Không Ai Chọc Nổi Ba Nhỏ Nhà Cháu Đâu
Chương 10
Nghe hai bố con họ Thương nói sắp đi, ông ngoại có chút mệt mỏi, chào người mới đến, luyến tiếc ôm Đường Đường một cái, rồi nói phải về phòng nghỉ ngơi.
Mấy người sửa soạn một chút, Thương Vũ Hiền đứng một bên, nhìn Sâm Lãng ngồi xổm xuống, chải tóc cho Tiểu Đoàn Tử.
"Có đau không?" Sâm Lãng hỏi.
Tâm trạng Tiểu Đoàn Tử không tốt, có chút không nỡ đi, nói chuyện cũng nghẹn ngào: "Không, không đau."
Sâm Lãng cũng không dỗ bé, tình huống như thế này sợ nhất là dỗ, chỉ sợ bé sẽ oà khóc lên ngay, lại hỏi: "Hôm nay có muốn Đại Ca Ca giúp em buộc tóc lên không?"
"Dạ, muốn." Tiểu Đoàn Tử vừa mời đầu còn có hơi ngại ngùng, bây giờ đã học được cách biểu đạt ý nghĩ của mình với Đại Ca Ca, "Nhưng mà, em không muốn thắt bím tóc, muốn cái kiểu như hôm hội thao ấy, cô Tiểu Trương nói, hôm đó em rất xinh."
Sâm Lãng nhớ lại một chút: "Được."
Lưu loát búi củ tỏi cho Tiểu Đoàn Tử, ngón tay chàng thanh niên thon dài, động tác thành thục, thoăn thoắt trong chốc lát đã cuộn mái tóc dài đến vô cùng đẹp đẽ, móc ra hai lọn tóc, thả xuống hai bên gò má bé nhỏ, trông vừa đẹp vừa đáng yêu.
"Thêm hai kẹp tóc nữa là hoàn hảo rồi, màu tóc bé Đường có hơi nhạt nha, không phải không đủ dinh dưỡng chứ." Lẩm bẩm như thế, Sâm Lãng nhìn màu tóc bố bé một cái, tức khắc bình thường trở lại, "Đại Ca Ca lựa cho em một cặp kẹp tóc, em thấy sao, quà anh tặng em."
"Thỏ Nha Nha, em thích màu này!" Đường Đường liếc mắt đã nhìn trúng, nói muốn tự mở bao bì.
"Từ nhỏ chơi thủ công, thông minh khéo léo." Sâm Lãng ngồi xổm bên cạnh đứa nhỏ, ngửa đầu nói với Thương Vũ Hiền, "Anh cũng nhìn thấy rồi đó, đối diện có một trường tiểu học, là khách hàng chủ yếu của tiệm, hằng ngày người tôi bắt chuyện nhiều nhất là trẻ con, với thêm giao hàng cho trường mẫu giáo, buộc tóc tai dỗ con nít là chuyện hay có, nên tôi khá hiểu trẻ con, hoàn toàn, hoàn toàn hoàn toàn không phải như anh nghĩ..."
Thương Vũ Hiền nhớ tới đồ thủ công mỹ nghệ bằng tre trúc trên bàn sách lầu hai, khéo léo lại tinh xảo, che miệng ho khan: "Xin lỗi."
"Đồ của Nha Nha tốt lắm, như là kẹp tóc, đồ chơi, hộp cơm vân vân, chất liệu không độc hại, cho dù trẻ con có bỏ vào trong miệng cũng không sao." Sâm Lãng vừa giảng giải cho bố đứa bé, vừa giúp Tiểu Đoàn Tử kẹp tóc, đứa nhỏ vội vàng cầm lấy cái gương nhỏ soi.
Thương Vũ Hiền có ấn tượng: "Đồ chơi Nha Nha?"
"Anh cũng biết à?" Sâm Lãng gật đầu, "Công ty mới thành lập, sản phẩm vừa bày ra là bán hết, nghe nói gần đây bộ phận thị trường tuyển người, tôi định tuần sau nộp CV cho Nha Nha."
Thương Vũ Hiền nhíu mày: "..."
Lúc đứng dậy, trước mắt Sâm Lãng đột nhiên tối sầm.
"Tôi đệt."
