Khốn Tại Võng Trung Ương
Chương 6
Tình hình gia đình họ Lý vô cùng phức tạp.
Trùng Tử về sau mới biết được, tên anh trai hỗn đản cùng tiểu bại hoại kia không phải cùng một mẹ sinh ra. Lão Lý sau khi phát tài liền như không có việc gì bỏ lại vợ trước, lại cưới về con gái của một cán bộ kỳ cựu, sinh ra Lý Tư Phàm. Có điều, tình cảm của người vợ mới này cùng lão Lý dường như không làm sao hòa hợp được, bà quanh năm đều ở nước ngoài không trông thấy bóng dáng. Đứa nhỏ sống trong loại hoàn cảnh gia đình như thế này bình thường tâm lý phát triển cũng không được hoàn thiện.
Lý Tư Phàm chính là ví dụ rõ ràng.
Trùng Tử sau khi biết ẩn tình liền coi thằng nhỏ như trẻ em tàn tật mà phục dịch. Mặc kệ người ta châm chọc khiêu khích như thế nào, đều che lại ngoài tai.
Tay này mà làm ra vẻ đáng thương không còn đường sống, tuyệt không ai giỏi bằng.
…
Bởi vì bước vào mùa hè, thời tiết nóng bức. Được tắm rửamột cái là thanh mát nhất trên đời. Cứ đến ngày cuối tuần, tiểu Lý có thói quen ngủ trưa, cho nên Trùng Tử trong lúc rảnh rỗi có thể nhàn nhã đi tắm.
Trong tòa biệt thự kiểu xưa này có hai cái phòng tắm. Một cái ở trong phòng Lý thiếu gia, một cái ở tầng một.
Bởi vì bác gái kia đã đi ra ngoài mua sắm, Trùng Tử dứt khoát để thân trên trần, mặc mỗi cái quần tứ giác rộng lắc lư tiến vào phòng tắm. Nhưng vặn van hồi lâu cũng không thấy có bóng dáng nước. Chợt nhớ tới đường ống dưới lầu đang sửa chữa lại, cho nên van nước trong phòng tắm bị tắt đi.
Làm sao bây giờ? Sờ sờ làn da dính bẩn trên người, thầy Tùng quyết định bất chấp hậu quả!
Y nhẹ nhàng mà đẩy cửa phòng ngủ của Lý Tư Phàm ra. Thằng nhỏ đặt hai tay ở cạnh má, hô hấp thong thả, ngủ mà còn mẹ nó thật giống thiên sứ.
Nhìn qua không một động tĩnh, y rón ra rón rén đi vào phòng tắm bên cạnh. Bởi vì sợ đánh thức vị bên ngoài kia, Trùng Tử trước đem khăn mặt trên vai trải trên nền gạch men sứ, tránh cho nước chảy trên cao xuống đất phát ra tiếng. Cởi quần đùi ra, vặn vòi hoa sen chỉnh đến nhỏ nhất, để cho dòng nước thật nhỏ chảy khắp toàn thân.
Tuy rằng tắm không được đã, nhưng cũng mát mẻ hơn không ít. Trùng Tử thỏa mãn nhắm mắt lại.
Chờ đến khi lại mở mắt ra, cửa phòng tắm đã bất ngờ xuất hiện một bóng người.
Lý Tư Phàm cũng không biết thức dậy khi nào, híp mắt nhìn chằm chằm Trùng Tử một thân thịt luộc(nude). Bởi vì mới từ trên giường ngủ dậy, mái tóc mềm mại có chút vểnh lên, ngoài ý muốn càng làm tăng thêm vài phần trẻ con.
Trùng Tử không có bị biểu hiện giả dối mê hoặc, chỉ cảm thấy da đầu phát căng, có chút lo lắng bệnh điên của Lý Tư Phàm phát tác.
“Ống nước dưới tầng đang sửa chữa, tôi thật sự nóng quá không biết làm thế nào …… Tôi không dùng bồn tắm lớn, chút nữa khẳng định sẽ thu dọn sạch sẽ cho trò, lại lấy nước khử trùng rửa qua một lần!”
