Không Được Nói
Chương 12 Manticore (5)
Ký túc xá trưởng
Edit: Rea
—————
Nữ sinh vào phòng lễ phép chào hỏi Ngụy Hoài Minh, sau đó xin phép giáo viên giao bài tập về nhà rồi ôm một chồng sách bài tập dày cộp về lớp học. Tần Nghiên thấy dáng cô nhỏ gầy ôm vất vả nên nói muốn giúp cô mang đến lớp, nữ sinh từ chối hắn theo bản năng nhưng Tần Nghiên vẫn cầm lấy. Thấy nữ sinh nhìn mình chằm chằm, hắn nghiêng đầu mỉm cười ý bảo cô chỉ đường. Một rặng mây đỏ hiện lên trên mặt nữ sinh, cô cúi đầu bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Tần Nghiên cười rất nhiều, Ngụy Hoài Minh vẫn luôn biết điều đó. Hắn giống như là một nhà nghệ thuật, người luôn có thể điêu khắc ra dáng vẻ và biểu cảm của mình thành bộ dạng hoàn hảo nhất, luôn luôn duy trì sức hấp dẫn trí mạng.
"Tra nam." Ngụy Hoài Minh lẩm bẩm một câu, cô giáo bên cạnh nghe không rõ mà "Hả?" lên một tiếng, thành công đem lửa giận của anh chuyển lên người mình.
"Cho nên rốt cuộc là cô còn biết cái gì nữa? Thẳng thắn thì được khoan hồng, bằng không thì tôi phải mời cô đi cục cảnh sát uống trà ---- thật ra tôi cũng không ngại phiền phức đâu, nhưng chắc là nhà giáo nhân dân không muốn đến nơi đó phải không?" Ngụy Hoài Minh ngồi xuống ghế xoay, bắt chéo chân lên châm một điếu thuốc rồi thổi khói về phía Tần Nghiên ngồi vừa rồi, khói thuốc phả thẳng vào mặt cô giáo khiến cô rùng mình.
Tần Nghiên cùng nữ sinh sóng vai đi trên hành lang, hiện tại là giờ cơm trưa, tuy một số ít học sinh vẫn đang học trong lớp nhưng vẫn có không ít người hoạt động ở bên ngoài. Dáng vẻ Tần Nghiên trẻ trung, chiều cao và nhan sắc cũng không kém phần, đi cùng một chỗ với nữ sinh này thật sự có chút hương vị của Kim Đồng Ngọc Nữ chọc cho không ít nam sinh ồn ào trêu ghẹo, còn các nữ sinh khác thì tụm năm tụm ba bình phẩm Tần Nghiên từ đầu đến chân.
Khuôn mặt của cô vẫn luôn cúi xuống rất thấp, giống như làm vậy thì sẽ không nghe thấy những lời xì xào bàn tán bên cạnh. Tần Nghiên chú ý tới điều này nên giơ tay lên vỗ vỗ vai cô ý bảo cô không cần quan tâm đến. Nhưng cô lại như bị cái vỗ đột ngột này làm cho mất hồn, sợ đến mức sách trong tay trực tiếp rơi xuống đất, sau khi phản ứng lại thì cuống quít ngồi xổm xuống thu dọn. Tần Nghiên vốn định giúp cô một chút thì lại bị một nam sinh đột nhiên xông tới cướp trước.
Nam sinh lỗ mãng hấp tấp mà xông tới ôm sách trên mặt đất vào ngực mình rồi lại vội vã đưa tới tay nữ sinh, sau khi lưu loát làm xong một loạt việc này thì lại vội vội vàng vàng chạy đi, thậm chí Tần Nghiên còn chưa kịp nhìn rõ mặt cậu ta. Nữ sinh hiển nhiên cũng chưa hiểu rõ tình huống, cô ôm chồng sách kia ngẩn người một lúc mới phản ứng lại, sau đó cau mày đứng dậy tiếp tục bước đi.
Tần Nghiên nhìn bóng lưng của cô, vừa rồi rõ ràng không có ngượng ngùng mà ngược lại lại có loại cảm giác tức giận.
Có ý gì đây.
