Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!
Chương 14: Tin vịt không qua nổi bệnh trĩ (*)
Ra khỏi quán trà sữa, Thẩm Phong nói:
“Chu Tiểu Kỳ, mày phải bình tĩnh.”
Tôi sờ sờ mặt, “Bà chị à, mày thấy tao có chỗ nào không bình tĩnh?”
Thẩm Phong im lặng một lát, nói: “Mày bình tĩnh đến nỗi giống như là không bình tĩnh vậy.”
Tôi cười ha ha, vỗ nó một cái. “Được rồi, mày chắc không xem là thật chứ!”
Thẩm Phong mờ mịt nhìn tôi, tôi vừa bẻ ngón tay vừa giải thích cho nó: “Tin vịt không qua nổi bệnh trĩ.”
“Ranh con, thần kinh mày còn thô hơn cả cột điện, tao cảm thấy so với lo lắng, nghĩ ngợi linh tinh không bằng ngày mai xuất phát mua vé máy bay …” Thẩm Phong không nói tiếp, thở dài, “Tần Chinh lừa mày như thế, mày vẫn chịu được sao?”
“Hơ? Phong Phong, mày không phải là tin lời ông chú kia là thật chứ?” Tôi kinh ngạc nhìn nó, “Mày không giống người cả tin như vậy a?"
“Ít nhất, quan hệ giữa Tần Chinh và Bạch Vi không có đơn giản như lời anh ta nói.” Thẩm Phong đau đầu day thái dương, “Tao vốn định khuyên mày bình tĩnh lại, trấn an mày, để mày nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp tí, làm sao mà kết quả lại thành mày đang thuyết phục tao vậy ..."
Tôi ngăn một chiếc taxi lại, nhét Thẩm Phong vào trong xe, nói địa chỉ.
“Chu Tiểu Kỳ, mày mà không thành Phật thì thật là trời không có mắt …” Thẩm Phong bất lực dựa người vào kính cửa sổ.
Tôi cười hì hì, “Loại chuyện này, tao gặp nhiều rồi, tin vịt không thể tin hoàn toàn được. Ông chủ quán trà sữa bên ngoài trường Ngũ Trung bọn tao còn đồn tao được đại gia bao kìa.”
Thẩm Phong mở to hai mắt nhìn, không dám tin nói: “Vậy phải giàu đến chừng nào mới bao nổi cái loại như mày a …”
“Aizz, chính là vì ba tao lái Hummer đến đón lúc tan học, kết quả là bị đồn ra thành như vậy …” Tôi qua quýt cho xong chuyện, “Tóm lại mấy lời đồn thổi hồi trung học, cũng không thể tin hết được. Ai mà không có chứ, hồi trẻ ai mà chẳng có mấy vụ đồn thổi bạn trai, bạn gái chứ, mày chắc chắn cũng có!”
Từ tiểu học cho tới cấp 3, mấy chuyện ghép đôi bừa bãi là vô số, thậm chí còn có thể từ đó mà thành đôi thật, tuy rằng hai bên đương sự chẳng hề có mờ ám gì, người ngoài vẫn cứ đồn thổi họ là một cặp, có lẽ là vì nhìn thật xứng lứa vừa đôi.
Tôi cảm thấy Tần Chinh cũng chỉ là người bị hại của những lời đồn đãi buôn chuyện này thôi.
“Lời đồn tuy là không thể tin hết, nhưng cũng không thể không tin.” Thẩm Phong còn xoắn hơn cả tôi, “Sao mày không tìm vị kia nhà mày hỏi cho rõ một chút?"
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn nó chằm chằm: “Nghe nói phụ nữ có thai đều đa nghi, mẫn cảm bộp chộp, Phong Phong, rốt cuộc là mày mang thai hay là tao a?”
Nó còn không nghiêm túc cốc đầu tôi, nói: “Cút!”
Tôi xoa xoa đầu, cười nói: “Được rồi, buổi tối tao sẽ gọi điện hỏi rõ, như vậy mày yên tâm rồi chứ gì. Chẳng qua, trước khi làm chuyện đó, tao phải đi gặp bố mẹ chồng tương lai trước đã."
Ba mẹ Tần Chinh đều là giáo sư đại học, lúc trước nghỉ phép đi thăm thú non nước cùng đoàn du lịch, hai ngày trước mới về. Hai bên đã hẹn trước tối nay tới nhà họ ăn cơm, ba mẹ tôi vì thể hiện tấm lòng coi trọng với gia đình thông gia tương lai, còn cả tôn trọng phần tử trí thức, để tôi tới trước nửa giờ chào hỏi.
Trước khi đi, tôi trịnh trọng giao phó Thẩm Phong cho Chu Duy Cẩn, “Bà chị này hơi xấu tính tí, tự mày nên cẩn thận một chút ..."
