Khóa Thế Tình Duyến
Chương 2
Từng ngày trôi qua, thân hình Tiểu Bạch từ từ khôi phục. Nhìn xem quần áo trên người mình, Vọng Như Nguyệt không khỏi lắc đầu.
Ở đại học cái gì cũng đều đã làm, sau đại học có thấy cũng không chạm qua. Cởi quần áo ở bên bờ suối nhỏ tẩy trắng một chút, thoáng bỏ một ít ô tí lấy được từ trên nhánh cây.
Bây giờ, cuộc sống mỗi ngày đều rất đơn giản, sớm dậy thay Tiểu Bạch đổi dược rồi đi hái thuốc sau trở về ăn trái cây cho chắc bụng rồi cùng Tiểu Bạch nói chuyện phiếm.
Hiện tại, thương thế của Tiểu Bạch đã muốn khỏi hẳn, mỗi ngày tại thời điểm ta đi hái thuốc nó đều không thấy bóng dáng. Mà buổi chiều khi trở về lại thường mang mấy con thỏ hoặc món ăn thôn quê nào đó, dù sao thật lâu chưa ăn qua thịt. Ta đương nhiên cao hứng cho Tiểu Bạch mỗi ngày “mất tích”!
Hôm nay không muốn đi hái thuốc, kỳ thật đã không có gì tốt để thu thập nữa. Cầm lấy thất bát tao dược (lung tung ấy mà =.,=) mà mình thu thập được, ta đột nhiên muốn thử luyện dược xem thế nào. Nhưng ta cũng biết luyện dược rất khó mà ở trong này ngay cả lô còn không có, ngẫm lại vẫn là quên đi. Ngồi ở dưới tàng cây nhìn xa là thác nước, tuy rằng lạc quan nhưng tại những thời điểm bình tĩnh cũng không khỏi nghĩ đến sau này ta nên làm sao đây?
“Ô ~” Tiểu Bạch đi đến bên người ta, dùng cái đầu hổ của nó cọ cọ. Theo thói quen tính sờ sờ cái đầu to lớn của nó, lại phát hiện hôm nay Tiểu Bạch không mang về thực vật gì mà trong miệng lại ngậm theo một bộ sách gì đó.
Không tin chuyện như vậy đi! Rừng rậm mà cũng có sách sao? Nhưng sự thật lại chính là như vậy.
Để Tiểu Bạch buông thứ ở trong miệng ra, bìa sách màu lam dùng bút lông viết chữ màu trắng.
[dược vương thực kinh]?! Không thể nào?! Loại sách này ta chỉ thấy ở trong TV a, chẳng lẽ trước kia cũng có người ở nơi này gặp nạn? Nhịn không được mở sách ra, phát hiện bên trong tất cả đều dùng bút lông viết chữ, chẳng lẽ nơi này mọi người không biết dùng bút bi hoặc bút máy sao?
Đem những thứ trong sách đọc lướt qua, nhìn về phía Tiểu Bạch, triển khai nụ cười như hoa hướng dương “Tiểu Bạch, có phải thấy ta rất nhàm chán cho nên đưa ta sách này đọc không?”
Tiểu Bạch gật gật đầu, ở cùng một chỗ một thời gian ta đã phát giác, Tiểu Bạch thực có linh tính, ta cùng nó nói chuyện, nó bình thường đều có thể nghe hiểu.
Ôm lấy thân mình Tiểu Bạch, thấp giọng nói “Cảm ơn, Tiểu Bạch”
Tiểu Bạch kêu một tiếng, xoay người rời đi tìm món ăn chính hôm nay. Ta thì mở cuốn sách ra, cố sức nhìn xem nội dung bên trong, hiện tại nhàm chán như thế này, không đọc không được! Tuy rằng bên trong tất cả đều là thể văn ngôn, nhưng cái khó không hạ gục được ta. Ngay cả tài chính học ” Siêu Hậu thiên thư ” ta đều có thể cắn nuốt, huống chi một bản [Dược Vương thực kinh]?
Bên trong ghi lại bộ dạng rõ ràng của một ít thảo dược và cách sử dụng. Còn có rất nhiều phương thuốc. Cứ như vậy, ta tinh tế bắt đầu học tập y học. Ta phát hiện, trong sách nói đến vài loại dược liệu quý hiếm, ta nơi này đều có. Ha ha~ vận khí tốt a!
Mà lúc này Vọng Như Nguyệt cũng sẽ không phát hiện ra, bản [Dược Vương thực kinh] chính là cuốn sách mà người bên ngoài tranh giành đến đầu rơi máu chảy.
