Khoảnh Khắc Tinh Quang
Chương 37
Nhã Bửu và Lang Kỳ Phương nhìn qua, người bên cạnh còn đáp: “Đó là mối tình đầu của Bùi Giai, vừa mới về nước, là phó tổng giám đốc mới nhậm chức.”
“Chị Kỳ Niệm.” Nhã Bửu quay đầu chào hỏi người chuyện.
“Xinh đẹp, giỏi giang, so với Mỹ Bảo đúng là ngang tài ngang sức.” Lang Kỳ Phương tùy tiện: “Chẳng lẽ Bùi đại thiếu gia vì này mà cự tuyệt những người phụ nữ khác?”
có người trả lời, cũng có thể là đồng ý.
“Haiz, mối tình đầu, đây có phải là điều mà người ta thường nói, tình cũ rủ cũng tới?” Có người hỏi.
“Ai biết được?” Kỳ Niệm nhíu mày: “Dì của tôi rất xem trọng chuyện này.” Kỳ Niệm là chị họ của Bùi Giai, so với lớn hơn tuổi, nổi tiếng là người ủng hộ chủ nghĩa độc thân.
Bà Ninh Luyện rất xem trọng Úc Như Luân, năm đó Bùi Giai vì Úc Như Luân mà trở nên sa đọa phóng túng, cả hai nhau thể tách rời, tuy rằng lý do chia tay là tính cách trái biệt. Đó là chuyện của thời thanh xuân, tại cả hai đều đã trưởng thành, lần nữa tái hợp phải là có khả năng. Huống chi, bà rất thích Úc Như Luân, gái này tuy rằng xuất thân giàu có nhưng mà hào phóng, giỏi giang.
Nhã Bửu yên lặng nhìn bà Ninh Luyện trò chuyện cùng Úc Như Luân, trong lòng phảng phất ảm đạm. vừa ̣nh ra ngoài hoa viên giải sầu, kết quả nhìn thấy Bùi Giai tay cầm ly rượu tới.
Nhã Bửu nhanh chóng nghiêng người lướt qua, khó khăn tránh thoát Bùi Giai. tặng một cái liếc mắt, đầu cũng thèm quay lại, tiếp tục bước vào đại sảnh.
Trong phòng nghỉ, Nhã Bửu trốn ở sau rèm cửa sổ, cởi giày cao gót ngồi lên cửa sổ sát đất, mắt nhìn bên ngoài.
“…” Rèm cửa sổ bị kéo, có giọng nói xa lạ vang lên.
Nhã Bửu ngẩng đầu thoáng nhìn người kia.
Người đó: “Được chứ?”
Thềm cửa sổ rất rộng, đủ chứa hai người.
Nhã Bửu nhìn nhìn người đàn ông ở trong bóng đêm, gương mặt ta rất đẹp, Nhã Bửu rụt chân nhích người qua.
“Thank you.” Steve kỳ thực tài nào hiểu nổi phụ nữ Châu Á, nhưng gái trước mặt lại rất thu hút.
Steve ̣nh tiến thêm bước, cửa phòng nghỉ lại bị mở ra.
Bùi Giai trực tiếp đến trước mặt Nhã Bửu, ngồi xổm xuống để chân dẫm lên đầu gối mình, thay mang giày vào.
“ nghĩ tới chủ nhà phục vụ rất chu đáo.” Nhã Bửu quay đầu hướng về phía Steve chớp mắt, thích mùi nước hoa người Steve, vì vậy chỉ có thể nói lời xin lỗi rời.
Hai người vừa khỏi cửa, Úc Như Luân dường như gấp gáp tìm người. Nhã Bửu cảm nhận được nguy hiểm, Bùi Giai ràng muốn đem ra làm lá chắn, nhanh chóng về phía trước bước: “Dì Trương.”
Dì Trương tìm toilet, bị Nhã Bửu thân thiết kéo tay, đường kéo đến toilet. Lúc cùng sóng bước, chỉ kịp nghe được nói chữ: “S…”
Là Sorry sao? Nhã Bửu lắc lắc đầu, chắc phải.