Nhà Tần Chinh ở trong một tiểu khu thuộc phạm vi trường đại học, gần đó là Ngũ Trung – trường cũ của tôi. Lúc ấy vì tiện đến chăm sóc tôi, ba tôi mua thêm một căn hộ trong tiểu khu, mẹ tôi thỉnh thoảng qua đấy ở cùng tôi. Đối với bà mà nói, thú vui lớn nhất là mỗi ngày được buôn chuyện với phần tử trí thức, hay đi chợ cò kè mặc cả với các cô, các thím; bà quen với ba mẹ Tần Chinh chính bằng cách đó, Chẳng qua bà nhiệt tình xởi lởi, mà phần tử trí thức thì lại hơi thanh cao dè dặt, cho nên cũng không hợp ý nhau, cũng không tính là thân thiết, tận đến khi tôi và Tần Chinh ở bên nhau, lúc hai gia đình gặp mặt, mới bừng tỉnh – hóa ra là người quen cũ.
Lúc vào tới thang máy rồi, mẹ tôi vẫn còn dặn dò tôi, tí nữa phải nên như thế nào, làm như thế nào mới không thất lễ, cứ như lần đầu tới nhà thăm hỏi vậy …
Cửa thang máy “ting” một tiếng mở ra, tôi đang muốn đi ra, ngẩng đầu vừa nhìn, nhất thời sửng sốt.
Dáng vẻ người này nhìn thật là quen.
“Vệ Dực?” Tôi chớp chớp mắt, người vẫn không biến mất, "Vệ Dực?” Tôi ngạc nhiên kêu lên một tiếng, “Cậu sao lại ở đây?”
Sắc mặt Vệ Dực không dễ nhìn, nhìn thấy tôi cũng có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã giấu đi cảm xúc, nhè nhẹ gật đầu, miễn cưỡng cười nói: “Thật khéo a Chu Tiểu Kỳ, tớ đến thăm hỏi một vị trưởng bối.”
Tầng này chỉ có hai hộ gia đình, trưởng bối mà cậu ta tới thăm hỏi chẳng lẽ là ba mẹ Tần Chinh?
“Tiểu Kỳ, cậu đây là?” Mẹ tôi nghi hoặc nhìn Vệ Dực.
“Ba mẹ, đây là bạn học đại học với con, Vệ Dực.” Tôi giới thiệu hai bên, Vệ Dực thoải mái chào hỏi ba mẹ tôi, xong lại quay đầu nói với tôi: “Tớ còn có việc, đi trước một bước, hôm khác nói chuyện tiếp nhé.”
Tôi ngẩn ngơ gật đầu cười cười, tận đến khi cửa thang máy đóng lại, tôi mới mờ mịt hồi phục tinh thần.
“Cậu thanh niên đó nhìn qua cũng không tồi a.” Mẹ tôi nói, “Nhìn có vẻ giông giống Tần Chinh, không biết có phải họ hàng của Tần gia không. Tiểu Kỳ, con có biết hay không?”
“A? Giống ư?” Tôi nghi hoặc nghĩ lại dáng vẻ Vệ Dực, thật là không cảm thấy hai người giống nhau. Con mắt nhìn người của mấy người già này thật là rất kỳ quặc, tôi nghi ngờ cái mà bọn họ bảo giống chính là cái gáy giống nhau. “Con chưa từng nghe Tần Chinh bảo Vệ Dực là họ hàng với anh ấy.”
“Vậy sao.” Mẹ già cũng là thật đơn thuần đã tin rồi, "Có lẽ tinh anh lớn lên đều giống nhau đi.”
Đối với câu này, tôi chỉ biết đáp lại bằng sự im lặng.
Không biết có phải do ảo giác của tôi không, không khí nhà họ Tần cũng có chút kỳ quái. Vẻ mặt ba Tần xấu hổ, nét cười của mẹ Tần thật cứng ngắc, đến người thần kinh thô như tôi cũng cảm nhận được, chuyện này chứng minh tình huống nhất định rất nghiêm trọng. May mắn là có người thần kinh còn thô hơn là mẹ già nhà tôi, làm bầu không khí náo nhiệt, nên bàn cơm mới không quá mức lạnh lẽo.
“Bà thông gia, các vị nói chuyện kết hôn này nên làm thế nào mới tốt?” Mẹ già hăng hái hỏi.
“Chuyện này chúng tôi cũng không rõ lắm, ông bà cảm thấy thế nào?” Mẹ Tần mỉm cười hỏi lại.
