Khoáng Thế Kim Sinh
Chương 48
“Không đúng, nói như vậy không thông a. Tiểu Ngoạt nhi, máu trên người của cháu là của đám người bắt cóc kia đi, như vậy hẳn là cháu đã đánh nhau với bọn họ. Nhưng cháu đã an toàn về nhà, điều này có nghĩa cháu đã xử lý bọn họ. Nói như vậy, cho dù bọn họ có che mặt thì cháu cũng đã nhìn thấy, người bình thường đều sẽ đi xem mặt bọn họ. Tại sao bây giờ cháu lại nói không biết?” Âu Dương Sóc nhìn thoáng qua Âu Dương Thần Tu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Âu Dương Ngoạt, phân tích nói.
“Không có hứng thú.” Âu Dương Ngoạt thản nhiên trả lời.
“…” Âu Dương Ngoạt trước kia cái gì cũng không để vào mắt, bộ dáng không có hứng thú, bây giờ không nhìn mặt bọn bắt cóc…điều này quả thật có khả năng.
Âu Dương Sóc thở dài đứng dậy: “Vậy được rồi, nếu tiểu Ngoạt nhi đã về rồi em với Hân cũng về thôi, đã trễ lắm rồi, để Dương Hân ở chung với chúng ta cũng không tiện.” Đặc biệt ở đây có Âu Dương Thần Tu, người mà ai đến cũng không từ chối.
Về phần chuyện bắt cóc, nhìn lão ca sủng tiểu Ngoạt nhi như vậy, hẳn là sẽ không bỏ qua.
“Được.”
Bọn họ vừa đi Âu Dương Thần Tu liền cho người hầu lui xuống, lúc này trong phòng ăn chỉ lại Âu Dương Ngoạt và Âu Dương Thần Tu. Hai người đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng đũa va vào chén và tiếng nhai nuốt thức ăn.
Khi Âu Dương Ngoạt ăn gần xong, Âu Dương Thần Tu mới mở miệng nói: “Lát nữa lên phòng chờ ta.” Từ công ty trực tiếp chạy đến sân bay, sau khi xuống máy bay thì chạy về đây luôn, cả ngày bận rộn làm Âu Dương Thần Tu có chút mệt mỏi, đợi Âu Dương Ngoạt ăn gần xong, hắn mới đi tắm rửa.
“Ừm.” Âu Dương Ngoạt gật gật đầu, mười phút sau, cậu mới buông đũa rời phòng ăn.
Trong phòng không có người nhưng đèn vẫn sáng, cái này là do Âu Dương Ngoạt lúc nãy vào cất máy chơi game mở lên nhưng không tắt. Cửa không đóng, Âu Dương Ngoạt ngồi trên giường, cậu thậm chí có thể nghe được tiếng nước chảy từ phòng tắm bên kia truyền đến.
Không bao lâu thì thấy Âu Dương Thần Tu mặc một cái quần dài, nửa người trên để trần đi vào. Hắn ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Ngoạt, tay cầm khăn lông lau tóc.
Khi Âu Dương Thần Tu lau khô tóc, mái tóc hơi rối hoàn toàn nhìn không giống vẻ thành thục ban ngày khi mặc âu phục, bây giờ trông hắn giống một thiếu niên hai mươi mấy tuổi nhìn không ra một chút ổn trọng.
Ném khăn lên thành ghế trong góc phòng, Âu Dương Thần Tu kéo Âu Dương Ngoạt về phía mình. “Lại đây ta nhìn xem.” Nắm cằm cậu xoay qua xoay lại kiểm tra mấy lượt, sau đó cởi áo ngủ của Âu Dương Ngoạt ra, kiểm tra vết thương trên người cậu.
“Ngươi không có gì nói với ta sao?” Âu Dương Thần Tu một bên kiểm tra một bên hỏi.
“…” Âu Dương Ngoạt không biết hắn muốn nói cái gì, khó hiểu nhìn hắn.
“Ngoạt nhi, ngươi còn nhớ mấy hôm trước ngươi hứa cái gì với ta không?” Không biết Âu Dương Thần Tu đang nghĩ cái gì, nhưng ngữ khí nói chuyện lại rất ôn hoà nhã nhặn.
