Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam
Chương 96: Phiên ngoại nhân ngư: Luân hồi (Phần một)
Sau khi ý thức được phát sinh ra chuyện gì, nhân ngư tay nhẹ nhàng run rẩy lên, con ngươi hắn sẫm màu co rút nhanh, trên mặt mỹ lệ vặn vẹo đến dữ tợn.
Hắn đem người yêu nhiệt độ trở nên lạnh lẽo ôm vào trong ngực, hắn từng lần từng lần một kêu tên người yêu, trong thanh âm không hề che giấu chút bi ai nào.
Không thể tiếp thu.
Không thể tiếp thu.
Làm sao có thể tiếp thu.
Nhân ngư đem đầu tựa ở trên người người yêu, bàn tay của hắn từ gò má hướng phía dưới khẽ vuốt, đi thẳng tới trên bụng mềm mại.
Bên trong còn có nhịp tim yếu ớt đang nhảy nhót, cất giấu một sinh mệnh còn sống. Nhân ngư vẫn không có nói cho người yêu cái sự thật kia.
Dòng máu của hắn có thể khiến cho người khác biến dị, mà ngay trong quá trình biến dị, nhân loại có thể nắm giữ đuôi cá mỹ lệ, trong cùng một lúc bọn họ sẽ thai nghén dòng dõi đời sau.
Nhân ngư tự xưng là thông minh tuyệt đỉnh, hắn biết nhân loại là sinh vật như thế nào, cùng người yêu nghiên cứu chính mình, hắn cũng đem người yêu nghiên cứu rất thấu triệt.
Hắn biết nhân loại có phân chia nam nữ, giống như loài cá bên trong phân biệt thư hùng.
Hắn còn biết một loại được gọi là ‘Tôn nghiêm nam tính’.
Vì lẽ đó nhân ngư không dám nói cho người yêu sự thật này, hoặc là nói hắn đang sợ hãi, sợ hãi người yêu của hắn biết sự thật này, sau đó sẽ lo sợ bất an, coi chính mình là quái vật.
Đương nhiên, từ nhân loại biến dị thành nhân ngư, đối với người yêu mà nói vốn dĩ là một chuyện khó mà tin nổi.
Nhân ngư biết người yêu ép buộc chính mình thích ứng tất cả, nét cười của y rất miễn cưỡng, ánh mắt y lộ ra đau thương mơ hồ, sắc mặt y mỗi lần thân thể phát sinh biến hóa đột nhiên trở nên trắng bệch.
Những điều này nhân ngư đều biết.
Vì lẽ đó cũng khiến hắn không thể nói, không dám nói.
Mà những lời hắn ‘Tự cho là’ kia, hắn đã sớm làm tốt tư tưởng tương lai, hiện tại toàn bộ đều hóa thành bọt nước.
Nhân ngư nhắm mắt lại, trên mặt là thần sắc cực kỳ thống khổ, chăm chú ôm người yêu vào lòng, tiến đến bên tai y, nói rằng: “Ta sẽ không bỏ qua cho anh.”
Hắn chậm rãi mở mắt ra, cảm giác âm u vắng lặng ở biển sâu giống như trong con ngươi của hắn.
Nhân ngư cẩn thận từng li từng tí một đem người yêu dùng quần áo gói lại, trên môi mất đi màu máu ấn xuống cái hôn nhẹ nhàng, không nghe thấy được lời nỉ non từ hắn: “Anh trốn không thoát, vĩnh viễn vĩnh viễn, chỉ có thể lưu lại ở bên cạnh ta.”
Nhân ngư đem người yêu thu xếp xong xuôi, tiếp đó đem băng gạc quấn trên eo bụng cởi ra, lộ ra vết thương bên trong khôi phục hơn nửa. Vết thương sâu tới xương không chảy máu nữa, nhưng nhìn thấy vẫn giật mình hoảng hốt.
Hắn đem mình ngâm trong biển, tóc đen thật dài trôi nổi trên mặt nước, cảm nhận được nỗi đau xé rách tim gan.
Nhân ngư xoay người lại, một lần cuối cùng liếc nhìn sào huyệt bọn họ, còn có người yêu lẳng lặng mê man ở nơi tận sâu xa kia.
Hắn nói: “Ta đi tìm anh.”
“Đem anh mang về.”
