Không Có Lai Sinh
Chương 56: Không đợi Lai sinh
Sáu năm sau…
Hồ vương rót chung rượu, Lam Mặc đưa tay cung kính đón nhận. Mùi rượu nồng nàn, say đến ngất ngây:
-Rượu được chính tay Hồ vương ủ có khác. Nồng mà không hắc, ngọt đến tận đáy tim.
Nhân sinh như mộng. Bản thân Hồ vương cũng không hiểu, tại sao mình lại bỏ ngần ấy thời gian ở thế gian này, chờ đợi điều gì vậy? Lời nguyền của Thiên đế lên Chiến quỷ, éo le thay chỉ có thể gỡ nếu bản thân Chiến quỷ muốn. Sáu năm qua, Thiết Hàn nam chinh bắc phạt, đã có không ít trận chiến lừng danh thiên hạ, càng lẫy lừng hơn danh xưng Chiến thần Đông đô.
-Đại bá phụ.
Tiếng cười như chuông vỡ thì xa đưa đến. Hai đứa bé khoảng năm, sáu tuổi đang chạy vội đến chỗ Hồ vương (Thẩm Hành) đang ngồi.
-Sao lại chơi đến mồ hôi nhễ nhại thế kia rồi?
Thẩm Hành ôm lấy cháu trai. Đứa trẻ ốm yếu ngày nào đã kiên cường chống chọi, bây giờ tuy gần sáu tuổi nhưng vẫn nhỏ bé như đứa trẻ bốn, năm tuổi. Tuy nhiên nó rất mạnh mẽ, luôn muốn mạnh hơn để bảo vệ mẫu thân, bảo vệ Đông đô.
Đứa trẻ đi cùng là Phương Vĩnh Nghi, con trai của Phương Lễ và Hạ Phương Nghi. Mới có năm tuổi đã hiểu chuyện, thường xuyên đi theo Thẩm An như hình với bóng, giống như cha mình từng hầu hạ Thẩm Hành Vân.
-Cha bảo, con phải rèn luyện nhiều hơn nữa, sau này mới khỏe mạnh, mới bảo vệ được mẫu thân và đệ đệ.
Đứa bé này có sự quyến luyến đặc biệt với mẹ. Có lẽ vì Thanh Liên đã ấp ôm bé đêm ngày suốt một năm đầu đời, sau đó hết lòng chăm chút, chính tay nuôi nấng Thẩm An cho đến khi bé bốn tuổi. Mãi khi nàng sinh đứa con thứ hai, Thẩm An mới bớt dính lấy mẹ. Bé rất ngoan, cũng như Thẩm Hành vậy, luôn muốn chăm sóc em trai, phải mạnh mẽ để bảo vệ mẫu thân, bảo vệ em trai.
Nghĩ cũng lạ, đời trước Nhan Triệt bằng lòng lập nên hiệp ước chỉ không để phải kết duyên cùng người khác. Kiếp này sao lại chấp nhận sự xếp đặt của Thiên đế, đầu thai là con thứ hai của Thẩm Hành Vân chứ? Chiến thần và Chiến quỷ cùng xuất hiện ở một nơi sao?
-Ngoan lắm. Vậy giờ đệ đệ của con đã thức dậy chưa nhỉ? Bá phụ nhớ Triệt nhi quá, chắc An nhi phải đưa bá phụ đi gặp đệ đệ của con thôi.
-Rồi ạ, nhưng bá phụ đợi con một chút được không? Hôm nay cựu cựu về, con và Vĩnh Nghi ở đây chờ cựu cựu.
Thiết Hàn một năm sẽ về Đông đô hai lần, vừa để báo cáo quân vụ, vừa thăm hỏi người thân. Thẩm An rất hâm mộ cựu cựu, cứ quấn lấy Thiết Hàn đòi học võ. Tiếc là thể lực của bé yếu, cũng không học được là bao.
-Vậy thì con ở lại với Vĩnh Nghi nhé? Đại bá có chuyện muốn nói với phụ vương của con.
-Dạ….
Như một cái bóng mờ, Lam Mặc lại hiện ra. Trên tay vẫn cầm bình rượu hoa đào.
-Thiên đế sắp xếp hợp lý như vậy, không lẽ đến giờ ngài vẫn chưa nhận ra sao?