“Nhớ.” Gật gật đầu.
“Hứa cái gì?” Hắn muốn nghe Âu Dương Ngoạt chính miệng nói lại lần nữa.
“Không lừa ngươi.” Dừng một chút Âu Dương Ngoạt mới trả lời.
“…Vậy nhớ kỹ lời của ngươi. Bây giờ nói rõ ràng tất cả mọi chuyện ngày hôm nay cho ta nghe.” Cậu có thể lừa được bất cứ ai, nhưng nếu muốn lừa một người khôn khéo như Âu Dương Thần Tu thì thật sự là không có khả năng.
“…” Âu Dương Thần Tu ngồi bên cạnh chờ câu trả lời của cậu, nhưng Âu Dương Ngoạt vẫn im lặng không nói gì.
Hít sâu một hơi, Âu Dương Ngoạt cuối cùng cũng thực hiện lời hứa của mình, nói tất cả mọi chuyện cho Âu Dương Thần Tu nghe.
“Tại sao muốn giấu diếm?” Nghe xong tất cả, thật lâu sau Âu Dương Thần Tu mới mở miệng hỏi.
“Không có gì, ta muốn tự mình giải quyết.” Mười một giờ, đồng hồ sinh lý của Âu Dương Ngoạt bắt đầu vang lên, cậu cởi áo tắm vừa rồi bị Âu Dương Thần Tu cởi một nửa, sau đó xốc chăn chui vào.
Âu Dương Thần Tu không biết nguyên nhân thật sự Âu Dương Ngoạt thay đổi, hắn vẫn luôn tin tưởng Âu Dương Ngoạt là người đa nhân cách như lời bác sĩ nói. Cho dù có dẫn phát tiềm năng đi nữa thì cái gì cũng đều có giới hạn của nó. “Không được, quá nguy hiểm. Chuyện này ta sẽ cho người đều tra, ngươi không cần nhúng tay.”
Nhún nhún vai, dù sao cậu cũng không chấp nhất chuyện này: “Không sao cả.”
Thấy cậu nghe lời như vậy Âu Dương Thần Tu rất vui, cười cười nhéo mặt cậu: “Ngoan! Ngủ sớm đi, ngày mai ta xin phép cho ngươi nghỉ một ngày ở nhà nghỉ ngơi.”
“Ừm.”
Chờ Âu Dương Ngoạt ngủ rồi Âu Dương Thần Tu tắt đèn đi ra ngoài, đến cuối hành lang lấy điện thoại ra gọi: “Sóc, tôi cho cậu thời gian ba ngày, cậu phải điều tra rõ ràng chuyện này cho tôi.”
“Lão ca, cho em thêm chút thời gian đi, một chút manh mối cũng không có thì chỉ có ba ngày làm sao mà tra ra.” Âu Dương Sóc bên kia điện thoại kêu rên.
“Ngày mai An Húc Nhiên sẽ mang tài liệu qua cho cậu, chỉ cần ba ngày là đủ rồi.”
“A? Lão ca, lúc nãy không phải tiểu Ngoạt nhi nói không có…chẳng lẽ là…”
Ngay lúc Âu Dương Sóc bên kia còn đang kinh ngạc, Âu Dương Thần Tu bên này không chút khách khí cúp điện thoại.
Quay trở lại phòng, Âu Dương Thần Tu ở trong bóng tối lần mò lên giường, ôm Âu Dương Ngoạt ngủ đến hừng đông.
Từ lúc sáng sớm rời giường đến giờ, ngoại trừ thời gian ăn cơm, Âu Dương Ngoạt vẫn luôn ở trong thư phòng, bởi vì cậu xin phép nghỉ hai ngày, nên giữa trưa Thuần Dã có gọi điện thoại đến hỏi thăm.
“Mắt của ngươi còn chưa khoẻ, không nên chơi game lâu quá, ra phòng khách nghỉ ngơi một lát đi.” An Húc Nhiên là người Âu Dương Thần Tu phái tới, cho nên Âu Dương Ngoạt có chuyện gì hắn đều biết nhất thanh nhị sở.