Từ trang thứ nhất đọc đến tờ cuối cùng, còn thật sự đọc từng chữ, sợ hãi than ở giới y học không ngờ cũng có sách tốt như vậy. Khép lại quyển sách đặt ở một bên, không phải ta không muốn đọc tiếp, mà là trời đã tối rồi, Tiểu Bạch cũng đã trở lại, buông thực vật(đồ ăn) trong miệng, ghé vào một bên lẳng lặng chờ ta.
Ta cười đứng lên, phủi phủi tro bụi trên người, cầm lấy quần áo buổi sáng vắt ở trên cây, đốt lên đống lửa bắt đầu cuộc sống buổi tối.
Mà ở bên kia, Long Nham nhận được tin tức máy bay AS83692 ở trên biển lớn đột ngột gặp bão, tất cả mọi người trong chuyến bay đều mất tích trên biển lớn, không người nào còn sống.
Long Nham nổi giận lớn tiếng đối với cấp dưới hạ mệnh lệnh “Tìm! Phái người đi tìm cho ta, tìm từng li từng tí một! Sống thì phải gặp người! Chết phải thấy xác!”
Nhân viên phía dưới run run lĩnh mệnh đi ra ngoài. Đóng cửa lại, Long Nham thật mạnh ngồi xuống, nhìn bầu trời đầy sao. Tâm tình lo lắng chứa đầy trong lời nói “Nguyệt, ngươi ở nơi nào? Ngươi rốt cuộc ở nơi nào? Sớm biết vậy ta đã không bức ngươi đi du lịch giải sầu! Sớm biết vậy…………….”
Mà Vọng Như Nguyệt một chút cũng không khẩn trưởng như Long Nham, hi hi ha ha trôi qua cuộc sống mới này. Ngày qua ngày luyện tập, Vọng Như Nguyệt trên cơ bản đã nắm vững được nội dung bên trong [Dược Vương thực kinh] Mà chính mình cũng trở thành y thuật tuyệt đỉnh cao minh thần y, bản thân không hề phát giác.
Ai ~ đây là thanh âm thở dài thứ mấy rồi? Vọng Như Nguyệt cũng không biết.
Một quyển [Dược Vương thực kinh] có thể xem trong bao lâu? Đáp án: 5 ngày! Kia có năng lực học bao lâu? Đáp án: Cả đời! Học gì cũng đều phải ở thực tiễn chậm rãi lĩnh ngộ. Mà nhìn xem hoàn cảnh hiện tại của chính mình. Thân thể thực khỏe mạnh, từ nhỏ đến lớn hiếm khi sinh bệnh, trèo lên cây bẻ một nhánh xuống, đối Tiểu Bạch mãnh trạc trạc (chọc đó mà =-=) bị thương rồi đem đi trị liệu?
Ngẫm lại toàn là mấy chuyện không có khả năng. Tính ra đến đây cũng đã hai tháng. Tuy nói cùng Tiểu Bạch sống cùng nhau qua ngày, thoải mái, khoái hoạt nhưng ở trong này vẫn rất buồn a, thánh nhân đều đã muốn bùng cháy huống chi ta chỉ là một người bình thường thôi?
Cũng không phải chưa từng đi ra ngoài, nhưng ở trong rừng rậm ta một lần lại một lần lạc đường, nếu không phải có Tiểu Bạch bồi theo, ta sớm đói chết ở trong rừng rậm. Theo đó ta cũng đánh mất ý niệm tự mình tìm đường ra ngoài trong đầu.
Nhu nhu bả vai đau nhức, đi hướng về bên hồ. Ngoài ý muốn phát hiện một thân ảnh hồng sắc. Là người? Một người?
Nói là màu đỏ thì một chút cũng không khoa trương, không phải người này một thân quần áo diễm hồng mà là máu đỏ tươi trải rộng toàn thân! Hắn là ai vậy? Từ đâu tới đây? Cũng là theo máy bay rơi xuống đây sao? Vì sao quần áo của hắn trông cổ vại?
Vội vàng đi tới người bên hồ, dù sao đã gần hai tháng không có gặp người, cảm giác vui sướng không cần nói cũng biết. Nếu không phải từ trước đến nay cùng Tiểu Bạch nói chuyện, đại khái ngay cả lời bình thường cũng quên luôn rồi đi!
Vừa tới gần người kia, hắn đột nhiên đứng lên, hướng về phía ta, trong nháy mắt một thanh kiếm mang theo huyết lệ đã kề sát trên cổ ta, ánh mắt lạnh như băng nhìn ta.