Tiểu tử kia hình như còn chưa tỉnh ngủ lắm, nhìn nhìn Trùng Tử, lại cúi đầu nhìn đũng quần của mình. Xuyên thấu qua quần ngủ mỏng manh, có thể nhìn thấy rất rõ ràng, nơi đó của thằng nhỏ có chút hơi hơi gồ lên.
Trùng Tử cho rằng tiểu Lý thiếu gia có thể là bị nước tiểu làm cho nghẹn mà tỉnh dậy.
Vì thế bèn cẩn thận hỏi: “Trò muốn đi WC?”
Lý Tư Phàm quả nhiên ngủ mơ màng rồi, lập tức đi đến chỗ bồn cầu, làm ngay trước mặt Trùng Tử, lấy ra cái đầu nấm màu phấn hồng, bắt đầu tí tách “mưa rơi”. (phụt máo =]])
Thầy Tùng vô cùng xấu hổ. Hai người trong phòng tắm một người trần trụi như con gà bị vặt lông, một kẻ lấy gia hỏa ra bắn phá. Cho dù quan hệ thầy trò thân mật như thế nào cũng không có màn “quân tử thẳng thắn vô tư” như vậy.
Theo “tiếng mưa” nhỏ dần, thầy Tùng quyết định tạo ra chủ đề, làm dịu đi không khí xấu hổ này.
“Hôm nay, trời thật nóng a!” Thằng nhỏngoảnh đầu lại tiếp tục nhìn chăm chú cái mông của thầy giáo, tiểu nấm trong tay giống như vỗ béo chậm rãi biến lớn.
Trùng Tử nhìn thấy đúng là kinh hãi khiếp sợ, đứa nhỏ trong thời kỳ trưởng thành đang ngủ thì cương là hiện tượng bình thường. Nhưng mà mình lại nhìn nữa, chưa biết chừng vị tiểu tử âm hiểm này tỉnh hồn lại, giết người diệt khẩu.
“Cái kia……trò tiếp tục tiểu a!” Nói xong cầm quần đùi lên liền xông ra ngoài phòng ngủ.
Cũng là thật xui xẻo, lại đâm đầu vào bác gái đi mua đồ ăn trở về.
Bác gái mở to miệng nhìn Trùng Tử trần trụi thiếu chút nữa đem một túitrứng chim to ném vào mặt y. Trùng Tử vội vàng vừa giải thích vừa mặc vội quần đùi lên, trong lúc cuống quít bị quần đùi làm vấp ngã, gọn gàng lưu loát lăn xuống cầu thang.
Chờ khi rốt cục xuống đến tầng một, trên đùi một trận đau đớn, Trùng Tử biết mình gãy xương rồi.
Khi y đau đớn mà mở to mắt, thấy Lý Tư Phàm đứng ở đầu cầu thang, mặt không chút thay đổi nhìn y, ánh mắt như trước sâu thẳm giống như hồ nước.
Lúcbác gái đi gọi xe cứu thương, Trùng Tử chịu đựng đau đớn nói: “Không cần! Gọi xe taxi là được, xe cứu thương 120 đến một lần mất vài trăm đồng đấy!”
Đáng tiếc không ai phản ứng lại y, chờ đến khi đem y nâng lên trên xe cứu thương, Trùng Tử chẳng những chân đau còn thịt đau! Xong! Tiền sữa bột mấy tháng của con đều bị chính mình tiêu xài mất.
Sau khi đến bệnh viện được bó bột cẩn thận, tâm tình Trùng Tử vô cùng suy sụp, ban đầu muốn về nhà dưỡng thương, nhưng một cú điện thoại của Lý Tư Phàm gọi lại đây.
“Thầy không phải bị ngã đến ngốc chứ? Phụ đạo bài vở cho tôi, ngồi là được, không cần cái chân hỏng kia của thầy!”
