Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra
Quyển 6 - Chương 68: Ngược Thần vương vô thượng cặn bã 11
Không có bất kỳ dấu hiệu gì báo trước, Ma tộc đột nhiên hướng Thần tộc phát động tấn công quy mô lớn, trạng thái nước sông không phạm nước giếng gần hai nghìn năm đã bị phá vỡ, Thần tộc không hề đề phòng liền bị đánh đến trở tay không kịp.
Tứ đại thần thú phái ra tiền tuyến hai người, lần lượt là Chu Tước và Bạch Hổ. Chu Tước một thân chiến giáp lửa đỏ, vẻ mặt trang nghiêm, hào hùng không thể xâm phạm. Bạch Hổ lại một thân chiến giáp trắng bạc, càng lộ vẻ uy phong lẫm liệt, giống như chiến thần.
Trận doanh Thần Ma vô cùng rõ ràng, hai người nhìn nam nhân khuôn mặt giết chóc đối diện, vẻ mặt ngưng trọng. Chu Tước nhìn về phía Bạch Hổ “Y chính là Ma tôn Tu La.”
“Ma khí quá nặng, sát khí rất nồng, thoạt nhìn là một người không dễ đối phó.” Bạch Hổ cau mày bình luận.
“Đây là chiến trường, sao phải khen ngợi kẻ địch làm giảm uy phong của mình? Ta sẽ đánh với tên Tu La này một trận, xem y đến tột cùng là nhân vật lợi hại đến cỡ nào!” Chu Tước nói xong liền hóa thân thành hỏa phượng hoàng hướng Tu La xông tới.
Tu La trực giác nguy hiểm đến gần, rút ra Tu La Đao cùng Chu Tước vào trận, hai người đều là kẻ có năng lực cực mạnh, một lần đánh liền đánh đến phong vân biến sắc, thiên hôn địa ám.
Mà lúc này ở Quỳnh Hoa Điện, Vô Cương và Mạc Sinh Bạch đang xuyên qua Hạo Thiên Kính quan sát tình cảnh trên chiến trường, Chu Tước và Tu La một thần một ma đánh đến ngang tài ngang sức, trong lúc nhất thời không thể phân nổi thắng thua.
“Ngươi cảm thấy trong hai người bọn họ, ai sẽ thắng?”
“Dựa theo tình huống trước mắt mà nói, ai thắng ai thua rất khó nói.”
Vô Cương không nhìn tình hình chiến đấu trong Hạo Thiên Kính nữa “Trong lòng ngươi, vốn đã có đáp án.”
“Vậy sao? Tiểu tiên cũng không có năng lực đoán trước được tương lai.”
“Đến tận hôm nay, cần gì phải tiếp tục chơi loại trò chơi ngươi đoán ta đoán này hả Sinh Bạch, hay ta nên gọi ngươi hai tiếng Phong Nhận?”
Mạc Sinh Bạch cười thản nhiên “Phong Nhận một ngàn năm trước đã chết, đứng trước mặt ngài chỉ có Mạc Sinh Bạch mà thôi.”
“Năm đó, quả thật là ta đối với ngươi không đúng. Nếu giờ ngươi muốn báo thù, dù có giết ta, ta cũng tuyệt không oán hận nửa câu.”
“Vô Cương.” Đây là lần đầu tiên Mạc Sinh Bạch gọi tên y “Ta sao có thể nhẫn tâm giết ngươi đây?”
“Mọi thứ năm đó đều là lỗi của ta, nhưng thiên hạ này không nên rơi vào cảnh sinh linh đồ thán.”
“Nói rất vĩ đại nhỉ, ta có nên ca tụng tấm lòng của ngài một chút không?”
“Thế nào, ngươi nguyện ý lui binh?”
“Bây giờ nói lời này còn hơi sớm, Thiên giới sẽ không dễ dàng thua như vậy. Cho dù Tu La có thể thắng Chu Tước, dưới trướng ngươi không phải còn ba người nữa sao?”
Ánh mắt Vô Cương trống rỗng “Thứ ta mong muốn, chỉ là thiên hạ thái bình.”
“Cho nên ta có thế nào cũng không sao cả đúng không? Ngươi vĩnh viễn đều tự cho mình là đúng như vậy.” Mạc Sinh Bạch trào phúng cười “Bây giờ ta có thể hỏi ngươi một chuyện chứ?”