Ở đại học cái gì cũng đều đã làm, sau đại học có thấy cũng không chạm qua. Cởi quần áo ở bên bờ suối nhỏ tẩy trắng một chút, thoáng bỏ một ít ô tí lấy được từ trên nhánh cây.
Bây giờ, cuộc sống mỗi ngày đều rất đơn giản, sớm dậy thay Tiểu Bạch đổi dược rồi đi hái thuốc sau trở về ăn trái cây cho chắc bụng rồi cùng Tiểu Bạch nói chuyện phiếm.
Hiện tại, thương thế của Tiểu Bạch đã muốn khỏi hẳn, mỗi ngày tại thời điểm ta đi hái thuốc nó đều không thấy bóng dáng. Mà buổi chiều khi trở về lại thường mang mấy con thỏ hoặc món ăn thôn quê nào đó, dù sao thật lâu chưa ăn qua thịt. Ta đương nhiên cao hứng cho Tiểu Bạch mỗi ngày “mất tích”!
Hôm nay không muốn đi hái thuốc, kỳ thật đã không có gì tốt để thu thập nữa. Cầm lấy thất bát tao dược (lung tung ấy mà =.,=) mà mình thu thập được, ta đột nhiên muốn thử luyện dược xem thế nào. Nhưng ta cũng biết luyện dược rất khó mà ở trong này ngay cả lô còn không có, ngẫm lại vẫn là quên đi. Ngồi ở dưới tàng cây nhìn xa là thác nước, tuy rằng lạc quan nhưng tại những thời điểm bình tĩnh cũng không khỏi nghĩ đến sau này ta nên làm sao đây?
“Ô ~” Tiểu Bạch đi đến bên người ta, dùng cái đầu hổ của nó cọ cọ. Theo thói quen tính sờ sờ cái đầu to lớn của nó, lại phát hiện hôm nay Tiểu Bạch không mang về thực vật gì mà trong miệng lại ngậm theo một bộ sách gì đó.
Không tin chuyện như vậy đi! Rừng rậm mà cũng có sách sao? Nhưng sự thật lại chính là như vậy.
Để Tiểu Bạch buông thứ ở trong miệng ra, bìa sách màu lam dùng bút lông viết chữ màu trắng.
[dược vương thực kinh]?! Không thể nào?! Loại sách này ta chỉ thấy ở trong TV a, chẳng lẽ trước kia cũng có người ở nơi này gặp nạn? Nhịn không được mở sách ra, phát hiện bên trong tất cả đều dùng bút lông viết chữ, chẳng lẽ nơi này mọi người không biết dùng bút bi hoặc bút máy sao?
Đem những thứ trong sách đọc lướt qua, nhìn về phía Tiểu Bạch, triển khai nụ cười như hoa hướng dương “Tiểu Bạch, có phải thấy ta rất nhàm chán cho nên đưa ta sách này đọc không?”
Tiểu Bạch gật gật đầu, ở cùng một chỗ một thời gian ta đã phát giác, Tiểu Bạch thực có linh tính, ta cùng nó nói chuyện, nó bình thường đều có thể nghe hiểu.
Ôm lấy thân mình Tiểu Bạch, thấp giọng nói “Cảm ơn, Tiểu Bạch”
Tiểu Bạch kêu một tiếng, xoay người rời đi tìm món ăn chính hôm nay. Ta thì mở cuốn sách ra, cố sức nhìn xem nội dung bên trong, hiện tại nhàm chán như thế này, không đọc không được! Tuy rằng bên trong tất cả đều là thể văn ngôn, nhưng cái khó không hạ gục được ta. Ngay cả tài chính học ” Siêu Hậu thiên thư ” ta đều có thể cắn nuốt, huống chi một bản [Dược Vương thực kinh]?
Bên trong ghi lại bộ dạng rõ ràng của một ít thảo dược và cách sử dụng. Còn có rất nhiều phương thuốc. Cứ như vậy, ta tinh tế bắt đầu học tập y học. Ta phát hiện, trong sách nói đến vài loại dược liệu quý hiếm, ta nơi này đều có. Ha ha~ vận khí tốt a!
Mà lúc này Vọng Như Nguyệt cũng sẽ không phát hiện ra, bản [Dược Vương thực kinh] chính là cuốn sách mà người bên ngoài tranh giành đến đầu rơi máu chảy.
