Không Bằng Duyên Mỏng
Chương 11
“A!” Nãi Tích hoan hô một tiếng, vội vàng kêu gào cầm đũa tấn công món trứng xào cà chua mà mình thèm nãy giờ “Oa ~~ ăn ngon thật ~~”
Chu Triển Nguyên nhìn con trai đang vui vẻ ăn cơm, vẻ mặt miễn cưỡng lúc nãy một chút cũng không còn, rốt cuộc trong lòng mới yên lòng, nhưng mà trên mặt vẫn giả bộ không giận không hờn trừng mắt liếc nó một cái, mắng: “Tại sao chỉ ăn có một món? Ba ba đã nói với con như thế nào, không được kén ăn.” Cô giáo Tiếu nấu món khác cũng rất ngon, không ăn thì quá lãng phí, cái tên ngốc này.
Tiếu Hàm mỉm cười nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Nãi Tích, múc một bát canh cho nó: “Uống canh đi đã, rồi lại ăn cơm tiếp.” Hôm nay cô đã mất hai tiếng để hầm canh xương với khoai từ, mùi vị chắc là không tệ.
“Tiếu Hàm, sao anh lại không có?” Vẻ mặt quản lý Chu bi thương, nhìn đi, đãi ngộ của mình so với con trai, thật sự chênh lệch rất lớn, tâm tình của tổng giám đốc Chu vỡ vụn thành từng mảnh.
Con trai chỉ cần đem ba đôi đũa ra là được, anh đây bưng ba món ăn, còn phải chịu trách nhiệm xới cơm, bây giờ không ai thèm gắp cho anh đũa rau, chứ đừng nói là múc canh!
Cô giáo Tiếu lườm anh một cái, cứng họng nói: “Anh Triển Nguyên, món canh cách anh có vẻ gần đấy.”
Được rồi, quản lý Chu nghẹn lời, với con của mình anh cũng không quá ghen tị như vậy.
“Anh Triển Nguyên, anh không ăn rau cần?” Tiếu Hàm nhìn anh một chút cũng không động đến rau cần trong bát, trong lòng không nhịn được nói, ăn rau cần có thể giảm béo, có thể làm giảm khả năng sinh lý. Nhưng mà liếc nhìn đôi chân thon dài trong chiếc quần tây của anh, cô giáo Tiếu lặng lẽ nuốt lại câu nói kia, sau đó ra sức nhai một ngọn rau cần, nhìn giống như cô có mối thù sâu hận lớn với nó vậy.
Béo! Mày là đồ béo! Mày là cái đồ béo đáng xấu hổ, Tiếu Hàm!!!
“Anh không thích mùi vị của rau cần cho lắm.” Chu Triển Nguyên lạnh nhạt nhếch khóe miệng một cái, như không để ý hỏi: “Bây giờ em có ăn được cà tím không? Anh nhớ rõ, trước đây dì Vương cho em ăn cà tím, hình như lần đấy gần lấy mạng em luôn.”
Trước đây, hai nhà Chu Tiếu là hàng xóm của nhau, thường gửi con cho nhau nhờ trông hộ, đôi khi mẹ Tiếu Hàm bận giải phẫu, sẽ đưa Tiếu Hàm sang nhà Chu Triển Nguyên, cũng có lúc mẹ Triển Nguyên bận buôn bán không ngừng, cả ngày Triển Nguyên đều ăn cùng gia đình Tiếu Hàm.
Ngày trước Tiếu Hàm cũng ăn kiêng, cái này ăn, cái kia không ăn, làm cho dì Vương rất tức giận, hận không thể để cô đói đến chết. Đặc biệt là cà tím, nhất quyết không chạm vào nó, theo như lời nói của Tiếu Hàm khi còn nhỏ, lớn lên sẽ xấu xí, sao mà ăn ngon được.
Có lẽ Tiếu Hàm cũng nghĩ đến chuyện ăn cơm của mình trước kia, trên mặt đỏ lên một chút, cắn đũa không thừa nhận: “Đó đều là chuyện trước kia, sao anh còn nhớ rõ như vậy chứ.”