May mà vươn tay túm lấy Thương Vũ Hiền, suýt nữa trúng vào người Tiểu Đoàn Tử.
Thương Vũ Hiền rút cánh tay đỡ trên lưng anh lại, liếc nhìn giờ, 7 giờ rưỡi, "Mấy giờ đóng cửa?"
"10 giờ, thường ngày 12 giờ." Sâm Lãng ho khan, "Không sao, đứng dậy nhanh quá, có hơi choáng."
"Chỗ này có bệnh viện không?"
Thương Vũ Hiền lại hỏi.
"Có một phòng khám nhỏ không đáng tin lắm, bệnh viện lớn cách 5 trạm." Sâm Lãng gục lên quầy, khua cánh tay, "Không sao thật mà, ngủ một giấc là ổn rồi, mai đi tiệm thuốc mua thuốc, đi mau đi mau lên."
Thương Vũ Hiền bế Tiểu Đoàn Tử, "Chỗ buôn bán, làm gì có chuyện đuổi người ra ngoài, đi đây, hẹn gặp lại?"
"Bye bye." Sâm Lãng theo sau, "Đường Đường, bye bye."
Thương Vũ Hiền đi về phía trước, không hề bước nhanh, đi tới lối vào cửa hàng, chưa đợi ra khỏi cửa, không khỏi quay đầu nhìn về phía cầu thang trong tiệm.
-- Ông ngoại đã lớn tuổi rồi, nếu như ban đêm chàng thanh niên trở bệnh, e là cũng không có người chăm nom, lúc đó khó tránh khỏi sẽ bị giày vò khổ sở.
Thương Vũ Hiền thu tầm mắt lại, dừng bước ở trước cửa, đứng đó đối mặt với người thanh niên tiễn mình.
Không nói lời nào, cũng không nhúc nhích.
Sâm Lãng nghiêng đầu, đầu óc chập chờn, trên người khó chịu, cười cực kỳ miễn cưỡng: "Đi đi, nhìn cái gì, trên mặt tôi mọc hoa à?"
"Sâm Lãng."
"Hả?"
Sâm Lãng khẽ sửng sốt, nếu như nhớ không lầm, đây cũng là lần đầu tiên Thương Vũ Hiền kêu tên mình, âm thanh nghe thật êm tai.
Sâm Lãng cười cười: "Đi nhanh lên , ban đêm có thể tuyết sẽ rơi..."
Thương Vũ Hiền cắt ngang: "Sâm Lãng."
"Gọi hồn hay gì?"
Sâm Lãng ngây người.
Cùng Thương Vũ Hiền nhìn nhau, đột nhiên có sự cảm ứng, đối phương hình như đang chờ mình mở miệng trước nói gì đó.
Vì vậy cười nói, "Này, đừng nói anh không nỡ đi nha, tôi, khụ khụ, là bệnh nhân, hôm nay không giữ anh ở lại đâu."
Thương Vũ Hiền: "..."
Sâm Lãng: "Được rồi, biết anh lo lắng, không sao thật mà, đi mau đi mau, Tiểu Phương đông thành người tuyết ngoài cửa rồi."
"Hu hu a a -- "
Ngay lúc này, một âm thanh ma quỷ quen tai vang lên.
Tiểu Đoàn Tử đưa cánh tay, muốn để Sâm Lãng ôm, "Đại Ca Ca... Em, em không muốn... hức, về nhà..."
Nếu như vừa nãy buộc tóc xong rồi dứt khoát đi còn đỡ hơn một chút, Tiểu Đoàn Tử sẽ không phản ứng kịp ngay được, bớt đi cảm giác chua xót khi chia ly. Đằng này, Thương Vũ Hiền ôm đứa nhỏ đứng ở cửa, cho Tiểu Đoàn Tử một khoảng thời gian thật lâu để ấp ủ chuẩn bị. Bé móp mép miệng, giọt nước mắt lập tức rơi xuống, mềm nhũn năn nỉ, nghe mà đau lòng --
"Không đi, Đường Đường, không đi, anh, anh ơi hu hu... a a a a hức, xin ba mà, ba, không về nhà..."
Thương Vũ Hiền vẫn không động đây, nhìn qua chỗ khác, cũng không dỗ con: "..."