Sau khi Tần Nghiên tiễn nữ sinh đến lớp học rồi thì định quay lại văn phòng, nhưng một chân vừa bước ra khỏi cửa đã bị gọi lại. Nữ sinh đuổi theo nhỏ giọng nói cảm ơn và nói muốn mời hắn ăn cơm nhưng Tần Nghiên đã lịch sự từ chối.
"Ở đây chúng tôi ăn cơm đều có thẻ ăn, cho nên cứ quẹt thẻ của tôi đi." Nữ sinh sợ hắn lại từ chối nên nói thêm, "Nếu không anh quẹt thẻ xong rồi đưa tôi tiền cũng được... Cơm ở trường chúng tôi rất ngon, còn vệ sinh hơn so với bên ngoài một chút..." Tần Nghiên không chịu nổi cô cứ năn nỉ ỉ ôi như vậy, nghĩ hiện tại đúng là cũng nên ăn cơm trưa nên đồng ý.
Ngụy Hoài Minh còn đang đánh thái cực với cô giáo kia thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Tần Nghiên, anh theo phản xạ có điều kiện mà dập tắt điếu thuốc, điều chỉnh trạng thái của mình một chút rồi mới thâm trầm mà không mất tao nhã phun ra một chữ: "Alo?"
Tần Nghiên gọi điện thoại cho Ngụy Hoài Minh khi đang xếp hàng với nữ sinh, căn tin ở đây không nhỏ lại có rất nhiều học sinh nên khó tránh khỏi có chút ồn ào nên hắn không nghe rõ lời Ngụy Hoài Minh nói, sau khi trực tiếp lặp lại vị trí căn tin mấy lần thì cúp máy luôn. Ngụy Hoài Minh nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình ---- sao đứa nhỏ này càng ngày càng không lễ phép với anh vậy?
Khi nữ sinh lấy cơm trở về thì thấy ba người đang ngồi trên bàn bốn người, tầm mắt quét từ Tần Nghiên đến Ngụy Hoài Minh rồi đến cô giáo, nụ cười dần dần cứng đờ. Cô vốn muốn ngồi đối diện Tần Nghiên nhưng cái này lại bị Ngụy Hoài Minh giành trước nên cô chỉ đành chọn chỗ tốt thứ hai là ngồi xuống bên tay phải Tần Nghiên.
Ngụy Hoài Minh là đúng lúc gọi tới nên còn chưa kịp lấy cơm, nhưng anh cũng không để ý đến bên ngoài mà cầm lấy cái đùi gà duy nhất trong mâm của Tần Nghiên lên vừa gặm vừa quan sát vẻ mặt của nữ sinh. Mặc dù cô không hiểu tại sao trong ánh mắt anh lại tràn ngập khiêu khích như vậy nhưng cô cũng bị anh nhìn chằm chằm đến như ngồi trên đống lửa, cô cầm thẻ cơm của mình nói giúp anh và cô giáo lấy cơm rồi vội vàng rời đi. Ngụy Hoài Minh còn hướng về phía bóng lưng cô mập mờ hô một câu: "Tôi muốn hai phần! Nếu không thì tôi chỉ có thể ăn của giáo sư Tần!"
Tần Nghiên nhìn anh cố tình gây sự, bất đắc dĩ mà mỉm cười.
Cô giáo vẫn luôn rất căng thẳng, xoắn ngón tay ngồi một cách nghiêm chỉnh, môi dưới bị cắn muốn sắp chảy máu, Tần Nghiên chú ý tới điểm này nên giơ chân đá nhẹ vào bắp chân Ngụy Hoài Minh. Ngụy Hoài Minh đang cầm đùi gà trên tay, trên đùi lại đột nhiên bị tập kích nên theo bản năng siết chặt hai chân kẹp chân Tần Nghiên lại.
Tần Nghiên: "..."
Ngụy Hoài Minh: "..."
Nữ sinh mới vừa lấy cơm trở về thì nhìn thấy chân hai người kẹp cùng một chỗ với tư thế cực kỳ ái muội. Cô trực tiếp đem hai phần cơm nặng nề đặt lên bàn Ngụy Hoài Minh rồi lại đem phần kia đẩy cho cô giáo, còn mình thì ngồi trở lại chỗ vừa rồi sau đó lặng lẽ kéo ghế cách xa Tần Nghiên một đoạn.
