Khốn Lưu
Chương 31: Dấu Vết
Thành phố D cách nơi ở của bọn họ chỉ khoảng nửa tiếng lái xe, Chu Hồng và Tôn Kiện Ba trước kia cũng đã từng tới đây, vì vậy tìm được địa chỉ kia cũng không khó khăn lắm.
Ngôi nhà rất cũ nát, đoán chừng cũng đã hai mươi năm tuổi rồi, trong hành lang tối như bưng, chỉ thỉnh thoảng có một ngọn đèn vàng lờ mờ. Hai người đi lên tầng bốn, dùng chìa khóa mở ra cánh cửa phía bên trái.
Căn phòng rất nhỏ, chỉ khoảng ba bốn mươi mét vuông, vào cửa chính là phòng ngủ, một toilet và một phòng bếp. Xem ra đã rất lâu rồi không có ai tới đây, trên mặt đất, trên bàn đều phủ một lớp bụi trắng xóa, bên trong không có máy sưởi khiến cho không khí lạnh lẽo giống như trong hầm băng. Trong phòng cảm giác rất ngột ngạt vì thế Tôn Kiện Ba bước nhanh đến mở cửa sổ ra cho thông khí.
Trên tường treo một tấm ảnh chụp rất lớn màu trắng đen, nhìn qua cũng biết được là sau này mới được phóng to lên, có chút mờ nhạt, người trong ảnh là Đàm Cương và vợ ông. Khuôn mặt Đàm Thanh Tuyền rất giống mẹ, nhất là ánh mắt, vừa to vừa sáng ngời, lại trong veo như nước. Đàm Cương mặc đồng phục cảnh sát, khuôn mặt cương nghị, rất nghiêm túc.
Gian phòng ở giữa gần cửa sổ, có một chiếc giường đôi, phía trên có hai cái gối đầu. Hai cái tủ đầu giường, một bên để đèn bàn, một bên xếp lên vài cuốn sách. Bên trái cửa ra vào có một cái bàn ăn nhỏ, chính giữa đặt một ấm trà màu trắng, hai cái tách được treo trên giá và hai chiếc ghế bằng gỗ xếp ngay ngắn bên cạnh bàn.
Tôn Kiện Ba càng nhìn càng cảm thấy kì lạ, nhưng kì lạ ở chỗ nào lại không thể nói được. Nhìn sang thì thấy sắc mặt Chu Hồng trầm xuống, đang đẩy cửa đi vào phòng tắm.
Bên trong phòng tắm rất nhỏ, không đủ cho hai người cùng vào. Bên phải chậu rửa mặt có một khối xà phòng thơm, hai cái cốc nhựa, hai cái bàn chải đánh răng, bên trái treo hai cái khăn lông trên tường.
Sắc mặt Chu Hồng càng khó coi, đột nhiên quay trở lại phòng ngủ, mở tung chiếc tủ quần áo lớn.
Quần áo mũ nón đều sắp xếp rất ngăn nắp gọn gàng, một bên là đồ nam, gần như toàn bộ đều là đồng phục cảnh sát; bên kia là đồ nữ, kiểu dáng đều rất cổ điển. Ngăn kéo phía dưới bên trong tủ quần áo lại lộn xộn rất nhiều đồ, trên cùng có một cuốn album ảnh màu đỏ nhung.
Chu Hồng lấy ra rồi lật mở vài trang, tất cả đều là ảnh chụp vợ chồng Đàm Cương, không nhiều lắm, cũng chừng mười tấm.
Tôn Kiện Ba rốt cuộc hiểu được kì quái ở chỗ nào. Căn phòng nhỏ này, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, không hề có bất cứ dấu vết nào cho thấy Đàm Thanh Tuyền đã từng sống ở đây, một chút cũng không có. Dường như chỉ có một đôi vợ chồng không có con cái, ở nơi này trải qua cuộc sống gia đình yên bình, ngọt ngào. Cho dù một người còn sống mà người kia, chỉ còn trong trí nhớ.
Chu Hồng ném mạnh cuốn album lên giường, ánh mắt sắc bén. Hắn bắt đầu lật tung tất cả đồ đạc có trong phòng. Tôn Kiện Ba không biết hắn muốn tìm cái gì, chỉ có thể đứng ở một bên giương mắt nhìn.
