Không Có Kiếp Sau
Chương 184: Mất trộm và đổ thạch
Rõ ràng là thành phố khoa học kỹ thuật đứng đầu vũ trụ, nhưng Pendra lại keo kiệt không muốn vận dụng công nghệ cao trên phương diện khác ngoài học thuật. Mỗi ngóc ngách trong vũ trụ đều có sản phẩm máy móc hàng top do Pendra chế tạo, những sản phẩm này bao hàm tất tần tật: Từ nhỏ như xe huyền phù, đến lớn cỡ căn cứ cơ giới, từ trò chơi máy cỡ lớn tại khu vui chơi dân dụng, đến binh khí quân sự đỉnh cao.
Sigma và anh trai từng đi rất nhiều khu vui chơi, mọi trò chơi mạo hiểm nhất, thú vị nhất nghe nói đều đến từ Pendra. Trong mắt Sigma, Pendra đại khái là chốn thần kỳ đỉnh ơi là đỉnh của thế giới này!
Ngặt nỗi, Pendra thực sự lại không có bất kỳ trò giải trí nào. Phòng ốc toàn xây theo quy hoạch, nóc nhà giống y xì nhau, tường ngoài y chang nhau, đâu đâu cũng là bảng hiệu và quảng cáo của các công xưởng, Pendra tĩnh lặng dị thường, đặc biệt là ban đêm.
Bởi không có công trình giải trí, đường phố Pendra vào rạng sáng gần như vắng bóng con người, chỉ có người máy chẳng biết mỏi mệt vẫn đứng vững tại cương vị, làm việc không phân ngày đêm.
Giờ này, trên đường cái chỉ còn người máy đi đi lại lại, số lượng rất đông, nhưng chẳng ai chào hỏi ai, không tán gẫu, không vừa đi vừa kết nối máy truyền tin, họ vô cùng im lặng.
Hóa ra đường phố không có nhân loại mà chỉ có người máy trông thế này — Sigma “nghĩ”.
Trà trộn vào giữa đám người máy yên tĩnh, Sigma nhanh chóng tiếp cận mục tiêu của mình.
Trên người Sigma trang bị hệ thống quét hình tiên tiến nhất (← sinh thời ông Boone từng giúp hắn thăng cấp một lần), ngay từ khắc rời khỏi khách sạn, hắn đã tránh được tất cả thiết bị theo dõi.
Hắn cũng kiềm nén ham muốn “chào hỏi” người máy khác, màn hình tối lấp lóe ánh sáng lam theo tiết tấu, lặng lẽ hòa chung bước chân với các người máy. Màu sắc kim loại trên thân Sigma tùy thời thay đổi theo hoàn cảnh xung quanh, giờ trông hắn cứ như một cái bóng.
Phương thức đi lại kiểu này cũng không học từ xã hội nhân loại, mà thuộc về kỹ năng “sinh ra đã có” của Sigma. Trước khi Sigma khởi động máy lần đầu đã được nhân loại cài đặt kỹ năng này vào hệ thống rồi, kỹ năng thiết yếu của người máy quân dụng.
Bữa nay sở dĩ phô bày bản lãnh là vì hắn muốn đi thó-một-thứ.
Thân là người máy trưởng thành hoàn toàn theo khuôn mẫu nhân loại, Sigma có sở thích riêng, có màu sắc yêu thích, dầu năng lượng yêu thích, cũng như địa điểm yêu thích; Hắn còn biết “tùy hứng”, tỷ như, hắn năn nỉ anh trai đừng tinh luyện hài cốt của Kappa; Đồng thời hắn cũng ý thức được điều ấy không có lợi cho người máy nhà mình, thế nên hắn muốn “đền bù”.
Chẳng phải thiếu famiglia sao? Sigma biết ở đâu có nhiều ơi là nhiều famiglia nha! Tượng bà Dolai là famiglia đấy thây? Chỗ đó có nhiều famiglia như vậy, Sigma lấy một ít là xong.
Tượng phu nhân Rome-Rousseau lẳng lặng đứng sừng sững dưới trời sao, tại thành phố cơ giới tôn sùng khoa học kỹ thuật nhất, ý nghĩa của bà đã được thần hóa triệt để. Tượng bà đứng vững tại đây mấy trăm năm, ngoại trừ ngón chân mài mòn do bị hôn quá nhiều, chưa từng có ai dám can đảm ôm ý đồ với kim loại trên thân bà. Chính bởi thế, xung quanh bức tượng chỉ có máy giám sát chứ không còn phương án phòng bị nào nữa.