Trùng Tử rất muốn mắng mười tám đời tổ tông của tên tiểu vương bát đản này, ngay cả một câu tiếng người cũng không nói. Nhưng cùng cái gì gây khó dễ cũng đừng nên cùng tiền gây khó dễ. Mình cũng thành người què rồi nhất thời càng khó tìm được công việc.
Lại nói về nhà, hiện tại một chân đang bó bột, nếu để vợ biết, còn phải liên lụy cô lo lắng. Dứt khoát cứ ở lại Lý gia dưỡng thương cũng được.
Chờ đến khi trở lại Lý gia, Lý thiếu gia nhìn nhìn chân y, bắt đầu cười lạnh: “Lần này lại tiêu bao nhiêu tiền. Tôi phải chi trả bao nhiêu a?”
Trùng Tử buồn bực: “Tôi tự mình ngã gãy chân, cần trò chi trả cái gì?”
Tiểu Lý rõ ràng sửng sốt, có thể không nghĩ tới y lại nói như vậy.
Trùng Tử bắt đầu cúi đầu xuống vẽ đề bài hình của môn hình học. Không phải y giả bộ cao thượng, bản thân kiếm tiền cho tới bây giờ đều rõ ràng rành mạch. Những chuyện cắn rứt lương tâm, Trùng Tử y thật đúng là chưa từng làm qua.
Tiểu Lý cũng không nói gì, chỉ là lúc Trùng Tử cúi đầu, hắn lại nhìn chằm chằm mái tóc của y đến xuất thần.
…
Bởi vì đi đứng bất tiện, Trùng Tử nhàn rỗi hơn rất nhiều, lạc thú lớn nhất chính là xem ti vi ở phòng khách tầng một. Mấy ngày nay trong TV phát lại “Thủy hử”. Trùng Tử say sưa mà xem, Tây Môn Khánh đang dùnglời hoa tiếng ngọt đùa giỡn vợ của Võ Đại Lang!
Lúc này, Lý Tư Phàm đã về, phía sau còn cùng một tiểu nữ sinh cằm nhọn mắt to.
Tiểu tử liếc mắt qua Trùng Tử, sau đó lôi kéo cô bé lên tầng.
Trùng Tử nhìn theo hai người lên tầng, lại nhìn nhìn trong TV Phan Kim Liên bị ấn ngã trên giường, không khỏi cảm thán nói : No ấm liền nghĩ chuyện d*m loạn a!
Hiện tại bọn nhỏ đều là ăn thịt gà, lợn, bò đầy chất kích thích mà lớn lên, sớm thành thục.
Chẳng qua bạn học Tiểu Lý bàn chút chuyện yêu đương cũng rất tốt, thấm chút nhân khí (*). Tương lai kế thừa sự nghiệp ba hắn tiến vào giới xã hội đen, ít nhất còn có chút hồi ức thuần khiết.
(*) chỗ này Trùng Trùng chửi xéo Lý thiếu gia’khác người’,bất thường, điên điên dở dở =)))))
Vì thế Trùng Tử chân bó bột mang cà kheo, tiếp tục xem đôi gian phu *** phụ mưu hại chồng.
Ước chừng qua nửa giờ, cô bé xuống lầu, vành mắt hồng hồng bỏ đi.
Này cũng không phải biểu tình ngọt ngào a! Trùng Tử suy nghĩ hai đứa nhỏ vừa rồi ở trên tầng chơi đùa cái gì thế?
“Tôi đã về lâu như vậy, thầy sao vẫn còn xem TV? Không biết tôi sắp thi sao?” Lý Tư Phàm khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh băng quát y.
Trùng Tử vội vàng tắt TV, bàyra vẻ mặt tươi cười, kéo cái chân bó bột đi truyền thụ bài giảng.
Cũng không biết là làm sao, tiểu tử hôm nay trạng thái không tốt. Đại số liên tục sai vài câu, lông mày nhíu lại khó chịu.
Thầy Tùng mặt ngoài nghiêm trang, trong lòng cười ám muội: Thiếu niên Tiểu Lý phiền não a! Vì chút chuyện yêu đương biến thành trà phạn bất tư (*) a.
