Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con
Chương 71
Chương 71: "Bắn máy bay"
Khi Lâm Thiền đưa bữa tối đến cho Tống Thanh Hàn, vừa mở cửa liền thấy mặt Sở Minh.
Hắn sững người, sau đó cứng nhắc hỏi: "Anh Hàn đâu?"
(Lâu rồi toi không có chèn cảm xúc cá nhân, nhưng đoạn này không chịu được, móa, thằng ôn này dám mơ tưởng đến con toi, con rể toi ngay đây còn dám cà chớn)
Sở Minh tùy ý nhìn nhìn hắn, gấp tờ báo trong tay lại: "Hàn Hàn đang tắm."
"Có chuyện gì không?"
Sở Minh gõ gõ lên lưng sô pha, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi.
"Không..." Lâm Thiền vội vàng lắc đầu, giơ hộp cơm trên tay mình lên: "Tôi sợ anh Hàn đói, nên đem ít đồ ăn cho anh ấy."
"Để lên bàn đi."
Sở Minh hất hất cằm, ý bảo hắn đặt hộp cơm lên bàn là được.
"Ok..." Lâm Thiền ngây người đáp lại một tiếng, để hộp cơm trong tay lên bàn, khi vừa định đi ra, Sở Minh lại lạnh nhạt lên tiếng: "Chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, không cần tôi phải dạy cậu chứ."
"Vâng... Sở tiên sinh, tôi hiểu."
Cơ thể Lâm Thiền bỗng dừng lại, có chút cứng đờ mà rời đi, đóng cửa lại.
Sở Minh nhìn bóng người rời đi, khẽ nhíu mày.
Lâm Thiền là do Trần An trước đây cố ý chọn lựa ra, trên phương diện này Sở Minh không can thiệp.
Nhưng nếu như người bên cạnh Tống Thanh Hàn có tâm tư không đứng đắn nào khác, vì tránh làm tổn hại đến Tống Thanh Hàn, anh không thể không xử lí gọn gàng những chuyện này trước tiên.
Sở Minh gửi tin nhắn cho Ngụy Khiêm, bảo anh ta tìm cho Tống Thanh Hàn một trợ lý mới, rồi mới cất điện thoại đi, mở hộp cơm ra xem thử.
Bên trong chỉ có một màu xanh của rau, cơm trắng cũng chỉ có một bát nhỏ xíu, cho dù có ăn hết vào bụng, chỉ sợ là cũng không chiếm được bao nhiêu chỗ.
Sở Minh nhớ lại vòng veo sờ không được bao nhiêu thịt của Tống Thanh Hàn, nhíu mày, gọi điện cho bộ phận dịch vụ khách hàng yêu cầu một một chén canh gà mái.
Tống Thanh Hàn bước ra từ nhà tắm, trên người còn mang theo hơi nước âm ấm, những lọn tóc ẩm ướt vương trên thái dương và vành tai, để lộ ra gò má hơi nhô lên.
Cậu mặc một chiếc áo thun và quần lửng không thể nào bình thường hơn, hơi nước ẩm ướt làm chiếc áo thun trắng thấm nước, trở nên trong suốt, chiếc áo đậm nhạt không đều càng tôn lên vòng eo thon thả và hơi gầy của cậu.
Sở Minh bước đến, cầm lấy chiếc khăn trong tay cậu, giúp cậu lau tóc. Tống Thanh Hàn cũng thuận theo, cúi đầu để mặc động tác của anh.
Sợi tóc của Tống Thanh Hàn mỏng nhưng tóc lại rất dày, đen đậm đến mức phản quang, sờ vào lại thấy mềm mượt và thoải mái không lời nào tả được.
Sở Minh không nhịn được mà vò mái tóc nửa khô nửa ướt của cậu, mãi đến khi Tống Thanh Hàn không nhịn được mà nhìn chằm chằm anh, anh mới làm như không có chuyện gì rồi thu tay về.
"Ngày mai vẫn phải đi quay tiếp sao?"
Sở Minh đi vài bước, treo khăn lông lên, sau đó từ sau lưng, ôm Tống Thanh Hàn vào lòng, nhỏ giọng nói.
Đầu anh dựa lên vai Tống Thanh Hàn, khi nói chuyện, toàn bộ hơi nóng đều phả ra bên tai Tống Thanh Hàn, khiến cho Tống Thanh Hàn không nhịn được mà nghiêng nghiêng đầu, giơ tay sờ sờ vành tai đang nóng lên của mình: "Ưʍ."