Quả thật cậu cũng cảm thấy mắt hơi khô còn có chút ngứa nữa, Âu Dương Ngoạt ngoan ngoãn gật gật đầu, đi theo hắn ra phòng khách ngồi xem tivi.
Âu Dương Ngoạt nằm dài trên ghế sô pha, lười biếng cầm điều khiển chuyển kênh, thỉnh thoảng dụi dụi hai mắt khô sáp.
Âu Dương Thần Tu tiếp nhận chai thuốc nhỏ mắt từ tay An Húc Nhiên, xoay mặt Âu Dương Ngoạt về phía mình, sau đó nâng cằm để cậu ngửa mặt lên: “Nhắm mắt lại, đừng lộn xộn.”
“Ừ.” Tuy nhắm mắt không nhìn thấy gì, nhưng mà tay kia vẫn không ngừng bấm chuyển kênh.
‘Chiều hôm nay, tại XX Đông Kinh, xảy ra một vụ nổ gas mạnh. Nạn nhân là bốn người đàn ông, bọn họ đều là @#&$&, cảnh sát đang điều tra nguyên nhân gây ra vụ nổ…’ Tin tức trên tivi khiến Âu Dương Ngoạt không để ý thuốc nhỏ mắt còn động trong mắt theo phản xạ mở mắt ra.
“Sao vậy?” Thấy Âu Dương Ngoạt đột nhiên mở mắt nhìn tivi chằm chằm, Âu Dương Thần Tu tò mò hỏi.
“Ngươi tra được không?” Không trả lời câu hỏi của Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Ngoạt hỏi ngược lại.
Có manh mối do Âu Dương Ngoạt cung cấp, việc điều tra tiến hành rất thuận lợi, hôm nay Âu Dương Sóc còn gọi điện thoại nói trước tối nay có thể tra ra chổ ở mấy người bắt cóc Âu Dương Ngoạt: “Sẽ nhanh chóng tra được, sao vậy?”
“Không cần tra nữa.” Chỉ chỉ tin tức tivi còn đang phát: “Bọn họ đã chết.” Nổ gas sao? Hừ! Xem ra là một người cùng nghề.
Nghe Âu Dương Ngoạt nói Âu Dương Thần Tu cũng không nói gì, chỉ nguy hiểm híp mắt rồi xoay người rời đi. Trước khi ra khỏi cửa còn không quên căn dặn Âu Dương Ngoạt ngoan ngoãn ở nhà, không được chơi game liên tục để tránh mắt bị nghiêm trọng hơn.
Hôm qua bắt cóc Âu Dương Ngoạt, hôm nay lại đột nhiên tử vong. Thông minh như Âu Dương Thần Tu làm sao không nhìn ra chuyện này có vấn đề? Nhưng mà ngược lại hắn rất có kiên nhẫn, hắn muốn nhìn xem ai to gan như vậy, dám đối nghịch với hắn.
Cách sự kiện Âu Dương Ngoạt bị bắt cóc đến bây giờ đã qua một tháng. Tuy rằng Âu Dương gia vẫn luôn điều tra nhưng đối phương dường như biết trước tất cả, đi trước bọn họ một bước cắt đứt tất cả manh mối.
Việc điều tra cũng vì vậy mà trì quãng không có tiến triển, nhưng cho dù như vậy Âu Dương gia vẫn không ngừng điều tra, bởi vì đây là ý của Âu Dương Thần Tu.
Mọi người cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ cần vận dụng năng lực của Bổn gia thì nhất định không bao lâu sẽ tra ra chân tướng. Nhưng hắn lại không làm như vậy, chỉ sử dụng người của mình điều tra, cảm giác giống như hắn đang đợi người đàn bà thần bí kia lần thứ hai xuất hiện.
Đã bước sang tháng mười, khí hậu Nhật Bản bắt đầu trở nên lạnh lẽo, Âu Dương Ngoạt cũng đã chuyển sang mặc trang phục mùa đông.
Bởi vì Âu Dương Sóc còn phải chiếu cố cô em họ còn đang ở đây, nên chuyện hắn mang Âu Dương Ngoạt đến câu lạc bộ đêm Âu Dương Thần Tu xử phạt không quá nặng.