“Ngươi cứ hỏi.”
“Ngươi đã từng yêu tên Phong Nhận ngốc nghếch đáng thương kia sao?”
“Ta yêu chính ngươi, vẫn luôn là ngươi, dù ngươi là Phong Nhận cũng được, là Mạc Sinh Bạch cũng tốt.”
Mạc Sinh Bạch cười ác liệt “Ngươi chưa từng nghĩ đến một loại khả năng khác sao? Ngươi không hiếu kỳ tại sao ngươi lại yêu ta? Theo một cách đột nhiên như vậy?”
“Có nhân tất có quả, đây là điều số mệnh đã định.”
“Ngươi thật đúng là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời. Ngươi biết Tình nhân thảo chứ?”
“Chỉ bởi vì Tình nhân thảo thôi sao?” Vô Cương nhìn khuôn mặt dù y có ngắm nhìn thế nào cũng không đủ kia “Cảm giác của ta đối với ngươi là thật, không có khả năng chỉ dùng dược vật là có thể giả dối tạo ra. Ta có thể rõ ràng cảm nhận được.” Loại tình yêu nóng rực không người nào có thể phản kháng này, sao có thể chỉ vì một gốc thảo dược là có thể giải thích được chứ?
“Ngươi tin cũng tốt, không tin cũng được. Vô Cương, ngươi không phát hiện Lưu ly Thần tuyền từ lần đó về sau, nó không hề giống với trước kia à? Gần đây, nó đã trở nên rất dị thường.”
Thanh âm Vô Cương tối đi “Tuy rằng ta không còn nhớ rõ chuyện năm đó, nhưng ta nhất định đã cầm đi thần cách của ngươi.”
“Không sai.”
“Lưu ly Thần tuyền quả thật cần thần cách của một chủ thần hiến tế mới có thể bình ổn, nhưng ta không ngờ tới, nó chỉ vẻn vẹn duy trì được một ngàn năm.”
“Cho nên? Ngươi định làm sao đây? Lần này cho dù ta nguyện ý, ta cũng không còn thần cách thứ hai để cho ngươi.”
Tay trái Vô Cương thực hiện một quyết pháp, trong phút chốc hai người đã xuất hiện ở nơi thoạt nhìn vẫn đang gió êm sóng lặng, cạnh bên Lưu ly Thần tuyền. Đôi mắt vốn không hề có một tia cảm xúc của Vô Cương giờ đây lại nhiều thêm một tia khẩn cầu “Nếu, bây giờ ta đem thần cách của mình ra hiến tế thần tuyền, ngươi có thể tha thứ cho ta chứ?”
“Không còn thần cách, ngươi chỉ có thể nhập vào nhân gian luân hồi, ngươi đã nghĩ kĩ?”
“Đây là thứ ta phải gánh chịu, ngươi sẽ tha thứ cho ta sao?”
“Vô Cương, ngươi phải nhớ rõ một chuyện, ta, đã không còn yêu ngươi.”
“Ta đã sớm biết.” Vô Cương thậm chí còn cảm thấy một loại cảm giác như được giải thoát “Ta nợ ngươi rất nhiều, đây chỉ có thể xem như một phần trong đó.”
Hai tay Vô Cương bắt đầu kết ấn, thần sắc nghiêm nghị, thần thánh không thể tiếp cận “Dĩ ngô chi danh, vô pháp bất phá, thần cách, ra!”
Thần quang tận trời đem toàn bộ Thiên giới bao phủ trong một tầng kim quang, Chu Tước vừa nhìn thấy thần quang tượng trưng cho Thần vương, cảm thấy hoảng sợ, bật người liền rời khỏi trận đấu với Tu La, cùng Bạch Hổ đồng thời chạy tới Lưu ly Thần tuyền. Tu La lau đi khóe môi đầy vết máu tươi, lập tức theo sát.
Chờ đến khi bọn hắn đuổi tới, phát hiện Vô Cương đang dùng thần cách của mình hiến tế thần tuyền. Tứ đại thần thú đứng thành một hàng, vẻ mặt ác liệt, uy áp thượng cổ từ trên người bọn họ dần khuếch tán rộng ra, khiến cho chúng thần xung quanh không dám nhúc nhích. Cùng lúc đó, Tu La cũng bước đến đứng bên người Mạc Sinh Bạch, cùng Mạc Sinh Bạch nhìn người đang dần dần tiêu tán sinh lực của mình, Thần vương Vô Cương.