Mí mắt Sâm Lãng giật lên: "......"
Lần này hoảng thật rồi, Sâm Lãng bị tiếng khóc làm cho đau đầu, vội la lên: "Một lớn một nhỏ, kiểu này là sao, khụ khụ khụ."
Ấn đường Thương Vũ Hiền nhíu chặt, đưa ánh mắt với Tiểu Phương đứng thẳng tắp ngoài cửa, quay đầu nói với Sâm Lãng: "Đi bệnh viện với tôi, tôi lên lầu lấy áo khoác cho cậu, được không?"
Sâm Lãng: "? ? ?"
Ngoài miệng Thương Vũ Hiền hỏi như vậy, người đã quay đi, ôm đứa nhỏ đi vào trong cửa hàng, Tiểu Phương ở ngoài cửa ngầm hiểu ý, móc chìa khóa xe ra rồi đi lấy xe.
Sâm Lãng xây xẩm mặt mày: "... Đậu, đừng!"
Hai người đó đều thuộc phái hành động, hoàn toàn không cho người khác cơ hội khước từ.
Tiểu Đoàn Tử được thoả mong muốn, Thương Vũ Hiền đi lên lầu hai, gõ cửa phòng ngủ của ông ngoại, để đứa nhỏ ở trong phòng ông.
Lão Gia Tử nghe "bạn thân tốt" muốn đưa cháu ngoại đi bệnh viện, vô cùng hoảng sợ: "Nghiêm trọng vậy sao, lúc nãy ông thấy, chỉ có hơi chảy nước mũi, nó chưa nói..."
Lời chưa kịp ra khỏi miệng đã dừng lại.
Đúng rồi, thằng bé đó từ nhỏ đã kiên cường, ngã bệnh cũng ổn, chuyện học cũng thôi, chưa từng biểu hiện ra một chút yếu đuối nào trước mặt hai ông bà già, bây giờ chỉ còn một mình ông cụ, càng không thể nói được điều gì.
"Tiểu Thương à, vậy thì nhờ cháu." Lão Gia Tử ngước đầu, khuôn mặt gầy gò đầy nếp nhăn, mắt trái có hơi bị đục thủy tinh thể, ông híp mắt nhìn chằm chằm mặt Thương Vũ Hiền, khàn giọng nói, "Đứa trẻ tốt, cố gắng chăm sóc cho Tiểu Lãng, ông không đi được."
Thương Vũ Hiền khẽ khom người, gật đầu nói: "Ông yên tâm."
Dáng người của ông ngoại cũng coi như cường tráng, cúi người xuống dễ dàng bế Tiểu Đoàn Tử lên, ôm đến trên giường Cao Ly rộng rãi, cởi áo phao cho đứa nhỏ, đắp một tấm chăn dày lên, xoay người lại bật TV mở một bộ phim hoạt hình trong nước.
Thương Vũ Hiền thấy đứa nhỏ không khóc không gây chuyện, nước mắt cũng ngừng rơi, ngồi đàng hoàng bên cạnh ông cố, liền căn dặn: "Thương Ngôn Diệp, đến giờ thì đi ngủ trước, đừng làm ồn đến ông cố, ba sẽ về ngay."
Đứa nhỏ nhìn chăm chú vào TV lớn, cũng không thèm liếc qua đây: "Dạ."
Con không thích về nhà, Thương Vũ Hiền có thể đoán ra được nguyên nhân.
Khoảng thời gian ly thân với vợ, hắn phát hiện vẻ mặt cô giúp việc trẻ không đúng lắm, không có chuyện gì cứ sáp đến cạnh mình, liền tìm cớ cho người ta nghỉ việc.
Trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm được bác gái nào có tuổi, đáng tin cậy.
Bây giờ trong nhà ngoại trừ quản gia mỗi tuần đến hai lần, thì căn bản không có người ngoài nào đến. Lúc hắn tăng ca, Đường Đường do tài xế hoặc Tiểu Phương đưa đón, khoảng thời gian từ xế chiều đến ban đêm, đứa nhỏ đều ở nhà một mình.
Căn phòng của ông ngoại ấm áp, Thương Vũ Hiền thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa đi ra.
Loại yên tâm mù quáng này cũng không biết từ đâu tới.