Nhân ngư vung vẩy vây đuôi màu bạc, đem ánh mắt quyến luyến thương xót thu hồi lại, buông xuống con ngươi, theo phương hướng gió biển, đi đến cái nơi mà hắn đã tới trăm lần, ngàn lần, hải vực quen thuộc.
Đó là biển Erfene, cũng là nơi bọn họ lần đầu tiên gặp mặt.
Nhân ngư đang lẳng lặng chờ đợi.
Chờ đợi những người sưu tập sinh vật kỳ bí xuất hiện trăm lần, ca nô xuất hiện ngàn lần trong tầm mắt hắn, đồng thời như trăm lần trước, ngàn lần như thế, đem hắn vớt lên thuyền.
Nhân ngư nguyên bản căm hận cùng căm ghét tao ngộ, nhưng lúc này đây lại mong chờ phát sinh trước nay chưa từng có.
Tuy rằng không thể tưởng tượng nổi, nhưng loại sinh vật như nhân ngư này tồn tại sự thật là như vậy, hắn vô số lần luân hồi cũng là sự thật.
Theo đúng nguyên tác vừa mới bắt đầu, đúng quy củ đúng quỹ đạo căn bản không có chút nào lệch khỏi.
Tên nhà sinh vật học Bùi Nhan mang theo học sinh đi đến biển Erfene, bọn họ thông qua trinh sát, thành công bắt lấy nhân ngư chỉ có trong thần thoại mới xuất hiện.
Hơn nữa Bùi Nhan còn phát hiện, nhân ngư cũng không giống như bên trong thần thoại miêu tả là hung tàn bạo lực, mà là dị thường hiền lành thuận theo.
Liền làm sứ đồ trầm trọng thêm mọi việc, thí nghiệm tàn nhẫn tiếp tục, thống khổ dằn vặt một khắc đều chưa từng ngừng lại.
Cho dù bản tính có thuần lương như thế nào đi chăng nữa, thân thể lại vô lực, nhân ngư trải qua thí nghiệm không phải người bình thường có thể chịu được, cuối cùng không thể kiềm chế được bộc phát ra.
Hắn quyết định được ăn cả ngã về không.
Bùi Nhan đã hoàn toàn đúng khi hắn thả xuống cảnh giác, trong mắt tên nghiên cứu lãnh khốc lại tàn nhẫn này, nhân ngư chỉ là một loại trí lực trung đẳng thậm chí hạ đẳng, không có bất kỳ lực công kích cùng uy hiếp nào.
Thời điểm Bùi Nhan lại một lần nữa đem hắn phóng tới trên bàn mổ, nhân ngư trong tay nắm chặt dao giải phẫu cầm trong lòng bàn tay của chính mình, đồng thời ở giây tiếp theo, cắt ra trên cổ Bùi Nhan động mạch lớn.
Máu tươi nóng rực văng đầy trên mặt hắn, nhân ngư từ trong con ngươi sợ hãi của nhà nghiên cứu, nhìn thấy mặt không hề cảm xúc chính mình.
Nhân ngư kéo lên khóe miệng, lộ ra mỉm cười tàn nhẫn.
Nhân ngư giơ cao cánh tay lên, tiếp theo chém xuống liên tiếp, lần này mục tiêu của hắn là lòng ngực nam nhân.
Hắn nghe được tiếng dao giải phẫu sắc bén mạnh mẽ cắt lên da thịt.
Hắn nghe được nam nhân rên rỉ sắp chết lại không cam lòng.
Tuyệt vời như thế, dễ nghe như vậy.
Hết thảy đều kết thúc.
Nhân ngư ghét bỏ đem máu tươi trên mặt dùng ngón tay bôi đi, hóa ra tên nhân loại này máu tươi lại ấm áp đến vậy, hắn còn tưởng rằng nó sẽ lạnh lẽo, dày đặc màu đen kịt.
Hắn đẩy ra cửa sổ phòng thí nghiệm, say sưa ngửi khí tức tinh ngọt biển rộng ngoài cửa sổ, thả người nhảy một cái, liền từ khoang thuyền lầu hai nhảy xuống, quay về biển rộng ôm ấp.
Nhân ngư tưởng chính mình trốn ra được. Hắn thoả thích ở trong biển rộng bơi lội, lớn tiếng hô hoán đàn hải âu bay lượn ở trên không, dùng vỏ sò cùng trân châu làm thành dây chuyền tinh xảo đẹp mắt đưa cho cá heo.