“Ngươi không nên đến đây.”
Dù rằng ánh mắt của Mạc Sinh Bạch khi nói chuyện với y vẫn chưa từng rời khỏi Vô Cương, Tu La vẫn cảm thấy ấm áp “Đây là ta tự mình tìm vui, không liên quan nhiều đến ngươi đâu.”
“Sao vậy? Có phải Tử Hà đã nói cho ngươi biết chuyện gì?”
“Đúng nha. Quả nhiên không có chuyện gì gạt được ngươi.”
“Nghe đây, Tu La.” Mạc Sinh Bạch đột nhiên xoay người, ánh mắt dừng lại trên người Tu La vẫn còn nhuộm đầy sát khí nơi chiến trường “Thần Ma không nên khai chiến, hòa bình, là thứ ta và Vô Cương đều muốn nhìn thấy.”
“Với ngươi ta rốt cuộc là thứ gì?” Tu La nhìn chằm chằm hai mắt Mạc Sinh Bạch, phảng phất như muốn từ đó tìm được đáp án.
“Nếu có thể, ngươi hãy quên ta đi.” Thần sắc Mạc Sinh Bạch thản nhiên, giống như câu nói hệt như lưỡi dao sắc nhọn này không phải do chính miệng hắn nói ra.
Đồng tử Tu La co lại, lực đạo nắm Tu La Đao trong tay dần dần tăng lên “Ngươi không phải đã hứa rằng, chỉ cần chuyện này được giải quyết, sẽ trở về Ma giới cùng ta một chỗ sao? Ngươi gạt ta? Hay là nói trong lòng ngươi, tên Vô Cương kia thật sự quan trọng đến như vậy? Quan trọng đến mức dù y thiếu chút nữa đã giết chết ngươi, ngươi vẫn nguyện ý cùng y đi chết?”
Mạc Sinh Bạch quay đầu, không nhìn tới vẻ mặt Tu La đã có chút ác liệt “Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được. Nếu ngươi thật sự không thể quên, vậy cứ đi tìm Tử Hà, hỏi nàng một ly ‘Túy sinh mộng tử’, mọi thứ ngươi muốn quên đều có thể quên.”
“Đây là đáp án ngươi dành cho ta?” Tu La giận dữ đến mức bật cười.
“Đúng vậy.” Mạc Sinh Bạch nói xong, liền bay về phía người đã trong suốt đến gần như biến mất, cũng chính là Thần vương Vô Cương. Hắn gọi tên Vô Cương, thanh âm vẫn ôn nhu ấm áp hệt như ngàn năm trước “Vô Cương.”
“Ngươi đã đến rồi. ” Vô Cương lộ ra một nụ cười thuần khiết.
“Ta phát hiện, vào giờ phút này ta vẫn còn yêu ngươi, ngươi nói xem, ta phải làm sao đây?”
“Vậy ta đã có thể an tâm luân hồi.”
Mạc Sinh Bạch hai tay kết ấn, quyết pháp phức tạp, động tác nhanh đến mức khiến người hoa mắt “Dĩ ngô chi danh, hộ thể thần chung, rời!”
Một đạo kim quang ngay khi Mạc Sinh Bạch niệm xong lập tức vọt vào trong thân thể Vô Cương, cơ thể vốn gần như trong suốt của y bắt đầu ngưng tụ, nhưng trái lại, cơ thể Mạc Sinh Bạch lại dần dần mờ đi. Mạc Sinh Bạch cười khẽ, dung nhan tuyệt mỹ như khiến đất trời lâm vào ảm đạm “Đây vốn là thứ của Thiên giới, bây giờ, ta chính thức đem nó giao cho ngươi.”
Tâm Vô Cương chấn động tột đỉnh, trong nháy mắt cảm giác đau đớn không ngừng sinh sôi tập kích lấy y, cảm xúc nơi đáy mắt cũng trở nên quay cuồng.
“Ta đã từng nói. Vô Cương, ta sao có thể nhẫn tâm nhìn ngươi chết chứ?”