Trái tai của cậu nho nhỏ, dày dày, có màu sắc trắng nõn, mịn màng. Sở Minh tựa lên vai cậu, nghiêng đầu qua là đường nét khuôn mặt vô cùng sáng sủa của cậu, trái tai nhỏ xinh chạm lên trên má anh.
Sở Minh hôn lên đó, làm cho trái tai vốn hơi lạnh xấu hổ đến mức ửng đỏ lên, đẹp như trân châu mã não vậy.
Tống Thanh Hàn bị Sở Minh làm cho hơi thở hỗn loạn, quay đầu lại, lạnh lùng liếc anh một cái, nhìn thẳng vào đôi mắt vừa ngước lên của Sở Minh, thâm thúy, đen láy, tựa như một hố sâu có thể hút con người ta vào trong đó.
Cậu cảm thấy biểu cảm của mình vô cùng nghiêm túc, nhưng khi vào trong mắt Sở Minh, mắt của cậu lại ngập nước, khi lạnh lùng nhìn qua không hề giống như đang tức giận, mà giống như đang làm nũng.
Sở đại cẩu đã trở nên gian xảo và to gan, nhanh như chớp mà ngậm lấy trái tai của cậu, dùng răng nhẹ nhàng day day, nhưng lại nhớ ra ngày mai Tống Thanh Hàn còn phải đi quay, "lực miệng" liền nhẹ lại một chút, đến cuối cùng, cũng chỉ nhẹ nhàng ngậm lấy, khiến cho phần da quanh tai của Tống Thanh Hàn, cho đến cả khuôn mặt đều ửng hồng lên, mới vừa lòng mà "thu" miệng về.
"Hàn Hàn."
Tay Sở Minh từ dưới nách cậu vươn ra, sau đó ỷ lại vào tính cách miệng hùm gan sứa của cậu mà giơ lên, dùng ngón tay cái vuốt ve môi của Tống Thanh Hàn, "Đợi em đóng phim đã đời rồi, chúng ta kết hôn nhé."
Biểu cảm của Tống Thanh Hàn bỗng ngơ ngác, sau đó chầm chậm rũ mắt, trở tay nắm chặt lấy tay Sở Minh, cười nói: "Được."
Sở Minh cố nhịn, nhưng vẫn không khống chế được mà nở một nụ cười ngốc nghếch không hề phù hợp với hình tượng bá đạo tổng tài chút nào.
Tống Thanh Hàn quay đầu lại, nhìn thấy anh vui đến mức không thể kiềm chế được, trong lòng cũng từ từ, từ từ dâng lên một niềm vui sướng như có một dòng nước đang chảy róc rách vậy.
Sở Minh ôm lấy Tống Thanh Hàn, sau khi nói ra lại càng không kiêng nể gì mà vùi đầu, cọ cọ vào cổ Tống Thanh Hàn, giống như một chú chó lớn đang được chủ nhân khen ngợi vậy, một chiếc đuôi đầy lông không ngừng ngoe nguẩy sau lưng.
"Tính toong--" Tiếng chuông ngoài cửa vang lên, Sở Minh nhớ ra trước đó mình đã gọi bộ phận dịch vụ khách hàng, liền buông vòng tay đang trói chặt Tống Thanh Hàn ra, bước nhanh về phía trước, muốn mở cửa phòng ra, nhưng lại nhớ tới thân phận của mình và Tống Thanh Hàn, bước chân bỗng dừng lại.
Tống Thanh Hàn hiểu ý mà bước qua, tiện tay lấy chiếc nón treo trên giá đồ để che bớt đi mặt mình, sau khi Sở Minh quay trở lại trong phòng, mới từ từ mở cửa ra.
"Xin chào, tiên sinh, đây là dịch vụ mà quý khách đã gọi ạ."
Phục vụ mặc trên mình đồng phục, nở một nụ cười thương mại, đẩy hộp canh trên xe qua, đưa đến trước mặt Tống Thanh Hàn.
"Được rồi, cảm ơn."
Tống Thanh Hàn cố đè giọng, gật đầu với người phục vụ, rồi đưa tay nhận lấy hộp canh.