(*) trà phạn bất tư : không màng cơm nước, không tập trung, có tâm sự
Đáng lắm! Bình thường bị ngươi giày vò như thế đấy!
Lý Tư Phàm đang viết viết, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Trùng Tử. Trùng Tử phản xạ tính sờ sờ khóe mắt mình xem có gỉ mắt hay không.
“Khi thầy hôn con gái có cảm giác gì ?”
“…… A?”
Hiện tại làm thầy giáo cũng không dễ dàng, mặt tri thức phải rộng, thường thường còn phải chỉnh lý lại điểm mù (*) của giáo dục Trung Quốc.
(*) điểm mù của giáo dục : những điều không được dạy thông qua sách vở, như những kĩ năng trong cuộc sống thì cần phải qua trải nghiệm thực tế chứ sách vở không đề cập đến.
Thầy Tùng cân nhắc rồi nói ra: “Trò bây giờ còn nhỏ, có một số việc còn quá sớm không thích hợp để thể nghiệm……” Có chút nói không được nữa. Thằng nhỏ kia dùng ánh mắt như nhìn cổ vật từ thời Tần mới được khai quật để nhìn y.
“Việc kia nam nữ kết giao thích hợp là có thể, nhưng nhất định phải bảo trì quan hệ thuần khiết. Nắm tay là có thể rồi……”
Lời lại chưa nói xong.
Lý Tư Phàm cùng thầy giáo miệng đối miệng, hôn lên.
Trùng Tử không có kinh nghiệm cùng tiểu tử hôn môi, mơ hồ như lọt vào trong sương mù. Chỉ cảm thấy một thứ lạnh lẽo ướt át ở trong miệng mình di chuyển. Lý Tư Phàm phỏng chừng là hôn đến thư thái, thân mình chậm rãi dán lên.
Thầy Tùng phục hồi lại tinh thần, mạnh mẽ đem thằng nhỏ đẩy ra, coi như y hoàn toàn phục những hành động hoang đường của vị này rồi.
Trùng Tử về sau mới biết được, tên anh trai hỗn đản cùng tiểu bại hoại kia không phải cùng một mẹ sinh ra. Lão Lý sau khi phát tài liền như không có việc gì bỏ lại vợ trước, lại cưới về con gái của một cán bộ kỳ cựu, sinh ra Lý Tư Phàm. Có điều, tình cảm của người vợ mới này cùng lão Lý dường như không làm sao hòa hợp được, bà quanh năm đều ở nước ngoài không trông thấy bóng dáng. Đứa nhỏ sống trong loại hoàn cảnh gia đình như thế này bình thường tâm lý phát triển cũng không được hoàn thiện.
Lý Tư Phàm chính là ví dụ rõ ràng.
Trùng Tử sau khi biết ẩn tình liền coi thằng nhỏ như trẻ em tàn tật mà phục dịch. Mặc kệ người ta châm chọc khiêu khích như thế nào, đều che lại ngoài tai.
Tay này mà làm ra vẻ đáng thương không còn đường sống, tuyệt không ai giỏi bằng.
…
Bởi vì bước vào mùa hè, thời tiết nóng bức. Được tắm rửamột cái là thanh mát nhất trên đời. Cứ đến ngày cuối tuần, tiểu Lý có thói quen ngủ trưa, cho nên Trùng Tử trong lúc rảnh rỗi có thể nhàn nhã đi tắm.
Trong tòa biệt thự kiểu xưa này có hai cái phòng tắm. Một cái ở trong phòng Lý thiếu gia, một cái ở tầng một.
Bởi vì bác gái kia đã đi ra ngoài mua sắm, Trùng Tử dứt khoát để thân trên trần, mặc mỗi cái quần tứ giác rộng lắc lư tiến vào phòng tắm. Nhưng vặn van hồi lâu cũng không thấy có bóng dáng nước. Chợt nhớ tới đường ống dưới lầu đang sửa chữa lại, cho nên van nước trong phòng tắm bị tắt đi.