Rốt cuộc, khi Chu Hồng lật tấm ván giường lên thì phát hiện một chiếc hòm gỗ lớn phủ đầy bụi bặm. Hắn chậm rãi mở ra, đập vào mắt chính là một chiếc gối nhỏ thêu hình hươu cao cổ và gấu trúc đáng yêu, đã phai màu, rất cũ nát, nhất là bốn góc, cực kỳ bẩn thỉu.
Bên dưới là mấy bộ quần áo bé trai vứt lộn xộn, còn có ảnh chụp và mấy phong thư. Trong ảnh là Đàm Thanh Tuyền lúc nhỏ, đang cười vui vẻ, được mẹ ôm vào lòng, bàn tay nhỏ bé đang vẫy vẫy trước mặt.
Đây, có lẽ là toàn bộ đồ đạc của tiểu Thanh Tuyền.
Vì cái gì Đàm Cương không vứt hết chúng đi? Bởi vì những thứ này đều là tự tay vợ của mình làm hay là vì trong này có thân ảnh vợ mình? Là sợ bản thân đến một ngày nào đó sẽ hối hận? Hay là tiện tay nhét xuống gầm giường, đã sớm quên rồi?
Chu Hồng rút ra mấy phong thư bị vùi trong góc hòm, cho dù đã qua nhiều năm như vậy, vẫn còn nguyên vẹn, ngày cả bì thư được dán kín cũng không mở ra – Đàm Cương chưa từng xem qua những bức thư này.
Chu Hồng chậm rãi xé mở, bên trong là những dòng chữ rất vụng về của Đàm Thanh Tuyền:
Ba, con rất nhớ ba, ba trở về được không?… Ba, con sắp thi hết học kỳ rồi, ba có thể đến thăm con không?… Con học rất chăm chỉ, rất nghe lời cô giáo, ba, con đang phải chuộc tội sao?… Ba, con mơ thấy mẹ, con nhớ mẹ lắm, cũng nhớ ba nữa… con phải làm gì để chuộc tội, ba…
Thư không nhiều, vụn vặt lẻ tẻ, nhưng mà lại càng giống như những bức còn lại căn bản Đàm Cương không cầm về, xử lý chúng như thế nào, không biết được. Chỉ còn lại mấy bức này như cá lọt lưới, nội dung đều là khẩn cầu, đều là sám hối. Từ ngữ xuất hiện nhiều nhất chính là “Nhớ ba”, “Chuộc tội”… Số lần Đàm Cương gọi điện thoại cho Đàm Thanh Tuyền chỉ đếm trên đầu ngón tay, khi đó đã nói những gì, không cần nghĩ cũng có thể đoán được.
Chu Hồng đột nhiên cầm chiếc đèn bàn lên, ném mạnh ra ngoài. Tiếng “rầm rầm” vang lên, khung kính trên tấm ảnh lớn treo trên tường bị nện vỡ nát. Đinh sắt không chịu được va đập, rơi xuống, chỉ còn một bên đu đeo trên tường.
Tôn Kiện Ba càng hoảng sợ, nhìn bóng lưng cứng ngắc của Chu Hồng, một bàn hắn che khuất ánh mắt, nhìn qua vừa phẫn nộ vừa bi thương. Tôn Kiện Ba không tự chủ được liếm liếm môi, khẽ hô một tiếng: “Chu ca…”
Chu Hồng chậm rãi ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Không thể để cho Đàm Thanh Tuyền nhìn thấy những thứ này, cậu ấy sẽ phát điên…”
Hai người làm ra vẻ không có chuyện gì trở lại biệt thự, trời đã tối rồi. Chu Hồng bảo Tôn Kiện Ba mang những thứ kia vào, còn hắn thì lên lầu xem Đàm Thanh Tuyền. Khúc Sảng nói: “Vừa rồi Trương Huy đã đến kiểm tra cho Đàm ca, không có vấn đề gì, chỉ là thân thể quá suy nhược, cần bồi bổ thêm và nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ừ.” Chu Hồng gật gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra.
