Không Để Ý Tây Đông
Chương 22: Cố Tiểu Tây tới thành phố (6)
Vết thương của Mạnh Lập Quân nhìn cực kỳ đáng sợ, nhưng kỳ thực lại không nghiêm trọng như vậy. Thân thể hắn được chăm sóc mấy ngày liền khỏe hẳn.
Chỉ là... hắn không nỡ xuất viện. Hắn như thế này, lại trở thành tiêu điểm của cả nhà.Anh trai mỗi ngày đều đến, cha cũng tới đây. Tuy rắng hắn hoài nghi cha chủ yếu không phải là đến thăm hắn. Nhưng điều này không hề ảnh hưởng chút nào đến trải nghiệm mới mẻ của hắn. Được gia đình quan tâm, chăm sóc từng chút một, ai mà lại không thích chứ!
Mạnh Lập Quân nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng ở cửa, liền biết là Cố Tiểu Đông, nên ngay lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Hắn muốn thăm dò một chút.
Sau lần bị đâm, thái độ của Cố Tiểu Đông đối với hắn thay đổi rõ ràng. Anh gọi hắn là"Tiểu Quân", anh cười với hắn không chút để ý, dường như không giống như cách mà anh lễ phép cười trước kia. Hắn có chút không nắm rõ được... anh là bởi vì hổ thẹn nên mới ngoài mặt tỏ ra quan tâm, hay là thật sự tốt với hắn. Kỳ thực, hắn cũng không hiểu được tại sao Cố Tiểu Đông phải hổ thẹn, nhưng mà chính hắn lại thấy mình thật sự hổ thẹn. Cùng tên lưu manh kia đánh nhau trước mặt anh trai, lại còn để bị thương, thật là quá mất mặt.
Cố Tiểu Đông đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Mạnh Lập Quân đang ngủ say, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên mặt hắn. Anh đi tới cửa sổ, nhẹ nhàng kéo rèm lại, sau đó ngồi ở mép giường, đánh giá gương mặt người nằm trên đó.
Đây là em trai anh.
Đây là lần đầu tiên anh tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của Mạnh Lập Quân. Hơn một tháng trước, anh còn cảm thấy khuôn mặt của hắn thật lưu manh, đáng ghét. Sau khi nhận người thân, hắn luôn chủ động tiếp cận anh, nhưng anh vẫn mãi xa cách với hắn. Cho đến tận bây giờ, ở bên ngoài phòng cấp cứu, bác sĩ hỏi anh: "Cậu là gì của bệnh nhân?", anh chân chính khẳng định: "Tôi là anh trai hắn", sau đó liền ký tên. Lúc này, anh mới cảm thấy thật thân thiết, hắn chính là em trai anh, tuy là bây giờ còn hơi xa lạ. Trên người hắn còn mang một nửa huyết mạch của mình. Thời điểm mình gặp nguy hiểm, hắn đã xông lên liều mạng vì mình.
Anh không tự chủ mà đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt đó. Huyết thống, đúng là một loại ràng buộc kỳ diệu a.
Mạnh Lập Quân đang nhắm mắt, cảm giác được một bàn tay ấm áp đang vuốt ve khuôn mặt hắn. Hắn liền giật mình. Bàn tay kia khô ráo mà mềm mại, dịu dàng mà âu yếm, tràn ngập thương tiếc cùng yêu thương. Sống mũi hắn đột nhiên cay cay, suýt chút nữa thì rơi nước mắt.
Khi còn nhỏ, Mạnh Lập Quân hầu như chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Từ khi hắn lớn lên, cha đều là xa cách, lạnh lùng với hắn, không xem hắn ra gì. Bị bệnh thì có người hầu hạ, tất cả mọi chuyện đều có người xử lý thỏa đáng, ngay cả chính hắn cũng chẳng cảm thấy có chuyện gì không đúng. Hiện tại, hắn bất chợt nhận ra được điều mà xưa nay hắn khao khát nhất. Đó là sự quan tâm, che chở của gia đình.
