ước đi, ước rằng ngày mai có thể cưới được tớ.”
Anh nãy giờ luôn im lặng, bỗng từ từ đưa tay lên, vuốt ve mái tóc cùng tấm vải voan, sau đó dừng lại, thấp giọng nói: “Trong lúc tớ đi công tác, cậu có bóc hẳn quà Giáng sinh trên cây thông Noel không?”
Cô lắc đầu.
“Bao gồm cả phong bao lì xì sao?”
“Ừm.” Sao thế?
Trương Tuyết Tề nắm lấy cổ tay cô, đặt chiếc bao lì xì vừa rồi vào tay cô: “Cậu đã tặng tớ thiệp và ảnh, còn trong này là quà mà tớ đã chuẩn bị cho cậu.”
“Tớ biết mà.” Tưởng Tinh siết chặt tay, chiếc phong bao cộm lên, cô liếc nhìn một cái: “Trong này là…”
Trái tim cô thắt chặt, hô hấp như ngừng lại. Miệng phong bao mở ra trong lòng bàn tay, một chiếc nhẫn rơi xuống, lấp lánh trong ánh sáng.
Tưởng Tinh ngẩn ngơ vài giây, hỏi: “Cậu vừa bỏ vào trong sao?”
“Bỏ vào từ lâu rồi.”
“Nhưng lúc cho ảnh vào, tớ đâu có nhìn thấy.” Cô bàng hoàng nhớ lại, sau đó mới nhận ra: “Cậu bỏ vào sau khi nhìn thấy tấm ảnh của tớ.”
Đôi mắt Trương Tuyết Tề tràn ngập ý cười, anh nắm tay cô trong lòng bàn tay, rồi lấy lại chiếc nhẫn kim cương, từng nụ hôn ấm áp rơi trên các ngón tay cô, sau đó anh từ từ quỳ gối xuống trước mặt cô.
“Từ sau khi thành niên, thì điều ước của tớ vào mỗi dịp sinh nhật chỉ có một.” Anh mỉm cười: “Đó là có thể mãi mãi được ở bên cạnh Tưởng Tinh.”
“Và mỗi một năm đều đã đạt được.”
Cô cong môi, nước mắt lưng tròng.
Bản nhạc trong phòng vẫn liên tục vang lên, vẫn là bài hát “Big big world” mà cô hát.
“Outside it’s now raining and tears are falling from my eyes.“
“Tưởng Tinh Tinh.”
Anh nắm chặt tay cô, giống như vô số lần từ nhỏ cho tới lớn, anh dắt cô đi qua năm tháng: “Cậu đã bước về phía tớ rồi, cậu đã sớm tiến vào vòng tay tớ, cậu thật sự rất tốt.”
Tưởng Tinh cúi đầu, nước mắt rơi xuống. Trương Tuyết Tề mỉm cười.
“Điều ước trong sinh nhật năm nay của tớ đó là biến cô gái của tớ thành vợ của tớ.”
Trong mùa gió tuyết, chỉ có tớ và cậu. Xuyên qua trời tuyết, sẽ không đơn độc.
Khoảnh khắc tấm mạng voan trên đầu rơi xuống đất, Trương Tuyết Tề ôm chặt cô gái vì anh mà đeo khăn che đầu, vì anh mà xỏ nhẫn, đây là cô gái mà anh giấu trong lòng, cô gái mà anh yêu suốt mười năm, rồi cùng cô ôm hôn thắm thiết.
Mặt sau của tấm ảnh có một dòng chữ: Trương Tuyết Tề, chào mừng về nhà.
[1] Đêm vọng Lễ Giáng Sinh là buổi tối trước ngày Lễ Giáng Sinh, tính từ hoàng hôn của ngày 24 tháng 12 hằng năm. Thời điểm này được xem là một trong những dịp lễ hội văn hóa quan trọng nhất trong Kitô giáo Tây phương và ngày nay đã trở thành lễ hội lớn trong xã hội thế tục ở nhiều quốc gia.
Tác giả :
Kỉ Ngọc