Dưới tình hình ấy, người máy Sigma chỉ còn nửa người xuất hiện… dưới chân tượng phu nhân Rome-Rousseau.
Mục tiêu của hắn chưa bao giờ là bản thân bà Dolai, mà là quyển sách bà đang cầm. Chiếu theo tính toán của Sigma, quyển sách đó dày nhất đó nhen! Cũng nặng nhất luôn! Tròn hai chục ký lô, vừa đủ khối lượng famiglia nhà mình đang thiếu!
Men theo đùi bà Dolai trèo lên, Sigma nhanh chóng bò đến vị trí hai tay, cứ tưởng muốn tách quyển sách khỏi tượng phải tốn chút sức, ai ngờ quyển sách căn bản chỉ đặt bình thường trên tay bà. Trong toàn bộ tác phẩm của bà Dolai, chỉ quyển này vốn không có nguyên tác, chính phủ Pendra vẫn đang chờ thu được nguyên tác để khắc lại nguyên xi nội dung, lúc đó mới gắn cố định. Vì vậy, quyển sách làm từ famiglia này thuận lợi bị Sigma chỉa mất.
Cơ mà, Sigma là bé ngoan, biết mua đồ phải trả tiền, không thể vô duyên vô cớ lấy đồ của người ta.
Nhưng, Sigma hổng có tiền /(ㄒoㄒ)/~~
Thiệt ra Sigma có tiền tiêu vặt, số tiền mỗi tháng cũng bằng anh trai, nhưng hắn xài tiền nhanh quá nhanh, chưa tới thời điểm phát tiền tháng sau đã viêm màng túi rồi /(ㄒoㄒ)/~~
Thế nên, Sigma nhớ tới những lời Priestley nói ban sáng lúc giới thiệu về bức tượng, đoạn móc ra một quyển sách từ trong bụng, đặt nó lên vị trí vốn thuộc về quyển sách famiglia, sau đó trượt xuống khỏi người bà Dolai.
Khi chạm đất lần nữa, Sigma còn cúi chào tượng bà Dolai một cách rất chi lễ phép. Bày tỏ lòng biết ơn xong, Sigma cao hứng dạt dào, lén lút về khách sạn ngủ.
Alpha hỏi hắn ra ngoài làm gì, hắn còn dóc tổ rằng:
“Tôi đi tản bộ.” Sigma vừa đáp vừa lau lại người thật sạch, xốc cái chăn nhỏ lên, làm ổ bên cạnh anh trai, tắt máy.
Xin yên tâm, tất thảy phát sinh vô tung vô ảnh, Sigma là người máy cực kỳ cẩn thận, mọi máy giám sát xung quanh đều bị hắn thay đổi phương hướng từ trước rồi.
Nhưng không có nghĩa vụ việc sẽ không bị phát hiện, hôm sau khi Doug đúng hạn đến khách sạn họp mặt với Mục Căn, cậu ta liền nhắc tới chuyện đó như một tin tức mới: “Tượng phu nhân Rome-Rousseau bị mất trộm.” Doug cũng chẳng đi tay không, cậu ta còn đem theo điểm tâm mình tự làm. Tốt nghiệp xong thì thành công trở thành một trong những bếp trưởng… học việc của nhà hàng năm sao, Doug hiện đang đi làm tại tinh hệ xa cực xa, lần này cố ý xin phép về vì Mục Căn.
“Hả? Bức tượng đó nặng lắm mà?” Tay đang tính ăn điểm tâm của Mục Căn chợt khựng lại.
Màn hình tối của Sigma lấp lóe ánh sáng xanh một cách cực kỳ quy luật, nhìn Doug đầy thuần lương.
“Không phải nguyên bức tượng bị mất trộm, mất có một bộ phận à, là cái quyển chưa tìm thấy nguyên tác ấy.” Doug cất giọng bình bình: “Những tác phẩm khác đều đã điêu khắc xong nội dung và gắn chết trên bức tượng, chỉ có quyển này thiếu nguyên tác nên vẫn để trống, chính phủ Pendra đang chờ tìm được bản gốc để khắc nội dung lên, tính tới khi ấy mới cố định.”
“Liệu tìm được không?”
“Có lẽ được, trình độ khoa học kỹ thuật hóa của cảnh sát Pendra rất cao, chắc chả mấy chốc là phát hiện dấu vết để lại thôi.”
