Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma
Quyển 8 - Chương 9
Hayden vốn cho rằng tổ làm chương trình sẽ phân phối sư tử con cho mình, nào ngờ nhân viên công tác lại cho gã một con khỉ con.
Gã cảm thấy rất bất mãn, đồng thời cũng mang cả cảm xúc vào lúc chụp ảnh, nhiều lần siết tay quá chặt làm đau khỉ con, khiến nó phát ra tiếng gào thê lương.
Điều này cũng dẫn đến việc những bức ảnh mà hắn chụp được không có một chút sống động nào, trái lại giống như đang bị tra tấn. Nhiếp ảnh gia nhắc đi nhắc lại gã làm sao để tạo dáng chụp, làm sao để phối hợp ăn ý với khỉ lông vàng, gã đều không để ý, cứ luôn ra vẻ mình mạnh nhất vũ trụ. Nhiếp ảnh gia cũng đành kệ, mặc cho gã đổi tư thế rồi “tách” một cái, qua loa chụp hết ba mươi bức ảnh.
Kết thúc buổi chụp, các thí sinh trở về biệt thự. Dọc đường đi, Hayden vẫn đều cằn nhằn, liên tục truy hỏi mấy thí sinh có quan hệ tương đối thân thiết với mình – “Cậu cảm thấy tôi có giống khỉ không? Không giống? Vậy tại sao họ lại phân cho tôi con khỉ lông vàng chết tiệt kia? Đáng lẽ khí chất và diện mạo của tôi phải phối hợp với sư tử mới đúng! Tôi là chúa tể sơn lâm!”
Gã nâng cánh tay lên, khoe khoang cơ nhị đầu cường tráng của mình ra trước ống kính, còn phát ra tiếng rú như sư tử. Gã cho rằng khán giả nhất định sẽ thích một người đàn ông tự tin như vậy.
Có thí sinh phụ hoạ, có thí sinh toát ra ánh mắt trào phúng, còn có thí sinh dứt khoát che mặt ngó lơ. Càng ở chung lâu họ càng cảm thấy Hayden là một kẻ tự đại, một con ruồi phiền phức.
Emily bị gã kẹp lấy eo không thể nhúc nhích, nụ cười trên mặt vô cùng xấu hổ. Cô ta đã hoàn toàn mất kiên nhẫn với Hayden.
Chu Doãn Thịnh và Evan ngồi trong góc, yên lặng xem hết thảy trước mắt. Hayden gào hết tiếng này đến tiếng khác, cảm thấy còn chưa đã, gã lại đứng lên, vén áo sơ mi khoe cơ bụng tám múi của mình, nói – “Ngày nào tôi cũng kiên trì rèn luyện hơn bốn tiếng. Nhìn cơ bụng tôi mà xem, còn ra hình ra dạng hơn cả Gustav. Anh ta có thể làm một siêu mẫu, tôi cũng có thể.”
Nụ cười của Emily càng trở nên cứng ngắc, chỉ muốn lấy kim chỉ khâu miệng Hayden lại, hoặc là che ống kính không cho quay. Hẹn hò với người như vậy quả thực là hạ thấp thẩm mĩ của cô ta.
Nhưng những người quay phim vốn căn bản sẽ không nghĩ cho tâm tình của cô ta. Tất cả đều chĩa thẳng ông kính vào Hayden, điều này khiến khát vọng thể hiện của Hayden càng bùng cháy.
Evan kéo kéo Chu Doãn Thịnh, cười đùa – “Nhìn đi, đây là người mà em thích, một thằng ngốc từ đầu đến chân! Em yêu, rốt cuộc mắt em bị sao vậy?”
Gương mặt Chu Doãn Thịnh đỏ bừng, phân bua cho Hayden – “Phần thi ảnh hôm nay của anh ấy không thuận lợi cho lắm, thế nên anh ấy hơi kích động. Bình thường anh ấy không phải như vậy. Chị không biết đâu, khi em mới đến, tất cả mọi người chỉ lo chuyện của mình, chỉ có anh ấy phát hiện ra em cần giúp đỡ. Em sẽ không bao giờ quên hình ảnh anh ấy vươn tay về phía em.”
“Chỉ thế thôi? Chỉ vì cậu ta hỏi em có cần giúp không mà em đã thích cậu ta?” – Evan không dám tin mà nhướn mày.
Vẻ mặt Chu Doãn Thịnh đắng chát – “Suốt mười mấy năm qua, chưa từng có ai để ý em có cần sự giúp đỡ hay không, sống có vui vẻ hay không. Không ai để ý đến em hết.”
“Ôi lạy Chúa, chị xin lỗi, Romeo. Chị không nên cười nhạo tình cảm của em.” – Evan đau lòng cực kỳ, vội vàng ôm hắn vào lòng an ủi.
John ghi lại cảnh này một cách trung thực nhất. Tuy rằng thiếu niên không tả rõ cuộc sống trong suốt mười mấy năm nay của cậu ấy rốt cuộc là như thế nào, nhưng chỉ với một câu, một bàn tay giúp đỡ mà đã có thể yêu một người sâu đậm đến vậy, người ta có thể đoán được thế giới tình cảm của cậu ấy hoang vu đến nhường nào. Sự khát vọng với tình yêu của cậu ấy dẫn đến việc cậu ấy mù quáng vì tình.
Đứa bé này thực sự khiến người ta đau lòng!
Hai người lặng lẽ ôm nhau trong chốc lát. Sau khi tách ra, Chu Doãn Thịnh toát ra vẻ mặt khó xử, chậm rãi nói – “Tuy rằng em cảm thấy Hayden rất xuất sắc, nhưng nếu buộc phải nói thật, anh ấy không thể nào sánh bằng ngài Acheson. Ai cũng biết ngài Acheson đã đứng đầu bảng xếp hạng “Người đàn ông gợi cảm nhất thế giới” suốt năm năm liền.”
