Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái
Chương 90: Thế giới hiện thực (11)
Tịch Chu mở mắt, nhìn thấy hoàn cảnh quen thuộc, người bên cạnh cũng quen thuộc, khóe miệng cong lên.
“Chào buổi sáng.” Tịch Chu nghiêng người, ôm cổ người đàn ông, cười hỏi, “Tối hôm qua ngủ ngon không?”
Trong mắt người đàn ông là một mảnh đen nhánh, Tịch Chu lại nhìn thấy một chút mờ mịt từ trong đó. Cậu không nhịn được bật cười, xoa xoa đầu tóc mềm mượt như nhung của người kia, hơi thân mật áp chóp mũi mình tới, cả hai chạm vào nhau. Nhìn đôi mắt đen trong suốt bình tĩnh của người đàn ông từ khoảng cách gần, Tịch Chu cong mi mắt, cảm thấy có một chút bình yên hạnh phúc. Người đàn ông đáp lại theo bản năng, hai cơ thể ấm nóng dán vào nhau, nhẹ nhàng cọ cọ. Tịch Chu cười khẽ một cái, hôn cái bẹp lên đôi môi mỏng duyên dáng của người đàn ông, sau đó vòng qua vai hắn kéo hắn vào trong ngực mình, nhắm mắt chờ người đàn ông tỉnh táo.
Ở thế giới trước, tuy Văn Hành đã nhận được tất cả ký ức, nhưng linh hồn vẫn không hoàn chỉnh, vậy nên những ký ức trông thấy cũng mơ hồ như vụ lí khán hoa (ngắm hoa trong sương). Mặc dù thế nhưng tình cảm của Văn Hành dành cho Tịch Chu lại không chút nào hời hợt, mà là sâu đến tận xương. Hai người sống ở thế giới kia gần sáu mươi năm, cuối cùng nắm tay nhau mỉm cười bình thản qua đời.
Người đàn ông ôm Tịch Chu thật chặt, mang theo một chút bướng bỉnh không muốn xa rời. Tịch Chu biết phản ứng của hắn chỉ là theo bản năng, không nhớ được bất kỳ thứ gì. Trước khi trở lại hệ thống đã từng nói cho cậu biết về tình trạng hiện tại của người đàn ông. Linh hồn của Kê Hạo cực kỳ mạnh mẽ, trong quá trình dung hợp những mảnh vỡ linh hồn lại với nhau sẽ gây ra chấn động khiến người đàn ông tạm thời mất trí nhớ, cho đến sau khi dung hợp thành công mới có thể nhớ lại toàn bộ. Chẳng qua cậu cũng không nóng nảy hay quá để ý, cho dù có mất trí nhớ hay không, hắn vẫn luôn là hắn, không có gì thay đổi.
Cằm Tịch Chu đặt trên đỉnh đầu người đàn ông, tay thì nhẹ nhàng vuốt sau lưng hắn. Tuy nói dung hợp linh hồn không thể khiến người đàn ông thức tỉnh tất cả mọi chuyện, nhưng vẫn sẽ có chút thay đổi, ví dụ như tên đại ngu ngốc lúc trước sẽ biến mất, ngược lại xuất hiện một người đàn ông lãnh đạm cơ trí.
Chờ khi Tịch Chu cảm thấy chỗ xương quai xanh có chút ướt át, trong lòng âm thầm quăng phứt đi hai chữ lãnh đạm. “Này!” Tịch Chu có chút bất đắc dĩ nâng đầu người đàn ông lên, “Bây giờ anh cảm thấy thế nào? Đầu óc có tỉnh táo không?”
“Tỉnh táo.” Người đàn ông trả lời đơn giản dứt khoát, Tịch Chu đối diện với con ngươi đen thui, dường như nơi đó có một vòng xoáy thần bí, cho dù biết có nguy cơ sẽ chết chìm nhưng vẫn không nhịn được nhảy vào. Tịch Chu nhìn một lúc, hít sâu một hơi, cuối cùng không thể khống chế nhịp tim đập thình thịch của mình, tuân theo bản năng vòng lấy cổ người đàn ông hôn lên. Người đàn ông đảo khách thành chủ, chặn gáy cậu lại, động tác quý trọng mà nóng bỏng.