Người phục vụ đó ngẩng đầu, liền nhìn thấy nửa mặt đang lộ ra của Tống Thanh Hàn, cô thấy hình như có chút quen mắt, nhưng Tống Thanh Hàn đã cầm hộp canh trong tay, cô chỉ có thể nhìn cửa phòng từ từ đóng lại.
Khách sạn của cô hình như có mấy minh tinh đang ở thì phải?
Cô lắc đầu, tiếp tục đẩy chiếc xe đẩy đi về phía trước.
"Cái này do anh gọi hả?"
Tống Thanh Hàn đặt hộp canh lên bàn, vừa mở nắp ra, một mùi hương đậm đà thoang thoảng bốc lên, đợi đến khi hơi nước tan bớt đi, một chén canh gà vàng tươi, trong veo, trên bề mặt không hề có dầu mỡ liền xuất hiện trước mặt cậu.
"Ừm."
Sở Minh từ trong phòng đi ra, đưa tay vuốt ve eo của cậu, nghiêm túc nói: "Gầy mất rồi."
Sau đó anh chỉ vào bát canh trên bàn: "Anh biết diễn viên các em cần giữ dáng... Nhưng cũng phải chú ý đến sức khỏe."
Anh lấy thìa khuấy khuấy bát canh, hơi nước nóng hầm hập nháy mắt liền bốc lên nhiều hơn: "Mẹ lo cho em lắm đó."
Tống Thanh Hàn gật đầu: "Em biết mà."
Nói rồi, cậu kéo ghế ra, ngồi xuống, cầm thìa uống liền vài ngụm canh.
Sở Minh nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn uống canh của cậu, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh, giúp cậu mở từng hộp cơm, tách đũa dùng một lần ra, để trước mặt cậu: "Uống canh xong rồi ăn cơm tiếp."
"Anh cũng ăn đi."
Tống Thanh Hàn uống thêm vài ngụm, nhớ ra Sở Minh từ sáng đến giờ, hình như chỉ uống một li hồng trà, ăn một hai miếng bánh nướng nhỏ ở nhà bác sĩ Smith, không khỏi nhíu mày, đặt thìa xuống, nhấc đũa lên, gắp một miếng đồ ăn đút lào miệng Sở Minh.
Sở Minh có chút bất lực mà há miệng ăn một miếng.
"Tối nay anh phải về rồi hả?"
Tống Thanh Hàn xem giờ, hỏi.
"Ừm."
Sở Minh đẩy đẩy hộp cơm trước mặt mình, "11h tối nay bay."
Bây giờ đã là 6h chiều rồi.
Tống Thanh Hàn như đang suy nghĩ gì đó, sau khi uống liền một ngụm hết số canh còn lại trong hộp canh, và ăn mấy miếng trong hộp cơm rau thanh đạm kia, rồi bỏ đũa xuống.
Sở Minh có chút bất mãn mà nhướng mày: "Sao lại ăn ít vậy."
Tống Thanh Hàn lắc đầu: "Vừa mới uống canh, không ăn nổi nữa."
Sở Minh đưa tay sờ sờ bụng cậu, một chiếc bụng nhỏ bằng phẳng, cũng không biết là ăn no thật, hay nói vậy cho anh nghe nữa.
Tống Thanh Hàn nghiêng người qua hôn anh, ngón tay gãi gãi cằm anh.
Động tác vừa quen thuộc, vừa xa lạ này trong nháy mắt đã gợi lại kí ức của Sở Minh. Anh bất giác ngước cằm lên để Tống Thanh Hàn dễ gãi hơn, đôi mắt khẽ híp lại, biểu cảm lạnh lùng phút chốc tan biến đi.
Dần dần, bàn tay đang đặt trên bụng Tống Thanh Hàn từ từ hướng lên trên. Tống Thanh Hàn phát hiện ra động tác của Sở Minh, chân mày khẽ nhếch lên, cũng không chịu yếu thế mà sáp lại, cắn lên trái cổ của Sở Minh một cái.
"......" Cảm giác tê tê trên cổ không thể nào là giả, mắt Sở Minh tối lại, cánh tay liền luồn qua vạt áo của Tống Thanh Hàn, trực tiếp che phủ lên phần da bụng trơn mềm của cậu.
Tống Thanh Hàn vẫn luôn duy trì một chế độ vận động nhất định, dáng người trông có vẻ gầy, nhưng trên bụng lại không phải một lớp thịt mềm mong mỏng, mà là một lớp cơ, sờ vào vừa mềm mịn, vừa dẻo dai.