Tuy không đến mức đưa hắn đến Châu Phi trải nghiệm cuộc sống nơi thảo nguyên rộng lớn. Bất quá tội chết có thể miễn, nhưng tội sống thì khó có thể tha, so sánh với việc bị trục xuất đến Châu Phi cũng không khác nhau là mấy, chỉ khác nhau ở chỗ một cái thuộc loại nguyên thuỷ hoá, một cái thuộc loại hiện đại hoá mà thôi.
Bởi vì hết năm nay Âu Dương Ngoạt sẽ kết thúc việc trao đổi học tập ở Nhật, cho nên Âu Dương Thần Tu quyết định ở lại đây bồi cậu cho đến khi về nước.
Tập đoàn Âu Dương gia rất lớn cho nên có rất nhiều việc cần hắn xử lý, thế là Âu Dương Thần Tu đem tất cả giao cho Âu Dương Sóc. Bây giờ từ việc lớn tới việc nhỏ đều do Âu Dương Sóc phụ trách, ngoại trừ chuyện cơ mật quan trọng thì Âu Dương Thần Tu mới tự mình đi, thời gian còn lại hắn đều mặc kệ.
Không cần hoài nghi, đây là trừng phạt Âu Dương Thần Tu dành cho Âu Dương Sóc, cũng đừng nghĩ hắn chẳng qua chỉ là thay thế Âu Dương Thần Tu làm việc, quản lý công ty.
Bởi vì bây giờ Âu Dương Sóc thay thế Âu Dương Thần Tu xử lý tất cả mọi việc lớn nhỏ, cho nên hắn phải không ngừng chạy qua chạy lại giữa Nhật Bản và Trung Quốc. Mấy ngày đầu thì không có vấn đề gì, Âu Dương Sóc còn cười trộm vì nghĩ mình nhặt được tiện nghi, nhưng mà kéo dài được một tháng thì thật đúng là Âu Dương Sóc bắt đầu ăn không tiêu.
Khi có chuyện quan trọng cần hắn đích thân xử lý thì cho dù có trễ mấy Âu Dương Sóc cũng phải chạy qua công ty bên kia. Một tháng này Âu Dương Sóc khổ không thể tả, thường xuyên kêu khổ, xám hối nhận sai với Âu Dương Thần Tu.
Nhưng Âu Dương Thần Tu vẫn bất vi sở động, sau đó nói một câu: “Thấy cậu mỗi ngày đều nhàm chán chạy đến câu lạc bộ đêm, mà đưa cậu đến Châu Phi thì cũng là đồ ăn hại, không bằng để đồ ăn hại lại đây hảo hảo lợi dụng, thay tôi mệt chết đi.”
Đúng vậy! Là hắn cố ý. Có một số việc thư ký có thể xử lý nhưng hắn lại muốn Âu Dương Sóc đi xử lý. Có một số việc có thể từ từ xử lý, nhưng hắn lại muốn Âu Dương Sóc xử lý ngay lập tức. Suốt mấy ngày liền ngồi máy bay chạy tới chạy lui, cho dù tinh lực Âu Dương Sóc có tốt đến đâu cũng không chịu nổi tra tấn như vậy.
Âu Dương Sóc mỗi ngày đều mệt đến mất nửa cái mạng mới lết về được đến nhà, vừa leo lên giường là lăn ra ngủ, làm gì còn tâm tình đến câu lạc bộ đêm. Có lẽ đây cũng là dụng ý của Âu Dương Thần Tu.
Bởi vậy, Âu Dương Sóc biết có cầu xin thế nào cũng không thể đả động đến lão ca lãnh huyết vô tình kia, bức bách rơi vào đường cùng, Âu Dương Sóc quyết định đi cầu Âu Dương Ngoạt nói giúp mình.
Đáng tiếc a. Không biết là hắn đánh giá cao phần ‘tình cảm’ giữa hắn và Âu Dương Ngoạt, hay là đánh giá thấp sự vô tình của Âu Dương Ngoạt. Cũng không nghĩ cha nào con nấy, lão tử đã như vậy thì nhi tử có tốt hơn chỗ nào?
