Không Cho Trả Lại Ông Xã
Chương 4
Xin lỗi, con trai, mẹ thật không cách nào tiếp tục lừa gạt chính mình, mẹ rất không ra gì, xin lỗi....
Cô vùi mặt vào hai lòng bàn tay, len lén khóc.
Sau khi khóc, tất cả đều sáng suốt, nên làm như thế nào, cô biết rất rõ.
Tỉnh lại, bên cạnh trống không, ra giường lành lạnh, Dung Dĩ Ân đáng lẽ đang ngủ bên cạnh đã rời giường lâu rồi.
Bách Mộ Khắc cũng không nghĩ nhiều, giống như trước đây xuống giường rửa mặt, sau đó quay lại phòng thay quần áo, Dung Dĩ Ân đã chuẩn bị sẵn đồ cho anh nào là áo sơ mi, quần tây, cà vạt, áo vest, tất cả đều được đặt may riêng rất vừa người, hoàn toàn không chê vào đâu được.
Trời sanh cá tính sai khiến, anh không có thói quen gần gũi với người khác, nhưng mà, nói thật, anh cũng không ghét cô gần gũi, nhìn thấy cô vì mình mà thu xếp cuộc sống, nấu một món ăn, lấy một bộ quần áo, rót một ly trà...
Nhưng trong lòng vẫn đặc biệt bình tĩnh.
Lúc Bách Mộ Khắc đẩy cửa phòng đi ra, mùi thơm của thức ăn liền xông vào mũi..
Tròng mắt đen hiện lên tia nghi ngờ mà người khác khó phát hiện được, không phải đã nói với cô, hôm nay không cần chuẩn bị bữa sáng cho anh, tại sao cô vẫn làm?
Lát sau, anh che miệng lại, khóe miệng khẽ nhếch. Ngoại trừ anh ra ai biết anh cười? Thật không biết tại sao anh phải che giấu như vậy. Xem ra, người quá tỉnh táo có đôi khi cũng không lạnh nhạt tình bĩnh như vẻ ngoài.
Bị mùi thức ăn trêu chọc, một cơn đói bụng nổi lên.
Ăn cơm, đã là chuyện của mấy ngày trước rồi, ngồi trong khoang máy bay, ăn những bữa ăn bình thường của hãng hàng không, mặc dù trang trí rất đẹp mắt, nhưng mùi vị lại không bằng một nửa của những món ăn do Dung Dĩ Ân nấu.
Anh thích quyết định của mình, rõ ràng trước khi kết hôn, chỉ có mấy món có vẻ thiếu dinh dưỡng, sau khi cưới hai người ở riêng, bên nhà lớn bên kia còn vội vàng phái nữ đầu bếp đến đây, chính là vì sợ cái miệng nhỏ kén ăn mà anh bị đói chết.
Không nghĩ tới sau hai năm, tài nấu nướng của cô tiến bộ không ít, thỉnh thoảng về nhà lớn trổ tài, ông nội và bà nội tán dương không dứt.
Bách Mộ Khắc mong đợi, đi đến bàn ăn.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô đang đứng trước máy nướng bánh quay đầu lại cười yếu ớt, "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
"Cho em thêm một phút." Cô báo trước thời gian.
Lát sau, máy nướng bánh vang lên, cô thuần thục lấy ra, quét một lớp bơ, rồi mang thịt xông khói, trứng chiên, khoai tây nướng muối, xà lách trộn dầu giấm mà cô đã chuẩn bị trước đó đều dọn ra bàn.
"Nước trái cây hay cà phê?"
"Cà phê"
Cô lấy cà phê bột ra, bỏ vào máy pha cà phê, nhấn nút, không lâu sau, một ly cà phê thơm phức đặt trước mặt Bách Mộ Khắc.
"Cảm ơn. Ngồi xuống cùng ăn đi."
"Ừ." Cô tự rót cho mình một ly nước cam.
Trên bàn ăn, rất yên tĩnh.
Bách Mộ Khắc ăn gần xong mới phát hiện hình như khẩu vị Dung Dĩ Ân không tốt, bữa sáng anh đã ăn một nửa, ăn một hồi lâu, cũng không thấy thức ăn trong mâm bớt đi.
Anh nhìn cô một cái.