Làm sao bây giờ? Sờ sờ làn da dính bẩn trên người, thầy Tùng quyết định bất chấp hậu quả!
Y nhẹ nhàng mà đẩy cửa phòng ngủ của Lý Tư Phàm ra. Thằng nhỏ đặt hai tay ở cạnh má, hô hấp thong thả, ngủ mà còn mẹ nó thật giống thiên sứ.
Nhìn qua không một động tĩnh, y rón ra rón rén đi vào phòng tắm bên cạnh. Bởi vì sợ đánh thức vị bên ngoài kia, Trùng Tử trước đem khăn mặt trên vai trải trên nền gạch men sứ, tránh cho nước chảy trên cao xuống đất phát ra tiếng. Cởi quần đùi ra, vặn vòi hoa sen chỉnh đến nhỏ nhất, để cho dòng nước thật nhỏ chảy khắp toàn thân.
Tuy rằng tắm không được đã, nhưng cũng mát mẻ hơn không ít. Trùng Tử thỏa mãn nhắm mắt lại.
Chờ đến khi lại mở mắt ra, cửa phòng tắm đã bất ngờ xuất hiện một bóng người.
Lý Tư Phàm cũng không biết thức dậy khi nào, híp mắt nhìn chằm chằm Trùng Tử một thân thịt luộc(nude). Bởi vì mới từ trên giường ngủ dậy, mái tóc mềm mại có chút vểnh lên, ngoài ý muốn càng làm tăng thêm vài phần trẻ con.
Trùng Tử không có bị biểu hiện giả dối mê hoặc, chỉ cảm thấy da đầu phát căng, có chút lo lắng bệnh điên của Lý Tư Phàm phát tác.
“Ống nước dưới tầng đang sửa chữa, tôi thật sự nóng quá không biết làm thế nào …… Tôi không dùng bồn tắm lớn, chút nữa khẳng định sẽ thu dọn sạch sẽ cho trò, lại lấy nước khử trùng rửa qua một lần!”
Tiểu tử kia hình như còn chưa tỉnh ngủ lắm, nhìn nhìn Trùng Tử, lại cúi đầu nhìn đũng quần của mình. Xuyên thấu qua quần ngủ mỏng manh, có thể nhìn thấy rất rõ ràng, nơi đó của thằng nhỏ có chút hơi hơi gồ lên.
Trùng Tử cho rằng tiểu Lý thiếu gia có thể là bị nước tiểu làm cho nghẹn mà tỉnh dậy.
Vì thế bèn cẩn thận hỏi: “Trò muốn đi WC?”
Lý Tư Phàm quả nhiên ngủ mơ màng rồi, lập tức đi đến chỗ bồn cầu, làm ngay trước mặt Trùng Tử, lấy ra cái đầu nấm màu phấn hồng, bắt đầu tí tách “mưa rơi”. (phụt máo =]])
Thầy Tùng vô cùng xấu hổ. Hai người trong phòng tắm một người trần trụi như con gà bị vặt lông, một kẻ lấy gia hỏa ra bắn phá. Cho dù quan hệ thầy trò thân mật như thế nào cũng không có màn “quân tử thẳng thắn vô tư” như vậy.
Theo “tiếng mưa” nhỏ dần, thầy Tùng quyết định tạo ra chủ đề, làm dịu đi không khí xấu hổ này.
“Hôm nay, trời thật nóng a!” Thằng nhỏngoảnh đầu lại tiếp tục nhìn chăm chú cái mông của thầy giáo, tiểu nấm trong tay giống như vỗ béo chậm rãi biến lớn.
Trùng Tử nhìn thấy đúng là kinh hãi khiếp sợ, đứa nhỏ trong thời kỳ trưởng thành đang ngủ thì cương là hiện tượng bình thường. Nhưng mà mình lại nhìn nữa, chưa biết chừng vị tiểu tử âm hiểm này tỉnh hồn lại, giết người diệt khẩu.