“Ngươi…” Vô Cương phát hiện cổ họng khô khốc của mình đã không thể thốt nên lời.
“Tôi có thể hôn ngươi một lần cuối không?” Mạc Sinh Bạch nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi Vô Cương, nhu tình miêu tả nó từng chút một. Từ trên môi truyền đến xúc cảm nhung tơ như lông vũ, rốt cuộc khiến đạo phòng tuyến cuối cùng trong lòng Vô Cương tan vỡ, một giọt nước mắt kim sắc từ khóe mắt y dần dần rơi xuống.
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, đầu mối nhiệm vụ chính, có được một giọt nước mắt của Thần vương đã viên mãn hoàn thành!
Mạc Sinh Bạch rời khỏi môi y “Chúng ta đã không còn nợ gì nhau nữa. Tạm biệt, Vô Cương.”
Vô Cương trơ mắt nhìn Mạc Sinh Bạch ở trước mắt y mờ đi rồi hoàn toàn biến mất, trong không khí không thể tìm được bất cứ hơi thở nào của hắn nữa. Y không hiểu, không thể hiểu, hết thảy mọi thứ, sao lại thành một kết quả như vậy?
Ánh mắt Tu La đỏ rực như máu, Mạc Sinh Bạch, ngươi nếu muốn hòa bình, ta có thể lui binh. Có điều nếu ngươi đã dám trêu chọc ta, ta sẽ không dễ dàng buông tay như vậy! Ngươi luân hồi một đời, ta tìm ngươi một đời, ngươi luân hồi hai thế, ta tìm ngươi hai thế! Sinh mệnh của Ma vốn không có giới hạn, chẳng sợ có lên trời hay xuống bể, dù có hao hết cả quãng đời vô tận này, Tu La ta nhất định sẽ tìm được ngươi!
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ chi nhánh của ngài, có được chân tình của Tu La, hơn nữa khiến cho Tu La đối với ngài thề chết không đổi, nhiệm vụ này cũng đã thành công hoàn thành! Xin hỏi kí chủ, ngài muốn trực tiếp tiến vào thế giới tiếp theo, hay là trở lại không gian hệ thống?
Mạc Sinh Bạch: Trở về không gian hệ thống.
Hệ thống: Xin kí chủ hãy chuẩn bị sẵn sàng, truyền tống sắp bắt đầu, 3, 2, 1… Truyền tống hoàn tất!”
Tứ đại thần thú phái ra tiền tuyến hai người, lần lượt là Chu Tước và Bạch Hổ. Chu Tước một thân chiến giáp lửa đỏ, vẻ mặt trang nghiêm, hào hùng không thể xâm phạm. Bạch Hổ lại một thân chiến giáp trắng bạc, càng lộ vẻ uy phong lẫm liệt, giống như chiến thần.
Trận doanh Thần Ma vô cùng rõ ràng, hai người nhìn nam nhân khuôn mặt giết chóc đối diện, vẻ mặt ngưng trọng. Chu Tước nhìn về phía Bạch Hổ “Y chính là Ma tôn Tu La.”
“Ma khí quá nặng, sát khí rất nồng, thoạt nhìn là một người không dễ đối phó.” Bạch Hổ cau mày bình luận.
“Đây là chiến trường, sao phải khen ngợi kẻ địch làm giảm uy phong của mình? Ta sẽ đánh với tên Tu La này một trận, xem y đến tột cùng là nhân vật lợi hại đến cỡ nào!” Chu Tước nói xong liền hóa thân thành hỏa phượng hoàng hướng Tu La xông tới.
Tu La trực giác nguy hiểm đến gần, rút ra Tu La Đao cùng Chu Tước vào trận, hai người đều là kẻ có năng lực cực mạnh, một lần đánh liền đánh đến phong vân biến sắc, thiên hôn địa ám.
Mà lúc này ở Quỳnh Hoa Điện, Vô Cương và Mạc Sinh Bạch đang xuyên qua Hạo Thiên Kính quan sát tình cảnh trên chiến trường, Chu Tước và Tu La một thần một ma đánh đến ngang tài ngang sức, trong lúc nhất thời không thể phân nổi thắng thua.
“Ngươi cảm thấy trong hai người bọn họ, ai sẽ thắng?”
“Dựa theo tình huống trước mắt mà nói, ai thắng ai thua rất khó nói.”