Mãi sau đó Nhã Bửu mới biết đáp án. Nam nữ đứng ở đài hưng phấn: “Cuộc đấu giá kế tiếp sẽ là bữa ăn tối cùng với các doanh nhân nối tiếng ở thành phố H.” Người chủ trì thông báo thời gian và ̣a điểm, cùng với tên họ của mười vị doanh nhân nổi tiếng, ai nấy đều rất đẹp trai, người nào chưa lập gia ̀nh thì có quyền tham gia.
Nhã Bửu đứng ở đằng xa, thế mới biết chữ “S” kia có là có ý gì.
Lúc Bùi Giai nhìn về phía Nhã Bửu, thờ ơ cầm ly rượu sâm banh trong tay, cho dù tối nay có tiết mục này, Nhã Bửu cũng có cơ hội ở cùng Bùi Giai.
Úc Như Luân đại khái nghe được tin tức từ bà Ninh Luyện, cuối cùng lấy 10 vạn ra đấu giá, khi người chủ trì tuyên bố thành giá, mọi người ở đây đều tỏ vẻ hâm mộ ta.
Lúc này, Nhã Bửu ngồi vào xe lái về hướng nhà họ Đường, còn chú út Diệp Sên cũng quản, chú út sớm ôm eo mỹ nhân ngao du rồi.
Nhã Bửu nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên trong xe, tùy ý đụng tới. Mãi cho đến khi tắm rửa ra, mới nhìn thấy cuộc gọi thứ hai.
So với lúc trước, Đường tiểu thư nhận lỗi chân thành và sợ hãi, thái độ Bùi tiên sinh lúc này quả thực như thêm dầu vào lửa. Nhã Bửu dứt khoát đem số điện thoại của Bùi Giai bỏ vào sổ đen.
Lúc bỏ chặn số điện thoại của, tin nhắn nhận được chỉ gọn lỏn: “Nhã Bửu, chúng ta cần chuyện, chờ em ở căn hộ riêng.”
Tối nay, tâm trạng tốt, tắt máy ngủ.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, chuyện đầu tiên là khởi động điện thoại ra xem, kết quả cũng thèm nhắn tin cho, Nhã Bửu hít sâu hơi, xuống lầu ăn điểm tâm.
Buổi chiều lại nhận được tin nhắn của, chỉ biết khó khăn thở dài: “Có việc phải sang nước hai tuần, khi về chúng ta sẽ nói chuyện.”
Kỳ thực chuyện đó cũng có gì to tát, Nhã Bửu tuyệt đối tin tưởng Bùi Giai, chỉ là ghét bị mất mặt, nếu chịu dụ dỗ, chậm nhất sáng nay có thể hòa lại như lúc ban đầu, nhưng mà đáng tiếc lại xem trọng công việc hơn, mâu thuẫn hiển nhiên trở nên gay gắt.
Thứ sáu, bà Đường cuối cùng cũng trở về thành phố H, nhìn thấy Nhã Bửu liền hỏi: “Con đến tham dự tiệc sinh nhật của bà ta?”
Nhã Bửu gật gật đầu: “Cha mẹ có ở đây, con lại ở nhà, sao thể?”
Bà Đường có thâm ý khác lườm Nhã Bửu, sau khi thay quần áo thì bà mới tán gẫu cùng: “Trước ngày hôm đó phải con cũng rời khỏi thành phố H sao?”
Nhã Bửu bị hỏi thì á khẩu trả lời được, vốn là biết dối.
Bà Đường nghĩ Nhã Bửu quá mức nan kham, chỉ hời hợt hỏi: “Con ̣nh ở đây luôn sao?” Một tuần nay Nhã Bửu cũng về căn hộ riêng.
