Khó Làm Thái Tử Phi
Chương 53: Vừa lòng đẹp ý
Edit: beyours07
Beta: Thu Lệ
Nếu như để Hoàng Quý Phi vừa lòng đẹp ý, chắc chắn bà ta sẽ mong muốn Phúc Vương có thể leo lên ghế Đại Bảo, thuận tiện để bản thân mình lên làm Hoàng Thái hậu. Đến lúc đó, bối phận của ta cùng Vương Lang, Khuất Quý Nhân Trần Thục Phi cũng chỉ là treo ở đó, đối với bà ta cũng chẳng mang tới chút không vui nào. Nhưng bất kỳ ai cũng không thể vừa lòng mọi việc, tuy rằng vị trí Thái tử của Vương Lang nguy cơ tứ phía, nhưng dù sao cũng không xảy ra chuyện gì lớn. Hoàng Quý Phi nói thế nào cũng phải suy nghĩ vì tương lai của mình. Thật ra bà ta không sợ Vương Lang kế vị, mà chính là không muốn để Tô Thế Noãn ta vừa lòng.
Tô gia và Miêu gia vẫn luôn đối địch gay gắt. Năm đó, khi cô cô ta còn sống, hai nhà đã có khúc mắc. Vốn cho dù là Miêu gia hay Hoàng Quý Phi, cũng bị Tô gia và cô cô ta chèn ép gắt gao. Đáng tiếc cô cô ta sống không thọ, cha mẹ năm đó ở chiến trường cũng bị nhiều vết thương cũ… Những năm gần đây Miêu gia và Hoàng Quý Phi càng ngày càng hài lòng. Trong hậu cung cũng chỉ có Trần Thục Phi miễn cưỡng có tiền vốn tranh cao thấp một hồi với bà ta. Nhưng biểu cô ta cũng không phải là người có tính tình hiếu thắng, Hoàng Quý Phi cũng có được mấy tháng ngày thoải mái.
Nhưng đến một ngày, cuối cùng dượng ta cũng phải nhường lại vị trí của mình cho Vương Lang. Đến lúc đó ta làm chủ trong cung, ngộ nhỡ có con trai trưởng bên cạnh, thì sẽ là Thái tử. Hoàng Quý Phi vốn cũng có thể đi theo Phúc Vương tới đất phong, nhưng Miêu gia như thế nào, thì sẽ khó nói rồi.
Hơn nữa đất phong của Phúc Vương còn chưa định. Hoàng Quý Phi còn có băn khoăn khác, thí dụ nói Phúc Vương bị đưa tới vùng đất đói khổ như Ninh Hạ. Qủa thực bà ta cũng đoán được tâm tư của ta, đừng nói đất phong của Phúc Vương chưa định, cho dù đã định, tương lai ta cũng có thể khiến Vương Lang đưa hắn đến châu lý vắng vẻ nhất Vân Nam, để cho hắn hưởng phúc, để hắn làm Thái bình Phiên vương.
Vào thời điểm này, nếu Hoàng Quý Phi biết Vương Lang có lòng Hán Vũ thì tất cả mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác rồi. Nếu như có một ngày Vương Lang cần tới thế lực của Miêu gia và Lý gia thì sao đây?
Lúc nào Lý Thục Viện cũng có thể cất đầu dậy. Lúc này trồng cây, tương lai Phúc Vương và bà ta cũng được hưởng bóng mát. Nhiều khi, động tác của Hoàng Quý Phi cũng không quá nhanh, quá lớn, ngày tháng của ta và Vương Lang cũng sẽ tốt hơn một chút.
Chỉ là một bước cờ rảnh rỗi, chỉ là thỉnh thoảng sai A Mông đi lấy chút thuốc ngừa thai, lại cho Mao thái y chút bạc, chúng ta có thể có được nhiều lợi như vậy. Ta thực sự không biết là Vương Lang quá thông minh, hay là Hoàng Quý Phi thật sự quá ngốc đây.
Cô cô ta đã từng nói: "Thật ra thì nếu so sánh Vương Lung và Vương Lang với nhau, cũng chỉ kém một bước. Nhưng đối với người thông minh mà nói, một bước ngắn, thường thường chính là hố trời."
