Khóc Yêu Thương
Chương 10 - chương 10
Cô bé đó là tôi cứu.
Mày cũng có bản lĩnh đó. Giám làm giám nhận. Lâm Trân Trân bước đến gần cô hơn. Đôi tay thon thả nâng cằm cô lên. Nhan sắc cũng được đấy. Nhưng não mày bị hổng rồi à, lại giám xen vào chuyện của tao.
Lâm Trân Trân nắm chặt cằm cô hơn. Cố Nguyệt Ai hất mạnh tay ả ta ra, cười khinh.
Não ai hỏng còn chưa biết. Cố Nguyệt Ai liếc mắt nhìn quanh. Chỉ có ba người thôi sao?
Ba đứa tụi tao đủ xử mày rồi. Nha Nhỉ rút ra một con dao bấm, nâng lên lao qua lao lại.
Quaaaaaaa! Thiên Kim tiểu thư các người hành sử côn đồ quá!
Một giọng nam từ phía xa vọng lại. Ba người cùng Cố Nguyệt Ai giật mình nhìn về hướng phát ra tiếng nói thì thấy đám người Đặng Thành Phi đã đứng đấy.
Thôi rồi, lở như họ mà biết vụ cô cứu Lý Huệ Thuần thì chắc chắn sẽ hỏi cung cô như hỏi cung tội phạm. Nghĩ! Cô phải nghĩ ra cách lảng tránh việc này.
Đặng Thành Phi bước đến trước mặt Nhỉ Nha, cầm lấy con dao bấm trên tay cô.
Đặng...Đặng thiếu! Nhỉ Nha lấm bấp nhìn lưỡi dao từ từ đặc trên cổ mình.
Đỗ Lan và Lâm Trân Trân hoảng hốt lùi lại. Nếu luận về gia thế để định tình hình thì họ hoàn toàn bất lợi. Chỉ riêng Lục tiểu thư của Lục gia họ đã phải lùi một bước rồi cộng thêm Đặng thiếu của Đặng gia và Cố đại thiếu gia của Cố gia thì làm sao họ địch lại được.
Đặng gia và Lục Gia là các nhà kinh tế cường quốc, chỉ đứng sau bốn gia tộc đứng đầu: Cố, Lôi, Nguyên, Lạc.
Huống chi còn chưa nói tới Cố thiếu nổi tiếng lạnh lùng chưa bao giờ mềm lòng với nữ nhân. Nghe nói cũng là do ảnh hưởng của việc có mẹ kế.
Lục tiểu thư nổi tiếng là cao ngạo ích giao lưu với người khác. 'Vách chanh bỏ vỏ' và không có khái niệm về bạn bè.
Còn Đặng thiếu thì bề ngoài vui vẻ nhưng dám nói dám làm, nếu ra tay thì không lưu tình.
Đừng tưởng những điều này chỉ là lí thuyết xuông. Gia thế của ba người bọn họ đều có máu mặt trong giớ hắc bạch lưỡng đạo. Chỉ là Lục gia, người kế thừa là anh họ của Lục Yến Oanh. Còn cô chỉ là hỗ trợ về hậu phương.
Đặng gia thì luôn lưỡng lự chuyện thừa kế nên giao cho ai. Tuy còn cháu thì nhiều nhưng người muốn kế thừa thì không đủ năng lực, người đủ năng lực lại không muốn kế thừa.
Còn Cố gia chỉ có cặp anh em Cố Nhật Trì. Cố Nguyệt Ai mất tích, mọi kì vọng của gia tộc đuề đặc lên người Cố Nhật Trì.
Con dao theo lực cánh tay từ từ duy chuyển lên khuôn mặt xinh xắn rồi ấn mạnh vào da thịt Nhỉ Nha. Một dịch thể màu đỏ bắt đầu chảy ra.
Đỗ Lan mở to mắt nhìn anh. Theo cô biết nhóm người Đặng thiếu xưa nay không thích xen vào chuyện của người khác. Nhưng hôm nay sao lại xen vào chuyện của cô. Đặng thiếu! Cậu đang xen vào chuyện của bọn này đó.
Đặng Thành Phi buông con dao ra. Tiếng Kim loại va chạm với nền đường vang lên. Nhỉ Nha sợ hãi chạy về phía Đỗ Lan.
Đặng Thành Phi đút tay vào túi quần, ung dung nhìn Đỗ Lan. Xen vào chuyện của mấy người thì sao? Dù sao cũng không phải một mình tôi xen vào.