“ phải, tuần này con có lịch diễn, tuần sau con lại trở về.” Nhã Bửu nũng nịu, cho dù vì Bùi Giai, cũng cường ngạnh giữ gìn cho bản thân một gian độc lập, lúc trước phải vất vả lắm mới thuyết phục được mẹ cho chuyển ra ngoài.
Buổi tối, Nhã Bửu kiểm tra tin nhắn điện thoại, vẫn là tin nhắn của mấy ngày trước.
Trước đây có tin đồn, Bùi đại thiếu gia có thói quen dỗ dành bạn, những bạn gái cũ của bởi vì tính cách cáu kỉnh nên cuối cùng kết thúc quan hệ.
Trái tim Nhã Bửu nặng trịch, nếu chịu buông tay thì có phải chuyện tốt?
Thứ hai, Nhã Bửu tập múa xong, vừa đến bãi đỗ xe chỉ thấy đèn xe đối diện lóe sáng, Bùi Giai từ xe bước xuống, bọn họ đứng đối diện nhau, Nhã Bửu cơ hồ cảm nhận, dường như đã thế kỷ rồi mới gặp lại.
Nhã Bửu rất muốn phớt lờ Bùi Giai, nhưng mà lại cảm thấy hành động này quá trẻ con, nên tập trưởng thành để xử lý, thể hòa hợp thì hẳn trở thành kẻ thù. Vì vậy, đứng chờ tại chỗ, mãi cho tới khi bước đến gần.
mặt Bùi Giai nổi đầy gân xanh, khuôn mặt hốc hác. Mị lực giảm, ngược lại càng khiến cho lồng ngực thương tâm.
“Vẫn còn giận sao? Nhã Bửu, em thể nào trưởng thành nổi.” Cách Bùi Giai nói chuyện giống như cố tình gây với.
“ phải chúng ta cần chuyện sao?” Nhã Bửu mở cửa xe: “ nói ̣a điểm, em lái xe tới.”
“ cần kiêng kị nơi công cộng rồi sao?” Bùi Giai hỏi, có phần mỉa mai.
Nhã Bửu học động tác nhíu mày của Bùi Giai, rõ ràng là Bùi đại thiếu gia biết cách dỗ dành người khác: “Được, có chuyện gì chúng ta sẽ nói trong điện thoại.” Nhã Bửu muốn ngồi vào xe nhưng lại bị Bùi Giai kéo mạnh cổ tay.
Tuy rằng Nhã Bửu đậu xe ở một nơi hoang vắng, nhưng đây phải là nơi để bọn họ cãi nhau.
“Nhã Bửu, chiến tranh lạnh gần tuần, em thích tiếp tục lãng phí thời gian?” Bùi Giai hỏi: “Đây là ý gì?”
“Em nghĩ rằng muốn dỗ dành em? Nếu phải em bỏ số điện thoại của vào sổ đen, hà cớ gì phải làm như thế, cũng cần lãng phí thời gian tổn thương nhau đến tuần? Còn em, em ̣nh biến mâu thuẫn này trở thành vô hạn?” Bùi Giai lôi kéo cổ tay Nhã Bửu buông.
Nhã Bửu tránh thoát được, chỉ cảm thấy tay đau, có người nhìn qua bên này, cho nên ngửa đầu hỏi: “Nhất định phải ở chỗ này tranh cãi?”
“Vào xe chở em về nhà, sáng sớm ngày mai đưa em làm.” Bùi Giai buông tay Nhã Bửu.
Nhã Bửu bị hành động của Bùi Giai chọc cười, cho rằng đã tha thứ cho rồi sao? Nhưng Bùi Giai quả thật là điểm yếu của, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi vào.
“Sau này đừng tới đoàn múa nữa có được?” Nhã Bửu tức giận.
“Lúc đoàn múa của em tìm nhà đầu tư, có biết bao nhiêu nịnh bợ, tại em tính qua cầu rút ván?” Bùi Giai phản pháo trào phúng.
Nhã Bửu tâm phục khẩu phục Bùi Giai, bị đánh bại bằng lời nói, thâm sâu cho rằng, lần sau nếu tìm một người bạn trai, chắc chắn đừng tìm một người hoạt ngôn.(1)
(1) Người có tài ăn nói.