“Đương nhiên là càng náo nhiệt càng tốt!" Mẹ già lấy tinh thần Olympic ra để làm tiệc cưới cho tôi, tôi cảm thấy áp lực quá lớn, dưới bàn len lén kéo áo bà, ý bảo bà có chừng mực. Bà rõ là không nhận được tín hiệu của tôi, giương nanh múa vuốt bày ra tổng kế hoạch của bà. “Đầu tiên cho xe sang dọn đường, bày tiệc ba ngày ba đêm, pháo mừng phải bắn chín chín tám mốt phát, quan khách phải mời đủ cả …”
Tôi bất lực rên rỉ, "Mẹ, con cảm thấy lãnh đạo nói rất đúng, muốn xây dựng khuôn mẫu xã hội tiết kiệm, thì không thể phô trương lãng phí …”
Mẹ già kéo áo về, khinh bỉ liếc tôi một cái: “Con thì biết cái gì, mẹ gọi cái này là đẩy mạnh tiêu thụ hàng trong nước!"
Bà làm như vậy, áp lực lên ba mẹ Tần có lẽ còn lớn hơn cả tôi. Tần Chinh nói gì mà cưới tôi không dễ, đến giờ phút này tôi cuối cùng cũng hiểu ...
Tôi lấy cớ thân thể không thoải mái, vội vã chuồn đi. Mẹ Tần đưa tôi vào trong phòng Tần Chinh, để trưởng bối bọn họ tự thương lượng chi tiết việc cưới xin. Tôi nằm trên giường Tần Chinh, nghe được giọng mẹ tôi bàn chuyện trên trời dưới bể truyền từ bên ngoài vào, bất lực, bất lực ...
Đây là lần thứ hai tôi đến nhà Tần Chinh, cũng là lần thứ hai vào phòng Tần Chinh. Phòng anh rõ ràng là thường xuyên được quét dọn, tuy rằng đã lâu không có người ở, nhưng vẫn rất sạch sẽ. Giá sách của anh và của tôi thật khác biệt, trên giá của tôi là đủ loại truyện tranh, tiểu thuyết, cái loại có nội hàm nhất cũng chỉ là sách giáo khoa môn chính trị cấp III, giá sách của anh vừa nhìn thấy đã khiến người ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, loại không có nội hàm nhất cũng sâu sắc hơn sách giáo khoa chính trị cấp III.
Lúc đến lần trước, tôi còn vờ vịt cầm một quyển dở ra xem, đọc chưa đến trang thứ ba, mí mắt đã bắt đầu đánh nhau. Giữa tôi và Tần Chinh khác biệt quá lớn a, lực sát thương của những môn như tài chính kế toán với tôi thật là quá kinh khủng. Hồi năm ba đại học, tôi thường xuyên theo Tần Chinh tới lớp môn chuyên ngành của anh, lên lớp chưa đầy 3 phút tôi đã bắt đầu ngủ gật. Tần Chinh mấy lần khuyên tôi về ký túc xá mà ngủ, tôi vì muốn tỏ vẻ “Vợ chồng vốn như chim trong cùng một khu rừng", thà chết chứ không chịu khuất phục mà ngủ như chết bên cạnh anh.
Nhưng mà lại có một ông thầy cực kỳ biến thái, lên lớp là không cho sinh viên nằm bò lên bàn mà ngủ, tôi bất đắc dĩ đành lui xuống bàn cuối lớp, xếp một hàng ghế, đầu gối lên đùi Tần Chinh, ngủ chảy nước miếng ròng ròng, để lại một bãi nước dãi vô cùng mờ ám ở một nơi vô cùng mờ ám. Sau khi tan học, tôi vừa lau nước miếng, vừa lau quần cho anh, nói năng lộn xộn mà nhận lỗi: “Tần Chinh, em, em biết sai rồi! Lần sau em sẽ không ngủ gật nữa, nếu có ngủ cũng sẽ không chảy nước miếng nữa, nếu chảy nước miếng cũng không lưu lại ở chỗ này nữa, em giúp anh lau khô nhá!”
Anh đen mặt giữ tay tôi lại, thở dài nói: “Thôi đi…”
Tôi sợ hãi nhìn anh: “Vậy làm sao giờ?”
Anh nghiến răng: “Để gió thổi khô.”
Vì thế, chúng tôi biến phòng học thành phòng tự học, ngồi thật lâu thật lâu …
Có thể nói, lòng dạ Tần Chinh, là bị tôi từng chút từng chút như vậy kéo mở ra, anh thường xoa đầu tôi nói: “Chuyện này còn chịu được, thì còn chuyện gì không thể chịu đựng …”
Như cái dạng tôi đây anh còn có thể nhịn được, còn có chuyện gì là không chịu được nữa.
Ngủ trên giường anh, bỗng thấy nhớ anh vô cùng a ...
Tôi vừa lần mò trong phòng anh, vừa gọi điện cho anh.
Đúng vào giờ cơm chiều, anh hẳn là cũng đã về tới nhà, điện thoại reo ba hồi là anh đã nhận.
“Tần Chinh, đoán xem giờ em đang ở đâu?”
