Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính
Chương 27
"Hai người tên gì vậy?" Nhận ra bầu không khí quỷ dị, Linh Lục cố gắng bắt chuyện.
"Chúng ta chỉ là người qua đường thôi, không nhất thiết phải biết tên." Lạc Viêm Chi cười nhạt đáp.
Bạch Cẩm Thành em cũng đừng oán hận anh, anh đây chỉ đang suy tính cho tương lai của em mà thôi.
Linh Lục nhất thời không biết phải đáp sao, cô chưa bao giờ phải chịu đựng sự xấu hổ, mặt nóng dán mông lạnh như thế này bao giờ.
Thế nhưng dù có tức giận nhưng Lục Linh vẫn rất có giáo dưỡng cười cười. Bàn tay đang giấu trong áo đã siết chặt lại thành nắm đấm.
"Nếu vậy thì cho tôi xin lỗi vì đã hỏi lung tung."
"Không sao." Lạc Viêm Chi tỏ ra rộng lượng.
Tuy là không cho nam chính yêu sớm, thế nhưng tạo ra cảm tình từ trước cũng không phải là không thể. Chỉ là không hiểu tại sao cậu lại lạnh nhạt như vậy, có lẽ đây là tâm lý của người làm anh chăng?
Hai người câu được câu chăng nói chuyện, Bạch Cẩm Thành ở bên cạnh cuối cùng cũng chịu mở miệng, "Anh, ăn đi."
"A ừ." Lạc Viêm Chi gật đầu, không muốn lãng phí thức ăn nữa nên cúi đầu mặc kệ Linh Lục.
Không khí trên bàn ăn nhất thời trầm mặc. Mấy lần cô định bắt chuyện với Bạch Cẩm Thành thì bị khí áp của hắn khiến cho nuốt ngược vào trong. Tình cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này khiến Linh Lục rất khó chịu.
Đã thế sau khi bọn họ ăn xong liền đứng dậy ngay mà không có một chút lưu luyến nào.
"Cô ăn thong thả, chúng tôi đi trước." Lạc Viêm Chi mỉm cười, sau đó liếc sang Bạch Cẩm Thành một cái.
Có điều hắn không hề phản ứng gì nhiều, chỉ kéo kéo ngón tay của cậu. Vợ tương lai của em đang ở trước mặt kìa, tại sao không nói gì chứ hả. Ít nhất cũng phải có lần gặp mặt thứ hai chứ!
"Anh?" Thấy cậu cứ nấn ná đứng tại chỗ, Bạch Cẩm Thành liền nhìn cậu nghi hoặc.
Lạc Viêm Chi thở dài lắc đầu không nói gì, kéo hắn ra bên ngoài.
Sắc mặt Bạch Cẩm Thành không tốt lắm, tuy Lạc Viêm Chi nhìn ra cũng không hiểu tại sao hắn lại khó chịu.
"Sao vậy?" Lạc Viêm Chi hơi cúi xuống.
"Không có gì." Thế nhưng Bạch Cẩm Thành chỉ lắc đầu.
Biết hắn không muốn nói thì dù cạy miệng cũng không chịu nói nửa lời, Lạc Viêm Chi nhìn quanh, sau đó chỉ về một hướng.
"Bé con, ăn kẹo không?"
Nhìn ánh sáng trong mắt cậu, Bạch Cẩm Thành vô thức gật đầu.
"Được, vậy đứng đây chờ anh." Cậu nói rồi liền chạy sang phía đường bên kia.
Bạch Cẩm Thành nhìn theo bóng dáng của cậu, nỗi bực dọc trong lòng dần biến mất. Hắn nhếch môi nở nụ cười, sao phải tức giận chứ, dù sao thì Lạc Viêm Chi cũng là của hắn mà.
Quay đầu chọn vị trí an toàn mà đứng, Bạch Cẩm Thành không may đụng trúng một người. Người kia đang hớt hơ hớt hải chạy trốn, vô tình làm rơi một cuốn sách vào người hắn.