Từ trang thứ nhất đọc đến tờ cuối cùng, còn thật sự đọc từng chữ, sợ hãi than ở giới y học không ngờ cũng có sách tốt như vậy. Khép lại quyển sách đặt ở một bên, không phải ta không muốn đọc tiếp, mà là trời đã tối rồi, Tiểu Bạch cũng đã trở lại, buông thực vật(đồ ăn) trong miệng, ghé vào một bên lẳng lặng chờ ta.
Ta cười đứng lên, phủi phủi tro bụi trên người, cầm lấy quần áo buổi sáng vắt ở trên cây, đốt lên đống lửa bắt đầu cuộc sống buổi tối.
Mà ở bên kia, Long Nham nhận được tin tức máy bay AS83692 ở trên biển lớn đột ngột gặp bão, tất cả mọi người trong chuyến bay đều mất tích trên biển lớn, không người nào còn sống.
Long Nham nổi giận lớn tiếng đối với cấp dưới hạ mệnh lệnh “Tìm! Phái người đi tìm cho ta, tìm từng li từng tí một! Sống thì phải gặp người! Chết phải thấy xác!”
Nhân viên phía dưới run run lĩnh mệnh đi ra ngoài. Đóng cửa lại, Long Nham thật mạnh ngồi xuống, nhìn bầu trời đầy sao. Tâm tình lo lắng chứa đầy trong lời nói “Nguyệt, ngươi ở nơi nào? Ngươi rốt cuộc ở nơi nào? Sớm biết vậy ta đã không bức ngươi đi du lịch giải sầu! Sớm biết vậy…………….”
Mà Vọng Như Nguyệt một chút cũng không khẩn trưởng như Long Nham, hi hi ha ha trôi qua cuộc sống mới này. Ngày qua ngày luyện tập, Vọng Như Nguyệt trên cơ bản đã nắm vững được nội dung bên trong [Dược Vương thực kinh] Mà chính mình cũng trở thành y thuật tuyệt đỉnh cao minh thần y, bản thân không hề phát giác.
Ai ~ đây là thanh âm thở dài thứ mấy rồi? Vọng Như Nguyệt cũng không biết.
Một quyển [Dược Vương thực kinh] có thể xem trong bao lâu? Đáp án: 5 ngày! Kia có năng lực học bao lâu? Đáp án: Cả đời! Học gì cũng đều phải ở thực tiễn chậm rãi lĩnh ngộ. Mà nhìn xem hoàn cảnh hiện tại của chính mình. Thân thể thực khỏe mạnh, từ nhỏ đến lớn hiếm khi sinh bệnh, trèo lên cây bẻ một nhánh xuống, đối Tiểu Bạch mãnh trạc trạc (chọc đó mà =-=) bị thương rồi đem đi trị liệu?
Ngẫm lại toàn là mấy chuyện không có khả năng. Tính ra đến đây cũng đã hai tháng. Tuy nói cùng Tiểu Bạch sống cùng nhau qua ngày, thoải mái, khoái hoạt nhưng ở trong này vẫn rất buồn a, thánh nhân đều đã muốn bùng cháy huống chi ta chỉ là một người bình thường thôi?
Cũng không phải chưa từng đi ra ngoài, nhưng ở trong rừng rậm ta một lần lại một lần lạc đường, nếu không phải có Tiểu Bạch bồi theo, ta sớm đói chết ở trong rừng rậm. Theo đó ta cũng đánh mất ý niệm tự mình tìm đường ra ngoài trong đầu.
Nhu nhu bả vai đau nhức, đi hướng về bên hồ. Ngoài ý muốn phát hiện một thân ảnh hồng sắc. Là người? Một người?
Nói là màu đỏ thì một chút cũng không khoa trương, không phải người này một thân quần áo diễm hồng mà là máu đỏ tươi trải rộng toàn thân! Hắn là ai vậy? Từ đâu tới đây? Cũng là theo máy bay rơi xuống đây sao? Vì sao quần áo của hắn trông cổ vại?
Vội vàng đi tới người bên hồ, dù sao đã gần hai tháng không có gặp người, cảm giác vui sướng không cần nói cũng biết. Nếu không phải từ trước đến nay cùng Tiểu Bạch nói chuyện, đại khái ngay cả lời bình thường cũng quên luôn rồi đi!
Vừa tới gần người kia, hắn đột nhiên đứng lên, hướng về phía ta, trong nháy mắt một thanh kiếm mang theo huyết lệ đã kề sát trên cổ ta, ánh mắt lạnh như băng nhìn ta.
Tác giả :
Tuyết Huyễn Hồ