Vừa dứt lời đã thấy Cố Nhật Trì và Lục Yến Oanh bước lên trước mặt họ.
Bọn người Lâm Trân Trân hoảng hốt nhìn họ. Họ thật sự muốn xen vào chuyện của bọn cô sao? Nhưng tại sao chứ?
Cố Nguyệt Ai như nghĩ ra gì đó chạy lên giữa hai bên.
Trì ca! Chúng ta về thôi. Cô cười ti hí với anh rồi quay sang nhóm Đỗ Lan. Xin lỗi! Giờ tôi phải về, gặp lại sau.
Cố Nguyệt Ai lôi kéo nhóm người Cố Nhật Trì đi trong sự ngỡ ngàng của cả hai bên.
Nhóm Đỗ Lan nhìn theo bóng dáng của Cố Nguyệt Ai. Họ biết họ vừa thoát khỏi bàn tay của tử thần. Cố Nguyệt Ai có thể lôi những người kia đi! Họ cầu còn không được thì tại sao phải ngăng cản.
Đỗ Lan nhìn theo những bóng lưng ngày càng xa dần mà miên mang suy nghĩ: “ Cố Nguyệt Ai rốt cuộc là người như thế nào?”
___&____
Trên con đường về với ngôi nhà thân yêu của mình. Cố Nguyệt Ai ngồi phía sau chiếc xe đạp đang xa sầm chịu đựng hai đôi mắt dò xét. Hai người làm gì nhìn tôi dữ vậy?
Cậu đã gây thù chuốc oán gì với nhóm người Đỗ Lan hả. Lục Yến Oanh đưa tay vịnh lấy vai cô, thả trớn xe.
Tớ lỡ tay xé rách váy của một trong ba người họ thôi. Cố Nguyệt Ai giương mắt nhìn Lục Yến Oanh. Bộ, tớ vừa gây ra rắc rối lớn lắm hả?
Nguyệt Ai ơi là Nguyệt Ai. Đặng Thành Phi đạp xe lại gần cô vương tay vịnh lấy bên vai còn lại của cô. Cậu vừa đụng tới danh môn vọng tộc đó. Mai mà có bọn tôi, nếu không với tính khí tiểu thư của Lâm Trân Trân nhất định sẽ không bỏ qua.
Cô gật gù vài cái. Thì ra là vậy, chẳng trách sao họ lại kuê ngạo đến thế.
Nhưng mà Lâm Trân Trân địa vị không bằng Đỗ Lan. Đỗ Lan có vẻ là người hiểu chuyện nên cậu không cần lo để tớ giải quyết cho. Lục Yến Oanh cao giọng nói.
Ừ..Aaaaaaaaa! Cố Nhật Trì bỗng dưng tăng tốc rồi lại thắng gấp. Đầu của Cố Nguyệt Ai đập mạnh vào lưng anh.
Còn hai người nào đó do bám vào vai của Cố Nguyệt Ai để Cố Nhật Trì kè đi. Khi anh tăng tốc thì họ chả thấy vấn đề gì cả. Ai ngờ anh thắng gấp làm họ xém té.
Cậu định giết bọn tôi đấy hả? Lục Yến Oanh và Đặng Thành Phi quay lại nhìn anh đầy oán niệm. Giết người là phải đền mạng đấy!
Chẳng phải hai người định giết tôi trước sao? Khuôn mặt của Cố Nhật Trì hiện rõ sự khó chịu và có chút đau đớn. Đầu của Cố Nguyệt Ai đập vào lưng anh mạnh đến nỗi anh cứ tưởng lưng mình đã gẫy đến nơi. Tôi đâu phải là đầy tớ của mấy người mà kè mấy người về nhà. Có chân tự đạp đi chứ!
Xin lỗi! Tôi có thể nói chuyện với cậu một lác được không?
Một chiếc xe hơi đỗ ngây chỗ họ. Từ trên xe, Đỗ Lan bước xuống hướng đến chỗ Cố Nguyệt Ai.
Cố Nguyệt Ai chỉ gật đầu và bước theo Đỗ Lan.
Cố Nhật Trì và Đặng Thành Phi nhận được cuộc gọi nào đó phải đi trước nên giận dò Cố Nguyệt Ai và Lục Yến Oanh cẩn thận. Trước khi đi còn quăng cái ánh mắt cảnh cáo về phía Đỗ Lan.
____________
Trong một quán càfê sang trọng, ba cô gái ngồi đối diện nhau hoà nhã trong con mắt của mọi người xung quanh.