"Đứng lại!" Phía sau người kia là một đám người khác đang hung hăng chạy đuổi theo.
Tình cảnh trên đường phút chốc trở nên hỗn loạn, Bạch Cẩm Thành nhẹ nhàng né tránh bọn họ, nhíu mày nhìn quyển sách trên tay.
Quyển sách này không quá dày, vậy nên hắn tiện tay lật mở nó ra. Thế nhưng vừa mới nhìn trang đầu tiên Bạch Cẩm Thành đã khựng lại. Hắn kinh hãi mở lớn mắt, vành tai cũng thoáng ửng hồng.
Bức tranh mà Bạch Cẩm Thành nhìn thấy là cảnh hai người đang hôn nhau, thế nhưng thứ khiến hắn sửng sốt chính là hai người trong bức tranh lại là hai người đàn ông!
Hắn ngạc nhiên hồi lâu, lật mở thêm vài trang nữa. Không ngờ được mấy cảnh sau cũng là của hai người đàn ông, đã thế càng ngày bọn họ càng làm những chuyện thân mật hơn.
Cuốn sách cứ như củ khoai lang nóng bỏng tay, nhân lúc Lạc Viêm Chi chưa quay lại, hắn lập tức vứt nó xuống.
Lạc Viêm Chi mua xong liền chạy về, quan sát sắc mặt hắn, cậu có cảm giác Bạch Cẩm Thành không còn khó chịu nữa, thế nhưng thay vào đó lại là một thứ cảm xúc khác.
"Ăn đi, em không sao chứ, mặt hồng lên rồi." Lạc Viêm Chi đưa tay xoa nhẹ gò má của Bạch Cẩm Thành.
"Không sao."
Không hiểu có phải do cậu nhạy cảm hay không mà thấy hắn có hơi né tránh mình. Nhất là tầm mắt, không hề nhìn thẳng.
Lạc Viêm Chi không biết là mỗi lần Bạch Cẩm Thành nhìn mình liền nghĩ tới cảnh tượng vừa thấy được.
Khi trở về nhà, vẻ mặt Bạch Cẩm Thành cứ muốn nói lại thôi. Hắn nhìn chăm chú vào người cậu, trong lòng đặt ra một câu hỏi.
Hai người đều là nam cũng có thể hôn nhau được sao?
"Em muốn tu luyện một lát không?" Lạc Viêm Chi cởi áo khoác ngoài ra, quay đầu lại hỏi Bạch Cẩm Thành. "Trong đầu em chắc là đã có công pháp rồi, chỉ cần chiếu theo đó mà tu luyện thôi."
"Sao vậy bé con?" Thấy hắn không tập trung, Lạc Viêm Chi niết lấy hai má của hắn, mỉm cười hỏi.
"Anh."
"Hả?"
Thấy Bạch Cẩm Thành vẫn đang chần chừ, Lạc Viêm Chi liền rót một cốc nước uống.
"Nam với nam cũng có thể yêu nhau sao?" Hồi lâu hắn mới nhỏ giọng.
"Phụt! Khụ... Khụ!!!" Lạc Viêm Chi ho sặc sụa, một nửa nước vào trong cổ họng, một nửa thì phun hết ra bên ngoài.
Cậu đấm ngực không ngừng ho khan, tay run rẩy nắm lấy thành ghế cố định thân thể.
"Em..." Lạc Viêm Chi không thể nói được thành một câu hoàn chỉnh, bị sặc nên phiếm mắt cũng ửng hồng.
Bạch Cẩm Thành không nghĩ tới phản ứng của Lạc Viêm Chi lại dữ dội như vậy, vội vàng chạy đến vuốt vào lưng vào ngực cho cậu dễ chịu.
Cúi đầu ho một lúc lâu, cuối cùng Lạc Viêm Chi cũng bình tĩnh lại. Cậu lắc đầu ý bảo hắn không cần xoa nữa, tự mình ngồi lại cẩn thận.