Cho đến bây giờ, hắn mới chính thức có cảm giác: Tôi có anh trai rồi.
Có người thân.
Thật tốt.
Hắn nhắm chặt mắt lại, cố gắng ổn định tâm tình, lại vừa lưu luyến bàn tay ôn nhu cùng âu yếm của anh trai. Hắn cũng muốn để anh vuốt ve thêm chút nữa, nhưng lại sợ chính mình không nhịn được mà chảy nước mắt, nên đành làm bộ xoay người. Mà... sao lại có người đến rồi?
"Quân nhi, bọn này đến thăm cậu!" Tôn Phi Phi gọi to, rồi đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Cố Tiểu Đông đang ngồi bên giường, con mắt lập tức mở to, "Yêu, đây là..."
Mạnh Lập Quân vội vàng làm ra dáng vẻ mới tỉnh ngủ, lén lút lau nước mắt, rồi ngồi dậy giới thiệu với bọn họ: "Đây là anh tôi, Cố Tiểu Đông. Anh, đây là bạn thân của em, Tôn Phi Phi."
Cố Tiểu Đông gật đầu, mỉm cười nói: "Chào cậu", sau đó liền đứng dậy, "Tôi đi lấy cho các cậu chút trái cây".
Tôn Phi Phi đưa mắt nhìn theo bóng người ở cửa, "Đây là anh trai cậu?"
"Ừm." Em trai Mạnh kiêu ngạo đáp.
Tôn Phi Phi: "Chính là cái người mà không biết từ đâu xuất hiện, tới tranh tài sản với cậu a?"
Mạnh Lập Quân thẹn quá hóa giận: "Cậu mau cút đi! Cậu mới là con hoang! Cậu mới là con riêng! Nhà cậu chia tài sản rồi sao?"
Tôn Phi Phi chân thành nói: "Quân nhi, mấy cái này tôi đều mặc kệ, tôi chỉ nghiêm túc hỏi cậu một câu. Cậu muốn làm em vợ tôi sao?"
Mạnh Lập Quân: "Cút!"
Hôm sau, anh em nhà họ Cố như thường lệ đến phòng bệnh đưa cơm. Mạnh Lập Quân thấy Cố Tiểu Đông hơi mệt mỏi. Ăn cơm xong, nhân lúc anh đi ra ngoài rửa tay, hắn liền chất vấn Cố Tiểu Tây: "Này, cậu còn ở ký túc xá của anh à? Tôi thấy, hình như anh nghỉ ngơi không được tốt, vành mắt đều thâm cả rồi."
Cố Tiểu Tây lườm hắn một cái, "Ban ngày chăm sóc cậu, buổi tối thức đến tận khuya để viết luận văn, còn có thể nghỉ ngơi tốt được sao?"
"..."
Ngày hôm sau, Mạnh Lập Quân lập tức làm thủ tục xuất viện.
Bởi hắn biết, hắn đã làm anh trai khổ tâm lo lắng.
Cố Tiểu Đông phát hiện Mạnh Lập Quân sau lần bị đâm một nhát dao liền tu tâm dưỡng tính. Không còn dáng vẻ du côn trước kia nữa, đối với mình cũng không phải là ánh mắt tùy tiện kia nữa. Thấy em trai lưu manh, du côn trước kia trở thành một thanh niên tuấn kiệt, biết lễ độ, anh liền vui mừng. Anh là không biết, từ khi hắn bị đâm nhát dao kia, bao nhiêu sự tàn ác đều biến mất.
Kỳ nghỉ phép sắp hết, Cố Tiểu Tây cùng anh trai vừa thể hiện tâm ý chưa được mấy ngày liền chia xa, lại thêm bên kia Mạnh Lập Quân càng thân thiết hơn với anh trai, hắn liền đố kỵ trong lòng.