Bây giờ tuy rằng Tiếu Hàm vẫn ăn kiêng một ít, nhưng mà cũng nhờ tật xấu này ban tặng, cô đã đi theo mẹ học nấu ăn. Mẹ nói, đây là sợ cô ở bên ngoài một mình chết đói. Tự mình học được nấu ăn, muốn ăn gì thì ăn, nếu không ăn uống bà sẽ lo lắng.
Chu Triển Nguyên nhìn vẻ mặt đỏ ửng của cô, không khỏi buồn cười, nói: “Tiếu Hàm, với tay nghề của em, ai cưới em đúng là rất may mắn đó. Anh vào công ty sẽ giới thiệu cho vài tên, nhắc nhở bọn họ chuẩn bị cho tốt, xem ai có bản lĩnh cưới được em về nhà.” Khuôn mặt của Tiếu Hàm không xấu, ngoại hình không tồi, tính cách hiền lành, lại biết nấu ăn, còn có thể dạy dỗ con cái, như vậy mà bác Tiếu vẫn còn lo lắng Tiếu Hàm không gả đi được, thật sự rất kì lạ. Xem ra anh làm anh trai phải giúp đỡ xem sao.
“Anh Triển Nguyên, anh mà nói như vậy nữa, em sẽ tức giận đấy. Lời của ba em anh nghe liền nhớ rõ, lời của em anh chính là nghe xong liền quên đúng không.” Tiếu Hàm trừng mắt liếc anh một cái, vẻ mặt không hài lòng. Đã nói bao nhiêu lần rồi, ba cô nói vậy cô thật không chấp nhận được, anh Triển Nguyên lại lấy chuyện này trêu đùa cô.
“Được, anh không nói nữa ~” Chu Triển Nguyên cũng biết đợi đến khi có chuyển biến tốt thì sẽ bắt đầu, nhìn sắc mặt cô thực sự không vui, lập tức nói sang chuyện khác: “Buổi tối Nãi Tích thích nghe chuyện cổ tích mới chịu ngủ, có thể sẽ vất vả cho em.”
Nãi Tích nghe xong lời này của ba ba, khuôn mặt đang cắm vào trong bát nhịn không được mới trở mình xem thường một cái, nó chỉ là muốn ở cùng ba ba lâu thêm một lúc mà thôi, chứ không phải thật sự thích nghe chuyện cổ tích. Ba ba bận rộn như vậy, chỉ có buổi tối là chơi với nó, nếu không thích ba ba kể chuyện, thời gian mỗi ngày nó và ba ba ở cùng nhau thật sự chỉ có vậy.
Tiếu Hàm sờ sờ đầu Nãi Tích, cho Chu Triển Nguyên một ánh mắt an tâm: “Yên tâm đi, buổi tối Nãi Tích sẽ ngủ cùng em, kể chuyện xưa hay gì đó đều được hết.” Dù sao nhà này chỉ có một phòng ngủ, Nãi Tích muốn ngủ chỗ khác cũng không có, trừ trên ghế sô pha.
Chu Triển Nguyên gật gật đầu, gắp một đũa rau cần vào bát của con trai, ‘thân thiết’ nói: “Ăn nhiều một chút, cô giáo Tiếu nấu đồ ăn rất ngon.” Tuy là con trai ba, nhưng thân hình con đang phát triển, cái gì cũng phải ăn.
Nãi Tích thờ ơ, nhìn cách thức đổi vị trí này của ba ba rất là khinh thường, bản thân không ăn, thể nào cũng phải đẩy cho đứa con trai này giải quyết dùm. Nhưng mà, cô giáo Tiếu nấu ăn đúng là rất ngon, không kém bà Lý một chút nào. Tên nhóc kia ăn xong rất sung sướng.
“Ăn xong rồi, đi xem tivi đi, để đó em dọn dẹp là được rồi.” Tiếu Hàm nói với hai cha con, lại nhìn Chu Triển Nguyên bĩu môi: “Trong tủ lạnh có cam, lấy cắt cho Nãi Tích ăn đi.”
Chu Triển Nguyên nhận được mệnh lệnh, nhìn nhìn con trai đang đắm chìm trong phim hoạt hình, tự mình bắt tay vào làm, ắt sẽ có cơm ăn áo mặc.