Vụ này không chiếm quá nhiều thời gian trong đề tài của hai chàng trai, dùng xong bữa sáng đơn giản, Doug dẫn đoàn người Mục Căn lên phương tiện giao thông công cộng để tới một trấn nhỏ hẻo lánh cách khách sạn rất xa. Hoàn toàn bất đồng với cảnh sắc từng thấy trước đó, đây là một trấn nhỏ mang đậm hơi thở thợ máy, đâu đâu cũng là người, tiếng quát tháo, tiếng trò chuyện, tiếng rèn kim loại xen lẫn vào nhau, từng căn nhà đều xây bằng đá, dòm kỹ sẽ thấy trên đá còn có hoa văn và màu sắc thiên nhiên, ai có nghiên cứu sơ sơ đều biết đây là khoáng thạch chứa kim loại.
Mục Căn trợn mắt há mồm nhìn tuyến đường chính do đủ mọi sạp hàng cấu thành, hàng hóa trên tất cả sạp chỉ có một loại, đó là đá, lớn lớn nhỏ nhỏ, hình dạng gì cũng có. Ngoài ra, cứ cách vài sạp hàng sẽ có một máy phân tách, Mục Căn biết đó là dụng cụ chuyên tinh luyện kim loại.
“Đây là chợ dân gian chuyên bán khoáng thạch kim loại lớn nhất Pendra.” Doug giới thiệu với Mục Căn: “Nếu quân đội không thể thu thập đủ kim loại cậu muốn tìm, vậy chỉ nơi này mới có khả năng.”
“Chợ này đã có lịch sử ngàn năm. Tất cả chủ sạp đều là người sinh ra và lớn lên tại Pendra, thay vì đi công xưởng làm thuê cho tài phiệt, họ thích trông xưởng nhà mình hơn. Hàng năm Pendra luôn phái thuyền quặng đi hành tình khác thu gom quặng kim loại, chủ xưởng ở đây cũng phái người đi, số lượng khoáng thạch họ mang về dù không thể sánh bằng công xưởng của tài phiệt lớn, nhưng tính đa dạng lại cao hơn nhiều. Chẳng những thế, cách thức buôn bán khoáng thạch cũng rất đặc thù.” Doug đẩy đẩy kính mắt: “Sẽ không nói rõ tên vật phẩm và giá cả, mọi khoáng thạch đều là nguyên sinh thái, không có tên, chỉ bán theo hòn hoặc ký lô, trả tiền xong chủ quầy mới tinh luyện. Trước khi tinh luyện, chẳng mấy ai chỉ dựa vào bề ngoài khoáng thạch mà phân biệt được kim loại trong đó, hay độ tinh khiết ra sao, tôi không rành kiểu kinh doanh này lắm, nhưng ở đây buôn bán rất tốt.”
“Đây… chẳng phải đổ thạch sao?” Tại Trái Đất cổ đại, loại phương thức đánh cược đòi hỏi thực lực, vận may và kinh nghiệm này từng phổ biến một thời, dè đâu ở đây cũng có.
Nhưng nơi này lại không cược ngọc thạch, mà là khoáng thạch kim loại.
“Đổ thạch? Nói vậy cũng được.” Doug gật đầu, lập tức nói tiếp: “Cậu chờ xem có ai tách ra famiglia hay mika không, nếu có thì cậu có thể mua, ngoài ra cậu cũng có thể tự đi mua mấy tảng đá thử vận may.”
Cảm thấy đây là một đề nghị rất hay, Mục Căn quyết định mấy ngày này sẽ chăm tới đây thử thời vận, dù không tách ra thì học thêm ít kiến thức khoáng thạch cũng tốt. Nhưng do buổi chiều còn có hẹn với đám Tatalin nên Mục Căn không nán lại lâu, cậu hăng hái bừng bừng ngó người ta đánh cược một lát, rồi rời đi trước.
Hôm qua Priestly trả tiền vật liệu, hôm nay Tatalin phụ trách tiến cử Mục Căn với đại sư cơ giới để tiến hành tinh luyện và gia công. Nghe theo đề nghị của ngài Sise, cuối cùng Mục Căn lựa chọn sử dụng phường chế tạo máy móc truyền thống của Pendra.
Cơ giới sư cũng là ngài Sise giới thiệu, là một vị đại sư tên Kenda. Nghe nói mỗi năm ông chỉ nhận năm đơn đặt hàng, đơn hàng của Mục Căn là ngài Sise hỗ trợ nhét vào.