Nhiệt độ của hắn hơi thấp, cũng khiến cho Tịch Chu đang dần sa vào giữ được tỉnh táo. Hồi lâu, cậu mới hơi hổn hển chống tay lên ngực người đàn ông, thấy cặp mắt xinh đẹp kia của hắn loáng thoáng ý cười. Người đàn ông theo động tác của Tịch Chu ngừng lại, nhưng cánh tay ôm lấy Tịch Chu lại không thả lỏng, dán chặt lên lưng cậu, cảm nhận sự ấm áp phía dưới. Từng giây từng phút đều có thể cảm nhận được sự thân thiết và ỷ lại vô bờ của hắn
Đang lúc hai người dịu dàng ôm nhau, một thứ màu trắng đột nhiên xuất hiện trong phòng bọn họ, bịch một cái rơi lên giường. Tịch Chu vốn định nghiêng người nhìn thử, người đàn ông lại đè cậu xuống, cánh tay duỗi ra một cái, quả cầu trắng lông mềm mềm đã bị ném xuống đất không chút nể nang, tiếng vang đó lại khiến Tịch Chu hơi nhăn mặt. Cậu nhéo khuôn mặt không thay đổi của người đàn ông một cái, “Để em xuống dưới.”
Người đàn ông nhìn cậu, bất động. Tịch Chu lặp lại lần nữa, ánh mắt người đàn ông dời đến đôi môi vẫn còn ánh nước của Tịch Chu, hôn phớt lên một cái, sau đó liền ôm cậu ngồi dậy. Tich Chu có chút không biết nói sao với tư thế như trẻ sinh đôi này, không phải Kê Hạo đã khôi phục thần trí à, sao còn bám người hơn lúc trước vậy?
Cậu cũng dứt khoát không thèm di chuyển, ngồi trong ngực người đàn ông nhìn tiểu bạch hổ bị ném đến góc tường, “Ta nên gọi mi là hệ thống hay Bạch Diễm?”
Tiểu bạch hổ lảo đảo đứng lên, có chút mờ mịt sau khi bị quăng đến choáng váng. Thật vất vả mới đứng vững được, tiểu bạch hổ lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn bình bịch một cái té xuống đất. Tịch Chu nhìn đến vui vẻ, suýt chút nữa không có chút đồng cảm mà bật cười. Hình thể hiện tại của tiểu bạch hổ còn nhỏ hơn trong mộng một chút, thoạt nhìn giống như một con mèo con suy dinh dưỡng, cực kỳ đáng yêu.
“Kêu là Bạch Diễm đi.” Thanh âm của tiểu bạch hổ non nớt, khác giọng nói trong đầu lúc trước rất nhiều, khiến Tịch Chu không cảm thấy chút ác cảm nào. Sau khi tiểu bạch hổ đứng vững liền động chân, muốn đi về phía Tịch Chu, chỉ là bước chân còn chưa đáp đất đã rụt lại dưới ánh mắt không có chút nhiệt độ của người đàn ông, dáng vẻ nhỏ bé co ro thoạt nhìn có chút đáng thương.
Sau khi thắt lưng bị cánh tay hơi lạnh của người đàn ông ôm lấy, Tịch Chu mới chợt nhớ tới một chuyện, vẻ mặt kỳ lạ. “Lúc trước Kê Hạo là tang thi đúng không?”
Tiểu bạch hổ gật đầu, “Đúng vậy.”
“… thế… ta có thể sẽ bị lây vi rút tang thi hay không?” Tịch Chu ấp a ấp úng hỏi, lúc trước cậu đã từng thân mật với Kê Hạo không ít lần. Nếu mình bị ông xã lây bệnh… hai con tang thi nói chuyện yêu đương ngược lại rất hợp với tình hình. Chỉ là Kê Hạo có thể khôi phục thần trí, còn mình thì chưa chắc.