Chỉ là không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới.
Vào ngày thứ hai, hắn lại nhìn thấy cái ca nô hắn hận thấu xương kia, thời điểm bị bắt lại lên thuyền, lại nhìn thấy cái tên nghiên cứu hận không thể khoét huyết nhục kia.
Phòng thí nghiệm quen thuộc, bồn thủy tinh quen thuộc, bàn mổ quen thuộc.
Nhân ngư không có phản kháng chính diện, Thượng Đế lúc sáng tạo ra biển rộng, đã quên dành cho bọn họ năng lực tương ứng.
Nhân ngư không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại.
Hắn ẩn nhẫn ngủ đông, rốt cuộc tìm được thời khắc Bùi Nhan thư giãn.
Lượng lớn máu tươi phun trào ra, mùi máu tanh nồng nặc lan truyền mỏng manh trong không khí. Nhân ngư thảng thốt đem dao trong tay ném xuống đất, lại một lần nữa hoảng loạn mở cửa sổ chạy ra bên ngoài.
Một lần, hai lần, ba lần… Vô số lần.
Nhân ngư đếm không hết hắn cùng tên nghiên cứu khó ưa gặp gỡ bao nhiêu lần.
Đồng mắt trong trẻo biến thành ám trầm nhìn không thấu, vẻ mặt trở nên lạnh lẽo cùng mất cảm xúc, nhân ngư từ cái bóng trong nước nhìn thấy chính mình, cảm thấy quái dị lại xa lạ.
Như vậy bắt giữ cùng bị bắt cứ như vòng lặp luẩn quẩn, mãi đến tận nhân ngư nắm giữ được sức mạnh đều không thể bị phá vỡ.
Ánh mắt, tiếng ca, sức mạnh, đều là vũ khí của hắn.
Nhân ngư bị bắt lên ca nô, lưới đánh cá trói buộc hắn trước đó không lâu bị răng cá mập cắn gây trọng thương thân thể, máu màu xanh lam từ thương tích hắn chậm rãi chảy ra.
Sau khi hắn có năng lực, cũng là vì đem sức mạnh của hắn tạm thời áp chế lại, mỗi lần sắp đến thời khắc luân hồi, đều sẽ có một con động vật biển to lớn đem hắn gây trọng thương, sau đó ca nô nhân cơ hội dùng lưới đánh cá bắt giữ hắn tới đây.
Vui mừng chính là, lần này hắn không cần lại ngủ đông lâu như vậy nữa, mà có thể trực tiếp dùng nắm đấm đập bể kiếng, lại dùng móng tay sắc bén cắt ra yết hầu nam nhân.
Luân hồi vẫn tiếp tục.
Nhân ngư vô số lần trải qua luân hồi, vô số lần muốn chạy trốn cái mê hồn trận này.
Chỉ là hắn bất kể nỗ lực như thế nào, đều không thể đánh vỡ nguyền rủa vĩnh hằng này.
Mãi đến tận có một lần. Hắn gặp phải Bùi Nhan không giống như trước.
Bùi Nhan nhìn trong ánh mắt của hắn vẫn mang theo ca ngợi, còn đối với sự vật mới mẻ với ánh nhìn tràn đầy nóng rực. Nhân ngư đối đầu con ngươi hắn, nhìn thấy trong mắt nam nhân tâm tình cuồn cuộn, nhưng phát hiện mình không có như những lần trước căm hận đến như vậy.
Tâm tình từ lâu không có sóng lớn lúc này vẽ ra sóng gợn nhàn nhạt, nhân ngư sinh ra một loại ý nghĩ đùa cợt y.
Nghĩ như thế, liền bắt tay thực hiện.
Nhìn thấy nam nhân đỏ cả mặt từ trong ảo giác thoát ra ngoài, lại dùng ánh mắt không thể tin nhìn về phía hắn, hoảng loạn tránh né ánh mắt hắn đưa tới, nhân ngư tâm tình trở nên thỏa mãn.
Hắn nghĩ, tạm thời giữ lại người này, đợi đến khi nam nhân lộ ra bộ mặt ghê tởm thật sự, hắn sẽ không chút do dự giết chết nam nhân.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, thí nghiệm từ lâu theo dự liệu không có chân chính làm.