Evan gật đầu tán thành, cũng trêu chọc nói – “Ngài Acheson rất quyến rũ, đặc biệt là khi cười, rất dịu dàng. Romeo, em có thích ngài Acheson không? Theo khảo sát của truyền thông, ngài Acheson là đối tượng mà đồng tính nam thích ảo tưởng nhất, là người tình trong mộng của họ.”
Mặt Chu Doãn Thịnh đỏ bừng, ấp úng nói – “Không, đương nhiên là không. À, ý em là đương nhiên em thích ngài Acheson, nhưng mà đó là sự sùng bái đối với thần tượng, không giống với “thích” trong hiện thực. Ngài ấy và em cách nhau quá xa.”
Evan thưởng thức dáng vẻ luống cuống tay chân của hắn cho đã rồi mới ôm lấy hắn cười ha ha.
Nhận được video mẫu, Gustav xem đi xem lại đoạn đối thoại này mấy chục lần. Tâm tình hắn thay đổi rất nhanh, chợt vui chợt buồn, chợt ấm chợt lạnh, quả thực không thể miêu tả thành lời.
Nào có xa xôi đâu chứ? Tôi ở gần em như vậy. Chỉ cần em vừa quay đầu lại, tôi có thể mở rộng vòng tay bảo vệ em, che chắn cho em khỏi mọi thương tổn. Em yêu, chỉ cần em quay đầu lại chú ý nhìn tôi một cái thôi.
Ngài Acheson nổi tiếng là nhã nhặn cao quý rất mất hình tượng mà ôm lấy máy tính xách tay, hôn thiếu niên trên màn hình.
——————————
Hôm sau, các thí sinh tập trung ở studio, hồi hộp chờ đợi lời bình luận từ ban giám khảo.
Địa vị xã hội và mức độ nổi tiếng của Bonnie đều cao hơn Ellie, hơn nữa cũng trẻ hơn cô ta, là một trong số những siêu mẫu hot nhất trong giới thời trang. Có thể mời cô gia nhập vào liên minh, số đông người xem đều không có thái độ gì với việc Ellie rời khỏi.
Tính cách Bonnie hoạt bát sáng sủa, rất phù hợp với không khí mà chương trình này muốn tạo ra. Cô biểu diễn kỹ năng thành danh của mình cho các thí sinh – tạo dáng sáu mươi tư thế chụp cool ngầu liên tục trong vòng một phút. Miss Jeffrey đứng bên cạnh lồng tiếng cho cô, miệng phát ra tiếng “pằng pằng” như súng liên thanh.
Một phút trôi qua, trên màn hình lớn xuất hiện sáu mươi bức ảnh thu nhỏ mà camera chụp lại, quả nhiên bức nào cũng toát lên cảm giác thời thượng không gì sánh kịp.
Các thí sinh đồng loạt vỗ tay hoan hô.
“Được rồi, hôm nay nhân vật chính không phải là tôi, mà là các bạn. Tôi sẽ không thể hiện quá nhiều.” – Cô lập tức cắt ngang tiếng hoan hô của mọi người, sau đó gọi từng thí sinh lên sân khấu để đưa ra nhận xét.
Rất nhanh thôi, mọi người đã phát hiện, miệng lưỡi Bonnie độc hơn cả ba người Jeffrey, Eureka, Ellie cộng lại. Cô liên tục gọi tám thí sinh lên, điểm chấm lại chỉ dao động ở bảy, còn bĩu môi cau mày, vẻ mặt rõ là khinh bỉ.
Hayden dựng lưng thẳng tắp, hơi hơi hất cằm, show ra sườn mặt đẹp trai nhất của mình. Nhưng Bonnie không hề nhìn mặt gã lấy một cái, chỉ yêu cầu gã bỏ áo sơ mi khỏi thắt lưng, như vậy mới ra dáng người mẫu. Điều này khiến Hayden vô cùng xấu hổ, cũng dẫn đến những thí sinh khác liên tục cười trộm.
Sửa đúng cách ăn mặc quê mùa của Hayden, màn hình lớn rốt cuộc bắt đầu trình chiếu ảnh của Hayden. Không đợi Jeffrey và Eureka mở miệng, Bonnie đã nã pháo – “Tôi trông thấy một người máy và một con khỉ con đáng thương sắp bị người máy siết chết. Chủ đề phần thi ảnh lần này là bảo vệ động vật hoang dã, chứ không phải là săn giết động vật hoang dã. Hayden, rốt cuộc lúc đó trong đầu em đang nghĩ gì? Tôi còn trông thấy sự tàn nhẫn trong mắt em, thực sự là rất tệ hại. Tôi tuyệt đối sẽ không để hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã trông thấy bức ảnh này của em. Còn nữa, mặc dù mặt nghiêng của em đẹp hơn chính diện, nhưng em chỉ lo khoe khuôn mặt mà quên duỗi tứ chi. Nhìn đi, cổ em gần như biến mất rồi, vì cánh tay siết lại nên trông có vẻ quá to. Em như một người dị dạng vậy! Tôi cho em sáu điểm.”
Vẻ mặt Hayden giống như bị nhục nhã ghê gớm lắm, làm cho Jeffrey và Eureka rất bất mãn. Họ vốn cũng không thích bức ảnh này, một người cho sáu điểm, một người cho bảy điểm. Điều này khiến Hayden chỉ đứng thứ hai từ dưới lên.
Hayden nổi giận đùng đùng nhìn về phía màn hình lớn, nghĩ thầm mấy con đĩ này đừng hòng đánh bại tao, tao còn có fan ủng hộ. Nhưng điều khiến gã hết sức bất ngờ chính là số điểm bình chọn qua mạng của gã cũng rất thấp, thậm chí thấp hơn cả tám thí sinh trước đó. Sao có thể như vậy chứ?!