Vị đại sư này là kỹ sư chế tạo người máy hàng đầu của Pendra, đồng thời còn là một nhà nghệ thuật kim loại, bức tượng bà Dolai mà Mục Căn từng thấy do chính ông dựng nên.
—–
Mai tui đi Vũng Tàu chơi nên ko có chương mới nhe :v ~
Post xong chương này tui lượn đi dọn đồ đây (*≧∀≦*)
Sigma và anh trai từng đi rất nhiều khu vui chơi, mọi trò chơi mạo hiểm nhất, thú vị nhất nghe nói đều đến từ Pendra. Trong mắt Sigma, Pendra đại khái là chốn thần kỳ đỉnh ơi là đỉnh của thế giới này!
Ngặt nỗi, Pendra thực sự lại không có bất kỳ trò giải trí nào. Phòng ốc toàn xây theo quy hoạch, nóc nhà giống y xì nhau, tường ngoài y chang nhau, đâu đâu cũng là bảng hiệu và quảng cáo của các công xưởng, Pendra tĩnh lặng dị thường, đặc biệt là ban đêm.
Bởi không có công trình giải trí, đường phố Pendra vào rạng sáng gần như vắng bóng con người, chỉ có người máy chẳng biết mỏi mệt vẫn đứng vững tại cương vị, làm việc không phân ngày đêm.
Giờ này, trên đường cái chỉ còn người máy đi đi lại lại, số lượng rất đông, nhưng chẳng ai chào hỏi ai, không tán gẫu, không vừa đi vừa kết nối máy truyền tin, họ vô cùng im lặng.
Hóa ra đường phố không có nhân loại mà chỉ có người máy trông thế này — Sigma “nghĩ”.
Trà trộn vào giữa đám người máy yên tĩnh, Sigma nhanh chóng tiếp cận mục tiêu của mình.
Trên người Sigma trang bị hệ thống quét hình tiên tiến nhất (← sinh thời ông Boone từng giúp hắn thăng cấp một lần), ngay từ khắc rời khỏi khách sạn, hắn đã tránh được tất cả thiết bị theo dõi.
Hắn cũng kiềm nén ham muốn “chào hỏi” người máy khác, màn hình tối lấp lóe ánh sáng lam theo tiết tấu, lặng lẽ hòa chung bước chân với các người máy. Màu sắc kim loại trên thân Sigma tùy thời thay đổi theo hoàn cảnh xung quanh, giờ trông hắn cứ như một cái bóng.
Phương thức đi lại kiểu này cũng không học từ xã hội nhân loại, mà thuộc về kỹ năng “sinh ra đã có” của Sigma. Trước khi Sigma khởi động máy lần đầu đã được nhân loại cài đặt kỹ năng này vào hệ thống rồi, kỹ năng thiết yếu của người máy quân dụng.
Bữa nay sở dĩ phô bày bản lãnh là vì hắn muốn đi thó-một-thứ.
Thân là người máy trưởng thành hoàn toàn theo khuôn mẫu nhân loại, Sigma có sở thích riêng, có màu sắc yêu thích, dầu năng lượng yêu thích, cũng như địa điểm yêu thích; Hắn còn biết “tùy hứng”, tỷ như, hắn năn nỉ anh trai đừng tinh luyện hài cốt của Kappa; Đồng thời hắn cũng ý thức được điều ấy không có lợi cho người máy nhà mình, thế nên hắn muốn “đền bù”.
Chẳng phải thiếu famiglia sao? Sigma biết ở đâu có nhiều ơi là nhiều famiglia nha! Tượng bà Dolai là famiglia đấy thây? Chỗ đó có nhiều famiglia như vậy, Sigma lấy một ít là xong.
Tượng phu nhân Rome-Rousseau lẳng lặng đứng sừng sững dưới trời sao, tại thành phố cơ giới tôn sùng khoa học kỹ thuật nhất, ý nghĩa của bà đã được thần hóa triệt để. Tượng bà đứng vững tại đây mấy trăm năm, ngoại trừ ngón chân mài mòn do bị hôn quá nhiều, chưa từng có ai dám can đảm ôm ý đồ với kim loại trên thân bà. Chính bởi thế, xung quanh bức tượng chỉ có máy giám sát chứ không còn phương án phòng bị nào nữa.
Dưới tình hình ấy, người máy Sigma chỉ còn nửa người xuất hiện… dưới chân tượng phu nhân Rome-Rousseau.