“Trong phòng anh.” Tần Chinh lập tức trả lời.
Tôi bị dọa đến rùng mình, quay trái ngó phải, “Làm sao anh biết?”
“Em bây giờ có phải đang hết nhìn đông lại nhìn tây không?” Tần Chinh cười nhẹ một tiếng:
Tôi nuốt ực nước miếng, “Được rồi, anh đoán đúng rồi ... Em nói cho anh là tối nay sẽ tới nhà anh ăn cơm khi nào a?”
“Em chưa nói, mẹ anh nói. Sao em lại chạy trốn vào trong phòng anh thế?"
“Anh thông minh như vậy, đoán tiếp đi.” Tôi vừa lần mò giá sách anh, vừa trêu chọc anh.
“Ờm … Em không ngăn nổi hỏa lực của mẹ vợ đúng không?"
Hai chữ “mẹ vợ” của Tần Chinh nháy mắt làm tôi lại đầy máu sống lại, còn khiến người ta rộn ràng hơn cả 81 phát pháo hoa chúc mừng a …
“Đúng thế. Tần Chinh, chúng ta là con người thế hệ mới, hẳn là nên xây dựng khuôn mẫu xã hội tiết kiệm, không nên phô trương lãng phí, anh nói đúng không? Tiền nhiều khó kiếm a, tiền lương của em mới hơn 3000 …”
“Tính giác ngộ của em càng ngày càng cao, đáng khen ngợi. Có điều chuyện như kết hôn này, cả đời chỉ có một lần, vui là được rồi.” Bên kia truyền tới "ting" một tiếng, hình như là tiếng lò vi sóng.
Mấy lời Tần Chinh nói trong lúc lơ đãng lại luôn có thể dễ dàng dỗ dành cho tôi vui lên.
Tôi cười tủm tỉm nói: “Em sợ anh chịu áp lực lớn a. Không có em ở nhà, anh chỉ có thể ăn đồ nấu bằng lò vi sóng, lại nhớ cô vợ hiền này đi.”
“Uhm, nhớ rồi. Thật là tự do nhàn nhã.” Một câu khiến tôi vui, một câu lại làm tôi lo a …
“Tần Chinh … nét mực phai màu chưa?” Tôi cười không có hảo ý. “Phai màu thì phải nhớ tự tô lên nghe chưa.”
Tần Chinh khẽ thở dài: “Em quả nhiên là rảnh quá ha … mấy ngày nay không chạy loạn khắp nơi chứ?”
“Không có …” Tôi kéo dài âm cuối, “Chỉ là đưa Thẩm Phong đi thăm thú thành phố A, chiều này còn tới Thất Trung. Tần Chinh, anh đã từng ăn uống ở quán trà sữa ngoài trường ấy ư? Ông chủ ở đấy là fan trung thành của anh đấy!”
“Không có ấn tượng.”
“Chú ấy còn nói, anh và Bạch Vi là đôi kim đồng ngọc nữ, là quan xứng của Thất Trung."
“Quan xứng là cái gì?” Tần Chinh nghi hoặc hỏi một câu.
“Chính là cặp đôi được quần chúng công nhận rộng rãi … Tần Chinh, hồi cấp III anh và Bạch Vi từng qua lại sao?" Tôi hỏi thật cẩn thận.
“Chu Tiểu Kỳ…” Giọng Tần Chinh hơi trầm xuống, “Sách viết thật đúng, phụ nữ có thai thích suy nghĩ linh tinh."
Tôi lặng lẽ rơi lệ. “Nói bậy, rõ ràng là Thẩm Phong suy nghĩ linh tinh, em đối với Tần đại nhân ngài mở miệng là tin ngay. Anh xem loại sách lậu gì thế!”
“Sách em mua về đấy.” Tần Chinh dừng một chút, “Hình như chính em cũng chưa đọc qua nhỉ?”
“Đấy không phải chuyện quan trọng …” Tôi ngăn lại đề tài, “Quan trọng là em tuyệt đối tin tưởng vào sự trong sạch của anh được chưa?”
“Rất tốt. Anh không thân với Bạch Vi, ngưới khác nói thế nào kệ họ. Em tuy rằng ngây ngô khờ dại, nhưng hình như cũng không phải loại dễ lừa như vậy đi?”
“Đấy là đương nhiên!” Tôi đắc ý ưỡn ngực, “Tần tổng tư lệnh, cuối cùng em báo cho ngài một sự kiện!"
Tần Chinh khẽ cười ra tiếng, “Uhm, nói đi.”
“Em vừa mới gặp Vệ Dực ở trước cửa nhà anh!”
Bên kia điện thoài im lặng một lúc lâu, tới tận khi tôi tưởng là mình không cẩn thận cúp điện thoại rồi, mới truyền tới giọng lạnh như băng của Tần Chinh.