Mặc dù ngay trước máy quay, gã vẫn để lộ vẻ mặt dữ tợn. Nói cho cùng, gã vốn không phải là người mạnh mẽ gì, mà là một đoá hoa lớn lên trong nhà kính, chưa bao giờ trải qua bão táp. Trong tất cả các thí sinh, dù là Daphne có ngoại hình mảnh dẻ nhất cũng kiên cường hơn gã gấp tỷ lần.
Gã hít sâu vài hơi, sau đó mới lạnh mặt quay trở về hàng.
Người tiếp theo được gọi vào chính là Emily. Ảnh chụp của cô ta rất đẹp, toát lên cảm giác hoang dã nguyên thuỷ. Dưới ánh đèn, đôi mắt cô ta có vẻ vô cùng sâu thẳm quyến rũ. Bonnie bình tĩnh xem mấy lượt, tán thưởng – “Rất tuyệt, là bức ảnh tuyệt nhất cho đến giờ phút này.”
Emily vui vẻ ra mặt, nhưng lại nghe Bonnie hỏi – “Nhưng mà chủ đề của chúng ta đâu? Chủ đề của chúng ta đâu rồi?”
Jeffrey chỉ vào chú báo con bị Emily kẹp dưới nách, chỉ có thể thấy một phần lông nho nhỏ và hai chân trước – “Ở đây. Em yêu, em cần mua một chiếc kính mắt.”
“Xin lỗi, tôi cũng không phát hiện ra. Cô ấy vốn đã mặc một chiếc váy ngắn hoạ tiết da báo, lại còn chỉ để lộ đầu báo con ra trước ống kính, có thể trông thấy mới là lạ.” – Eureka nhíu mày, đây cũng là một thí sinh không làm rõ chủ đề.
Bonnie dùng bút bi vẽ một dấu X trên không trung, nói từng câu từng chữ – “Emily, tôi cho em sáu điểm. Là một người mẫu, em phải hiểu em không bao giờ là nhân vật chính của bức ảnh, mà là trang phục trên người em hoặc sản phẩm mà em cần PR. Mọi hành động của em đều là để tuyên truyền cho trang phục hoặc sản phẩm, mà không phải làm nổi bật sắc đẹp của bản thân. Có hàng trăm hàng nghìn người mẫu xinh đẹp, nhưng có mấy người có thể đứng trên vị trí siêu mẫu cao nhất này? Em còn chưa hiểu được hàm ý thực sự của hai chữ “người mẫu”.”
Emily không biết phải đáp lại như nào.
Jeffrey và Eureka rất đồng ý với lời nói của cô, vì vậy cũng đưa ra số điểm giống như cô. Màn hình lớn hiện lên số điểm bình chọn qua mạng của Emily, hơi thấp hơn so với mấy tập trước. Điều này không đủ để bảo đảm cho Emily không bị đào thải.
Các thí sinh càng ngày càng căng thẳng, vô cùng nhớ nhung Ellie cho điểm rộng rãi.
Evan bị gọi lên, ơn Chúa, cô vô cùng hoà hợp với trăn vàng, tư thế tạo dáng cũng rất thời trang, điều này khiến Bonnie cuối cùng cũng cho một số điểm cao – tám điểm, Jeffrey và Eureka cho chín điểm và tám điểm. Kết hợp với số điểm phần thử thách và điểm bình chọn qua mạng, Evan tạm thời đứng thứ nhất.
Người cuối cùng được gọi lên sân khấu chính là Chu Doãn Thịnh, trong lòng hắn không hồi hộp một chút nào, nhưng trên mặt lại toát ra màu đỏ ửng, đôi mắt to xanh biếc nhìn ban giám khảo không chớp mắt.
Jeffrey không chịu nổi ánh mắt như thú non của hắn, vội vàng cầm lấy sổ tay che một chút. Eureka được mệnh danh là nữ hoàng mặt lạnh dịu dàng mỉm cười với thiếu niên. Ai cũng không nỡ làm tổn thương loài động vật non nớt này.
“Trước khi cho điểm, chúng tôi muốn chiếu một đoạn video mà khán giả gửi cho tổ làm chương trình. Trong video, anh ta có chẩm điểm cho em, tôi rất đồng ý với quan điểm của anh ta, vì thế nên trực tiếp mượn dùng một chút.” – Bonnie búng ngón tay, nhân viên công tác lập tức phát video lên màn hình lớn.
Đây là một thanh niên có ngoại hình vô cùng đẹp trai, trên người mặc comple đắt tiền, vừa nhìn đã biết là một người đàn ông thành đạt. Anh ta điều chỉnh máy quay một chút, lại vuốt tóc một cái, sau đó mới dùng giọng điệu phô trương nói – “Tan nát cõi lòng, tan nát cõi lòng, tan nát cõi lòng! Trông thấy ảnh chụp của Romeo và báo con, lòng tôi gần như tan nát!”
Câu nói này tạm thời vẫn chưa biết là tốt hay xấu, nhưng Chu Doãn Thịnh đúng lúc bày ra vẻ mặt căng thẳng, đôi mắt vốn đã ướt át nay lại càng ướt, như thể sắp khóc. Trái tim người quay phim run lên, vội vàng quay một cảnh cận mặt. Thiếu niên này là con cưng của ống kính, nói trắng ra là: Tất cả người quay phim đều yêu Romeo.