Cậu có chuyện gì muốn nói. Người bắt đầu là Lục Yến Oanh, cô là người thẳng thắn không vòng vo qua lại.
Lục Tiểu thư, cô cũng hiểu gia cảnh của chúng ta mà. Cô cùng Cố Thiếu và Đặng thiếu kết bạn với Nguyệt Ai đây không sợ nguy hiểm sao? Đỗ Lan cũng bất đầu đi thẳng vào vấn đề.
Lục Yến Oanh nghi hoặc nhìn Đỗ Lan. Không lẽ Đỗ Lan muốn lôi Nguyệt Ai vào mấy chuyện tranh chấp của hắc đạo sao. Cô không cho phép.
Cố Nguyệt Ai nhìn thâý sắc mặt Lục Yến Oanh không được tốt, lòng cũng hiện lên sự nghi hoặc.
Cô cũng biết địa vị của bọn họ trong hắc đạo như thế nào. Cô luôn chờ đợi bọn họ tự động nói cho cô biết, nhưng hình như họ không muốn cho cô biết. Đó chắc cũng là lí do Cố Nhật Trì chịu nhường cô một bước không lôi cô về Cố gia.
Như vậy cũng tốt, những chuyện họ không muốn cho cô biết thì cô sẽ không hỏi. Những chuyện cô không nói với bọn họ cũng không ít.
Nếu không có gì để nói thì tôi xin phép về trước. Cố Nguyệt Ai cười hiền nhìn Lục Yến Oanh. Chúng ta về thôi.
Cố Nguyệt Ai cùng Lục Yến Oanh sải bước ra về để lại Đỗ Lan cùng với tờ giấy của Cố Nguyệt Ai. 'cậu hiểu bọn họ như vậy thì tốt nhất đừng xen vào chuyện của họ và tôi.'
_________
Ra khỏi quán càfê, Lục Yến Oanh hướng Cố Nguyệt Ai mà hỏi.
Cậu không nghi ngờ chuyện Đỗ Lan muốn nói về tụi mình sao?
Cố Nguyệt Ai quay đầu lại mỉm cười nhẹ. Tớ tin tưởng bạn mình. Rồi tiếp tục bước đi.
Lục Yến Oanh bất giác mỉm cười. Bạn của cô quả là một người bạn tốt.
Mày cũng có bản lĩnh đó. Giám làm giám nhận. Lâm Trân Trân bước đến gần cô hơn. Đôi tay thon thả nâng cằm cô lên. Nhan sắc cũng được đấy. Nhưng não mày bị hổng rồi à, lại giám xen vào chuyện của tao.
Lâm Trân Trân nắm chặt cằm cô hơn. Cố Nguyệt Ai hất mạnh tay ả ta ra, cười khinh.
Não ai hỏng còn chưa biết. Cố Nguyệt Ai liếc mắt nhìn quanh. Chỉ có ba người thôi sao?
Ba đứa tụi tao đủ xử mày rồi. Nha Nhỉ rút ra một con dao bấm, nâng lên lao qua lao lại.
Quaaaaaaa! Thiên Kim tiểu thư các người hành sử côn đồ quá!
Một giọng nam từ phía xa vọng lại. Ba người cùng Cố Nguyệt Ai giật mình nhìn về hướng phát ra tiếng nói thì thấy đám người Đặng Thành Phi đã đứng đấy.
Thôi rồi, lở như họ mà biết vụ cô cứu Lý Huệ Thuần thì chắc chắn sẽ hỏi cung cô như hỏi cung tội phạm. Nghĩ! Cô phải nghĩ ra cách lảng tránh việc này.
Đặng Thành Phi bước đến trước mặt Nhỉ Nha, cầm lấy con dao bấm trên tay cô.
Đặng...Đặng thiếu! Nhỉ Nha lấm bấp nhìn lưỡi dao từ từ đặc trên cổ mình.
Đỗ Lan và Lâm Trân Trân hoảng hốt lùi lại. Nếu luận về gia thế để định tình hình thì họ hoàn toàn bất lợi. Chỉ riêng Lục tiểu thư của Lục gia họ đã phải lùi một bước rồi cộng thêm Đặng thiếu của Đặng gia và Cố đại thiếu gia của Cố gia thì làm sao họ địch lại được.
Đặng gia và Lục Gia là các nhà kinh tế cường quốc, chỉ đứng sau bốn gia tộc đứng đầu: Cố, Lôi, Nguyên, Lạc.