Cảm giác vẻ mặt cô không tốt lắm, có thể so tối qua ngủ muộn sáng lại dậy sớm, sắc mặt không hồng hào như trước đây. Anh thích dáng vẻ hai má hồng hào của cô, cô như vậy rất đẹp, giống như...
Theo bản năng trong đầu nhớ đến những đêm vui thích kia, khuôn mặt dưới thân anh, ánh mắt mê ly, trong nháy mắt đó, những điều đó làm Bách Mộ Khắc hoảng hốt...
Tiếng chuông của đồng hồ treo tường làm Bách Mộ Khắc hồi hồn, không suy nghĩ lung tung nữa, giả bộ không có chuyện gì nắm chặt đồ ăn trên tay, chuyên chú ăn sáng.
"Mộ Khắc, trước khi anh đi làm, có thể cho em ít thời gian không? Em có chút chuyện muốn nói với anh. Không lâu đâu, năm phút là được." Dung Dĩ Ân can đảm xin ít thời gian của anh.
Không thông qua thư ký Kim, không nhắc đến ước hẹn mấy ngày trước, chỉ muốn trước khi anh ra ngoài cho cô năm phút.
Anh không hiểu nhìn về phía khuôn mặt cầu khẩn của cô.
Chuyện gì? Không phải muốn nói với anh chuyện chia lợi nhuận của khách sạn suối nước nóng chứ? Mấy ngày qua đi công tác, thư ký Kim có liên lạc với anh, nghe nói mẹ vợ ngày ngày gọi điện hỏi thăm thư ký Kim, náo loạn một phen nhưng cũng không lớn không nhỏ. Không phải cô cũng bị người nhà quấy nhiễu đến mức không chịu được, cho nên định nói với anh chứ?
Không có cách, cô đều khai báo mọi chuyện bên nhà mẹ đẻ với anh, nhưng mà, nghe cô nói là một chuyện, nhưng nên làm thế nào anh đã có dự tính, chuyện liên quan đến kinh doanh, người nào cũng không thể chi phối anh, cho dù là vợ anh.
"Có thể." Đồng ý nhưng đồng thời Bách Mộ Khắc cũng chú ý tới ánh mắt sưng tấy của cô, hình như cô khóc.
Cô khóc sao? Lúc nào?
Không đúng, nhìn cô cũng không mày ủ mặt ê, anh cũng không phải người chồng hà khắc một ngày không ăn được bữa sáng của vợ thì sẽ tức giận, nhiều lắm là buổi trưa ăn nhiều một chút, bổ sung vào phần còn thiếu của buổi sáng, cô không cần miễn cưỡng hy sinh giấc ngủ của mình.
Nhưng mà, sao anh lại để ý rồi cảm thấy không thoải mái như vậy? Chẳng lẽ, anh yêu cô?
Bách Mộ Khắc xua đuổi cảm giác khó hiểu đó đi, không muốn tiếp tục nghiên cứu tâm ý lúc này của mình, vốn định nói gì đó, cuối cùng cái gì cũng không nói, yên tĩnh ăn sáng.
Không có chuyện gì, dù sao đợi anh đi làm là cô có thể ngủ tiếp, cô chỉ đang làm nghĩa vụ của một người vợ, không có gì đâu. Anh ép mình không nên quá để ý đến đôi mắt sưng húp kia.
Sau khi dùng xong bữa sáng, trước khi đi làm anh hết sức tuân thủ lời hứa, cho cô thời gian.
"Là mẹ vợ muốn em nói với anh chuyện phân chia lợi nhuận của khác sạn sao?" Ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, anh mở miệng hỏi trước.
Đôi mắt đẹp trừng lớn... Quá đề cao chuyện chia lợi nhuận của khách sạn kia rồi.
Bách Mộ Khắc đọc những ý nghĩ đó trong mắt cô, điều này khiến anh cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn gọn gàng dứt khoát nói ra kết luận của mình...
"Về việc chia lợi nhuận của khách sạn suối nước nóng, bởi vì liên quan đến quyền lợi của các cổ đông khác, giấy trắng mực đen, cũng không phải mình anh nói là được, nếu như mẹ vợ cảm thấy tiền sinh hoạt phí thiếu, mỗi tháng anh sẽ cho bà thêm năm mươi ngàn, nhưng hãy nói với bà cũng dừng lại, cũng đừng uổng phí tâm lực nói về chuyện này nữa, anh thật sự không có thừa kế khách sạn suối nước nóng nhà mẹ kế em, điều này bà cứ yên tâm." Anh không dừng một giây nói hết tất cả những điều này.