Ngụy Hoài Minh buông chân Tần Nghiên ra, vô cùng xấu hổ cười nói: "Cảm ơn... Cái đó... Bữa ăn căn tin cũng khá đầy đủ ha..."
Nữ sinh đang đắm chìm trong bi thương người đàn ông mà cô để ý là gay, cô cúi đầu ăn cơm chẳng thèm biết lễ phép là gì và cũng không buồn để ý tới anh.
Bầu không khí vô cùng xấu hổ.
Ngụy Hoài Minh vừa định nói gì đó để giảm bớt không khí thì có người lại chạm vào chân anh.
Anh vô thức nhìn về phía Tần Nghiên, đối phương giống như là không phát hiện ra, hắn vẫn chuyên chú ăn cơm như cũ, động tác ưu nhã phảng phất như đang tham gia yến hội hoàng thất gì đó.
Ngụy Hoài Minh chưa từ bỏ ý định mà liếc nhìn dưới gầm bàn, xác thật là chân của Tần Nghiên.
Anh thử rút ngắn khoảng cách hai chân mình thì hai chân Tần Nghiên cũng rút lại theo.
Trước đó đúng là ngoài ý muốn, nhưng lần này là hắn cố tình.
Ngụy Hoài Minh trong lòng thở dài ---- bàn về việc trêu ghẹo người thì vị này đúng thật là công lực thâm hậu.
Sau khi ăn xong, ngoại trừ Tần Nghiên tâm tình không tệ thì vẻ mặt của những người khác đều không đẹp mấy. Nữ sinh ăn xong nói mình sắp trễ rồi nên đã vội vàng chạy đi, cô giáo cũng nói mình có tiết, lặp đi lặp lại những gì cô biết cô đều nói rõ ràng hết rồi. Ngụy Hoài Minh suy nghĩ một chút, cảm thấy không thể làm chậm trễ việc học của bọn nhỏ nên để lại phương thức liên lạc nói sau này lại tìm cô rồi để cho cô đi.
Tần Nghiên mới vừa đứng lên chuẩn bị đi thì thấy hoa mắt, Ngụy Hoài Minh liền ấn hắn ngồi lại ghế.
"Nói một chút?" Ngụy Hoài Minh làm tư thế một tên côn đồ tra hỏi, bộ dáng đập vỡ nồi niêu hỏi đến cùng.
Tần Nghiên hắng giọng nói: "Hình như nhân duyên của cô bé này khá tốt." Ngụy Hoài Minh vừa định nói đừng lảng sang chuyện khác thì nghe thấy hắn nói tiếp, "Nhưng mà có chút kỳ lạ."
Sự chú ý của Ngụy Hoài Minh thành công bị thu hút: "Kỳ lạ chỗ nào?"
Tần Nghiên nhìn bốn phía, hiện tại căn tin đã không còn người nhưng gần bọn họ vẫn có lác đác vài học sinh, thế nên hắn dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Ngụy Hoài Minh, thấp giọng nói: "Khi chúng tôi trên đường về lớp thì cô bé không cẩn thận làm rơi sách xuống đất, lúc cúi xuống nhặt thì tôi thấy trên cổ và cổ tay cô bé có vết thương ---- một số là vết mới, một số là sẹo." Tần Nghiên sờ lên cổ mình, "Cho nên tôi đang nghĩ cô bé mặc áo len cao cổ có phải là muốn che vết thương đi hay không."
"Trên người có thương tích còn không muốn cho người khác thấy?" Ngụy Hoài Minh khi còn đi học là một con nhím, mỗi ngày đều đánh nhau nên trên người không tránh khỏi bị thương, mà anh lại không chịu thua kém ai, luôn muốn nghĩ mọi cách để che vết thương trên người mình, thế nên suy bụng ta ra bụng người nói, "Đánh nhau sao?"
Tần Nghiên lắc đầu: "Không giống."
Bạn cùng lớp của người mất tích có tính cách cởi mở, nhân duyên tốt, trên người còn có thương tích.
Hai người cùng nhau lý giải manh mối, luôn cảm thấy đây là một điểm đột phá nhưng dường như vẫn còn thiếu thứ gì đó. Ngụy Hoài Minh nghe xong những lời này lại đột nhiên nhớ tới những lời cô giáo kia nói vừa rồi: "Nữ sinh này ở cùng ký túc xá với Đặng Lệ Lệ, hình như còn là ký túc xá trưởng."