Đàm Thanh Tuyền đã ngủ một ngày, vừa mới tỉnh dậy, vẫn còn đang mơ mơ màng màng. Chu Hồng đi đến, cầm cốc nước trên tủ đầu giường đưa cho y. Đàm Thanh Tuyền ngồi xuống, nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.
“Thấy thế nào rồi?” Chu Hồng hỏi y.
Đàm Thanh Tuyền lắc đầu, không nói.
Chu Hồng đứng dậy: “Tỉnh rồi thì xuống ăn cơm, mấy ngày nay em không ăn gì rồi.” Nói xong xoay người đi ra ngoài.
Đàm Thanh Tuyền lẳng lặng nằm một lúc mới rời giường, cảm thấy hai chân bước đi có chút bủn rủn giống như đi trên mây, chờ bình ổn lại mới đi vào toilet rửa mặt.
Vừa ra khỏi phòng ngủ đã nhìn thấy Chu Hồng đang ngồi chờ trên bàn ăn. Bình thường chỉ có Chu Hồng và Đàm Thanh Tuyền dùng bữa trên lầu, còn Tôn Kiện Ba, Khúc Sảng và các huynh đệ khác đều là dưới lầu.
Trên mặt bàn bày vài món ăn, đều rất thanh đạm, món chính là cháo nóng và màn thầu. Không khí giữa hai người vẫn là trầm mặc, Chu Hồng mở tivi xem tin tức, một lúc sau thấy Đàm Thanh Tuyền có vẻ đã ăn đủ, thuận miệng nói: “Di vật của cha em, tôi đã lấy từ chỗ Mã Cường về rồi.”
Đàm Thanh Tuyền cứng ngắc một chút, nói: “Ừ.”
“Tôi cũng đã đến căn nhà của ba em ở thành phố D rồi, có mang một ít đồ về cho em, ở phòng khách, em ăn xong thì xuống xem đi.”
Đàm Thanh Tuyền lập tức để đũa xuống, chạy vội đến phòng khách. Vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một chiếc hòm gỗ lớn sạch sẽ đặt trên mặt đất, mở ra nhìn thì thấy ngay trên cùng là chính là chiếc gối thêu gấu trúc và hươu cao cổ, đây chính là thứ khi con nhỏ y nhất định phải loay hoay nghịch ngợm trước khi đi ngủ.
Y cho rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy vật này nữa, lúc trước khi cha y cầm đi, bảo là muốn tiêu hủy, chỉ cần bất cứ thứ gì có liên quan đến mẹ y đều tiêu hủy cả – đây là mẹ y tự tay thêu.
Đàm Thanh Tuyền nhẹ nhàng cầm chiếc gối đầu kia lên, chậm rãi quỳ xuống, vuốt ve những đường thêu đã sờn cũ, một giọt nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống, trong nháy mắt thấm ướt bao gối.
Chu Hồng đứng ở ngoài cửa, cẩn thận đóng cửa lại, rồi lấy ra một điếu thuốc, hung hăng hút một hơi.
Đàm Thanh Tuyền ở trong phòng khách rất lâu, Chu Hồng kiên nhẫn đứng bên ngoài chờ, nhìn thấy y cúi đầu đi ra ngoài, mới bình tĩnh nói: “Đi rửa mặt đi.” Còn bản thân hắn lại đi vào, ngồi xuống ghế sofa, tiện tay lấy cuốn album màu đỏ nhung kia ra, lật xem từng trang. Đàm Thanh Tuyền rửa mặt xong trở về, đôi mắt vẫn đỏ hồng. Chu Hồng lại làm như không thấy, chỉ vào ảnh chụp hỏi y: “Cái này em chụp là khi nào? Bộ quần áo này lòe loẹt quá.”
Hắn đã đem toàn bộ ảnh chụp Đàm Thanh Tuyền để vào album, xen kẽ với ảnh chụp cha mẹ y, nhìn qua thì giống như ngay từ đầu chúng đã được đặt như vậy rồi.
Đàm Thanh Tuyền đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, liếc mắt nhìn: “Khi đó là đi biểu diễn.”
“Còn cái này nữa, răng em đâu?”