Điều làm Thiết Hàn lưu luyến chính là an toàn của Đông đô, là địa vị của Thanh Liên tại Lương vương phủ. Thiết Hàn vốn là Chiến thần trong mắt bao người, giờ đột ngột biến mất, Đông đô sẽ gãy đi một cánh tay, Dù Phương Lễ đa mưu túc trí nhưng cũng không đủ sức giúp Lương vương bình ổn. Các quốc gia láng giềng như hổ rình mồi, chắc chắn sẽ không để yên cho Đông đô trong lúc này.
Để Nhân Triệt đầu thai làm đứa con thứ hai của Thẩm Hành Vân và Thanh Liên sẽ chia sẻ gánh nặng Thiết Hàn đang gánh. Chiến thần lớn lên trong võ nghiệp, việc kế thừa và làm rạng danh Đông đô bách thắng, không phải là chuyện viển vông.
Thiết Hàn không còn ràng buộc nữa, sẽ siêu sinh hay ít nhất cũng từ từ chuyển giao trách nhiệm cho Nhan Triệt, không sa vào chém giết, không gây hại cho Nhân giới quá nhiều.
Kết thúc cũng xem như là viên mãn cho Thiết Hàn, cho tất cả, có phải không?
Hồ vương nhìn về phía chân trời xa xôi, đang có một bóng ngựa phóng tới. Bỏ lại sau lưng những vướng bận từ chiến trận, Thiết Hàn trong bộ khôi giáp oai phong nhảy xuống ngựa, đôi tay giang rộng, đón một bóng người nhỏ bé lao vào ôm chặt lấy mình.
-Cựu cựu. Cựu cựu về rồi. An nhi nhớ người lắm. An nhi rất nhớ người.
Tiếng cười trẻ con vang lên giòn tan trong bóng chiều đang buông xuống. Thiết Hàn ôm lấy bé, đặt trên vai mình, lặng lẽ trở về.
Trong tẩm điện, một đứa trẻ khác vừa mở mắt. Trong bàn tay nhỏ nhắn, một cái bớt hình như ngọn giáo nổi rõ dưới bóng chiều tà.
Chiến thần- Chiến quỷ, thật ra chỉ là những kẻ đã chọn lựa phải làm gì để bảo vệ những điều quan trọng của mình thôi.
TOÀN VĂN HOÀN
Hồ vương rót chung rượu, Lam Mặc đưa tay cung kính đón nhận. Mùi rượu nồng nàn, say đến ngất ngây:
-Rượu được chính tay Hồ vương ủ có khác. Nồng mà không hắc, ngọt đến tận đáy tim.
Nhân sinh như mộng. Bản thân Hồ vương cũng không hiểu, tại sao mình lại bỏ ngần ấy thời gian ở thế gian này, chờ đợi điều gì vậy? Lời nguyền của Thiên đế lên Chiến quỷ, éo le thay chỉ có thể gỡ nếu bản thân Chiến quỷ muốn. Sáu năm qua, Thiết Hàn nam chinh bắc phạt, đã có không ít trận chiến lừng danh thiên hạ, càng lẫy lừng hơn danh xưng Chiến thần Đông đô.
-Đại bá phụ.
Tiếng cười như chuông vỡ thì xa đưa đến. Hai đứa bé khoảng năm, sáu tuổi đang chạy vội đến chỗ Hồ vương (Thẩm Hành) đang ngồi.
-Sao lại chơi đến mồ hôi nhễ nhại thế kia rồi?
Thẩm Hành ôm lấy cháu trai. Đứa trẻ ốm yếu ngày nào đã kiên cường chống chọi, bây giờ tuy gần sáu tuổi nhưng vẫn nhỏ bé như đứa trẻ bốn, năm tuổi. Tuy nhiên nó rất mạnh mẽ, luôn muốn mạnh hơn để bảo vệ mẫu thân, bảo vệ Đông đô.
Đứa trẻ đi cùng là Phương Vĩnh Nghi, con trai của Phương Lễ và Hạ Phương Nghi. Mới có năm tuổi đã hiểu chuyện, thường xuyên đi theo Thẩm An như hình với bóng, giống như cha mình từng hầu hạ Thẩm Hành Vân.
-Cha bảo, con phải rèn luyện nhiều hơn nữa, sau này mới khỏe mạnh, mới bảo vệ được mẫu thân và đệ đệ.