Đến bây giờ ta mới biết, những lời này của cô cô ta thật không sai một chút nào.
“Chủ ý này là do chàng nghĩ ra?” Ta tuy là hỏi, nhưng giọng điệu cũng rất chắc chắn.
Vương Lang nhìn ta một cái, hiếm khi hắn lại lộ ra nụ cười buông lỏng, cũng không trả lời, mà hỏi lại: “Nàng cho là thất đệ sẽ không nghĩ ra kế sách này sao?”
“Ngay cả bản thân mình, Vương Lung cũng không thấy không rõ, làm sao có thể hiểu rõ tâm tư của người khác chứ?” Bản thân ta vui mừng trở lại, dựa vào bả vai Vương Lang nhẹ nhàng nói: "Thật tốt quá, ta còn tưởng rằng giữa hai người các chàng, sẽ có một người đang gạt ta. Bất luận là người nào, trong lòng ta cũng sẽ không dễ chịu. Hiện tại kết quả này, thật là không thể nào tốt hơn."
Vương Lang lộ ra nét mặt như cười như không: “Vậy nàng tình nguyện là ai đang gạt nàng hơn?”
Ta cực kỳ khẳng định nói cho hắn: “Ta đã giao cho chàng bài học đầu tiên, chính là đọc hiểu tâm tư của ta…”
Vương Lang cười ha ha, hắn hung hăng vỗ vỗ cái mông của ta, lúc này, hai người chúng ta ngược lại không ai nói gì.
Ta lại nghĩ tới một số lời nói của cô cô ta lúc ấy, cô cô nói: "Thật ra đứa nhỏ Vương Lung này từ nhỏ đã vô cùng hoạt bát, nhưng hắn để ý nhất chính là cái chân đó của mình, điều này đổi lại cho hắn một đời an ổn, nhưng cũng hạn chế suy nghĩ của hắn. Hắn càng thông minh, thì càng nhìn không ra, một người ngay cả tâm tư của mình cũng nhìn không rõ, có lúc sẽ rất khó thấy rõ tâm tư của người khác. Tuy rằng hắn thông minh một đời, nhưng có d/đ/lq"d lúc cũng khó tránh khỏi hồ đồ. Vương Lang lại không giống như vậy, hắn chẳng những thấy rõ, hơn nữa còn phải nắm vững, chịu đựng được, nhưng trong lòng đứa bé này khổ, ta cũng hiểu rõ, hắn càng thông minh thì lại càng hiểu, việc này coi như dù có thông minh cũng không giải được. Trong cuộc sống có rất nhiều việc, không phải đủ thông minh là có thể đánh đâu thắng đó không gì cản nổi."
Ta hoàn toàn nghe không hiểu cô cô cảm khái, không thể làm gì khác hơn là nói cho cô cô, "Tiểu Noãn không đủ thông minh, cô cô đúng là đàn gảy tai trâu rồi."
Khi đó ta mới là một tiểu hài tử chín mười tuổi, cô cô nhìn ta, cười.
Bà nói, "Tiểu Noãn, con không cần thông minh, có cô cô con ở đây, có cha nương con, dượng con ở đây, cả đời này con cứ mơ hồ vui vẻ như vậy thì tốt rồi."
Haizz, sớm biết như vậy thì lúc ấy cần phải cố gắng thông minh. Cũng không đến nỗi nhiều năm sau muốn thấu hiểu lời nói của cô cô, cần phải vất vả tìm hiểu như vậy. Quay trong trong vòng xoáy của lòng người, xoay chuyển đến hoa mắt, cuối cùng xoay chuyển tâm tư cũng không đến được sự thật.
Chờ ta tỉnh lại khỏi trầm tư, Vương Lang đã ngủ rồi. Trong lúc ngủ, hắn nhíu mày lại, ta nhanh chóng di chuyển thân thể, nhường ra không gian để hắn hô hấp. Vì vậy hắn liền giãn chân mày ra, phát ra một tiếng vừa lòng hơn nữa còn mơ hồ rên rỉ.
Ta không nhịn được hỏi hắn rất nhẹ rất nhẹ, gần như vô thanh: "Vương Lang, chàng có thể nói một câu yêu ta không?"
