Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra
Quyển 7 - Chương 76: Ngược bác sĩ hắc ám cặn bã 8
Thời điểm An Bang còn chưa nghĩ xong phải mở miệng với Mạc Sinh Bạch thế nào, An Dật đã chạy đến khu an toàn.
“Sao em lại đến đây?”
An Dật cười hì hì “Em được cha cho phép rồi mới đến đó nha.”
An Bang đã quá hiểu rõ trong bụng em trai nhà mình cất chứa thứ gì “Chuẩn bị làm gì?”
“Gì mà làm gì chứ?” An Dật liếc mắt nhìn An Bang “Anh hai, em tới giúp anh không được sao?”
“Nếu thật sự muốn giúp anh thì cứ ngoan ngoãn đợi trong khu an toàn, đừng chạy loạn khắp nơi.”
“Em cam đoan sẽ ngoan ngoãn mà, tuyệt đối không chạy loạn!”
An Bang căn bản không đem lời hứa của An Dật xem là thật, dù sao mặc kệ thế nào, An Dật nhất định sẽ chạy đi tìm Mạc Sinh Bạch, đến lúc đó y vừa lúc có thể đuổi theo xem thử.
Quả nhiên An Bang đối với An Dật liệu sự như thần, buổi chiều gió thổi có chút lớn, An Dật sau khi định vị vị trí của Mạc Sinh Bạch liền lập tức chạy qua, chờ đến khi nhìn thấy người nọ, trong tay của hắn cầm một viên tinh thạch trong suốt như nước đang chạm khắc gì đó, vẻ mặt hết sức chăm chú. An Dật cũng không quấy rầy hắn, cứ như vậy nhìn hắn khắc khắc, thời điểm Mạc Sinh Bạch buông dao điêu khắc trong tay xuống, An Dật mới tiến lên chào hỏi “Mạc ca.”
Mạc Sinh Bạch thật ra đã sớm phát hiện An Dật đang nhìn hắn, cho nên cố ý điêu khắc lâu hơn không ít “Sao hôm nay em lại đến đây?”
An Dật có chút cao hứng “Em đến là vì muốn cảm ơn anh lần trước đã cho em tinh thạch, em đã có được dị năng!”
Mạc Sinh Bạch cũng cười “Rất tốt.”
“Mạc ca, đây là nơi anh ở sao?”
“Đúng vậy.”
An Dật nhìn bàn tay đang cầm viên tinh thạch của hắn, có chút tò mò, nhưng vì đây là Mạc Sinh Bạch tự tay khắc, cậu cũng không thể không biết xấu hổ mà dùng tinh thần lực nhìn lén “Mạc ca, anh đang khắc cái gì vậy?”
“Em nói cái này à?” Mạc Sinh Bạch mở tay ra, tinh thạch dưới ánh mặt trời lóe ra hào quang chói mắt “Đây là lễ vật nhỏ anh làm.”
Cho dù Mạc Sinh Bạch không nói, An Dật cũng biết này cái gọi là lễ vật đến tột cùng là đưa cho ai, chỉ là trong lòng nhịn không được có chút chua xót, cố ý hỏi “Để tặng cho bạn gái của Mạc ca sao?”
“Không phải đâu.” Mạc Sinh Bạch cười cong cong mắt “Là tặng cho bạn trai.”
An Dật giả vờ kinh ngạc “Hóa ra là vậy sao! Em có thể gặp mặt anh ấy không? Em rất muốn biết người Mạc ca thích là mẫu người thế nào đó!”
“Em ấy à.” Mạc Sinh Bạch vẫn như trước cười đến cong cả mắt, nhưng lời nói ra vẫn là câu từ chối “Em ấy không thích gặp người lạ, để em thất vọng rồi.”
An Dật đúng là có chút thất vọng, cậu vốn định tiếp xúc gần hơn với người có tên là Tô Châu kia, vì cậu muốn biết, rốt cuộc là hạng người gì mới có thể may mắn được Mạc Sinh Bạch thích, hơn nữa còn đối với y không rời không bỏ.