Bàn tay anh ấm áp và khô ráo, trực tiếp chạm lên chỗ nhạy cảm giữa eo. Tống Thanh Hàn có chút không thoải mái mà lùi về sau một chút, lại bị Sở Minh không thèm nói lí mà kéo trở về.
Tống Thanh Hàn không biết chuyện gì, đợi đến khi hoàn hồn lại, thì đã ngồi khóa trên đùi Sở Minh rồi, vừa ngước mắt lên liền thấy ánh mắt sâu không thấy đáy của Sở Minh.
Cậu nheo nheo mắt, đột nhiên nở nụ cười, nhổm người dậy, nhấc chân đè lên người Sở Minh, đặt lên sống mũi anh một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước, sau đó liền bị Sở Minh đè gáy lại, răng môi quấn lấy nhau.
Dưới tay Sở Minh là cơ thể mềm mại, ấm áp của người yêu mà anh luôn tâm tâm niệm niệm, bên môi là đôi môi mềm mại, mọng nước của người yêu, khuôn mặt trước giờ luôn lạnh lùng đã ửng hồng, đôi con ngươi trầm tĩnh, hờ hững cũng đã ngập nước. Anh có chút nóng vội mà công thành đoạt đất bên trong miệng Tống Thanh Hàn, nhưng dưới sự kìm hãm của lí trí, lại trở nên dịu dàng và chậm rãi hơn.
Bàn tay đặt trên eo của Tống Thanh Hàn chầm chậm vuốt ve, xúc cảm trơn mịn như ngọc làm cho người ta thích không rời tay.
Eo Tống Thanh Hàn khẽ run, cậu ngẩng đầu, bất giác liếm liếm môi.
Dù du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu đã tích tụ lại một cách mạnh mẽ đến mức không thể nào gạt đi được, nhưng động tác của Sở Minh lại vẫn luôn được khắc chế, hai tay nâng eo Tống Thanh Hàn lên, không dám đưa lên, cũng chẳng dám hạ xuống.
Anh sờ lên đường nét xương sườn hơi nhô ra của Tống Thanh Hàn, sau đó đặt lên xương quai xanh của cậu một nụ hôn.
Tống Thanh Hàn bị dáng vẻ lo ngại này của anh làm cho tức đến bật cười, sáp người qua, cắn thêm một cái lên trái cổ của anh, hai tay cũng kéo áo sơ mi của Sở Minh qua, sờ mó lung tung.
...... Thực tế chứng minh, con người quả thật không nên đùa với lửa.
Nếu như không phải thời gian không đúng, địa điểm không đúng, Sở Minh chỉ sợ sẽ không khống chế nổi chính mình.
Anh trân trọng mà đặt nụ hôn lên mặt Tống Thanh Hàn, sau đó mở nút quần của Tống Thanh Hàn ra, chào hỏi với "tiểu Thanh Hàn."
Đồ ăn trên bàn bị quên lãng trong xó, lặng lẽ nhìn hai người đang "giúp đỡ lẫn nhau", "huynh đệ tình thâm."
Sở Minh từ trên bàn, rút ra vài tờ giấy, lau lau tay, sau đó hôn lên mặt Tống Thanh Hàn, trong mắt chất chứa nụ cười: "Nhanh quá."
Tống Thanh Hàn: "..."
Tay cậu dùng sức, lông mày Sở Minh nhếch lên, lập tức im miệng.
Mãi đến lúc "tiểu tiểu Minh" phun sữa xong, Tống Thanh Hàn mới "mặt không cảm xúc" mà nhìn chất lỏng nhớp nháp trên tay, chùi lên người Sở Minh, rồi xuống khỏi đùi Sở Minh, trực tiếp vào nhà vệ sinh rửa tay.
Sở Minh: "..."
Anh đỡ trán bất lực bật cười, sau đó theo vào nhà vệ sinh, chậm chạp dùng nước giặt lại những chỗ bị "dính" trên quần áo.
Tống Thanh Hàn lấy máy sấy, bắt anh ngồi đó sấy, sấy đến khi chiếc áo sơ mi ướt sũng kia hoàn toàn khô ráo.
"Phải về chưa?"
Tống Thanh Hàn giúp anh ủi phẳng lại nếp nhăn lúc nãy làm nhăn trên quần áo, nhỏ giọng hỏi, giọng nói có chút khàn khàn.