Thêm năm mươi ngàn?
Những lời này của Bách Mộ Khắc càng khiến Dung Dĩ Ân mở lớn mắt, một giây sau cô xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.
Sau khi xấu hổ, thì tức giận, vô cùng tức giận!
Lại nói từ khi cô lấy Bách Mộ Khắc, mẹ kế giống như thấy một cái cây hái ra tiền, thường thì chứ cách một thời gian sẽ tìm đến cửa sinh sự, động cơ không có gì khác ngoài muốn lấy thêm ít tiền của nhà họ Bách, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của cô.
Mẹ kế không biết, trong hai năm qua bởi vì bà ta mà suýt nữa cô không ngẩng đầu lên được trong nhà chồng, chỉ cần mẹ kế ầm ĩ, cô liền giống như bị đẩy vào vực sâu, mỗi lần đều thật vất vả, trăm cay nghìn đắng mới bò lên được, mẹ kế lại đến ầm ĩ, cô lại bị đẩy xuống vực lần nữa, điều này cứ tuần hoàn không có điểm dừng.
Khách sạn của nhà kinh doanh từ thua lỗ thành lời là dựa vào sự giúp đỡ của Bách Mộ Khắc, em trai đến Mỹ du học trong nhà cũng không mất một xu, tất cả đều do Bách Mộ Khắc chi trả, đừng nói đến tiền sinh hoạt hàng tháng của nhà mẹ đẻ cũng dựa vào một tay của Bách Mộ Khắc, mẹ kế không biết cảm ơn thì thôi, sao còn dám vô liêm sỉ yêu cầu lấy thêm lợi nhuận của khách sạn.
Tham lam giống như cái động không đáy, làm cô cảm thấy người con gái này không phải gả ra ngoài mà là bị bán, nói có bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu khó chịu.
Nếu như nói cuộc hôn nhân này là đầu tư, thì cưới cô nhất định là lần đầu tư thất bại đầu tiên của Bách Mộ Khắc.
Bọn họ nên ly hôn, hơn nữa còn càng nhanh càng tốt.
Nhắm hai mắt lại, nặng nề thở ra một hơi, "Xin lỗi, em không biết chuyện này, cám ơn anh đã cho em biết. Hơn nữa không nên cho thêm bà ấy năm mươi ngàn... Không, phải là một xu cũng không nên cho, bà ấy sẽ không chết đói. Số tiền kia cầm đi làm từ thiện còn có ý nghĩa hơn là cho bà ấy." Giọng nói của cô khẽ run, nhưng vẫn kiên quyết nói.
Nghe thấy giọng nói run run của cô... Anh không phải là dạng người dài dòng lề mề, nhưng càng thấy cô tỏ ra kiên cường tự nhiên ngực anh cảm thấy khó chịu.
Anh muốn nói với cô, ở trước mặt anh cô không cần phải như vậy, cô có thể không cần tỏ ra mình kiên cường, nhưng muốn nói lại thôi, khi mở miệng nói cũng là: "Anh biết rồi, anh sẽ xử lý."
Thôi, nói gì cũng vậy, chỉ cần cô tin tưởng anh có thể xử lý tốt mọi chuyện là được rồi.
Còn tưởng rằng cô sẽ nói với anh chuyện này, không ngờ cô lại không biết gì cả, ngược lại kết quả lại khiến cô khó chịu.
Nhưng nếu không nói chuyện này, thì cô định nói với anh chuyện gì?
Còn đang buồn bực một giây sau cô đã công bố đáp án.
"Xin lỗi, anh luôn phải xử lý mọi chuyện phức tạp thay em, sau này sẽ không như vậy nữa." Dung Dĩ Ân khổ sở nói những lời này.
Nhìn cô như vậy, ngực anh rất đau, anh rất muốn nói với cô, không sao đâu, không có chuyện gì...
Nhưng anh không nói, anh là người tỉnh táo nên rất quan tâm đến vấn đề dịu dàng, anh không biết phải biểu hiện nó như thế nào, đối với việc đóng vai tỉnh táo dễ hơn là làm một người dịu dàng.
"Cuối cùng em muốn nói với anh chuyện gì?"