Người đàn ông nọ ôm tim, bày ra vẻ mặt đau lòng muốn khóc, sau đó mới giơ một tờ giấy biên lai lên cho mọi người xem – “Trước kia tôi không có một chút khái niệm gì về việc bảo vệ động vật hoang dã, luôn cảm thấy đó là chuyện rất xa vời với tôi. Nhưng trông thấy bức ảnh này, tôi bị biểu cảm hoảng sợ của hai con thú bé nhỏ này hút mất linh hồn. Dường như tôi có thể tưởng tượng ra chúng làm thế nào để sinh tồn trong rừng cây mà khắp nơi là nguy cơ ấy. Chúng lưu lạc khắp nơi, mệt mỏi rã rời. Nhưng vì bộ lông đẹp đẽ của chúng, những kẻ săn trộm đáng xấu hổ sẽ không bao gờ bỏ qua cho họ. Trong tự nhiên, đẹp là một tội lỗi, nhưng chúng ta có thể sửa lại lỗi lầm này đúng lúc. Đây là một nghìn dollar mà tôi quyên góp cho hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã, hy vọng các bạn có thể giúp tôi chăm sóc tốt cho chúng.” – Dứt lời, anh ta đặt biên lai xuống, cầm lấy ảnh của Romeo, đặt một nụ hôn lên đôi mắt hoảng sợ của hắn, vẻ mặt ngập tràn yêu thương.
Không cần hỏi cũng biết, quý ông này đã hoàn toàn bị thiếu niên mê hoặc.
Chu Doãn Thịnh hợp thời biến mặt mình thành màu đỏ thẫm. Thấy máy quay liên tiếp quay cận cảnh mình, hắn vội vàng che mặt lại, chỉ để lộ đôi mắt xanh ướt át.
Đừng che, như thế càng đáng yêu hơn càng phạm quy hơn đấy có biết không! Mấy người quay phim âm thầm rên rỉ.
Bonnie chậm rãi vỗ tay, nở một nụ cười vui mừng – “Đây chính là bản chất công việc của một người mẫu mà tôi đã nói trước đó. Tôi không biết cậu ấy làm thế nào để thuyết phục chú báo con này cùng tạo ra tư thế chụp hình và ánh mắt giống cậu ấy, nhưng nó hoàn toàn phù hợp với chủ đề của chúng ta. Trông thấy bức ảnh này, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu chúng ta không phải là người mẫu này đẹp trai tuấn tú ra sao, mà là “Ôi không, đừng tổn thương chúng!”. Đây là điều thành công lớn nhất của bức ảnh này!”
Cô tạm dừng một chút, cầm lấy một bức ảnh khác trên bàn, chỉ vào những vị trí chân, hông, cổ của thiếu niên, tiếp tục giảng giải – “Đừng tưởng rằng tư thế cuộn mình này rất đơn giản. Có thấy sức giãn mà cậu ấy thể hiện không? Đầu gối, mông, hông, cổ, thậm chí là cánh tay ôm báo con của cậu ấy cũng đều âm thầm dùng sức, không phải là một chút, mà là dùng hết sức lực, nhờ đó mới khiến tứ chi của cậu ấy trông có vẻ thon dài như vậy dù cho cậu ấy đang cuộn mình. Trạng thái khi cuộn mình của người bình thường là như thế này.”
Cô nghiêng người, cuộn mình lại trên ghế, tạo ra tư thế giống như thiếu niên trong ảnh. Nhưng bởi vì không dùng sức, bả vai và cổ cô co rụt lại, lưng hơi cong lên như tôm, khiến cô trông rất thấp bé và uể oải, khó coi vô cùng.
“Mà trạng thái của người mẫu thì phải như vậy.” – Vừa dứt lời, từng phần cơ của cô đều bắt đầu dùng sức, cố gắng duỗi cổ về phía trước, kéo thẳng eo lưng và mũi chân, kéo căng toàn bộ đường nét cơ thể. Như một kỳ tích, một người vốn đang thấp bé uể oải lập tức toát ra khí thế, tựa như có thể lập tức bật dậy chạy trốn hoặc tham gia vào một cuộc chiến.
Thông qua lời giải thích của cô, các thí sinh rốt cuộc mới chạm đến một chút bí quyết tạo dáng khi chụp hình, đồng thời cảm thấy kinh ngạc với sự hiểu biết của Romeo. Họ vốn tưởng rằng thiếu niên sẽ thuộc nhóm người bị đào thải sớm nhất, nhưng xem ra có lẽ hắn đã che giấu thực lực.
Đây không phải lần đầu tiên Chu Doãn Thịnh làm người mẫu. Thành tựu mà hắn từng đạt được trong giới thời trang thậm chí vượt xa Bonnie và Ellie. Vì vậy hắn cũng không cảm thấy đắc chí vì lời nhận xét của Bonnie, chỉ ngại ngùng cười cười.
Điều này càng làm tăng ấn tượng của ban giám khảo đối với hắn.
“Bất kể chủ đề, tạo hình hay ánh mắt, Chúa ơi, ánh mắt này khiến trái tim tôi tan nát.” – Bonnie ôm tim, gõ bàn nói – “Vì ánh mắt giống nhau của hai em, tôi cho hai em mười điểm.”
Eureka mỉm cười nói, “Mười điểm, mười điểm tuyệt đối. Tôi rút lại câu nói của tôi ở tập trước, bức ảnh này mới là bức ảnh tuyệt nhất mà tôi từng thấy, không gì sánh bằng.”
“Vì bức ảnh này, chỉ trong gần một ngày, hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã đã nhận được bảy mươi nghìn dollar tiền quyên góp. Vì bảy mươi nghìn dollar này, vì rất nhiều động vật đáng yêu có thể nhận được sự bảo vệ, tôi cũng cho em mười điểm.” – Miss Jeffrey chớp chớp mắt cười khẽ.
Ba điểm mười trọn vẹn khiến các thí sinh đều ồ lên. Nhưng họ cũng không quá lo lắng với số điểm bình chọn qua mạng của Romeo, ai chả biết tính tình của Romeo thực sự rất đáng ghét. Nhưng chẳng bao lâu, bọn họ lại bị doạ choáng. Số điểm bình chọn qua mạng của thiếu niên hơn xa Emily và Hayden – hai người có số lượng người hâm mộ khổng lồ.