Vô Cương không nhìn tình hình chiến đấu trong Hạo Thiên Kính nữa “Trong lòng ngươi, vốn đã có đáp án.”
“Vậy sao? Tiểu tiên cũng không có năng lực đoán trước được tương lai.”
“Đến tận hôm nay, cần gì phải tiếp tục chơi loại trò chơi ngươi đoán ta đoán này hả Sinh Bạch, hay ta nên gọi ngươi hai tiếng Phong Nhận?”
Mạc Sinh Bạch cười thản nhiên “Phong Nhận một ngàn năm trước đã chết, đứng trước mặt ngài chỉ có Mạc Sinh Bạch mà thôi.”
“Năm đó, quả thật là ta đối với ngươi không đúng. Nếu giờ ngươi muốn báo thù, dù có giết ta, ta cũng tuyệt không oán hận nửa câu.”
“Vô Cương.” Đây là lần đầu tiên Mạc Sinh Bạch gọi tên y “Ta sao có thể nhẫn tâm giết ngươi đây?”
“Mọi thứ năm đó đều là lỗi của ta, nhưng thiên hạ này không nên rơi vào cảnh sinh linh đồ thán.”
“Nói rất vĩ đại nhỉ, ta có nên ca tụng tấm lòng của ngài một chút không?”
“Thế nào, ngươi nguyện ý lui binh?”
“Bây giờ nói lời này còn hơi sớm, Thiên giới sẽ không dễ dàng thua như vậy. Cho dù Tu La có thể thắng Chu Tước, dưới trướng ngươi không phải còn ba người nữa sao?”
Ánh mắt Vô Cương trống rỗng “Thứ ta mong muốn, chỉ là thiên hạ thái bình.”
“Cho nên ta có thế nào cũng không sao cả đúng không? Ngươi vĩnh viễn đều tự cho mình là đúng như vậy.” Mạc Sinh Bạch trào phúng cười “Bây giờ ta có thể hỏi ngươi một chuyện chứ?”
“Ngươi cứ hỏi.”
“Ngươi đã từng yêu tên Phong Nhận ngốc nghếch đáng thương kia sao?”
“Ta yêu chính ngươi, vẫn luôn là ngươi, dù ngươi là Phong Nhận cũng được, là Mạc Sinh Bạch cũng tốt.”
Mạc Sinh Bạch cười ác liệt “Ngươi chưa từng nghĩ đến một loại khả năng khác sao? Ngươi không hiếu kỳ tại sao ngươi lại yêu ta? Theo một cách đột nhiên như vậy?”
“Có nhân tất có quả, đây là điều số mệnh đã định.”
“Ngươi thật đúng là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời. Ngươi biết Tình nhân thảo chứ?”
“Chỉ bởi vì Tình nhân thảo thôi sao?” Vô Cương nhìn khuôn mặt dù y có ngắm nhìn thế nào cũng không đủ kia “Cảm giác của ta đối với ngươi là thật, không có khả năng chỉ dùng dược vật là có thể giả dối tạo ra. Ta có thể rõ ràng cảm nhận được.” Loại tình yêu nóng rực không người nào có thể phản kháng này, sao có thể chỉ vì một gốc thảo dược là có thể giải thích được chứ?
“Ngươi tin cũng tốt, không tin cũng được. Vô Cương, ngươi không phát hiện Lưu ly Thần tuyền từ lần đó về sau, nó không hề giống với trước kia à? Gần đây, nó đã trở nên rất dị thường.”
Thanh âm Vô Cương tối đi “Tuy rằng ta không còn nhớ rõ chuyện năm đó, nhưng ta nhất định đã cầm đi thần cách của ngươi.”
“Không sai.”
“Lưu ly Thần tuyền quả thật cần thần cách của một chủ thần hiến tế mới có thể bình ổn, nhưng ta không ngờ tới, nó chỉ vẻn vẹn duy trì được một ngàn năm.”
“Cho nên? Ngươi định làm sao đây? Lần này cho dù ta nguyện ý, ta cũng không còn thần cách thứ hai để cho ngươi.”