Cô ngẩng đầu lên, không hề chớp mắt nhìn Bách Mộ Khắc nói, "Em muốn ly hôn."
Ly hôn?
Người đàn ông hoàn toàn ngu luôn.
Giống như một tiếng sấm, hung hăng đánh lên đầu Bách Mộ Khắc, đánh tan ba hồn bảy phách của anh, thật lâu sau, anh cũng không có phản ứng.
Thật vất vả mới lấy lại tinh thần, anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô đầy kiên quyết mà trước nay chưa từng có, anh phát hiện, cô nói thật chứ không hề nói giỡn.
Anh có gắng kiềm chế bộ ngực đang dậy sóng, dùng hết tất cả mọi cách nói mình phải tỉnh táo, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, lát sau, anh bình tĩnh nói: "Hôm nay không phải ngày cá tháng tư đúng không?"
"Đây không phải trò đùa ngày cá tháng tư."
"Lý do."
"Mệt mỏi."
Cô lại nói cô mệt mỏi, cô cho rằng hôn nhân là cái gì, chẳng qua là mặc một cái áo cưới xinh đẹp cử hành hôn lễ, lên giường ân ái sinh con? Hay là, cô cho rằng hôn nhân là một cuộc leo núi, một câu mệt mỏi thì có thể nghỉ không leo nữa?
Đó là hứa hẹn với thần thánh! Thần thánh, không cho chà đạp lên chúng.
Cho dù Bách Mộ Khắc từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục rất tốt, nhưng nghe thấy câu trả lời không có trách nhiệm như vậy, anh cũng muốn chửi tục thật lớn.
Nhưng mà anh nhịn.
Tỉnh táo và sự hoàn mỹ không cho phép anh mất khống chế như vậy.
"Lý do này không được." Anh đanh giọng phản bác.
Anh không muốn tiếp tục đợi trong cái không khí ngột ngạt này. Bách Mộ Khắc theo bản năng muốn đi, mới nghĩ như vậy cơ thể đã đứng lên.
"Vậy anh nói cho em biết lý do gì thì anh mới đồng ý ly hôn?" Dung Dĩ Ân hiếm khi làm người gây sự như vậy.
Buồn cười, là cô nói muốn ly hôn, lý do đương nhiên là cô phải tự nghĩ, thế mà còn không biết xấu hổ hỏi ngược lại anh.
"Anh cho em thời gian một ngày để từ từ suy nghĩ." Cũng không quay đầu lại, anh lấy áo khoác và cặp tài liệu liền đi ra cửa.
"Bách Mộ Khắc, anh có yêu em không?" Dung Dĩ Ân lớn tiếng hỏi, "... Một chút thôi... có không?" Những lời cuối cùng giống như nói với chính mình, giọng nói cũng không rõ ràng lắm.
Vấn đề đột nhiên xuất hiện, khiến anh dừng bước, thật lâu, Bách Mộ Khắc cũng chỉ bước tiếp chứ không nói gì.
Anh không muốn nghĩ đến vấn đề này. Sau khi kết hôn, anh không bao giờ... nghĩ đến nữa, cũng không cần có yêu hay không, bởi vì cô chính là vợ anh, là mẹ của con anh, là bạn trong cuộc sống sau này của anh, anh đối với cô có một phần trách nhiệm thần thánh.
Có lẽ từ đầu họ không yêu nhau, nhưng không có nghĩa anh không cố gắng duy trì cuộc hôn nhân này, điều hành một tập đoàn to như vậy cũng không làm khó được anh, duy trì cuộc hôn nhân này có khó gì khó chứ.
Anh tràn đầy tự tin, kết quả hoàn toàn tan vỡ.
Thậm chí anh còn không biết mình sai ở đâu.
Trầm mặc của anh đã đánh vỡ tia hi vọng cuối cùng của Dung Dĩ Ân, cô lắc đầu cười chua sót.
"Anh rất tốt là một người chồng hoàn mỹ, anh có thể cho em mọi thứ, nhưng lại không thể cho em tình yêu, một người chồng không yêu mình thì không thể cho mình hạnh phúc, thứ em cần là một người chồng thật lòng yêu em, anh hiểu không?” Dung Dĩ Ân nói ra hi vọng của bản thân.
Sao cô không hy vọng người đàn ông thật lòng yêu cô là anh chứ? Nếu không thì cô đã không lấy anh. Chẳng qua là, cô tốn thời gian hai năm mới xác định được Bách Mộ Khắc không phải là người kia.