Quả nhiên, Âu Dương Ngoạt một bộ chuyện không liên quan tới mình. Mặc hắn nói thế nào cậu cũng thờ ơ không để ý. Hoàn toàn không có một chút áy náy Âu Dương Sóc có ngày hôm nay là do cậu ‘bỏ đá xuống giếng’.
“Không có hứng thú.” Âu Dương Ngoạt thản nhiên trả lời.
“…” Âu Dương Ngoạt trước kia cái gì cũng không để vào mắt, bộ dáng không có hứng thú, bây giờ không nhìn mặt bọn bắt cóc…điều này quả thật có khả năng.
Âu Dương Sóc thở dài đứng dậy: “Vậy được rồi, nếu tiểu Ngoạt nhi đã về rồi em với Hân cũng về thôi, đã trễ lắm rồi, để Dương Hân ở chung với chúng ta cũng không tiện.” Đặc biệt ở đây có Âu Dương Thần Tu, người mà ai đến cũng không từ chối.
Về phần chuyện bắt cóc, nhìn lão ca sủng tiểu Ngoạt nhi như vậy, hẳn là sẽ không bỏ qua.
“Được.”
Bọn họ vừa đi Âu Dương Thần Tu liền cho người hầu lui xuống, lúc này trong phòng ăn chỉ lại Âu Dương Ngoạt và Âu Dương Thần Tu. Hai người đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng đũa va vào chén và tiếng nhai nuốt thức ăn.
Khi Âu Dương Ngoạt ăn gần xong, Âu Dương Thần Tu mới mở miệng nói: “Lát nữa lên phòng chờ ta.” Từ công ty trực tiếp chạy đến sân bay, sau khi xuống máy bay thì chạy về đây luôn, cả ngày bận rộn làm Âu Dương Thần Tu có chút mệt mỏi, đợi Âu Dương Ngoạt ăn gần xong, hắn mới đi tắm rửa.
“Ừm.” Âu Dương Ngoạt gật gật đầu, mười phút sau, cậu mới buông đũa rời phòng ăn.
Trong phòng không có người nhưng đèn vẫn sáng, cái này là do Âu Dương Ngoạt lúc nãy vào cất máy chơi game mở lên nhưng không tắt. Cửa không đóng, Âu Dương Ngoạt ngồi trên giường, cậu thậm chí có thể nghe được tiếng nước chảy từ phòng tắm bên kia truyền đến.
Không bao lâu thì thấy Âu Dương Thần Tu mặc một cái quần dài, nửa người trên để trần đi vào. Hắn ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Ngoạt, tay cầm khăn lông lau tóc.
Khi Âu Dương Thần Tu lau khô tóc, mái tóc hơi rối hoàn toàn nhìn không giống vẻ thành thục ban ngày khi mặc âu phục, bây giờ trông hắn giống một thiếu niên hai mươi mấy tuổi nhìn không ra một chút ổn trọng.
Ném khăn lên thành ghế trong góc phòng, Âu Dương Thần Tu kéo Âu Dương Ngoạt về phía mình. “Lại đây ta nhìn xem.” Nắm cằm cậu xoay qua xoay lại kiểm tra mấy lượt, sau đó cởi áo ngủ của Âu Dương Ngoạt ra, kiểm tra vết thương trên người cậu.
“Ngươi không có gì nói với ta sao?” Âu Dương Thần Tu một bên kiểm tra một bên hỏi.
“…” Âu Dương Ngoạt không biết hắn muốn nói cái gì, khó hiểu nhìn hắn.
“Ngoạt nhi, ngươi còn nhớ mấy hôm trước ngươi hứa cái gì với ta không?” Không biết Âu Dương Thần Tu đang nghĩ cái gì, nhưng ngữ khí nói chuyện lại rất ôn hoà nhã nhặn.
“Nhớ.” Gật gật đầu.
“Hứa cái gì?” Hắn muốn nghe Âu Dương Ngoạt chính miệng nói lại lần nữa.
“Không lừa ngươi.” Dừng một chút Âu Dương Ngoạt mới trả lời.