“Muốn anh rửa chén giúp không?” Chu Triển Nguyên có chút ngượng ngùng, vừa làm phiền cô chăm sóc Nãi Tích, còn ăn ké một bữa cơm, cũng không có việc gì để anh giúp đỡ được cả.
“Không cần, anh cùng Nãi Tích xem tivi đi, trước khi đi công tác thì chơi với nó nhiều vào. Có quả cảm mà cũng bày đặt, em cắt rồi anh bưng ra.” Tiếu Hàm rửa tay lau khô, nhận quả cảm trong tay anh, cầm lấy dao cắt hoa quả đứng lên.
Thấy anh không có động tĩnh gì, nhịn không được xoay người lại trừng mắt liếc anh một cái, sẵng giọng: “Sao anh còn chưa đi ra ngoài?” Phòng bếp làm anh mê người vậy sao, người anh lớn như vậy, rất chiếm không gian nha.
“Anh đi ra ngoài liền, cái đó, có muốn anh giúp em cắt quả cam ấy không?” dứt lời, Chu Triển Nguyên xấu hổ gãi gãi đầu, dường như anh nói ý khác , thóc lúa chẳng phân biệt được, tay chân không chịu vận động, nói anh đúng là như thế. Trên thương trường tổng giám đốc Chu có thể làm rung trời chuyển đất, nhưng đứng trước mặt người này một chút biện pháp anh cũng không có.
Tiếu Hàm tựa tiếu phi tiêu nhìn anh liếc mắt một cái, rất nghi ngờ hỏi: “Anh cắt?” Xác định sẽ không cắt trúng tay? Hồi nhỏ, dì Phượng Trân vẫn nhắc mãi đến già, nói con trai nhà mình ngoại trừ nội trợ, những việc khác thì cái gì cũng biết.
Tổng giám đốc Chu sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười nói: “Ha ha, ha ha, em cắt, hay là em.....”
“Đi thôi.” Tiếu Hàm bưng đĩa hoa quả nhíu mày nhìn anh, ý tứ rõ ràng: nếu anh không đi ra ngoài, em cũng không đi được. Đang đứng chắn ở cửa đấy.
“Đi đi, ha ha, đi thôi.”
“Nãi Tích, ăn cam này.” Tiếu Hàm ngồi bên người Nãi Tích nghiêm chỉnh xem tivi, cầm cho mình một múi, thuận tay đưa cho Nãi Tích một múi.
Ánh mắt Nãi Tích không rời tivi một giây, tay nhận lấy, cái miệng nhỏ nhắn dường như được cài định vị vệ tinh nha, cắn múi cam cực kỳ chuẩn xác.
Chu Triển Nguyên thấy con trai dựa vào Tiếu Hàm đang ngồi bên cạnh, trông vẻ nhỏ bé an tâm và an toàn ấy, trong lòng yên tĩnh, cúi người xuống, nhìn ánh mắt của con trai, nhẹ giọng nói: “Nãi Tích, con ở cùng cô giáo Tiếu, nhớ phải ngoan ngoãn, ba ba phải về rồi. Hai ngày nữa sẽ đến đón con.
Nãi Tích vừa nghe thấy lời này, cũng không nhìn tivi nữa, miễn cưỡng nhảy xuống sô pha, ôm cổ ba, bĩu môi ngửi mùi hương của ba, lưu luyến không chịu buông tay: “Ba ba, ba nhớ đến đón con nha. Con ở nhà cô giáo Tiếu chờ ba nha.”
Chu Triển Nguyên cũng cúi đầu hôn con trai, đứng dậy nhìn Tiếu Hàm nói tạm biệt: “Nãi Tích giao cho em, làm phiền em rồi.”
“Yên tâm đi, em nhất định sẽ nuôi dưỡng Nãi Tích trở nên mập mạp trắng trẻo.” Tiếu Hàm đứng lên, nhìn anh cười bảo đảm nói. Nãi Tích vốn là đứa trẻ béo trắng. Không cần tăng cân nữa, chỉ cần giữ gìn ngoại hình này là tốt rồi.