Mặc dù Tịch Chu không nói quá rõ, nhưng tiểu bạch hổ nhớ đến cảnh hai người bám dính vào nhau không hợp với trẻ em ở mấy thế giới trước liền hiểu, ánh mắt nhìn Tịch Chu mang theo một chút khinh bỉ, “Chủ nhân cũng không phải tang thi bình thường, sao trên người lại mang theo vi rút tang thi được?”
Tịch Chu mặt không thay đổi dời mắt khỏi tiểu bạch hổ, ho nhẹ một tiếng, “Chúng ta ở trong phòng lâu rồi, ra ngoài thôi.”
Lúc hai người một hổ bước ra khỏi phòng, bên ngoài đã rất náo nhiệt. Mũi tiểu bạch hổ khẽ nhúc nhích, ngửi được mùi thơm của thức ăn, đầu tiên trừng to đôi mắt, sau đó lại có chút khinh thường xoay người. Bây giờ cho dù nó không phải tiên thú thì cũng là linh thú số một số hai của giới tu chân, sao có thể để ý loại phàm vật này?
“Thủ lĩnh, cuối cùng hai người cũng ra rồi.” Mục Kiệt hào hứng đi tới, sau khi nhìn thấy Bạch Diễm bên chân Tịch Chu thì thoáng sửng sốt, “Mèo con ở đâu ra vậy? Còn chưa dứt sữa à!” Mục Kiệt chỉ thuận miệng nói vậy thôi, mặc dù con mèo này không lớn nhưng cũng không thể nào là mèo con chưa dứt sữa được. Chẳng qua con mèo kia lại phản ứng vô cùng mãnh liệt với lời nói của hắn, động tác nhanh như chớp, cắn một cái lên cổ chân Mục Kiệt.
Mục Kiệt hét thảm một tiếng, vội vàng muốn đập văng Bạch Diễm, nhưng tốc độ của hắn sao có thể sánh với Bạch Diễm được, cho dù đánh thế nào cũng không trúng nó. Cố tình Bạch Diễm còn không chịu há mồm, cắn chặt lấy cổ chân Mục Kiệt không chịu nhả ra, Mục Kiệt đau đến sắp khóc, cuối cùng vẫn là Tịch Chu nói một câu mới khiến mèo trắng bỏ ra.
Mục Kiệt che vết thương trên cổ chân mình, nước mắt cũng sắp rơi xuống, “Tôi sẽ không bị mắc bệnh dại chứ, thời buổi này vắc-xin phòng bệnh không dễ tìm đâu.” Câu này vừa dứt, Mục Kiệt liền thấy con mèo con kia dựng người lên về phía hắn, mắt lộ ra hung quang. Dáng vẻ đó khiến Mục Kiệt giật mình một cái, ngay cả vết thương trên chân mình cũng không để ý liền lùi về phía sau.
Tịch Chu vỗ nhẹ lên đầu Bạch Diễm, hơi bất lực nói, “Sao mi mới ra ngoài đã cắn người ta rồi, cho ít thuốc đi.”
Bạch Diễm hừ một tiếng, quay đầu qua một bên. Nó đường đường là bạch hổ lại bị người ta nói thành mèo con chưa dứt sữa, chưa cắn chết đã là may rồi! Tuy nghĩ vậy nhưng móng vuốt của Bạch Diễm lại đặt trên tay Tịch Chu, trong chớp mắt, trong tay cậu liền xuất hiện một lọ thuốc. Ở thế giới trước Bạch Diễm đã thẳng thắn nói cho cậu biết, trên người nó có nhẫn không gian của Kê Hạo, lúc trước khi lưu lạc ở tiểu thế giới đã góp nhặt được không ít thứ, lúc này bên trong nhẫn không gian đã có rất nhiều đồ linh tinh. Những thứ Bạch Diễm liệt kê trong cửa hàng chẳng qua là một số ít đồ đạc bên trong.