“Anh một trăm ngày đã mọc răng rồi sao?” Đàm Thanh Tuyền nhào sang giật lấy, “Đừng xem nữa.”
Chu Hồng cười cười, chỉ vào người phụ nữ đang bế Đàm Thanh Tuyền: “Mẹ em?”
“Ừ… đây là nhà trẻ ở phía sau nhà tôi…”
Chu Hồng không nói gì nữa, hắn đã thành công khiến cho Đàm Thanh Tuyền thổ lộ hết dục vọng. Sự tình đã trôi qua quá lâu, bị đè nén quá lâu, một mình chịu đựng quá lâu, thế nhưng cũng có một ngày, có một người ngồi bên cạnh y, yên lặng nghe y tâm sự.
Đàm Thanh Tuyền kể lại vô cùng kỹ càng, hầu như mỗi một tấm hình đều có thể nói ra được nguồn gốc của nó. Thuận tiện còn nói đến cả cuộc sống lúc trước của mình, hoàn cảnh chung quanh, trang trí trong nhà, mẹ thích làm đồ ăn gì nhất, bản thân thích xem chương trình ti vi nào nhất… Quá mức chi tiết, thậm chí trên bệ cửa sổ đặt những chậu hoa gì, rèm cửa màu gì, phía trên thêu hoa văn gì.
Chu Hồng không cắt ngang y, càng không có biểu hiện gì đáng nghi – một đứa trẻ mới mười mấy tuổi, căn bản sẽ không thể nào nhớ kỹ nhiều thứ như vậy – có thể vì quá nhớ, quá cô đơn lạnh lẽo mà Đàm Thanh Tuyền đã không ngừng hồi tưởng lại quãng thời gian vui sướng nhất khi còn nhỏ kia, một lần lại một lần không ngừng nghĩ đến, không ngừng tưởng tượng ra những khung cảnh ngày đó. Có bao nhiêu chân thật, có bao nhiêu hư cấu, đã không còn quan trọng nữa. Trong suy nghĩ của Đàm Thanh Tuyền, những thứ này đều là thật, đều đã từng xảy ra, những niềm vui và hạnh phúc ấy, y đều đã từng có được.
Chỉ có Chu Hồng ngồi bên cạnh là rõ ràng nhìn ra, Đàm Thanh Tuyền chỉ có ảnh chụp cùng với mẹ hoặc là ảnh chụp một mình, chỉ có duy nhất một tấm chụp đủ ba người. Cho tới bây giờ, y chưa từng cùng Đàm Cương ở chung chỉ có hai người.
Cho đến khi lật đến trang cuối cùng, Đàm Thanh Tuyền thở dài: “Đã đến cuối rồi, về sau mẹ… ba rất hận tôi…”
“Tôi nghĩ là không phải, Đàm Thanh Tuyền.” Chu Hồng nâng mắt lên nhìn y, “Tôi thấy ba em là hận chính mình. Dù sao ông ấy cũng là một cảnh sát, vậy mà không thể bảo vệ được vợ con mình, cũng không phải chuyện vinh quang gì.”
“Không phải. Tôi viết thư cho ông ấy, ông ấy chưa từng trở về lần nào, ông ấy còn gạt tôi nói ông ấy đã chết…”
Chu Hồng nhíu mày: “Thư thì tôi không thấy, nhưng mà tất cả đồ đạc của em và mẹ em đều được đặt ở chỗ dễ nhìn thấy nhất. Giống như ba người vẫn luôn sống cùng nhau. Tôi nghĩ, có thể ông ấy không muốn đối mặt với sự thật, chỉ muốn dừng lại ở thời điểm em mười mấy tuổi kia. Đàm Thanh Tuyền, tôi nghĩ ba của em không phải là không thể tha thứ cho em, mà là ông ấy không thể tha thứ cho chính bản thân mình.”
Đàm Thanh Tuyền trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cuốn album màu đỏ nhung trên tay.
Chu Hồng đứng lên: “Muộn rồi, ngủ đi.” Sau đó đi ra ngoài.
Vừa tới cửa, chợt nghe sau lưng Đàm Thanh Tuyền gọi hắn: “Chu Hồng.”
Chu Hồng đứng lại.