Bận bịu tiễn tổng giám đốc Chu, cô giáo Tiếu dẫn Nãi Tích về nhà, nhìn thời gian, hơn chín giờ, tắm rửa rồi đi ngủ thôi.
Chu Triển Nguyên nhìn con trai đang vui vẻ ăn cơm, vẻ mặt miễn cưỡng lúc nãy một chút cũng không còn, rốt cuộc trong lòng mới yên lòng, nhưng mà trên mặt vẫn giả bộ không giận không hờn trừng mắt liếc nó một cái, mắng: “Tại sao chỉ ăn có một món? Ba ba đã nói với con như thế nào, không được kén ăn.” Cô giáo Tiếu nấu món khác cũng rất ngon, không ăn thì quá lãng phí, cái tên ngốc này.
Tiếu Hàm mỉm cười nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Nãi Tích, múc một bát canh cho nó: “Uống canh đi đã, rồi lại ăn cơm tiếp.” Hôm nay cô đã mất hai tiếng để hầm canh xương với khoai từ, mùi vị chắc là không tệ.
“Tiếu Hàm, sao anh lại không có?” Vẻ mặt quản lý Chu bi thương, nhìn đi, đãi ngộ của mình so với con trai, thật sự chênh lệch rất lớn, tâm tình của tổng giám đốc Chu vỡ vụn thành từng mảnh.
Con trai chỉ cần đem ba đôi đũa ra là được, anh đây bưng ba món ăn, còn phải chịu trách nhiệm xới cơm, bây giờ không ai thèm gắp cho anh đũa rau, chứ đừng nói là múc canh!
Cô giáo Tiếu lườm anh một cái, cứng họng nói: “Anh Triển Nguyên, món canh cách anh có vẻ gần đấy.”
Được rồi, quản lý Chu nghẹn lời, với con của mình anh cũng không quá ghen tị như vậy.
“Anh Triển Nguyên, anh không ăn rau cần?” Tiếu Hàm nhìn anh một chút cũng không động đến rau cần trong bát, trong lòng không nhịn được nói, ăn rau cần có thể giảm béo, có thể làm giảm khả năng sinh lý. Nhưng mà liếc nhìn đôi chân thon dài trong chiếc quần tây của anh, cô giáo Tiếu lặng lẽ nuốt lại câu nói kia, sau đó ra sức nhai một ngọn rau cần, nhìn giống như cô có mối thù sâu hận lớn với nó vậy.
Béo! Mày là đồ béo! Mày là cái đồ béo đáng xấu hổ, Tiếu Hàm!!!
“Anh không thích mùi vị của rau cần cho lắm.” Chu Triển Nguyên lạnh nhạt nhếch khóe miệng một cái, như không để ý hỏi: “Bây giờ em có ăn được cà tím không? Anh nhớ rõ, trước đây dì Vương cho em ăn cà tím, hình như lần đấy gần lấy mạng em luôn.”
Trước đây, hai nhà Chu Tiếu là hàng xóm của nhau, thường gửi con cho nhau nhờ trông hộ, đôi khi mẹ Tiếu Hàm bận giải phẫu, sẽ đưa Tiếu Hàm sang nhà Chu Triển Nguyên, cũng có lúc mẹ Triển Nguyên bận buôn bán không ngừng, cả ngày Triển Nguyên đều ăn cùng gia đình Tiếu Hàm.
Ngày trước Tiếu Hàm cũng ăn kiêng, cái này ăn, cái kia không ăn, làm cho dì Vương rất tức giận, hận không thể để cô đói đến chết. Đặc biệt là cà tím, nhất quyết không chạm vào nó, theo như lời nói của Tiếu Hàm khi còn nhỏ, lớn lên sẽ xấu xí, sao mà ăn ngon được.
Có lẽ Tiếu Hàm cũng nghĩ đến chuyện ăn cơm của mình trước kia, trên mặt đỏ lên một chút, cắn đũa không thừa nhận: “Đó đều là chuyện trước kia, sao anh còn nhớ rõ như vậy chứ.”
Bây giờ tuy rằng Tiếu Hàm vẫn ăn kiêng một ít, nhưng mà cũng nhờ tật xấu này ban tặng, cô đã đi theo mẹ học nấu ăn. Mẹ nói, đây là sợ cô ở bên ngoài một mình chết đói. Tự mình học được nấu ăn, muốn ăn gì thì ăn, nếu không ăn uống bà sẽ lo lắng.