“Cái kia……trò tiếp tục tiểu a!” Nói xong cầm quần đùi lên liền xông ra ngoài phòng ngủ.
Cũng là thật xui xẻo, lại đâm đầu vào bác gái đi mua đồ ăn trở về.
Bác gái mở to miệng nhìn Trùng Tử trần trụi thiếu chút nữa đem một túitrứng chim to ném vào mặt y. Trùng Tử vội vàng vừa giải thích vừa mặc vội quần đùi lên, trong lúc cuống quít bị quần đùi làm vấp ngã, gọn gàng lưu loát lăn xuống cầu thang.
Chờ khi rốt cục xuống đến tầng một, trên đùi một trận đau đớn, Trùng Tử biết mình gãy xương rồi.
Khi y đau đớn mà mở to mắt, thấy Lý Tư Phàm đứng ở đầu cầu thang, mặt không chút thay đổi nhìn y, ánh mắt như trước sâu thẳm giống như hồ nước.
Lúcbác gái đi gọi xe cứu thương, Trùng Tử chịu đựng đau đớn nói: “Không cần! Gọi xe taxi là được, xe cứu thương 120 đến một lần mất vài trăm đồng đấy!”
Đáng tiếc không ai phản ứng lại y, chờ đến khi đem y nâng lên trên xe cứu thương, Trùng Tử chẳng những chân đau còn thịt đau! Xong! Tiền sữa bột mấy tháng của con đều bị chính mình tiêu xài mất.
Sau khi đến bệnh viện được bó bột cẩn thận, tâm tình Trùng Tử vô cùng suy sụp, ban đầu muốn về nhà dưỡng thương, nhưng một cú điện thoại của Lý Tư Phàm gọi lại đây.
“Thầy không phải bị ngã đến ngốc chứ? Phụ đạo bài vở cho tôi, ngồi là được, không cần cái chân hỏng kia của thầy!”
Trùng Tử rất muốn mắng mười tám đời tổ tông của tên tiểu vương bát đản này, ngay cả một câu tiếng người cũng không nói. Nhưng cùng cái gì gây khó dễ cũng đừng nên cùng tiền gây khó dễ. Mình cũng thành người què rồi nhất thời càng khó tìm được công việc.
Lại nói về nhà, hiện tại một chân đang bó bột, nếu để vợ biết, còn phải liên lụy cô lo lắng. Dứt khoát cứ ở lại Lý gia dưỡng thương cũng được.
Chờ đến khi trở lại Lý gia, Lý thiếu gia nhìn nhìn chân y, bắt đầu cười lạnh: “Lần này lại tiêu bao nhiêu tiền. Tôi phải chi trả bao nhiêu a?”
Trùng Tử buồn bực: “Tôi tự mình ngã gãy chân, cần trò chi trả cái gì?”
Tiểu Lý rõ ràng sửng sốt, có thể không nghĩ tới y lại nói như vậy.
Trùng Tử bắt đầu cúi đầu xuống vẽ đề bài hình của môn hình học. Không phải y giả bộ cao thượng, bản thân kiếm tiền cho tới bây giờ đều rõ ràng rành mạch. Những chuyện cắn rứt lương tâm, Trùng Tử y thật đúng là chưa từng làm qua.
Tiểu Lý cũng không nói gì, chỉ là lúc Trùng Tử cúi đầu, hắn lại nhìn chằm chằm mái tóc của y đến xuất thần.
…
Bởi vì đi đứng bất tiện, Trùng Tử nhàn rỗi hơn rất nhiều, lạc thú lớn nhất chính là xem ti vi ở phòng khách tầng một. Mấy ngày nay trong TV phát lại “Thủy hử”. Trùng Tử say sưa mà xem, Tây Môn Khánh đang dùnglời hoa tiếng ngọt đùa giỡn vợ của Võ Đại Lang!
Lúc này, Lý Tư Phàm đã về, phía sau còn cùng một tiểu nữ sinh cằm nhọn mắt to.
Tiểu tử liếc mắt qua Trùng Tử, sau đó lôi kéo cô bé lên tầng.