“…Vậy nhớ kỹ lời của ngươi. Bây giờ nói rõ ràng tất cả mọi chuyện ngày hôm nay cho ta nghe.” Cậu có thể lừa được bất cứ ai, nhưng nếu muốn lừa một người khôn khéo như Âu Dương Thần Tu thì thật sự là không có khả năng.
“…” Âu Dương Thần Tu ngồi bên cạnh chờ câu trả lời của cậu, nhưng Âu Dương Ngoạt vẫn im lặng không nói gì.
Hít sâu một hơi, Âu Dương Ngoạt cuối cùng cũng thực hiện lời hứa của mình, nói tất cả mọi chuyện cho Âu Dương Thần Tu nghe.
“Tại sao muốn giấu diếm?” Nghe xong tất cả, thật lâu sau Âu Dương Thần Tu mới mở miệng hỏi.
“Không có gì, ta muốn tự mình giải quyết.” Mười một giờ, đồng hồ sinh lý của Âu Dương Ngoạt bắt đầu vang lên, cậu cởi áo tắm vừa rồi bị Âu Dương Thần Tu cởi một nửa, sau đó xốc chăn chui vào.
Âu Dương Thần Tu không biết nguyên nhân thật sự Âu Dương Ngoạt thay đổi, hắn vẫn luôn tin tưởng Âu Dương Ngoạt là người đa nhân cách như lời bác sĩ nói. Cho dù có dẫn phát tiềm năng đi nữa thì cái gì cũng đều có giới hạn của nó. “Không được, quá nguy hiểm. Chuyện này ta sẽ cho người đều tra, ngươi không cần nhúng tay.”
Nhún nhún vai, dù sao cậu cũng không chấp nhất chuyện này: “Không sao cả.”
Thấy cậu nghe lời như vậy Âu Dương Thần Tu rất vui, cười cười nhéo mặt cậu: “Ngoan! Ngủ sớm đi, ngày mai ta xin phép cho ngươi nghỉ một ngày ở nhà nghỉ ngơi.”
“Ừm.”
Chờ Âu Dương Ngoạt ngủ rồi Âu Dương Thần Tu tắt đèn đi ra ngoài, đến cuối hành lang lấy điện thoại ra gọi: “Sóc, tôi cho cậu thời gian ba ngày, cậu phải điều tra rõ ràng chuyện này cho tôi.”
“Lão ca, cho em thêm chút thời gian đi, một chút manh mối cũng không có thì chỉ có ba ngày làm sao mà tra ra.” Âu Dương Sóc bên kia điện thoại kêu rên.
“Ngày mai An Húc Nhiên sẽ mang tài liệu qua cho cậu, chỉ cần ba ngày là đủ rồi.”
“A? Lão ca, lúc nãy không phải tiểu Ngoạt nhi nói không có…chẳng lẽ là…”
Ngay lúc Âu Dương Sóc bên kia còn đang kinh ngạc, Âu Dương Thần Tu bên này không chút khách khí cúp điện thoại.
Quay trở lại phòng, Âu Dương Thần Tu ở trong bóng tối lần mò lên giường, ôm Âu Dương Ngoạt ngủ đến hừng đông.
Từ lúc sáng sớm rời giường đến giờ, ngoại trừ thời gian ăn cơm, Âu Dương Ngoạt vẫn luôn ở trong thư phòng, bởi vì cậu xin phép nghỉ hai ngày, nên giữa trưa Thuần Dã có gọi điện thoại đến hỏi thăm.
“Mắt của ngươi còn chưa khoẻ, không nên chơi game lâu quá, ra phòng khách nghỉ ngơi một lát đi.” An Húc Nhiên là người Âu Dương Thần Tu phái tới, cho nên Âu Dương Ngoạt có chuyện gì hắn đều biết nhất thanh nhị sở.
Quả thật cậu cũng cảm thấy mắt hơi khô còn có chút ngứa nữa, Âu Dương Ngoạt ngoan ngoãn gật gật đầu, đi theo hắn ra phòng khách ngồi xem tivi.
Âu Dương Ngoạt nằm dài trên ghế sô pha, lười biếng cầm điều khiển chuyển kênh, thỉnh thoảng dụi dụi hai mắt khô sáp.