Chuẩn bị phải về huấn luyện, một ngày trước khi đến cuối tuần, hắn nhàm chán ôm thật chặt Cố Tiểu Đông. (A, không phải sau đó là... chứ!)
"Anh, em không muốn đi."
"Nghe lời, ngày mai đi mua vé đi."
"Vậy, anh đi cùng em."
"Được."
"Anh, anh sẽ nhớ em chứ?"
"Dĩ nhiên là nhớ a."
"Anh, anh gọi em nữa đi."
"Tiểu Tây."
"Không phải, gọi cái kia kìa."
"..." Cố Tiểu Đông vô cùng kích động.
"Không gọi, em liền hôn anh."
"Tiểu Tây, đừng nghịch... A..."
Hai người đều đã chừng hai mươi rồi, thế nào mà còn đi trêu chọc nhau, xem chừng là muốn làm trẻ ranh to xác a. Ân, mới đó liền sắp diễn yêu tinh đánh nhau rồi sao... Cũng may là nhờ có Cố Tiểu Đông ngăn lại... (Tác giả: ...)
"Tiểu Tây, không được... Đừng như vậy..."
Cố Tiểu Tây thở dốc, giọng khàn khàn, "Anh, em muốn..."
"Không được, em vẫn còn nhỏ."
"Em không 'nhỏ'."
(Beta: Mấy thím hiểu 'nhỏ' trong ý Tiểu Tây là gì đúng hông? Hiểu hông? Hiểu hông?)
"Ừm... sẽ ảnh hưởng phát dục đấy, ảnh hưởng đến vóc dáng..."
"Em đã 'phát dục' rồi."
"Anh còn muốn cao lên đây." Chuyện này rất nghiêm trọng a... Trong nhà, mọi người ai cũng cao hơn anh, anh áp lực lắm đấy!
"..."
Hai mươi ba tuổi. Chưa từng trải qua.. chuyện kia.
"Ai nói chuyện này cùng chuyện phát triển vóc dáng có quan hệ a?" Thật lâu sau đó, Cố Tiểu Tây mới phản ứng lại. Đây chẳng phải là phản khoa học sao?
"Cha nói."
... Cha từ khi nào lại có cái kiến thức này! Giáo dục trong gia đình có thể nói là rất toàn diện a. Nhưng mà... tại sao cha lại không dạy con? (Người thì được tự do bay nhảy, người thì được chăm sóc tinh tế, kỹ càng như thế... không khác nhau mới lạ đó. Chúng ta nên tìm hiểu cách nuôi dạy trẻ nhỏ của Cố gia a...)
"Anh, vậy lúc nào mới có thể?" Cố Tiểu Tây liền sống chết vùng vẫy.
"A, chờ đến khi... em đủ tuổi kết hôn."
"..." Cố Tiểu Tây khóc không ra nước mắt. Anh, không phải quy tắc nào cũng cần tuân thủ như vậy chứ! Cha dạy dỗ cũng quá là thành công rồi! Có lo lắng cũng không thể nói quá như vậy chứ, cái gì mà phải đủ tuổi kết hôn...
Đột nhiên, mắt hắn sáng lên. "Anh, đủ tuổi... chúng ta liền kết hôn đi!"
"Nói bậy, làm sao chúng ta kết hôn được."
"Ở nước ngoài, rất nhiều nơi có thể kết hôn như vậy a." Mấy ngày nay, Cố Tiểu Tây đã xem không biết bao nhiêu sách về mối quan hệ nam x nam nha...
"Đó chỉ là hình thức thôi, chỗ chúng ta không thừa nhận đâu."
Cố Tiểu Tây hai mắt tỏa ánh sáng, vươn người lên: "Anh, vậy chúng ta liền theo hình thức mà làm... Ngày mai, chúng ta lập tức kết hôn đi!"
"Hình thức gì?"