Động tác của một người một hổ vẫn có chút bí ẩn, không để Mục Kiệt phát hiện ra. Chỉ là Tịch Chu thấy lọ thuốc trong tay lại không biết nên nói gì, ở thế giới này mà xuất hiện một lọ thuốc cổ như thế thật sự trông hơi quái dị. Sau khi Tịch Chu nảy ra suy nghĩ như thế cũng lập tức bỏ chuyện này qua một bên, dù sao ông xã của mình cũng được xem là BOSS lớn của thế giới này rồi, cậu còn lo lắng gì nữa?
“Không cần lo bị bệnh dại, tôi có thể đảm bảo không có.” Tịch Chu nói, ngay sau đó ném lọ thuốc trong tay tới, “Tự mình thoa đi.”
Mục Kiệt đón lấy cái lọ, nhìn nó kinh ngạc một hồi, sau đó có chút hưng phấn, “Đây là kim sang dược trong phim đấy hả? Cậu bắt chước cũng giống thật đó! Trước mạt thế tôi cũng rất mê những thứ này! Đáng tiếc nhà cũ của tôi đã bị tang thi phá hủy, bây giờ trong nhà toàn là bã.” Mục Kiệt bĩu môi, có chút buồn bực, sau khi rút nắp trên lọ ra thì hỏi, “Cái này dùng thế nào?”
“Trực tiếp thoa lên.”
Ánh mắt Mục Kiệt sáng lên, “Còn là cách dùng giống như trong phim nữa!” Sau khi nói xong Mục Kiệt muốn thoa lên vết thương của mình, chỉ là tư thế hiện tại thật sự có chút khó khăn, hắn lên tiếng chào Tịch Chu rồi trở về phòng mình thoa thuốc.
Mèo con thoạt nhìn không lớn, nhưng bản tính hung ác lại không yếu chút nào. Mục Kiệt nhìn vết thương ghê rợn trên chân mình thì đau lòng không ngớt. Hắn rất tò mò về thuốc bột này, lúc thoa thuốc lại có chút cẩn thận, không lãng phí tí ti nào. Hiệu quả của thuốc này cũng tốt đến kỳ lạ, thuốc bột vừa thoa lên, vết thương của hắn đã ngừng chảy máu.
“Thủ lĩnh” Tịch Chu đi tới phòng bếp đang khá nhiều người, dọc đường được chào hỏi đủ kiểu. Cậu đè bả vai một người trong số đó, hỏi, “Cái xưng hô này của mấy người là có ý gì?”
Thanh niên kia có một đầu tóc nâu, nhìn về phía Tịch Chu cười, lộ ra hai hàng răng trắng, “Hôm qua chúng tôi đã thương lượng với anh Kiệt, muốn cùng anh đến thành phố B.” Tịch Chu khiêu mi, nhưng lại không từ chối. Mấy thằng nhóc này rất biết cách thuận can nhi ba*, chẳng qua mình cũng có ý đưa bọn họ theo, tất cả đều vui vẻ. (*nói lời hay thuận theo ý người khác, khiến người khác yêu thích)
Rất hiển nhiên Bạch Diễm có chút ghét bỏ chỗ nàcậu, bất đắc dĩ nhấc chân đi theo sau Tịch Chu. Đỗ Việt nhìn thấy Bạch Diễm thì suy tư một lúc, do dự trong chốc lát mới mở miệng, “Con này… không phải mèo à.”
Bạch Diễm sắp suy sụp tinh thần lập tức rung lông trên cho người thẳng thớm lại, bộ dạng uy phong lẫm lẫm nhìn Đỗ Việt.
Tịch Chu cười, “Quả thật không phải mèo.”
Đỗ Việt có chút chật vật mở miệng, “… là hổ?”
“Đúng.”