Đàm Thanh Tuyền vẫn cúi đầu nhìn tập ảnh, khẽ nói một câu: “Cảm ơn anh.”
Ngôi nhà rất cũ nát, đoán chừng cũng đã hai mươi năm tuổi rồi, trong hành lang tối như bưng, chỉ thỉnh thoảng có một ngọn đèn vàng lờ mờ. Hai người đi lên tầng bốn, dùng chìa khóa mở ra cánh cửa phía bên trái.
Căn phòng rất nhỏ, chỉ khoảng ba bốn mươi mét vuông, vào cửa chính là phòng ngủ, một toilet và một phòng bếp. Xem ra đã rất lâu rồi không có ai tới đây, trên mặt đất, trên bàn đều phủ một lớp bụi trắng xóa, bên trong không có máy sưởi khiến cho không khí lạnh lẽo giống như trong hầm băng. Trong phòng cảm giác rất ngột ngạt vì thế Tôn Kiện Ba bước nhanh đến mở cửa sổ ra cho thông khí.
Trên tường treo một tấm ảnh chụp rất lớn màu trắng đen, nhìn qua cũng biết được là sau này mới được phóng to lên, có chút mờ nhạt, người trong ảnh là Đàm Cương và vợ ông. Khuôn mặt Đàm Thanh Tuyền rất giống mẹ, nhất là ánh mắt, vừa to vừa sáng ngời, lại trong veo như nước. Đàm Cương mặc đồng phục cảnh sát, khuôn mặt cương nghị, rất nghiêm túc.
Gian phòng ở giữa gần cửa sổ, có một chiếc giường đôi, phía trên có hai cái gối đầu. Hai cái tủ đầu giường, một bên để đèn bàn, một bên xếp lên vài cuốn sách. Bên trái cửa ra vào có một cái bàn ăn nhỏ, chính giữa đặt một ấm trà màu trắng, hai cái tách được treo trên giá và hai chiếc ghế bằng gỗ xếp ngay ngắn bên cạnh bàn.
Tôn Kiện Ba càng nhìn càng cảm thấy kì lạ, nhưng kì lạ ở chỗ nào lại không thể nói được. Nhìn sang thì thấy sắc mặt Chu Hồng trầm xuống, đang đẩy cửa đi vào phòng tắm.
Bên trong phòng tắm rất nhỏ, không đủ cho hai người cùng vào. Bên phải chậu rửa mặt có một khối xà phòng thơm, hai cái cốc nhựa, hai cái bàn chải đánh răng, bên trái treo hai cái khăn lông trên tường.
Sắc mặt Chu Hồng càng khó coi, đột nhiên quay trở lại phòng ngủ, mở tung chiếc tủ quần áo lớn.
Quần áo mũ nón đều sắp xếp rất ngăn nắp gọn gàng, một bên là đồ nam, gần như toàn bộ đều là đồng phục cảnh sát; bên kia là đồ nữ, kiểu dáng đều rất cổ điển. Ngăn kéo phía dưới bên trong tủ quần áo lại lộn xộn rất nhiều đồ, trên cùng có một cuốn album ảnh màu đỏ nhung.
Chu Hồng lấy ra rồi lật mở vài trang, tất cả đều là ảnh chụp vợ chồng Đàm Cương, không nhiều lắm, cũng chừng mười tấm.
Tôn Kiện Ba rốt cuộc hiểu được kì quái ở chỗ nào. Căn phòng nhỏ này, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, không hề có bất cứ dấu vết nào cho thấy Đàm Thanh Tuyền đã từng sống ở đây, một chút cũng không có. Dường như chỉ có một đôi vợ chồng không có con cái, ở nơi này trải qua cuộc sống gia đình yên bình, ngọt ngào. Cho dù một người còn sống mà người kia, chỉ còn trong trí nhớ.
Chu Hồng ném mạnh cuốn album lên giường, ánh mắt sắc bén. Hắn bắt đầu lật tung tất cả đồ đạc có trong phòng. Tôn Kiện Ba không biết hắn muốn tìm cái gì, chỉ có thể đứng ở một bên giương mắt nhìn.
Rốt cuộc, khi Chu Hồng lật tấm ván giường lên thì phát hiện một chiếc hòm gỗ lớn phủ đầy bụi bặm. Hắn chậm rãi mở ra, đập vào mắt chính là một chiếc gối nhỏ thêu hình hươu cao cổ và gấu trúc đáng yêu, đã phai màu, rất cũ nát, nhất là bốn góc, cực kỳ bẩn thỉu.
Bên dưới là mấy bộ quần áo bé trai vứt lộn xộn, còn có ảnh chụp và mấy phong thư. Trong ảnh là Đàm Thanh Tuyền lúc nhỏ, đang cười vui vẻ, được mẹ ôm vào lòng, bàn tay nhỏ bé đang vẫy vẫy trước mặt.
Đây, có lẽ là toàn bộ đồ đạc của tiểu Thanh Tuyền.
Vì cái gì Đàm Cương không vứt hết chúng đi? Bởi vì những thứ này đều là tự tay vợ của mình làm hay là vì trong này có thân ảnh vợ mình? Là sợ bản thân đến một ngày nào đó sẽ hối hận? Hay là tiện tay nhét xuống gầm giường, đã sớm quên rồi?
Chu Hồng rút ra mấy phong thư bị vùi trong góc hòm, cho dù đã qua nhiều năm như vậy, vẫn còn nguyên vẹn, ngày cả bì thư được dán kín cũng không mở ra – Đàm Cương chưa từng xem qua những bức thư này.
Chu Hồng chậm rãi xé mở, bên trong là những dòng chữ rất vụng về của Đàm Thanh Tuyền:
Ba, con rất nhớ ba, ba trở về được không?… Ba, con sắp thi hết học kỳ rồi, ba có thể đến thăm con không?… Con học rất chăm chỉ, rất nghe lời cô giáo, ba, con đang phải chuộc tội sao?… Ba, con mơ thấy mẹ, con nhớ mẹ lắm, cũng nhớ ba nữa… con phải làm gì để chuộc tội, ba…
Thư không nhiều, vụn vặt lẻ tẻ, nhưng mà lại càng giống như những bức còn lại căn bản Đàm Cương không cầm về, xử lý chúng như thế nào, không biết được. Chỉ còn lại mấy bức này như cá lọt lưới, nội dung đều là khẩn cầu, đều là sám hối. Từ ngữ xuất hiện nhiều nhất chính là “Nhớ ba”, “Chuộc tội”… Số lần Đàm Cương gọi điện thoại cho Đàm Thanh Tuyền chỉ đếm trên đầu ngón tay, khi đó đã nói những gì, không cần nghĩ cũng có thể đoán được.
Chu Hồng đột nhiên cầm chiếc đèn bàn lên, ném mạnh ra ngoài. Tiếng “rầm rầm” vang lên, khung kính trên tấm ảnh lớn treo trên tường bị nện vỡ nát. Đinh sắt không chịu được va đập, rơi xuống, chỉ còn một bên đu đeo trên tường.
Tôn Kiện Ba càng hoảng sợ, nhìn bóng lưng cứng ngắc của Chu Hồng, một bàn hắn che khuất ánh mắt, nhìn qua vừa phẫn nộ vừa bi thương. Tôn Kiện Ba không tự chủ được liếm liếm môi, khẽ hô một tiếng: “Chu ca…”
Chu Hồng chậm rãi ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Không thể để cho Đàm Thanh Tuyền nhìn thấy những thứ này, cậu ấy sẽ phát điên…”
Hai người làm ra vẻ không có chuyện gì trở lại biệt thự, trời đã tối rồi. Chu Hồng bảo Tôn Kiện Ba mang những thứ kia vào, còn hắn thì lên lầu xem Đàm Thanh Tuyền. Khúc Sảng nói: “Vừa rồi Trương Huy đã đến kiểm tra cho Đàm ca, không có vấn đề gì, chỉ là thân thể quá suy nhược, cần bồi bổ thêm và nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ừ.” Chu Hồng gật gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra.
Đàm Thanh Tuyền đã ngủ một ngày, vừa mới tỉnh dậy, vẫn còn đang mơ mơ màng màng. Chu Hồng đi đến, cầm cốc nước trên tủ đầu giường đưa cho y. Đàm Thanh Tuyền ngồi xuống, nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.