"Ừm... Chúng ta mua nhẫn đôi đi... Ân, nhẫn kết hôn! Ngày mai sẽ đi mua!"
Cố Tiểu Đông đối với sự nhõng nhẽo của Tiểu Tây liền chịu thua. Mua nhẫn dù sao cũng giữ được thân thể...
Hôm sau, hai người dậy rất sớm, ăn uống xong liền đi xuống lầu, lại tình cờ gặp Mạnh Lập Quân đang đi lên lầu.
"Anh, mọi người muốn đi đâu thế? Em đi với!"
Cố Tiểu Tây bây giờ cảm thấy rất phiền nha. Thứ sáu được nghỉ, cậu lại không ở nhà mà ngủ cho khỏe, còn dậy sớm đến tìm anh tôi làm cái gì? Ân, kỳ thực, cậu là muốn làm thanh niên gương mẫu a...
Người nào đó đang rất khó chịu.
"Cái gì?! Thật quá đáng! Mấy người lại muốn giấu em đi mua nhẫn đôi? Em cũng phải mua! Ba chúng ta nhất định phải mua cùng nhau".
Tới cửa hàng trang sức, nhân viên bán hàng môi nở nụ cười chào đón ba người bọn họ, nhưng nội tâm cô không ngừng dậy sóng. Đây là cái tình huống quỷ quái gì a? Ba người kia, hai công một thụ... mua nhẫn đôi? Xã hội thế này... ổn định được sao?
Đợi đến khi Mạnh Lập Quân nhận ra, chuyện "Nhẫn đôi anh em" kia có cái gì đó không đúng, Cố Tiểu Tây đã lên tàu về doanh trại rồi. Lại nói, Cố Tiểu Đông cũng thật khổ tâm, anh tìm đủ mọi cách khuyên nhủ, sau cùng đành phải đồng ý lần sau lại đi mua nhẫn đôi cho hai người bọn họ thì Tiểu Tây mới miễn cưỡng giữ lại tín vật "Kết nghĩa ba anh em" làm kỷ niệm.
(Cố Tiểu Tây tới thành phố xong)
Chỉ là... hắn không nỡ xuất viện. Hắn như thế này, lại trở thành tiêu điểm của cả nhà.Anh trai mỗi ngày đều đến, cha cũng tới đây. Tuy rắng hắn hoài nghi cha chủ yếu không phải là đến thăm hắn. Nhưng điều này không hề ảnh hưởng chút nào đến trải nghiệm mới mẻ của hắn. Được gia đình quan tâm, chăm sóc từng chút một, ai mà lại không thích chứ!
Mạnh Lập Quân nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng ở cửa, liền biết là Cố Tiểu Đông, nên ngay lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Hắn muốn thăm dò một chút.
Sau lần bị đâm, thái độ của Cố Tiểu Đông đối với hắn thay đổi rõ ràng. Anh gọi hắn là"Tiểu Quân", anh cười với hắn không chút để ý, dường như không giống như cách mà anh lễ phép cười trước kia. Hắn có chút không nắm rõ được... anh là bởi vì hổ thẹn nên mới ngoài mặt tỏ ra quan tâm, hay là thật sự tốt với hắn. Kỳ thực, hắn cũng không hiểu được tại sao Cố Tiểu Đông phải hổ thẹn, nhưng mà chính hắn lại thấy mình thật sự hổ thẹn. Cùng tên lưu manh kia đánh nhau trước mặt anh trai, lại còn để bị thương, thật là quá mất mặt.
Cố Tiểu Đông đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Mạnh Lập Quân đang ngủ say, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên mặt hắn. Anh đi tới cửa sổ, nhẹ nhàng kéo rèm lại, sau đó ngồi ở mép giường, đánh giá gương mặt người nằm trên đó.
Đây là em trai anh.