"Ừm."
Sở Minh vuốt vuốt mấy lọn tóc hơi vểnh lên của cậu, "Em lúc nào mới ghi hình xong, đến lúc đó anh đến đón em."
Tống Thanh Hàn nhíu mày suy nghĩ: "Chắc là khoảng hơn một tháng nữa."
có thể coi là một chương trình tạp kĩ thực tế chiếu theo mùa, mỗi tuần chiếu một tập, bọn họ phải ghi hình khoảng 20 tập, theo tiến độ quay hiện tại, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhiều nhất là một tháng rưỡi nữa là quay xong.
"Ok."
Kéo dài mãi đến 7h, Ngụy Khiêm mạo hiểm tính mạng mà gọi điện thoại qua, đúng lí hợp tình mà nhắc nhở: "Tiên sinh, nên xuất phát thôi."
11H tối, màn hình của Tống Thanh Hàn dừng lại ở hình ảnh cuộc gọi video kết thúc.
Một chiếc máy bay cất cánh trên bầu trời Chiết Giang, lóe lên ánh đèn đỏ rực giữa tầng mây.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Thiền đem bữa sáng đến gõ cửa phòng Tống Thanh Hàn.
Hắn nhanh chóng liếc nhìn quanh phòng Tống Thanh Hàn, không phát hiện ra bóng dáng của Sở Minh, trong lòng bất giác thả lỏng.
"Anh Hàn, bữa sáng."
Hắn đem cháo thịt đóng gói cẩn thận đặt lên bàn, sau đó đi vào trong vài bước, gọi Tống Thanh Hàn.
Có lẽ vì hôm qua tâm trạng cứ luôn trong trạng thái nhấp nhô lên xuống, buổi tối sau khi gọi video với Sở Minh, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, khi báo thức reo lên, thậm chí còn có chút chưa hoàn hồn kịp.
"Ừm."
Tống Thanh Hàn vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, sau khi tỉ mỉ làm vệ sinh cá nhân xong, liền dùng khăn lông lau mặt, từ trong bước ra.
Ánh mắt Lâm Thiền như có như không mà rơi trên người Tống Thanh Hàn, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt.
"Hôm nay là cháo trứng thịt nạc."
Hắn mở hộp giữ nhiệt ra, đặt một chiếc thìa vào trong, sau đó mở một hộp sữa nguyên chất đặt bên cạnh.
Tống Thanh Hàn ngồi xuống ghế, cầm thìa ăn vài miếng, khi cúi đầu, phía sau vành tai liền lộ ra, nếu như không nhìn thật kĩ, sẽ không phát hiện ra vết hồng nhạt trên đó.
"Anh Hàn, sau tai của anh...." Ánh mắt Lâm Thiền trong phút chốc tập trung vào vùng da phía sau, không khỏi phát ra tiếng.
"Hả?"
Tống Thanh Hàn đưa tay sờ sờ, khi nhớ lại ngày hôm qua, cậu gãi lên đó vài cái, rồi liền bỏ thìa trong tay xuống, tìm gương ra soi.
Vẫn ổn, không quá rõ.
Cậu tìm kem che khuyết điểm, nặn ra một chút rồi che lên, khi nhìn lại, thì không còn dấu vết gì nữa.
"Cái này... Cái này là do Sở tiên sinh làm sao?"
(có ai đọc mà tức như toi không???)
Lâm Thiền nhìn động tác của cậu, không nhịn được mà hỏi.
"Không phải."
Tống Thanh Hàn cười cười, "Hôm qua không cẩn thận cào trúng thôi."
Lâm Thiền há miệng, nhưng rồi lại im lặng khép miệng vào.
Từ khách sạn cho đến địa điểm quay, Lâm Thiền đều không nói gì, Tống Thanh Hàn để ý thấy điểm khác thường của hắn, không khỏi liếc nhìn hắn thêm vài lần, khẽ nhíu mày.
Cậu vẫn rất hài lòng về người trợ lý Lâm Thiền này, nhưng nếu như Lâm Thiền có tâm tư gì khác...
Lâm Thiền từ trong ánh nhìn trầm tĩnh của cậu mà hồi thần lại, biết rằng biểu hiện trước đó của mình có chút khác thường, liền ngại ngùng cười, gãi gãi đầu: "Xin lỗi anh Hàn, lúc nãy em suy nghĩ một vài chuyện, không bỏ lỡ chuyện gì chứ?"