Chu Triển Nguyên nhìn vẻ mặt đỏ ửng của cô, không khỏi buồn cười, nói: “Tiếu Hàm, với tay nghề của em, ai cưới em đúng là rất may mắn đó. Anh vào công ty sẽ giới thiệu cho vài tên, nhắc nhở bọn họ chuẩn bị cho tốt, xem ai có bản lĩnh cưới được em về nhà.” Khuôn mặt của Tiếu Hàm không xấu, ngoại hình không tồi, tính cách hiền lành, lại biết nấu ăn, còn có thể dạy dỗ con cái, như vậy mà bác Tiếu vẫn còn lo lắng Tiếu Hàm không gả đi được, thật sự rất kì lạ. Xem ra anh làm anh trai phải giúp đỡ xem sao.
“Anh Triển Nguyên, anh mà nói như vậy nữa, em sẽ tức giận đấy. Lời của ba em anh nghe liền nhớ rõ, lời của em anh chính là nghe xong liền quên đúng không.” Tiếu Hàm trừng mắt liếc anh một cái, vẻ mặt không hài lòng. Đã nói bao nhiêu lần rồi, ba cô nói vậy cô thật không chấp nhận được, anh Triển Nguyên lại lấy chuyện này trêu đùa cô.
“Được, anh không nói nữa ~” Chu Triển Nguyên cũng biết đợi đến khi có chuyển biến tốt thì sẽ bắt đầu, nhìn sắc mặt cô thực sự không vui, lập tức nói sang chuyện khác: “Buổi tối Nãi Tích thích nghe chuyện cổ tích mới chịu ngủ, có thể sẽ vất vả cho em.”
Nãi Tích nghe xong lời này của ba ba, khuôn mặt đang cắm vào trong bát nhịn không được mới trở mình xem thường một cái, nó chỉ là muốn ở cùng ba ba lâu thêm một lúc mà thôi, chứ không phải thật sự thích nghe chuyện cổ tích. Ba ba bận rộn như vậy, chỉ có buổi tối là chơi với nó, nếu không thích ba ba kể chuyện, thời gian mỗi ngày nó và ba ba ở cùng nhau thật sự chỉ có vậy.
Tiếu Hàm sờ sờ đầu Nãi Tích, cho Chu Triển Nguyên một ánh mắt an tâm: “Yên tâm đi, buổi tối Nãi Tích sẽ ngủ cùng em, kể chuyện xưa hay gì đó đều được hết.” Dù sao nhà này chỉ có một phòng ngủ, Nãi Tích muốn ngủ chỗ khác cũng không có, trừ trên ghế sô pha.
Chu Triển Nguyên gật gật đầu, gắp một đũa rau cần vào bát của con trai, ‘thân thiết’ nói: “Ăn nhiều một chút, cô giáo Tiếu nấu đồ ăn rất ngon.” Tuy là con trai ba, nhưng thân hình con đang phát triển, cái gì cũng phải ăn.
Nãi Tích thờ ơ, nhìn cách thức đổi vị trí này của ba ba rất là khinh thường, bản thân không ăn, thể nào cũng phải đẩy cho đứa con trai này giải quyết dùm. Nhưng mà, cô giáo Tiếu nấu ăn đúng là rất ngon, không kém bà Lý một chút nào. Tên nhóc kia ăn xong rất sung sướng.
“Ăn xong rồi, đi xem tivi đi, để đó em dọn dẹp là được rồi.” Tiếu Hàm nói với hai cha con, lại nhìn Chu Triển Nguyên bĩu môi: “Trong tủ lạnh có cam, lấy cắt cho Nãi Tích ăn đi.”
Chu Triển Nguyên nhận được mệnh lệnh, nhìn nhìn con trai đang đắm chìm trong phim hoạt hình, tự mình bắt tay vào làm, ắt sẽ có cơm ăn áo mặc.
“Muốn anh rửa chén giúp không?” Chu Triển Nguyên có chút ngượng ngùng, vừa làm phiền cô chăm sóc Nãi Tích, còn ăn ké một bữa cơm, cũng không có việc gì để anh giúp đỡ được cả.