Nam nhân chỉ là nỗ lực dùng lời nói giao lưu với hắn, lại dùng bút miêu tả phác họa trên cuốn sổ, mà đặt ở phía bên cạnh bồn thủy tinh, là máy móc điều chỉnh nhiệt độ thích hợp.
Vết thương trên người nhờ dịch dinh dưỡng cùng thân thể ảnh hưởng nên tự khép lại, sớm đã biến mất không còn dấu vết.
Nhân ngư hưởng thụ yên tĩnh trong chốc lát.
Trong vô số lần luân hồi, kỳ thực hắn từ lâu đã kiệt sức.
Nhân ngư đem hai bàn tay kề sát trên vách thủy tinh, hắn vẻ mặt giả vờ bi thương, dùng ngôn ngữ của chính mình nói: “Ta muốn giết anh.”
“Cắt cổ anh ra, khiến máu tươi văng tứ phía.”
“Đâm vào lòng ngực anh, không thèm nhìn anh bi ai gào thét trong tuyệt vọng.”
Lời nói hắn cực kỳ máu tanh, nhưng nhìn thấy nam nhân trên mặt biểu hiện bi thương, hắn giả vờ trên mặt bi ai hơi run lên, trong lòng dâng lên bệnh trạng thỏa mãn toàn thân.
Hắn từ bỏ muốn nói ra.
Nam nhân cố ý cùng hắn nói chuyện, nhân ngư không tiết lộ chính mình đã sớm học được ngôn ngữ loài người, giả bộ ngốc kêu tên của hắn.
Thế nhưng cực kỳ thật lòng nói: “Bùi, Nhan.”
Nhìn thấy nam nhân trên mặt lộ ra nụ cười cao hứng, nhân ngư cảm thấy lần này tên nghiên cứu thật quá sức ngu dại, hay là hắn chỉ ở trước mặt mình, mới không che giấu biểu hiện bản thân.
Có điều không thể phủ nhận chính là, nhân ngư thích nam nhân như vậy.
Nam nhân trêu đùa xong còn muốn cho hắn một cái tên.
Nhân ngư từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy bộ tộc của hắn, chưa từng thấy cha mẹ hắn, càng không muốn nắm giữ tên của chính mình.
Tuy rằng biểu hiện nhân ngư không quá thích cái tên gọi là “Tán Tỉnh”, nhưng hắn cũng cực kỳ quý trọng cái tên này.
(Hết chương 96)
Hắn đem người yêu nhiệt độ trở nên lạnh lẽo ôm vào trong ngực, hắn từng lần từng lần một kêu tên người yêu, trong thanh âm không hề che giấu chút bi ai nào.
Không thể tiếp thu.
Không thể tiếp thu.
Làm sao có thể tiếp thu.
Nhân ngư đem đầu tựa ở trên người người yêu, bàn tay của hắn từ gò má hướng phía dưới khẽ vuốt, đi thẳng tới trên bụng mềm mại.
Bên trong còn có nhịp tim yếu ớt đang nhảy nhót, cất giấu một sinh mệnh còn sống. Nhân ngư vẫn không có nói cho người yêu cái sự thật kia.
Dòng máu của hắn có thể khiến cho người khác biến dị, mà ngay trong quá trình biến dị, nhân loại có thể nắm giữ đuôi cá mỹ lệ, trong cùng một lúc bọn họ sẽ thai nghén dòng dõi đời sau.
Nhân ngư tự xưng là thông minh tuyệt đỉnh, hắn biết nhân loại là sinh vật như thế nào, cùng người yêu nghiên cứu chính mình, hắn cũng đem người yêu nghiên cứu rất thấu triệt.
Hắn biết nhân loại có phân chia nam nữ, giống như loài cá bên trong phân biệt thư hùng.
Hắn còn biết một loại được gọi là ‘Tôn nghiêm nam tính’.
Vì lẽ đó nhân ngư không dám nói cho người yêu sự thật này, hoặc là nói hắn đang sợ hãi, sợ hãi người yêu của hắn biết sự thật này, sau đó sẽ lo sợ bất an, coi chính mình là quái vật.
Đương nhiên, từ nhân loại biến dị thành nhân ngư, đối với người yêu mà nói vốn dĩ là một chuyện khó mà tin nổi.
Nhân ngư biết người yêu ép buộc chính mình thích ứng tất cả, nét cười của y rất miễn cưỡng, ánh mắt y lộ ra đau thương mơ hồ, sắc mặt y mỗi lần thân thể phát sinh biến hóa đột nhiên trở nên trắng bệch.