“An Dật, em chỉ đến một mình sao?”
An Dật vừa định gật đầu, lại phát hiện cách đó không xa có một luồng tinh thần lực dao động cực kỳ quen thuộc, liền biết anh hai đã phát hiện mình trốn ra ngoài. Có điều nếu anh ấy không hiện thân, chỉ sợ là vì có điều lo ngại, vì thế An Dật vẫn đáp “Chỉ có một mình em.”
Mạc Sinh Bạch vừa định nói chuyện, đột nhiên phát hiện Tô Châu đã mở cửa bước ra, Mạc Sinh Bạch vội vàng đi đến bên cạnh y “Sao lại ra đây? Gió lớn lắm.”
“Hơi mệt chút, nên muốn nhìn anh một lát.” Tô Châu cùng Mạc Sinh Bạch nói xong liền đem ánh mắt chuyển qua người An Dật “Cậu là?”
An Dật cười cười “Nói vậy anh chính là bạn trai của Mạc ca rồi. Xin chào, em là An Dật, là người đã từng được Mạc ca cứu qua một lần.”
Tô Châu hướng cậu lễ độ gật đầu “Tô Châu.”
“Tô ca.”
Tô Châu cũng không hỏi Mạc Sinh Bạch vì sao lại chưa từng nhắc đến người này với mình, y chỉ đánh giá một chút người tên là An Dật này, cho dù nụ cười trên mặt cậu ta rất vô hại, Tô Châu vẫn mẫn cảm phát hiện trong ánh mắt kia lại che dấu một tia ghen tị. Ghen tị? Tô Châu nhíu mày, y nhìn thoáng qua Mạc Sinh Bạch bên cạnh, trong nháy mắt liền hiểu được vì sao. Y dùng ánh mắt như có ý hỏi Mạc Sinh Bạch, Mạc Sinh Bạch liền hôn lên môi y, cũng không hề cố kỵ có người ngoài ở đây. Trong nháy mắt Tô Châu liền tiêu tan.
“Có muốn vào nhà ngồi một chút không?”
An Dật bị một màn vừa rồi kích thích không hề dễ chịu, lập tức gật đầu đồng ý. Nhưng khiến An Dật không ngờ chính là, Mạc Sinh Bạch thế nhưng trực tiếp nói với cậu hai chữ “Không được.”
“Vì sao?” Người hỏi câu này chính là Tô Châu.
“Không được.” Ý cười trên mặt Mạc Sinh Bạch đã sớm biến mất sạch sẽ, ngữ khí vô cùng khẳng định, không có chút nào có thể thương lượng.
“Anh có ý gì?” Sắc mặt Tô Châu cũng không tốt.
“Cậu ấy, không được.”
An Dật vẫn chưa hiểu được đang xảy ra chuyện gì, mới lúc nãy vẫn còn vui vẻ mà bây giờ hai người đột nhiên lại nhi7 vậy. Cậu cẩn thận mở miệng “Mạc ca?”
“Em đi trước đi. Sau này cũng đừng đến tìm anh nữa.”
An Dật có chút mơ hồ, sao lại đột nhiên rơi vào tình trạng này?
“Cậu khoan hãy đi.” Thanh âm Tô Châu vào giờ khắc này lại vang lên.
“An Dật, anh bảo em đi!”
An Dật bị ngữ khí không mang theo chút tình cảm nào của Mạc Sinh Bạch dọa cho hoảng sợ, kinh ngạc bước chầm chậm rời đi.
“Mạc Sinh Bạch, tại sao cậu ta lại không được?”
“Em đừng hỏi nhiều như vậy.”
“Mạc Sinh Bạch, anh thích cậu ta?”
“Anh chỉ yêu một mình em.” Trong mắt Mạc Sinh Bạch lộ ra nghiêm túc “Cả đời này của anh cũng chỉ yêu một mình em!”
“Vậy tại sao cậu ta lại không được?”