Mục tiêu của hắn chưa bao giờ là bản thân bà Dolai, mà là quyển sách bà đang cầm. Chiếu theo tính toán của Sigma, quyển sách đó dày nhất đó nhen! Cũng nặng nhất luôn! Tròn hai chục ký lô, vừa đủ khối lượng famiglia nhà mình đang thiếu!
Men theo đùi bà Dolai trèo lên, Sigma nhanh chóng bò đến vị trí hai tay, cứ tưởng muốn tách quyển sách khỏi tượng phải tốn chút sức, ai ngờ quyển sách căn bản chỉ đặt bình thường trên tay bà. Trong toàn bộ tác phẩm của bà Dolai, chỉ quyển này vốn không có nguyên tác, chính phủ Pendra vẫn đang chờ thu được nguyên tác để khắc lại nguyên xi nội dung, lúc đó mới gắn cố định. Vì vậy, quyển sách làm từ famiglia này thuận lợi bị Sigma chỉa mất.
Cơ mà, Sigma là bé ngoan, biết mua đồ phải trả tiền, không thể vô duyên vô cớ lấy đồ của người ta.
Nhưng, Sigma hổng có tiền /(ㄒoㄒ)/~~
Thiệt ra Sigma có tiền tiêu vặt, số tiền mỗi tháng cũng bằng anh trai, nhưng hắn xài tiền nhanh quá nhanh, chưa tới thời điểm phát tiền tháng sau đã viêm màng túi rồi /(ㄒoㄒ)/~~
Thế nên, Sigma nhớ tới những lời Priestley nói ban sáng lúc giới thiệu về bức tượng, đoạn móc ra một quyển sách từ trong bụng, đặt nó lên vị trí vốn thuộc về quyển sách famiglia, sau đó trượt xuống khỏi người bà Dolai.
Khi chạm đất lần nữa, Sigma còn cúi chào tượng bà Dolai một cách rất chi lễ phép. Bày tỏ lòng biết ơn xong, Sigma cao hứng dạt dào, lén lút về khách sạn ngủ.
Alpha hỏi hắn ra ngoài làm gì, hắn còn dóc tổ rằng:
“Tôi đi tản bộ.” Sigma vừa đáp vừa lau lại người thật sạch, xốc cái chăn nhỏ lên, làm ổ bên cạnh anh trai, tắt máy.
Xin yên tâm, tất thảy phát sinh vô tung vô ảnh, Sigma là người máy cực kỳ cẩn thận, mọi máy giám sát xung quanh đều bị hắn thay đổi phương hướng từ trước rồi.
Nhưng không có nghĩa vụ việc sẽ không bị phát hiện, hôm sau khi Doug đúng hạn đến khách sạn họp mặt với Mục Căn, cậu ta liền nhắc tới chuyện đó như một tin tức mới: “Tượng phu nhân Rome-Rousseau bị mất trộm.” Doug cũng chẳng đi tay không, cậu ta còn đem theo điểm tâm mình tự làm. Tốt nghiệp xong thì thành công trở thành một trong những bếp trưởng… học việc của nhà hàng năm sao, Doug hiện đang đi làm tại tinh hệ xa cực xa, lần này cố ý xin phép về vì Mục Căn.
“Hả? Bức tượng đó nặng lắm mà?” Tay đang tính ăn điểm tâm của Mục Căn chợt khựng lại.
Màn hình tối của Sigma lấp lóe ánh sáng xanh một cách cực kỳ quy luật, nhìn Doug đầy thuần lương.
“Không phải nguyên bức tượng bị mất trộm, mất có một bộ phận à, là cái quyển chưa tìm thấy nguyên tác ấy.” Doug cất giọng bình bình: “Những tác phẩm khác đều đã điêu khắc xong nội dung và gắn chết trên bức tượng, chỉ có quyển này thiếu nguyên tác nên vẫn để trống, chính phủ Pendra đang chờ tìm được bản gốc để khắc nội dung lên, tính tới khi ấy mới cố định.”
“Liệu tìm được không?”
“Có lẽ được, trình độ khoa học kỹ thuật hóa của cảnh sát Pendra rất cao, chắc chả mấy chốc là phát hiện dấu vết để lại thôi.”
Vụ này không chiếm quá nhiều thời gian trong đề tài của hai chàng trai, dùng xong bữa sáng đơn giản, Doug dẫn đoàn người Mục Căn lên phương tiện giao thông công cộng để tới một trấn nhỏ hẻo lánh cách khách sạn rất xa. Hoàn toàn bất đồng với cảnh sắc từng thấy trước đó, đây là một trấn nhỏ mang đậm hơi thở thợ máy, đâu đâu cũng là người, tiếng quát tháo, tiếng trò chuyện, tiếng rèn kim loại xen lẫn vào nhau, từng căn nhà đều xây bằng đá, dòm kỹ sẽ thấy trên đá còn có hoa văn và màu sắc thiên nhiên, ai có nghiên cứu sơ sơ đều biết đây là khoáng thạch chứa kim loại.