“Cậu ta tới làm cái gì?"
“Chu Tiểu Kỳ, mày phải bình tĩnh.”
Tôi sờ sờ mặt, “Bà chị à, mày thấy tao có chỗ nào không bình tĩnh?”
Thẩm Phong im lặng một lát, nói: “Mày bình tĩnh đến nỗi giống như là không bình tĩnh vậy.”
Tôi cười ha ha, vỗ nó một cái. “Được rồi, mày chắc không xem là thật chứ!”
Thẩm Phong mờ mịt nhìn tôi, tôi vừa bẻ ngón tay vừa giải thích cho nó: “Tin vịt không qua nổi bệnh trĩ.”
“Ranh con, thần kinh mày còn thô hơn cả cột điện, tao cảm thấy so với lo lắng, nghĩ ngợi linh tinh không bằng ngày mai xuất phát mua vé máy bay …” Thẩm Phong không nói tiếp, thở dài, “Tần Chinh lừa mày như thế, mày vẫn chịu được sao?”
“Hơ? Phong Phong, mày không phải là tin lời ông chú kia là thật chứ?” Tôi kinh ngạc nhìn nó, “Mày không giống người cả tin như vậy a?"
“Ít nhất, quan hệ giữa Tần Chinh và Bạch Vi không có đơn giản như lời anh ta nói.” Thẩm Phong đau đầu day thái dương, “Tao vốn định khuyên mày bình tĩnh lại, trấn an mày, để mày nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp tí, làm sao mà kết quả lại thành mày đang thuyết phục tao vậy ..."
Tôi ngăn một chiếc taxi lại, nhét Thẩm Phong vào trong xe, nói địa chỉ.
“Chu Tiểu Kỳ, mày mà không thành Phật thì thật là trời không có mắt …” Thẩm Phong bất lực dựa người vào kính cửa sổ.
Tôi cười hì hì, “Loại chuyện này, tao gặp nhiều rồi, tin vịt không thể tin hoàn toàn được. Ông chủ quán trà sữa bên ngoài trường Ngũ Trung bọn tao còn đồn tao được đại gia bao kìa.”
Thẩm Phong mở to hai mắt nhìn, không dám tin nói: “Vậy phải giàu đến chừng nào mới bao nổi cái loại như mày a …”
“Aizz, chính là vì ba tao lái Hummer đến đón lúc tan học, kết quả là bị đồn ra thành như vậy …” Tôi qua quýt cho xong chuyện, “Tóm lại mấy lời đồn thổi hồi trung học, cũng không thể tin hết được. Ai mà không có chứ, hồi trẻ ai mà chẳng có mấy vụ đồn thổi bạn trai, bạn gái chứ, mày chắc chắn cũng có!”
Từ tiểu học cho tới cấp 3, mấy chuyện ghép đôi bừa bãi là vô số, thậm chí còn có thể từ đó mà thành đôi thật, tuy rằng hai bên đương sự chẳng hề có mờ ám gì, người ngoài vẫn cứ đồn thổi họ là một cặp, có lẽ là vì nhìn thật xứng lứa vừa đôi.
Tôi cảm thấy Tần Chinh cũng chỉ là người bị hại của những lời đồn đãi buôn chuyện này thôi.
“Lời đồn tuy là không thể tin hết, nhưng cũng không thể không tin.” Thẩm Phong còn xoắn hơn cả tôi, “Sao mày không tìm vị kia nhà mày hỏi cho rõ một chút?"
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn nó chằm chằm: “Nghe nói phụ nữ có thai đều đa nghi, mẫn cảm bộp chộp, Phong Phong, rốt cuộc là mày mang thai hay là tao a?”
Nó còn không nghiêm túc cốc đầu tôi, nói: “Cút!”
Tôi xoa xoa đầu, cười nói: “Được rồi, buổi tối tao sẽ gọi điện hỏi rõ, như vậy mày yên tâm rồi chứ gì. Chẳng qua, trước khi làm chuyện đó, tao phải đi gặp bố mẹ chồng tương lai trước đã."
Ba mẹ Tần Chinh đều là giáo sư đại học, lúc trước nghỉ phép đi thăm thú non nước cùng đoàn du lịch, hai ngày trước mới về. Hai bên đã hẹn trước tối nay tới nhà họ ăn cơm, ba mẹ tôi vì thể hiện tấm lòng coi trọng với gia đình thông gia tương lai, còn cả tôn trọng phần tử trí thức, để tôi tới trước nửa giờ chào hỏi.
Trước khi đi, tôi trịnh trọng giao phó Thẩm Phong cho Chu Duy Cẩn, “Bà chị này hơi xấu tính tí, tự mày nên cẩn thận một chút ..."
Nhà Tần Chinh ở trong một tiểu khu thuộc phạm vi trường đại học, gần đó là Ngũ Trung – trường cũ của tôi. Lúc ấy vì tiện đến chăm sóc tôi, ba tôi mua thêm một căn hộ trong tiểu khu, mẹ tôi thỉnh thoảng qua đấy ở cùng tôi. Đối với bà mà nói, thú vui lớn nhất là mỗi ngày được buôn chuyện với phần tử trí thức, hay đi chợ cò kè mặc cả với các cô, các thím; bà quen với ba mẹ Tần Chinh chính bằng cách đó, Chẳng qua bà nhiệt tình xởi lởi, mà phần tử trí thức thì lại hơi thanh cao dè dặt, cho nên cũng không hợp ý nhau, cũng không tính là thân thiết, tận đến khi tôi và Tần Chinh ở bên nhau, lúc hai gia đình gặp mặt, mới bừng tỉnh – hóa ra là người quen cũ.
Lúc vào tới thang máy rồi, mẹ tôi vẫn còn dặn dò tôi, tí nữa phải nên như thế nào, làm như thế nào mới không thất lễ, cứ như lần đầu tới nhà thăm hỏi vậy …
Cửa thang máy “ting” một tiếng mở ra, tôi đang muốn đi ra, ngẩng đầu vừa nhìn, nhất thời sửng sốt.
Dáng vẻ người này nhìn thật là quen.
“Vệ Dực?” Tôi chớp chớp mắt, người vẫn không biến mất, "Vệ Dực?” Tôi ngạc nhiên kêu lên một tiếng, “Cậu sao lại ở đây?”
Sắc mặt Vệ Dực không dễ nhìn, nhìn thấy tôi cũng có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã giấu đi cảm xúc, nhè nhẹ gật đầu, miễn cưỡng cười nói: “Thật khéo a Chu Tiểu Kỳ, tớ đến thăm hỏi một vị trưởng bối.”
Tầng này chỉ có hai hộ gia đình, trưởng bối mà cậu ta tới thăm hỏi chẳng lẽ là ba mẹ Tần Chinh?
“Tiểu Kỳ, cậu đây là?” Mẹ tôi nghi hoặc nhìn Vệ Dực.
“Ba mẹ, đây là bạn học đại học với con, Vệ Dực.” Tôi giới thiệu hai bên, Vệ Dực thoải mái chào hỏi ba mẹ tôi, xong lại quay đầu nói với tôi: “Tớ còn có việc, đi trước một bước, hôm khác nói chuyện tiếp nhé.”
Tôi ngẩn ngơ gật đầu cười cười, tận đến khi cửa thang máy đóng lại, tôi mới mờ mịt hồi phục tinh thần.
“Cậu thanh niên đó nhìn qua cũng không tồi a.” Mẹ tôi nói, “Nhìn có vẻ giông giống Tần Chinh, không biết có phải họ hàng của Tần gia không. Tiểu Kỳ, con có biết hay không?”
“A? Giống ư?” Tôi nghi hoặc nghĩ lại dáng vẻ Vệ Dực, thật là không cảm thấy hai người giống nhau. Con mắt nhìn người của mấy người già này thật là rất kỳ quặc, tôi nghi ngờ cái mà bọn họ bảo giống chính là cái gáy giống nhau. “Con chưa từng nghe Tần Chinh bảo Vệ Dực là họ hàng với anh ấy.”
“Vậy sao.” Mẹ già cũng là thật đơn thuần đã tin rồi, "Có lẽ tinh anh lớn lên đều giống nhau đi.”
Đối với câu này, tôi chỉ biết đáp lại bằng sự im lặng.
Không biết có phải do ảo giác của tôi không, không khí nhà họ Tần cũng có chút kỳ quái. Vẻ mặt ba Tần xấu hổ, nét cười của mẹ Tần thật cứng ngắc, đến người thần kinh thô như tôi cũng cảm nhận được, chuyện này chứng minh tình huống nhất định rất nghiêm trọng. May mắn là có người thần kinh còn thô hơn là mẹ già nhà tôi, làm bầu không khí náo nhiệt, nên bàn cơm mới không quá mức lạnh lẽo.
“Bà thông gia, các vị nói chuyện kết hôn này nên làm thế nào mới tốt?” Mẹ già hăng hái hỏi.
“Chuyện này chúng tôi cũng không rõ lắm, ông bà cảm thấy thế nào?” Mẹ Tần mỉm cười hỏi lại.
“Đương nhiên là càng náo nhiệt càng tốt!" Mẹ già lấy tinh thần Olympic ra để làm tiệc cưới cho tôi, tôi cảm thấy áp lực quá lớn, dưới bàn len lén kéo áo bà, ý bảo bà có chừng mực. Bà rõ là không nhận được tín hiệu của tôi, giương nanh múa vuốt bày ra tổng kế hoạch của bà. “Đầu tiên cho xe sang dọn đường, bày tiệc ba ngày ba đêm, pháo mừng phải bắn chín chín tám mốt phát, quan khách phải mời đủ cả …”
Tôi bất lực rên rỉ, "Mẹ, con cảm thấy lãnh đạo nói rất đúng, muốn xây dựng khuôn mẫu xã hội tiết kiệm, thì không thể phô trương lãng phí …”
Mẹ già kéo áo về, khinh bỉ liếc tôi một cái: “Con thì biết cái gì, mẹ gọi cái này là đẩy mạnh tiêu thụ hàng trong nước!"
Bà làm như vậy, áp lực lên ba mẹ Tần có lẽ còn lớn hơn cả tôi. Tần Chinh nói gì mà cưới tôi không dễ, đến giờ phút này tôi cuối cùng cũng hiểu ...
Tôi lấy cớ thân thể không thoải mái, vội vã chuồn đi. Mẹ Tần đưa tôi vào trong phòng Tần Chinh, để trưởng bối bọn họ tự thương lượng chi tiết việc cưới xin. Tôi nằm trên giường Tần Chinh, nghe được giọng mẹ tôi bàn chuyện trên trời dưới bể truyền từ bên ngoài vào, bất lực, bất lực ...
Đây là lần thứ hai tôi đến nhà Tần Chinh, cũng là lần thứ hai vào phòng Tần Chinh. Phòng anh rõ ràng là thường xuyên được quét dọn, tuy rằng đã lâu không có người ở, nhưng vẫn rất sạch sẽ. Giá sách của anh và của tôi thật khác biệt, trên giá của tôi là đủ loại truyện tranh, tiểu thuyết, cái loại có nội hàm nhất cũng chỉ là sách giáo khoa môn chính trị cấp III, giá sách của anh vừa nhìn thấy đã khiến người ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, loại không có nội hàm nhất cũng sâu sắc hơn sách giáo khoa chính trị cấp III.
Lúc đến lần trước, tôi còn vờ vịt cầm một quyển dở ra xem, đọc chưa đến trang thứ ba, mí mắt đã bắt đầu đánh nhau. Giữa tôi và Tần Chinh khác biệt quá lớn a, lực sát thương của những môn như tài chính kế toán với tôi thật là quá kinh khủng. Hồi năm ba đại học, tôi thường xuyên theo Tần Chinh tới lớp môn chuyên ngành của anh, lên lớp chưa đầy 3 phút tôi đã bắt đầu ngủ gật. Tần Chinh mấy lần khuyên tôi về ký túc xá mà ngủ, tôi vì muốn tỏ vẻ “Vợ chồng vốn như chim trong cùng một khu rừng", thà chết chứ không chịu khuất phục mà ngủ như chết bên cạnh anh.
Nhưng mà lại có một ông thầy cực kỳ biến thái, lên lớp là không cho sinh viên nằm bò lên bàn mà ngủ, tôi bất đắc dĩ đành lui xuống bàn cuối lớp, xếp một hàng ghế, đầu gối lên đùi Tần Chinh, ngủ chảy nước miếng ròng ròng, để lại một bãi nước dãi vô cùng mờ ám ở một nơi vô cùng mờ ám. Sau khi tan học, tôi vừa lau nước miếng, vừa lau quần cho anh, nói năng lộn xộn mà nhận lỗi: “Tần Chinh, em, em biết sai rồi! Lần sau em sẽ không ngủ gật nữa, nếu có ngủ cũng sẽ không chảy nước miếng nữa, nếu chảy nước miếng cũng không lưu lại ở chỗ này nữa, em giúp anh lau khô nhá!”
Anh đen mặt giữ tay tôi lại, thở dài nói: “Thôi đi…”
Tôi sợ hãi nhìn anh: “Vậy làm sao giờ?”
Anh nghiến răng: “Để gió thổi khô.”
Vì thế, chúng tôi biến phòng học thành phòng tự học, ngồi thật lâu thật lâu …
Có thể nói, lòng dạ Tần Chinh, là bị tôi từng chút từng chút như vậy kéo mở ra, anh thường xoa đầu tôi nói: “Chuyện này còn chịu được, thì còn chuyện gì không thể chịu đựng …”
Như cái dạng tôi đây anh còn có thể nhịn được, còn có chuyện gì là không chịu được nữa.
Ngủ trên giường anh, bỗng thấy nhớ anh vô cùng a ...
Tôi vừa lần mò trong phòng anh, vừa gọi điện cho anh.
Đúng vào giờ cơm chiều, anh hẳn là cũng đã về tới nhà, điện thoại reo ba hồi là anh đã nhận.
“Tần Chinh, đoán xem giờ em đang ở đâu?”
“Trong phòng anh.” Tần Chinh lập tức trả lời.
Tôi bị dọa đến rùng mình, quay trái ngó phải, “Làm sao anh biết?”
“Em bây giờ có phải đang hết nhìn đông lại nhìn tây không?” Tần Chinh cười nhẹ một tiếng:
Tôi nuốt ực nước miếng, “Được rồi, anh đoán đúng rồi ... Em nói cho anh là tối nay sẽ tới nhà anh ăn cơm khi nào a?”
“Em chưa nói, mẹ anh nói. Sao em lại chạy trốn vào trong phòng anh thế?"
“Anh thông minh như vậy, đoán tiếp đi.” Tôi vừa lần mò giá sách anh, vừa trêu chọc anh.
“Ờm … Em không ngăn nổi hỏa lực của mẹ vợ đúng không?"
Hai chữ “mẹ vợ” của Tần Chinh nháy mắt làm tôi lại đầy máu sống lại, còn khiến người ta rộn ràng hơn cả 81 phát pháo hoa chúc mừng a …
“Đúng thế. Tần Chinh, chúng ta là con người thế hệ mới, hẳn là nên xây dựng khuôn mẫu xã hội tiết kiệm, không nên phô trương lãng phí, anh nói đúng không? Tiền nhiều khó kiếm a, tiền lương của em mới hơn 3000 …”
“Tính giác ngộ của em càng ngày càng cao, đáng khen ngợi. Có điều chuyện như kết hôn này, cả đời chỉ có một lần, vui là được rồi.” Bên kia truyền tới "ting" một tiếng, hình như là tiếng lò vi sóng.
Mấy lời Tần Chinh nói trong lúc lơ đãng lại luôn có thể dễ dàng dỗ dành cho tôi vui lên.
Tôi cười tủm tỉm nói: “Em sợ anh chịu áp lực lớn a. Không có em ở nhà, anh chỉ có thể ăn đồ nấu bằng lò vi sóng, lại nhớ cô vợ hiền này đi.”
“Uhm, nhớ rồi. Thật là tự do nhàn nhã.” Một câu khiến tôi vui, một câu lại làm tôi lo a …
“Tần Chinh … nét mực phai màu chưa?” Tôi cười không có hảo ý. “Phai màu thì phải nhớ tự tô lên nghe chưa.”
Tần Chinh khẽ thở dài: “Em quả nhiên là rảnh quá ha … mấy ngày nay không chạy loạn khắp nơi chứ?”
“Không có …” Tôi kéo dài âm cuối, “Chỉ là đưa Thẩm Phong đi thăm thú thành phố A, chiều này còn tới Thất Trung. Tần Chinh, anh đã từng ăn uống ở quán trà sữa ngoài trường ấy ư? Ông chủ ở đấy là fan trung thành của anh đấy!”
“Không có ấn tượng.”
“Chú ấy còn nói, anh và Bạch Vi là đôi kim đồng ngọc nữ, là quan xứng của Thất Trung."
“Quan xứng là cái gì?” Tần Chinh nghi hoặc hỏi một câu.
“Chính là cặp đôi được quần chúng công nhận rộng rãi … Tần Chinh, hồi cấp III anh và Bạch Vi từng qua lại sao?" Tôi hỏi thật cẩn thận.
“Chu Tiểu Kỳ…” Giọng Tần Chinh hơi trầm xuống, “Sách viết thật đúng, phụ nữ có thai thích suy nghĩ linh tinh."
Tôi lặng lẽ rơi lệ. “Nói bậy, rõ ràng là Thẩm Phong suy nghĩ linh tinh, em đối với Tần đại nhân ngài mở miệng là tin ngay. Anh xem loại sách lậu gì thế!”
“Sách em mua về đấy.” Tần Chinh dừng một chút, “Hình như chính em cũng chưa đọc qua nhỉ?”
“Đấy không phải chuyện quan trọng …” Tôi ngăn lại đề tài, “Quan trọng là em tuyệt đối tin tưởng vào sự trong sạch của anh được chưa?”
“Rất tốt. Anh không thân với Bạch Vi, ngưới khác nói thế nào kệ họ. Em tuy rằng ngây ngô khờ dại, nhưng hình như cũng không phải loại dễ lừa như vậy đi?”
“Đấy là đương nhiên!” Tôi đắc ý ưỡn ngực, “Tần tổng tư lệnh, cuối cùng em báo cho ngài một sự kiện!"
Tần Chinh khẽ cười ra tiếng, “Uhm, nói đi.”
“Em vừa mới gặp Vệ Dực ở trước cửa nhà anh!”
Bên kia điện thoài im lặng một lúc lâu, tới tận khi tôi tưởng là mình không cẩn thận cúp điện thoại rồi, mới truyền tới giọng lạnh như băng của Tần Chinh.
“Cậu ta tới làm cái gì?"
Tác giả :
Tùy Vũ Nhi An