Mục Kiệt đi theo sau nghe thấy câu này suýt chút nữa sợ đến mức ném luôn lọ thuốc trong tay.
“Chào buổi sáng.” Tịch Chu nghiêng người, ôm cổ người đàn ông, cười hỏi, “Tối hôm qua ngủ ngon không?”
Trong mắt người đàn ông là một mảnh đen nhánh, Tịch Chu lại nhìn thấy một chút mờ mịt từ trong đó. Cậu không nhịn được bật cười, xoa xoa đầu tóc mềm mượt như nhung của người kia, hơi thân mật áp chóp mũi mình tới, cả hai chạm vào nhau. Nhìn đôi mắt đen trong suốt bình tĩnh của người đàn ông từ khoảng cách gần, Tịch Chu cong mi mắt, cảm thấy có một chút bình yên hạnh phúc. Người đàn ông đáp lại theo bản năng, hai cơ thể ấm nóng dán vào nhau, nhẹ nhàng cọ cọ. Tịch Chu cười khẽ một cái, hôn cái bẹp lên đôi môi mỏng duyên dáng của người đàn ông, sau đó vòng qua vai hắn kéo hắn vào trong ngực mình, nhắm mắt chờ người đàn ông tỉnh táo.
Ở thế giới trước, tuy Văn Hành đã nhận được tất cả ký ức, nhưng linh hồn vẫn không hoàn chỉnh, vậy nên những ký ức trông thấy cũng mơ hồ như vụ lí khán hoa (ngắm hoa trong sương). Mặc dù thế nhưng tình cảm của Văn Hành dành cho Tịch Chu lại không chút nào hời hợt, mà là sâu đến tận xương. Hai người sống ở thế giới kia gần sáu mươi năm, cuối cùng nắm tay nhau mỉm cười bình thản qua đời.
Người đàn ông ôm Tịch Chu thật chặt, mang theo một chút bướng bỉnh không muốn xa rời. Tịch Chu biết phản ứng của hắn chỉ là theo bản năng, không nhớ được bất kỳ thứ gì. Trước khi trở lại hệ thống đã từng nói cho cậu biết về tình trạng hiện tại của người đàn ông. Linh hồn của Kê Hạo cực kỳ mạnh mẽ, trong quá trình dung hợp những mảnh vỡ linh hồn lại với nhau sẽ gây ra chấn động khiến người đàn ông tạm thời mất trí nhớ, cho đến sau khi dung hợp thành công mới có thể nhớ lại toàn bộ. Chẳng qua cậu cũng không nóng nảy hay quá để ý, cho dù có mất trí nhớ hay không, hắn vẫn luôn là hắn, không có gì thay đổi.
Cằm Tịch Chu đặt trên đỉnh đầu người đàn ông, tay thì nhẹ nhàng vuốt sau lưng hắn. Tuy nói dung hợp linh hồn không thể khiến người đàn ông thức tỉnh tất cả mọi chuyện, nhưng vẫn sẽ có chút thay đổi, ví dụ như tên đại ngu ngốc lúc trước sẽ biến mất, ngược lại xuất hiện một người đàn ông lãnh đạm cơ trí.
Chờ khi Tịch Chu cảm thấy chỗ xương quai xanh có chút ướt át, trong lòng âm thầm quăng phứt đi hai chữ lãnh đạm. “Này!” Tịch Chu có chút bất đắc dĩ nâng đầu người đàn ông lên, “Bây giờ anh cảm thấy thế nào? Đầu óc có tỉnh táo không?”
“Tỉnh táo.” Người đàn ông trả lời đơn giản dứt khoát, Tịch Chu đối diện với con ngươi đen thui, dường như nơi đó có một vòng xoáy thần bí, cho dù biết có nguy cơ sẽ chết chìm nhưng vẫn không nhịn được nhảy vào. Tịch Chu nhìn một lúc, hít sâu một hơi, cuối cùng không thể khống chế nhịp tim đập thình thịch của mình, tuân theo bản năng vòng lấy cổ người đàn ông hôn lên. Người đàn ông đảo khách thành chủ, chặn gáy cậu lại, động tác quý trọng mà nóng bỏng.