“Thấy thế nào rồi?” Chu Hồng hỏi y.
Đàm Thanh Tuyền lắc đầu, không nói.
Chu Hồng đứng dậy: “Tỉnh rồi thì xuống ăn cơm, mấy ngày nay em không ăn gì rồi.” Nói xong xoay người đi ra ngoài.
Đàm Thanh Tuyền lẳng lặng nằm một lúc mới rời giường, cảm thấy hai chân bước đi có chút bủn rủn giống như đi trên mây, chờ bình ổn lại mới đi vào toilet rửa mặt.
Vừa ra khỏi phòng ngủ đã nhìn thấy Chu Hồng đang ngồi chờ trên bàn ăn. Bình thường chỉ có Chu Hồng và Đàm Thanh Tuyền dùng bữa trên lầu, còn Tôn Kiện Ba, Khúc Sảng và các huynh đệ khác đều là dưới lầu.
Trên mặt bàn bày vài món ăn, đều rất thanh đạm, món chính là cháo nóng và màn thầu. Không khí giữa hai người vẫn là trầm mặc, Chu Hồng mở tivi xem tin tức, một lúc sau thấy Đàm Thanh Tuyền có vẻ đã ăn đủ, thuận miệng nói: “Di vật của cha em, tôi đã lấy từ chỗ Mã Cường về rồi.”
Đàm Thanh Tuyền cứng ngắc một chút, nói: “Ừ.”
“Tôi cũng đã đến căn nhà của ba em ở thành phố D rồi, có mang một ít đồ về cho em, ở phòng khách, em ăn xong thì xuống xem đi.”
Đàm Thanh Tuyền lập tức để đũa xuống, chạy vội đến phòng khách. Vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một chiếc hòm gỗ lớn sạch sẽ đặt trên mặt đất, mở ra nhìn thì thấy ngay trên cùng là chính là chiếc gối thêu gấu trúc và hươu cao cổ, đây chính là thứ khi con nhỏ y nhất định phải loay hoay nghịch ngợm trước khi đi ngủ.
Y cho rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy vật này nữa, lúc trước khi cha y cầm đi, bảo là muốn tiêu hủy, chỉ cần bất cứ thứ gì có liên quan đến mẹ y đều tiêu hủy cả – đây là mẹ y tự tay thêu.
Đàm Thanh Tuyền nhẹ nhàng cầm chiếc gối đầu kia lên, chậm rãi quỳ xuống, vuốt ve những đường thêu đã sờn cũ, một giọt nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống, trong nháy mắt thấm ướt bao gối.
Chu Hồng đứng ở ngoài cửa, cẩn thận đóng cửa lại, rồi lấy ra một điếu thuốc, hung hăng hút một hơi.
Đàm Thanh Tuyền ở trong phòng khách rất lâu, Chu Hồng kiên nhẫn đứng bên ngoài chờ, nhìn thấy y cúi đầu đi ra ngoài, mới bình tĩnh nói: “Đi rửa mặt đi.” Còn bản thân hắn lại đi vào, ngồi xuống ghế sofa, tiện tay lấy cuốn album màu đỏ nhung kia ra, lật xem từng trang. Đàm Thanh Tuyền rửa mặt xong trở về, đôi mắt vẫn đỏ hồng. Chu Hồng lại làm như không thấy, chỉ vào ảnh chụp hỏi y: “Cái này em chụp là khi nào? Bộ quần áo này lòe loẹt quá.”
Hắn đã đem toàn bộ ảnh chụp Đàm Thanh Tuyền để vào album, xen kẽ với ảnh chụp cha mẹ y, nhìn qua thì giống như ngay từ đầu chúng đã được đặt như vậy rồi.
Đàm Thanh Tuyền đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, liếc mắt nhìn: “Khi đó là đi biểu diễn.”
“Còn cái này nữa, răng em đâu?”
“Anh một trăm ngày đã mọc răng rồi sao?” Đàm Thanh Tuyền nhào sang giật lấy, “Đừng xem nữa.”
Chu Hồng cười cười, chỉ vào người phụ nữ đang bế Đàm Thanh Tuyền: “Mẹ em?”