Lạc Viêm Chi hắng giọng, khoé môi co giật. "Sao đột nhiên em lại hỏi như vậy?"
Trong lúc cậu đi mua kẹo, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?!
"Em chỉ tò mò thôi." Bạch Cẩm Thành tỏ vẻ nghiêm túc đứng đắn.
Sao có thể tò mò sang thứ này được chứ, là ai đã dạy hư cho trẻ vị thành niên!
"Khụ. Cái này nếu như em không hiểu thì không cần thiết phải hiểu đâu." Lạc Viêm Chi cố gắng nói chuyện.
Tuy rằng ở thế giới của cậu thì đồng tính đã được người ta thoải mái chấp nhận, thế nhưng ai mà biết ở đây thì sẽ thế nào. Hơn nữa Bạch Cẩm Thành mới mười lăm tuổi, lỡ lại có suy nghĩ linh tinh nào đó thì chết.
Lạc Viêm Chi sẽ không thể biết được rằng cái suy nghĩ linh tinh mà cậu nghĩ, trong tương lai cuối cùng lại được áp dụng vào người của cậu.
"Vậy là nam nam thì không thể yêu nhau sao?" Bạch Cẩm Thành vẫn không muốn buông tha chủ đề này. Thực ra chính bản thân hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lại cố chấp như vậy.
"Ừm cái này phải tùy vào từng người chứ không có quy định cụ thể nào cả. Sau này em lớn lên tự khắc sẽ hiểu được thôi." Lạc Viêm Chi đành phải nói vài câu rồi bỏ qua.
Vấn đề này xem như thôi không nhắc lại nữa, thế nhưng nó cứ như một mầm non nho nhỏ được tùy tiện gieo trồng, chỉ chờ thời cơ mà đâm chồi nảy hạt.
Tương lai sau này của hai người, quả thật xảy ra rất nhiều biến số mà Lạc Viêm Chi không lường trước được.
***
Ba năm sau.
"Bắt lấy nó!"
"Được!"
Trong khu rừng có hai người đang chạy theo một con thú lông trắng muốt, con thú này thoắt ẩn thoắt hiện, tinh ranh như cáo.
"Chặn được nó rồi! Viêm Chi, lên!"
"Đây!"
Lạc Viêm Chi phóng một ngọn lửa lớn, tạo thành tấm lưới bao gọn con thú kia vào bên trong. Con thú kia không còn đường nào để thoát thân nữa, nó kêu ré lên sau đó nằm gục.
"Hay lắm!" Uông Cứ tươi cười đập tay với Lạc Viêm Chi, sau đó chạy lại nhặt con vật kia lên.
"Đúng là của hiếm khó bắt, gặp được nó đúng là may mắn. Nhiệm vụ này cuối cùng chúng ta cũng hoàn thành được rồi." Uông Cứ vui vẻ nói liên hồi.
"Ừ." Lạc Viêm Chi cũng nhếch môi.
Hai người lần lượt chia đôi tiền thưởng, sau đó ai về nhà nấy.
Lạc Viêm Chi lắc lắc túi tiền nặng trịch trong tay, có cảm giác thành tựu. Trên đường thỉnh thoảng lại có người liếc mắt nhìn cậu, sau đó e lệ cúi đầu. Cái cảnh này Lạc Viêm Chi đã quá quen rồi, thế nên thoải mái mặc kệ.
Cũng không thể trách bọn họ, hôm nay Lạc Viêm Chi không che mặt, nhan sắc tuyệt mĩ liền phơi bày ra bên ngoài. Có điều năng lực của cậu mạnh, thế nên không ai dám chọc vào.
Lạc Viêm Chi vui vẻ mua ít kẹo, sau đó mới truyền một ít năng lượng vào tấm gỗ, dịch chuyển về nhà.
Vừa mới bước chân vào bên trong, bên hông của cậu lập tức cứng lại. Eo bị người ta ôm chặt lấy, trên đầu vang lên âm thanh cười khẽ trầm thấp.
"Cuối cũng anh cũng về."