Không Chê Nhiều Lão Công
Chương 8: Gặp được 3 anh em
Edit: Luna
Beta: Ami Cuteo •^•
Vào một buổi chiều mùa xuân tươi đẹp.
"Em có thể đứng đây chờ chị được không? Chị đi mua kem cho em, rất nhanh sẽ trở lại nha." Nhìn thấy em gái nhỏ nhìn vào nơi bán kem mà nuốt nước miếng, nhưng lại không quấy khóc, nhõng nhõe đòi mua, cô gái trông trẻ quyết định lén mua một cây kem ngon để khen thưởng cô bé.
"Được ạ!" Em bé nhỏ xinh xắn như búp bê nghe được chị trông trẻ mua kem cho mình ăn thì càng trở nên vui vẻ, nghe lời. Học theo cách của anh trai dạy, đứng nghiêm tại chỗ, hai mắt đen mở to như hai trái nho, khát khao nhìn chị trông trẻ. Anh trai đã từng cho cô bé ăn kem dâu rất ngon! Nhưng vì mẹ dặn, ăn nhiều kem sẽ bị đau bụng, nên anh chỉ dám cho ăn một chút. Nhớ lại cảm giác đó thật sự muốn ăn nhiều một chút nha.
"Em gái không được đi đâu nha. Ngàn vạn lần không được chạy đi đâu hết nha." Mua kem phía bên kia đường mà thôi, đi nhanh rồi quay lại, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Với lại bình thường cô bé rất ngoan ngoãn không chạy lung tung.
"Được ạ! Chị đi nhanh đi, em muốn ăn kem." Em bé nhỏ như búp bê chỉ nghỉ đến kem nước miếng đã muốn chảy hết ra, thúc giục chị trông trẻ đi nhanh về nhanh.
"Được, chị rất nhanh sẽ quay lại." Cô gái xoay người chạy nhanh về phía đối diện bên kia đường, không muốn em nhỏ phải chờ lâu.
Cứ như vậy mà cô bé xinh như búp bê đứng chỗ đó mà chờ, nhưng chị còn chưa quay lại, hơn nữa thấy những chú hề đi qua, vừa đi vừa đùa giỡn biểu diễn những trò xiếc ảo thuật bắt mắt. Trời sinh đứa nhỏ có tính tò mò, bất tri bất giác cô bé bắt đầu bước đi theo những chú hề, quên hẳn lời dặn đứng đây chờ của chị trông trẻ.
Mặt trời cũng bắt đầu từ từ xuống núi, cô gái nhỏ bây giờ mới biết là mình đã đi theo những chú hề đến một nơi mà mình không biết là đâu, lúc này mới cảm thấy sợ hãi. Cô gái nhỏ thử nhớ lại đường đi để trở về nơi mình đứng đợi chị trông trẻ, nhưng càng đi lại càng không biết đi nơi nào, cô bé đi đến một nơi hoàn toàn yên tĩnh. Nơi này mỗi nhà đều cách rất xa nhau, không có bóng người, lại còn có tiếng chó sủa... Lúc này cô bé mới khóc lớn thật sự: "Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ đang ở đâu? Mẹ, con muốn mẹ!"
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
"Ách, ăn rất no nha!" Lâm Thịnh vừa ăn no bụng xong, hiện đang dẫn chú chó trong nhà đi dạo, tiện thể tiêu hóa một chút bữa tối vì ăn quá nhiều.
Haiz... Ba anh em bọn họ cũng thật là đáng thương nha! Rõ ràng là cha mẹ đều còn, nhưng lại giống như những đứa trẻ mô côi, 1 năm chỉ có thể gặp ba mẹ 2-3 lần mà thôi.
Khi gặp mặt cũng thiếu chút không nhận ra nhau, lại không thể thường xuyên ăn được món ăn do mẹ nấu, điều này làm anh rất bực bội. Đều tại ba, cũng chỉ mới 40 tuổi, lại đi nghe ai nói cái gì mà về hưu sớm, khi anh hai chỉ mới 15 tuổi đã cho nhảy lớp cao hơn để học về cách quản lí công ty, còn bản thân lại chạy theo mẹ muốn cái gì mà hưởng tuần trăng mật. Chưa thấy nhà ai mà đi hưởng tuần trăng mật liền đi một mạch mấy tháng còn muốn đi vòng quanh thế giới.