Cô vùi mặt vào hai lòng bàn tay, len lén khóc.
Sau khi khóc, tất cả đều sáng suốt, nên làm như thế nào, cô biết rất rõ.
Tỉnh lại, bên cạnh trống không, ra giường lành lạnh, Dung Dĩ Ân đáng lẽ đang ngủ bên cạnh đã rời giường lâu rồi.
Bách Mộ Khắc cũng không nghĩ nhiều, giống như trước đây xuống giường rửa mặt, sau đó quay lại phòng thay quần áo, Dung Dĩ Ân đã chuẩn bị sẵn đồ cho anh nào là áo sơ mi, quần tây, cà vạt, áo vest, tất cả đều được đặt may riêng rất vừa người, hoàn toàn không chê vào đâu được.
Trời sanh cá tính sai khiến, anh không có thói quen gần gũi với người khác, nhưng mà, nói thật, anh cũng không ghét cô gần gũi, nhìn thấy cô vì mình mà thu xếp cuộc sống, nấu một món ăn, lấy một bộ quần áo, rót một ly trà...
Nhưng trong lòng vẫn đặc biệt bình tĩnh.
Lúc Bách Mộ Khắc đẩy cửa phòng đi ra, mùi thơm của thức ăn liền xông vào mũi..
Tròng mắt đen hiện lên tia nghi ngờ mà người khác khó phát hiện được, không phải đã nói với cô, hôm nay không cần chuẩn bị bữa sáng cho anh, tại sao cô vẫn làm?
Lát sau, anh che miệng lại, khóe miệng khẽ nhếch. Ngoại trừ anh ra ai biết anh cười? Thật không biết tại sao anh phải che giấu như vậy. Xem ra, người quá tỉnh táo có đôi khi cũng không lạnh nhạt tình bĩnh như vẻ ngoài.
Bị mùi thức ăn trêu chọc, một cơn đói bụng nổi lên.
Ăn cơm, đã là chuyện của mấy ngày trước rồi, ngồi trong khoang máy bay, ăn những bữa ăn bình thường của hãng hàng không, mặc dù trang trí rất đẹp mắt, nhưng mùi vị lại không bằng một nửa của những món ăn do Dung Dĩ Ân nấu.
Anh thích quyết định của mình, rõ ràng trước khi kết hôn, chỉ có mấy món có vẻ thiếu dinh dưỡng, sau khi cưới hai người ở riêng, bên nhà lớn bên kia còn vội vàng phái nữ đầu bếp đến đây, chính là vì sợ cái miệng nhỏ kén ăn mà anh bị đói chết.
Không nghĩ tới sau hai năm, tài nấu nướng của cô tiến bộ không ít, thỉnh thoảng về nhà lớn trổ tài, ông nội và bà nội tán dương không dứt.
Bách Mộ Khắc mong đợi, đi đến bàn ăn.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô đang đứng trước máy nướng bánh quay đầu lại cười yếu ớt, "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
"Cho em thêm một phút." Cô báo trước thời gian.
Lát sau, máy nướng bánh vang lên, cô thuần thục lấy ra, quét một lớp bơ, rồi mang thịt xông khói, trứng chiên, khoai tây nướng muối, xà lách trộn dầu giấm mà cô đã chuẩn bị trước đó đều dọn ra bàn.
"Nước trái cây hay cà phê?"
"Cà phê"
Cô lấy cà phê bột ra, bỏ vào máy pha cà phê, nhấn nút, không lâu sau, một ly cà phê thơm phức đặt trước mặt Bách Mộ Khắc.
"Cảm ơn. Ngồi xuống cùng ăn đi."
"Ừ." Cô tự rót cho mình một ly nước cam.
Trên bàn ăn, rất yên tĩnh.
Bách Mộ Khắc ăn gần xong mới phát hiện hình như khẩu vị Dung Dĩ Ân không tốt, bữa sáng anh đã ăn một nửa, ăn một hồi lâu, cũng không thấy thức ăn trong mâm bớt đi.
Anh nhìn cô một cái.
Cảm giác vẻ mặt cô không tốt lắm, có thể so tối qua ngủ muộn sáng lại dậy sớm, sắc mặt không hồng hào như trước đây. Anh thích dáng vẻ hai má hồng hào của cô, cô như vậy rất đẹp, giống như...