Ta là người cực kỳ không có tiền đồ, cho dù trong lòng có suy đoán, cho dù hiểu rõ Vương Lang chắc chắn sẽ không tùy tiện đối xử tốt như vậy, hư đốn như vậy với một nữ nhân. Nhưng ta cũng vẫn muốn nghe một tiếng từ trong miệng Vương Lang: “Tiểu Noãn, ta rất vừa ý nàng.”
Cho dù hiểu Vương Lang không muốn nói là vì hắn muốn ép ta trưởng thành, ép ta trở nên mạnh mẽ, để đối mặt với những mưa gió chốn hậu cung, để nhìn rõ tất cả những sự thật đằng sau những lời hoa mỹ. Nhưng có thời điểm, ta cũng thật sự hi vọng nghe được một câu này của hắn.
Những câu này, hắn vẫn keo kiệt như vàng.
Vương Lang đang ngủ lại nhíu mày, hắn lật người lại, giấu mình trong bóng râm của chính mình, tránh ánh sáng từ bên ngoài chiếu tới.
Xem ra hắn đã ngủ say thật, Vương Lang không thích có ánh sáng khi ngủ.
Ta mau chóng cầm lấy chiếc quạt, chiếc quạt che đi ánh sáng nhạt nhòa, để căn phòng lại một lần nữa tối đi.
#
Hoạt động "Ra ngoài cầu phúc thuận tiện lang thang chơi xuân" kết thúc tốt đẹp vào lúc trời gần tối ngày thứ ba. Ta cùng Vương Lang ngồi ngự liễn, dưới sự nghênh đón, hộ tống của mấy trăm vệ sĩ cung nhân Tông Nhân phủ, tiền hô hậu ủng trở về Tử Cấm thành.
Lần xuất hành này, nói lại vẫn là cực kỳ có ý nghĩa. Ít nhất ngày mai khi ta đi gặp dượng, không cần miễn cưỡng cười vui, cũng có thể lộ ra biểu hiện tự nhiên vui mừng. Để cho Lão nhân gia ông ít lo lắng một chút. Khi ở cùng Vương Lang, cũng không cần vội vã phỏng đoán nhất cử nhất động của hắn, có ý tứ phòng bị Tô gia hay không. Tuy nói ta nhìn mấy trăm vệ sĩ cung nhân Vương Lang, vẫn như ngắm hoa trong mây, ngắm trăng trong nước (*), nhưng ít ra, màn sương này, hình như là có chút mỏng hơn trước đây.
(*) ý là nhìn không rõ, không hiểu được
Cũng bởi vậy, tuy bị mọi người nhìn bằng ánh mắt "Thái giám chết bầm" nhưng tâm tình của ta vẫn khá tốt. Trở về Đông cung ta liền gọi Liễu Chiêu Huấn tới, để một chén thịt hầm đường phèn trước mặt nàng: "Ăn đi."
Ánh mắt Liễu Chiêu Huấn nhìn bát chè đường phèn này, quả thực có thể khiến cho Thiên Địa vì thế mà cảm động rơi lệ, nàng chờ thật lâu, mới gian nan hỏi ta, "Thúy che vây cá ư? Rượu vàng chưng chân giò hun khói ư? Cho dù là vây cá không dễ mang về, người cũng phải mang về cho ta mấy cái bánh đậu xanh đơn giản. Người chỉ định dùng chén thịt chân giò hầm đường phèn lạnh là xong à?"
"Đây là dưỡng nương làm cho ngươi ăn." Ta nói cho Liễu Chiêu Huấn, "Ta nghe quản gia nói, Lão nhân gia bà hầm tới năm sáu canh giờ, trời nóng còn tự mình xem bếp, nóng tới mức cả đầu đầy mồ hôi."
Đương nhiên, cho dù bề ngoài dưỡng nương vẫn luôn mạnh miệng, nói đây là làm cho ta dùng. Đúng là ta thích ăn, nhưng cũng không thích thịt mỡ cho lắm. Chân giò hầm đường phèn là hợp với khẩu vị của người nào, trong lòng Liễu Chiêu Huấn và dưỡng nương đều có vài phần nắm chắc.
Liễu Chiêu Huấn không nói, ta nâng cái chén lên, đưa cho Tiểu Bạch Liên, "Để vào hộp đựng thức ăn đi, để cho Chiêu Huấn mang về Triêu Dương cung ăn."