“Chị Kỳ Niệm.” Nhã Bửu quay đầu chào hỏi người chuyện.
“Xinh đẹp, giỏi giang, so với Mỹ Bảo đúng là ngang tài ngang sức.” Lang Kỳ Phương tùy tiện: “Chẳng lẽ Bùi đại thiếu gia vì này mà cự tuyệt những người phụ nữ khác?”
có người trả lời, cũng có thể là đồng ý.
“Haiz, mối tình đầu, đây có phải là điều mà người ta thường nói, tình cũ rủ cũng tới?” Có người hỏi.
“Ai biết được?” Kỳ Niệm nhíu mày: “Dì của tôi rất xem trọng chuyện này.” Kỳ Niệm là chị họ của Bùi Giai, so với lớn hơn tuổi, nổi tiếng là người ủng hộ chủ nghĩa độc thân.
Bà Ninh Luyện rất xem trọng Úc Như Luân, năm đó Bùi Giai vì Úc Như Luân mà trở nên sa đọa phóng túng, cả hai nhau thể tách rời, tuy rằng lý do chia tay là tính cách trái biệt. Đó là chuyện của thời thanh xuân, tại cả hai đều đã trưởng thành, lần nữa tái hợp phải là có khả năng. Huống chi, bà rất thích Úc Như Luân, gái này tuy rằng xuất thân giàu có nhưng mà hào phóng, giỏi giang.
Nhã Bửu yên lặng nhìn bà Ninh Luyện trò chuyện cùng Úc Như Luân, trong lòng phảng phất ảm đạm. vừa ̣nh ra ngoài hoa viên giải sầu, kết quả nhìn thấy Bùi Giai tay cầm ly rượu tới.
Nhã Bửu nhanh chóng nghiêng người lướt qua, khó khăn tránh thoát Bùi Giai. tặng một cái liếc mắt, đầu cũng thèm quay lại, tiếp tục bước vào đại sảnh.
Trong phòng nghỉ, Nhã Bửu trốn ở sau rèm cửa sổ, cởi giày cao gót ngồi lên cửa sổ sát đất, mắt nhìn bên ngoài.
“…” Rèm cửa sổ bị kéo, có giọng nói xa lạ vang lên.
Nhã Bửu ngẩng đầu thoáng nhìn người kia.
Người đó: “Được chứ?”
Thềm cửa sổ rất rộng, đủ chứa hai người.
Nhã Bửu nhìn nhìn người đàn ông ở trong bóng đêm, gương mặt ta rất đẹp, Nhã Bửu rụt chân nhích người qua.
“Thank you.” Steve kỳ thực tài nào hiểu nổi phụ nữ Châu Á, nhưng gái trước mặt lại rất thu hút.
Steve ̣nh tiến thêm bước, cửa phòng nghỉ lại bị mở ra.
Bùi Giai trực tiếp đến trước mặt Nhã Bửu, ngồi xổm xuống để chân dẫm lên đầu gối mình, thay mang giày vào.
“ nghĩ tới chủ nhà phục vụ rất chu đáo.” Nhã Bửu quay đầu hướng về phía Steve chớp mắt, thích mùi nước hoa người Steve, vì vậy chỉ có thể nói lời xin lỗi rời.
Hai người vừa khỏi cửa, Úc Như Luân dường như gấp gáp tìm người. Nhã Bửu cảm nhận được nguy hiểm, Bùi Giai ràng muốn đem ra làm lá chắn, nhanh chóng về phía trước bước: “Dì Trương.”
Dì Trương tìm toilet, bị Nhã Bửu thân thiết kéo tay, đường kéo đến toilet. Lúc cùng sóng bước, chỉ kịp nghe được nói chữ: “S…”
Là Sorry sao? Nhã Bửu lắc lắc đầu, chắc phải.