Thật vất vả mẹ mới trở về, cuối cùng cũng có thể đối đãi tốt cái bụng của mình! Khi ăn cơm tối giống như là đánh giặc mà ăn xong.
Hứ... Đừng tưởng là anh không biết, anh hai Phàm cùng em Dịch mỗi lần được mẹ nấu cho ăn là đều ăn nhiều hơn bình thường. Nhưng mới nhìn đều sẽ nói là mình ăn nhiều nhất, có thể là vì anh ăn nhiều hơn mọi người. Thật là bực bội, tại sao đối diện với đồ ăn mẹ nấu mình lại không có bình tĩnh được?
Hai người kia ăn nhiều như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy khó tiêu hay sao? Càng nghĩ càng thấy hai người kia thật gian trá.
"Đại Tuyết, tao nói này, mày có thể chạy vài bước được không hả? Mày nhìn thịt của mày mà xem, mày cần phải giảm béo gấp!" Mình vì ăn nhiều không thể chạy bộ được, nhưng nó tại sao cũng đi thong thả, bước nhỏ đi theo mình vậy? Hay là tính cách của giống Husky cảnh là như vậy?
"Gâu gâu...." Đại Tuyết nghe chính mình bị chỉ đích danh, nức nở lên tiếng kháng cự. Người ta cũng bởi vì ăn nhiều nha, ăn nhiều chạy bộ rất không tốt nha, cậu chủ cũng không phải là không biết. Nhưng tại sao nói nó mập? Nó rõ ràng rất cường tráng nha!
"Đừng viện lý do, chạy bộ về phía trước với tao." Nuôi con chó lười này cũng đã 3 năm, chỉ cần nhìn mặt của nó cũng biết nó nghĩ cái gì. Muốn nhàn rỗi, đừng có mơ.
"Gâu ô...." Nó thật sự là một con chó đáng thương nhất thế giới này! Tự oán trách rồi từ từ chạy theo, thoát khỏi dây xích trong tay Thịnh, bắt đầu chạy chậm về phía trước.
Đèn đường đã bắt đầu sáng lên, bóng đen của một người một chó theo bước chân mà di dộng, lúc thì dài, lúc thì ngắn, cứ biến ảo như vậy.
Cuối cùng hai người, à không, một người một chó chạy quanh quẩn trong Đại Quyển, đã tiêu hóa được thức ăn phần nào. Đang định quay về nhà, lại nghe thấy tiếng khóc của một cô bé, vào lúc trời tối yên tĩnh thì tiếng khóc thật sự rất to.
"Em gái nhỏ, tại sao em lại khóc? Trời đã tối rồi sao vẫn chưa về nhà vậy?" Thịnh vốn không có ý định xen vào, ngày thường Anh đối với những đứa trẻ tinh nghịch này đều sẽ thờ ơ, không quan tâm. Trong ấn tượng của anh, những đứa trẻ này luôn dùng cách khóc rống lên để giải quyết các vấn đề, trên đầu sẽ dài ra hai cái sừng của ác ma (Tác giả tò mò hỏi: Lâm Thịnh tiên sinh, bộ anh quên anh cũng từng như thế này mà lớn lên sao?). Nhưng khi Thịnh nhìn thấy em gái nhỏ này, nhìn thấy dáng vẻ trong sáng của cô bé, hai mắt đen rưng rưng nước mắt nhìn về phía mình, đại não của Thịnh như bị khống chế nổi lên "lòng tốt" hỏi thăm.
Là mình sao? Mình là em gái nhỏ sao? Không thể nào? "Em muốn mẹ, em muốn mẹ! Hu... Hu..." Tuy rằng anh trước mặt rất đẹp trai nha, nhưng cô không biết anh ta là ai. Mẹ nói không được nói chuyện với người lạ không quen biết, nếu không bọn họ sẽ bắt cóc mình bán đi. Cô rõ ràng không biết anh ta, tại sao anh ta lại muốn nói chuyện với cô a? Anh ta nhất định là người xấu! Xoay người qua chỗ khác, không có ý định để ý đến anh ta, em gái tiếp tục khóc lớn gọi mẹ.
"...." A, bây giờ là cái tình huống gì đây? Mình bị ghét bỏ sao? Con bé dám xoay đi chỗ khác không thèm nhìn mình một cái hay sao? Lâm Thịnh buồn bực, mình có lòng làm người tốt mà cũng khó khăn như vậy hay sao? "Anh %@*&%*@...." (Lời nói không tốt, hệ thống tự động cách âm).