“Ừ… đây là nhà trẻ ở phía sau nhà tôi…”
Chu Hồng không nói gì nữa, hắn đã thành công khiến cho Đàm Thanh Tuyền thổ lộ hết dục vọng. Sự tình đã trôi qua quá lâu, bị đè nén quá lâu, một mình chịu đựng quá lâu, thế nhưng cũng có một ngày, có một người ngồi bên cạnh y, yên lặng nghe y tâm sự.
Đàm Thanh Tuyền kể lại vô cùng kỹ càng, hầu như mỗi một tấm hình đều có thể nói ra được nguồn gốc của nó. Thuận tiện còn nói đến cả cuộc sống lúc trước của mình, hoàn cảnh chung quanh, trang trí trong nhà, mẹ thích làm đồ ăn gì nhất, bản thân thích xem chương trình ti vi nào nhất… Quá mức chi tiết, thậm chí trên bệ cửa sổ đặt những chậu hoa gì, rèm cửa màu gì, phía trên thêu hoa văn gì.
Chu Hồng không cắt ngang y, càng không có biểu hiện gì đáng nghi – một đứa trẻ mới mười mấy tuổi, căn bản sẽ không thể nào nhớ kỹ nhiều thứ như vậy – có thể vì quá nhớ, quá cô đơn lạnh lẽo mà Đàm Thanh Tuyền đã không ngừng hồi tưởng lại quãng thời gian vui sướng nhất khi còn nhỏ kia, một lần lại một lần không ngừng nghĩ đến, không ngừng tưởng tượng ra những khung cảnh ngày đó. Có bao nhiêu chân thật, có bao nhiêu hư cấu, đã không còn quan trọng nữa. Trong suy nghĩ của Đàm Thanh Tuyền, những thứ này đều là thật, đều đã từng xảy ra, những niềm vui và hạnh phúc ấy, y đều đã từng có được.
Chỉ có Chu Hồng ngồi bên cạnh là rõ ràng nhìn ra, Đàm Thanh Tuyền chỉ có ảnh chụp cùng với mẹ hoặc là ảnh chụp một mình, chỉ có duy nhất một tấm chụp đủ ba người. Cho tới bây giờ, y chưa từng cùng Đàm Cương ở chung chỉ có hai người.
Cho đến khi lật đến trang cuối cùng, Đàm Thanh Tuyền thở dài: “Đã đến cuối rồi, về sau mẹ… ba rất hận tôi…”
“Tôi nghĩ là không phải, Đàm Thanh Tuyền.” Chu Hồng nâng mắt lên nhìn y, “Tôi thấy ba em là hận chính mình. Dù sao ông ấy cũng là một cảnh sát, vậy mà không thể bảo vệ được vợ con mình, cũng không phải chuyện vinh quang gì.”
“Không phải. Tôi viết thư cho ông ấy, ông ấy chưa từng trở về lần nào, ông ấy còn gạt tôi nói ông ấy đã chết…”
Chu Hồng nhíu mày: “Thư thì tôi không thấy, nhưng mà tất cả đồ đạc của em và mẹ em đều được đặt ở chỗ dễ nhìn thấy nhất. Giống như ba người vẫn luôn sống cùng nhau. Tôi nghĩ, có thể ông ấy không muốn đối mặt với sự thật, chỉ muốn dừng lại ở thời điểm em mười mấy tuổi kia. Đàm Thanh Tuyền, tôi nghĩ ba của em không phải là không thể tha thứ cho em, mà là ông ấy không thể tha thứ cho chính bản thân mình.”
Đàm Thanh Tuyền trầm mặc, nhẹ nhàng vuốt ve cuốn album màu đỏ nhung trên tay.
Chu Hồng đứng lên: “Muộn rồi, ngủ đi.” Sau đó đi ra ngoài.
Vừa tới cửa, chợt nghe sau lưng Đàm Thanh Tuyền gọi hắn: “Chu Hồng.”
Chu Hồng đứng lại.
Đàm Thanh Tuyền vẫn cúi đầu nhìn tập ảnh, khẽ nói một câu: “Cảm ơn anh.”
Tác giả :
Thẩm Dạ Diễm