“Không cần, anh cùng Nãi Tích xem tivi đi, trước khi đi công tác thì chơi với nó nhiều vào. Có quả cảm mà cũng bày đặt, em cắt rồi anh bưng ra.” Tiếu Hàm rửa tay lau khô, nhận quả cảm trong tay anh, cầm lấy dao cắt hoa quả đứng lên.
Thấy anh không có động tĩnh gì, nhịn không được xoay người lại trừng mắt liếc anh một cái, sẵng giọng: “Sao anh còn chưa đi ra ngoài?” Phòng bếp làm anh mê người vậy sao, người anh lớn như vậy, rất chiếm không gian nha.
“Anh đi ra ngoài liền, cái đó, có muốn anh giúp em cắt quả cam ấy không?” dứt lời, Chu Triển Nguyên xấu hổ gãi gãi đầu, dường như anh nói ý khác , thóc lúa chẳng phân biệt được, tay chân không chịu vận động, nói anh đúng là như thế. Trên thương trường tổng giám đốc Chu có thể làm rung trời chuyển đất, nhưng đứng trước mặt người này một chút biện pháp anh cũng không có.
Tiếu Hàm tựa tiếu phi tiêu nhìn anh liếc mắt một cái, rất nghi ngờ hỏi: “Anh cắt?” Xác định sẽ không cắt trúng tay? Hồi nhỏ, dì Phượng Trân vẫn nhắc mãi đến già, nói con trai nhà mình ngoại trừ nội trợ, những việc khác thì cái gì cũng biết.
Tổng giám đốc Chu sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười nói: “Ha ha, ha ha, em cắt, hay là em.....”
“Đi thôi.” Tiếu Hàm bưng đĩa hoa quả nhíu mày nhìn anh, ý tứ rõ ràng: nếu anh không đi ra ngoài, em cũng không đi được. Đang đứng chắn ở cửa đấy.
“Đi đi, ha ha, đi thôi.”
“Nãi Tích, ăn cam này.” Tiếu Hàm ngồi bên người Nãi Tích nghiêm chỉnh xem tivi, cầm cho mình một múi, thuận tay đưa cho Nãi Tích một múi.
Ánh mắt Nãi Tích không rời tivi một giây, tay nhận lấy, cái miệng nhỏ nhắn dường như được cài định vị vệ tinh nha, cắn múi cam cực kỳ chuẩn xác.
Chu Triển Nguyên thấy con trai dựa vào Tiếu Hàm đang ngồi bên cạnh, trông vẻ nhỏ bé an tâm và an toàn ấy, trong lòng yên tĩnh, cúi người xuống, nhìn ánh mắt của con trai, nhẹ giọng nói: “Nãi Tích, con ở cùng cô giáo Tiếu, nhớ phải ngoan ngoãn, ba ba phải về rồi. Hai ngày nữa sẽ đến đón con.
Nãi Tích vừa nghe thấy lời này, cũng không nhìn tivi nữa, miễn cưỡng nhảy xuống sô pha, ôm cổ ba, bĩu môi ngửi mùi hương của ba, lưu luyến không chịu buông tay: “Ba ba, ba nhớ đến đón con nha. Con ở nhà cô giáo Tiếu chờ ba nha.”
Chu Triển Nguyên cũng cúi đầu hôn con trai, đứng dậy nhìn Tiếu Hàm nói tạm biệt: “Nãi Tích giao cho em, làm phiền em rồi.”
“Yên tâm đi, em nhất định sẽ nuôi dưỡng Nãi Tích trở nên mập mạp trắng trẻo.” Tiếu Hàm đứng lên, nhìn anh cười bảo đảm nói. Nãi Tích vốn là đứa trẻ béo trắng. Không cần tăng cân nữa, chỉ cần giữ gìn ngoại hình này là tốt rồi.
Bận bịu tiễn tổng giám đốc Chu, cô giáo Tiếu dẫn Nãi Tích về nhà, nhìn thời gian, hơn chín giờ, tắm rửa rồi đi ngủ thôi.
Tác giả :
Viên Nghệ