Khởi Nguyên Hệ Thống
Chương 202: Thu hoạch (10)
“Trận pháp?”.
Bạch Linh cùng những người khác nghe thế đều nhìn về phía trước.
Nhưng dù thế nào cũng không thấy được, dùng tinh thần lực đi cảm nhận cũng không được.
“Hình như không có a?”.
Bạch Linh nghi hoặc nhìn Trúc Ly.
“Trận pháp này không tầm thường, hơn nữa cách thiết trí trận pháp rất cao minh ta lúc đầu cũng không cảm nhận được gì chỉ khi ngẫu nhiên đến gần tay áo ta vô tình chạm vào mới phát hiện”.
Trúc Ly đưa ra cánh tay phải, phần tay áo thì bị đốt mất một phần nhỏ vẫn còn dấu vết cháy.
“Bộ y phục này làm bằng tơ của Thiên Niên Băng Tằm tính kháng hỏa rất cao nhưng vừa nãy chỉ tiếp xúc trận pháp trong nháy mắt liền bị phá hủy”.
Trúc Ly giải thích.
“Lợi hại như vậy? không biết phẩm giai trận pháp này thế nào, nếu chỉ Thất giai thì tốt”.
Bạch Linh nhíu mày.
Nàng có bảo vật hộ thân nhưng chưa rõ tình hình thì không thể sử dụng lung tung.
“Không phải Thất giai, là Bát giai, hơn nữa còn là Bát giai thượng phẩm trận pháp”.
Trong lúc mọi người không biết làm sao thì Diệp Thiên lên tiếng.
“Bát giai? Còn thượng phẩm?”.
Nhóm người không khỏi kinh sợ.
Mọi người đều biết Di Nguyệt Tông có Hồn Linh cảnh tọa trấn chắc chắn không tầm thường nhưng chưa từng có người nghĩ đến có thể bắt gặp Bất giai trận pháp bên trong mật khố của Di Nguyệt tông.
Di Nguyệt tông có Hồn Linh cảnh tọa trấn không sai, nhưng Bát giai trận pháp theo thực tế mà nói còn đáng giá hơn cả một vị Hồn Linh cảnh, thậm chí sánh ngang với 3-4 vị Hồn Linh cảnh.
Mà trước mặt nhóm người không chỉ là Bát giai trận pháp mà còn là thượng phẩm, giá trị hoàn toàn có thể so với 7-8 vị Hồn Linh cảnh.
Từ đó có thể suy ra cái Di Nguyệt tông này không hề tầm thường như trong thư tịch từng đề cập đến.
“Aha, mật khố này đã mấy ngàn năm, trận pháp này hẳn là đã hư hao phần lớn uy lực không sai biệt lắm cỡ thất giai, ta nói đúng chứ?”.
Bạch Linh tìm thấy cơ hội vượt mặt Diệp Thiên.
Đáng tiếc Diệp Thiên làm nàng hoàn toàn thất vọng.
“Trận pháp này là dựa theo hoàn cảnh bên trong khu vực này mà dựng, lại lấy đại địa nham tương làm năng lượng duy trì trận pháp hoạt động, cho nên có thể nói trận pháp này từ mấy ngàn năm trước đến nay vẫn hoàn mỹ vô khuyết không chút hư hỏng”.
Diệp Thiên mắt nhìn trận pháp nói.
Người khác không thấy nhưng với Sharingan cộng với tri thức thì hắn hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ mọi thứ.
“Hứ”.
Bạch Linh bĩu môi hất cằm.
“Diệp tiểu tử, ngươi biết cách phá trận sao?”.
Liễu Mộc tiến đến hỏi.
“Biết, nhưng không thể phá trận, tâm của trận pháp này là thứ bên trong cái bục kia, một khi trận pháp bị phá huyền khí hỏa thuộc tính xung quanh đây sẽ xung bạo phá hủy thứ kia, chúng ta cần thu hoạch thứ này nên không thể phá trận”.
Diệp Thiên lắc đầu.
“Aiz, như vậy nên làm thế nào?”.
Liễu Mộc nghe đến liền không khỏi thất vọng.
Những người khác cũng phản ứng tương tự.
Trong thời gian này bọn họ đã dần quen với việc Diệp Thiên có thể làm mọi thứ nên nếu ngay cả hắn cũng nói không thì cả đám bọn họ cũng chỉ có thể thở dài lắc đầu.
“Thật ra không cần phá trận, bởi vì có phá trận thì nếu chúng ta đi vào chắc chắn chết không thể nghi ngờ”.