Tay trái Vô Cương thực hiện một quyết pháp, trong phút chốc hai người đã xuất hiện ở nơi thoạt nhìn vẫn đang gió êm sóng lặng, cạnh bên Lưu ly Thần tuyền. Đôi mắt vốn không hề có một tia cảm xúc của Vô Cương giờ đây lại nhiều thêm một tia khẩn cầu “Nếu, bây giờ ta đem thần cách của mình ra hiến tế thần tuyền, ngươi có thể tha thứ cho ta chứ?”
“Không còn thần cách, ngươi chỉ có thể nhập vào nhân gian luân hồi, ngươi đã nghĩ kĩ?”
“Đây là thứ ta phải gánh chịu, ngươi sẽ tha thứ cho ta sao?”
“Vô Cương, ngươi phải nhớ rõ một chuyện, ta, đã không còn yêu ngươi.”
“Ta đã sớm biết.” Vô Cương thậm chí còn cảm thấy một loại cảm giác như được giải thoát “Ta nợ ngươi rất nhiều, đây chỉ có thể xem như một phần trong đó.”
Hai tay Vô Cương bắt đầu kết ấn, thần sắc nghiêm nghị, thần thánh không thể tiếp cận “Dĩ ngô chi danh, vô pháp bất phá, thần cách, ra!”
Thần quang tận trời đem toàn bộ Thiên giới bao phủ trong một tầng kim quang, Chu Tước vừa nhìn thấy thần quang tượng trưng cho Thần vương, cảm thấy hoảng sợ, bật người liền rời khỏi trận đấu với Tu La, cùng Bạch Hổ đồng thời chạy tới Lưu ly Thần tuyền. Tu La lau đi khóe môi đầy vết máu tươi, lập tức theo sát.
Chờ đến khi bọn hắn đuổi tới, phát hiện Vô Cương đang dùng thần cách của mình hiến tế thần tuyền. Tứ đại thần thú đứng thành một hàng, vẻ mặt ác liệt, uy áp thượng cổ từ trên người bọn họ dần khuếch tán rộng ra, khiến cho chúng thần xung quanh không dám nhúc nhích. Cùng lúc đó, Tu La cũng bước đến đứng bên người Mạc Sinh Bạch, cùng Mạc Sinh Bạch nhìn người đang dần dần tiêu tán sinh lực của mình, Thần vương Vô Cương.
“Ngươi không nên đến đây.”
Dù rằng ánh mắt của Mạc Sinh Bạch khi nói chuyện với y vẫn chưa từng rời khỏi Vô Cương, Tu La vẫn cảm thấy ấm áp “Đây là ta tự mình tìm vui, không liên quan nhiều đến ngươi đâu.”
“Sao vậy? Có phải Tử Hà đã nói cho ngươi biết chuyện gì?”
“Đúng nha. Quả nhiên không có chuyện gì gạt được ngươi.”
“Nghe đây, Tu La.” Mạc Sinh Bạch đột nhiên xoay người, ánh mắt dừng lại trên người Tu La vẫn còn nhuộm đầy sát khí nơi chiến trường “Thần Ma không nên khai chiến, hòa bình, là thứ ta và Vô Cương đều muốn nhìn thấy.”
“Với ngươi ta rốt cuộc là thứ gì?” Tu La nhìn chằm chằm hai mắt Mạc Sinh Bạch, phảng phất như muốn từ đó tìm được đáp án.
“Nếu có thể, ngươi hãy quên ta đi.” Thần sắc Mạc Sinh Bạch thản nhiên, giống như câu nói hệt như lưỡi dao sắc nhọn này không phải do chính miệng hắn nói ra.
Đồng tử Tu La co lại, lực đạo nắm Tu La Đao trong tay dần dần tăng lên “Ngươi không phải đã hứa rằng, chỉ cần chuyện này được giải quyết, sẽ trở về Ma giới cùng ta một chỗ sao? Ngươi gạt ta? Hay là nói trong lòng ngươi, tên Vô Cương kia thật sự quan trọng đến như vậy? Quan trọng đến mức dù y thiếu chút nữa đã giết chết ngươi, ngươi vẫn nguyện ý cùng y đi chết?”
Mạc Sinh Bạch quay đầu, không nhìn tới vẻ mặt Tu La đã có chút ác liệt “Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được. Nếu ngươi thật sự không thể quên, vậy cứ đi tìm Tử Hà, hỏi nàng một ly ‘Túy sinh mộng tử’, mọi thứ ngươi muốn quên đều có thể quên.”