Không thể nghi ngờ, Top.1 tập này chắc chắn thuộc về Romeo!
Gã cảm thấy rất bất mãn, đồng thời cũng mang cả cảm xúc vào lúc chụp ảnh, nhiều lần siết tay quá chặt làm đau khỉ con, khiến nó phát ra tiếng gào thê lương.
Điều này cũng dẫn đến việc những bức ảnh mà hắn chụp được không có một chút sống động nào, trái lại giống như đang bị tra tấn. Nhiếp ảnh gia nhắc đi nhắc lại gã làm sao để tạo dáng chụp, làm sao để phối hợp ăn ý với khỉ lông vàng, gã đều không để ý, cứ luôn ra vẻ mình mạnh nhất vũ trụ. Nhiếp ảnh gia cũng đành kệ, mặc cho gã đổi tư thế rồi “tách” một cái, qua loa chụp hết ba mươi bức ảnh.
Kết thúc buổi chụp, các thí sinh trở về biệt thự. Dọc đường đi, Hayden vẫn đều cằn nhằn, liên tục truy hỏi mấy thí sinh có quan hệ tương đối thân thiết với mình – “Cậu cảm thấy tôi có giống khỉ không? Không giống? Vậy tại sao họ lại phân cho tôi con khỉ lông vàng chết tiệt kia? Đáng lẽ khí chất và diện mạo của tôi phải phối hợp với sư tử mới đúng! Tôi là chúa tể sơn lâm!”
Gã nâng cánh tay lên, khoe khoang cơ nhị đầu cường tráng của mình ra trước ống kính, còn phát ra tiếng rú như sư tử. Gã cho rằng khán giả nhất định sẽ thích một người đàn ông tự tin như vậy.
Có thí sinh phụ hoạ, có thí sinh toát ra ánh mắt trào phúng, còn có thí sinh dứt khoát che mặt ngó lơ. Càng ở chung lâu họ càng cảm thấy Hayden là một kẻ tự đại, một con ruồi phiền phức.
Emily bị gã kẹp lấy eo không thể nhúc nhích, nụ cười trên mặt vô cùng xấu hổ. Cô ta đã hoàn toàn mất kiên nhẫn với Hayden.
Chu Doãn Thịnh và Evan ngồi trong góc, yên lặng xem hết thảy trước mắt. Hayden gào hết tiếng này đến tiếng khác, cảm thấy còn chưa đã, gã lại đứng lên, vén áo sơ mi khoe cơ bụng tám múi của mình, nói – “Ngày nào tôi cũng kiên trì rèn luyện hơn bốn tiếng. Nhìn cơ bụng tôi mà xem, còn ra hình ra dạng hơn cả Gustav. Anh ta có thể làm một siêu mẫu, tôi cũng có thể.”
Nụ cười của Emily càng trở nên cứng ngắc, chỉ muốn lấy kim chỉ khâu miệng Hayden lại, hoặc là che ống kính không cho quay. Hẹn hò với người như vậy quả thực là hạ thấp thẩm mĩ của cô ta.
Nhưng những người quay phim vốn căn bản sẽ không nghĩ cho tâm tình của cô ta. Tất cả đều chĩa thẳng ông kính vào Hayden, điều này khiến khát vọng thể hiện của Hayden càng bùng cháy.
Evan kéo kéo Chu Doãn Thịnh, cười đùa – “Nhìn đi, đây là người mà em thích, một thằng ngốc từ đầu đến chân! Em yêu, rốt cuộc mắt em bị sao vậy?”
Gương mặt Chu Doãn Thịnh đỏ bừng, phân bua cho Hayden – “Phần thi ảnh hôm nay của anh ấy không thuận lợi cho lắm, thế nên anh ấy hơi kích động. Bình thường anh ấy không phải như vậy. Chị không biết đâu, khi em mới đến, tất cả mọi người chỉ lo chuyện của mình, chỉ có anh ấy phát hiện ra em cần giúp đỡ. Em sẽ không bao giờ quên hình ảnh anh ấy vươn tay về phía em.”
“Chỉ thế thôi? Chỉ vì cậu ta hỏi em có cần giúp không mà em đã thích cậu ta?” – Evan không dám tin mà nhướn mày.
Vẻ mặt Chu Doãn Thịnh đắng chát – “Suốt mười mấy năm qua, chưa từng có ai để ý em có cần sự giúp đỡ hay không, sống có vui vẻ hay không. Không ai để ý đến em hết.”
“Ôi lạy Chúa, chị xin lỗi, Romeo. Chị không nên cười nhạo tình cảm của em.” – Evan đau lòng cực kỳ, vội vàng ôm hắn vào lòng an ủi.
John ghi lại cảnh này một cách trung thực nhất. Tuy rằng thiếu niên không tả rõ cuộc sống trong suốt mười mấy năm nay của cậu ấy rốt cuộc là như thế nào, nhưng chỉ với một câu, một bàn tay giúp đỡ mà đã có thể yêu một người sâu đậm đến vậy, người ta có thể đoán được thế giới tình cảm của cậu ấy hoang vu đến nhường nào. Sự khát vọng với tình yêu của cậu ấy dẫn đến việc cậu ấy mù quáng vì tình.
Đứa bé này thực sự khiến người ta đau lòng!
Hai người lặng lẽ ôm nhau trong chốc lát. Sau khi tách ra, Chu Doãn Thịnh toát ra vẻ mặt khó xử, chậm rãi nói – “Tuy rằng em cảm thấy Hayden rất xuất sắc, nhưng nếu buộc phải nói thật, anh ấy không thể nào sánh bằng ngài Acheson. Ai cũng biết ngài Acheson đã đứng đầu bảng xếp hạng “Người đàn ông gợi cảm nhất thế giới” suốt năm năm liền.”