Những điều này nhân ngư đều biết.
Vì lẽ đó cũng khiến hắn không thể nói, không dám nói.
Mà những lời hắn ‘Tự cho là’ kia, hắn đã sớm làm tốt tư tưởng tương lai, hiện tại toàn bộ đều hóa thành bọt nước.
Nhân ngư nhắm mắt lại, trên mặt là thần sắc cực kỳ thống khổ, chăm chú ôm người yêu vào lòng, tiến đến bên tai y, nói rằng: “Ta sẽ không bỏ qua cho anh.”
Hắn chậm rãi mở mắt ra, cảm giác âm u vắng lặng ở biển sâu giống như trong con ngươi của hắn.
Nhân ngư cẩn thận từng li từng tí một đem người yêu dùng quần áo gói lại, trên môi mất đi màu máu ấn xuống cái hôn nhẹ nhàng, không nghe thấy được lời nỉ non từ hắn: “Anh trốn không thoát, vĩnh viễn vĩnh viễn, chỉ có thể lưu lại ở bên cạnh ta.”
Nhân ngư đem người yêu thu xếp xong xuôi, tiếp đó đem băng gạc quấn trên eo bụng cởi ra, lộ ra vết thương bên trong khôi phục hơn nửa. Vết thương sâu tới xương không chảy máu nữa, nhưng nhìn thấy vẫn giật mình hoảng hốt.
Hắn đem mình ngâm trong biển, tóc đen thật dài trôi nổi trên mặt nước, cảm nhận được nỗi đau xé rách tim gan.
Nhân ngư xoay người lại, một lần cuối cùng liếc nhìn sào huyệt bọn họ, còn có người yêu lẳng lặng mê man ở nơi tận sâu xa kia.
Hắn nói: “Ta đi tìm anh.”
“Đem anh mang về.”
Nhân ngư vung vẩy vây đuôi màu bạc, đem ánh mắt quyến luyến thương xót thu hồi lại, buông xuống con ngươi, theo phương hướng gió biển, đi đến cái nơi mà hắn đã tới trăm lần, ngàn lần, hải vực quen thuộc.
Đó là biển Erfene, cũng là nơi bọn họ lần đầu tiên gặp mặt.
Nhân ngư đang lẳng lặng chờ đợi.
Chờ đợi những người sưu tập sinh vật kỳ bí xuất hiện trăm lần, ca nô xuất hiện ngàn lần trong tầm mắt hắn, đồng thời như trăm lần trước, ngàn lần như thế, đem hắn vớt lên thuyền.
Nhân ngư nguyên bản căm hận cùng căm ghét tao ngộ, nhưng lúc này đây lại mong chờ phát sinh trước nay chưa từng có.
Tuy rằng không thể tưởng tượng nổi, nhưng loại sinh vật như nhân ngư này tồn tại sự thật là như vậy, hắn vô số lần luân hồi cũng là sự thật.
Theo đúng nguyên tác vừa mới bắt đầu, đúng quy củ đúng quỹ đạo căn bản không có chút nào lệch khỏi.
Tên nhà sinh vật học Bùi Nhan mang theo học sinh đi đến biển Erfene, bọn họ thông qua trinh sát, thành công bắt lấy nhân ngư chỉ có trong thần thoại mới xuất hiện.
Hơn nữa Bùi Nhan còn phát hiện, nhân ngư cũng không giống như bên trong thần thoại miêu tả là hung tàn bạo lực, mà là dị thường hiền lành thuận theo.
Liền làm sứ đồ trầm trọng thêm mọi việc, thí nghiệm tàn nhẫn tiếp tục, thống khổ dằn vặt một khắc đều chưa từng ngừng lại.
Cho dù bản tính có thuần lương như thế nào đi chăng nữa, thân thể lại vô lực, nhân ngư trải qua thí nghiệm không phải người bình thường có thể chịu được, cuối cùng không thể kiềm chế được bộc phát ra.
Hắn quyết định được ăn cả ngã về không.
Bùi Nhan đã hoàn toàn đúng khi hắn thả xuống cảnh giác, trong mắt tên nghiên cứu lãnh khốc lại tàn nhẫn này, nhân ngư chỉ là một loại trí lực trung đẳng thậm chí hạ đẳng, không có bất kỳ lực công kích cùng uy hiếp nào.