Đây là lần đầu tiên anh tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của Mạnh Lập Quân. Hơn một tháng trước, anh còn cảm thấy khuôn mặt của hắn thật lưu manh, đáng ghét. Sau khi nhận người thân, hắn luôn chủ động tiếp cận anh, nhưng anh vẫn mãi xa cách với hắn. Cho đến tận bây giờ, ở bên ngoài phòng cấp cứu, bác sĩ hỏi anh: "Cậu là gì của bệnh nhân?", anh chân chính khẳng định: "Tôi là anh trai hắn", sau đó liền ký tên. Lúc này, anh mới cảm thấy thật thân thiết, hắn chính là em trai anh, tuy là bây giờ còn hơi xa lạ. Trên người hắn còn mang một nửa huyết mạch của mình. Thời điểm mình gặp nguy hiểm, hắn đã xông lên liều mạng vì mình.
Anh không tự chủ mà đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt đó. Huyết thống, đúng là một loại ràng buộc kỳ diệu a.
Mạnh Lập Quân đang nhắm mắt, cảm giác được một bàn tay ấm áp đang vuốt ve khuôn mặt hắn. Hắn liền giật mình. Bàn tay kia khô ráo mà mềm mại, dịu dàng mà âu yếm, tràn ngập thương tiếc cùng yêu thương. Sống mũi hắn đột nhiên cay cay, suýt chút nữa thì rơi nước mắt.
Khi còn nhỏ, Mạnh Lập Quân hầu như chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Từ khi hắn lớn lên, cha đều là xa cách, lạnh lùng với hắn, không xem hắn ra gì. Bị bệnh thì có người hầu hạ, tất cả mọi chuyện đều có người xử lý thỏa đáng, ngay cả chính hắn cũng chẳng cảm thấy có chuyện gì không đúng. Hiện tại, hắn bất chợt nhận ra được điều mà xưa nay hắn khao khát nhất. Đó là sự quan tâm, che chở của gia đình.
Cho đến bây giờ, hắn mới chính thức có cảm giác: Tôi có anh trai rồi.
Có người thân.
Thật tốt.
Hắn nhắm chặt mắt lại, cố gắng ổn định tâm tình, lại vừa lưu luyến bàn tay ôn nhu cùng âu yếm của anh trai. Hắn cũng muốn để anh vuốt ve thêm chút nữa, nhưng lại sợ chính mình không nhịn được mà chảy nước mắt, nên đành làm bộ xoay người. Mà... sao lại có người đến rồi?
"Quân nhi, bọn này đến thăm cậu!" Tôn Phi Phi gọi to, rồi đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Cố Tiểu Đông đang ngồi bên giường, con mắt lập tức mở to, "Yêu, đây là..."
Mạnh Lập Quân vội vàng làm ra dáng vẻ mới tỉnh ngủ, lén lút lau nước mắt, rồi ngồi dậy giới thiệu với bọn họ: "Đây là anh tôi, Cố Tiểu Đông. Anh, đây là bạn thân của em, Tôn Phi Phi."
Cố Tiểu Đông gật đầu, mỉm cười nói: "Chào cậu", sau đó liền đứng dậy, "Tôi đi lấy cho các cậu chút trái cây".
Tôn Phi Phi đưa mắt nhìn theo bóng người ở cửa, "Đây là anh trai cậu?"
"Ừm." Em trai Mạnh kiêu ngạo đáp.
Tôn Phi Phi: "Chính là cái người mà không biết từ đâu xuất hiện, tới tranh tài sản với cậu a?"
Mạnh Lập Quân thẹn quá hóa giận: "Cậu mau cút đi! Cậu mới là con hoang! Cậu mới là con riêng! Nhà cậu chia tài sản rồi sao?"
Tôn Phi Phi chân thành nói: "Quân nhi, mấy cái này tôi đều mặc kệ, tôi chỉ nghiêm túc hỏi cậu một câu. Cậu muốn làm em vợ tôi sao?"