Nhiệt độ của hắn hơi thấp, cũng khiến cho Tịch Chu đang dần sa vào giữ được tỉnh táo. Hồi lâu, cậu mới hơi hổn hển chống tay lên ngực người đàn ông, thấy cặp mắt xinh đẹp kia của hắn loáng thoáng ý cười. Người đàn ông theo động tác của Tịch Chu ngừng lại, nhưng cánh tay ôm lấy Tịch Chu lại không thả lỏng, dán chặt lên lưng cậu, cảm nhận sự ấm áp phía dưới. Từng giây từng phút đều có thể cảm nhận được sự thân thiết và ỷ lại vô bờ của hắn
Đang lúc hai người dịu dàng ôm nhau, một thứ màu trắng đột nhiên xuất hiện trong phòng bọn họ, bịch một cái rơi lên giường. Tịch Chu vốn định nghiêng người nhìn thử, người đàn ông lại đè cậu xuống, cánh tay duỗi ra một cái, quả cầu trắng lông mềm mềm đã bị ném xuống đất không chút nể nang, tiếng vang đó lại khiến Tịch Chu hơi nhăn mặt. Cậu nhéo khuôn mặt không thay đổi của người đàn ông một cái, “Để em xuống dưới.”
Người đàn ông nhìn cậu, bất động. Tịch Chu lặp lại lần nữa, ánh mắt người đàn ông dời đến đôi môi vẫn còn ánh nước của Tịch Chu, hôn phớt lên một cái, sau đó liền ôm cậu ngồi dậy. Tich Chu có chút không biết nói sao với tư thế như trẻ sinh đôi này, không phải Kê Hạo đã khôi phục thần trí à, sao còn bám người hơn lúc trước vậy?
Cậu cũng dứt khoát không thèm di chuyển, ngồi trong ngực người đàn ông nhìn tiểu bạch hổ bị ném đến góc tường, “Ta nên gọi mi là hệ thống hay Bạch Diễm?”
Tiểu bạch hổ lảo đảo đứng lên, có chút mờ mịt sau khi bị quăng đến choáng váng. Thật vất vả mới đứng vững được, tiểu bạch hổ lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn bình bịch một cái té xuống đất. Tịch Chu nhìn đến vui vẻ, suýt chút nữa không có chút đồng cảm mà bật cười. Hình thể hiện tại của tiểu bạch hổ còn nhỏ hơn trong mộng một chút, thoạt nhìn giống như một con mèo con suy dinh dưỡng, cực kỳ đáng yêu.
“Kêu là Bạch Diễm đi.” Thanh âm của tiểu bạch hổ non nớt, khác giọng nói trong đầu lúc trước rất nhiều, khiến Tịch Chu không cảm thấy chút ác cảm nào. Sau khi tiểu bạch hổ đứng vững liền động chân, muốn đi về phía Tịch Chu, chỉ là bước chân còn chưa đáp đất đã rụt lại dưới ánh mắt không có chút nhiệt độ của người đàn ông, dáng vẻ nhỏ bé co ro thoạt nhìn có chút đáng thương.
Sau khi thắt lưng bị cánh tay hơi lạnh của người đàn ông ôm lấy, Tịch Chu mới chợt nhớ tới một chuyện, vẻ mặt kỳ lạ. “Lúc trước Kê Hạo là tang thi đúng không?”
Tiểu bạch hổ gật đầu, “Đúng vậy.”
“… thế… ta có thể sẽ bị lây vi rút tang thi hay không?” Tịch Chu ấp a ấp úng hỏi, lúc trước cậu đã từng thân mật với Kê Hạo không ít lần. Nếu mình bị ông xã lây bệnh… hai con tang thi nói chuyện yêu đương ngược lại rất hợp với tình hình. Chỉ là Kê Hạo có thể khôi phục thần trí, còn mình thì chưa chắc.