Dù sao, hai bố con bọn họ, không hề thân quen với gia đình này.
Tính toán đâu ra đấy, gặp nhau hai lần, ông ngoại còn là gặp lần đầu. Chỉ là ăn cơm nói chuyện trên trời dưới đất, nghe Sâm Lãng nói ông ngoại trước đây là cảnh sát nhân dân, kể chút sự tích thú vị mạo hiểm, bản thân đã giao con gái cho một ông cụ như vậy rồi, đã vậy còn không một chút do dự.
Tín nhiệm là phải tín nhiệm lẫn nhau, bản thân cũng chỉ nói câu "ông yên tâm", ông cụ đã giao người thân duy nhất cho mình chăm sóc.
Trở lại phòng ngủ Sâm Lãng, quần áo thời trang hợp mốt trong hai cái tủ lớn, không giống như mình, trong phòng quần áo hầu như chỉ toàn là âu phục. Hắn lựa ra một cái áo phao dày nhất từ trong tủ quần áo, lấy một cái khăn choàng cổ carô, tiện thể tìm sạc dự phòng và dây cáp trong ngăn kéo.
Lúc xuống cầu thang, thấy chàng thanh niên đứng ngay lối cầu thang, vẻ mặt khó xử ngẩng đầu nhìn mình.
Tiểu Phương ngoài cửa đã khởi động xe.
"Đã nói không cần rồi." Sâm Lãng nói.
Thương Vũ Hiền không để ý đến anh, khoác áo phao lên người anh, quấn khăn choàng, vừa xách vừa lôi đi, mặc cho đối phương giãy dụa, nhét ranh con to xác vào trong xe.
Đợi đến lúc ổn định vị trí, mới nhận ra mình đã đổ mồ hôi đầm đìa.
---
Ban đêm trung tâm chăm sóc sức khoẻ cộng đồng không đông người, vào khám cấp cứu, đo nhiệt độ, sốt tới 39 độ, bác sĩ nói muốn cho anh chụp hình phổi, Sâm Lãng nói không cần, vào phòng truyền dịch tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Thành thật mà nói, toàn bộ quá trình khám bệnh lần này, Sâm Lãng nhớ không rõ ràng lắm, mơ màng ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, mấy lần vùng vằng mở mắt ra, muốn nhìn thuốc trên đỉnh đầu còn lại bao nhiêu, phát hiện mình đang gối đầu lên vai ông chú.
Người đó vẫn ngồi bên cạnh, vẫn một tư thế dùng điện thoại xem tài liệu, dường như chưa từng đổi kiểu.
Thương Vũ Hiền khẽ nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: "Cậu ngủ đi, tôi đang nhìn này, còn hơn nửa túi."
Vừa nói vừa đưa cho anh một ly nước ấm, Tiểu Phương lại ngồi ở góc phòng truyền dịch, đang chuyên tâm bấm điện thoại.
Sâm Lãng uống một hớp, "Làm phiền anh rồi, chuyện công ty rất bận phải không?"
Thương Vũ Hiền liếc anh một cái, như là đang nói "bớt nói nhảm".
Sâm Lãng nở nụ cười, trả ly nước lại cho hắn, mơ mơ màng màng lại muốn ngủ.
Vừa không cẩn thận một chút đã làm trễ nãi thời gian của tinh anh.
Tự nhiên nhớ lại, sau khi bà ngoại qua đời, ông ngoại phải trông cửa hàng, Hứa Duệ thì rất bận, mình bệnh đến nỗi thực sự không thể chịu đựng được nữa, mới một mình đến bệnh viện truyền nước, trước giờ chưa từng có ai theo cùng.
Sâm Lãng nhớ tới vụ hội thao, bèn hỏi: "Đúng rồi, trong nhà anh có truyện thiếu nhi không?"
"Bị con bé cắn nát hết rồi." Thương Vũ Hiền không giương mắt.
Sâm Lãng: "..."
Sâm Lãng lấy điện thoại ra, mở menu: "Còn có một loại, tôi khá đề cử, APP này, nghe sách, tôi không có dung lượng, anh tải thử xem, nếu không rảnh kể chuyện cho Đường Đường, có thể phát cái này vào buổi tối cho nó."