Mục Căn trợn mắt há mồm nhìn tuyến đường chính do đủ mọi sạp hàng cấu thành, hàng hóa trên tất cả sạp chỉ có một loại, đó là đá, lớn lớn nhỏ nhỏ, hình dạng gì cũng có. Ngoài ra, cứ cách vài sạp hàng sẽ có một máy phân tách, Mục Căn biết đó là dụng cụ chuyên tinh luyện kim loại.
“Đây là chợ dân gian chuyên bán khoáng thạch kim loại lớn nhất Pendra.” Doug giới thiệu với Mục Căn: “Nếu quân đội không thể thu thập đủ kim loại cậu muốn tìm, vậy chỉ nơi này mới có khả năng.”
“Chợ này đã có lịch sử ngàn năm. Tất cả chủ sạp đều là người sinh ra và lớn lên tại Pendra, thay vì đi công xưởng làm thuê cho tài phiệt, họ thích trông xưởng nhà mình hơn. Hàng năm Pendra luôn phái thuyền quặng đi hành tình khác thu gom quặng kim loại, chủ xưởng ở đây cũng phái người đi, số lượng khoáng thạch họ mang về dù không thể sánh bằng công xưởng của tài phiệt lớn, nhưng tính đa dạng lại cao hơn nhiều. Chẳng những thế, cách thức buôn bán khoáng thạch cũng rất đặc thù.” Doug đẩy đẩy kính mắt: “Sẽ không nói rõ tên vật phẩm và giá cả, mọi khoáng thạch đều là nguyên sinh thái, không có tên, chỉ bán theo hòn hoặc ký lô, trả tiền xong chủ quầy mới tinh luyện. Trước khi tinh luyện, chẳng mấy ai chỉ dựa vào bề ngoài khoáng thạch mà phân biệt được kim loại trong đó, hay độ tinh khiết ra sao, tôi không rành kiểu kinh doanh này lắm, nhưng ở đây buôn bán rất tốt.”
“Đây… chẳng phải đổ thạch sao?” Tại Trái Đất cổ đại, loại phương thức đánh cược đòi hỏi thực lực, vận may và kinh nghiệm này từng phổ biến một thời, dè đâu ở đây cũng có.
Nhưng nơi này lại không cược ngọc thạch, mà là khoáng thạch kim loại.
“Đổ thạch? Nói vậy cũng được.” Doug gật đầu, lập tức nói tiếp: “Cậu chờ xem có ai tách ra famiglia hay mika không, nếu có thì cậu có thể mua, ngoài ra cậu cũng có thể tự đi mua mấy tảng đá thử vận may.”
Cảm thấy đây là một đề nghị rất hay, Mục Căn quyết định mấy ngày này sẽ chăm tới đây thử thời vận, dù không tách ra thì học thêm ít kiến thức khoáng thạch cũng tốt. Nhưng do buổi chiều còn có hẹn với đám Tatalin nên Mục Căn không nán lại lâu, cậu hăng hái bừng bừng ngó người ta đánh cược một lát, rồi rời đi trước.
Hôm qua Priestly trả tiền vật liệu, hôm nay Tatalin phụ trách tiến cử Mục Căn với đại sư cơ giới để tiến hành tinh luyện và gia công. Nghe theo đề nghị của ngài Sise, cuối cùng Mục Căn lựa chọn sử dụng phường chế tạo máy móc truyền thống của Pendra.
Cơ giới sư cũng là ngài Sise giới thiệu, là một vị đại sư tên Kenda. Nghe nói mỗi năm ông chỉ nhận năm đơn đặt hàng, đơn hàng của Mục Căn là ngài Sise hỗ trợ nhét vào.
Vị đại sư này là kỹ sư chế tạo người máy hàng đầu của Pendra, đồng thời còn là một nhà nghệ thuật kim loại, bức tượng bà Dolai mà Mục Căn từng thấy do chính ông dựng nên.
—–
Mai tui đi Vũng Tàu chơi nên ko có chương mới nhe :v ~
Post xong chương này tui lượn đi dọn đồ đây (*≧∀≦*)
Tác giả :
Nguyệt Hạ Tang