Âu Dương Thần Tu tiếp nhận chai thuốc nhỏ mắt từ tay An Húc Nhiên, xoay mặt Âu Dương Ngoạt về phía mình, sau đó nâng cằm để cậu ngửa mặt lên: “Nhắm mắt lại, đừng lộn xộn.”
“Ừ.” Tuy nhắm mắt không nhìn thấy gì, nhưng mà tay kia vẫn không ngừng bấm chuyển kênh.
‘Chiều hôm nay, tại XX Đông Kinh, xảy ra một vụ nổ gas mạnh. Nạn nhân là bốn người đàn ông, bọn họ đều là @#&$&, cảnh sát đang điều tra nguyên nhân gây ra vụ nổ…’ Tin tức trên tivi khiến Âu Dương Ngoạt không để ý thuốc nhỏ mắt còn động trong mắt theo phản xạ mở mắt ra.
“Sao vậy?” Thấy Âu Dương Ngoạt đột nhiên mở mắt nhìn tivi chằm chằm, Âu Dương Thần Tu tò mò hỏi.
“Ngươi tra được không?” Không trả lời câu hỏi của Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Ngoạt hỏi ngược lại.
Có manh mối do Âu Dương Ngoạt cung cấp, việc điều tra tiến hành rất thuận lợi, hôm nay Âu Dương Sóc còn gọi điện thoại nói trước tối nay có thể tra ra chổ ở mấy người bắt cóc Âu Dương Ngoạt: “Sẽ nhanh chóng tra được, sao vậy?”
“Không cần tra nữa.” Chỉ chỉ tin tức tivi còn đang phát: “Bọn họ đã chết.” Nổ gas sao? Hừ! Xem ra là một người cùng nghề.
Nghe Âu Dương Ngoạt nói Âu Dương Thần Tu cũng không nói gì, chỉ nguy hiểm híp mắt rồi xoay người rời đi. Trước khi ra khỏi cửa còn không quên căn dặn Âu Dương Ngoạt ngoan ngoãn ở nhà, không được chơi game liên tục để tránh mắt bị nghiêm trọng hơn.
Hôm qua bắt cóc Âu Dương Ngoạt, hôm nay lại đột nhiên tử vong. Thông minh như Âu Dương Thần Tu làm sao không nhìn ra chuyện này có vấn đề? Nhưng mà ngược lại hắn rất có kiên nhẫn, hắn muốn nhìn xem ai to gan như vậy, dám đối nghịch với hắn.
Cách sự kiện Âu Dương Ngoạt bị bắt cóc đến bây giờ đã qua một tháng. Tuy rằng Âu Dương gia vẫn luôn điều tra nhưng đối phương dường như biết trước tất cả, đi trước bọn họ một bước cắt đứt tất cả manh mối.
Việc điều tra cũng vì vậy mà trì quãng không có tiến triển, nhưng cho dù như vậy Âu Dương gia vẫn không ngừng điều tra, bởi vì đây là ý của Âu Dương Thần Tu.
Mọi người cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ cần vận dụng năng lực của Bổn gia thì nhất định không bao lâu sẽ tra ra chân tướng. Nhưng hắn lại không làm như vậy, chỉ sử dụng người của mình điều tra, cảm giác giống như hắn đang đợi người đàn bà thần bí kia lần thứ hai xuất hiện.
Đã bước sang tháng mười, khí hậu Nhật Bản bắt đầu trở nên lạnh lẽo, Âu Dương Ngoạt cũng đã chuyển sang mặc trang phục mùa đông.
Bởi vì Âu Dương Sóc còn phải chiếu cố cô em họ còn đang ở đây, nên chuyện hắn mang Âu Dương Ngoạt đến câu lạc bộ đêm Âu Dương Thần Tu xử phạt không quá nặng.
Tuy không đến mức đưa hắn đến Châu Phi trải nghiệm cuộc sống nơi thảo nguyên rộng lớn. Bất quá tội chết có thể miễn, nhưng tội sống thì khó có thể tha, so sánh với việc bị trục xuất đến Châu Phi cũng không khác nhau là mấy, chỉ khác nhau ở chỗ một cái thuộc loại nguyên thuỷ hoá, một cái thuộc loại hiện đại hoá mà thôi.