"Không có."
Tống Thanh Hàn lắc đầu, giống như vô tình mà hỏi: "Lâm Thiền, cậu có bạn gái chưa?"
Lâm Thiền sững người, lờ mờ nhận ra điều gì đó, cười một cách khô khan: "Vẫn chưa có."
"Cũng phải."
Tống Thanh Hàn gật đầu, "Đợi lần ghi hình này kết thúc, tôi cho cậu nghỉ phép vài tháng, lo đi tìm bạn gái đi."
Anh ấy biết rồi!
Trong đầu Lâm Thiền chỉ xuất hiện suy nhất một câu này, không nhịn được mà tiến về trước một bước: "Em không..."
Em không muốn nghỉ phép, cũng không muốn tìm bạn gái, chỉ muốn ở cạnh anh, chăm sóc anh...
Tống Thanh Hàn cười cười: "Cậu đã hơn 20 rồi, nếu còn không chịu tìm bạn gái, người nhà sẽ thấy lo đấy."
Ánh sáng trong mắt Lâm Thiền dần tối lại.
Tống Thanh Hàn nhìn biểu cảm của hắn, từ từ thu hồi ánh mắt của mình.
Cậu cũng không phải thánh nhân, chỉ là một tên ích kỉ mà thôi.
Sở Minh nếu đã lựa chọn cùng cậu ở bên nhau, vậy cậu tuyệt đối sẽ không cho phép Sở Minh có dính líu gì đến bất kì người đàn ông hay phụ nữ nào khác.
Ngược lại, cậu cũng sẽ tuyệt đối duy trì sự chung thủy với mối tình này.
Lâm Thiền vẫn còn trẻ, không biết cách che giấu suy nghĩ trong lòng mình, hắn có lẽ là vì luôn làm việc bên cạnh cậu, nên mới đánh mất bản thân mình, chỉ cần tách cậu ta ra một khoảng thời gian là được.
Nếu vẫn không được... Tống Thanh Hàn nhắm mắt, đi vào trường quay.
Lâm Thiền có chút hồn bay phách lạc mà theo sau.
"Aiya Thanh Hàn, cậu tới rồi."
Phùng Hoan vỗ lên chiếc bụng bia của mình đi tới, mặt đầy tươi cười.
"Đạo diễn Phùng."
Tống Thanh Hàn mỉm cười, chào hỏi Phùng Hoan.
Phùng Hoan nheo mắt nhìn mặt cậu rồi khen: "Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, chỉ mới có một ngày, cả người như đang phát sáng vậy."
Tống Thanh Hàn mím mím môi, khóe môi nhở một nụ cười: "Đạo diễn Phùng không phải trông cũng giống người trẻ tuổi sao."
"Cậu chỉ khéo nịnh tôi thôi." Phùng Hoan xua xua tay, chuyển chủ đề, "Ngày hôm kia dầm mưa, không bị cảm chứ?"
"Không ạ."
Tống Thanh Hàn lắc đầu, "Nước gừng của đạo diễn Phùng rất hữu hiệu."
Phùng Hoan cười ha hả, trò chuyện với cậu vài câu, rồi để cậu ngồi qua một bên, còn mình thì lắc lư cái bụng đi vào phim trường.
Tống Thanh Hàn ngồi trên ghế, yên lặng nhìn nhân viên bố trí trường quay.
Không giống với ghi hình ngày hôm kia, địa điểm ghi hình của họ hiện tại là trong một tòa nhà văn phòng, toàn bộ đồ dùng văn phòng và phòng làm việc đều rất đầy đủ, trông cứ như thật vậy.
Tống Thanh Hàn nhìn bố trí trong trường quay, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Một lúc sau, Độ Nhẫm, Cao Quỳnh và những người khác cũng liên tiếp có mặt, nhìn trường quay trước mặt, đều không nhịn được mà nhướng mày.
"Đạo diễn Phùng lại muốn làm một câu chuyện mới sao?"
Cao Quỳnh đi về phía Tống Thanh Hàn, chào hỏi cậu, "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Tống Thanh Hàn cười cười, "Đến cả thầy Cao mà cũng không biết tiếp theo đạo diễn Phùng sẽ làm gì sao?"
Cao Quỳnh lắc đầu: "Đạo diễn Phùng đến phút cuối cùng trước khi khai máy, cũng sẽ không để lộ luật chơi cụ thể đâu."