"Cô giáo kia nói Đặng Lệ Lệ thường xuyên tối không về, nếu cô ấy có thể bắt được thì bạn cùng phòng sớm chiều ở chung với cô bé thì sao?" Ngụy Hoài Minh cảm giác đáp án gần trong gang tấc, anh kích động nhích lại gần Tần Nghiên rồi dán vào tai hắn nói, "Nữ sinh đó cũng giúp cô bé che giấu."
Nội quy của trường trung học số 13 rất nghiêm ngặt, thậm chí là biếи ŧɦái, mỗi đêm phải kiểm tra phòng ngủ ba lần, bắt đầu từ mười một giờ và mỗi giờ một lần. Ký túc xá của Đặng Lệ Lệ ở tầng 1, cửa sổ đều được giăng lưới sắt, nếu muốn đi ra ngoài thì chỉ có thể đi cửa chính, vậy nên cô vừa phải tránh mặt giáo viên vừa phải lấy được chìa khóa ký túc xá.
Cô giáo kia cho biết trường đã phát cho ký túc xá trưởng mỗi ký túc xá ở tầng 1 một chìa khóa cửa chính.
Một là Đặng Lệ Lệ trộm chìa khóa, hai là ký túc xá trưởng đưa nó cho cô.
"Vậy có thể là bọn họ có quan hệ tốt?" Ngụy Hoài Minh nhịp nhàng gõ bàn, "Giúp cô bé che giấu còn đưa chìa khóa cho cô bé?"
"Nhưng cô giáo kia nói Đặng Lệ Lệ chỉ có một mình." Tần Nghiên thở dài nhìn Ngụy Hoài Minh, "Có người nói dối."
"Đúng là như vậy. Nhưng bây giờ còn có một vấn đề quan trọng hơn." Ngụy Hoài Minh nói xong câu này cũng không nói gì thêm, Tần Nghiên nhíu mày nghi hoặc, sau đó liền nghe thấy anh nói: "Rốt cuộc là tại sao cậu lại ghẹo tôi?"
Ngụy Hoài Minh sau khi nói xong thì phát cáu lên: "Không đúng, nếu cậu không thích tôi thì đừng trêu ghẹo tôi, thấy thú vị? Sao hả, chưa từng thấy qua đồng tính luyến ái nên muốn nghiên cứu? Dù sao thì tôi cũng là người thoải mái, nếu cậu muốn nghiên cứu thì làm bạn trai tôi rồi mặc sức mà nghiên cứu, còn nếu không muốn ở bên tôi thì cũng đừng làm chuyện ái muội."
"Đều là người trưởng thành rồi, nói chuyện thẳng thắn chút đi."
Tần Nghiên bị anh nói trắng ra làm cho sặc, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào nên liền nói được.
"Được cái gì?"
"Không làm chuyện ái muội."
Ngụy Hoài Minh tức giận đến bẻ gãy đũa.
Cơm nước xong là đến giờ nghỉ trưa.
Nói là nghỉ trưa nhưng thật ra rất ít người thật sự nghỉ. Tất cả học sinh đều dốc hết sức lực mà làm bài vì sợ bị người khác bỏ lại phía sau, tuy là đều cúi đầu nhưng không có một người nào nằm trên bàn nghỉ ngơi cả. Kim đồng hồ chỉ đến một giờ, sau lưng nữ sinh vừa rồi ăn cơm cùng bọn Tần Nghiên đột nhiên bị thứ gì đó đập vào, cô nhìn quanh cũng không thấy thứ gì nhưng khi cúi đầu xuống thì phát hiện một viên giấy nằm trên mặt đất.
Nữ sinh móc viên giấy bằng chân mình rồi mở nó ra một cách cẩn thận.
Một vài chữ nguệch ngoạc được viết trên đó, cô vội vàng nhìn vài lần rồi sau đó nhanh chóng xé đi, cô quay người hướng góc cuối lớp làm động tác "Ok".
Một đôi mắt xuất hiện sau chồng sách dày cộp cong thành hình trăng lưỡi liềm xinh đẹp.
Hết chương 12.