Up bù hôm qua hiuhiu ><
Beta: Ami Cuteo •^•
Vào một buổi chiều mùa xuân tươi đẹp.
"Em có thể đứng đây chờ chị được không? Chị đi mua kem cho em, rất nhanh sẽ trở lại nha." Nhìn thấy em gái nhỏ nhìn vào nơi bán kem mà nuốt nước miếng, nhưng lại không quấy khóc, nhõng nhõe đòi mua, cô gái trông trẻ quyết định lén mua một cây kem ngon để khen thưởng cô bé.
"Được ạ!" Em bé nhỏ xinh xắn như búp bê nghe được chị trông trẻ mua kem cho mình ăn thì càng trở nên vui vẻ, nghe lời. Học theo cách của anh trai dạy, đứng nghiêm tại chỗ, hai mắt đen mở to như hai trái nho, khát khao nhìn chị trông trẻ. Anh trai đã từng cho cô bé ăn kem dâu rất ngon! Nhưng vì mẹ dặn, ăn nhiều kem sẽ bị đau bụng, nên anh chỉ dám cho ăn một chút. Nhớ lại cảm giác đó thật sự muốn ăn nhiều một chút nha.
"Em gái không được đi đâu nha. Ngàn vạn lần không được chạy đi đâu hết nha." Mua kem phía bên kia đường mà thôi, đi nhanh rồi quay lại, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Với lại bình thường cô bé rất ngoan ngoãn không chạy lung tung.
"Được ạ! Chị đi nhanh đi, em muốn ăn kem." Em bé nhỏ như búp bê chỉ nghỉ đến kem nước miếng đã muốn chảy hết ra, thúc giục chị trông trẻ đi nhanh về nhanh.
"Được, chị rất nhanh sẽ quay lại." Cô gái xoay người chạy nhanh về phía đối diện bên kia đường, không muốn em nhỏ phải chờ lâu.
Cứ như vậy mà cô bé xinh như búp bê đứng chỗ đó mà chờ, nhưng chị còn chưa quay lại, hơn nữa thấy những chú hề đi qua, vừa đi vừa đùa giỡn biểu diễn những trò xiếc ảo thuật bắt mắt. Trời sinh đứa nhỏ có tính tò mò, bất tri bất giác cô bé bắt đầu bước đi theo những chú hề, quên hẳn lời dặn đứng đây chờ của chị trông trẻ.
Mặt trời cũng bắt đầu từ từ xuống núi, cô gái nhỏ bây giờ mới biết là mình đã đi theo những chú hề đến một nơi mà mình không biết là đâu, lúc này mới cảm thấy sợ hãi. Cô gái nhỏ thử nhớ lại đường đi để trở về nơi mình đứng đợi chị trông trẻ, nhưng càng đi lại càng không biết đi nơi nào, cô bé đi đến một nơi hoàn toàn yên tĩnh. Nơi này mỗi nhà đều cách rất xa nhau, không có bóng người, lại còn có tiếng chó sủa... Lúc này cô bé mới khóc lớn thật sự: "Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ đang ở đâu? Mẹ, con muốn mẹ!"
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
"Ách, ăn rất no nha!" Lâm Thịnh vừa ăn no bụng xong, hiện đang dẫn chú chó trong nhà đi dạo, tiện thể tiêu hóa một chút bữa tối vì ăn quá nhiều.
Haiz... Ba anh em bọn họ cũng thật là đáng thương nha! Rõ ràng là cha mẹ đều còn, nhưng lại giống như những đứa trẻ mô côi, 1 năm chỉ có thể gặp ba mẹ 2-3 lần mà thôi.
Khi gặp mặt cũng thiếu chút không nhận ra nhau, lại không thể thường xuyên ăn được món ăn do mẹ nấu, điều này làm anh rất bực bội. Đều tại ba, cũng chỉ mới 40 tuổi, lại đi nghe ai nói cái gì mà về hưu sớm, khi anh hai chỉ mới 15 tuổi đã cho nhảy lớp cao hơn để học về cách quản lí công ty, còn bản thân lại chạy theo mẹ muốn cái gì mà hưởng tuần trăng mật. Chưa thấy nhà ai mà đi hưởng tuần trăng mật liền đi một mạch mấy tháng còn muốn đi vòng quanh thế giới.
Thật vất vả mẹ mới trở về, cuối cùng cũng có thể đối đãi tốt cái bụng của mình! Khi ăn cơm tối giống như là đánh giặc mà ăn xong.