Mạnh Lập Quân: "Cút!"
Hôm sau, anh em nhà họ Cố như thường lệ đến phòng bệnh đưa cơm. Mạnh Lập Quân thấy Cố Tiểu Đông hơi mệt mỏi. Ăn cơm xong, nhân lúc anh đi ra ngoài rửa tay, hắn liền chất vấn Cố Tiểu Tây: "Này, cậu còn ở ký túc xá của anh à? Tôi thấy, hình như anh nghỉ ngơi không được tốt, vành mắt đều thâm cả rồi."
Cố Tiểu Tây lườm hắn một cái, "Ban ngày chăm sóc cậu, buổi tối thức đến tận khuya để viết luận văn, còn có thể nghỉ ngơi tốt được sao?"
"..."
Ngày hôm sau, Mạnh Lập Quân lập tức làm thủ tục xuất viện.
Bởi hắn biết, hắn đã làm anh trai khổ tâm lo lắng.
Cố Tiểu Đông phát hiện Mạnh Lập Quân sau lần bị đâm một nhát dao liền tu tâm dưỡng tính. Không còn dáng vẻ du côn trước kia nữa, đối với mình cũng không phải là ánh mắt tùy tiện kia nữa. Thấy em trai lưu manh, du côn trước kia trở thành một thanh niên tuấn kiệt, biết lễ độ, anh liền vui mừng. Anh là không biết, từ khi hắn bị đâm nhát dao kia, bao nhiêu sự tàn ác đều biến mất.
Kỳ nghỉ phép sắp hết, Cố Tiểu Tây cùng anh trai vừa thể hiện tâm ý chưa được mấy ngày liền chia xa, lại thêm bên kia Mạnh Lập Quân càng thân thiết hơn với anh trai, hắn liền đố kỵ trong lòng.
Chuẩn bị phải về huấn luyện, một ngày trước khi đến cuối tuần, hắn nhàm chán ôm thật chặt Cố Tiểu Đông. (A, không phải sau đó là... chứ!)
"Anh, em không muốn đi."
"Nghe lời, ngày mai đi mua vé đi."
"Vậy, anh đi cùng em."
"Được."
"Anh, anh sẽ nhớ em chứ?"
"Dĩ nhiên là nhớ a."
"Anh, anh gọi em nữa đi."
"Tiểu Tây."
"Không phải, gọi cái kia kìa."
"..." Cố Tiểu Đông vô cùng kích động.
"Không gọi, em liền hôn anh."
"Tiểu Tây, đừng nghịch... A..."
Hai người đều đã chừng hai mươi rồi, thế nào mà còn đi trêu chọc nhau, xem chừng là muốn làm trẻ ranh to xác a. Ân, mới đó liền sắp diễn yêu tinh đánh nhau rồi sao... Cũng may là nhờ có Cố Tiểu Đông ngăn lại... (Tác giả: ...)
"Tiểu Tây, không được... Đừng như vậy..."
Cố Tiểu Tây thở dốc, giọng khàn khàn, "Anh, em muốn..."
"Không được, em vẫn còn nhỏ."
"Em không 'nhỏ'."
(Beta: Mấy thím hiểu 'nhỏ' trong ý Tiểu Tây là gì đúng hông? Hiểu hông? Hiểu hông?)
"Ừm... sẽ ảnh hưởng phát dục đấy, ảnh hưởng đến vóc dáng..."
"Em đã 'phát dục' rồi."
"Anh còn muốn cao lên đây." Chuyện này rất nghiêm trọng a... Trong nhà, mọi người ai cũng cao hơn anh, anh áp lực lắm đấy!
"..."
Hai mươi ba tuổi. Chưa từng trải qua.. chuyện kia.
"Ai nói chuyện này cùng chuyện phát triển vóc dáng có quan hệ a?" Thật lâu sau đó, Cố Tiểu Tây mới phản ứng lại. Đây chẳng phải là phản khoa học sao?