Thương Vũ Hiền gật đầu: "Vậy sao, cậu giới thiệu một chút đi."
Sâm Lãng: "Trăm ngàn câu chuyện, nghe đài bất cứ lúc nào, nội dung phong phú, khoẻ hai con mắt."
Thương Vũ Hiền: "Tốt lắm, rất được, có đặc điểm gì không?"
Sâm Lãng: "Trong đó có không ít chương trình phát thanh lớn, đọc tiểu thuyết rất êm tai, kể sinh động y như thật, đặc sắc vô cùng."
Thương Vũ Hiền để điện thoại xuống, nhìn thẳng vào anh: "Ừm, cậu nói đi."
Sâm Lãng: "..."
Ảo giác được sếp phê duyệt bản kế hoạch này là sao đây?
Sâm Lãng nhẫn nhịn: "Không chỉ có phát thanh viên chuyên nghiệp, còn có nhiều phát thanh về tri thức cộng đồng trong sách báo trẻ em, nội dung bao gồm những ca khúc và truyện thiếu nhi thịnh hành nhất hiện nay, Đường Đường chắc chắn sẽ thích, anh xem, đây là lượng người nghe, có trên trăm triệu người đang dùng."
Thương Vũ Hiền ôn hòa hỏi: "Có nội dung không lành mạnh không?"
Sâm Lãng nghiêm nghị: "Xét duyệt rất nghiêm khắc, nếu như phát hiện vi phạm, người dùng cũng có thể khiếu nại."
Thương Vũ Hiền: "Chính quy không?"
Sâm Lãng ngay lập tức lấy lại tinh thần: "Chính quy chứ, anh xem, đây là app của Khoa học kỹ thuật Hằng Nhuyễn, Hằng Nhuyễn, là công ty con dưới trướng của Hằng Thương Thế kỷ. Hằng Thương rất tốt, không chỉ có trung tâm mua sắm tốt, lĩnh vực khác làm cũng rất giỏi, chắc chắn sẽ không làm ra mấy thứ rác rưởi đầu độc khách hàng đâu."
Thương Vũ Hiền cười ôn hoà: "Cậu nói đúng, giao diện điều khiển thế nào?"
Sâm Lãng ngơ ngác, quan sát nét mặt đối phương, bình thường Thương Vũ Hiền ở trong công ty, cũng là dáng vẻ làm việc như này, với một thái độ ôn hoà như này?
Sâm Lãng nhớ lại một chút: "Giao diện đơn giản, mục phân loại rõ ràng dễ hiểu, còn có chức năng ghi lại, thân thiện với người dùng, phần mềm chiếm dung lượng nhỏ (lược bớt 3 phút)... Cho nên, tôi đề xuất anh chuẩn bị riêng cho con một cái dễ nhìn, dùng điện thoại bền, chuyên dùng để nghe truyện. Đúng rồi, còn gọi điện thoại nữa, bây giờ chúng ta có thể dạy Đường Đường gọi điện thoại nha, sau này có chuyện gì gấp, nó có thể gọi cho anh, hoặc là gọi cho tôi. Ngoài ra, ý thức an toàn của Đường Đường chưa đủ, kênh thiếu nhi có dạy về vấn đề này..."
Gọi điện thoại?
Đường Đường hình như chỉ biết chơi game đơn giản thôi, quả thực chưa từng tự gọi điện, mấy đứa trẻ cùng tuổi chắc cùng biết hết rồi nhỉ?
Không ngờ, chàng thanh niên ngay cả chuyện này cũng đã suy nghĩ tới, mà người làm bố như hắn lại quên mất.
Thương Vũ Hiền có chút thất thần, cười nói: "Rất tốt."
Sâm Lãng: "..."
Mẹ nó, loại cảm giác căng thẳng này từ đâu ra vậy?
Không phải chỉ là chia sẻ app mình thích cho bạn thôi sao?
Sâm Lãng nhỏ giọng: "À thì, xin hỏi, rất tốt, là có ý gì..."
Thương Vũ Hiền: "Cậu rất tốt, nói cũng rất tốt, tôi động lòng."
Sâm Lãng nín thở: "..."
Thương Vũ Hiền: "Tôi thử xem."
Ok!
Thấy Thương Vũ