“Tô Châu, từ khi nào em đã trở thành người như vậy?”
Tô Châu đột nhiên cảm giác quả bom y vẫn luôn chôn sâu trong lòng đã nổ tung, khóe mắt có chút đỏ lên “Em là dạng người gì, chẳng lẽ anh không biết sao?”
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ! Mục tiêu công lược chính Tô Châu, độ hảo cảm đối với ngài không đổi, hiện tại tròn 100, độ ngược tâm tăng 5, hiện tại là 10.
Mạc Sinh Bạch muốn bước lên ôm y, lại bị Tô Châu lập tức đẩy ra “Anh đừng chạm vào em!”
“Tô Châu, em bình tĩnh một chút.”
“Em sao có thể bình tĩnh?” Tô Châu nhếch khóe miệng, chỉ vào bóng lưng của An Dật “Cậu ta vẫn còn chưa đi xa đấy.”
“Đừng nháo.” Mạc Sinh Bạch đem Tô Châu ôm vào lòng, hôn lên ánh mắt y “Em đã có được kết quả mình muốn không phải sao? Tại sao còn phải dùng thêm một người nữa chứ? Dù sao chúng ta cũng đều là người…”
Lửa giận trong lòng Tô Châu vẫn còn chưa tắt, bây giờ nghe được Mạc Sinh Bạch nói thế, lửa giận kia lập tức lại bùng lên, lời nói đến miệng cũng thốt ra không hề suy nghĩ “Cậu ta và em là đồng loại, nhưng với anh thì không hề!” Kỳ thật nói xong câu này Tô Châu liền hối hận, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, cũng không cách nào thu hồi.
“Hóa ra em vẫn luôn nghĩ như vậy sao?”
Tô Châu nhìn ánh mắt tối tăm của Mạc Sinh Bạch, áp lực đến mức khiến y hoảng hốt, nhưng câu xin lỗi lại không thể thốt nên lời.
“Quên đi, em bây giờ hãy để anh yên tĩnh một mình.”
Tô Châu nghe xong câu này liền có chút hoảng loạn, nhưng Mạc Sinh Bạch đã ngay lập tức biến mất trước mặt y, y chỉ có thể kinh ngạc mà nhìn nơi Mạc Sinh Bạch vừa mới đứng, trái tim đột nhiên nhói lên. Hóa ra đau lòng chính là như vậy sao?
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ! Mục tiêu công lược chính Tô Châu, độ hảo cảm đối với ngài không đổi, hiện tại tròn 100. Độ ngược tâm tăng 10, hiện tại độ ngược tâm là 20.
Thật ra Mạc Sinh Bạch cũng không hề đi xa, hắn chỉ đứng ở cách đó không xa nhìn Tô Châu, mà Tô Châu cũng chỉ đứng bên ngoài đợi một lát, liền quay về trong phòng thí nghiệm.
“Mạc ca.”
An Dật đột nhiên lên tiếng, lập tức dọa sợ Mạc Sinh Bạch.
“Sao em còn ở đây?”
“Em nhìn thấy hai người cãi nhau, nên cũng không đi xa.”
“Em nên về đi.”
“Mạc ca, có một câu em không biết có nên nói ra hay không.”
“Nếu đã biết không nên nói, vậy đừng nói.”
An Dật lại đột nhiên lấy được dũng khí “Mạc ca, em thích anh.”
“Người anh thích là Tô Châu.”
Một câu trả lời không có chút nào ngoài ý muốn, An Dật nở nụ cười “Em biết chứ, em chỉ là muốn nói cho anh biết…”
“Chúng ta không thích hợp.”
“Em biết, em đi đây…”
“Ừ.”
Thời điểm thân ảnh An Dật biến mất trước mặt hắn, Mạc Sinh Bạch nghe được thanh âm nhắc nhở quen thuộc của hệ thống.
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ! Độ hảo cảm của mục tiêu chi nhánh, An Dật, đã sớm vượt qua 80, hiện tại tình cảm của An Dật đối với ngài cũng đã hoàn toàn trở thành thích ngài sùng bái ngài yêu ngài! Nhiệm vụ chi nhánh viên mãn hoàn thành!