Theo bản năng trong đầu nhớ đến những đêm vui thích kia, khuôn mặt dưới thân anh, ánh mắt mê ly, trong nháy mắt đó, những điều đó làm Bách Mộ Khắc hoảng hốt...
Tiếng chuông của đồng hồ treo tường làm Bách Mộ Khắc hồi hồn, không suy nghĩ lung tung nữa, giả bộ không có chuyện gì nắm chặt đồ ăn trên tay, chuyên chú ăn sáng.
"Mộ Khắc, trước khi anh đi làm, có thể cho em ít thời gian không? Em có chút chuyện muốn nói với anh. Không lâu đâu, năm phút là được." Dung Dĩ Ân can đảm xin ít thời gian của anh.
Không thông qua thư ký Kim, không nhắc đến ước hẹn mấy ngày trước, chỉ muốn trước khi anh ra ngoài cho cô năm phút.
Anh không hiểu nhìn về phía khuôn mặt cầu khẩn của cô.
Chuyện gì? Không phải muốn nói với anh chuyện chia lợi nhuận của khách sạn suối nước nóng chứ? Mấy ngày qua đi công tác, thư ký Kim có liên lạc với anh, nghe nói mẹ vợ ngày ngày gọi điện hỏi thăm thư ký Kim, náo loạn một phen nhưng cũng không lớn không nhỏ. Không phải cô cũng bị người nhà quấy nhiễu đến mức không chịu được, cho nên định nói với anh chứ?
Không có cách, cô đều khai báo mọi chuyện bên nhà mẹ đẻ với anh, nhưng mà, nghe cô nói là một chuyện, nhưng nên làm thế nào anh đã có dự tính, chuyện liên quan đến kinh doanh, người nào cũng không thể chi phối anh, cho dù là vợ anh.
"Có thể." Đồng ý nhưng đồng thời Bách Mộ Khắc cũng chú ý tới ánh mắt sưng tấy của cô, hình như cô khóc.
Cô khóc sao? Lúc nào?
Không đúng, nhìn cô cũng không mày ủ mặt ê, anh cũng không phải người chồng hà khắc một ngày không ăn được bữa sáng của vợ thì sẽ tức giận, nhiều lắm là buổi trưa ăn nhiều một chút, bổ sung vào phần còn thiếu của buổi sáng, cô không cần miễn cưỡng hy sinh giấc ngủ của mình.
Nhưng mà, sao anh lại để ý rồi cảm thấy không thoải mái như vậy? Chẳng lẽ, anh yêu cô?
Bách Mộ Khắc xua đuổi cảm giác khó hiểu đó đi, không muốn tiếp tục nghiên cứu tâm ý lúc này của mình, vốn định nói gì đó, cuối cùng cái gì cũng không nói, yên tĩnh ăn sáng.
Không có chuyện gì, dù sao đợi anh đi làm là cô có thể ngủ tiếp, cô chỉ đang làm nghĩa vụ của một người vợ, không có gì đâu. Anh ép mình không nên quá để ý đến đôi mắt sưng húp kia.
Sau khi dùng xong bữa sáng, trước khi đi làm anh hết sức tuân thủ lời hứa, cho cô thời gian.
"Là mẹ vợ muốn em nói với anh chuyện phân chia lợi nhuận của khác sạn sao?" Ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, anh mở miệng hỏi trước.
Đôi mắt đẹp trừng lớn... Quá đề cao chuyện chia lợi nhuận của khách sạn kia rồi.
Bách Mộ Khắc đọc những ý nghĩ đó trong mắt cô, điều này khiến anh cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn gọn gàng dứt khoát nói ra kết luận của mình...
"Về việc chia lợi nhuận của khách sạn suối nước nóng, bởi vì liên quan đến quyền lợi của các cổ đông khác, giấy trắng mực đen, cũng không phải mình anh nói là được, nếu như mẹ vợ cảm thấy tiền sinh hoạt phí thiếu, mỗi tháng anh sẽ cho bà thêm năm mươi ngàn, nhưng hãy nói với bà cũng dừng lại, cũng đừng uổng phí tâm lực nói về chuyện này nữa, anh thật sự không có thừa kế khách sạn suối nước nóng nhà mẹ kế em, điều này bà cứ yên tâm." Anh không dừng một giây nói hết tất cả những điều này.