Bởi vì hết năm nay Âu Dương Ngoạt sẽ kết thúc việc trao đổi học tập ở Nhật, cho nên Âu Dương Thần Tu quyết định ở lại đây bồi cậu cho đến khi về nước.
Tập đoàn Âu Dương gia rất lớn cho nên có rất nhiều việc cần hắn xử lý, thế là Âu Dương Thần Tu đem tất cả giao cho Âu Dương Sóc. Bây giờ từ việc lớn tới việc nhỏ đều do Âu Dương Sóc phụ trách, ngoại trừ chuyện cơ mật quan trọng thì Âu Dương Thần Tu mới tự mình đi, thời gian còn lại hắn đều mặc kệ.
Không cần hoài nghi, đây là trừng phạt Âu Dương Thần Tu dành cho Âu Dương Sóc, cũng đừng nghĩ hắn chẳng qua chỉ là thay thế Âu Dương Thần Tu làm việc, quản lý công ty.
Bởi vì bây giờ Âu Dương Sóc thay thế Âu Dương Thần Tu xử lý tất cả mọi việc lớn nhỏ, cho nên hắn phải không ngừng chạy qua chạy lại giữa Nhật Bản và Trung Quốc. Mấy ngày đầu thì không có vấn đề gì, Âu Dương Sóc còn cười trộm vì nghĩ mình nhặt được tiện nghi, nhưng mà kéo dài được một tháng thì thật đúng là Âu Dương Sóc bắt đầu ăn không tiêu.
Khi có chuyện quan trọng cần hắn đích thân xử lý thì cho dù có trễ mấy Âu Dương Sóc cũng phải chạy qua công ty bên kia. Một tháng này Âu Dương Sóc khổ không thể tả, thường xuyên kêu khổ, xám hối nhận sai với Âu Dương Thần Tu.
Nhưng Âu Dương Thần Tu vẫn bất vi sở động, sau đó nói một câu: “Thấy cậu mỗi ngày đều nhàm chán chạy đến câu lạc bộ đêm, mà đưa cậu đến Châu Phi thì cũng là đồ ăn hại, không bằng để đồ ăn hại lại đây hảo hảo lợi dụng, thay tôi mệt chết đi.”
Đúng vậy! Là hắn cố ý. Có một số việc thư ký có thể xử lý nhưng hắn lại muốn Âu Dương Sóc đi xử lý. Có một số việc có thể từ từ xử lý, nhưng hắn lại muốn Âu Dương Sóc xử lý ngay lập tức. Suốt mấy ngày liền ngồi máy bay chạy tới chạy lui, cho dù tinh lực Âu Dương Sóc có tốt đến đâu cũng không chịu nổi tra tấn như vậy.
Âu Dương Sóc mỗi ngày đều mệt đến mất nửa cái mạng mới lết về được đến nhà, vừa leo lên giường là lăn ra ngủ, làm gì còn tâm tình đến câu lạc bộ đêm. Có lẽ đây cũng là dụng ý của Âu Dương Thần Tu.
Bởi vậy, Âu Dương Sóc biết có cầu xin thế nào cũng không thể đả động đến lão ca lãnh huyết vô tình kia, bức bách rơi vào đường cùng, Âu Dương Sóc quyết định đi cầu Âu Dương Ngoạt nói giúp mình.
Đáng tiếc a. Không biết là hắn đánh giá cao phần ‘tình cảm’ giữa hắn và Âu Dương Ngoạt, hay là đánh giá thấp sự vô tình của Âu Dương Ngoạt. Cũng không nghĩ cha nào con nấy, lão tử đã như vậy thì nhi tử có tốt hơn chỗ nào?
Quả nhiên, Âu Dương Ngoạt một bộ chuyện không liên quan tới mình. Mặc hắn nói thế nào cậu cũng thờ ơ không để ý. Hoàn toàn không có một chút áy náy Âu Dương Sóc có ngày hôm nay là do cậu ‘bỏ đá xuống giếng’.
Tác giả :
Lãnh Dạ Minh Hoàng