Diệp Thiên cười nói.
Bạch Linh cùng những người khác nghe thế đều nhìn về phía trước.
Nhưng dù thế nào cũng không thấy được, dùng tinh thần lực đi cảm nhận cũng không được.
“Hình như không có a?”.
Bạch Linh nghi hoặc nhìn Trúc Ly.
“Trận pháp này không tầm thường, hơn nữa cách thiết trí trận pháp rất cao minh ta lúc đầu cũng không cảm nhận được gì chỉ khi ngẫu nhiên đến gần tay áo ta vô tình chạm vào mới phát hiện”.
Trúc Ly đưa ra cánh tay phải, phần tay áo thì bị đốt mất một phần nhỏ vẫn còn dấu vết cháy.
“Bộ y phục này làm bằng tơ của Thiên Niên Băng Tằm tính kháng hỏa rất cao nhưng vừa nãy chỉ tiếp xúc trận pháp trong nháy mắt liền bị phá hủy”.
Trúc Ly giải thích.
“Lợi hại như vậy? không biết phẩm giai trận pháp này thế nào, nếu chỉ Thất giai thì tốt”.
Bạch Linh nhíu mày.
Nàng có bảo vật hộ thân nhưng chưa rõ tình hình thì không thể sử dụng lung tung.
“Không phải Thất giai, là Bát giai, hơn nữa còn là Bát giai thượng phẩm trận pháp”.
Trong lúc mọi người không biết làm sao thì Diệp Thiên lên tiếng.
“Bát giai? Còn thượng phẩm?”.
Nhóm người không khỏi kinh sợ.
Mọi người đều biết Di Nguyệt Tông có Hồn Linh cảnh tọa trấn chắc chắn không tầm thường nhưng chưa từng có người nghĩ đến có thể bắt gặp Bất giai trận pháp bên trong mật khố của Di Nguyệt tông.
Di Nguyệt tông có Hồn Linh cảnh tọa trấn không sai, nhưng Bát giai trận pháp theo thực tế mà nói còn đáng giá hơn cả một vị Hồn Linh cảnh, thậm chí sánh ngang với 3-4 vị Hồn Linh cảnh.
Mà trước mặt nhóm người không chỉ là Bát giai trận pháp mà còn là thượng phẩm, giá trị hoàn toàn có thể so với 7-8 vị Hồn Linh cảnh.
Từ đó có thể suy ra cái Di Nguyệt tông này không hề tầm thường như trong thư tịch từng đề cập đến.
“Aha, mật khố này đã mấy ngàn năm, trận pháp này hẳn là đã hư hao phần lớn uy lực không sai biệt lắm cỡ thất giai, ta nói đúng chứ?”.
Bạch Linh tìm thấy cơ hội vượt mặt Diệp Thiên.
Đáng tiếc Diệp Thiên làm nàng hoàn toàn thất vọng.
“Trận pháp này là dựa theo hoàn cảnh bên trong khu vực này mà dựng, lại lấy đại địa nham tương làm năng lượng duy trì trận pháp hoạt động, cho nên có thể nói trận pháp này từ mấy ngàn năm trước đến nay vẫn hoàn mỹ vô khuyết không chút hư hỏng”.
Diệp Thiên mắt nhìn trận pháp nói.
Người khác không thấy nhưng với Sharingan cộng với tri thức thì hắn hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ mọi thứ.
“Hứ”.
Bạch Linh bĩu môi hất cằm.
“Diệp tiểu tử, ngươi biết cách phá trận sao?”.
Liễu Mộc tiến đến hỏi.
“Biết, nhưng không thể phá trận, tâm của trận pháp này là thứ bên trong cái bục kia, một khi trận pháp bị phá huyền khí hỏa thuộc tính xung quanh đây sẽ xung bạo phá hủy thứ kia, chúng ta cần thu hoạch thứ này nên không thể phá trận”.
Diệp Thiên lắc đầu.
“Aiz, như vậy nên làm thế nào?”.
Liễu Mộc nghe đến liền không khỏi thất vọng.
Những người khác cũng phản ứng tương tự.
Trong thời gian này bọn họ đã dần quen với việc Diệp Thiên có thể làm mọi thứ nên nếu ngay cả hắn cũng nói không thì cả đám bọn họ cũng chỉ có thể thở dài lắc đầu.
“Thật ra không cần phá trận, bởi vì có phá trận thì nếu chúng ta đi vào chắc chắn chết không thể nghi ngờ”.
Diệp Thiên cười nói.
Tác giả :
Nguyệt Dạ