Lúc này ta mới cùng Liễu Diệp Nhi nói việc nhà, "Như thế nào, mấy ngày nay ta không có ở nhà, trong cung không nháo loạn cái gì chứ?"
"Chuyện Bồng Lai Các xong rồi, không biết có tính là náo loạn không." Liễu Chiêu Huấn cũng thu lại biểu tình trả lời ta, "Cuối cùng tính là do lâu năm không được tu sửa, Hoàng thượng chém đầu mấy thợ thủ công, lưu đày mấy vị quan viên, chuyện này coi như xong rồi."
Có thể làm xong xuôi chuyện này trong vòng ba ngày, động tác của Hoàng thượng cũng đã rất nhanh rồi. Chỉ là ta nghĩ, mấy mạng người cứ như vậy mà mất đi, vẫn có một chút không đành lòng. Ta nhíu nhíu mày, đành không đề cập tới chuyện này, lại nói cho Liễu Chiêu Huấn, "Ca ca truyền tin trở về, nói là toàn bộ đều đã tốt, đại khái mùa đông năm nay là có thể về đến nhà rồi."
Rất nhiều điều nói ca ca nói riêng một chút là không sao cả, nếu nói cho Hoàng thượng mùa đông năm nay có thể trở về, mà lại về nhà không được, vậy thì cực kỳ xấu hổ rồi. Cho nên đừng nhìn dưỡng nương suốt ngày canh giữ ở Tô gia không ra ngoài, đối với tin tức của Bắc Cương, bà biết được còn rõ ràng hơn ta.
"Nếu bây giờ có thể triệt để đánh phục người Kim, đó là tốt nhất." Liễu Chiêu Huấn hơn vài phần nghiêm nghị, "Chẳng qua, thiếu gia cũng phải bảo trọng thân thể, thế hệ này của Tô gia chỉ còn một mình hắn, nếu hắn xảy ra chuyện..."
"Nghe nói tẩu tẩu đã có bầu." Ta nhịn không được chia sẻ tin vui này với Liễu Chiêu Huấn, "Ca ca tính đưa nàng trở lại kinh thành trước, miễn cho bên Bắc Cương rối loạn không an bài được, hiện tại chắc là đã lên đường rồi."
Thực ra tẩu tẩu ta đang ở đường Quan Phang Môn, vẫn ở kinh thành. Chỉ là do thân thể không tốt, vẫn luôn ở bên ngoài kinh thành dưỡng bệnh, cho nên nhiều lần tụ hội cũng không tham gia. Trong lòng mọi người đương nhiên rõ ràng, nàng là đang ở vùng Đông Bắc cùng ca ca ta đấu tranh anh dũng, đây cũng là tác phong nhất quán của con dâu Tô gia, chúng ta cũng không kinh ngạc.
Liễu Chiêu Huấn đương nhiên cũng vui mừng, chúng ta còn nói thêm mấy câu, rốt cục nàng cũng nhịn không được hỏi, "Có tin tức của hắn sao?"
Đối với người nào đó nhà nàng, Liễu Chiêu Huấn đương nhiên là cực kỳ quan tâm.
"Ca ca nói, từ năm trước đã không có liên hệ với hắn." Ta nói chi tiết cho Liễu Chiêu Huấn." Có điều, ca ca cảm thấy hắn chắc chắn không có..."
Một chữ “chết”, nhanh chóng bị ta nuốt vào trong bụng.
Trên mặt Liễu Chiêu Huấn có chút thương cảm nhàn nhạt, nàng gật gật đầu, lại thở dài, đứng lên, tự mình mang theo hộp đựng thức ăn, đi ra khỏi Tây điện.
Ta nhìn bóng lưng của nàng, tự nhiên cảm thấy, giờ khắc này, cho dù Liễu Chiêu Huấn là một cái bánh bao, cũng là một cái bánh bao cô đơn.
Ta lại cảm thấy ta vẫn cực kỳ may mắn, ít nhất Vương Lang là thái tử nên hắn không thể tuỳ tiện ra khỏi Tứ Cửu Thành, cho dù thế nào đi nữa, ta còn có thể nhìn thấy hắn mỗi ngày.