Huống chi còn chưa nói tới Cố thiếu nổi tiếng lạnh lùng chưa bao giờ mềm lòng với nữ nhân. Nghe nói cũng là do ảnh hưởng của việc có mẹ kế.
Lục tiểu thư nổi tiếng là cao ngạo ích giao lưu với người khác. 'Vách chanh bỏ vỏ' và không có khái niệm về bạn bè.
Còn Đặng thiếu thì bề ngoài vui vẻ nhưng dám nói dám làm, nếu ra tay thì không lưu tình.
Đừng tưởng những điều này chỉ là lí thuyết xuông. Gia thế của ba người bọn họ đều có máu mặt trong giớ hắc bạch lưỡng đạo. Chỉ là Lục gia, người kế thừa là anh họ của Lục Yến Oanh. Còn cô chỉ là hỗ trợ về hậu phương.
Đặng gia thì luôn lưỡng lự chuyện thừa kế nên giao cho ai. Tuy còn cháu thì nhiều nhưng người muốn kế thừa thì không đủ năng lực, người đủ năng lực lại không muốn kế thừa.
Còn Cố gia chỉ có cặp anh em Cố Nhật Trì. Cố Nguyệt Ai mất tích, mọi kì vọng của gia tộc đuề đặc lên người Cố Nhật Trì.
Con dao theo lực cánh tay từ từ duy chuyển lên khuôn mặt xinh xắn rồi ấn mạnh vào da thịt Nhỉ Nha. Một dịch thể màu đỏ bắt đầu chảy ra.
Đỗ Lan mở to mắt nhìn anh. Theo cô biết nhóm người Đặng thiếu xưa nay không thích xen vào chuyện của người khác. Nhưng hôm nay sao lại xen vào chuyện của cô. Đặng thiếu! Cậu đang xen vào chuyện của bọn này đó.
Đặng Thành Phi buông con dao ra. Tiếng Kim loại va chạm với nền đường vang lên. Nhỉ Nha sợ hãi chạy về phía Đỗ Lan.
Đặng Thành Phi đút tay vào túi quần, ung dung nhìn Đỗ Lan. Xen vào chuyện của mấy người thì sao? Dù sao cũng không phải một mình tôi xen vào.
Vừa dứt lời đã thấy Cố Nhật Trì và Lục Yến Oanh bước lên trước mặt họ.
Bọn người Lâm Trân Trân hoảng hốt nhìn họ. Họ thật sự muốn xen vào chuyện của bọn cô sao? Nhưng tại sao chứ?
Cố Nguyệt Ai như nghĩ ra gì đó chạy lên giữa hai bên.
Trì ca! Chúng ta về thôi. Cô cười ti hí với anh rồi quay sang nhóm Đỗ Lan. Xin lỗi! Giờ tôi phải về, gặp lại sau.
Cố Nguyệt Ai lôi kéo nhóm người Cố Nhật Trì đi trong sự ngỡ ngàng của cả hai bên.
Nhóm Đỗ Lan nhìn theo bóng dáng của Cố Nguyệt Ai. Họ biết họ vừa thoát khỏi bàn tay của tử thần. Cố Nguyệt Ai có thể lôi những người kia đi! Họ cầu còn không được thì tại sao phải ngăng cản.
Đỗ Lan nhìn theo những bóng lưng ngày càng xa dần mà miên mang suy nghĩ: “ Cố Nguyệt Ai rốt cuộc là người như thế nào?”
___&____
Trên con đường về với ngôi nhà thân yêu của mình. Cố Nguyệt Ai ngồi phía sau chiếc xe đạp đang xa sầm chịu đựng hai đôi mắt dò xét. Hai người làm gì nhìn tôi dữ vậy?
Cậu đã gây thù chuốc oán gì với nhóm người Đỗ Lan hả. Lục Yến Oanh đưa tay vịnh lấy vai cô, thả trớn xe.
Tớ lỡ tay xé rách váy của một trong ba người họ thôi. Cố Nguyệt Ai giương mắt nhìn Lục Yến Oanh. Bộ, tớ vừa gây ra rắc rối lớn lắm hả?
Nguyệt Ai ơi là Nguyệt Ai. Đặng Thành Phi đạp xe lại gần cô vương tay vịnh lấy bên vai còn lại của cô. Cậu vừa đụng tới danh môn vọng tộc đó. Mai mà có bọn tôi, nếu không với tính khí tiểu thư của Lâm Trân Trân nhất định sẽ không bỏ qua.
Cô gật gù vài cái. Thì ra là vậy, chẳng trách sao họ lại kuê ngạo đến thế.