“Đây là đáp án ngươi dành cho ta?” Tu La giận dữ đến mức bật cười.
“Đúng vậy.” Mạc Sinh Bạch nói xong, liền bay về phía người đã trong suốt đến gần như biến mất, cũng chính là Thần vương Vô Cương. Hắn gọi tên Vô Cương, thanh âm vẫn ôn nhu ấm áp hệt như ngàn năm trước “Vô Cương.”
“Ngươi đã đến rồi. ” Vô Cương lộ ra một nụ cười thuần khiết.
“Ta phát hiện, vào giờ phút này ta vẫn còn yêu ngươi, ngươi nói xem, ta phải làm sao đây?”
“Vậy ta đã có thể an tâm luân hồi.”
Mạc Sinh Bạch hai tay kết ấn, quyết pháp phức tạp, động tác nhanh đến mức khiến người hoa mắt “Dĩ ngô chi danh, hộ thể thần chung, rời!”
Một đạo kim quang ngay khi Mạc Sinh Bạch niệm xong lập tức vọt vào trong thân thể Vô Cương, cơ thể vốn gần như trong suốt của y bắt đầu ngưng tụ, nhưng trái lại, cơ thể Mạc Sinh Bạch lại dần dần mờ đi. Mạc Sinh Bạch cười khẽ, dung nhan tuyệt mỹ như khiến đất trời lâm vào ảm đạm “Đây vốn là thứ của Thiên giới, bây giờ, ta chính thức đem nó giao cho ngươi.”
Tâm Vô Cương chấn động tột đỉnh, trong nháy mắt cảm giác đau đớn không ngừng sinh sôi tập kích lấy y, cảm xúc nơi đáy mắt cũng trở nên quay cuồng.
“Ta đã từng nói. Vô Cương, ta sao có thể nhẫn tâm nhìn ngươi chết chứ?”
“Ngươi…” Vô Cương phát hiện cổ họng khô khốc của mình đã không thể thốt nên lời.
“Tôi có thể hôn ngươi một lần cuối không?” Mạc Sinh Bạch nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi Vô Cương, nhu tình miêu tả nó từng chút một. Từ trên môi truyền đến xúc cảm nhung tơ như lông vũ, rốt cuộc khiến đạo phòng tuyến cuối cùng trong lòng Vô Cương tan vỡ, một giọt nước mắt kim sắc từ khóe mắt y dần dần rơi xuống.
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, đầu mối nhiệm vụ chính, có được một giọt nước mắt của Thần vương đã viên mãn hoàn thành!
Mạc Sinh Bạch rời khỏi môi y “Chúng ta đã không còn nợ gì nhau nữa. Tạm biệt, Vô Cương.”
Vô Cương trơ mắt nhìn Mạc Sinh Bạch ở trước mắt y mờ đi rồi hoàn toàn biến mất, trong không khí không thể tìm được bất cứ hơi thở nào của hắn nữa. Y không hiểu, không thể hiểu, hết thảy mọi thứ, sao lại thành một kết quả như vậy?
Ánh mắt Tu La đỏ rực như máu, Mạc Sinh Bạch, ngươi nếu muốn hòa bình, ta có thể lui binh. Có điều nếu ngươi đã dám trêu chọc ta, ta sẽ không dễ dàng buông tay như vậy! Ngươi luân hồi một đời, ta tìm ngươi một đời, ngươi luân hồi hai thế, ta tìm ngươi hai thế! Sinh mệnh của Ma vốn không có giới hạn, chẳng sợ có lên trời hay xuống bể, dù có hao hết cả quãng đời vô tận này, Tu La ta nhất định sẽ tìm được ngươi!
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ chi nhánh của ngài, có được chân tình của Tu La, hơn nữa khiến cho Tu La đối với ngài thề chết không đổi, nhiệm vụ này cũng đã thành công hoàn thành! Xin hỏi kí chủ, ngài muốn trực tiếp tiến vào thế giới tiếp theo, hay là trở lại không gian hệ thống?
Mạc Sinh Bạch: Trở về không gian hệ thống.
Hệ thống: Xin kí chủ hãy chuẩn bị sẵn sàng, truyền tống sắp bắt đầu, 3, 2, 1… Truyền tống hoàn tất!”