Beta: Thu Lệ
Nếu như để Hoàng Quý Phi vừa lòng đẹp ý, chắc chắn bà ta sẽ mong muốn Phúc Vương có thể leo lên ghế Đại Bảo, thuận tiện để bản thân mình lên làm Hoàng Thái hậu. Đến lúc đó, bối phận của ta cùng Vương Lang, Khuất Quý Nhân Trần Thục Phi cũng chỉ là treo ở đó, đối với bà ta cũng chẳng mang tới chút không vui nào. Nhưng bất kỳ ai cũng không thể vừa lòng mọi việc, tuy rằng vị trí Thái tử của Vương Lang nguy cơ tứ phía, nhưng dù sao cũng không xảy ra chuyện gì lớn. Hoàng Quý Phi nói thế nào cũng phải suy nghĩ vì tương lai của mình. Thật ra bà ta không sợ Vương Lang kế vị, mà chính là không muốn để Tô Thế Noãn ta vừa lòng.
Tô gia và Miêu gia vẫn luôn đối địch gay gắt. Năm đó, khi cô cô ta còn sống, hai nhà đã có khúc mắc. Vốn cho dù là Miêu gia hay Hoàng Quý Phi, cũng bị Tô gia và cô cô ta chèn ép gắt gao. Đáng tiếc cô cô ta sống không thọ, cha mẹ năm đó ở chiến trường cũng bị nhiều vết thương cũ… Những năm gần đây Miêu gia và Hoàng Quý Phi càng ngày càng hài lòng. Trong hậu cung cũng chỉ có Trần Thục Phi miễn cưỡng có tiền vốn tranh cao thấp một hồi với bà ta. Nhưng biểu cô ta cũng không phải là người có tính tình hiếu thắng, Hoàng Quý Phi cũng có được mấy tháng ngày thoải mái.
Nhưng đến một ngày, cuối cùng dượng ta cũng phải nhường lại vị trí của mình cho Vương Lang. Đến lúc đó ta làm chủ trong cung, ngộ nhỡ có con trai trưởng bên cạnh, thì sẽ là Thái tử. Hoàng Quý Phi vốn cũng có thể đi theo Phúc Vương tới đất phong, nhưng Miêu gia như thế nào, thì sẽ khó nói rồi.
Hơn nữa đất phong của Phúc Vương còn chưa định. Hoàng Quý Phi còn có băn khoăn khác, thí dụ nói Phúc Vương bị đưa tới vùng đất đói khổ như Ninh Hạ. Qủa thực bà ta cũng đoán được tâm tư của ta, đừng nói đất phong của Phúc Vương chưa định, cho dù đã định, tương lai ta cũng có thể khiến Vương Lang đưa hắn đến châu lý vắng vẻ nhất Vân Nam, để cho hắn hưởng phúc, để hắn làm Thái bình Phiên vương.
Vào thời điểm này, nếu Hoàng Quý Phi biết Vương Lang có lòng Hán Vũ thì tất cả mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác rồi. Nếu như có một ngày Vương Lang cần tới thế lực của Miêu gia và Lý gia thì sao đây?
Lúc nào Lý Thục Viện cũng có thể cất đầu dậy. Lúc này trồng cây, tương lai Phúc Vương và bà ta cũng được hưởng bóng mát. Nhiều khi, động tác của Hoàng Quý Phi cũng không quá nhanh, quá lớn, ngày tháng của ta và Vương Lang cũng sẽ tốt hơn một chút.
Chỉ là một bước cờ rảnh rỗi, chỉ là thỉnh thoảng sai A Mông đi lấy chút thuốc ngừa thai, lại cho Mao thái y chút bạc, chúng ta có thể có được nhiều lợi như vậy. Ta thực sự không biết là Vương Lang quá thông minh, hay là Hoàng Quý Phi thật sự quá ngốc đây.
Cô cô ta đã từng nói: "Thật ra thì nếu so sánh Vương Lung và Vương Lang với nhau, cũng chỉ kém một bước. Nhưng đối với người thông minh mà nói, một bước ngắn, thường thường chính là hố trời."
Đến bây giờ ta mới biết, những lời này của cô cô ta thật không sai một chút nào.
“Chủ ý này là do chàng nghĩ ra?” Ta tuy là hỏi, nhưng giọng điệu cũng rất chắc chắn.
Vương Lang nhìn ta một cái, hiếm khi hắn lại lộ ra nụ cười buông lỏng, cũng không trả lời, mà hỏi lại: “Nàng cho là thất đệ sẽ không nghĩ ra kế sách này sao?”
“Ngay cả bản thân mình, Vương Lung cũng không thấy không rõ, làm sao có thể hiểu rõ tâm tư của người khác chứ?” Bản thân ta vui mừng trở lại, dựa vào bả vai Vương Lang nhẹ nhàng nói: "Thật tốt quá, ta còn tưởng rằng giữa hai người các chàng, sẽ có một người đang gạt ta. Bất luận là người nào, trong lòng ta cũng sẽ không dễ chịu. Hiện tại kết quả này, thật là không thể nào tốt hơn."
Vương Lang lộ ra nét mặt như cười như không: “Vậy nàng tình nguyện là ai đang gạt nàng hơn?”
Ta cực kỳ khẳng định nói cho hắn: “Ta đã giao cho chàng bài học đầu tiên, chính là đọc hiểu tâm tư của ta…”
Vương Lang cười ha ha, hắn hung hăng vỗ vỗ cái mông của ta, lúc này, hai người chúng ta ngược lại không ai nói gì.
Ta lại nghĩ tới một số lời nói của cô cô ta lúc ấy, cô cô nói: "Thật ra đứa nhỏ Vương Lung này từ nhỏ đã vô cùng hoạt bát, nhưng hắn để ý nhất chính là cái chân đó của mình, điều này đổi lại cho hắn một đời an ổn, nhưng cũng hạn chế suy nghĩ của hắn. Hắn càng thông minh, thì càng nhìn không ra, một người ngay cả tâm tư của mình cũng nhìn không rõ, có lúc sẽ rất khó thấy rõ tâm tư của người khác. Tuy rằng hắn thông minh một đời, nhưng có d/đ/lq"d lúc cũng khó tránh khỏi hồ đồ. Vương Lang lại không giống như vậy, hắn chẳng những thấy rõ, hơn nữa còn phải nắm vững, chịu đựng được, nhưng trong lòng đứa bé này khổ, ta cũng hiểu rõ, hắn càng thông minh thì lại càng hiểu, việc này coi như dù có thông minh cũng không giải được. Trong cuộc sống có rất nhiều việc, không phải đủ thông minh là có thể đánh đâu thắng đó không gì cản nổi."
Ta hoàn toàn nghe không hiểu cô cô cảm khái, không thể làm gì khác hơn là nói cho cô cô, "Tiểu Noãn không đủ thông minh, cô cô đúng là đàn gảy tai trâu rồi."
Khi đó ta mới là một tiểu hài tử chín mười tuổi, cô cô nhìn ta, cười.
Bà nói, "Tiểu Noãn, con không cần thông minh, có cô cô con ở đây, có cha nương con, dượng con ở đây, cả đời này con cứ mơ hồ vui vẻ như vậy thì tốt rồi."
Haizz, sớm biết như vậy thì lúc ấy cần phải cố gắng thông minh. Cũng không đến nỗi nhiều năm sau muốn thấu hiểu lời nói của cô cô, cần phải vất vả tìm hiểu như vậy. Quay trong trong vòng xoáy của lòng người, xoay chuyển đến hoa mắt, cuối cùng xoay chuyển tâm tư cũng không đến được sự thật.
Chờ ta tỉnh lại khỏi trầm tư, Vương Lang đã ngủ rồi. Trong lúc ngủ, hắn nhíu mày lại, ta nhanh chóng di chuyển thân thể, nhường ra không gian để hắn hô hấp. Vì vậy hắn liền giãn chân mày ra, phát ra một tiếng vừa lòng hơn nữa còn mơ hồ rên rỉ.
Ta không nhịn được hỏi hắn rất nhẹ rất nhẹ, gần như vô thanh: "Vương Lang, chàng có thể nói một câu yêu ta không?"
Ta là người cực kỳ không có tiền đồ, cho dù trong lòng có suy đoán, cho dù hiểu rõ Vương Lang chắc chắn sẽ không tùy tiện đối xử tốt như vậy, hư đốn như vậy với một nữ nhân. Nhưng ta cũng vẫn muốn nghe một tiếng từ trong miệng Vương Lang: “Tiểu Noãn, ta rất vừa ý nàng.”
Cho dù hiểu Vương Lang không muốn nói là vì hắn muốn ép ta trưởng thành, ép ta trở nên mạnh mẽ, để đối mặt với những mưa gió chốn hậu cung, để nhìn rõ tất cả những sự thật đằng sau những lời hoa mỹ. Nhưng có thời điểm, ta cũng thật sự hi vọng nghe được một câu này của hắn.
Những câu này, hắn vẫn keo kiệt như vàng.
Vương Lang đang ngủ lại nhíu mày, hắn lật người lại, giấu mình trong bóng râm của chính mình, tránh ánh sáng từ bên ngoài chiếu tới.
Xem ra hắn đã ngủ say thật, Vương Lang không thích có ánh sáng khi ngủ.
Ta mau chóng cầm lấy chiếc quạt, chiếc quạt che đi ánh sáng nhạt nhòa, để căn phòng lại một lần nữa tối đi.
#
Hoạt động "Ra ngoài cầu phúc thuận tiện lang thang chơi xuân" kết thúc tốt đẹp vào lúc trời gần tối ngày thứ ba. Ta cùng Vương Lang ngồi ngự liễn, dưới sự nghênh đón, hộ tống của mấy trăm vệ sĩ cung nhân Tông Nhân phủ, tiền hô hậu ủng trở về Tử Cấm thành.
Lần xuất hành này, nói lại vẫn là cực kỳ có ý nghĩa. Ít nhất ngày mai khi ta đi gặp dượng, không cần miễn cưỡng cười vui, cũng có thể lộ ra biểu hiện tự nhiên vui mừng. Để cho Lão nhân gia ông ít lo lắng một chút. Khi ở cùng Vương Lang, cũng không cần vội vã phỏng đoán nhất cử nhất động của hắn, có ý tứ phòng bị Tô gia hay không. Tuy nói ta nhìn mấy trăm vệ sĩ cung nhân Vương Lang, vẫn như ngắm hoa trong mây, ngắm trăng trong nước (*), nhưng ít ra, màn sương này, hình như là có chút mỏng hơn trước đây.
(*) ý là nhìn không rõ, không hiểu được
Cũng bởi vậy, tuy bị mọi người nhìn bằng ánh mắt "Thái giám chết bầm" nhưng tâm tình của ta vẫn khá tốt. Trở về Đông cung ta liền gọi Liễu Chiêu Huấn tới, để một chén thịt hầm đường phèn trước mặt nàng: "Ăn đi."
Ánh mắt Liễu Chiêu Huấn nhìn bát chè đường phèn này, quả thực có thể khiến cho Thiên Địa vì thế mà cảm động rơi lệ, nàng chờ thật lâu, mới gian nan hỏi ta, "Thúy che vây cá ư? Rượu vàng chưng chân giò hun khói ư? Cho dù là vây cá không dễ mang về, người cũng phải mang về cho ta mấy cái bánh đậu xanh đơn giản. Người chỉ định dùng chén thịt chân giò hầm đường phèn lạnh là xong à?"
"Đây là dưỡng nương làm cho ngươi ăn." Ta nói cho Liễu Chiêu Huấn, "Ta nghe quản gia nói, Lão nhân gia bà hầm tới năm sáu canh giờ, trời nóng còn tự mình xem bếp, nóng tới mức cả đầu đầy mồ hôi."
Đương nhiên, cho dù bề ngoài dưỡng nương vẫn luôn mạnh miệng, nói đây là làm cho ta dùng. Đúng là ta thích ăn, nhưng cũng không thích thịt mỡ cho lắm. Chân giò hầm đường phèn là hợp với khẩu vị của người nào, trong lòng Liễu Chiêu Huấn và dưỡng nương đều có vài phần nắm chắc.
Liễu Chiêu Huấn không nói, ta nâng cái chén lên, đưa cho Tiểu Bạch Liên, "Để vào hộp đựng thức ăn đi, để cho Chiêu Huấn mang về Triêu Dương cung ăn."
Lúc này ta mới cùng Liễu Diệp Nhi nói việc nhà, "Như thế nào, mấy ngày nay ta không có ở nhà, trong cung không nháo loạn cái gì chứ?"
"Chuyện Bồng Lai Các xong rồi, không biết có tính là náo loạn không." Liễu Chiêu Huấn cũng thu lại biểu tình trả lời ta, "Cuối cùng tính là do lâu năm không được tu sửa, Hoàng thượng chém đầu mấy thợ thủ công, lưu đày mấy vị quan viên, chuyện này coi như xong rồi."
Có thể làm xong xuôi chuyện này trong vòng ba ngày, động tác của Hoàng thượng cũng đã rất nhanh rồi. Chỉ là ta nghĩ, mấy mạng người cứ như vậy mà mất đi, vẫn có một chút không đành lòng. Ta nhíu nhíu mày, đành không đề cập tới chuyện này, lại nói cho Liễu Chiêu Huấn, "Ca ca truyền tin trở về, nói là toàn bộ đều đã tốt, đại khái mùa đông năm nay là có thể về đến nhà rồi."
Rất nhiều điều nói ca ca nói riêng một chút là không sao cả, nếu nói cho Hoàng thượng mùa đông năm nay có thể trở về, mà lại về nhà không được, vậy thì cực kỳ xấu hổ rồi. Cho nên đừng nhìn dưỡng nương suốt ngày canh giữ ở Tô gia không ra ngoài, đối với tin tức của Bắc Cương, bà biết được còn rõ ràng hơn ta.
"Nếu bây giờ có thể triệt để đánh phục người Kim, đó là tốt nhất." Liễu Chiêu Huấn hơn vài phần nghiêm nghị, "Chẳng qua, thiếu gia cũng phải bảo trọng thân thể, thế hệ này của Tô gia chỉ còn một mình hắn, nếu hắn xảy ra chuyện..."
"Nghe nói tẩu tẩu đã có bầu." Ta nhịn không được chia sẻ tin vui này với Liễu Chiêu Huấn, "Ca ca tính đưa nàng trở lại kinh thành trước, miễn cho bên Bắc Cương rối loạn không an bài được, hiện tại chắc là đã lên đường rồi."
Thực ra tẩu tẩu ta đang ở đường Quan Phang Môn, vẫn ở kinh thành. Chỉ là do thân thể không tốt, vẫn luôn ở bên ngoài kinh thành dưỡng bệnh, cho nên nhiều lần tụ hội cũng không tham gia. Trong lòng mọi người đương nhiên rõ ràng, nàng là đang ở vùng Đông Bắc cùng ca ca ta đấu tranh anh dũng, đây cũng là tác phong nhất quán của con dâu Tô gia, chúng ta cũng không kinh ngạc.
Liễu Chiêu Huấn đương nhiên cũng vui mừng, chúng ta còn nói thêm mấy câu, rốt cục nàng cũng nhịn không được hỏi, "Có tin tức của hắn sao?"
Đối với người nào đó nhà nàng, Liễu Chiêu Huấn đương nhiên là cực kỳ quan tâm.
"Ca ca nói, từ năm trước đã không có liên hệ với hắn." Ta nói chi tiết cho Liễu Chiêu Huấn." Có điều, ca ca cảm thấy hắn chắc chắn không có..."
Một chữ “chết”, nhanh chóng bị ta nuốt vào trong bụng.
Trên mặt Liễu Chiêu Huấn có chút thương cảm nhàn nhạt, nàng gật gật đầu, lại thở dài, đứng lên, tự mình mang theo hộp đựng thức ăn, đi ra khỏi Tây điện.
Ta nhìn bóng lưng của nàng, tự nhiên cảm thấy, giờ khắc này, cho dù Liễu Chiêu Huấn là một cái bánh bao, cũng là một cái bánh bao cô đơn.
Ta lại cảm thấy ta vẫn cực kỳ may mắn, ít nhất Vương Lang là thái tử nên hắn không thể tuỳ tiện ra khỏi Tứ Cửu Thành, cho dù thế nào đi nữa, ta còn có thể nhìn thấy hắn mỗi ngày.
Tác giả :
Ngự Tỉnh Phanh Hương