Evan gật đầu tán thành, cũng trêu chọc nói – “Ngài Acheson rất quyến rũ, đặc biệt là khi cười, rất dịu dàng. Romeo, em có thích ngài Acheson không? Theo khảo sát của truyền thông, ngài Acheson là đối tượng mà đồng tính nam thích ảo tưởng nhất, là người tình trong mộng của họ.”
Mặt Chu Doãn Thịnh đỏ bừng, ấp úng nói – “Không, đương nhiên là không. À, ý em là đương nhiên em thích ngài Acheson, nhưng mà đó là sự sùng bái đối với thần tượng, không giống với “thích” trong hiện thực. Ngài ấy và em cách nhau quá xa.”
Evan thưởng thức dáng vẻ luống cuống tay chân của hắn cho đã rồi mới ôm lấy hắn cười ha ha.
Nhận được video mẫu, Gustav xem đi xem lại đoạn đối thoại này mấy chục lần. Tâm tình hắn thay đổi rất nhanh, chợt vui chợt buồn, chợt ấm chợt lạnh, quả thực không thể miêu tả thành lời.
Nào có xa xôi đâu chứ? Tôi ở gần em như vậy. Chỉ cần em vừa quay đầu lại, tôi có thể mở rộng vòng tay bảo vệ em, che chắn cho em khỏi mọi thương tổn. Em yêu, chỉ cần em quay đầu lại chú ý nhìn tôi một cái thôi.
Ngài Acheson nổi tiếng là nhã nhặn cao quý rất mất hình tượng mà ôm lấy máy tính xách tay, hôn thiếu niên trên màn hình.
——————————
Hôm sau, các thí sinh tập trung ở studio, hồi hộp chờ đợi lời bình luận từ ban giám khảo.
Địa vị xã hội và mức độ nổi tiếng của Bonnie đều cao hơn Ellie, hơn nữa cũng trẻ hơn cô ta, là một trong số những siêu mẫu hot nhất trong giới thời trang. Có thể mời cô gia nhập vào liên minh, số đông người xem đều không có thái độ gì với việc Ellie rời khỏi.
Tính cách Bonnie hoạt bát sáng sủa, rất phù hợp với không khí mà chương trình này muốn tạo ra. Cô biểu diễn kỹ năng thành danh của mình cho các thí sinh – tạo dáng sáu mươi tư thế chụp cool ngầu liên tục trong vòng một phút. Miss Jeffrey đứng bên cạnh lồng tiếng cho cô, miệng phát ra tiếng “pằng pằng” như súng liên thanh.
Một phút trôi qua, trên màn hình lớn xuất hiện sáu mươi bức ảnh thu nhỏ mà camera chụp lại, quả nhiên bức nào cũng toát lên cảm giác thời thượng không gì sánh kịp.
Các thí sinh đồng loạt vỗ tay hoan hô.
“Được rồi, hôm nay nhân vật chính không phải là tôi, mà là các bạn. Tôi sẽ không thể hiện quá nhiều.” – Cô lập tức cắt ngang tiếng hoan hô của mọi người, sau đó gọi từng thí sinh lên sân khấu để đưa ra nhận xét.
Rất nhanh thôi, mọi người đã phát hiện, miệng lưỡi Bonnie độc hơn cả ba người Jeffrey, Eureka, Ellie cộng lại. Cô liên tục gọi tám thí sinh lên, điểm chấm lại chỉ dao động ở bảy, còn bĩu môi cau mày, vẻ mặt rõ là khinh bỉ.
Hayden dựng lưng thẳng tắp, hơi hơi hất cằm, show ra sườn mặt đẹp trai nhất của mình. Nhưng Bonnie không hề nhìn mặt gã lấy một cái, chỉ yêu cầu gã bỏ áo sơ mi khỏi thắt lưng, như vậy mới ra dáng người mẫu. Điều này khiến Hayden vô cùng xấu hổ, cũng dẫn đến những thí sinh khác liên tục cười trộm.
Sửa đúng cách ăn mặc quê mùa của Hayden, màn hình lớn rốt cuộc bắt đầu trình chiếu ảnh của Hayden. Không đợi Jeffrey và Eureka mở miệng, Bonnie đã nã pháo – “Tôi trông thấy một người máy và một con khỉ con đáng thương sắp bị người máy siết chết. Chủ đề phần thi ảnh lần này là bảo vệ động vật hoang dã, chứ không phải là săn giết động vật hoang dã. Hayden, rốt cuộc lúc đó trong đầu em đang nghĩ gì? Tôi còn trông thấy sự tàn nhẫn trong mắt em, thực sự là rất tệ hại. Tôi tuyệt đối sẽ không để hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã trông thấy bức ảnh này của em. Còn nữa, mặc dù mặt nghiêng của em đẹp hơn chính diện, nhưng em chỉ lo khoe khuôn mặt mà quên duỗi tứ chi. Nhìn đi, cổ em gần như biến mất rồi, vì cánh tay siết lại nên trông có vẻ quá to. Em như một người dị dạng vậy! Tôi cho em sáu điểm.”
Vẻ mặt Hayden giống như bị nhục nhã ghê gớm lắm, làm cho Jeffrey và Eureka rất bất mãn. Họ vốn cũng không thích bức ảnh này, một người cho sáu điểm, một người cho bảy điểm. Điều này khiến Hayden chỉ đứng thứ hai từ dưới lên.
Hayden nổi giận đùng đùng nhìn về phía màn hình lớn, nghĩ thầm mấy con đĩ này đừng hòng đánh bại tao, tao còn có fan ủng hộ. Nhưng điều khiến gã hết sức bất ngờ chính là số điểm bình chọn qua mạng của gã cũng rất thấp, thậm chí thấp hơn cả tám thí sinh trước đó. Sao có thể như vậy chứ?!