"Cha nói."
... Cha từ khi nào lại có cái kiến thức này! Giáo dục trong gia đình có thể nói là rất toàn diện a. Nhưng mà... tại sao cha lại không dạy con? (Người thì được tự do bay nhảy, người thì được chăm sóc tinh tế, kỹ càng như thế... không khác nhau mới lạ đó. Chúng ta nên tìm hiểu cách nuôi dạy trẻ nhỏ của Cố gia a...)
"Anh, vậy lúc nào mới có thể?" Cố Tiểu Tây liền sống chết vùng vẫy.
"A, chờ đến khi... em đủ tuổi kết hôn."
"..." Cố Tiểu Tây khóc không ra nước mắt. Anh, không phải quy tắc nào cũng cần tuân thủ như vậy chứ! Cha dạy dỗ cũng quá là thành công rồi! Có lo lắng cũng không thể nói quá như vậy chứ, cái gì mà phải đủ tuổi kết hôn...
Đột nhiên, mắt hắn sáng lên. "Anh, đủ tuổi... chúng ta liền kết hôn đi!"
"Nói bậy, làm sao chúng ta kết hôn được."
"Ở nước ngoài, rất nhiều nơi có thể kết hôn như vậy a." Mấy ngày nay, Cố Tiểu Tây đã xem không biết bao nhiêu sách về mối quan hệ nam x nam nha...
"Đó chỉ là hình thức thôi, chỗ chúng ta không thừa nhận đâu."
Cố Tiểu Tây hai mắt tỏa ánh sáng, vươn người lên: "Anh, vậy chúng ta liền theo hình thức mà làm... Ngày mai, chúng ta lập tức kết hôn đi!"
"Hình thức gì?"
"Ừm... Chúng ta mua nhẫn đôi đi... Ân, nhẫn kết hôn! Ngày mai sẽ đi mua!"
Cố Tiểu Đông đối với sự nhõng nhẽo của Tiểu Tây liền chịu thua. Mua nhẫn dù sao cũng giữ được thân thể...
Hôm sau, hai người dậy rất sớm, ăn uống xong liền đi xuống lầu, lại tình cờ gặp Mạnh Lập Quân đang đi lên lầu.
"Anh, mọi người muốn đi đâu thế? Em đi với!"
Cố Tiểu Tây bây giờ cảm thấy rất phiền nha. Thứ sáu được nghỉ, cậu lại không ở nhà mà ngủ cho khỏe, còn dậy sớm đến tìm anh tôi làm cái gì? Ân, kỳ thực, cậu là muốn làm thanh niên gương mẫu a...
Người nào đó đang rất khó chịu.
"Cái gì?! Thật quá đáng! Mấy người lại muốn giấu em đi mua nhẫn đôi? Em cũng phải mua! Ba chúng ta nhất định phải mua cùng nhau".
Tới cửa hàng trang sức, nhân viên bán hàng môi nở nụ cười chào đón ba người bọn họ, nhưng nội tâm cô không ngừng dậy sóng. Đây là cái tình huống quỷ quái gì a? Ba người kia, hai công một thụ... mua nhẫn đôi? Xã hội thế này... ổn định được sao?
Đợi đến khi Mạnh Lập Quân nhận ra, chuyện "Nhẫn đôi anh em" kia có cái gì đó không đúng, Cố Tiểu Tây đã lên tàu về doanh trại rồi. Lại nói, Cố Tiểu Đông cũng thật khổ tâm, anh tìm đủ mọi cách khuyên nhủ, sau cùng đành phải đồng ý lần sau lại đi mua nhẫn đôi cho hai người bọn họ thì Tiểu Tây mới miễn cưỡng giữ lại tín vật "Kết nghĩa ba anh em" làm kỷ niệm.
(Cố Tiểu Tây tới thành phố xong)
Tác giả :
Tương Thử Ngận Bì