Mãi sau đó Nhã Bửu mới biết đáp án. Nam nữ đứng ở đài hưng phấn: “Cuộc đấu giá kế tiếp sẽ là bữa ăn tối cùng với các doanh nhân nối tiếng ở thành phố H.” Người chủ trì thông báo thời gian và ̣a điểm, cùng với tên họ của mười vị doanh nhân nổi tiếng, ai nấy đều rất đẹp trai, người nào chưa lập gia ̀nh thì có quyền tham gia.
Nhã Bửu đứng ở đằng xa, thế mới biết chữ “S” kia có là có ý gì.
Lúc Bùi Giai nhìn về phía Nhã Bửu, thờ ơ cầm ly rượu sâm banh trong tay, cho dù tối nay có tiết mục này, Nhã Bửu cũng có cơ hội ở cùng Bùi Giai.
Úc Như Luân đại khái nghe được tin tức từ bà Ninh Luyện, cuối cùng lấy 10 vạn ra đấu giá, khi người chủ trì tuyên bố thành giá, mọi người ở đây đều tỏ vẻ hâm mộ ta.
Lúc này, Nhã Bửu ngồi vào xe lái về hướng nhà họ Đường, còn chú út Diệp Sên cũng quản, chú út sớm ôm eo mỹ nhân ngao du rồi.
Nhã Bửu nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên trong xe, tùy ý đụng tới. Mãi cho đến khi tắm rửa ra, mới nhìn thấy cuộc gọi thứ hai.
So với lúc trước, Đường tiểu thư nhận lỗi chân thành và sợ hãi, thái độ Bùi tiên sinh lúc này quả thực như thêm dầu vào lửa. Nhã Bửu dứt khoát đem số điện thoại của Bùi Giai bỏ vào sổ đen.
Lúc bỏ chặn số điện thoại của, tin nhắn nhận được chỉ gọn lỏn: “Nhã Bửu, chúng ta cần chuyện, chờ em ở căn hộ riêng.”
Tối nay, tâm trạng tốt, tắt máy ngủ.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, chuyện đầu tiên là khởi động điện thoại ra xem, kết quả cũng thèm nhắn tin cho, Nhã Bửu hít sâu hơi, xuống lầu ăn điểm tâm.
Buổi chiều lại nhận được tin nhắn của, chỉ biết khó khăn thở dài: “Có việc phải sang nước hai tuần, khi về chúng ta sẽ nói chuyện.”
Kỳ thực chuyện đó cũng có gì to tát, Nhã Bửu tuyệt đối tin tưởng Bùi Giai, chỉ là ghét bị mất mặt, nếu chịu dụ dỗ, chậm nhất sáng nay có thể hòa lại như lúc ban đầu, nhưng mà đáng tiếc lại xem trọng công việc hơn, mâu thuẫn hiển nhiên trở nên gay gắt.
Thứ sáu, bà Đường cuối cùng cũng trở về thành phố H, nhìn thấy Nhã Bửu liền hỏi: “Con đến tham dự tiệc sinh nhật của bà ta?”
Nhã Bửu gật gật đầu: “Cha mẹ có ở đây, con lại ở nhà, sao thể?”
Bà Đường có thâm ý khác lườm Nhã Bửu, sau khi thay quần áo thì bà mới tán gẫu cùng: “Trước ngày hôm đó phải con cũng rời khỏi thành phố H sao?”
Nhã Bửu bị hỏi thì á khẩu trả lời được, vốn là biết dối.
Bà Đường nghĩ Nhã Bửu quá mức nan kham, chỉ hời hợt hỏi: “Con ̣nh ở đây luôn sao?” Một tuần nay Nhã Bửu cũng về căn hộ riêng.
“ phải, tuần này con có lịch diễn, tuần sau con lại trở về.” Nhã Bửu nũng nịu, cho dù vì Bùi Giai, cũng cường ngạnh giữ gìn cho bản thân một gian độc lập, lúc trước phải vất vả lắm mới thuyết phục được mẹ cho chuyển ra ngoài.