"Lật chơi mỗi lần đều không giống nhau sao?"
"Có thể nói là vậy."
Cao Quỳnh dường như nhớ đến những kỉ niệm đắng cay khi ghi hình trước kia, nở một nụ cười bất lực, "Luật chơi chung thì giống nhau, nhưng luật chơi cụ thể sẽ theo chủ đề của mỗi tập mà có chút khác biệt.
Vì vậy, mỗi lần ghi hình, thật ra giống như dùng một luật chơi mới vậy.
Có điều, suy cho cùng thì chỉ là luật chơi cụ thể khác nhau, còn luật chơi chung thì vẫn liền một mạch, mấy người Cao Quỳnh tốt xấu gì cũng đã tham gia từ mùa 1, so với Tống Thanh Hàn mà nói, thì kinh nghiệm phong phú hơn nhiều.
Có điều.
Cao Quỳnh liếc nhìn Tống Thanh Hàn một cái.
Có thể ngay trong tập đầu tiên tham gia, hiểu được cách làm thế nào để xóa bỏ hiềm nghi trên người mình, rồi vào khoảnh khắc cuối cùng, xâu chuỗi các manh mối lại với nhau, tìm ra phe phản diện, giành được chiến thắng, cả một chuỗi thành động này, theo như hắn thấy, rất phù hợp với thân phận lúc đó của Tống Thanh Hàn.
Cũng không biết năng lực phát huy tại chỗ một cách kinh người này, cậu ấy có thể duy trì được bao lâu.
Phùng Hoan hùng hùng hổ hổ chỉ huy nhân viên bố trí xong trường quay, sau đó điều chỉnh máy móc, ánh đèn đột nhiên sáng lên.
Tống Thanh Hàn và mấy người Cao Quỳnh, Độ Nhẫm theo thường lệ mà giới thiệu lại bản thân trong phần bắt đầu của chương trình tạp kĩ, sau khi để bọn họ trêu đùa nhau vài câu, đạo diễn liền bắt tay vào chủ đề chính.
"Chủ đề hôm nay là--" Phùng Hoan cố tình đè thấp giọng xuống, ánh đèn sáng rực chiếu lên mặt ông, khiến cho mặt ông bị chia thành hai phần, nửa sáng, nửa tối, "Hợp đồng thương mại bị rò rỉ!"
"Một người trong số các cậu đã cấu kết với công ty đối thủ, đánh cắp tài liệu bí mật của công ty, sau đó, trước khi kịp mang tài liệu bí mật này ra ngoài, thì đã bị cấp quản lý phát hiện ra."
Phùng Hoan hắng giọng: "Các bạn là 5 người bị tình nghi nhất. Nếu như trước giờ tan ca mà vẫn chưa tìm ra được kẻ đánh cắp tài liệu thật sự, vậy thì kẻ đánh cắp tài liệu bí mật kia có thể dựa vào tập tài liệu này mà nhảy lên vị trí quản lí tại công ty đối thủ, tất cả những người còn lại sẽ bị sa thải, trở thành người thất nghiệp."
"Vì thế, cơ hội duy nhất của các bạn là phải bắt cho bằng được kẻ đánh cắp tài liệu bí mật, ai bắt được kẻ này, người đó sẽ có thể được tăng lương, thăng chức lên làm CEO, bước lên đỉnh cao của đời người, cưới được "bạch phú mĩ".
Giọng ông vừa nhanh, vừa nhẹ, "Bây giờ hoặc không bao giờ, đối thủ của các bạn, không chỉ là kẻ đánh cắp tài liệu bí mật kia đâu."
Ông cười hi hi hi, sau đó sai nhân viên mang một thứ giống như thùng hốc thăm ra, cho từng người bốc thăm nhân vật và câu chuyện của mình.
Tống Thanh Hàn mở mảnh giấy trong tay mình ra, lông mày khẽ nhếch lên.
Chỉ thấy trên tờ giấy viết bốn chữ---
"Trợ lý tổng tài"
Thân phận này, không dễ xử lí đâu.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở- gian xảo to gan- Minh: Hàn Hàn em hơi nhanh nhỉ....
Tống- mặt không cảm xúc- dân đá "gà"- Thanh Hàn: nhéo---
(鸡 ji: gà, trên mạng hay viết jj, nghĩa là cái đó đó.)
Sở Minh: qaq Không dám nữa đâu.