Thêm năm mươi ngàn?
Những lời này của Bách Mộ Khắc càng khiến Dung Dĩ Ân mở lớn mắt, một giây sau cô xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.
Sau khi xấu hổ, thì tức giận, vô cùng tức giận!
Lại nói từ khi cô lấy Bách Mộ Khắc, mẹ kế giống như thấy một cái cây hái ra tiền, thường thì chứ cách một thời gian sẽ tìm đến cửa sinh sự, động cơ không có gì khác ngoài muốn lấy thêm ít tiền của nhà họ Bách, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của cô.
Mẹ kế không biết, trong hai năm qua bởi vì bà ta mà suýt nữa cô không ngẩng đầu lên được trong nhà chồng, chỉ cần mẹ kế ầm ĩ, cô liền giống như bị đẩy vào vực sâu, mỗi lần đều thật vất vả, trăm cay nghìn đắng mới bò lên được, mẹ kế lại đến ầm ĩ, cô lại bị đẩy xuống vực lần nữa, điều này cứ tuần hoàn không có điểm dừng.
Khách sạn của nhà kinh doanh từ thua lỗ thành lời là dựa vào sự giúp đỡ của Bách Mộ Khắc, em trai đến Mỹ du học trong nhà cũng không mất một xu, tất cả đều do Bách Mộ Khắc chi trả, đừng nói đến tiền sinh hoạt hàng tháng của nhà mẹ đẻ cũng dựa vào một tay của Bách Mộ Khắc, mẹ kế không biết cảm ơn thì thôi, sao còn dám vô liêm sỉ yêu cầu lấy thêm lợi nhuận của khách sạn.
Tham lam giống như cái động không đáy, làm cô cảm thấy người con gái này không phải gả ra ngoài mà là bị bán, nói có bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu khó chịu.
Nếu như nói cuộc hôn nhân này là đầu tư, thì cưới cô nhất định là lần đầu tư thất bại đầu tiên của Bách Mộ Khắc.
Bọn họ nên ly hôn, hơn nữa còn càng nhanh càng tốt.
Nhắm hai mắt lại, nặng nề thở ra một hơi, "Xin lỗi, em không biết chuyện này, cám ơn anh đã cho em biết. Hơn nữa không nên cho thêm bà ấy năm mươi ngàn... Không, phải là một xu cũng không nên cho, bà ấy sẽ không chết đói. Số tiền kia cầm đi làm từ thiện còn có ý nghĩa hơn là cho bà ấy." Giọng nói của cô khẽ run, nhưng vẫn kiên quyết nói.
Nghe thấy giọng nói run run của cô... Anh không phải là dạng người dài dòng lề mề, nhưng càng thấy cô tỏ ra kiên cường tự nhiên ngực anh cảm thấy khó chịu.
Anh muốn nói với cô, ở trước mặt anh cô không cần phải như vậy, cô có thể không cần tỏ ra mình kiên cường, nhưng muốn nói lại thôi, khi mở miệng nói cũng là: "Anh biết rồi, anh sẽ xử lý."
Thôi, nói gì cũng vậy, chỉ cần cô tin tưởng anh có thể xử lý tốt mọi chuyện là được rồi.
Còn tưởng rằng cô sẽ nói với anh chuyện này, không ngờ cô lại không biết gì cả, ngược lại kết quả lại khiến cô khó chịu.
Nhưng nếu không nói chuyện này, thì cô định nói với anh chuyện gì?
Còn đang buồn bực một giây sau cô đã công bố đáp án.
"Xin lỗi, anh luôn phải xử lý mọi chuyện phức tạp thay em, sau này sẽ không như vậy nữa." Dung Dĩ Ân khổ sở nói những lời này.
Nhìn cô như vậy, ngực anh rất đau, anh rất muốn nói với cô, không sao đâu, không có chuyện gì...
Nhưng anh không nói, anh là người tỉnh táo nên rất quan tâm đến vấn đề dịu dàng, anh không biết phải biểu hiện nó như thế nào, đối với việc đóng vai tỉnh táo dễ hơn là làm một người dịu dàng.
"Cuối cùng em muốn nói với anh chuyện gì?"
Cô ngẩng đầu lên, không hề chớp mắt nhìn Bách Mộ Khắc nói, "Em muốn ly hôn."
Ly hôn?
Người đàn ông hoàn toàn ngu luôn.