Hứ... Đừng tưởng là anh không biết, anh hai Phàm cùng em Dịch mỗi lần được mẹ nấu cho ăn là đều ăn nhiều hơn bình thường. Nhưng mới nhìn đều sẽ nói là mình ăn nhiều nhất, có thể là vì anh ăn nhiều hơn mọi người. Thật là bực bội, tại sao đối diện với đồ ăn mẹ nấu mình lại không có bình tĩnh được?
Hai người kia ăn nhiều như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy khó tiêu hay sao? Càng nghĩ càng thấy hai người kia thật gian trá.
"Đại Tuyết, tao nói này, mày có thể chạy vài bước được không hả? Mày nhìn thịt của mày mà xem, mày cần phải giảm béo gấp!" Mình vì ăn nhiều không thể chạy bộ được, nhưng nó tại sao cũng đi thong thả, bước nhỏ đi theo mình vậy? Hay là tính cách của giống Husky cảnh là như vậy?
"Gâu gâu...." Đại Tuyết nghe chính mình bị chỉ đích danh, nức nở lên tiếng kháng cự. Người ta cũng bởi vì ăn nhiều nha, ăn nhiều chạy bộ rất không tốt nha, cậu chủ cũng không phải là không biết. Nhưng tại sao nói nó mập? Nó rõ ràng rất cường tráng nha!
"Đừng viện lý do, chạy bộ về phía trước với tao." Nuôi con chó lười này cũng đã 3 năm, chỉ cần nhìn mặt của nó cũng biết nó nghĩ cái gì. Muốn nhàn rỗi, đừng có mơ.
"Gâu ô...." Nó thật sự là một con chó đáng thương nhất thế giới này! Tự oán trách rồi từ từ chạy theo, thoát khỏi dây xích trong tay Thịnh, bắt đầu chạy chậm về phía trước.
Đèn đường đã bắt đầu sáng lên, bóng đen của một người một chó theo bước chân mà di dộng, lúc thì dài, lúc thì ngắn, cứ biến ảo như vậy.
Cuối cùng hai người, à không, một người một chó chạy quanh quẩn trong Đại Quyển, đã tiêu hóa được thức ăn phần nào. Đang định quay về nhà, lại nghe thấy tiếng khóc của một cô bé, vào lúc trời tối yên tĩnh thì tiếng khóc thật sự rất to.
"Em gái nhỏ, tại sao em lại khóc? Trời đã tối rồi sao vẫn chưa về nhà vậy?" Thịnh vốn không có ý định xen vào, ngày thường Anh đối với những đứa trẻ tinh nghịch này đều sẽ thờ ơ, không quan tâm. Trong ấn tượng của anh, những đứa trẻ này luôn dùng cách khóc rống lên để giải quyết các vấn đề, trên đầu sẽ dài ra hai cái sừng của ác ma (Tác giả tò mò hỏi: Lâm Thịnh tiên sinh, bộ anh quên anh cũng từng như thế này mà lớn lên sao?). Nhưng khi Thịnh nhìn thấy em gái nhỏ này, nhìn thấy dáng vẻ trong sáng của cô bé, hai mắt đen rưng rưng nước mắt nhìn về phía mình, đại não của Thịnh như bị khống chế nổi lên "lòng tốt" hỏi thăm.
Là mình sao? Mình là em gái nhỏ sao? Không thể nào? "Em muốn mẹ, em muốn mẹ! Hu... Hu..." Tuy rằng anh trước mặt rất đẹp trai nha, nhưng cô không biết anh ta là ai. Mẹ nói không được nói chuyện với người lạ không quen biết, nếu không bọn họ sẽ bắt cóc mình bán đi. Cô rõ ràng không biết anh ta, tại sao anh ta lại muốn nói chuyện với cô a? Anh ta nhất định là người xấu! Xoay người qua chỗ khác, không có ý định để ý đến anh ta, em gái tiếp tục khóc lớn gọi mẹ.
"...." A, bây giờ là cái tình huống gì đây? Mình bị ghét bỏ sao? Con bé dám xoay đi chỗ khác không thèm nhìn mình một cái hay sao? Lâm Thịnh buồn bực, mình có lòng làm người tốt mà cũng khó khăn như vậy hay sao? "Anh %@*&%*@...." (Lời nói không tốt, hệ thống tự động cách âm).
Up bù hôm qua hiuhiu ><
Tác giả :
Thiếu Máu Team