Mặc dù Tịch Chu không nói quá rõ, nhưng tiểu bạch hổ nhớ đến cảnh hai người bám dính vào nhau không hợp với trẻ em ở mấy thế giới trước liền hiểu, ánh mắt nhìn Tịch Chu mang theo một chút khinh bỉ, “Chủ nhân cũng không phải tang thi bình thường, sao trên người lại mang theo vi rút tang thi được?”
Tịch Chu mặt không thay đổi dời mắt khỏi tiểu bạch hổ, ho nhẹ một tiếng, “Chúng ta ở trong phòng lâu rồi, ra ngoài thôi.”
Lúc hai người một hổ bước ra khỏi phòng, bên ngoài đã rất náo nhiệt. Mũi tiểu bạch hổ khẽ nhúc nhích, ngửi được mùi thơm của thức ăn, đầu tiên trừng to đôi mắt, sau đó lại có chút khinh thường xoay người. Bây giờ cho dù nó không phải tiên thú thì cũng là linh thú số một số hai của giới tu chân, sao có thể để ý loại phàm vật này?
“Thủ lĩnh, cuối cùng hai người cũng ra rồi.” Mục Kiệt hào hứng đi tới, sau khi nhìn thấy Bạch Diễm bên chân Tịch Chu thì thoáng sửng sốt, “Mèo con ở đâu ra vậy? Còn chưa dứt sữa à!” Mục Kiệt chỉ thuận miệng nói vậy thôi, mặc dù con mèo này không lớn nhưng cũng không thể nào là mèo con chưa dứt sữa được. Chẳng qua con mèo kia lại phản ứng vô cùng mãnh liệt với lời nói của hắn, động tác nhanh như chớp, cắn một cái lên cổ chân Mục Kiệt.
Mục Kiệt hét thảm một tiếng, vội vàng muốn đập văng Bạch Diễm, nhưng tốc độ của hắn sao có thể sánh với Bạch Diễm được, cho dù đánh thế nào cũng không trúng nó. Cố tình Bạch Diễm còn không chịu há mồm, cắn chặt lấy cổ chân Mục Kiệt không chịu nhả ra, Mục Kiệt đau đến sắp khóc, cuối cùng vẫn là Tịch Chu nói một câu mới khiến mèo trắng bỏ ra.
Mục Kiệt che vết thương trên cổ chân mình, nước mắt cũng sắp rơi xuống, “Tôi sẽ không bị mắc bệnh dại chứ, thời buổi này vắc-xin phòng bệnh không dễ tìm đâu.” Câu này vừa dứt, Mục Kiệt liền thấy con mèo con kia dựng người lên về phía hắn, mắt lộ ra hung quang. Dáng vẻ đó khiến Mục Kiệt giật mình một cái, ngay cả vết thương trên chân mình cũng không để ý liền lùi về phía sau.
Tịch Chu vỗ nhẹ lên đầu Bạch Diễm, hơi bất lực nói, “Sao mi mới ra ngoài đã cắn người ta rồi, cho ít thuốc đi.”
Bạch Diễm hừ một tiếng, quay đầu qua một bên. Nó đường đường là bạch hổ lại bị người ta nói thành mèo con chưa dứt sữa, chưa cắn chết đã là may rồi! Tuy nghĩ vậy nhưng móng vuốt của Bạch Diễm lại đặt trên tay Tịch Chu, trong chớp mắt, trong tay cậu liền xuất hiện một lọ thuốc. Ở thế giới trước Bạch Diễm đã thẳng thắn nói cho cậu biết, trên người nó có nhẫn không gian của Kê Hạo, lúc trước khi lưu lạc ở tiểu thế giới đã góp nhặt được không ít thứ, lúc này bên trong nhẫn không gian đã có rất nhiều đồ linh tinh. Những thứ Bạch Diễm liệt kê trong cửa hàng chẳng qua là một số ít đồ đạc bên trong.
Động tác của một người một hổ vẫn có chút bí ẩn, không để Mục Kiệt phát hiện ra. Chỉ là Tịch Chu thấy lọ thuốc trong tay lại không biết nên nói gì, ở thế giới này mà xuất hiện một lọ thuốc cổ như thế thật sự trông hơi quái dị. Sau khi Tịch Chu nảy ra suy nghĩ như thế cũng lập tức bỏ chuyện này qua một bên, dù sao ông xã của mình cũng được xem là BOSS lớn của thế giới này rồi, cậu còn lo lắng gì nữa?
“Không cần lo bị bệnh dại, tôi có thể đảm bảo không có.” Tịch Chu nói, ngay sau đó ném lọ thuốc trong tay tới, “Tự mình thoa đi.”
Mục Kiệt đón lấy cái lọ, nhìn nó kinh ngạc một hồi, sau đó có chút hưng phấn, “Đây là kim sang dược trong phim đấy hả? Cậu bắt chước cũng giống thật đó! Trước mạt thế tôi cũng rất mê những thứ này! Đáng tiếc nhà cũ của tôi đã bị tang thi phá hủy, bây giờ trong nhà toàn là bã.” Mục Kiệt bĩu môi, có chút buồn bực, sau khi rút nắp trên lọ ra thì hỏi, “Cái này dùng thế nào?”
“Trực tiếp thoa lên.”
Ánh mắt Mục Kiệt sáng lên, “Còn là cách dùng giống như trong phim nữa!” Sau khi nói xong Mục Kiệt muốn thoa lên vết thương của mình, chỉ là tư thế hiện tại thật sự có chút khó khăn, hắn lên tiếng chào Tịch Chu rồi trở về phòng mình thoa thuốc.
Mèo con thoạt nhìn không lớn, nhưng bản tính hung ác lại không yếu chút nào. Mục Kiệt nhìn vết thương ghê rợn trên chân mình thì đau lòng không ngớt. Hắn rất tò mò về thuốc bột này, lúc thoa thuốc lại có chút cẩn thận, không lãng phí tí ti nào. Hiệu quả của thuốc này cũng tốt đến kỳ lạ, thuốc bột vừa thoa lên, vết thương của hắn đã ngừng chảy máu.
“Thủ lĩnh” Tịch Chu đi tới phòng bếp đang khá nhiều người, dọc đường được chào hỏi đủ kiểu. Cậu đè bả vai một người trong số đó, hỏi, “Cái xưng hô này của mấy người là có ý gì?”
Thanh niên kia có một đầu tóc nâu, nhìn về phía Tịch Chu cười, lộ ra hai hàng răng trắng, “Hôm qua chúng tôi đã thương lượng với anh Kiệt, muốn cùng anh đến thành phố B.” Tịch Chu khiêu mi, nhưng lại không từ chối. Mấy thằng nhóc này rất biết cách thuận can nhi ba*, chẳng qua mình cũng có ý đưa bọn họ theo, tất cả đều vui vẻ. (*nói lời hay thuận theo ý người khác, khiến người khác yêu thích)
Rất hiển nhiên Bạch Diễm có chút ghét bỏ chỗ nàcậu, bất đắc dĩ nhấc chân đi theo sau Tịch Chu. Đỗ Việt nhìn thấy Bạch Diễm thì suy tư một lúc, do dự trong chốc lát mới mở miệng, “Con này… không phải mèo à.”
Bạch Diễm sắp suy sụp tinh thần lập tức rung lông trên cho người thẳng thớm lại, bộ dạng uy phong lẫm lẫm nhìn Đỗ Việt.
Tịch Chu cười, “Quả thật không phải mèo.”
Đỗ Việt có chút chật vật mở miệng, “… là hổ?”
“Đúng.”
Mục Kiệt đi theo sau nghe thấy câu này suýt chút nữa sợ đến mức ném luôn lọ thuốc trong tay.
Tác giả :
Duẫn Nhất Phương