Thời điểm Bùi Nhan lại một lần nữa đem hắn phóng tới trên bàn mổ, nhân ngư trong tay nắm chặt dao giải phẫu cầm trong lòng bàn tay của chính mình, đồng thời ở giây tiếp theo, cắt ra trên cổ Bùi Nhan động mạch lớn.
Máu tươi nóng rực văng đầy trên mặt hắn, nhân ngư từ trong con ngươi sợ hãi của nhà nghiên cứu, nhìn thấy mặt không hề cảm xúc chính mình.
Nhân ngư kéo lên khóe miệng, lộ ra mỉm cười tàn nhẫn.
Nhân ngư giơ cao cánh tay lên, tiếp theo chém xuống liên tiếp, lần này mục tiêu của hắn là lòng ngực nam nhân.
Hắn nghe được tiếng dao giải phẫu sắc bén mạnh mẽ cắt lên da thịt.
Hắn nghe được nam nhân rên rỉ sắp chết lại không cam lòng.
Tuyệt vời như thế, dễ nghe như vậy.
Hết thảy đều kết thúc.
Nhân ngư ghét bỏ đem máu tươi trên mặt dùng ngón tay bôi đi, hóa ra tên nhân loại này máu tươi lại ấm áp đến vậy, hắn còn tưởng rằng nó sẽ lạnh lẽo, dày đặc màu đen kịt.
Hắn đẩy ra cửa sổ phòng thí nghiệm, say sưa ngửi khí tức tinh ngọt biển rộng ngoài cửa sổ, thả người nhảy một cái, liền từ khoang thuyền lầu hai nhảy xuống, quay về biển rộng ôm ấp.
Nhân ngư tưởng chính mình trốn ra được. Hắn thoả thích ở trong biển rộng bơi lội, lớn tiếng hô hoán đàn hải âu bay lượn ở trên không, dùng vỏ sò cùng trân châu làm thành dây chuyền tinh xảo đẹp mắt đưa cho cá heo.
Chỉ là không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới.
Vào ngày thứ hai, hắn lại nhìn thấy cái ca nô hắn hận thấu xương kia, thời điểm bị bắt lại lên thuyền, lại nhìn thấy cái tên nghiên cứu hận không thể khoét huyết nhục kia.
Phòng thí nghiệm quen thuộc, bồn thủy tinh quen thuộc, bàn mổ quen thuộc.
Nhân ngư không có phản kháng chính diện, Thượng Đế lúc sáng tạo ra biển rộng, đã quên dành cho bọn họ năng lực tương ứng.
Nhân ngư không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại.
Hắn ẩn nhẫn ngủ đông, rốt cuộc tìm được thời khắc Bùi Nhan thư giãn.
Lượng lớn máu tươi phun trào ra, mùi máu tanh nồng nặc lan truyền mỏng manh trong không khí. Nhân ngư thảng thốt đem dao trong tay ném xuống đất, lại một lần nữa hoảng loạn mở cửa sổ chạy ra bên ngoài.
Một lần, hai lần, ba lần… Vô số lần.
Nhân ngư đếm không hết hắn cùng tên nghiên cứu khó ưa gặp gỡ bao nhiêu lần.
Đồng mắt trong trẻo biến thành ám trầm nhìn không thấu, vẻ mặt trở nên lạnh lẽo cùng mất cảm xúc, nhân ngư từ cái bóng trong nước nhìn thấy chính mình, cảm thấy quái dị lại xa lạ.
Như vậy bắt giữ cùng bị bắt cứ như vòng lặp luẩn quẩn, mãi đến tận nhân ngư nắm giữ được sức mạnh đều không thể bị phá vỡ.
Ánh mắt, tiếng ca, sức mạnh, đều là vũ khí của hắn.
Nhân ngư bị bắt lên ca nô, lưới đánh cá trói buộc hắn trước đó không lâu bị răng cá mập cắn gây trọng thương thân thể, máu màu xanh lam từ thương tích hắn chậm rãi chảy ra.
Sau khi hắn có năng lực, cũng là vì đem sức mạnh của hắn tạm thời áp chế lại, mỗi lần sắp đến thời khắc luân hồi, đều sẽ có một con động vật biển to lớn đem hắn gây trọng thương, sau đó ca nô nhân cơ hội dùng lưới đánh cá bắt giữ hắn tới đây.