Nhưng mà Lâm Trân Trân địa vị không bằng Đỗ Lan. Đỗ Lan có vẻ là người hiểu chuyện nên cậu không cần lo để tớ giải quyết cho. Lục Yến Oanh cao giọng nói.
Ừ..Aaaaaaaaa! Cố Nhật Trì bỗng dưng tăng tốc rồi lại thắng gấp. Đầu của Cố Nguyệt Ai đập mạnh vào lưng anh.
Còn hai người nào đó do bám vào vai của Cố Nguyệt Ai để Cố Nhật Trì kè đi. Khi anh tăng tốc thì họ chả thấy vấn đề gì cả. Ai ngờ anh thắng gấp làm họ xém té.
Cậu định giết bọn tôi đấy hả? Lục Yến Oanh và Đặng Thành Phi quay lại nhìn anh đầy oán niệm. Giết người là phải đền mạng đấy!
Chẳng phải hai người định giết tôi trước sao? Khuôn mặt của Cố Nhật Trì hiện rõ sự khó chịu và có chút đau đớn. Đầu của Cố Nguyệt Ai đập vào lưng anh mạnh đến nỗi anh cứ tưởng lưng mình đã gẫy đến nơi. Tôi đâu phải là đầy tớ của mấy người mà kè mấy người về nhà. Có chân tự đạp đi chứ!
Xin lỗi! Tôi có thể nói chuyện với cậu một lác được không?
Một chiếc xe hơi đỗ ngây chỗ họ. Từ trên xe, Đỗ Lan bước xuống hướng đến chỗ Cố Nguyệt Ai.
Cố Nguyệt Ai chỉ gật đầu và bước theo Đỗ Lan.
Cố Nhật Trì và Đặng Thành Phi nhận được cuộc gọi nào đó phải đi trước nên giận dò Cố Nguyệt Ai và Lục Yến Oanh cẩn thận. Trước khi đi còn quăng cái ánh mắt cảnh cáo về phía Đỗ Lan.
____________
Trong một quán càfê sang trọng, ba cô gái ngồi đối diện nhau hoà nhã trong con mắt của mọi người xung quanh.
Cậu có chuyện gì muốn nói. Người bắt đầu là Lục Yến Oanh, cô là người thẳng thắn không vòng vo qua lại.
Lục Tiểu thư, cô cũng hiểu gia cảnh của chúng ta mà. Cô cùng Cố Thiếu và Đặng thiếu kết bạn với Nguyệt Ai đây không sợ nguy hiểm sao? Đỗ Lan cũng bất đầu đi thẳng vào vấn đề.
Lục Yến Oanh nghi hoặc nhìn Đỗ Lan. Không lẽ Đỗ Lan muốn lôi Nguyệt Ai vào mấy chuyện tranh chấp của hắc đạo sao. Cô không cho phép.
Cố Nguyệt Ai nhìn thâý sắc mặt Lục Yến Oanh không được tốt, lòng cũng hiện lên sự nghi hoặc.
Cô cũng biết địa vị của bọn họ trong hắc đạo như thế nào. Cô luôn chờ đợi bọn họ tự động nói cho cô biết, nhưng hình như họ không muốn cho cô biết. Đó chắc cũng là lí do Cố Nhật Trì chịu nhường cô một bước không lôi cô về Cố gia.
Như vậy cũng tốt, những chuyện họ không muốn cho cô biết thì cô sẽ không hỏi. Những chuyện cô không nói với bọn họ cũng không ít.
Nếu không có gì để nói thì tôi xin phép về trước. Cố Nguyệt Ai cười hiền nhìn Lục Yến Oanh. Chúng ta về thôi.
Cố Nguyệt Ai cùng Lục Yến Oanh sải bước ra về để lại Đỗ Lan cùng với tờ giấy của Cố Nguyệt Ai. 'cậu hiểu bọn họ như vậy thì tốt nhất đừng xen vào chuyện của họ và tôi.'
_________
Ra khỏi quán càfê, Lục Yến Oanh hướng Cố Nguyệt Ai mà hỏi.
Cậu không nghi ngờ chuyện Đỗ Lan muốn nói về tụi mình sao?
Cố Nguyệt Ai quay đầu lại mỉm cười nhẹ. Tớ tin tưởng bạn mình. Rồi tiếp tục bước đi.
Lục Yến Oanh bất giác mỉm cười. Bạn của cô quả là một người bạn tốt.
Tác giả :
Ức Mễ