Không Cần Làm Nữ Chính, Tôi Cũng Khiến Nam Chính Yêu Tôi
Chương 41: Hết
Dạ Thần sau khi phẫu thuật thành công, Cửu Cửu đã rất vui và ngồi ở phòng hồi sức trông Dạ Thần cả đêm. Tiếc thay cho Cửu Cửu, khi hắn tỉnh dậy, hắn lại không nhớ cô là ai. Cô rất sốc nhưng nghĩ đến vì cô mà hắn mới xảy ra như vậy liền hối lỗi.
Vì hắn bị mất trí nhớ nên Bạch Tử cùng mẹ của hắn cố gắng tranh thủ cơ hội để khiến hắn ghét bỏ cô. Mẹ hắn cứ nói Bạch Tử mới là người hắn yêu nên hắn cùng dần dần tin.
Sau đó là một màn ngược nữ chính kinh điển. Rồi có hôm ở trường tổ chức đi leo núi, vì cứu một bé mèo sắp rơi khỏi núi mà cô cùng Tiểu Băng rơi xuống vực. May là không chết. Ở trong rừng rậm thì đương nhiên là sẽ không an toàn, vô tình cô và Tiểu Băng lại bị một đám sói vây quanh. Tiểu Băng cố gắng giữ thời gian để cô có thể chạy xa nhưng cô không chạy.
Cô cầm gậy đến đánh với bọn chúng và cố gắng bảo vệ cậu ta. Cậu ta ngơ ngác nhìn cô: Tại sao chị lại cứu em.
- Tại vì em là em trai chị.
Cô trả lời cậu ta rồi cố gắng đuổi đàn sói.
Hai bọn họ trú ngụ ở tạm cái hang gần đó. Đến hôm sau mới được đoàn nhà trường cùng với bộ y tế đến cứu. Từ ngày đó, cô không còn bị hãm hại nữa. Có lần, Bạch Tử vô tình cứa dao vào tay cô thì Tiểu Băng chạy vào, không hiểu sao Bạch Tử lại có vẻ sợ sệt.
Sau một chuỗi dài, Cửu Cửu với nhận ra một chuyện. Nếu sắp xếp từ đầu ngày cô bị ám sát thì người đứng sau tất cả mọi chuyện, không ai khác là Tiểu Băng. Cửu Cửu bỗng nhận ra hắn đang gặp nguy hiểm, nhanh chân chạy đến nhưng lại bị Tiểu Băng bắt cóc. Sau đó cậu ta cố gắng dở trò đồi bại nhưng không thành, cậu ta còn tuyên bố rằng sẽ phải cưới được cô.
Gia tài cậu ta từ nước ngoài đến trong nước đều lớn gấp mấy lần nhà cô và hắn. Có thể chỉ mất có mấy giây để khiến công ty của 2 người phá sản. Cô không quan tâm điều đó, thứ cô quan tâm bây giờ chỉ có hắn.
Cậu ta cứ giam cầm cô ở trong nhà cho đến một ngày. Tiểu Băng cầm một bộ quần áo dính rất nhiều máu vứt cho cô xem. Cô vừa nhìn liền nhận ra, đó là quần áo của hắn.
Rốt cuộc là từ khi cô bị bắt, đã có những chuyện gì xảy ra?
Cô tưởng hắn chết, trái tim đau vô cùng, Nước mắt cứ mỗi ngày đều dàn dụa chảy xuống. Cô đâm vào tuyệt vọng, định cầm con dao bên cạnh cứa tay tự tử nhưng ngay lập tức cô bị ngăn lại. Cậu ta ra lệnh cho đám người hầu không được để bất cứ thứ gì sắc nhọn trong phòng.
Thời gian trôi qua đối với cô như địa ngục, sống không được mà chết cũng không xong. Cô bất lực giữ đôi mắt vô hồn nhìn phía xa xăm.
Nhưng ông trời làm gì cho ai con đường chết như vậy, hắn vốn dĩ không chết, chỉ là hắn đang cố gắng điều động tất cả quyền lực về lại tay rồi đi đòi người. Hắn đến cứu cô vào đúng ngày cô bị ép cưới cậu ta.
Vừa thấy hắn, lòng cô như nở hoa. May mắn cho cô là hắn chưa chết. Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của hắn nhưng có điều nằm ngoài dự đoán. Một đàn em của cậu ta giớ súng bắn về phía anh nhưng cô lại đỡ.
Hắn ra lệnh cho đàn em dọn sạch sẽ nơi này rồi nhanh chóng bế cô, phóng xe đến bệnh viện. Vừa trên xe, hắn thực sự rất sợ mất cô.
Đến bệnh viện, đèn phẫu thuật vẫn chưa tắt. Một người nam nhân ngồi ngoài đan chặt tay vào nhau, quần áo dính be bét máu. Còn cô, cô được quay về thế giới thực tại. Cuộc sống cứ tưởng sẽ trôi về như bình thường nhưng cô đã thật sự rất yêu hắn. Làm sao lại bắt cô tiếp tục xa cách hắn nữa vậy?
Sau mấy tháng ở ngoài đời thực, cô lại bị tai nạn rồi quay lại cuốn sách. Trong bệnh viện, mùi khử trùng bay thẳng vào mũi cô. Bàn tay cô vẫn còn hơi ấm của người khác truyền lại.
- Đã 3 năm rồi, em còn định ngủ đến khi nào nữa.
Hắn nói giọng nghẹn ngào.
Đúng vậy, đã 3 năm rồi. Người con gái mà hắn yêu vẫn chỉ nằm một chỗ để truyền nước. Mỗi ngày, hắn đều đến thăm cô. Kể lại sự việc hắn vốn không mất trí nhớ, chỉ là đang lập kế hoạch để bảo vệ cô. Xong đó hắn cũng khóc rất nhiều, sợ có ngày cô sẽ vĩnh viễn rời xa hắn. Đâu ai biết rằng hắn đã yêu cô nhiều đến mức nào.
Ngón tay cô cử động nhẹ, hắn thấy cô có phản ứng, nhanh chân chạy ra gọi bác sĩ. Bác sĩ bước vào khám lại rồi cười tươi quay lại thông báo tin vui. Nghe bác sĩ nói vậy, hắn thực sự mừng đến sắp khóc.
Cô dần dần mở mắt ra, nhìn xung quang rồi đưa mắt nhìn hắn. Một nụ cười rực rỡ biết bao.
Rồi từ đó 2 người sống hạnh phúc.
Hết.
Vì hắn bị mất trí nhớ nên Bạch Tử cùng mẹ của hắn cố gắng tranh thủ cơ hội để khiến hắn ghét bỏ cô. Mẹ hắn cứ nói Bạch Tử mới là người hắn yêu nên hắn cùng dần dần tin.
Sau đó là một màn ngược nữ chính kinh điển. Rồi có hôm ở trường tổ chức đi leo núi, vì cứu một bé mèo sắp rơi khỏi núi mà cô cùng Tiểu Băng rơi xuống vực. May là không chết. Ở trong rừng rậm thì đương nhiên là sẽ không an toàn, vô tình cô và Tiểu Băng lại bị một đám sói vây quanh. Tiểu Băng cố gắng giữ thời gian để cô có thể chạy xa nhưng cô không chạy.
Cô cầm gậy đến đánh với bọn chúng và cố gắng bảo vệ cậu ta. Cậu ta ngơ ngác nhìn cô: Tại sao chị lại cứu em.
- Tại vì em là em trai chị.
Cô trả lời cậu ta rồi cố gắng đuổi đàn sói.
Hai bọn họ trú ngụ ở tạm cái hang gần đó. Đến hôm sau mới được đoàn nhà trường cùng với bộ y tế đến cứu. Từ ngày đó, cô không còn bị hãm hại nữa. Có lần, Bạch Tử vô tình cứa dao vào tay cô thì Tiểu Băng chạy vào, không hiểu sao Bạch Tử lại có vẻ sợ sệt.
Sau một chuỗi dài, Cửu Cửu với nhận ra một chuyện. Nếu sắp xếp từ đầu ngày cô bị ám sát thì người đứng sau tất cả mọi chuyện, không ai khác là Tiểu Băng. Cửu Cửu bỗng nhận ra hắn đang gặp nguy hiểm, nhanh chân chạy đến nhưng lại bị Tiểu Băng bắt cóc. Sau đó cậu ta cố gắng dở trò đồi bại nhưng không thành, cậu ta còn tuyên bố rằng sẽ phải cưới được cô.
Gia tài cậu ta từ nước ngoài đến trong nước đều lớn gấp mấy lần nhà cô và hắn. Có thể chỉ mất có mấy giây để khiến công ty của 2 người phá sản. Cô không quan tâm điều đó, thứ cô quan tâm bây giờ chỉ có hắn.
Cậu ta cứ giam cầm cô ở trong nhà cho đến một ngày. Tiểu Băng cầm một bộ quần áo dính rất nhiều máu vứt cho cô xem. Cô vừa nhìn liền nhận ra, đó là quần áo của hắn.
Rốt cuộc là từ khi cô bị bắt, đã có những chuyện gì xảy ra?
Cô tưởng hắn chết, trái tim đau vô cùng, Nước mắt cứ mỗi ngày đều dàn dụa chảy xuống. Cô đâm vào tuyệt vọng, định cầm con dao bên cạnh cứa tay tự tử nhưng ngay lập tức cô bị ngăn lại. Cậu ta ra lệnh cho đám người hầu không được để bất cứ thứ gì sắc nhọn trong phòng.
Thời gian trôi qua đối với cô như địa ngục, sống không được mà chết cũng không xong. Cô bất lực giữ đôi mắt vô hồn nhìn phía xa xăm.
Nhưng ông trời làm gì cho ai con đường chết như vậy, hắn vốn dĩ không chết, chỉ là hắn đang cố gắng điều động tất cả quyền lực về lại tay rồi đi đòi người. Hắn đến cứu cô vào đúng ngày cô bị ép cưới cậu ta.
Vừa thấy hắn, lòng cô như nở hoa. May mắn cho cô là hắn chưa chết. Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của hắn nhưng có điều nằm ngoài dự đoán. Một đàn em của cậu ta giớ súng bắn về phía anh nhưng cô lại đỡ.
Hắn ra lệnh cho đàn em dọn sạch sẽ nơi này rồi nhanh chóng bế cô, phóng xe đến bệnh viện. Vừa trên xe, hắn thực sự rất sợ mất cô.
Đến bệnh viện, đèn phẫu thuật vẫn chưa tắt. Một người nam nhân ngồi ngoài đan chặt tay vào nhau, quần áo dính be bét máu. Còn cô, cô được quay về thế giới thực tại. Cuộc sống cứ tưởng sẽ trôi về như bình thường nhưng cô đã thật sự rất yêu hắn. Làm sao lại bắt cô tiếp tục xa cách hắn nữa vậy?
Sau mấy tháng ở ngoài đời thực, cô lại bị tai nạn rồi quay lại cuốn sách. Trong bệnh viện, mùi khử trùng bay thẳng vào mũi cô. Bàn tay cô vẫn còn hơi ấm của người khác truyền lại.
- Đã 3 năm rồi, em còn định ngủ đến khi nào nữa.
Hắn nói giọng nghẹn ngào.
Đúng vậy, đã 3 năm rồi. Người con gái mà hắn yêu vẫn chỉ nằm một chỗ để truyền nước. Mỗi ngày, hắn đều đến thăm cô. Kể lại sự việc hắn vốn không mất trí nhớ, chỉ là đang lập kế hoạch để bảo vệ cô. Xong đó hắn cũng khóc rất nhiều, sợ có ngày cô sẽ vĩnh viễn rời xa hắn. Đâu ai biết rằng hắn đã yêu cô nhiều đến mức nào.
Ngón tay cô cử động nhẹ, hắn thấy cô có phản ứng, nhanh chân chạy ra gọi bác sĩ. Bác sĩ bước vào khám lại rồi cười tươi quay lại thông báo tin vui. Nghe bác sĩ nói vậy, hắn thực sự mừng đến sắp khóc.
Cô dần dần mở mắt ra, nhìn xung quang rồi đưa mắt nhìn hắn. Một nụ cười rực rỡ biết bao.
Rồi từ đó 2 người sống hạnh phúc.
Hết.
Tác giả :
Nữ Vương