Mặc dù ngay trước máy quay, gã vẫn để lộ vẻ mặt dữ tợn. Nói cho cùng, gã vốn không phải là người mạnh mẽ gì, mà là một đoá hoa lớn lên trong nhà kính, chưa bao giờ trải qua bão táp. Trong tất cả các thí sinh, dù là Daphne có ngoại hình mảnh dẻ nhất cũng kiên cường hơn gã gấp tỷ lần.
Gã hít sâu vài hơi, sau đó mới lạnh mặt quay trở về hàng.
Người tiếp theo được gọi vào chính là Emily. Ảnh chụp của cô ta rất đẹp, toát lên cảm giác hoang dã nguyên thuỷ. Dưới ánh đèn, đôi mắt cô ta có vẻ vô cùng sâu thẳm quyến rũ. Bonnie bình tĩnh xem mấy lượt, tán thưởng – “Rất tuyệt, là bức ảnh tuyệt nhất cho đến giờ phút này.”
Emily vui vẻ ra mặt, nhưng lại nghe Bonnie hỏi – “Nhưng mà chủ đề của chúng ta đâu? Chủ đề của chúng ta đâu rồi?”
Jeffrey chỉ vào chú báo con bị Emily kẹp dưới nách, chỉ có thể thấy một phần lông nho nhỏ và hai chân trước – “Ở đây. Em yêu, em cần mua một chiếc kính mắt.”
“Xin lỗi, tôi cũng không phát hiện ra. Cô ấy vốn đã mặc một chiếc váy ngắn hoạ tiết da báo, lại còn chỉ để lộ đầu báo con ra trước ống kính, có thể trông thấy mới là lạ.” – Eureka nhíu mày, đây cũng là một thí sinh không làm rõ chủ đề.
Bonnie dùng bút bi vẽ một dấu X trên không trung, nói từng câu từng chữ – “Emily, tôi cho em sáu điểm. Là một người mẫu, em phải hiểu em không bao giờ là nhân vật chính của bức ảnh, mà là trang phục trên người em hoặc sản phẩm mà em cần PR. Mọi hành động của em đều là để tuyên truyền cho trang phục hoặc sản phẩm, mà không phải làm nổi bật sắc đẹp của bản thân. Có hàng trăm hàng nghìn người mẫu xinh đẹp, nhưng có mấy người có thể đứng trên vị trí siêu mẫu cao nhất này? Em còn chưa hiểu được hàm ý thực sự của hai chữ “người mẫu”.”
Emily không biết phải đáp lại như nào.
Jeffrey và Eureka rất đồng ý với lời nói của cô, vì vậy cũng đưa ra số điểm giống như cô. Màn hình lớn hiện lên số điểm bình chọn qua mạng của Emily, hơi thấp hơn so với mấy tập trước. Điều này không đủ để bảo đảm cho Emily không bị đào thải.
Các thí sinh càng ngày càng căng thẳng, vô cùng nhớ nhung Ellie cho điểm rộng rãi.
Evan bị gọi lên, ơn Chúa, cô vô cùng hoà hợp với trăn vàng, tư thế tạo dáng cũng rất thời trang, điều này khiến Bonnie cuối cùng cũng cho một số điểm cao – tám điểm, Jeffrey và Eureka cho chín điểm và tám điểm. Kết hợp với số điểm phần thử thách và điểm bình chọn qua mạng, Evan tạm thời đứng thứ nhất.
Người cuối cùng được gọi lên sân khấu chính là Chu Doãn Thịnh, trong lòng hắn không hồi hộp một chút nào, nhưng trên mặt lại toát ra màu đỏ ửng, đôi mắt to xanh biếc nhìn ban giám khảo không chớp mắt.
Jeffrey không chịu nổi ánh mắt như thú non của hắn, vội vàng cầm lấy sổ tay che một chút. Eureka được mệnh danh là nữ hoàng mặt lạnh dịu dàng mỉm cười với thiếu niên. Ai cũng không nỡ làm tổn thương loài động vật non nớt này.
“Trước khi cho điểm, chúng tôi muốn chiếu một đoạn video mà khán giả gửi cho tổ làm chương trình. Trong video, anh ta có chẩm điểm cho em, tôi rất đồng ý với quan điểm của anh ta, vì thế nên trực tiếp mượn dùng một chút.” – Bonnie búng ngón tay, nhân viên công tác lập tức phát video lên màn hình lớn.
Đây là một thanh niên có ngoại hình vô cùng đẹp trai, trên người mặc comple đắt tiền, vừa nhìn đã biết là một người đàn ông thành đạt. Anh ta điều chỉnh máy quay một chút, lại vuốt tóc một cái, sau đó mới dùng giọng điệu phô trương nói – “Tan nát cõi lòng, tan nát cõi lòng, tan nát cõi lòng! Trông thấy ảnh chụp của Romeo và báo con, lòng tôi gần như tan nát!”
Câu nói này tạm thời vẫn chưa biết là tốt hay xấu, nhưng Chu Doãn Thịnh đúng lúc bày ra vẻ mặt căng thẳng, đôi mắt vốn đã ướt át nay lại càng ướt, như thể sắp khóc. Trái tim người quay phim run lên, vội vàng quay một cảnh cận mặt. Thiếu niên này là con cưng của ống kính, nói trắng ra là: Tất cả người quay phim đều yêu Romeo.
