Khó Ngủ
Chương 2
Không bao lâu sau, gã đàn ông kéo Hà Dung An vào rời đi.
Hà Dung An phải mất rất lâu mới miễn cưỡng chống tay ngồi xuống được, hai chân buông xuống giường, đi đất.
Hà Dung An cũng thấy rõ mặt mũi Hàn Chu.
Trẻ hơn cậu tưởng, nhiều lắm cũng chỉ mới hai mươi, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lông mày gãy gọn, môi mỏng, trông có vẻ hung hãn lạnh lùng, trên cổ lại đeo một ống sáo bằng sắt đã gỉ trông rất buồn cười.
Hàn Chu giơ tay, trực tiếp xé băng dính trên mặt Hàn Dung An ra, băng dính được dán quá lâu mà động tác lại thô bạo, đau tới mức mặt Hàn Dung An càng tái hơn nữa, ngón chân cuộn lại.
Hà Dung An trừng Hàn Chu, tóc cậu rối như tơ vò, mặt mày đẹp đẽ, con ngươi nhạt màu như lưu ly, cổ vừa nhỏ vừa trắng, cẳng chân và mắt cá chân lộ ra đều nhỏ nhắn, trông như một thiếu nữ tóc ngắn.
Hàn Chu mặt không biểu tình mà nhìn cậu, kéo ghế lại, cứ thể ngồi bên giường, nhìn Hà Dung An không chớp mắt, như một con chó săn vừa dữ vừa trầm mặc.
Khi bị giam trong container Hà Dung An đã chịu không ít đòn, không phải cậu không muốn chạy trốn, nhưng một khi cậu làm gì là lại một trận đánh đập ập tới, khắp toàn thân là những vết thương xanh xanh tím tím.
Cậu chán ghét nghiêng đầu đi, thân thể hơi co lại rúc vào giường, làn váy vốn dài tới cẳng chân bèn che hết toàn bộ đôi chân, chỉ để lộ xương mắt cá.
Ánh mắt của Hàn Chu rơi vào mắt cá chân ấy, bị xước rồi, dính máu, bẩn, vừa lung linh vừa đáng thương.
Hắn im lặng rũ mắt.
Hàn Chu ít nói, nếu không phải lúc tên đã bắt cóc Hà Dung An tới đưa cơm rồi nói chuyện với Hàn Chu, hắn có ừ một cái, nói một tiếng được, Hà Dung An còn tưởng hắn bị câm.
Tới đêm khuya, Hàn Chu kéo sợi xích sắt, muốn đưa Hà Dung An đi tắm.
Sợi xích sắt ấy treo trên mắt cá chân Hà Dung An, là do Hàn Chu treo. Vốn cậu bị khóa tay, nhưng Hàn Chu trực tiếp mở ra, rồi còng lại trên xương mắt cá.
Tay hắn to, xương ngón tay lồi ra, nắm chân Hà Dung An. Giây phút ấy da đầu Hà Dung An ngứa ngáy, nhấc chân đá Hàn Chu.
Có vẻ như Hàn Chu không nghĩ rằng cậu dám động đậy, cú đá ấy rơi vào ngực hắn. Có lẽ do cậu không có sức mà hắn chẳng thèm di chuyển, nơi hổ khẩu túm chặt lấy mắt cá chân, một tiếng lạch cạch vang lên, sợi xích sắt đã khóa chặt chân Hà Dung An.
Hàn Chu nói: “Đứng lên”.
Hà Dung An phải mất rất lâu mới miễn cưỡng chống tay ngồi xuống được, hai chân buông xuống giường, đi đất.
Hà Dung An cũng thấy rõ mặt mũi Hàn Chu.
Trẻ hơn cậu tưởng, nhiều lắm cũng chỉ mới hai mươi, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lông mày gãy gọn, môi mỏng, trông có vẻ hung hãn lạnh lùng, trên cổ lại đeo một ống sáo bằng sắt đã gỉ trông rất buồn cười.
Hàn Chu giơ tay, trực tiếp xé băng dính trên mặt Hàn Dung An ra, băng dính được dán quá lâu mà động tác lại thô bạo, đau tới mức mặt Hàn Dung An càng tái hơn nữa, ngón chân cuộn lại.
Hà Dung An trừng Hàn Chu, tóc cậu rối như tơ vò, mặt mày đẹp đẽ, con ngươi nhạt màu như lưu ly, cổ vừa nhỏ vừa trắng, cẳng chân và mắt cá chân lộ ra đều nhỏ nhắn, trông như một thiếu nữ tóc ngắn.
Hàn Chu mặt không biểu tình mà nhìn cậu, kéo ghế lại, cứ thể ngồi bên giường, nhìn Hà Dung An không chớp mắt, như một con chó săn vừa dữ vừa trầm mặc.
Khi bị giam trong container Hà Dung An đã chịu không ít đòn, không phải cậu không muốn chạy trốn, nhưng một khi cậu làm gì là lại một trận đánh đập ập tới, khắp toàn thân là những vết thương xanh xanh tím tím.
Cậu chán ghét nghiêng đầu đi, thân thể hơi co lại rúc vào giường, làn váy vốn dài tới cẳng chân bèn che hết toàn bộ đôi chân, chỉ để lộ xương mắt cá.
Ánh mắt của Hàn Chu rơi vào mắt cá chân ấy, bị xước rồi, dính máu, bẩn, vừa lung linh vừa đáng thương.
Hắn im lặng rũ mắt.
Hàn Chu ít nói, nếu không phải lúc tên đã bắt cóc Hà Dung An tới đưa cơm rồi nói chuyện với Hàn Chu, hắn có ừ một cái, nói một tiếng được, Hà Dung An còn tưởng hắn bị câm.
Tới đêm khuya, Hàn Chu kéo sợi xích sắt, muốn đưa Hà Dung An đi tắm.
Sợi xích sắt ấy treo trên mắt cá chân Hà Dung An, là do Hàn Chu treo. Vốn cậu bị khóa tay, nhưng Hàn Chu trực tiếp mở ra, rồi còng lại trên xương mắt cá.
Tay hắn to, xương ngón tay lồi ra, nắm chân Hà Dung An. Giây phút ấy da đầu Hà Dung An ngứa ngáy, nhấc chân đá Hàn Chu.
Có vẻ như Hàn Chu không nghĩ rằng cậu dám động đậy, cú đá ấy rơi vào ngực hắn. Có lẽ do cậu không có sức mà hắn chẳng thèm di chuyển, nơi hổ khẩu túm chặt lấy mắt cá chân, một tiếng lạch cạch vang lên, sợi xích sắt đã khóa chặt chân Hà Dung An.
Hàn Chu nói: “Đứng lên”.
Tác giả :
Hoa Quyển