“Sao em lại đến đây?”
An Dật cười hì hì “Em được cha cho phép rồi mới đến đó nha.”
An Bang đã quá hiểu rõ trong bụng em trai nhà mình cất chứa thứ gì “Chuẩn bị làm gì?”
“Gì mà làm gì chứ?” An Dật liếc mắt nhìn An Bang “Anh hai, em tới giúp anh không được sao?”
“Nếu thật sự muốn giúp anh thì cứ ngoan ngoãn đợi trong khu an toàn, đừng chạy loạn khắp nơi.”
“Em cam đoan sẽ ngoan ngoãn mà, tuyệt đối không chạy loạn!”
An Bang căn bản không đem lời hứa của An Dật xem là thật, dù sao mặc kệ thế nào, An Dật nhất định sẽ chạy đi tìm Mạc Sinh Bạch, đến lúc đó y vừa lúc có thể đuổi theo xem thử.
Quả nhiên An Bang đối với An Dật liệu sự như thần, buổi chiều gió thổi có chút lớn, An Dật sau khi định vị vị trí của Mạc Sinh Bạch liền lập tức chạy qua, chờ đến khi nhìn thấy người nọ, trong tay của hắn cầm một viên tinh thạch trong suốt như nước đang chạm khắc gì đó, vẻ mặt hết sức chăm chú. An Dật cũng không quấy rầy hắn, cứ như vậy nhìn hắn khắc khắc, thời điểm Mạc Sinh Bạch buông dao điêu khắc trong tay xuống, An Dật mới tiến lên chào hỏi “Mạc ca.”
Mạc Sinh Bạch thật ra đã sớm phát hiện An Dật đang nhìn hắn, cho nên cố ý điêu khắc lâu hơn không ít “Sao hôm nay em lại đến đây?”
An Dật có chút cao hứng “Em đến là vì muốn cảm ơn anh lần trước đã cho em tinh thạch, em đã có được dị năng!”
Mạc Sinh Bạch cũng cười “Rất tốt.”
“Mạc ca, đây là nơi anh ở sao?”
“Đúng vậy.”
An Dật nhìn bàn tay đang cầm viên tinh thạch của hắn, có chút tò mò, nhưng vì đây là Mạc Sinh Bạch tự tay khắc, cậu cũng không thể không biết xấu hổ mà dùng tinh thần lực nhìn lén “Mạc ca, anh đang khắc cái gì vậy?”
“Em nói cái này à?” Mạc Sinh Bạch mở tay ra, tinh thạch dưới ánh mặt trời lóe ra hào quang chói mắt “Đây là lễ vật nhỏ anh làm.”
Cho dù Mạc Sinh Bạch không nói, An Dật cũng biết này cái gọi là lễ vật đến tột cùng là đưa cho ai, chỉ là trong lòng nhịn không được có chút chua xót, cố ý hỏi “Để tặng cho bạn gái của Mạc ca sao?”
“Không phải đâu.” Mạc Sinh Bạch cười cong cong mắt “Là tặng cho bạn trai.”
An Dật giả vờ kinh ngạc “Hóa ra là vậy sao! Em có thể gặp mặt anh ấy không? Em rất muốn biết người Mạc ca thích là mẫu người thế nào đó!”
“Em ấy à.” Mạc Sinh Bạch vẫn như trước cười đến cong cả mắt, nhưng lời nói ra vẫn là câu từ chối “Em ấy không thích gặp người lạ, để em thất vọng rồi.”
An Dật đúng là có chút thất vọng, cậu vốn định tiếp xúc gần hơn với người có tên là Tô Châu kia, vì cậu muốn biết, rốt cuộc là hạng người gì mới có thể may mắn được Mạc Sinh Bạch thích, hơn nữa còn đối với y không rời không bỏ.
“An Dật, em chỉ đến một mình sao?”