Buổi tối, Nhã Bửu kiểm tra tin nhắn điện thoại, vẫn là tin nhắn của mấy ngày trước.
Trước đây có tin đồn, Bùi đại thiếu gia có thói quen dỗ dành bạn, những bạn gái cũ của bởi vì tính cách cáu kỉnh nên cuối cùng kết thúc quan hệ.
Trái tim Nhã Bửu nặng trịch, nếu chịu buông tay thì có phải chuyện tốt?
Thứ hai, Nhã Bửu tập múa xong, vừa đến bãi đỗ xe chỉ thấy đèn xe đối diện lóe sáng, Bùi Giai từ xe bước xuống, bọn họ đứng đối diện nhau, Nhã Bửu cơ hồ cảm nhận, dường như đã thế kỷ rồi mới gặp lại.
Nhã Bửu rất muốn phớt lờ Bùi Giai, nhưng mà lại cảm thấy hành động này quá trẻ con, nên tập trưởng thành để xử lý, thể hòa hợp thì hẳn trở thành kẻ thù. Vì vậy, đứng chờ tại chỗ, mãi cho tới khi bước đến gần.
mặt Bùi Giai nổi đầy gân xanh, khuôn mặt hốc hác. Mị lực giảm, ngược lại càng khiến cho lồng ngực thương tâm.
“Vẫn còn giận sao? Nhã Bửu, em thể nào trưởng thành nổi.” Cách Bùi Giai nói chuyện giống như cố tình gây với.
“ phải chúng ta cần chuyện sao?” Nhã Bửu mở cửa xe: “ nói ̣a điểm, em lái xe tới.”
“ cần kiêng kị nơi công cộng rồi sao?” Bùi Giai hỏi, có phần mỉa mai.
Nhã Bửu học động tác nhíu mày của Bùi Giai, rõ ràng là Bùi đại thiếu gia biết cách dỗ dành người khác: “Được, có chuyện gì chúng ta sẽ nói trong điện thoại.” Nhã Bửu muốn ngồi vào xe nhưng lại bị Bùi Giai kéo mạnh cổ tay.
Tuy rằng Nhã Bửu đậu xe ở một nơi hoang vắng, nhưng đây phải là nơi để bọn họ cãi nhau.
“Nhã Bửu, chiến tranh lạnh gần tuần, em thích tiếp tục lãng phí thời gian?” Bùi Giai hỏi: “Đây là ý gì?”
“Em nghĩ rằng muốn dỗ dành em? Nếu phải em bỏ số điện thoại của vào sổ đen, hà cớ gì phải làm như thế, cũng cần lãng phí thời gian tổn thương nhau đến tuần? Còn em, em ̣nh biến mâu thuẫn này trở thành vô hạn?” Bùi Giai lôi kéo cổ tay Nhã Bửu buông.
Nhã Bửu tránh thoát được, chỉ cảm thấy tay đau, có người nhìn qua bên này, cho nên ngửa đầu hỏi: “Nhất định phải ở chỗ này tranh cãi?”
“Vào xe chở em về nhà, sáng sớm ngày mai đưa em làm.” Bùi Giai buông tay Nhã Bửu.
Nhã Bửu bị hành động của Bùi Giai chọc cười, cho rằng đã tha thứ cho rồi sao? Nhưng Bùi Giai quả thật là điểm yếu của, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi vào.
“Sau này đừng tới đoàn múa nữa có được?” Nhã Bửu tức giận.
“Lúc đoàn múa của em tìm nhà đầu tư, có biết bao nhiêu nịnh bợ, tại em tính qua cầu rút ván?” Bùi Giai phản pháo trào phúng.
Nhã Bửu tâm phục khẩu phục Bùi Giai, bị đánh bại bằng lời nói, thâm sâu cho rằng, lần sau nếu tìm một người bạn trai, chắc chắn đừng tìm một người hoạt ngôn.(1)
(1) Người có tài ăn nói.
Tác giả :
Minh Nguyệt Đang