Giống như một tiếng sấm, hung hăng đánh lên đầu Bách Mộ Khắc, đánh tan ba hồn bảy phách của anh, thật lâu sau, anh cũng không có phản ứng.
Thật vất vả mới lấy lại tinh thần, anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô đầy kiên quyết mà trước nay chưa từng có, anh phát hiện, cô nói thật chứ không hề nói giỡn.
Anh có gắng kiềm chế bộ ngực đang dậy sóng, dùng hết tất cả mọi cách nói mình phải tỉnh táo, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, lát sau, anh bình tĩnh nói: "Hôm nay không phải ngày cá tháng tư đúng không?"
"Đây không phải trò đùa ngày cá tháng tư."
"Lý do."
"Mệt mỏi."
Cô lại nói cô mệt mỏi, cô cho rằng hôn nhân là cái gì, chẳng qua là mặc một cái áo cưới xinh đẹp cử hành hôn lễ, lên giường ân ái sinh con? Hay là, cô cho rằng hôn nhân là một cuộc leo núi, một câu mệt mỏi thì có thể nghỉ không leo nữa?
Đó là hứa hẹn với thần thánh! Thần thánh, không cho chà đạp lên chúng.
Cho dù Bách Mộ Khắc từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục rất tốt, nhưng nghe thấy câu trả lời không có trách nhiệm như vậy, anh cũng muốn chửi tục thật lớn.
Nhưng mà anh nhịn.
Tỉnh táo và sự hoàn mỹ không cho phép anh mất khống chế như vậy.
"Lý do này không được." Anh đanh giọng phản bác.
Anh không muốn tiếp tục đợi trong cái không khí ngột ngạt này. Bách Mộ Khắc theo bản năng muốn đi, mới nghĩ như vậy cơ thể đã đứng lên.
"Vậy anh nói cho em biết lý do gì thì anh mới đồng ý ly hôn?" Dung Dĩ Ân hiếm khi làm người gây sự như vậy.
Buồn cười, là cô nói muốn ly hôn, lý do đương nhiên là cô phải tự nghĩ, thế mà còn không biết xấu hổ hỏi ngược lại anh.
"Anh cho em thời gian một ngày để từ từ suy nghĩ." Cũng không quay đầu lại, anh lấy áo khoác và cặp tài liệu liền đi ra cửa.
"Bách Mộ Khắc, anh có yêu em không?" Dung Dĩ Ân lớn tiếng hỏi, "... Một chút thôi... có không?" Những lời cuối cùng giống như nói với chính mình, giọng nói cũng không rõ ràng lắm.
Vấn đề đột nhiên xuất hiện, khiến anh dừng bước, thật lâu, Bách Mộ Khắc cũng chỉ bước tiếp chứ không nói gì.
Anh không muốn nghĩ đến vấn đề này. Sau khi kết hôn, anh không bao giờ... nghĩ đến nữa, cũng không cần có yêu hay không, bởi vì cô chính là vợ anh, là mẹ của con anh, là bạn trong cuộc sống sau này của anh, anh đối với cô có một phần trách nhiệm thần thánh.
Có lẽ từ đầu họ không yêu nhau, nhưng không có nghĩa anh không cố gắng duy trì cuộc hôn nhân này, điều hành một tập đoàn to như vậy cũng không làm khó được anh, duy trì cuộc hôn nhân này có khó gì khó chứ.
Anh tràn đầy tự tin, kết quả hoàn toàn tan vỡ.
Thậm chí anh còn không biết mình sai ở đâu.
Trầm mặc của anh đã đánh vỡ tia hi vọng cuối cùng của Dung Dĩ Ân, cô lắc đầu cười chua sót.
"Anh rất tốt là một người chồng hoàn mỹ, anh có thể cho em mọi thứ, nhưng lại không thể cho em tình yêu, một người chồng không yêu mình thì không thể cho mình hạnh phúc, thứ em cần là một người chồng thật lòng yêu em, anh hiểu không?” Dung Dĩ Ân nói ra hi vọng của bản thân.
Sao cô không hy vọng người đàn ông thật lòng yêu cô là anh chứ? Nếu không thì cô đã không lấy anh. Chẳng qua là, cô tốn thời gian hai năm mới xác định được Bách Mộ Khắc không phải là người kia.
Tác giả :
Lục Phong Tranh