Trùng Tử nhìn theo hai người lên tầng, lại nhìn nhìn trong TV Phan Kim Liên bị ấn ngã trên giường, không khỏi cảm thán nói : No ấm liền nghĩ chuyện d*m loạn a!
Hiện tại bọn nhỏ đều là ăn thịt gà, lợn, bò đầy chất kích thích mà lớn lên, sớm thành thục.
Chẳng qua bạn học Tiểu Lý bàn chút chuyện yêu đương cũng rất tốt, thấm chút nhân khí (*). Tương lai kế thừa sự nghiệp ba hắn tiến vào giới xã hội đen, ít nhất còn có chút hồi ức thuần khiết.
(*) chỗ này Trùng Trùng chửi xéo Lý thiếu gia’khác người’,bất thường, điên điên dở dở =)))))
Vì thế Trùng Tử chân bó bột mang cà kheo, tiếp tục xem đôi gian phu *** phụ mưu hại chồng.
Ước chừng qua nửa giờ, cô bé xuống lầu, vành mắt hồng hồng bỏ đi.
Này cũng không phải biểu tình ngọt ngào a! Trùng Tử suy nghĩ hai đứa nhỏ vừa rồi ở trên tầng chơi đùa cái gì thế?
“Tôi đã về lâu như vậy, thầy sao vẫn còn xem TV? Không biết tôi sắp thi sao?” Lý Tư Phàm khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh băng quát y.
Trùng Tử vội vàng tắt TV, bàyra vẻ mặt tươi cười, kéo cái chân bó bột đi truyền thụ bài giảng.
Cũng không biết là làm sao, tiểu tử hôm nay trạng thái không tốt. Đại số liên tục sai vài câu, lông mày nhíu lại khó chịu.
Thầy Tùng mặt ngoài nghiêm trang, trong lòng cười ám muội: Thiếu niên Tiểu Lý phiền não a! Vì chút chuyện yêu đương biến thành trà phạn bất tư (*) a.
(*) trà phạn bất tư : không màng cơm nước, không tập trung, có tâm sự
Đáng lắm! Bình thường bị ngươi giày vò như thế đấy!
Lý Tư Phàm đang viết viết, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Trùng Tử. Trùng Tử phản xạ tính sờ sờ khóe mắt mình xem có gỉ mắt hay không.
“Khi thầy hôn con gái có cảm giác gì ?”
“…… A?”
Hiện tại làm thầy giáo cũng không dễ dàng, mặt tri thức phải rộng, thường thường còn phải chỉnh lý lại điểm mù (*) của giáo dục Trung Quốc.
(*) điểm mù của giáo dục : những điều không được dạy thông qua sách vở, như những kĩ năng trong cuộc sống thì cần phải qua trải nghiệm thực tế chứ sách vở không đề cập đến.
Thầy Tùng cân nhắc rồi nói ra: “Trò bây giờ còn nhỏ, có một số việc còn quá sớm không thích hợp để thể nghiệm……” Có chút nói không được nữa. Thằng nhỏ kia dùng ánh mắt như nhìn cổ vật từ thời Tần mới được khai quật để nhìn y.
“Việc kia nam nữ kết giao thích hợp là có thể, nhưng nhất định phải bảo trì quan hệ thuần khiết. Nắm tay là có thể rồi……”
Lời lại chưa nói xong.
Lý Tư Phàm cùng thầy giáo miệng đối miệng, hôn lên.
Trùng Tử không có kinh nghiệm cùng tiểu tử hôn môi, mơ hồ như lọt vào trong sương mù. Chỉ cảm thấy một thứ lạnh lẽo ướt át ở trong miệng mình di chuyển. Lý Tư Phàm phỏng chừng là hôn đến thư thái, thân mình chậm rãi dán lên.
Thầy Tùng phục hồi lại tinh thần, mạnh mẽ đem thằng nhỏ đẩy ra, coi như y hoàn toàn phục những hành động hoang đường của vị này rồi.
Tác giả :
Cuồng Thượng Gia Cuồng