An Dật vừa định gật đầu, lại phát hiện cách đó không xa có một luồng tinh thần lực dao động cực kỳ quen thuộc, liền biết anh hai đã phát hiện mình trốn ra ngoài. Có điều nếu anh ấy không hiện thân, chỉ sợ là vì có điều lo ngại, vì thế An Dật vẫn đáp “Chỉ có một mình em.”
Mạc Sinh Bạch vừa định nói chuyện, đột nhiên phát hiện Tô Châu đã mở cửa bước ra, Mạc Sinh Bạch vội vàng đi đến bên cạnh y “Sao lại ra đây? Gió lớn lắm.”
“Hơi mệt chút, nên muốn nhìn anh một lát.” Tô Châu cùng Mạc Sinh Bạch nói xong liền đem ánh mắt chuyển qua người An Dật “Cậu là?”
An Dật cười cười “Nói vậy anh chính là bạn trai của Mạc ca rồi. Xin chào, em là An Dật, là người đã từng được Mạc ca cứu qua một lần.”
Tô Châu hướng cậu lễ độ gật đầu “Tô Châu.”
“Tô ca.”
Tô Châu cũng không hỏi Mạc Sinh Bạch vì sao lại chưa từng nhắc đến người này với mình, y chỉ đánh giá một chút người tên là An Dật này, cho dù nụ cười trên mặt cậu ta rất vô hại, Tô Châu vẫn mẫn cảm phát hiện trong ánh mắt kia lại che dấu một tia ghen tị. Ghen tị? Tô Châu nhíu mày, y nhìn thoáng qua Mạc Sinh Bạch bên cạnh, trong nháy mắt liền hiểu được vì sao. Y dùng ánh mắt như có ý hỏi Mạc Sinh Bạch, Mạc Sinh Bạch liền hôn lên môi y, cũng không hề cố kỵ có người ngoài ở đây. Trong nháy mắt Tô Châu liền tiêu tan.
“Có muốn vào nhà ngồi một chút không?”
An Dật bị một màn vừa rồi kích thích không hề dễ chịu, lập tức gật đầu đồng ý. Nhưng khiến An Dật không ngờ chính là, Mạc Sinh Bạch thế nhưng trực tiếp nói với cậu hai chữ “Không được.”
“Vì sao?” Người hỏi câu này chính là Tô Châu.
“Không được.” Ý cười trên mặt Mạc Sinh Bạch đã sớm biến mất sạch sẽ, ngữ khí vô cùng khẳng định, không có chút nào có thể thương lượng.
“Anh có ý gì?” Sắc mặt Tô Châu cũng không tốt.
“Cậu ấy, không được.”
An Dật vẫn chưa hiểu được đang xảy ra chuyện gì, mới lúc nãy vẫn còn vui vẻ mà bây giờ hai người đột nhiên lại nhi7 vậy. Cậu cẩn thận mở miệng “Mạc ca?”
“Em đi trước đi. Sau này cũng đừng đến tìm anh nữa.”
An Dật có chút mơ hồ, sao lại đột nhiên rơi vào tình trạng này?
“Cậu khoan hãy đi.” Thanh âm Tô Châu vào giờ khắc này lại vang lên.
“An Dật, anh bảo em đi!”
An Dật bị ngữ khí không mang theo chút tình cảm nào của Mạc Sinh Bạch dọa cho hoảng sợ, kinh ngạc bước chầm chậm rời đi.
“Mạc Sinh Bạch, tại sao cậu ta lại không được?”
“Em đừng hỏi nhiều như vậy.”
“Mạc Sinh Bạch, anh thích cậu ta?”
“Anh chỉ yêu một mình em.” Trong mắt Mạc Sinh Bạch lộ ra nghiêm túc “Cả đời này của anh cũng chỉ yêu một mình em!”
“Vậy tại sao cậu ta lại không được?”
“Tô Châu, từ khi nào em đã trở thành người như vậy?”