Đứa bé này có sự quyến luyến đặc biệt với mẹ. Có lẽ vì Thanh Liên đã ấp ôm bé đêm ngày suốt một năm đầu đời, sau đó hết lòng chăm chút, chính tay nuôi nấng Thẩm An cho đến khi bé bốn tuổi. Mãi khi nàng sinh đứa con thứ hai, Thẩm An mới bớt dính lấy mẹ. Bé rất ngoan, cũng như Thẩm Hành vậy, luôn muốn chăm sóc em trai, phải mạnh mẽ để bảo vệ mẫu thân, bảo vệ em trai.
Nghĩ cũng lạ, đời trước Nhan Triệt bằng lòng lập nên hiệp ước chỉ không để phải kết duyên cùng người khác. Kiếp này sao lại chấp nhận sự xếp đặt của Thiên đế, đầu thai là con thứ hai của Thẩm Hành Vân chứ? Chiến thần và Chiến quỷ cùng xuất hiện ở một nơi sao?
-Ngoan lắm. Vậy giờ đệ đệ của con đã thức dậy chưa nhỉ? Bá phụ nhớ Triệt nhi quá, chắc An nhi phải đưa bá phụ đi gặp đệ đệ của con thôi.
-Rồi ạ, nhưng bá phụ đợi con một chút được không? Hôm nay cựu cựu về, con và Vĩnh Nghi ở đây chờ cựu cựu.
Thiết Hàn một năm sẽ về Đông đô hai lần, vừa để báo cáo quân vụ, vừa thăm hỏi người thân. Thẩm An rất hâm mộ cựu cựu, cứ quấn lấy Thiết Hàn đòi học võ. Tiếc là thể lực của bé yếu, cũng không học được là bao.
-Vậy thì con ở lại với Vĩnh Nghi nhé? Đại bá có chuyện muốn nói với phụ vương của con.
-Dạ….
Như một cái bóng mờ, Lam Mặc lại hiện ra. Trên tay vẫn cầm bình rượu hoa đào.
-Thiên đế sắp xếp hợp lý như vậy, không lẽ đến giờ ngài vẫn chưa nhận ra sao?
Điều làm Thiết Hàn lưu luyến chính là an toàn của Đông đô, là địa vị của Thanh Liên tại Lương vương phủ. Thiết Hàn vốn là Chiến thần trong mắt bao người, giờ đột ngột biến mất, Đông đô sẽ gãy đi một cánh tay, Dù Phương Lễ đa mưu túc trí nhưng cũng không đủ sức giúp Lương vương bình ổn. Các quốc gia láng giềng như hổ rình mồi, chắc chắn sẽ không để yên cho Đông đô trong lúc này.
Để Nhân Triệt đầu thai làm đứa con thứ hai của Thẩm Hành Vân và Thanh Liên sẽ chia sẻ gánh nặng Thiết Hàn đang gánh. Chiến thần lớn lên trong võ nghiệp, việc kế thừa và làm rạng danh Đông đô bách thắng, không phải là chuyện viển vông.
Thiết Hàn không còn ràng buộc nữa, sẽ siêu sinh hay ít nhất cũng từ từ chuyển giao trách nhiệm cho Nhan Triệt, không sa vào chém giết, không gây hại cho Nhân giới quá nhiều.
Kết thúc cũng xem như là viên mãn cho Thiết Hàn, cho tất cả, có phải không?
Hồ vương nhìn về phía chân trời xa xôi, đang có một bóng ngựa phóng tới. Bỏ lại sau lưng những vướng bận từ chiến trận, Thiết Hàn trong bộ khôi giáp oai phong nhảy xuống ngựa, đôi tay giang rộng, đón một bóng người nhỏ bé lao vào ôm chặt lấy mình.
-Cựu cựu. Cựu cựu về rồi. An nhi nhớ người lắm. An nhi rất nhớ người.
Tiếng cười trẻ con vang lên giòn tan trong bóng chiều đang buông xuống. Thiết Hàn ôm lấy bé, đặt trên vai mình, lặng lẽ trở về.
Trong tẩm điện, một đứa trẻ khác vừa mở mắt. Trong bàn tay nhỏ nhắn, một cái bớt hình như ngọn giáo nổi rõ dưới bóng chiều tà.
Chiến thần- Chiến quỷ, thật ra chỉ là những kẻ đã chọn lựa phải làm gì để bảo vệ những điều quan trọng của mình thôi.
TOÀN VĂN HOÀN
Tác giả :
Phong Ca