Vui mừng chính là, lần này hắn không cần lại ngủ đông lâu như vậy nữa, mà có thể trực tiếp dùng nắm đấm đập bể kiếng, lại dùng móng tay sắc bén cắt ra yết hầu nam nhân.
Luân hồi vẫn tiếp tục.
Nhân ngư vô số lần trải qua luân hồi, vô số lần muốn chạy trốn cái mê hồn trận này.
Chỉ là hắn bất kể nỗ lực như thế nào, đều không thể đánh vỡ nguyền rủa vĩnh hằng này.
Mãi đến tận có một lần. Hắn gặp phải Bùi Nhan không giống như trước.
Bùi Nhan nhìn trong ánh mắt của hắn vẫn mang theo ca ngợi, còn đối với sự vật mới mẻ với ánh nhìn tràn đầy nóng rực. Nhân ngư đối đầu con ngươi hắn, nhìn thấy trong mắt nam nhân tâm tình cuồn cuộn, nhưng phát hiện mình không có như những lần trước căm hận đến như vậy.
Tâm tình từ lâu không có sóng lớn lúc này vẽ ra sóng gợn nhàn nhạt, nhân ngư sinh ra một loại ý nghĩ đùa cợt y.
Nghĩ như thế, liền bắt tay thực hiện.
Nhìn thấy nam nhân đỏ cả mặt từ trong ảo giác thoát ra ngoài, lại dùng ánh mắt không thể tin nhìn về phía hắn, hoảng loạn tránh né ánh mắt hắn đưa tới, nhân ngư tâm tình trở nên thỏa mãn.
Hắn nghĩ, tạm thời giữ lại người này, đợi đến khi nam nhân lộ ra bộ mặt ghê tởm thật sự, hắn sẽ không chút do dự giết chết nam nhân.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, thí nghiệm từ lâu theo dự liệu không có chân chính làm.
Nam nhân chỉ là nỗ lực dùng lời nói giao lưu với hắn, lại dùng bút miêu tả phác họa trên cuốn sổ, mà đặt ở phía bên cạnh bồn thủy tinh, là máy móc điều chỉnh nhiệt độ thích hợp.
Vết thương trên người nhờ dịch dinh dưỡng cùng thân thể ảnh hưởng nên tự khép lại, sớm đã biến mất không còn dấu vết.
Nhân ngư hưởng thụ yên tĩnh trong chốc lát.
Trong vô số lần luân hồi, kỳ thực hắn từ lâu đã kiệt sức.
Nhân ngư đem hai bàn tay kề sát trên vách thủy tinh, hắn vẻ mặt giả vờ bi thương, dùng ngôn ngữ của chính mình nói: “Ta muốn giết anh.”
“Cắt cổ anh ra, khiến máu tươi văng tứ phía.”
“Đâm vào lòng ngực anh, không thèm nhìn anh bi ai gào thét trong tuyệt vọng.”
Lời nói hắn cực kỳ máu tanh, nhưng nhìn thấy nam nhân trên mặt biểu hiện bi thương, hắn giả vờ trên mặt bi ai hơi run lên, trong lòng dâng lên bệnh trạng thỏa mãn toàn thân.
Hắn từ bỏ muốn nói ra.
Nam nhân cố ý cùng hắn nói chuyện, nhân ngư không tiết lộ chính mình đã sớm học được ngôn ngữ loài người, giả bộ ngốc kêu tên của hắn.
Thế nhưng cực kỳ thật lòng nói: “Bùi, Nhan.”
Nhìn thấy nam nhân trên mặt lộ ra nụ cười cao hứng, nhân ngư cảm thấy lần này tên nghiên cứu thật quá sức ngu dại, hay là hắn chỉ ở trước mặt mình, mới không che giấu biểu hiện bản thân.
Có điều không thể phủ nhận chính là, nhân ngư thích nam nhân như vậy.
Nam nhân trêu đùa xong còn muốn cho hắn một cái tên.
Nhân ngư từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy bộ tộc của hắn, chưa từng thấy cha mẹ hắn, càng không muốn nắm giữ tên của chính mình.
Tuy rằng biểu hiện nhân ngư không quá thích cái tên gọi là “Tán Tỉnh”, nhưng hắn cũng cực kỳ quý trọng cái tên này.
(Hết chương 96)
Tác giả :
Nam Nam Nam Mộc