Tô Châu đột nhiên cảm giác quả bom y vẫn luôn chôn sâu trong lòng đã nổ tung, khóe mắt có chút đỏ lên “Em là dạng người gì, chẳng lẽ anh không biết sao?”
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ! Mục tiêu công lược chính Tô Châu, độ hảo cảm đối với ngài không đổi, hiện tại tròn 100, độ ngược tâm tăng 5, hiện tại là 10.
Mạc Sinh Bạch muốn bước lên ôm y, lại bị Tô Châu lập tức đẩy ra “Anh đừng chạm vào em!”
“Tô Châu, em bình tĩnh một chút.”
“Em sao có thể bình tĩnh?” Tô Châu nhếch khóe miệng, chỉ vào bóng lưng của An Dật “Cậu ta vẫn còn chưa đi xa đấy.”
“Đừng nháo.” Mạc Sinh Bạch đem Tô Châu ôm vào lòng, hôn lên ánh mắt y “Em đã có được kết quả mình muốn không phải sao? Tại sao còn phải dùng thêm một người nữa chứ? Dù sao chúng ta cũng đều là người…”
Lửa giận trong lòng Tô Châu vẫn còn chưa tắt, bây giờ nghe được Mạc Sinh Bạch nói thế, lửa giận kia lập tức lại bùng lên, lời nói đến miệng cũng thốt ra không hề suy nghĩ “Cậu ta và em là đồng loại, nhưng với anh thì không hề!” Kỳ thật nói xong câu này Tô Châu liền hối hận, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, cũng không cách nào thu hồi.
“Hóa ra em vẫn luôn nghĩ như vậy sao?”
Tô Châu nhìn ánh mắt tối tăm của Mạc Sinh Bạch, áp lực đến mức khiến y hoảng hốt, nhưng câu xin lỗi lại không thể thốt nên lời.
“Quên đi, em bây giờ hãy để anh yên tĩnh một mình.”
Tô Châu nghe xong câu này liền có chút hoảng loạn, nhưng Mạc Sinh Bạch đã ngay lập tức biến mất trước mặt y, y chỉ có thể kinh ngạc mà nhìn nơi Mạc Sinh Bạch vừa mới đứng, trái tim đột nhiên nhói lên. Hóa ra đau lòng chính là như vậy sao?
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ! Mục tiêu công lược chính Tô Châu, độ hảo cảm đối với ngài không đổi, hiện tại tròn 100. Độ ngược tâm tăng 10, hiện tại độ ngược tâm là 20.
Thật ra Mạc Sinh Bạch cũng không hề đi xa, hắn chỉ đứng ở cách đó không xa nhìn Tô Châu, mà Tô Châu cũng chỉ đứng bên ngoài đợi một lát, liền quay về trong phòng thí nghiệm.
“Mạc ca.”
An Dật đột nhiên lên tiếng, lập tức dọa sợ Mạc Sinh Bạch.
“Sao em còn ở đây?”
“Em nhìn thấy hai người cãi nhau, nên cũng không đi xa.”
“Em nên về đi.”
“Mạc ca, có một câu em không biết có nên nói ra hay không.”
“Nếu đã biết không nên nói, vậy đừng nói.”
An Dật lại đột nhiên lấy được dũng khí “Mạc ca, em thích anh.”
“Người anh thích là Tô Châu.”
Một câu trả lời không có chút nào ngoài ý muốn, An Dật nở nụ cười “Em biết chứ, em chỉ là muốn nói cho anh biết…”
“Chúng ta không thích hợp.”
“Em biết, em đi đây…”
“Ừ.”
Thời điểm thân ảnh An Dật biến mất trước mặt hắn, Mạc Sinh Bạch nghe được thanh âm nhắc nhở quen thuộc của hệ thống.
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ! Độ hảo cảm của mục tiêu chi nhánh, An Dật, đã sớm vượt qua 80, hiện tại tình cảm của An Dật đối với ngài cũng đã hoàn toàn trở thành thích ngài sùng bái ngài yêu ngài! Nhiệm vụ chi nhánh viên mãn hoàn thành!