Người đàn ông nọ ôm tim, bày ra vẻ mặt đau lòng muốn khóc, sau đó mới giơ một tờ giấy biên lai lên cho mọi người xem – “Trước kia tôi không có một chút khái niệm gì về việc bảo vệ động vật hoang dã, luôn cảm thấy đó là chuyện rất xa vời với tôi. Nhưng trông thấy bức ảnh này, tôi bị biểu cảm hoảng sợ của hai con thú bé nhỏ này hút mất linh hồn. Dường như tôi có thể tưởng tượng ra chúng làm thế nào để sinh tồn trong rừng cây mà khắp nơi là nguy cơ ấy. Chúng lưu lạc khắp nơi, mệt mỏi rã rời. Nhưng vì bộ lông đẹp đẽ của chúng, những kẻ săn trộm đáng xấu hổ sẽ không bao gờ bỏ qua cho họ. Trong tự nhiên, đẹp là một tội lỗi, nhưng chúng ta có thể sửa lại lỗi lầm này đúng lúc. Đây là một nghìn dollar mà tôi quyên góp cho hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã, hy vọng các bạn có thể giúp tôi chăm sóc tốt cho chúng.” – Dứt lời, anh ta đặt biên lai xuống, cầm lấy ảnh của Romeo, đặt một nụ hôn lên đôi mắt hoảng sợ của hắn, vẻ mặt ngập tràn yêu thương.
Không cần hỏi cũng biết, quý ông này đã hoàn toàn bị thiếu niên mê hoặc.
Chu Doãn Thịnh hợp thời biến mặt mình thành màu đỏ thẫm. Thấy máy quay liên tiếp quay cận cảnh mình, hắn vội vàng che mặt lại, chỉ để lộ đôi mắt xanh ướt át.
Đừng che, như thế càng đáng yêu hơn càng phạm quy hơn đấy có biết không! Mấy người quay phim âm thầm rên rỉ.
Bonnie chậm rãi vỗ tay, nở một nụ cười vui mừng – “Đây chính là bản chất công việc của một người mẫu mà tôi đã nói trước đó. Tôi không biết cậu ấy làm thế nào để thuyết phục chú báo con này cùng tạo ra tư thế chụp hình và ánh mắt giống cậu ấy, nhưng nó hoàn toàn phù hợp với chủ đề của chúng ta. Trông thấy bức ảnh này, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu chúng ta không phải là người mẫu này đẹp trai tuấn tú ra sao, mà là “Ôi không, đừng tổn thương chúng!”. Đây là điều thành công lớn nhất của bức ảnh này!”
Cô tạm dừng một chút, cầm lấy một bức ảnh khác trên bàn, chỉ vào những vị trí chân, hông, cổ của thiếu niên, tiếp tục giảng giải – “Đừng tưởng rằng tư thế cuộn mình này rất đơn giản. Có thấy sức giãn mà cậu ấy thể hiện không? Đầu gối, mông, hông, cổ, thậm chí là cánh tay ôm báo con của cậu ấy cũng đều âm thầm dùng sức, không phải là một chút, mà là dùng hết sức lực, nhờ đó mới khiến tứ chi của cậu ấy trông có vẻ thon dài như vậy dù cho cậu ấy đang cuộn mình. Trạng thái khi cuộn mình của người bình thường là như thế này.”
Cô nghiêng người, cuộn mình lại trên ghế, tạo ra tư thế giống như thiếu niên trong ảnh. Nhưng bởi vì không dùng sức, bả vai và cổ cô co rụt lại, lưng hơi cong lên như tôm, khiến cô trông rất thấp bé và uể oải, khó coi vô cùng.
“Mà trạng thái của người mẫu thì phải như vậy.” – Vừa dứt lời, từng phần cơ của cô đều bắt đầu dùng sức, cố gắng duỗi cổ về phía trước, kéo thẳng eo lưng và mũi chân, kéo căng toàn bộ đường nét cơ thể. Như một kỳ tích, một người vốn đang thấp bé uể oải lập tức toát ra khí thế, tựa như có thể lập tức bật dậy chạy trốn hoặc tham gia vào một cuộc chiến.
Thông qua lời giải thích của cô, các thí sinh rốt cuộc mới chạm đến một chút bí quyết tạo dáng khi chụp hình, đồng thời cảm thấy kinh ngạc với sự hiểu biết của Romeo. Họ vốn tưởng rằng thiếu niên sẽ thuộc nhóm người bị đào thải sớm nhất, nhưng xem ra có lẽ hắn đã che giấu thực lực.
Đây không phải lần đầu tiên Chu Doãn Thịnh làm người mẫu. Thành tựu mà hắn từng đạt được trong giới thời trang thậm chí vượt xa Bonnie và Ellie. Vì vậy hắn cũng không cảm thấy đắc chí vì lời nhận xét của Bonnie, chỉ ngại ngùng cười cười.
Điều này càng làm tăng ấn tượng của ban giám khảo đối với hắn.
“Bất kể chủ đề, tạo hình hay ánh mắt, Chúa ơi, ánh mắt này khiến trái tim tôi tan nát.” – Bonnie ôm tim, gõ bàn nói – “Vì ánh mắt giống nhau của hai em, tôi cho hai em mười điểm.”
Eureka mỉm cười nói, “Mười điểm, mười điểm tuyệt đối. Tôi rút lại câu nói của tôi ở tập trước, bức ảnh này mới là bức ảnh tuyệt nhất mà tôi từng thấy, không gì sánh bằng.”
“Vì bức ảnh này, chỉ trong gần một ngày, hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã đã nhận được bảy mươi nghìn dollar tiền quyên góp. Vì bảy mươi nghìn dollar này, vì rất nhiều động vật đáng yêu có thể nhận được sự bảo vệ, tôi cũng cho em mười điểm.” – Miss Jeffrey chớp chớp mắt cười khẽ.
Ba điểm mười trọn vẹn khiến các thí sinh đều ồ lên. Nhưng họ cũng không quá lo lắng với số điểm bình chọn qua mạng của Romeo, ai chả biết tính tình của Romeo thực sự rất đáng ghét. Nhưng chẳng bao lâu, bọn họ lại bị doạ choáng. Số điểm bình chọn qua mạng của thiếu niên hơn xa Emily và Hayden – hai người có số lượng người hâm mộ khổng lồ.
Không thể nghi ngờ, Top.1 tập này chắc chắn thuộc về Romeo!
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc