Khó Làm Thái Tử Phi
Chương 4: Quy củ lễ giáo
Ngày thứ hai vừa rạng sáng ta liền đứng dậy bồi thái tử đi thỉnh an.
Mặc dù thái tử gia vẫn là lông mày rậm mắt lạnh, tâm tình ta lại không tệ, cũng không lên tiếng trêu chọc thái tử gia, hai người lặng yên sóng vai vào cung Thuỵ Khánh, quả nhiên hoàng thượng còn chưa dậy, ta và thái tử không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống ngoài phòng- ngồi chờ.
Dường như sáng sớm thái tử gia cũng có chút tâm sự, khép mi buông mắt, một chút cũng không nhìn ta. Ta thật cảm động, nhanh chóng nắm lấy cơ hội khó có được này bắt đầu lim dim- ngủ vĩnh viễn đều ngủ không đủ.
Mắt thấy phía trước đã mông lung, sắp lâm vào hôn mê, bỗng nhiên lại bị người đánh thức, ta mở mắt ra nhìn, không biết từ lúc nào thái tử gia đã nghĩ xong chuyện của mình, lại bắt đầu chơi trò hắn thích nhất- đẩy ta.
“Thái tử thật là có nhã hứng.” Ta nghiến răng xem thường hắn. Nhàn rỗi không có việc gì làm chỉ biết giày vò ta.
Sắc mặt thái tử nghiêm nghị: “Ái phi nói đùa, trọng địa cung đình, há lại dám càn rỡ. Tiểu vương chỉ là vì muốn tốt cho ái phi thôi.”
Đáng ghét!
Một khi tâm tình của thái tử không tốt liền đặc biệt thích dùng lời nói của ta, chiêu số của ta để chận miệng ta.
Như vậy mới có thể thấy được, hôm qua tâm tình hắn quả là không sai, cho nên mới mặc ta phát huy một ngày…Cứ như vậy một ngày, cảm xúc của thái tử gia liền biến từ vui sướng sang âm u, có thể thấy được là tính tình hay thay đổi, để cho người khác khó lòng tính toán.
Ta cố nén kích động bóp cổ hắn, lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Thái tử gia nói phải, nô tỳ đã nhớ.”
Thái tử gia tươi cười với ta lộ ra hai hàm răng trắng: “Nên nhớ mới phải.”
Nhìn đi, nhìn đi, nam nhân này, tâm tình một khi không tốt, nói tới nói lui đều là cây kim so với cọng râu…
Ta liếc thái tử một cái, không nói gì thêm, mà là thu lại tròng mắt, làm ra vẻ mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.
Sau màn che đã truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ của hoàng thượng.
Hôm nay tinh thần của Hoàng thượng vẫn không được tốt, một bên ông đi ra ngoài, còn vừa dụi mắt, một chút long uy cũng không có, thậm chí còn ngáp thật to.
“Ồ, tới rồi à.” Hoàng thượng khoát tay áo, nhấc hai chân lên, ồn ào uống một hớp lớn trà đậm, phát ra tiếng rên rỉ thật thấp: “Trẫm nhức đầu.”
Nhất thời ta và thái tử cũng quên mất đang tranh đấu gay gắt với nhau, cùng nhau lấy ánh mắt đồng tình nhìn chăm chú vào hoàng thượng.
Hoàng thượng tửu lượng rất tốt, căn bản là “ngàn chén không say”, lần này ông say rượu có nghĩa là hơn phân nửa không phải vì tối hôm qua lại uống rượu, mà bởi vì ngày hôm qua lại tranh luận cùng với Ngô đại học sĩ rồi.
Quả nhiên, hoàng thượng vừa uống vài ngụm trà đậm, lập tức hận hận đập ly trà lên bàn.
“Ngô mèo mập đáng chết!” Một bên vừa nói, vừa vẫy vẫy tay, lộ vẻ đau đớn. Cung nhân bên cạnh lập tức quỳ xuống đất, móc khăn ra, cẩn thận từng li từng tí lau nước trà trên tay của hoàng thượng- vì hoàng thượng quá dùng sức nên nước trà nóng bắn tung toé lên ông: “Vòng một ngày trong cung với lão tử, nghe được hai chữ quân phí liền giống như ăn pháo, tung toé khắp nơi, nói cái gì quốc khố trống rỗng, không bỏ tiền ra nổi, lại cần phải tính sổ với lão tử, tính sổ, sổ sách mẹ hắn!”
Long nhan giận dữ, không phải chuyện đùa, thái tử kéo ta một bước, quỳ trước chân hoàng thượng, vẻ mặt khẩn thiết: “Phụ hoàng bớt giận.”
Ta cũng không thể làm gì khác hơn là quỳ gối sau lưng thái tử, ôn tồn với hắn: “Phụ hoàng bớt giận.”
Trong bụng đã nhủ: “Thì ra dù là hoàng thượng hay là thái tử, cũng đều bởi vì chuyện quân phí mà không thoải mái. Thái tử coi như có chút dễ chịu, chỉ là khi dễ nữ nhân và con nít (cũng chính là ta), thì cũng thôi đi. Hoàng thượng tính tình lớn hơn, xem ra là giận cả buổi tối cũng không thể ngủ ngon, ngay cả trước mặt nhi tử và tức phụ cũng không duy trì thể diện của phụ thân.
Triều đình những năm gần đây vẫn luôn rất thái bình, mặc dù không thể nói là biển xanh nước yến, nhưng cũng không có bao nhiêu phiền toái, chỉ là Đông Bắc không được yên ổn, Man tộc Kiến Nam nhiều năm qua có ý chiếm Nam, ca ca ta Tô đại tướng quân đang lãnh binh đánh lại người Kiến Châu. Nói đến chuyện quân phí, đương nhiên cũng rất quan tâm.
Ta liền ân cần hỏi hoàng thượng: “Phụ hoàng, học sĩ mèo mập có ý gì vậy?”
Nếu không nói hoàng thượng tuổi càng lớn, tính khí ngày càng âm tình bất định chứ? Vốn đang giận đến phẫn nộ, nghe câu hỏi của ta, bỗng nhiên hắn cười lên.
“Học sĩ mèo mập, thua thiệt thái tử phi nghĩ ra!” Ông cười vài tiếng, chế giễu ta, lại vui sướng cười lên, thế nhưng lại không mê mang như lúc trước.
Ta không hiểu gì nhìn thái tử.
Nói thật, hoàng thượng tuổi càng lớn, tính khí lại càng cổ quái. Nếu như không phải là ông ta bình thường thủ đoạn xử lý chính sự rất ổn định, rất lâu sau ta vẫn hoài nghi công công của ta…có mấy phần điên.
Thái tử đáp lại ta là một cái lắc đầu hờ hững, bày tỏ hắn không có tính toán đến tâm ý của hoàng thượng.
Chúng ta không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn chờ hoàng thượng cười xong, giải thích cho ta: “Đại học sĩ kiên trì không chịu mở kho, nhất định phải đợi đến tháng chín sau khi thu hoạch, sẽ thu hoạch hai thạch quân lương kho lúa Hoài An. Nhưng ca ca của thái tử phi ngươi đang đánh trận, muốn đẩy nhanh tốc độ thu quân về, trận chiến sẽ khó khăn.”
Công công ta mở mắt ra, có thâm ý nhìn thái tử, lập lại: “Nếu muốn đẩy nhanh tốc độ, trận chiến sẽ khó khăn.”
Ta bừng tỉnh hiểu ra vì sao hôm nay tâm tình của thái tử tệ như vậy.
Ta vẫn nói kiếp trước làm nhiều việc ác, kiếp này làm thái tử phi. Chỉ là so với ta, thái tử kiếp trước nói không chừng là Na Tra, Thiên Ma Tinh hạ phàm, không có sát thương mấy chục triệu mạng người, kiếp này cũng không rơi vào kết cục này.
Từ cổ chí kim, làm thái tử vẫn luôn run run rẩy rẩy, rất có thể làm không tốt, làm phụ thân sẽ không yên tâm, quá tốt cũng không được, làm phụ thân lại càng không yên lòng. Nhưng chúng ta đều hướng về thái tử, là so với thái tử từ xưa đến nay càng khó khăn hơn: chủ yếu khó khăn vẫn là do phụ thân của thái tử.
Ta nói rất nhiều lần, hoàng thượng tuổi lớn, hỉ nộ vô tình âm tình bất định, ngoại trừ ta và cô cô (đã qua đời), không có người nào có thể biết chính xác tính khí của lão nhân gia. Thái tử dĩ nhiên phải gặp tai ương.
Chuyện khó làm, hắn phải làm, chuyện tốt dễ làm, để lại cho các huynh đệ.
Lúc làm việc, phải duy trì cả ngoài sáng lẫn trong tối xoay chuyển các quan viên bướng bỉnh, làm xong chuyện, lại giao tất cả quyền lực ra, tiếp tục trở về Đông cung đi học.
Hoàng thượng biến thái tử thành đòn sát thủ của mình, không tới thời khắc mấu chốt nhất quyết sẽ không nhả ra, một khi nhả ra liền phòng trường hợp hắn lập tức mạnh mẽ lên- tốt lắm, đến lúc kiến công lập nghiệp, thái tử gia ngài trở về Đông cung đi học đi. Chuyện tốt có người làm giúp ngài rồi.
Cho nên nói mặc dù từ cổ chí kim, thái tử chính là một chỗ ngồi không tốt, nhưng chúng ta cùng nhau thuộc về Đông cung, cũng là mệnh đặc biệt khổ.
Nghĩ đến lúc thỉnh an buổi sáng, thái tử đã biết hôm qua hoàng thượng và học sĩ mèo mập, đối với số mạng, cũng có mấy phần suy đoán, cho nên mới sáng chính là mặt than, khắp nơi đối đầu với ta…
Bỗng nhiên ta có hơi đồng tình với hắn.
Mặc dù nam nhân này đâu rồi, lại nói cũng không có gì tốt, tính tình lại giả vờ ác liệt, tâm tình một khi không tốt, liền khắp nơi đập phá, ước gì gây gổ cùng ta, từ nhỏ đến lớn, đối với ta cũng không tốt hơn…
Chỉ là, nhưng mà dù sao hắn cũng là thái tử, mà ta là thái tử phi chứ sao.
Ta liền mượn thân thể che giấu, lặng lẽ đi phía trước cọ xát một chút, vỗ vỗ trên mặt đất, nắm tay thái tử.
Quả nhiên, tay thái tử đã nắm thành quả đấm, bị ta sờ tới, hắn còn hơi loé loé, hình như cũng không nghĩ sẽ bị ta cầm…
Sớm nói rồi, ta không phải là thái tử phi hiền huệ thích nhìn sắc mặt người. Hắn không cho ta cầm, ta nhất định sẽ cầm sẽ cầm! Ta hơi chao đảo một cái, tay ở dưới tay áo nắm chặt quả đấm của thái tử. Phải lại gần thái tử.
Thái tử ho nhẹ một tiếng, từ từ mở miệng chờ lệnh: “Phụ hoàng và Ngô đại học sĩ dù sao cũng là nhiều năm quân thần, có mấy lời nói ra sẽ thương tình cảm.”
Mặc dù hắn nghe ra ám hiệu của hoàng thượng, nhưng trong lời nói vẫn lộ ra nghiêm khắc nhàn nhạt.
Nếu nghe được lời thái tử nói người khác, ta sẽ lại lầm tưởng hắn ôn hoà với ta, có lúc người này chỉ dựa vào ngôn ngữ của mình đã có thể làm người ta chết rét.
Ta bắt đầu không kiên nhẫn nhét ngón cái của mình vào lòng bàn tay của thái tử, dùng móng tay của ta nhẹ nhàng gảy gảy lòng bàn tay hắn. Ta biết rõ bàn tay thái tử rất sợ nhột.
Thân thể hắn bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, cũng không biết là tức giận hay là sợ nhột, rũ lông mi xuống, che lại nét mặt thái tử gia, ta liếc nhìn một cái, chỉ thấy lỗ tau của hắn đã có hơi đỏ lên. Cũng giận thành dáng vẻ này!
Chỉ là lúc thái tử mở miệng, sau đó giọng nói mềm mỏng hơn nhiều: “Nếu như phụ hoàng không ngại, nhi thần nguyện gánh vác thay…Là phụ hoàng lo lắng nhiều, khó khăn…”
Hắn hung hăng nắm chặt tay ta, không cho ta lộn xộn nữa, ta rũ mắt xuống che đi nụ cười trong đáy mắt.
Tay thái tử lành lạnh, cầm tay ta đã lâu, cũng ấm lên.
Hoàng thượng hé nửa mí mắt, quan sát vẻ mặt thái tử nửa ngày, mới thở dài một cái.
Lão nhân gia nhếch môi, hả hê cười: “Nếu con đã muốn làm như vậy, vậy thì cho con làm thôi.”
Công công ta có lúc cũng có cảm giác thật bí ẩn, nhưng cảm giác nhiều hơn là tổn hại, thật tổn hại.
Thái tử giận đến muốn cứng ngắc, ta lại nhẹ nhàng dùng móng tay nhọn sờ sờ lòng bàn tay hắn, cả người hắn run lên, hàm hàm hồ hồ đáp một tiếng, coi như là đáp lại hoàng thượng khích lệ. Hoàng thượng liền phất tay một cái: “Đã như vậy, con liền tạm thời đừng đi hcoj nữa, làm xong chuyện rồi hãy nói.”
Ông lại híp mắt nở nụ cười với ta, lộ ra nhạo báng rõ như lòng bàn tay.
Sợ ông à? Ta cũng nhe răng cười với hoàng thượng rồi trở về.
Thái tử vừa mạnh mẽ kéo ta lại, ta hạ mắt nhìn hắn một cái, nam nhân này bên môi cư nhiên hiện lên một nụ cười nhẹ.
Hôm nay dường như tâm tình hoàng quý phi không tồi, cũng không quá làm khó ta, chỉ là lúc chúng ta thỉnh an, đứng lên tự mình rót một ly trà, để cho chúng ta quỳ trên mặt đất một lát, liền kéo thái tử nói việc nhà.
“Hôm nay đi học với tiên sinh nào? Thái tử gia ăn mặc rất sang trọng.”
Thái tử gia đánh tiếng tắng hắng một tiếng, hồi bầm Hoàng quý phi: “Hôm nay làm việc bên ngoài giúp phụ hoàng, phải giả trang trang trọng một chút.”
Ta lại hơi buồn cười.
Mặc dù bị ta nắm tay, thái tử gia không biểu hiện bất mãn trước mặt hoàng thượng, chỉ là, hình như tâm tình hình như không đủ tốt.
Lúc bình thường, Hoàng quý phi nói gì với hắn cái gì, hắn đều lừa gạt, rất ít khi kích thích Hoàng quý phi như vậy.
Kể từ khi sinh Phúc vương, Hoàng quý phi cũng rất kiêng kị thái tử gia làm việc cho hoàng thượng, đạo lý này ai cũng rõ. Thái tử gia làm việc làm việc càng nhiều, căn cơ lại càng kiên cố, cánh chim lại càng đầy đặn. Thái tử gia nói lời này, còn không phải để trêu tức nàng ta?
Nam nhân tức giận, giống như một đứa bé, tìm khắp nơi đâm đúng xương sườn của người khác. Một chút ôn lương khiêm tốn cũng không có- còn có mặt mũi nói ta nói chuyện vô lại đây?
Quả nhiên sắc mặt Hoàng quý phi biến đổi, ừ một hồi lâu, mới miễn cưỡng mà cười: “Tốt, thái tử gia ngày càng có tiền đồ.”
Thái tử đón lấy ánh mắt của bà ta cười lộ ra hai hàm răng trắng: “Là do quý phi dạy dỗ tốt.”
Ta sặc một ngụm trà, ho khan vang dội, vừa ho khan vừa buồn cười.
Sắc mặt Hoàng quý phi càng khó coi, bà ta hừ một tiếng, nghiễm nhiên nâng chung trà lên miệng, hất cằm với các cũng nữ.
Ta và thái tử gia không cần bà ta nói chuyện, tự động đứng dậy cáo từ.
Đi khỏi cung Trọng Phương, ta mới bật cười lau nước mắt.
“Thái tử gia thật là tài ăn nói hơn người, ngôn ngữ tinh tế ý nghĩa sâu xa.” Ta liền cười híp mắt khen thái tử gia: “Ngài xem, người nào nói chuyện với ngài, cũng bị ngài nói đến không phản bác được.”
Thái tử gia trừng ta một cái, mặt mày nhàn nhạt, hiếm khi lộ ra vẻ tức giận.
“Ái phi thật là to gan lớn mật.” Hắn vuốt ve lòng bàn tay, dắt ta quẹo vào đường mòn, nhìn vào vườn hoa nhỏ trước cung Trọng Phương: “Trước mặt phụ hoàng lại dám giở trò với tiểu vương, xem quy phạm lễ giáo ở đâu?”
Giọng điệu của hắn tương đối nghiêm nghị!
Ta cũng hừ một tiếng, nghiễm nhiên nói: “Thái tử gia nói đùa, nô tì chỉ là thấy ngài…ừ…ngài…”
Cớ còn chưa nghĩ xong, thái tử gia liền dừng lại ở hòn viễn sơn Ngự hoa viên sau lưng cung Trọng Phương, cười khanh khách nâng lông mày với ta.
Nam nhân này chỏ có lúc có ý nghĩ xấu mới có thể cười hoà khí như vậy!
Ta nhìn núi giả, lại nhìn thái tử gia một chút, không khỏi có chút cà lăm: “Ngài…nhìn ngài…”
Vừa nói vừa nuốt nước miếng, từ từ lùi ra phía sau.
Đã chậm, thái tử gia đưa tay chụp đến, liền ôm chặt ta, từ từ lôi vào phía sau núi giả.
Mặc dù thái tử gia vẫn là lông mày rậm mắt lạnh, tâm tình ta lại không tệ, cũng không lên tiếng trêu chọc thái tử gia, hai người lặng yên sóng vai vào cung Thuỵ Khánh, quả nhiên hoàng thượng còn chưa dậy, ta và thái tử không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống ngoài phòng- ngồi chờ.
Dường như sáng sớm thái tử gia cũng có chút tâm sự, khép mi buông mắt, một chút cũng không nhìn ta. Ta thật cảm động, nhanh chóng nắm lấy cơ hội khó có được này bắt đầu lim dim- ngủ vĩnh viễn đều ngủ không đủ.
Mắt thấy phía trước đã mông lung, sắp lâm vào hôn mê, bỗng nhiên lại bị người đánh thức, ta mở mắt ra nhìn, không biết từ lúc nào thái tử gia đã nghĩ xong chuyện của mình, lại bắt đầu chơi trò hắn thích nhất- đẩy ta.
“Thái tử thật là có nhã hứng.” Ta nghiến răng xem thường hắn. Nhàn rỗi không có việc gì làm chỉ biết giày vò ta.
Sắc mặt thái tử nghiêm nghị: “Ái phi nói đùa, trọng địa cung đình, há lại dám càn rỡ. Tiểu vương chỉ là vì muốn tốt cho ái phi thôi.”
Đáng ghét!
Một khi tâm tình của thái tử không tốt liền đặc biệt thích dùng lời nói của ta, chiêu số của ta để chận miệng ta.
Như vậy mới có thể thấy được, hôm qua tâm tình hắn quả là không sai, cho nên mới mặc ta phát huy một ngày…Cứ như vậy một ngày, cảm xúc của thái tử gia liền biến từ vui sướng sang âm u, có thể thấy được là tính tình hay thay đổi, để cho người khác khó lòng tính toán.
Ta cố nén kích động bóp cổ hắn, lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Thái tử gia nói phải, nô tỳ đã nhớ.”
Thái tử gia tươi cười với ta lộ ra hai hàm răng trắng: “Nên nhớ mới phải.”
Nhìn đi, nhìn đi, nam nhân này, tâm tình một khi không tốt, nói tới nói lui đều là cây kim so với cọng râu…
Ta liếc thái tử một cái, không nói gì thêm, mà là thu lại tròng mắt, làm ra vẻ mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.
Sau màn che đã truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ của hoàng thượng.
Hôm nay tinh thần của Hoàng thượng vẫn không được tốt, một bên ông đi ra ngoài, còn vừa dụi mắt, một chút long uy cũng không có, thậm chí còn ngáp thật to.
“Ồ, tới rồi à.” Hoàng thượng khoát tay áo, nhấc hai chân lên, ồn ào uống một hớp lớn trà đậm, phát ra tiếng rên rỉ thật thấp: “Trẫm nhức đầu.”
Nhất thời ta và thái tử cũng quên mất đang tranh đấu gay gắt với nhau, cùng nhau lấy ánh mắt đồng tình nhìn chăm chú vào hoàng thượng.
Hoàng thượng tửu lượng rất tốt, căn bản là “ngàn chén không say”, lần này ông say rượu có nghĩa là hơn phân nửa không phải vì tối hôm qua lại uống rượu, mà bởi vì ngày hôm qua lại tranh luận cùng với Ngô đại học sĩ rồi.
Quả nhiên, hoàng thượng vừa uống vài ngụm trà đậm, lập tức hận hận đập ly trà lên bàn.
“Ngô mèo mập đáng chết!” Một bên vừa nói, vừa vẫy vẫy tay, lộ vẻ đau đớn. Cung nhân bên cạnh lập tức quỳ xuống đất, móc khăn ra, cẩn thận từng li từng tí lau nước trà trên tay của hoàng thượng- vì hoàng thượng quá dùng sức nên nước trà nóng bắn tung toé lên ông: “Vòng một ngày trong cung với lão tử, nghe được hai chữ quân phí liền giống như ăn pháo, tung toé khắp nơi, nói cái gì quốc khố trống rỗng, không bỏ tiền ra nổi, lại cần phải tính sổ với lão tử, tính sổ, sổ sách mẹ hắn!”
Long nhan giận dữ, không phải chuyện đùa, thái tử kéo ta một bước, quỳ trước chân hoàng thượng, vẻ mặt khẩn thiết: “Phụ hoàng bớt giận.”
Ta cũng không thể làm gì khác hơn là quỳ gối sau lưng thái tử, ôn tồn với hắn: “Phụ hoàng bớt giận.”
Trong bụng đã nhủ: “Thì ra dù là hoàng thượng hay là thái tử, cũng đều bởi vì chuyện quân phí mà không thoải mái. Thái tử coi như có chút dễ chịu, chỉ là khi dễ nữ nhân và con nít (cũng chính là ta), thì cũng thôi đi. Hoàng thượng tính tình lớn hơn, xem ra là giận cả buổi tối cũng không thể ngủ ngon, ngay cả trước mặt nhi tử và tức phụ cũng không duy trì thể diện của phụ thân.
Triều đình những năm gần đây vẫn luôn rất thái bình, mặc dù không thể nói là biển xanh nước yến, nhưng cũng không có bao nhiêu phiền toái, chỉ là Đông Bắc không được yên ổn, Man tộc Kiến Nam nhiều năm qua có ý chiếm Nam, ca ca ta Tô đại tướng quân đang lãnh binh đánh lại người Kiến Châu. Nói đến chuyện quân phí, đương nhiên cũng rất quan tâm.
Ta liền ân cần hỏi hoàng thượng: “Phụ hoàng, học sĩ mèo mập có ý gì vậy?”
Nếu không nói hoàng thượng tuổi càng lớn, tính khí ngày càng âm tình bất định chứ? Vốn đang giận đến phẫn nộ, nghe câu hỏi của ta, bỗng nhiên hắn cười lên.
“Học sĩ mèo mập, thua thiệt thái tử phi nghĩ ra!” Ông cười vài tiếng, chế giễu ta, lại vui sướng cười lên, thế nhưng lại không mê mang như lúc trước.
Ta không hiểu gì nhìn thái tử.
Nói thật, hoàng thượng tuổi càng lớn, tính khí lại càng cổ quái. Nếu như không phải là ông ta bình thường thủ đoạn xử lý chính sự rất ổn định, rất lâu sau ta vẫn hoài nghi công công của ta…có mấy phần điên.
Thái tử đáp lại ta là một cái lắc đầu hờ hững, bày tỏ hắn không có tính toán đến tâm ý của hoàng thượng.
Chúng ta không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn chờ hoàng thượng cười xong, giải thích cho ta: “Đại học sĩ kiên trì không chịu mở kho, nhất định phải đợi đến tháng chín sau khi thu hoạch, sẽ thu hoạch hai thạch quân lương kho lúa Hoài An. Nhưng ca ca của thái tử phi ngươi đang đánh trận, muốn đẩy nhanh tốc độ thu quân về, trận chiến sẽ khó khăn.”
Công công ta mở mắt ra, có thâm ý nhìn thái tử, lập lại: “Nếu muốn đẩy nhanh tốc độ, trận chiến sẽ khó khăn.”
Ta bừng tỉnh hiểu ra vì sao hôm nay tâm tình của thái tử tệ như vậy.
Ta vẫn nói kiếp trước làm nhiều việc ác, kiếp này làm thái tử phi. Chỉ là so với ta, thái tử kiếp trước nói không chừng là Na Tra, Thiên Ma Tinh hạ phàm, không có sát thương mấy chục triệu mạng người, kiếp này cũng không rơi vào kết cục này.
Từ cổ chí kim, làm thái tử vẫn luôn run run rẩy rẩy, rất có thể làm không tốt, làm phụ thân sẽ không yên tâm, quá tốt cũng không được, làm phụ thân lại càng không yên lòng. Nhưng chúng ta đều hướng về thái tử, là so với thái tử từ xưa đến nay càng khó khăn hơn: chủ yếu khó khăn vẫn là do phụ thân của thái tử.
Ta nói rất nhiều lần, hoàng thượng tuổi lớn, hỉ nộ vô tình âm tình bất định, ngoại trừ ta và cô cô (đã qua đời), không có người nào có thể biết chính xác tính khí của lão nhân gia. Thái tử dĩ nhiên phải gặp tai ương.
Chuyện khó làm, hắn phải làm, chuyện tốt dễ làm, để lại cho các huynh đệ.
Lúc làm việc, phải duy trì cả ngoài sáng lẫn trong tối xoay chuyển các quan viên bướng bỉnh, làm xong chuyện, lại giao tất cả quyền lực ra, tiếp tục trở về Đông cung đi học.
Hoàng thượng biến thái tử thành đòn sát thủ của mình, không tới thời khắc mấu chốt nhất quyết sẽ không nhả ra, một khi nhả ra liền phòng trường hợp hắn lập tức mạnh mẽ lên- tốt lắm, đến lúc kiến công lập nghiệp, thái tử gia ngài trở về Đông cung đi học đi. Chuyện tốt có người làm giúp ngài rồi.
Cho nên nói mặc dù từ cổ chí kim, thái tử chính là một chỗ ngồi không tốt, nhưng chúng ta cùng nhau thuộc về Đông cung, cũng là mệnh đặc biệt khổ.
Nghĩ đến lúc thỉnh an buổi sáng, thái tử đã biết hôm qua hoàng thượng và học sĩ mèo mập, đối với số mạng, cũng có mấy phần suy đoán, cho nên mới sáng chính là mặt than, khắp nơi đối đầu với ta…
Bỗng nhiên ta có hơi đồng tình với hắn.
Mặc dù nam nhân này đâu rồi, lại nói cũng không có gì tốt, tính tình lại giả vờ ác liệt, tâm tình một khi không tốt, liền khắp nơi đập phá, ước gì gây gổ cùng ta, từ nhỏ đến lớn, đối với ta cũng không tốt hơn…
Chỉ là, nhưng mà dù sao hắn cũng là thái tử, mà ta là thái tử phi chứ sao.
Ta liền mượn thân thể che giấu, lặng lẽ đi phía trước cọ xát một chút, vỗ vỗ trên mặt đất, nắm tay thái tử.
Quả nhiên, tay thái tử đã nắm thành quả đấm, bị ta sờ tới, hắn còn hơi loé loé, hình như cũng không nghĩ sẽ bị ta cầm…
Sớm nói rồi, ta không phải là thái tử phi hiền huệ thích nhìn sắc mặt người. Hắn không cho ta cầm, ta nhất định sẽ cầm sẽ cầm! Ta hơi chao đảo một cái, tay ở dưới tay áo nắm chặt quả đấm của thái tử. Phải lại gần thái tử.
Thái tử ho nhẹ một tiếng, từ từ mở miệng chờ lệnh: “Phụ hoàng và Ngô đại học sĩ dù sao cũng là nhiều năm quân thần, có mấy lời nói ra sẽ thương tình cảm.”
Mặc dù hắn nghe ra ám hiệu của hoàng thượng, nhưng trong lời nói vẫn lộ ra nghiêm khắc nhàn nhạt.
Nếu nghe được lời thái tử nói người khác, ta sẽ lại lầm tưởng hắn ôn hoà với ta, có lúc người này chỉ dựa vào ngôn ngữ của mình đã có thể làm người ta chết rét.
Ta bắt đầu không kiên nhẫn nhét ngón cái của mình vào lòng bàn tay của thái tử, dùng móng tay của ta nhẹ nhàng gảy gảy lòng bàn tay hắn. Ta biết rõ bàn tay thái tử rất sợ nhột.
Thân thể hắn bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, cũng không biết là tức giận hay là sợ nhột, rũ lông mi xuống, che lại nét mặt thái tử gia, ta liếc nhìn một cái, chỉ thấy lỗ tau của hắn đã có hơi đỏ lên. Cũng giận thành dáng vẻ này!
Chỉ là lúc thái tử mở miệng, sau đó giọng nói mềm mỏng hơn nhiều: “Nếu như phụ hoàng không ngại, nhi thần nguyện gánh vác thay…Là phụ hoàng lo lắng nhiều, khó khăn…”
Hắn hung hăng nắm chặt tay ta, không cho ta lộn xộn nữa, ta rũ mắt xuống che đi nụ cười trong đáy mắt.
Tay thái tử lành lạnh, cầm tay ta đã lâu, cũng ấm lên.
Hoàng thượng hé nửa mí mắt, quan sát vẻ mặt thái tử nửa ngày, mới thở dài một cái.
Lão nhân gia nhếch môi, hả hê cười: “Nếu con đã muốn làm như vậy, vậy thì cho con làm thôi.”
Công công ta có lúc cũng có cảm giác thật bí ẩn, nhưng cảm giác nhiều hơn là tổn hại, thật tổn hại.
Thái tử giận đến muốn cứng ngắc, ta lại nhẹ nhàng dùng móng tay nhọn sờ sờ lòng bàn tay hắn, cả người hắn run lên, hàm hàm hồ hồ đáp một tiếng, coi như là đáp lại hoàng thượng khích lệ. Hoàng thượng liền phất tay một cái: “Đã như vậy, con liền tạm thời đừng đi hcoj nữa, làm xong chuyện rồi hãy nói.”
Ông lại híp mắt nở nụ cười với ta, lộ ra nhạo báng rõ như lòng bàn tay.
Sợ ông à? Ta cũng nhe răng cười với hoàng thượng rồi trở về.
Thái tử vừa mạnh mẽ kéo ta lại, ta hạ mắt nhìn hắn một cái, nam nhân này bên môi cư nhiên hiện lên một nụ cười nhẹ.
Hôm nay dường như tâm tình hoàng quý phi không tồi, cũng không quá làm khó ta, chỉ là lúc chúng ta thỉnh an, đứng lên tự mình rót một ly trà, để cho chúng ta quỳ trên mặt đất một lát, liền kéo thái tử nói việc nhà.
“Hôm nay đi học với tiên sinh nào? Thái tử gia ăn mặc rất sang trọng.”
Thái tử gia đánh tiếng tắng hắng một tiếng, hồi bầm Hoàng quý phi: “Hôm nay làm việc bên ngoài giúp phụ hoàng, phải giả trang trang trọng một chút.”
Ta lại hơi buồn cười.
Mặc dù bị ta nắm tay, thái tử gia không biểu hiện bất mãn trước mặt hoàng thượng, chỉ là, hình như tâm tình hình như không đủ tốt.
Lúc bình thường, Hoàng quý phi nói gì với hắn cái gì, hắn đều lừa gạt, rất ít khi kích thích Hoàng quý phi như vậy.
Kể từ khi sinh Phúc vương, Hoàng quý phi cũng rất kiêng kị thái tử gia làm việc cho hoàng thượng, đạo lý này ai cũng rõ. Thái tử gia làm việc làm việc càng nhiều, căn cơ lại càng kiên cố, cánh chim lại càng đầy đặn. Thái tử gia nói lời này, còn không phải để trêu tức nàng ta?
Nam nhân tức giận, giống như một đứa bé, tìm khắp nơi đâm đúng xương sườn của người khác. Một chút ôn lương khiêm tốn cũng không có- còn có mặt mũi nói ta nói chuyện vô lại đây?
Quả nhiên sắc mặt Hoàng quý phi biến đổi, ừ một hồi lâu, mới miễn cưỡng mà cười: “Tốt, thái tử gia ngày càng có tiền đồ.”
Thái tử đón lấy ánh mắt của bà ta cười lộ ra hai hàm răng trắng: “Là do quý phi dạy dỗ tốt.”
Ta sặc một ngụm trà, ho khan vang dội, vừa ho khan vừa buồn cười.
Sắc mặt Hoàng quý phi càng khó coi, bà ta hừ một tiếng, nghiễm nhiên nâng chung trà lên miệng, hất cằm với các cũng nữ.
Ta và thái tử gia không cần bà ta nói chuyện, tự động đứng dậy cáo từ.
Đi khỏi cung Trọng Phương, ta mới bật cười lau nước mắt.
“Thái tử gia thật là tài ăn nói hơn người, ngôn ngữ tinh tế ý nghĩa sâu xa.” Ta liền cười híp mắt khen thái tử gia: “Ngài xem, người nào nói chuyện với ngài, cũng bị ngài nói đến không phản bác được.”
Thái tử gia trừng ta một cái, mặt mày nhàn nhạt, hiếm khi lộ ra vẻ tức giận.
“Ái phi thật là to gan lớn mật.” Hắn vuốt ve lòng bàn tay, dắt ta quẹo vào đường mòn, nhìn vào vườn hoa nhỏ trước cung Trọng Phương: “Trước mặt phụ hoàng lại dám giở trò với tiểu vương, xem quy phạm lễ giáo ở đâu?”
Giọng điệu của hắn tương đối nghiêm nghị!
Ta cũng hừ một tiếng, nghiễm nhiên nói: “Thái tử gia nói đùa, nô tì chỉ là thấy ngài…ừ…ngài…”
Cớ còn chưa nghĩ xong, thái tử gia liền dừng lại ở hòn viễn sơn Ngự hoa viên sau lưng cung Trọng Phương, cười khanh khách nâng lông mày với ta.
Nam nhân này chỏ có lúc có ý nghĩ xấu mới có thể cười hoà khí như vậy!
Ta nhìn núi giả, lại nhìn thái tử gia một chút, không khỏi có chút cà lăm: “Ngài…nhìn ngài…”
Vừa nói vừa nuốt nước miếng, từ từ lùi ra phía sau.
Đã chậm, thái tử gia đưa tay chụp đến, liền ôm chặt ta, từ từ lôi vào phía sau núi giả.
Tác giả :
Ngự Tỉnh Phanh Hương